Chương : 23
Mười sáu giây!
Chỉ dùng mười sáu giây!
Người hâm mộ nhìn đồng hồ đếm giờ treo sừng sững bên trên mà hít một hơi khí lạnh.
Mặc dù Trương Đắc Thỉ chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư, nhưng cũng không thể bị Trang Yến đánh gục trong thời gian ngắn như vậy được, hơn nữa xem chừng anh ta còn bị thương không nhẹ.
Rất nhiều người hâm mộ đều làm cùng một động tác giơ tay dụi mắt, trên đồng hồ hiển thị mười sáu giây, không sai một số.
Khi bọn họ nhìn sang Trang Yến lần nữa, trong thoáng chốc đã cảm thấy sau lưng cậu có ánh sáng vạn trượng, bọn họ nhớ đến ngày đầu tiên Trang Yến bước lên võ đài, nhớ đến lần đầu tiên cậu đoạt được thắng lợi, hình như cũng từng rạng ngời như thế.
Cậu ta trở lại rồi, thật sự trở lại.
Lần đầu tiên bọn họ thật sự ý thức được điều này.
Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến trên võ đài, chẳng rõ vì sao mà trái tim đập mạnh, hắn giơ tay đè lên lồng ngực, vỗ về trái tim rung động không ngoan.
Tần quản gia nhận ra sự khác thường của hắn, vội vàng hỏi: "Tiên sinh không thoải mái sao?"
"Không sao."
Trọng tài bước đến, dừng lại bên cạnh Trương Đắc Thỉ, cúi người bắt đầu đếm ngược.
"Mười, chín, tám,... "
Trương Đắc Thỉ mở mắt, khuôn mặt phóng đại của trọng tài đập vào tầm mắt, đau đớn khiến ngũ quan của anh ta nhúc vào một chỗ, mất một lát mới hiểu được tình huống hiện giờ.
Khả năng hành động của anh ta chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cho dù bây giờ đứng dậy, cũng cùng lắm là bị Trang Yến đơn phương tấn công thêm một đợt nữa, mà xương sườn anh ta đang tê đau dữ dội, quả thực không muốn thương càng thêm thương.
Theo tiếng đếm ngược của trọng tài, bên dưới khán đài có âm thanh khích lệ của người hâm mộ, âm thanh ấy dời núi lấp bể khí thế bừng bừng, giống như sấm mùa xuân đùng đoàng từng trận trong tiết kinh trập, mênh mông vũ bão, dù là một kẻ sắp chết, nghe được âm thanh này, cũng không khỏi lấy lại vài phần động lực sống tiếp.
Nhưng Trương Đắc Thỉ không hề nhúc nhích, vui vẻ là của họ, đau đớn mới là mình.
Là một người đàn ông chín chắn, trước hết phải học cách bảo vệ tốt chính mình, một lòng chí khí anh hùng muốn đánh bại Trang Yến vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích, cứ để anh ta nằm yên lặng ở đây đi.
Như vậy là tốt lắm rồi, thật sự.
Trương Đắc Thỉ hơi nheo mắt lại, tầm nhìn vượt qua trọng tài đang đếm ngược, nhìn đến Trang Yến phía sau trọng tài, Trang Yến bình ổn đứng yên, tựa như không hề cảm thấy quá độ vui sướng vì thắng lợi của mình.
Thật tốt, người thanh niên ấy đã trở về.
Trên khuôn mặt anh ta không kiềm chế được một loại cảm xúc mang tên vui mừng thanh thản, năm xưa anh ta bước trên con đường đấm bốc chính là bởi thấy được trận đấu của Trang Yến, cũng vì Trang Yến bán độ mà thất vọng vạn phần, vạn phần tức giận.
Trước khi lên võ đài anh ta còn nghĩ nếu có thể đánh bại Trang Yến, mình nhất định phải giáo dục người trẻ tuổi này thật tốt, đánh hắc quyền vĩnh viễn không thể trở thành một người đàn ông chân chính, một tay đấm bốc thành công.
Nhưng mà anh ta thất bại, anh ta bị Trang Yến hạ gục một cách dễ dàng, nhìn đối phương vinh hiển khoác áo rồng, nhìn cậu ta tương lai dệt gấm. Thế nhưng so với việc nhìn cậu ta bị một gã tân thủ đánh văng cả miếng bảo hộ hàm, ngã từ trên đài xuống, thảm hại vô cùng, thì thế này vẫn tốt hơn một chút.
Trương Đắc Thỉ hít một hơi thật sâu, có thể được thua dưới nắm đấm mạnh mẽ của Trang Yến, cũng không phải một chuyện tồi.
Tuy bại mà vinh!
