Chương 23
Câu hỏi đơn giản nhưng không dễ để trả lời. Lục Cảnh Thần tấp xe vào lề, cả hai bốn mắt nhìn nhau trong không khí có chút căng thẳng. Lục Cảnh Thần nhìn vào mắt cô, có chút gượng gạo anh nói.
“Tôi không phải là bạn hay một người đáng tin để em gọi khi gặp chuyện sao?”
“Vậy anh coi tôi là gì? Anh lấy quyền gì để lớn tiếng với tôi?”
“Tôi không lớn tiếng với em.”
“Rõ ràng vừa rồi anh đã quát tôi đấy!”
“Tôi… tôi không phải đang quát em.Chỉ là nhất thời lo lắng nên mới…”
“Anh lo lắng cho tôi? Nói vậy anh …rung động với tôi rồi?”
Nhìn thấy ánh mắt lém lỉnh của Lạc Tử Yên nhìn mình, Lục Cảnh Thần mới nhận ra mình đã bị cô gài bẫy trong câu nói vừa rồi. Trở lại với vẻ mặt lạnh lùng anh nhìn cô nói.
“Đó chỉ là sự lo lắng dành cho một người bạn mà thôi, em nghĩ nhiều rồi.”
Lạc Tử Yên khẽ bĩu môi lộ ý cười tiến đến gần anh hơn, đưa ngón tay trỏ nhẹ đặt lên ngực trái anh mỉm cười nói.
“Vậy sao? Anh nên hỏi lại trái tim mình xem câu trả lời vừa rồi đã thật lòng chưa? Dối lòng là một đức tính xấu đấy!”
Lục Cảnh Thần đưa tay lên nắm lấy tay cô, xòe bàn tay nhỏ nhắn của cô ra đặt trọn lên ngực trái của mình, ánh mắt ôn nhu nhìn cô nói.
“Vậy em tự thử kiểm tra xem!”
Từ lòng bàn tay cô cảm nhận được từng nhịp tim đều đặn của anh, cảm giác này làm trống ngực của cô bỗng dưng đập liên hồi đến mức cô sắp không thở nổi. Rút vội bạn tay mình lại cô quay đi nói.
“Trong lòng anh chỉ có anh tự hiểu lấy, tôi làm sao cảm nhận được chứ!”
Nhìn sắc mặt cô ửng đỏ lên trông thấy làm Lục Cảnh Thần cũng thấy vui. Là cô ấy đang ngượng vì tiếp xúc vừa rồi sao? Đáng yêu quá đấy! Khóe môi anh nhẹ cong lên một chút rồi lại tiếp tục lái xe đi. Đưa cô về tận nhà, anh nhìn sang cô cô nhắc nhở.
“Lần sau dù xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải gọi cho tôi nhớ chưa?”
“Tôi biết rồi. Ngày mai…anh rảnh không?”
“Không rảnh.”
“Sao lúc nào anh cũng trả lời câu này thế! Anh không thể nói là anh rảnh sao?”
“Công việc của tôi rất bận, em thừa biết tôi là ai mà. Sao vậy, nản lòng không muốn cưa đổ tôi nữa sao?”
“Hưm, không có đâu nhé! Tôi nhất định sẽ cưa đổ anh bằng mọi cách.”
Nói rồi Lạc Tử Yên xuống xe đi thẳng vào nhà. Lục Cảnh Thần chỉ biết cong môi cười thích thú khi thấy cô cương quyết theo đuổi mình như thế. Tâm trạng vô cùng vui vẻ anh lái xe trở về nhà. Vừa đến nơi đúng lúc Lưu Vũ cũng vừa đến, cầm vội chiếc điện thoại cùng túi xách của Lạc Tử Yên để quên trên xe đưa lại cho Lục Cảnh Thần anh nói.
“Chủ tịch, xe của Lạc tiểu thư tôi đã đưa đi sửa rồi ạ, đây là đồ cô ấy bỏ quên trên xe.”
“Được rồi cậu về đi!”
“Vâng.”
Ngâm mình trong bồn tắm khá lâu sau một ngày làm việc mệt nhọc. Lục Cảnh Thần trở ra định ngồi vào bàn kiểm tra lại công việc, liếc mắt nhìn thấy chiếc điện thoại của Lạc Tử Yên đặt trên bàn, tò mò anh bước đến cầm lên.
Dùng đủ mọi mật mã vẫn không thể nào mở mật khẩu điện thoại của cô được, anh nhíu đôi hàng lông mày thắc mắc.
