Chương 25
Sự tiếp xúc bất ngờ của Lạc Tử Yên làm Cảnh Thần có chút hoảng, cô gái này ở bất cứ đâu hay hoàn cảnh nào cũng thả thính anh được như thế sao? Gở tay cô ra khỏi cổ mình anh hằn giọng.
“Lại nữa rồi, em không thấy ngại chút nào à?”
“Em đang bày tỏ tình cảm của mình với người em thích, sao phải ngại?”
Lời nói đơn giản nhưng lực sát thương vô cùng cao. Lời nói của cô đã thành công làm trái tim anh lại đập rộn ràng. Vẫn một gương mặt vô cảm nhưng vành tai anh đang đỏ dần lên, cô gái này quá nguy hiểm rồi.
“Trước đây với Lạc Hy em cũng chủ động thế sao?”
“Không hề, là anh ta chủ động theo đuổi em. Đây là lần đầu tiên em nghiêm túc theo đuổi một người, và cũng sẽ là người cuối cùng em nhận định sẽ cả đời không thay đổi.”
Ánh mắt Lạc Tử Yên nhìn thẳng vào mắt anh nói lời đường mật, chợt cô chú ý đến vành tai anh đang càng lúc càng đỏ dần lên, biết anh đang bị những câu nói của mình làm cho rung động nên cứ thế mà tấn công hết lần này đến lần khác. Dù biết là cô đang cố tình cưa đổ mình vì vụ cá cược, nhưng không hiểu sao trái tim anh vẫn bị đổ gục trước sự đáng yêu tinh nghịch của cô. Lấy lại chút liêm sỉ còn sót lại, một lần nữa anh lại tránh né sự tiếp xúc của cô nói.
“Tiếp tục đi, tôi cũng rất muốn xem em thuộc bài đến mức nào?”
“Thuộc bài? Thuộc bài gì cơ.”
Lục Cảnh Thần lấy từ trong túi chiếc điện thoại của cô, mở vào danh mục tìm kiếm đưa cho cô xem. Nhìn biểu cảm trên gương mặt của cô làm Lục Cảnh Thần không thể nhịn được mà nhẹ cong môi cười đắc ý.
Lạc Tử Yên như hóa đá khi thấy anh đã biết toàn bộ kế hoạch của mình, xấu hổ chết đi được, đã tuyên bố cưa đổ anh ta một cách dễ dàng vậy mà phải cần đến cả chị google hướng dẫn. Ở đây có chỗ nào trốn không chỉ cho cô với. Mà khoan đã, anh ta đang mở điện thoại của mình! Sao anh ta có thể bẻ được mật khẩu điện thoại mình chứ!
“Ngạc nhiên lắm sao? Không có thứ gì có thể làm khó được tôi kể cả mật khẩu điện thoại này.”
“Anh… sao anh lại tùy tiện xem điện thoại của người khác như vậy chứ! Anh phải biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác chứ!”
“Đây không phải đều nằm trong kế hoạch của em sao?”
“Kế hoạch? Kế hoạch gì chứ!”
“Cố tình để quên đồ ở chỗ người ấy để có cơ đến gặp người ấy…”
Lục Cảnh Thần mở phần tìm kiếm của cô đã xem đọc lại từng chữ một làm Lạc Tử Yên cảm thấy sượng trân, không muốn anh đọc hết những thứ mình đã xem cô bước đến đoạt lại điện thoại của mình. Lục Cảnh Thần chẳng những không trả cho cô mà còn giơ lên cao và đọc to hơn, chân anh liên tục lùi lại để tránh cô không cướp lại được điện thoại. Lạc Tử Yên không sao với tới bởi chiều cao của cô so với anh thì vô cùng khiêm tốn. Không chút suy, hai tay cô bám lấy cổ anh nhảy tót lên người anh bám lấy.
Lục Cảnh Thần không ngờ đến cô sẽ như thế, ánh mắt bất ngờ anh nhìn thẳng vào mặt cô bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, đôi chân thụt lùi về sau làm anh không đứng vững khi vướng vào ghế sofa làm anh ngã người lên ghế.
