Chương 36: Những tưởng tâm đã chết
Từ bên kia đường, Chu Bằng nhìn sang phía bên này. An Nhiên đi vào nhà hàng đã lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy ra. Hắn có thể tưởng tượng cuộc gặp gỡ của cô với Thiên Phúc rất vui vẻ. Bữa cơm ấm cúng giữa một nam một nữ, còn có một đứa trẻ, chắc ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đến một gia đình hạnh phúc.
Hai bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Mười năm, đã mười năm cô ở bên cạnh hắn, sống cùng một nhà với hắn, nhưng hắn biết cô chưa từng vui vẻ, chưa từng thấy cô nở nụ cười hạnh phúc. Ánh mắt cô nhìn hắn đều là sự cảm kích, là sự mang ơn, nhưng hắn biết chắc không hề có tình yêu. Hắn cố gắng hết sức cũng không tiến được vào trái tim cô một chút nào.
- Chủ nhân, chúng ta…
- Đi, chúng ta vào trong xem thử.
Ngọc Duy yên lặng đi theo phía sau Chu Bằng vào bên trong. Hắn chọn một bàn trống ở góc khuất nhìn về hướng phòng bao.
Phía trong lớp kính phòng bao dù đã bị làm mờ nhưng vẫn nhận thấy 3 người hai lớn một nhỏ vừa ăn vừa nói cười vui vẻ. Thiên Phúc lâu lâu lại gắp thức ăn bỏ vào bát cho mẹ con An Nhiên. Nhìn ba người họ thật giống một gia đình hoàn hảo. Cái gia đình mà hắn mơ tưởng bao lâu nay mà không được.
- Chủ nhân. Họ nói chuyện gì với nhau vậy? Nếu cứ như thế, có khi nào Thiên Phúc sẽ phát hiện ra điều gì đó hay không?
Bàn tay của Chu Bằng siết chặt chiếc ly đang cầm. Cả người tỏa ra khí lạnh. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía trước
- Ngọc Duy, cậu đi bố trí người, tôi muốn Thiên Phúc phải chết.
Ngọc Duy nghe chủ nhân nói bị giật mình:
- Chủ.. chủ nhân.. cái này…
- Cậu không phải là chưa từng làm việc này. Cảm thấy khó khăn sao?
- À.. dạ không.. tôi.. tôi sẽ sắp xếp chu toàn.
- --
Thiên Bảo đang phê duyệt công văn trong phòng thì nhận được tin nhắn điện thoại. Dừng tay làm việc, anh mở điện thoại lên. Hình ảnh nhận được là vết thương trên mu bàn tay rất giống vị trí trên tay anh do Đức Chinh gây ra. Đây chắc chắn là Vết thương của Thiên Phúc đã được ông ta chụp lại để kiểm chứng với anh.
Thiên Bảo bật cười. Chuyện tâm linh tương thông giữa anh và Thiên Phúc, anh đã biết từ lâu. Đó chính là lý do tại sao anh tìm mọi cách để hai anh em tách nhau ra, càng xa càng tốt. Anh không muốn nhiều người phát hiện ra chuyện này, muốn bảo vệ an toàn cho em trai. Nhưng cũng chính vì điều này mà Thiên Phúc hận anh đến tận bây giờ. Hận đến mức muốn giết chết anh. Bản thân anh không thể giải thích rõ nên cứ yên lặng mà làm người xấu.
Đang suy tư chuyện cũ thì điện thoại trên bàn lại rung lên.
- Alo..
- Thiên Bảo… là anh đúng không? Thiên Bảo…
- An Kỳ?
- Đúng, là em. Anh.. đến đón em được không?
Thiên Bảo nhíu mày, trả lời một tiếng rồi cúp máy, với lấy áo khoác trên ghế đi ra ngoài.
Một con hẽm nhỏ ngoài thành. Thiên Bảo dừng xe đầu ngõ, đi bộ vào trong. Anh tìm thấy An Kỳ trong một căn phòng trọ chật hẹp.
- An Kỳ, sao.. sao em lại ở đây? Bao nhiêu năm nay sao em không quay về hả?
- A… aa..
Bàn tay anh chạm vào thì An Kỳ đã thét lên đau đớn. Thiên Bảo giật mình:
- An Kỳ. Em bị sao vậy.. em đau ở đâu?