Chẳng hay đến lúc biết được mình bại chỉ trong vẻn vẹn mười sáu giây, Trương Đắc Thỉ còn có thể cảm thấy như vậy hay không.
"... Ba, hai, một!"
Đếm ngược hoàn tất, Trương Đắc Thỉ vẫn nằm bẹp trên đất, trọng tài có thể tuyên bố người chiến thắng trận đấu lần này.
Anh ta nắm lấy tay phải Trang Yến, giơ lên thật cao, dưới đài hoan hô rầm rộ, mặc dù trong tiếng reo hò đan xen không ít những tiếng mắng chửi, nhưng cảm giác vẫn không tệ, chẳng phải hay sao?
Giống như lần đầu tiên bước đến võ đài, Trang Yến ngẩng đầu nhìn mái vòm, khóe miệng hướng lên trên, cậu rất biết ơn người bạn dưới đáy biển sâu của cậu.
Chính anh đã cho cậu cơ hội trở lại nơi này.
Tần Nhược Thủy nhìn nét mặt Trang Yến, vô cớ cảm thấy không vui, bây giờ nhân loại này đang nghĩ đến ai?
Sau khi tuyên bố thắng lợi, Trang Yến bước đến kéo Trương Đắc Thỉ lên khỏi mặt đất, nói với anh ta: "Về luyện thêm gập bụng ít nữa, có thể gia tăng bắp thịt, cũng có thể tăng cường khả năng chịu đòn."
Trương Đắc Thỉ cúi đầu ừ một tiếng không được tự nhiên, hồi lâu mới hỏi Trang Yến một câu: "Thì là lát nữa ra hậu đài có thể ký tên cho tôi được không?"
Sau trận của Trang Yến và Trương Đắc Thỉ còn ba trận đấu nữa, nhưng khán giả chẳng có chút hứng thú nào với mấy trận này, nhất là khi vừa mới được quan sát một cuộc so tài ngắn ngủn mà vô cùng ngoạn mục.
Người hâm mộ vui vẻ rời sân, chỉ có ông chủ mỏ than đặt Trương Đắc Thỉ thắng thì buồn như đưa đám, ngồi lặng trên ghế không biết đêm nay đêm nào, bên tai xì xào những tiếng thầm thì rủ rỉ của đám người hâm mộ.
"Ông đặt ai rồi?"
Người bên cạnh ho khẽ một tiếng, dáo dác nhìn ngó xung quanh, "Đặt Trang Yến ấy."
"Tưởng bảo không được đặt Trang Yến cơ mà?"
"Thì tại quen tay chứ sao? Ngày xưa toàn đặt cậu ta, app của tôi tự động ghi nhớ cậu ta luôn, tôi cũng quên sửa lại."
Chưa nghe qua loại app nào còn có chức năng tự động ghi nhớ vé cược.
"Ông thì sao?"
"Tôi cũng đặt Trang Yến."
Hai người cười với nhau một tiếng, vỗ vai nhau một cái, quả nhiên bốn bể đều là anh em.
"Lời trên diễn đàn ngu lắm mới đi tin, Trang Yến khốn kiếp thế nào đi nữa thì năm xưa cậu ta cũng từng giành được đai lưng vàng, nếu không có chuyện lần đấy, có khi còn tranh giải WBC rồi ấy chứ, cái ông không chuyên như Trương Đắc Thỉ so sao được với cậu ta?"
"Ai đặt Trương Đắc Thỉ người đó ngu, sẽ không có người tin diễn đàn đặt Trương Đắc Thỉ thật đấy chứ."
"Thế sao lúc đầu toàn chửi Trang Yến?"
"Ơ hay, chửi Trang Yến cũng chẳng ảnh hưởng đến việc đặt cậu ta thắng chứ, đáng chửi thì phải chửi thôi."
"..."
Ông chủ lạnh buốt con tim, chẳng lẽ chỉ có một mình anh ta bị diễn đàn che mù con mắt mà cược cho Trương Đắc Thỉ à?
Anh ta quay đầu nhìn ngó xung quanh, rốt cuộc cũng phát hiện ra một anh bạn nhỏ, ăn mặc theo lối học sinh, tuổi không lớn lắm, cúi đầu nghịch điện thoại, trông tâm trạng có vẻ không vui.
Ông chủ do dự một hồi, mặt dày đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Chú em, chú đặt ai thắng đó?"
Người trẻ tuổi ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Trương Đắc Thỉ, chẳng phải đã bảo ai mua Trang Yến người đấy là cháu à?"
Cặp mắt ông chủ sáng bừng, thì ra mình không phải người bị hại duy nhất, lập tức bá vai bá cổ hỏi cậu ta: "Chú đặt bao nhiêu đó"
"Mười đồng."
Ông chủ: "..."