Giây phút Lạc Tử Yên vừa chạm được điện thoại thì cũng là lúc hai thân hình ngã nhào lên sofa. Chuyện gì đến cũng đã đến, đôi môi cả hai vô tình chạm nhau bởi cú ngã vừa rồi. Bốn mắt trợn tròn nhìn nhau như đứng hình bởi nụ hôn bất ngờ, hình ảnh của hai người hiện tại vô cùng ám muội khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi hiểu lầm.
Lấy lại tinh thần Lạc Tử Yên vội bật dậy lúng túng rời khỏi người anh, không quên đoạt lại điện thoại của mình cùng chiếc túi xách trên bàn rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng.
Lục Cảnh Thần dường như chưa tỉnh khỏi cơn mê, anh vẫn nằm im đó nhẹ đưa tay chạm lên môi mình. Cảm giác lúc nãy khi môi cô ấy chạm vào thật tuyệt, đôi môi ấy rất thơm và mềm mại làm sao. Trong đầu anh lại nhớ đến cảm giác đêm đầu tiên của hai người, bất giác anh lại cong môi cười thích thú. Khi nhận ra Lạc Tử Yên đã rời khỏi từ lúc nào làm Lục Cảnh Thần lộ rõ ý cười trên môi nói.
“Chạy cũng nhanh đó, lần đầu thì cướp đi đời trai của tôi, bây giờ lại cưỡng hôn tôi. Lạc Tử Yên em chạy không thoát đâu.”
……
Ngày hôm sau, Lục Cảnh Thần vẫn tiếp tục đón tiếp đoàn khách từ tập đoàn Đông Phương, trong bữa cơm trưa Đông Phương Nhạc bất ngờ hỏi.
“Chủ tịch Lục đúng tuổi trẻ tài cao, chưa đến ba mươi tuổi đã một mình dẫn dắt Lục thị hùng mạnh như thế, hẳn là phía sau cậu có một người phụ nữ rất tuyệt vời.”
“Đông tổng quá khen rồi, tôi chỉ cố gắng hết sức mình mà thôi. Vã lại… tôi chưa lập gia đình.”
Đông Phương Nhạc khá bất ngờ với thông tin này. Tuy là có tìm hiểu trước về đối tác, nhưng vấn đề riêng tư của Lục Cảnh Thần rất được giữ kín, nhưng ông cứ nghĩ ở tuổi của anh chắc chắn là đã có gia đình, không ngờ vậy mà lại là một người coi trọng sự nghiệp chưa nghĩ đến hôn nhân.
“Có lẽ Lục chủ tịch đây rất kén chọn nhỉ! Đã sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa muốn lập gia đình sao?”
“Kén chọn thì không dám, có lẽ phụ nữ không thích một người vô vị như tôi. Vã lại tôi chưa tìm được người mình thích nên chưa nghĩ đến hôn nhân.”
“Chủ tịch Lục khiêm tốn quá rồi, nhưng tôi lại rất thích đức tính này của cậu. Nếu như tôi có thể tìm được cháu gái của mình trước khi cậu kết hôn, nhất định tôi sẽ mai mối cho hai người gặp nhau.”
“Có thể tìm được cháu gái? Đông tổng có người thân bị thất lạc sao?”
“Haiz… Chuyện này vô cùng dài dòng, tôi về nước lần này ngoài việc ký kết hợp tác còn muốn tìm lại cô em gái đã bỏ nhà đi hai mươi mấy năm trước. Lúc em ấy đi đã mang thai đứa con gái được năm tháng tuổi, có lẽ giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi.”
“Vậy Đông tổng có thông tin cụ thể nào về em gái mình không? Tôi sẽ cho người tìm giúp ông, dù sao tôi cũng là người ở đây, tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn.”
Nghe Lục Cảnh Thần nói thế ông mừng rỡ, vội lấy điện thoại ra đưa hình ảnh của em gái mình cho Lục Cảnh Thần xem. Ông nói.
“Đây là Đông Phương Nhạc Lam em gái tôi lúc còn trẻ, hai mươi mấy năm rồi không gặp chắc chắn đã khác đi nhiều. Nhưng nếu gặp mặt chắc chắn tôi sẽ nhận ra.”
Nhìn bức ảnh trong điện thoại, Lục Cảnh Thần khẽ nhíu mày vì người phụ nữ trong ảnh khá giống với Lạc Tử Yên. Nhưng theo anh điều tra được, mẹ của Lạc Tử Yên họ Lâm, chắc có lẽ chỉ là trùng hợp.