- Em.. là bị An Nhiên đâm cho đến sắp chết. Tại sao anh không tìm em chứ? Hu.. hu…
Thiên Bảo thoáng một tia đau lòng. Anh nhẹ nhàng An Kỳ dậy:
- Xin lỗi, xin lỗi em. Là anh không tốt. Lâu như vậy không tìm được em. Giờ thì tốt rồi. Anh sẽ đưa em đi khám bác sỹ.
Anh ôm An Kỳ vào lòng, gục đầu lên vai cô ta. Ánh mắt đau lòng ban đầu biến mất. Đôi mắt đen láy sâu như biển khơi làm cho người ta không thể nhìn thấu anh đang nghĩ gì.
Đưa An Kỳ lên xe, vừa khởi động, An Kỳ đã kéo áo anh:
- Thiên Bảo, giờ này không phải anh đang ở công ty sao?
- Phải, công ty đang có một hợp đồng lớn nên rất bận. Anh đưa em đi khám bác sỹ rồi về nhà. Có Vú Mai ở nhà sẽ chăm sóc em. Anh xong việc ở công ty buổi tối sẽ trở về với em.
- Không, em không muốn. Em muốn đến công ty. Em muốn ở bên cạnh anh. Em sẽ không làm phiền anh làm việc. Được không?
- Nhưng vết thương của em…
- Không sao. Em sẽ nghỉ ngơi trong phòng. Sẽ không sao đâu.
Thiên Bảo thở dài:
- Thôi được. Vậy thì khám bệnh xong sẽ đưa em đến công ty.
Anh đánh tay lái, lái xe đến bệnh viện. Sau khi bác sỹ khám cho An Kỳ thì chở cô ta đến công ty.
- Em vào phòng nghỉ ngơi đi. Anh xử lý công việc một chút.
- Ừm. Anh cũng đừng quá sức, phải giữ gìn sức khỏe.
- Được rồi, anh không sao, để anh dìu em vào.
Cánh cửa phòng tổng tài bật mở. Đập vào mắt An Nhiên là cảnh Thiên Bảo đang âu yếm dìu đỡ một người phụ nữ vào phòng nghỉ.
Trái tim cô bất chợt nhói đau. Cô dường như thở không nổi. Những tưởng tâm cô đối với anh đã chết. Thế nhưng giờ phút này, cô mới biết đó chỉ là do cô tự dối lòng mình. Nhìn anh ân cần với người phụ nữ khác, cô vẫn không cầm lòng được. Quay người lại, cô đi như chạy ra khỏi phòng.
Hai bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Mười năm, đã mười năm cô ở bên cạnh hắn, sống cùng một nhà với hắn, nhưng hắn biết cô chưa từng vui vẻ, chưa từng thấy cô nở nụ cười hạnh phúc. Ánh mắt cô nhìn hắn đều là sự cảm kích, là sự mang ơn, nhưng hắn biết chắc không hề có tình yêu. Hắn cố gắng hết sức cũng không tiến được vào trái tim cô một chút nào.
- Chủ nhân, chúng ta…
- Đi, chúng ta vào trong xem thử.
Ngọc Duy yên lặng đi theo phía sau Chu Bằng vào bên trong. Hắn chọn một bàn trống ở góc khuất nhìn về hướng phòng bao.
Phía trong lớp kính phòng bao dù đã bị làm mờ nhưng vẫn nhận thấy 3 người hai lớn một nhỏ vừa ăn vừa nói cười vui vẻ. Thiên Phúc lâu lâu lại gắp thức ăn bỏ vào bát cho mẹ con An Nhiên. Nhìn ba người họ thật giống một gia đình hoàn hảo. Cái gia đình mà hắn mơ tưởng bao lâu nay mà không được.
- Chủ nhân. Họ nói chuyện gì với nhau vậy? Nếu cứ như thế, có khi nào Thiên Phúc sẽ phát hiện ra điều gì đó hay không?
Bàn tay của Chu Bằng siết chặt chiếc ly đang cầm. Cả người tỏa ra khí lạnh. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía trước
- Ngọc Duy, cậu đi bố trí người, tôi muốn Thiên Phúc phải chết.
Ngọc Duy nghe chủ nhân nói bị giật mình:
- Chủ.. chủ nhân.. cái này…
- Cậu không phải là chưa từng làm việc này. Cảm thấy khó khăn sao?
- À.. dạ không.. tôi.. tôi sẽ sắp xếp chu toàn.