"Anh nhìn vậy là ý gì đấy?" Y như bị sỉ nhục, người trẻ tuổi vỗ oành lên ghế một cái, đứng bật dậy, giáo dục ông chủ, "Ông anh coi thường mười đồng đấy hả, mười đồng cũng là xương, mười đồng cũng là máu đấy nhé."
Ông chủ nghĩ nghĩ một chút thấy cũng phải đạo, bất kể thế nào, vẫn tử tế hơn đám người mồm miệng thì chửi Trang Yến thân thể lại len lén đặt cậu ta, nghĩ đến đây, tâm trạng ông chủ cuối cùng cũng khá khẩm lên, tuy nhiên để thêm phần chắc chắn, anh ta hỏi cậu trẻ tuổi: "Chú không đặt Trang Yến à?"
Người trẻ tuổi ợm ợm ờ ờ một hồi, nhỏ giọng nói: "Đặt một tí."
"Bao nhiêu?"
"Tiền tiêu vặt của em không nhiều, chỉ có ba nghìn, với cả lát nữa em còn có lớp, đi trước đây." Người trẻ tuổi vừa dứt lời đã vội vàng xốc balo biến mất trong biển người.
Ông chủ: "..."
Anh ta lắc đầu một cái, chỉ hận những kẻ này quá độ gian trá, còn mình thì lại quá mức thiên chân.
...
Đám người hâm mộ dùng hành động thực tế chứng minh với người trong giang hồ, sống ở trên đời, có thể không làm ông, chứ ai mà lại chưa từng làm cháu?
Tuy nhiên mặc dù Trang Yến thắng trận này, bọn họ nên mắng vẫn mắng, chẳng thiếu một câu.
Người hâm mộ ở vùng khác không thể đến xem so tài rối rít truy hỏi trên diễn đàn ai là người thắng cuộc, nhóm hâm mộ đã đi xem giải cắn răng cắn lợi gõ ra hai chữ Trang Yến.
Sau đó có người hâm mộ có mặt ở hiện trường tung đoạn clip ngắn ra, chỉ có mười sáu giây, người chưa xem chẳng biết là gì, mở thử cho vui.
Lúc đầu còn ái dà ra là Trang Yến vẫn có chút này nọ đấy nhỉ, đến giữa thì than thở Trương Đắc Thỉ đánh đấm cũng chẳng ra làm sao, đến cuối cùng lại thành ủa hết rồi à.
Tất cả người xem video đều trầm mặc, mê man, chuyện gì vừa xảy ra ấy nhỉ? Người trong vid thật sự là Trang Yến à? Sao trận đấu kết thúc nhanh như vậy? Là tua nhanh à??
Bài đăng này nhanh chóng bị người hâm mộ đội lên đầu trang.
[Đù má đù má đù má hẳn là tua nhanh rồi]
[Đấy là Trang Yến à? Đấy là Trang Yến thật luôn à? Lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy cậu ta đánh quyền anh, bây giờ tôi hơi kích động tí]
[Trâu phết! Mấy năm không thấy ra sân mà còn tiến bộ hơn ngày trước, gì mà rút khỏi làng quyền anh, đây rõ ràng là bế quan tu luyện chứ còn gì]
[Cú body shot lúc cuối quá đã mắt, chóa Trang Yến đánh được phết chứ đùa]
[Vãi cả được, đây là cừ khôi biết chưa! Cơ thể bị khoét rỗng là đánh đấm thế này hả, tôi cũng muốn bị khoét rỗng một lần cho biết]
...
Chủ bài đăng là antifan Trang Yến, đoạn video này nhanh chóng bị anh ta ẩn đi, chỉ có người có cấp bậc cao trong diễn đàn mới thấy được.
Trừ bài đăng này, các bài đăng khác vẫn đang mắng chửi Trang Yến nhiệt tình, thắng lợi lần này tuyệt đối không thể rửa sạch vết dơ của cậu ta, tên tuổi của cậu ta phải bị đóng đinh lên cột sỉ vả, đời đời kiếp kiếp!
Ngôn luận bắt đầu chuyển hướng thành Trang Yến mèo mù vớ chuột chết mà thôi, tuyệt đối không thể thuận lợi một đường tiếp tục như thế, đối thủ kế tiếp nhất định sẽ làm cho cậu ta nếm mùi thất bại thêm một lần nữa.
Chỉ có điều rốt cuộc trong lòng đám người hâm mộ này nghĩ gì, chỉ mình họ hiểu.
...
Trang Yến ký tên cho Trương Đắc Thỉ xong xuôi, bèn cầm áo khoác và di động, mở wechat, đang định trao đổi tình hình hôm nay với Bao Tử một chút, lại phát hiện Tần Nhược Thủy gửi một tin nhắn cho cậu, bốn chữ: [Đánh cũng không tệ]
Nhưng còn chưa đợi Trang Yến mở bàn phím trả lời, đã phải trơ mắt nhìn dòng tin nhắn bị rút trở về.