“Tôi sẽ cho người tra giúp ông. Tôi tin nếu bà ấy có ở thành phố này sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”
“Tất cả nhờ vào chủ tịch Lục.”
“Lại nữa rồi, em không thấy ngại chút nào à?”
“Em đang bày tỏ tình cảm của mình với người em thích, sao phải ngại?”
Lời nói đơn giản nhưng lực sát thương vô cùng cao. Lời nói của cô đã thành công làm trái tim anh lại đập rộn ràng. Vẫn một gương mặt vô cảm nhưng vành tai anh đang đỏ dần lên, cô gái này quá nguy hiểm rồi.
“Trước đây với Lạc Hy em cũng chủ động thế sao?”
“Không hề, là anh ta chủ động theo đuổi em. Đây là lần đầu tiên em nghiêm túc theo đuổi một người, và cũng sẽ là người cuối cùng em nhận định sẽ cả đời không thay đổi.”
Ánh mắt Lạc Tử Yên nhìn thẳng vào mắt anh nói lời đường mật, chợt cô chú ý đến vành tai anh đang càng lúc càng đỏ dần lên, biết anh đang bị những câu nói của mình làm cho rung động nên cứ thế mà tấn công hết lần này đến lần khác. Dù biết là cô đang cố tình cưa đổ mình vì vụ cá cược, nhưng không hiểu sao trái tim anh vẫn bị đổ gục trước sự đáng yêu tinh nghịch của cô. Lấy lại chút liêm sỉ còn sót lại, một lần nữa anh lại tránh né sự tiếp xúc của cô nói.
“Tiếp tục đi, tôi cũng rất muốn xem em thuộc bài đến mức nào?”
“Thuộc bài? Thuộc bài gì cơ.”
Lục Cảnh Thần lấy từ trong túi chiếc điện thoại của cô, mở vào danh mục tìm kiếm đưa cho cô xem. Nhìn biểu cảm trên gương mặt của cô làm Lục Cảnh Thần không thể nhịn được mà nhẹ cong môi cười đắc ý.
Lạc Tử Yên như hóa đá khi thấy anh đã biết toàn bộ kế hoạch của mình, xấu hổ chết đi được, đã tuyên bố cưa đổ anh ta một cách dễ dàng vậy mà phải cần đến cả chị google hướng dẫn. Ở đây có chỗ nào trốn không chỉ cho cô với. Mà khoan đã, anh ta đang mở điện thoại của mình! Sao anh ta có thể bẻ được mật khẩu điện thoại mình chứ!
“Ngạc nhiên lắm sao? Không có thứ gì có thể làm khó được tôi kể cả mật khẩu điện thoại này.”
“Anh… sao anh lại tùy tiện xem điện thoại của người khác như vậy chứ! Anh phải biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác chứ!”
“Đây không phải đều nằm trong kế hoạch của em sao?”
“Kế hoạch? Kế hoạch gì chứ!”
“Cố tình để quên đồ ở chỗ người ấy để có cơ đến gặp người ấy…”
Lục Cảnh Thần mở phần tìm kiếm của cô đã xem đọc lại từng chữ một làm Lạc Tử Yên cảm thấy sượng trân, không muốn anh đọc hết những thứ mình đã xem cô bước đến đoạt lại điện thoại của mình. Lục Cảnh Thần chẳng những không trả cho cô mà còn giơ lên cao và đọc to hơn, chân anh liên tục lùi lại để tránh cô không cướp lại được điện thoại. Lạc Tử Yên không sao với tới bởi chiều cao của cô so với anh thì vô cùng khiêm tốn. Không chút suy, hai tay cô bám lấy cổ anh nhảy tót lên người anh bám lấy.
Lục Cảnh Thần không ngờ đến cô sẽ như thế, ánh mắt bất ngờ anh nhìn thẳng vào mặt cô bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, đôi chân thụt lùi về sau làm anh không đứng vững khi vướng vào ghế sofa làm anh ngã người lên ghế.
Giây phút Lạc Tử Yên vừa chạm được điện thoại thì cũng là lúc hai thân hình ngã nhào lên sofa. Chuyện gì đến cũng đã đến, đôi môi cả hai vô tình chạm nhau bởi cú ngã vừa rồi. Bốn mắt trợn tròn nhìn nhau như đứng hình bởi nụ hôn bất ngờ, hình ảnh của hai người hiện tại vô cùng ám muội khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi hiểu lầm.