- --
Thiên Bảo đang phê duyệt công văn trong phòng thì nhận được tin nhắn điện thoại. Dừng tay làm việc, anh mở điện thoại lên. Hình ảnh nhận được là vết thương trên mu bàn tay rất giống vị trí trên tay anh do Đức Chinh gây ra. Đây chắc chắn là Vết thương của Thiên Phúc đã được ông ta chụp lại để kiểm chứng với anh.
Thiên Bảo bật cười. Chuyện tâm linh tương thông giữa anh và Thiên Phúc, anh đã biết từ lâu. Đó chính là lý do tại sao anh tìm mọi cách để hai anh em tách nhau ra, càng xa càng tốt. Anh không muốn nhiều người phát hiện ra chuyện này, muốn bảo vệ an toàn cho em trai. Nhưng cũng chính vì điều này mà Thiên Phúc hận anh đến tận bây giờ. Hận đến mức muốn giết chết anh. Bản thân anh không thể giải thích rõ nên cứ yên lặng mà làm người xấu.
Đang suy tư chuyện cũ thì điện thoại trên bàn lại rung lên.
- Alo..
- Thiên Bảo… là anh đúng không? Thiên Bảo…
- An Kỳ?
- Đúng, là em. Anh.. đến đón em được không?
Thiên Bảo nhíu mày, trả lời một tiếng rồi cúp máy, với lấy áo khoác trên ghế đi ra ngoài.
Một con hẽm nhỏ ngoài thành. Thiên Bảo dừng xe đầu ngõ, đi bộ vào trong. Anh tìm thấy An Kỳ trong một căn phòng trọ chật hẹp.
- An Kỳ, sao.. sao em lại ở đây? Bao nhiêu năm nay sao em không quay về hả?
- A… aa..
Bàn tay anh chạm vào thì An Kỳ đã thét lên đau đớn. Thiên Bảo giật mình:
- An Kỳ. Em bị sao vậy.. em đau ở đâu?
- Em.. là bị An Nhiên đâm cho đến sắp chết. Tại sao anh không tìm em chứ? Hu.. hu…
Thiên Bảo thoáng một tia đau lòng. Anh nhẹ nhàng An Kỳ dậy:
- Xin lỗi, xin lỗi em. Là anh không tốt. Lâu như vậy không tìm được em. Giờ thì tốt rồi. Anh sẽ đưa em đi khám bác sỹ.
Anh ôm An Kỳ vào lòng, gục đầu lên vai cô ta. Ánh mắt đau lòng ban đầu biến mất. Đôi mắt đen láy sâu như biển khơi làm cho người ta không thể nhìn thấu anh đang nghĩ gì.
Đưa An Kỳ lên xe, vừa khởi động, An Kỳ đã kéo áo anh:
- Thiên Bảo, giờ này không phải anh đang ở công ty sao?
- Phải, công ty đang có một hợp đồng lớn nên rất bận. Anh đưa em đi khám bác sỹ rồi về nhà. Có Vú Mai ở nhà sẽ chăm sóc em. Anh xong việc ở công ty buổi tối sẽ trở về với em.
- Không, em không muốn. Em muốn đến công ty. Em muốn ở bên cạnh anh. Em sẽ không làm phiền anh làm việc. Được không?
- Nhưng vết thương của em…
- Không sao. Em sẽ nghỉ ngơi trong phòng. Sẽ không sao đâu.
Thiên Bảo thở dài:
- Thôi được. Vậy thì khám bệnh xong sẽ đưa em đến công ty.
Anh đánh tay lái, lái xe đến bệnh viện. Sau khi bác sỹ khám cho An Kỳ thì chở cô ta đến công ty.
- Em vào phòng nghỉ ngơi đi. Anh xử lý công việc một chút.
- Ừm. Anh cũng đừng quá sức, phải giữ gìn sức khỏe.
- Được rồi, anh không sao, để anh dìu em vào.
Cánh cửa phòng tổng tài bật mở. Đập vào mắt An Nhiên là cảnh Thiên Bảo đang âu yếm dìu đỡ một người phụ nữ vào phòng nghỉ.
Trái tim cô bất chợt nhói đau. Cô dường như thở không nổi. Những tưởng tâm cô đối với anh đã chết. Thế nhưng giờ phút này, cô mới biết đó chỉ là do cô tự dối lòng mình. Nhìn anh ân cần với người phụ nữ khác, cô vẫn không cầm lòng được. Quay người lại, cô đi như chạy ra khỏi phòng.