Trang Yến: "?"
Tay cậu cũng tiện đà gửi một dấu chấm hỏi qua.
Chỉ chốc lát sau, Tần Nhược Thủy đã hồi đáp, [gửi nhầm]
Trang Yến: "..."
Ngoại trừ cậu, vừa rồi Tần tiên sinh còn xem người khác tranh đấu à? Chẳng lẽ tin nhắn ban nãy là muốn gửi cho Trương Đắc Thỉ?
Vô lý đùng đùng.
Thay quần áo xong bước ra khỏi phòng chờ, đã thấy Tần quản gia đứng trước cửa, cười nói với cậu: "Tiên sinh chờ cháu trên xe."
"Sao hôm nay tiên sinh lại tới thế ạ?"
Tần quản gia cười mà không nói.
Trang Yến vốn định thắng giải xong sẽ đến câu lạc bộ của Bao Tử đàm đạo một hồi, bây giờ vừa nghe Tần Nhược Thủy đang đợi mình, lập tức không cần anh em, nhắn tin cho Chu Phi, Vương Thừa Tông, Bao Tử, mỗi người một tin, bảo rằng bọn họ tự trò chuyện đi nhé, hôm nay đằng này không qua đâu.
Vương Thừa Tông vừa lái xe ra khỏi hầm gửi xe, nhận được tin nhắn của Trang Yến, cậu ta cũng không nghĩ nhiều, lúc chuẩn bị lái ra ngoài nơi này, chợt thấy Trang Yến đi ra khỏi nhà thi đấu, bước về phía một chiếc xe sang.
Vương Thừa Tông cũng đang tập tành nghiên cứu xe thể thao, nhìn logo và biển số xe kia một cái là biết không phải loại người thường có thể bắt vào tay.
Thế là cậu ta trơ mắt nhìn theo hình bóng Trang Yến lên xe cùng với một lão già, dụi mắt một cái, cực kỳ chắc chắn người trẻ đằng kia chính là Trang Yến.
Vương Thừa Tông xoa xoa cằm, đừng bảo người anh em của mình bị nữ đại gia bao nuôi thật đấy nhé!
Nhớ đến gói nhãn dán phú bà trong group chat của mình trước kia, cậu ta vội vàng tu liền hơn nửa chai nước suối an ủi bản thân.
Ngô Liên Thủy nhìn chằm chằm video Trang Yến thi đấu không chớp mắt, xem hết lần này đến lần khác, xem đến đoạn Trương Đắc Thỉ lảo đảo hai bước rồi ngã vật ra trên võ đài, gã như nhớ lại cuộc sống khuất nhục ngày xưa, chỉ cần có Trang Yến đè lên đầu gã, gã vĩnh viễn không có ngày vang danh.
Gã vọt vào phòng tập như phát điên, đấm đá điên loạn dụng cụ bên trong, tiếng chuông leng keng vang vọng khắp tầng, qua chừng nửa giờ, Ngô Liên Thủy tiêu hao hết sức lực, gã mới bình tĩnh lại một chút, ngồi trên mặt thảm, nhặt điện thoại di động, gọi cho Triệu Vĩ, đường dây nối thông gã bèn mở miệng: "Vết thương trên người nó khỏe cả rồi?"
Triệu Vĩ biết Ngô Liên Thủy nhắc đến ai, cậu ta cũng vừa nhìn đoạn clip ấy, trong video Trang Yến thể hiện như người bình thường, không nhìn ra dấu vết từng bị thương, nhưng cậu ta không thể nào tin sự thật này: "Không thể nào, hồi trước em với nó chạy khắp các bệnh viện lớn trong nước ngoài nước, chỗ nào cũng bảo eo của nó không hồi phục được, chưa kể đêm kia----"
Ngô Liên Thủy ngắt lời cậu ta: "Tao thấy trên clip trận đấu, người nó không giống bị thương."
Triệu Vĩ im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nảy sinh một suy đoán đáng sợ, giọng nói cũng run rẩy, cậu ta lẩy bẩy nói: "Có khi nào không phải người không?"
"Không là người thì là quỷ à!"
Đúng là Triệu Vĩ đang nghĩ như vậy: "Hôm đấy bọn em đánh cho nó gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn, ném thẳng nó xuống biển, dù nó có là vận động viên bơi lội cũng không có khả năng bơi về bờ trong tình trạng này, huống hồ lúc ấy tay chân nó còn bị trói chặt nhét vào bao tải."