Lấy lại tinh thần Lạc Tử Yên vội bật dậy lúng túng rời khỏi người anh, không quên đoạt lại điện thoại của mình cùng chiếc túi xách trên bàn rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng.
Lục Cảnh Thần dường như chưa tỉnh khỏi cơn mê, anh vẫn nằm im đó nhẹ đưa tay chạm lên môi mình. Cảm giác lúc nãy khi môi cô ấy chạm vào thật tuyệt, đôi môi ấy rất thơm và mềm mại làm sao. Trong đầu anh lại nhớ đến cảm giác đêm đầu tiên của hai người, bất giác anh lại cong môi cười thích thú. Khi nhận ra Lạc Tử Yên đã rời khỏi từ lúc nào làm Lục Cảnh Thần lộ rõ ý cười trên môi nói.
“Chạy cũng nhanh đó, lần đầu thì cướp đi đời trai của tôi, bây giờ lại cưỡng hôn tôi. Lạc Tử Yên em chạy không thoát đâu.”
……
Ngày hôm sau, Lục Cảnh Thần vẫn tiếp tục đón tiếp đoàn khách từ tập đoàn Đông Phương, trong bữa cơm trưa Đông Phương Nhạc bất ngờ hỏi.
“Chủ tịch Lục đúng tuổi trẻ tài cao, chưa đến ba mươi tuổi đã một mình dẫn dắt Lục thị hùng mạnh như thế, hẳn là phía sau cậu có một người phụ nữ rất tuyệt vời.”
“Đông tổng quá khen rồi, tôi chỉ cố gắng hết sức mình mà thôi. Vã lại… tôi chưa lập gia đình.”
Đông Phương Nhạc khá bất ngờ với thông tin này. Tuy là có tìm hiểu trước về đối tác, nhưng vấn đề riêng tư của Lục Cảnh Thần rất được giữ kín, nhưng ông cứ nghĩ ở tuổi của anh chắc chắn là đã có gia đình, không ngờ vậy mà lại là một người coi trọng sự nghiệp chưa nghĩ đến hôn nhân.
“Có lẽ Lục chủ tịch đây rất kén chọn nhỉ! Đã sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa muốn lập gia đình sao?”
“Kén chọn thì không dám, có lẽ phụ nữ không thích một người vô vị như tôi. Vã lại tôi chưa tìm được người mình thích nên chưa nghĩ đến hôn nhân.”
“Chủ tịch Lục khiêm tốn quá rồi, nhưng tôi lại rất thích đức tính này của cậu. Nếu như tôi có thể tìm được cháu gái của mình trước khi cậu kết hôn, nhất định tôi sẽ mai mối cho hai người gặp nhau.”
“Có thể tìm được cháu gái? Đông tổng có người thân bị thất lạc sao?”
“Haiz… Chuyện này vô cùng dài dòng, tôi về nước lần này ngoài việc ký kết hợp tác còn muốn tìm lại cô em gái đã bỏ nhà đi hai mươi mấy năm trước. Lúc em ấy đi đã mang thai đứa con gái được năm tháng tuổi, có lẽ giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi.”
“Vậy Đông tổng có thông tin cụ thể nào về em gái mình không? Tôi sẽ cho người tìm giúp ông, dù sao tôi cũng là người ở đây, tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn.”
Nghe Lục Cảnh Thần nói thế ông mừng rỡ, vội lấy điện thoại ra đưa hình ảnh của em gái mình cho Lục Cảnh Thần xem. Ông nói.
“Đây là Đông Phương Nhạc Lam em gái tôi lúc còn trẻ, hai mươi mấy năm rồi không gặp chắc chắn đã khác đi nhiều. Nhưng nếu gặp mặt chắc chắn tôi sẽ nhận ra.”
Nhìn bức ảnh trong điện thoại, Lục Cảnh Thần khẽ nhíu mày vì người phụ nữ trong ảnh khá giống với Lạc Tử Yên. Nhưng theo anh điều tra được, mẹ của Lạc Tử Yên họ Lâm, chắc có lẽ chỉ là trùng hợp.
“Tôi sẽ cho người tra giúp ông. Tôi tin nếu bà ấy có ở thành phố này sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”
“Tất cả nhờ vào chủ tịch Lục.”