Chương 24
Lạc Tử Yên dù phát hiện mình đã để quên điện thoại trên xe, nhưng cô nghĩ nếu là người của Lục Cảnh Thần mang xe đi sửa thì cũng không mất mát gì nên cô cũng chẳng bận tâm lắm.
Sáng hôm sau Lục Cảnh Thần mang theo một tâm trạng vô cùng vui tươi đến công ty làm việc. Không quen mang theo túi sách và điện thoại của Lạc Tử Yên đến văn phòng, vì anh đoán chắc cừu non giả vờ đội lớp cáo kia chắc chắn sẽ đến.
“Chủ tịch, đoàn khách từ tập đoàn Đông Phương đã được Lý tổng đưa đến công ty rồi ạ.”
“Được rồi, tôi sẽ xuống ngay.”
Lục Cảnh Thần nhanh chóng xuống sảnh lớn đón tiếp đoàn khách đại diện từ tập đoàn Đông Phương, đây là lần hợp tác đầu tiên nên anh rất quan tâm chú trọng về mọi phương diện.
Đông Phương Nhạc là tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương đại diện đến thăm quan ký kết hợp đồng lần này cùng tập đoàn Lục thị. Đông Phương Nhạc là con trai duy nhất của Đông Phương Từ Ân, ông còn một người em gái nữa là Đông Phương Nhạc Lam, nhưng vì một chút hiểu lầm mà bà đã bỏ nhà ra đi đến nay đã hai mươi mấy năm không chút tin tức.
Hai mươi mấy năm trôi qua dù đã cố gắng tìm kiếm bằng mọi cách nhưng Đông Phương Nhạc Lam cứ như bốc hơi khỏi trái đất vậy chẳng một chút tin tức gì. Tìm kiếm tất cả những nơi mà bà từng đến, những nơi bà hay đi. Thậm chí đăng tin tìm người ở tất cả các nước cũng chẳng chút tin tức gì. Lần này về đây ông hy vọng mình sẽ tìm được em gái mình, dù biết hy vọng mong manh nhưng ông vẫn quyết không từ bỏ một cơ hội nào.
Lục Cảnh Thần chào đón đoàn khách đối tác, cùng nhân viên cấp cao của tập đoàn đưa đoàn khách tham quan mọi nơi. Đông Phương Nhạc vô cùng hài lòng với thái độ làm việc và cách tiếp đón niềm nở của Lục Cảnh Thần, buổi tiếp đón đầu tiên vô cùng tốt đẹp.
Sau buổi tiếp đón, Lục Cảnh Thần cùng đoàn khách đi dùng cơm trưa. Lạc Tử Yên không cách nào liên lạc được với anh nên lại đến Lục thị tìm anh. Vừa nhìn thấy Lạc Tử Yên bước vào, nhận ra cô là cô gái hôm trước nữ nhân viên tiếp tân bày ra vẻ mặt khó chịu hỏi.
“Lại là cô sao? Lần này cô đã hẹn trước chưa đấy?”
“Thật ngại quá tôi không có hẹn trước, tôi chỉ đến đây gặp Lục Cảnh Thần lấy lại điện thoại của mình thôi, tôi nghĩ anh ấy đang giữ nên…”
“Cô nghĩ chủ tịch chúng tôi là ai mà đi lấy điện thoại của cô vậy? Anh ấy là người đàn ông bạc tỷ của thành phố này đấy! Điện thoại của cô trị giá bao nhiêu tiền mà bảo chủ tịch chúng tôi lấy điện thoại của cô?”
“Này cô, cô hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi không nói anh ấy lấy trộm, tôi chỉ nói anh ấy có lẽ đang giữ điện thoại của tôi. Cô cho tôi gặp anh ấy thì mọi chuyện sẽ rõ thôi.”
“Cô nghĩ chủ tịch là người mà cô muốn gặp thì có thể gặp như thế sao? Bảo vệ, bảo vệ đâu! Kéo người phụ nữ làm loạn này ra ngoài.”
“Ai dám!”
Tiếng quát lớn làm mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cửa lớn. Lục Cảnh Thần đang đứng ở cửa lớn với sắc mặt vô cùng khó coi, đôi chân dài miên man đang bước từng bước về phía Lạc Tử Yên, cô gái quầy tiếp tân thấy Lục Cảnh Thần liền rời khỏi vị trí bước ra giải thích.
“Chủ tịch, cô ấy…”
“Cô bị sa thải.”