"Đúng là có mấy phần kỳ lạ, chú đi gặp nó đi, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Em đi?" Triệu Vĩ kinh hãi hô thành tiếng, bây giờ cậu ta trốn Trang Yến còn không kịp, nữa là tự mình vác mặt đi gặp Trang Yến, trừ khi não cậu ta bị ngấm nước!
Rất nhanh sau đó Ngô Liên Thủy đã dội một gáo nước biển lên đầu cậu ta, gã nói với Triệu Vĩ: "Chú thiếu bảy mươi nghìn tiền đánh bạc nhỉ, chỉ cần đi gặp Trang Yến, nói rõ cho anh rốt cuộc là nó xảy ra việc gì, thì số tiền đấy anh trả giúp chú."
"Nó đánh chết em đấy!" Triệu Vĩ sắp khóc thành tiếng bên kia điện thoại.
"Đánh không chết, cùng lắm là trút giận mà thôi," Ngô Liên Thủy thầm nghĩ trong lòng, đánh chết càng tốt, đánh chết thì Trang Yến phải vào tù, đến lúc đấy gã cũng chẳng cần lo lắng sợ hãi gì nữa.
Gã cổ vũ Triệu Vĩ: "Chú nghĩ kĩ đi, bị đánh một trận là kiếm được bảy mươi nghìn, không đáng à?"
Dần dà, Triệu Vĩ cũng cảm thấy Ngô Liên Thủy nói có lý, mặc dù Trang Yến là võ sĩ quyền anh, nhưng chưa từng làm điều gì vi phạm pháp luật.
Cậu ta cắn răng: "Được, em nhận lời, tuy nhiên bảy mươi không đủ, em muốn một trăm nghìn."
Chỉ cần gã có thể nắm danh hiệu vô địch quyền anh liên tục, đừng nói một trăm nghìn, một triệu cũng không có vấn đề gì, Ngô Liên Thủy đồng ý lập tức: "Chốt thế đi."
Ngô Liên Thủy vò đầu bứt tai vì sự trở về của Trang Yến có thể làm lung lay địa vị của gã, còn Văn La Thần ở nhà họ Văn thì vò đầu bứt tai vì lần xét nghiệm huyết thống sắp tới, bây giờ trên tay cậu ta không còn sợi tóc nào của Trang Yến nữa.
Nhà họ Văn đúng là thừa hơi, năm đấy cầm ba cọng tóc đến bệnh viện Tam gia làm xét nghiệm còn chưa đủ, bây giờ đã nhận cậu ta về rồi, cũng mở tiệc công bố thân phận rồi, mà vẫn chưa yên tâm khăng khăng đi làm xét nghiệm lần nữa.
Cậu ta đang nghĩ xem nên lấy thêm một sợi tóc trên đầu Trang Yến kiểu gì, để còn đối phó với sự tình này.
Chỉ dùng mười sáu giây!
Người hâm mộ nhìn đồng hồ đếm giờ treo sừng sững bên trên mà hít một hơi khí lạnh.
Mặc dù Trương Đắc Thỉ chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư, nhưng cũng không thể bị Trang Yến đánh gục trong thời gian ngắn như vậy được, hơn nữa xem chừng anh ta còn bị thương không nhẹ.
Rất nhiều người hâm mộ đều làm cùng một động tác giơ tay dụi mắt, trên đồng hồ hiển thị mười sáu giây, không sai một số.
Khi bọn họ nhìn sang Trang Yến lần nữa, trong thoáng chốc đã cảm thấy sau lưng cậu có ánh sáng vạn trượng, bọn họ nhớ đến ngày đầu tiên Trang Yến bước lên võ đài, nhớ đến lần đầu tiên cậu đoạt được thắng lợi, hình như cũng từng rạng ngời như thế.
Cậu ta trở lại rồi, thật sự trở lại.
Lần đầu tiên bọn họ thật sự ý thức được điều này.
Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến trên võ đài, chẳng rõ vì sao mà trái tim đập mạnh, hắn giơ tay đè lên lồng ngực, vỗ về trái tim rung động không ngoan.
Tần quản gia nhận ra sự khác thường của hắn, vội vàng hỏi: "Tiên sinh không thoải mái sao?"
"Không sao."
Trọng tài bước đến, dừng lại bên cạnh Trương Đắc Thỉ, cúi người bắt đầu đếm ngược.
"Mười, chín, tám,... "
Trương Đắc Thỉ mở mắt, khuôn mặt phóng đại của trọng tài đập vào tầm mắt, đau đớn khiến ngũ quan của anh ta nhúc vào một chỗ, mất một lát mới hiểu được tình huống hiện giờ.
Khả năng hành động của anh ta chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cho dù bây giờ đứng dậy, cũng cùng lắm là bị Trang Yến đơn phương tấn công thêm một đợt nữa, mà xương sườn anh ta đang tê đau dữ dội, quả thực không muốn thương càng thêm thương.