“Chứa bí mật gì trong điện thoại mà cài mật khẩu khó thế chứ!”
Như nhớ ra, anh lại lật hồ sơ trước đây đã điều tra về cô ra xem. Tra ngày sinh nhật của cô rồi lại dùng ngày sinh nhật mở mật khẩu, quả nhiên là đã mở được.
“Đúng là không gì có thể làm khó mình.”
Xem gì nhỉ! Đầu tiên là mở danh bạ điện thoại, bạn bè cô ấy không nhiều nhưng dường như anh không biết ai cả. Dừng lại ở số điện thoại Dương Lạc Hy, sắc mặt anh bỗng đanh lại.
“Đến giờ vẫn còn giữ số điện thoại chẳng lẽ vẫn còn chưa quên được tình cũ sao?”
Không chút suy nghĩ anh ấn đưa số điện thoại của Dương Lạc Hy vào danh sách đen. Sau đó lại kiểm tra toàn bộ các thư mục hình ảnh lẫn mạng xã hội của cô. Những gì liên quan đến Dương Lạc Hy anh đều xóa bỏ không để lại một dấu vết nào. Cảm thấy hài lòng với những gì mình vừa làm, anh vui vẻ đặt điện thoại xuống, nhưng lại vô tình chạm tay vào danh mục tìm kiếm trên mạng xã hội. Nhật ký tìm kiếm hiện lên làm anh khẽ nhíu mày.
“Cách cưa đổ một người đàn ông lạnh lùng.”
“Làm thế nào để gây ấn tượng với một người đàn ông lạnh lùng.”
“Cách thả thính dễ đổ nhất…”
“…”
Rất nhiều những từ khóa tìm kiếm liên quan đến việc cưa đổ một anh bạn trai lạnh lùng khiến Lục Cảnh Thần không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy vì muốn theo đuổi được mình mà tìm mọi cách thế sao? Khóe môi anh không nhịn được nở rộ một nụ cười hài lòng. Không hiểu sao trong lòng anh lại vui như mở hội khi thấy cô nghiêm túc tìm mọi cách theo đuổi mình. Ngã người lên giường anh lại nhìn chằm chằm vào nhật ký tìm kiếm của cô rồi lại cười ngây ngốc.
“Em đúng là làm tôi bất ngờ đấy cô gái ngốc ạ.”
“Tôi không phải là bạn hay một người đáng tin để em gọi khi gặp chuyện sao?”
“Vậy anh coi tôi là gì? Anh lấy quyền gì để lớn tiếng với tôi?”
“Tôi không lớn tiếng với em.”
“Rõ ràng vừa rồi anh đã quát tôi đấy!”
“Tôi… tôi không phải đang quát em.Chỉ là nhất thời lo lắng nên mới…”
“Anh lo lắng cho tôi? Nói vậy anh …rung động với tôi rồi?”
Nhìn thấy ánh mắt lém lỉnh của Lạc Tử Yên nhìn mình, Lục Cảnh Thần mới nhận ra mình đã bị cô gài bẫy trong câu nói vừa rồi. Trở lại với vẻ mặt lạnh lùng anh nhìn cô nói.
“Đó chỉ là sự lo lắng dành cho một người bạn mà thôi, em nghĩ nhiều rồi.”
Lạc Tử Yên khẽ bĩu môi lộ ý cười tiến đến gần anh hơn, đưa ngón tay trỏ nhẹ đặt lên ngực trái anh mỉm cười nói.
“Vậy sao? Anh nên hỏi lại trái tim mình xem câu trả lời vừa rồi đã thật lòng chưa? Dối lòng là một đức tính xấu đấy!”
Lục Cảnh Thần đưa tay lên nắm lấy tay cô, xòe bàn tay nhỏ nhắn của cô ra đặt trọn lên ngực trái của mình, ánh mắt ôn nhu nhìn cô nói.
“Vậy em tự thử kiểm tra xem!”
Từ lòng bàn tay cô cảm nhận được từng nhịp tim đều đặn của anh, cảm giác này làm trống ngực của cô bỗng dưng đập liên hồi đến mức cô sắp không thở nổi. Rút vội bạn tay mình lại cô quay đi nói.
“Trong lòng anh chỉ có anh tự hiểu lấy, tôi làm sao cảm nhận được chứ!”