Bàng hoàng không tin được với những gì mình vừa nghe, cô ta bước đến gần hơn giọng điệu oan ức nói.
“Chủ tịch, tôi không làm gì sai sao lại sa thải tôi chứ! Chủ tịch, xin anh…”
“Lưu Vũ, đuổi cô ta khỏi đây ngay!”
“Vâng.”
Vừa nói dứt lời Lục Cảnh Thần bước đến nắm lấy tay Lạc Tử Yên kéo về phía thang máy riêng đi thẳng lên tầng. Lưu Vũ bước đến trước mặt nữ nhân viên kia giọng điệu lạnh lùng nói.
“Cô bị đuổi việc, mau đến phòng kế toán nhận lương rồi đi đi!”
“Nhưng tôi đã sai ở đâu chứ? Ít nhất Trợ lý Lưu cũng cho biết biết mình đã làm sai chuyện gì chứ!”
Lưu Vũ nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiêm túc nói.
“Vì cô dám đuổi bà chủ tương lai của mình. Bây giờ đã biết lý do rồi chứ!”
Nữ nhân viên kia bây giờ mới biết mình sai ở đâu, thảo nào cô gái ấy đến chẳng bao giờ hẹn trước. Là do cô ta quá coi thường người khác cho nên mới có kết quả như ngày hôm nay.
Lục Cảnh Thần kéo Tử Yên lên thẳng phòng làm việc của mình. Vừa đóng cửa phòng lại anh đã ép cô vào tường chặn hết lối đi. Ánh mắt chiếm hữu nhìn cô cất giọng khó chịu.
“Sao lúc nào em cũng để tôi thấy em trong bộ dạng bị người ta bắt nạt thế? Chẳng phải em rất giỏi đấu khẩu sao? Lời lẽ của em đâu hết rồi?”
Thì ra sự khó chịu và tức giận từ nãy đến giờ trên mặt anh là vì thấy mình bị cô nhân viên kia đuổi đi sao? Cá đã dần cắn câu rồi này, còn mạnh mồm mạnh miệng lắm cơ.
Lạc Tử Yên không tức giận vì câu trách móc của Cảnh Thần, trái lại cô lại đưa tay lên choàng qua cổ anh dịu giọng nói.
“Vì đầu óc em bây giờ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến anh, không còn chỗ trống để nghĩ những chuyện khác nữa.”
Sáng hôm sau Lục Cảnh Thần mang theo một tâm trạng vô cùng vui tươi đến công ty làm việc. Không quen mang theo túi sách và điện thoại của Lạc Tử Yên đến văn phòng, vì anh đoán chắc cừu non giả vờ đội lớp cáo kia chắc chắn sẽ đến.
“Chủ tịch, đoàn khách từ tập đoàn Đông Phương đã được Lý tổng đưa đến công ty rồi ạ.”
“Được rồi, tôi sẽ xuống ngay.”
Lục Cảnh Thần nhanh chóng xuống sảnh lớn đón tiếp đoàn khách đại diện từ tập đoàn Đông Phương, đây là lần hợp tác đầu tiên nên anh rất quan tâm chú trọng về mọi phương diện.
Đông Phương Nhạc là tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương đại diện đến thăm quan ký kết hợp đồng lần này cùng tập đoàn Lục thị. Đông Phương Nhạc là con trai duy nhất của Đông Phương Từ Ân, ông còn một người em gái nữa là Đông Phương Nhạc Lam, nhưng vì một chút hiểu lầm mà bà đã bỏ nhà ra đi đến nay đã hai mươi mấy năm không chút tin tức.
Hai mươi mấy năm trôi qua dù đã cố gắng tìm kiếm bằng mọi cách nhưng Đông Phương Nhạc Lam cứ như bốc hơi khỏi trái đất vậy chẳng một chút tin tức gì. Tìm kiếm tất cả những nơi mà bà từng đến, những nơi bà hay đi. Thậm chí đăng tin tìm người ở tất cả các nước cũng chẳng chút tin tức gì. Lần này về đây ông hy vọng mình sẽ tìm được em gái mình, dù biết hy vọng mong manh nhưng ông vẫn quyết không từ bỏ một cơ hội nào.
Lục Cảnh Thần chào đón đoàn khách đối tác, cùng nhân viên cấp cao của tập đoàn đưa đoàn khách tham quan mọi nơi. Đông Phương Nhạc vô cùng hài lòng với thái độ làm việc và cách tiếp đón niềm nở của Lục Cảnh Thần, buổi tiếp đón đầu tiên vô cùng tốt đẹp.