Theo tiếng đếm ngược của trọng tài, bên dưới khán đài có âm thanh khích lệ của người hâm mộ, âm thanh ấy dời núi lấp bể khí thế bừng bừng, giống như sấm mùa xuân đùng đoàng từng trận trong tiết kinh trập, mênh mông vũ bão, dù là một kẻ sắp chết, nghe được âm thanh này, cũng không khỏi lấy lại vài phần động lực sống tiếp.
Nhưng Trương Đắc Thỉ không hề nhúc nhích, vui vẻ là của họ, đau đớn mới là mình.
Là một người đàn ông chín chắn, trước hết phải học cách bảo vệ tốt chính mình, một lòng chí khí anh hùng muốn đánh bại Trang Yến vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích, cứ để anh ta nằm yên lặng ở đây đi.
Như vậy là tốt lắm rồi, thật sự.
Trương Đắc Thỉ hơi nheo mắt lại, tầm nhìn vượt qua trọng tài đang đếm ngược, nhìn đến Trang Yến phía sau trọng tài, Trang Yến bình ổn đứng yên, tựa như không hề cảm thấy quá độ vui sướng vì thắng lợi của mình.
Thật tốt, người thanh niên ấy đã trở về.
Trên khuôn mặt anh ta không kiềm chế được một loại cảm xúc mang tên vui mừng thanh thản, năm xưa anh ta bước trên con đường đấm bốc chính là bởi thấy được trận đấu của Trang Yến, cũng vì Trang Yến bán độ mà thất vọng vạn phần, vạn phần tức giận.
Trước khi lên võ đài anh ta còn nghĩ nếu có thể đánh bại Trang Yến, mình nhất định phải giáo dục người trẻ tuổi này thật tốt, đánh hắc quyền vĩnh viễn không thể trở thành một người đàn ông chân chính, một tay đấm bốc thành công.
Nhưng mà anh ta thất bại, anh ta bị Trang Yến hạ gục một cách dễ dàng, nhìn đối phương vinh hiển khoác áo rồng, nhìn cậu ta tương lai dệt gấm. Thế nhưng so với việc nhìn cậu ta bị một gã tân thủ đánh văng cả miếng bảo hộ hàm, ngã từ trên đài xuống, thảm hại vô cùng, thì thế này vẫn tốt hơn một chút.
Trương Đắc Thỉ hít một hơi thật sâu, có thể được thua dưới nắm đấm mạnh mẽ của Trang Yến, cũng không phải một chuyện tồi.
Tuy bại mà vinh!
Chẳng hay đến lúc biết được mình bại chỉ trong vẻn vẹn mười sáu giây, Trương Đắc Thỉ còn có thể cảm thấy như vậy hay không.
"... Ba, hai, một!"
Đếm ngược hoàn tất, Trương Đắc Thỉ vẫn nằm bẹp trên đất, trọng tài có thể tuyên bố người chiến thắng trận đấu lần này.
Anh ta nắm lấy tay phải Trang Yến, giơ lên thật cao, dưới đài hoan hô rầm rộ, mặc dù trong tiếng reo hò đan xen không ít những tiếng mắng chửi, nhưng cảm giác vẫn không tệ, chẳng phải hay sao?
Giống như lần đầu tiên bước đến võ đài, Trang Yến ngẩng đầu nhìn mái vòm, khóe miệng hướng lên trên, cậu rất biết ơn người bạn dưới đáy biển sâu của cậu.
Chính anh đã cho cậu cơ hội trở lại nơi này.
Tần Nhược Thủy nhìn nét mặt Trang Yến, vô cớ cảm thấy không vui, bây giờ nhân loại này đang nghĩ đến ai?
Sau khi tuyên bố thắng lợi, Trang Yến bước đến kéo Trương Đắc Thỉ lên khỏi mặt đất, nói với anh ta: "Về luyện thêm gập bụng ít nữa, có thể gia tăng bắp thịt, cũng có thể tăng cường khả năng chịu đòn."
Trương Đắc Thỉ cúi đầu ừ một tiếng không được tự nhiên, hồi lâu mới hỏi Trang Yến một câu: "Thì là lát nữa ra hậu đài có thể ký tên cho tôi được không?"
Sau trận của Trang Yến và Trương Đắc Thỉ còn ba trận đấu nữa, nhưng khán giả chẳng có chút hứng thú nào với mấy trận này, nhất là khi vừa mới được quan sát một cuộc so tài ngắn ngủn mà vô cùng ngoạn mục.
Người hâm mộ vui vẻ rời sân, chỉ có ông chủ mỏ than đặt Trương Đắc Thỉ thắng thì buồn như đưa đám, ngồi lặng trên ghế không biết đêm nay đêm nào, bên tai xì xào những tiếng thầm thì rủ rỉ của đám người hâm mộ.