Nhìn sắc mặt cô ửng đỏ lên trông thấy làm Lục Cảnh Thần cũng thấy vui. Là cô ấy đang ngượng vì tiếp xúc vừa rồi sao? Đáng yêu quá đấy! Khóe môi anh nhẹ cong lên một chút rồi lại tiếp tục lái xe đi. Đưa cô về tận nhà, anh nhìn sang cô cô nhắc nhở.
“Lần sau dù xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải gọi cho tôi nhớ chưa?”
“Tôi biết rồi. Ngày mai…anh rảnh không?”
“Không rảnh.”
“Sao lúc nào anh cũng trả lời câu này thế! Anh không thể nói là anh rảnh sao?”
“Công việc của tôi rất bận, em thừa biết tôi là ai mà. Sao vậy, nản lòng không muốn cưa đổ tôi nữa sao?”
“Hưm, không có đâu nhé! Tôi nhất định sẽ cưa đổ anh bằng mọi cách.”
Nói rồi Lạc Tử Yên xuống xe đi thẳng vào nhà. Lục Cảnh Thần chỉ biết cong môi cười thích thú khi thấy cô cương quyết theo đuổi mình như thế. Tâm trạng vô cùng vui vẻ anh lái xe trở về nhà. Vừa đến nơi đúng lúc Lưu Vũ cũng vừa đến, cầm vội chiếc điện thoại cùng túi xách của Lạc Tử Yên để quên trên xe đưa lại cho Lục Cảnh Thần anh nói.
“Chủ tịch, xe của Lạc tiểu thư tôi đã đưa đi sửa rồi ạ, đây là đồ cô ấy bỏ quên trên xe.”
“Được rồi cậu về đi!”
“Vâng.”
Ngâm mình trong bồn tắm khá lâu sau một ngày làm việc mệt nhọc. Lục Cảnh Thần trở ra định ngồi vào bàn kiểm tra lại công việc, liếc mắt nhìn thấy chiếc điện thoại của Lạc Tử Yên đặt trên bàn, tò mò anh bước đến cầm lên.
Dùng đủ mọi mật mã vẫn không thể nào mở mật khẩu điện thoại của cô được, anh nhíu đôi hàng lông mày thắc mắc.
“Chứa bí mật gì trong điện thoại mà cài mật khẩu khó thế chứ!”
Như nhớ ra, anh lại lật hồ sơ trước đây đã điều tra về cô ra xem. Tra ngày sinh nhật của cô rồi lại dùng ngày sinh nhật mở mật khẩu, quả nhiên là đã mở được.
“Đúng là không gì có thể làm khó mình.”
Xem gì nhỉ! Đầu tiên là mở danh bạ điện thoại, bạn bè cô ấy không nhiều nhưng dường như anh không biết ai cả. Dừng lại ở số điện thoại Dương Lạc Hy, sắc mặt anh bỗng đanh lại.
“Đến giờ vẫn còn giữ số điện thoại chẳng lẽ vẫn còn chưa quên được tình cũ sao?”
Không chút suy nghĩ anh ấn đưa số điện thoại của Dương Lạc Hy vào danh sách đen. Sau đó lại kiểm tra toàn bộ các thư mục hình ảnh lẫn mạng xã hội của cô. Những gì liên quan đến Dương Lạc Hy anh đều xóa bỏ không để lại một dấu vết nào. Cảm thấy hài lòng với những gì mình vừa làm, anh vui vẻ đặt điện thoại xuống, nhưng lại vô tình chạm tay vào danh mục tìm kiếm trên mạng xã hội. Nhật ký tìm kiếm hiện lên làm anh khẽ nhíu mày.
“Cách cưa đổ một người đàn ông lạnh lùng.”
“Làm thế nào để gây ấn tượng với một người đàn ông lạnh lùng.”
“Cách thả thính dễ đổ nhất…”
“…”
Rất nhiều những từ khóa tìm kiếm liên quan đến việc cưa đổ một anh bạn trai lạnh lùng khiến Lục Cảnh Thần không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy vì muốn theo đuổi được mình mà tìm mọi cách thế sao? Khóe môi anh không nhịn được nở rộ một nụ cười hài lòng. Không hiểu sao trong lòng anh lại vui như mở hội khi thấy cô nghiêm túc tìm mọi cách theo đuổi mình. Ngã người lên giường anh lại nhìn chằm chằm vào nhật ký tìm kiếm của cô rồi lại cười ngây ngốc.
“Em đúng là làm tôi bất ngờ đấy cô gái ngốc ạ.”