Sau buổi tiếp đón, Lục Cảnh Thần cùng đoàn khách đi dùng cơm trưa. Lạc Tử Yên không cách nào liên lạc được với anh nên lại đến Lục thị tìm anh. Vừa nhìn thấy Lạc Tử Yên bước vào, nhận ra cô là cô gái hôm trước nữ nhân viên tiếp tân bày ra vẻ mặt khó chịu hỏi.
“Lại là cô sao? Lần này cô đã hẹn trước chưa đấy?”
“Thật ngại quá tôi không có hẹn trước, tôi chỉ đến đây gặp Lục Cảnh Thần lấy lại điện thoại của mình thôi, tôi nghĩ anh ấy đang giữ nên…”
“Cô nghĩ chủ tịch chúng tôi là ai mà đi lấy điện thoại của cô vậy? Anh ấy là người đàn ông bạc tỷ của thành phố này đấy! Điện thoại của cô trị giá bao nhiêu tiền mà bảo chủ tịch chúng tôi lấy điện thoại của cô?”
“Này cô, cô hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi không nói anh ấy lấy trộm, tôi chỉ nói anh ấy có lẽ đang giữ điện thoại của tôi. Cô cho tôi gặp anh ấy thì mọi chuyện sẽ rõ thôi.”
“Cô nghĩ chủ tịch là người mà cô muốn gặp thì có thể gặp như thế sao? Bảo vệ, bảo vệ đâu! Kéo người phụ nữ làm loạn này ra ngoài.”
“Ai dám!”
Tiếng quát lớn làm mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cửa lớn. Lục Cảnh Thần đang đứng ở cửa lớn với sắc mặt vô cùng khó coi, đôi chân dài miên man đang bước từng bước về phía Lạc Tử Yên, cô gái quầy tiếp tân thấy Lục Cảnh Thần liền rời khỏi vị trí bước ra giải thích.
“Chủ tịch, cô ấy…”
“Cô bị sa thải.”
Bàng hoàng không tin được với những gì mình vừa nghe, cô ta bước đến gần hơn giọng điệu oan ức nói.
“Chủ tịch, tôi không làm gì sai sao lại sa thải tôi chứ! Chủ tịch, xin anh…”
“Lưu Vũ, đuổi cô ta khỏi đây ngay!”
“Vâng.”
Vừa nói dứt lời Lục Cảnh Thần bước đến nắm lấy tay Lạc Tử Yên kéo về phía thang máy riêng đi thẳng lên tầng. Lưu Vũ bước đến trước mặt nữ nhân viên kia giọng điệu lạnh lùng nói.
“Cô bị đuổi việc, mau đến phòng kế toán nhận lương rồi đi đi!”
“Nhưng tôi đã sai ở đâu chứ? Ít nhất Trợ lý Lưu cũng cho biết biết mình đã làm sai chuyện gì chứ!”
Lưu Vũ nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiêm túc nói.
“Vì cô dám đuổi bà chủ tương lai của mình. Bây giờ đã biết lý do rồi chứ!”
Nữ nhân viên kia bây giờ mới biết mình sai ở đâu, thảo nào cô gái ấy đến chẳng bao giờ hẹn trước. Là do cô ta quá coi thường người khác cho nên mới có kết quả như ngày hôm nay.
Lục Cảnh Thần kéo Tử Yên lên thẳng phòng làm việc của mình. Vừa đóng cửa phòng lại anh đã ép cô vào tường chặn hết lối đi. Ánh mắt chiếm hữu nhìn cô cất giọng khó chịu.
“Sao lúc nào em cũng để tôi thấy em trong bộ dạng bị người ta bắt nạt thế? Chẳng phải em rất giỏi đấu khẩu sao? Lời lẽ của em đâu hết rồi?”
Thì ra sự khó chịu và tức giận từ nãy đến giờ trên mặt anh là vì thấy mình bị cô nhân viên kia đuổi đi sao? Cá đã dần cắn câu rồi này, còn mạnh mồm mạnh miệng lắm cơ.
Lạc Tử Yên không tức giận vì câu trách móc của Cảnh Thần, trái lại cô lại đưa tay lên choàng qua cổ anh dịu giọng nói.
“Vì đầu óc em bây giờ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến anh, không còn chỗ trống để nghĩ những chuyện khác nữa.”