"Ông đặt ai rồi?"
Người bên cạnh ho khẽ một tiếng, dáo dác nhìn ngó xung quanh, "Đặt Trang Yến ấy."
"Tưởng bảo không được đặt Trang Yến cơ mà?"
"Thì tại quen tay chứ sao? Ngày xưa toàn đặt cậu ta, app của tôi tự động ghi nhớ cậu ta luôn, tôi cũng quên sửa lại."
Chưa nghe qua loại app nào còn có chức năng tự động ghi nhớ vé cược.
"Ông thì sao?"
"Tôi cũng đặt Trang Yến."
Hai người cười với nhau một tiếng, vỗ vai nhau một cái, quả nhiên bốn bể đều là anh em.
"Lời trên diễn đàn ngu lắm mới đi tin, Trang Yến khốn kiếp thế nào đi nữa thì năm xưa cậu ta cũng từng giành được đai lưng vàng, nếu không có chuyện lần đấy, có khi còn tranh giải WBC rồi ấy chứ, cái ông không chuyên như Trương Đắc Thỉ so sao được với cậu ta?"
"Ai đặt Trương Đắc Thỉ người đó ngu, sẽ không có người tin diễn đàn đặt Trương Đắc Thỉ thật đấy chứ."
"Thế sao lúc đầu toàn chửi Trang Yến?"
"Ơ hay, chửi Trang Yến cũng chẳng ảnh hưởng đến việc đặt cậu ta thắng chứ, đáng chửi thì phải chửi thôi."
"..."
Ông chủ lạnh buốt con tim, chẳng lẽ chỉ có một mình anh ta bị diễn đàn che mù con mắt mà cược cho Trương Đắc Thỉ à?
Anh ta quay đầu nhìn ngó xung quanh, rốt cuộc cũng phát hiện ra một anh bạn nhỏ, ăn mặc theo lối học sinh, tuổi không lớn lắm, cúi đầu nghịch điện thoại, trông tâm trạng có vẻ không vui.
Ông chủ do dự một hồi, mặt dày đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Chú em, chú đặt ai thắng đó?"
Người trẻ tuổi ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Trương Đắc Thỉ, chẳng phải đã bảo ai mua Trang Yến người đấy là cháu à?"
Cặp mắt ông chủ sáng bừng, thì ra mình không phải người bị hại duy nhất, lập tức bá vai bá cổ hỏi cậu ta: "Chú đặt bao nhiêu đó"
"Mười đồng."
Ông chủ: "..."
"Anh nhìn vậy là ý gì đấy?" Y như bị sỉ nhục, người trẻ tuổi vỗ oành lên ghế một cái, đứng bật dậy, giáo dục ông chủ, "Ông anh coi thường mười đồng đấy hả, mười đồng cũng là xương, mười đồng cũng là máu đấy nhé."
Ông chủ nghĩ nghĩ một chút thấy cũng phải đạo, bất kể thế nào, vẫn tử tế hơn đám người mồm miệng thì chửi Trang Yến thân thể lại len lén đặt cậu ta, nghĩ đến đây, tâm trạng ông chủ cuối cùng cũng khá khẩm lên, tuy nhiên để thêm phần chắc chắn, anh ta hỏi cậu trẻ tuổi: "Chú không đặt Trang Yến à?"
Người trẻ tuổi ợm ợm ờ ờ một hồi, nhỏ giọng nói: "Đặt một tí."
"Bao nhiêu?"
"Tiền tiêu vặt của em không nhiều, chỉ có ba nghìn, với cả lát nữa em còn có lớp, đi trước đây." Người trẻ tuổi vừa dứt lời đã vội vàng xốc balo biến mất trong biển người.
Ông chủ: "..."
Anh ta lắc đầu một cái, chỉ hận những kẻ này quá độ gian trá, còn mình thì lại quá mức thiên chân.
...
Đám người hâm mộ dùng hành động thực tế chứng minh với người trong giang hồ, sống ở trên đời, có thể không làm ông, chứ ai mà lại chưa từng làm cháu?
Tuy nhiên mặc dù Trang Yến thắng trận này, bọn họ nên mắng vẫn mắng, chẳng thiếu một câu.
Người hâm mộ ở vùng khác không thể đến xem so tài rối rít truy hỏi trên diễn đàn ai là người thắng cuộc, nhóm hâm mộ đã đi xem giải cắn răng cắn lợi gõ ra hai chữ Trang Yến.
Sau đó có người hâm mộ có mặt ở hiện trường tung đoạn clip ngắn ra, chỉ có mười sáu giây, người chưa xem chẳng biết là gì, mở thử cho vui.
Lúc đầu còn ái dà ra là Trang Yến vẫn có chút này nọ đấy nhỉ, đến giữa thì than thở Trương Đắc Thỉ đánh đấm cũng chẳng ra làm sao, đến cuối cùng lại thành ủa hết rồi à.
Tất cả người xem video đều trầm mặc, mê man, chuyện gì vừa xảy ra ấy nhỉ? Người trong vid thật sự là Trang Yến à? Sao trận đấu kết thúc nhanh như vậy? Là tua nhanh à??
Bài đăng này nhanh chóng bị người hâm mộ đội lên đầu trang.
[Đù má đù má đù má hẳn là tua nhanh rồi]
[Đấy là Trang Yến à? Đấy là Trang Yến thật luôn à? Lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy cậu ta đánh quyền anh, bây giờ tôi hơi kích động tí]
[Trâu phết! Mấy năm không thấy ra sân mà còn tiến bộ hơn ngày trước, gì mà rút khỏi làng quyền anh, đây rõ ràng là bế quan tu luyện chứ còn gì]
[Cú body shot lúc cuối quá đã mắt, chóa Trang Yến đánh được phết chứ đùa]
[Vãi cả được, đây là cừ khôi biết chưa! Cơ thể bị khoét rỗng là đánh đấm thế này hả, tôi cũng muốn bị khoét rỗng một lần cho biết]
...
Chủ bài đăng là antifan Trang Yến, đoạn video này nhanh chóng bị anh ta ẩn đi, chỉ có người có cấp bậc cao trong diễn đàn mới thấy được.
Trừ bài đăng này, các bài đăng khác vẫn đang mắng chửi Trang Yến nhiệt tình, thắng lợi lần này tuyệt đối không thể rửa sạch vết dơ của cậu ta, tên tuổi của cậu ta phải bị đóng đinh lên cột sỉ vả, đời đời kiếp kiếp!
Ngôn luận bắt đầu chuyển hướng thành Trang Yến mèo mù vớ chuột chết mà thôi, tuyệt đối không thể thuận lợi một đường tiếp tục như thế, đối thủ kế tiếp nhất định sẽ làm cho cậu ta nếm mùi thất bại thêm một lần nữa.
Chỉ có điều rốt cuộc trong lòng đám người hâm mộ này nghĩ gì, chỉ mình họ hiểu.
...
Trang Yến ký tên cho Trương Đắc Thỉ xong xuôi, bèn cầm áo khoác và di động, mở wechat, đang định trao đổi tình hình hôm nay với Bao Tử một chút, lại phát hiện Tần Nhược Thủy gửi một tin nhắn cho cậu, bốn chữ: [Đánh cũng không tệ]
Nhưng còn chưa đợi Trang Yến mở bàn phím trả lời, đã phải trơ mắt nhìn dòng tin nhắn bị rút trở về.
Trang Yến: "?"
Tay cậu cũng tiện đà gửi một dấu chấm hỏi qua.
Chỉ chốc lát sau, Tần Nhược Thủy đã hồi đáp, [gửi nhầm]
Trang Yến: "..."
Ngoại trừ cậu, vừa rồi Tần tiên sinh còn xem người khác tranh đấu à? Chẳng lẽ tin nhắn ban nãy là muốn gửi cho Trương Đắc Thỉ?
Vô lý đùng đùng.
Thay quần áo xong bước ra khỏi phòng chờ, đã thấy Tần quản gia đứng trước cửa, cười nói với cậu: "Tiên sinh chờ cháu trên xe."
"Sao hôm nay tiên sinh lại tới thế ạ?"
Tần quản gia cười mà không nói.
Trang Yến vốn định thắng giải xong sẽ đến câu lạc bộ của Bao Tử đàm đạo một hồi, bây giờ vừa nghe Tần Nhược Thủy đang đợi mình, lập tức không cần anh em, nhắn tin cho Chu Phi, Vương Thừa Tông, Bao Tử, mỗi người một tin, bảo rằng bọn họ tự trò chuyện đi nhé, hôm nay đằng này không qua đâu.
Vương Thừa Tông vừa lái xe ra khỏi hầm gửi xe, nhận được tin nhắn của Trang Yến, cậu ta cũng không nghĩ nhiều, lúc chuẩn bị lái ra ngoài nơi này, chợt thấy Trang Yến đi ra khỏi nhà thi đấu, bước về phía một chiếc xe sang.
Vương Thừa Tông cũng đang tập tành nghiên cứu xe thể thao, nhìn logo và biển số xe kia một cái là biết không phải loại người thường có thể bắt vào tay.
Thế là cậu ta trơ mắt nhìn theo hình bóng Trang Yến lên xe cùng với một lão già, dụi mắt một cái, cực kỳ chắc chắn người trẻ đằng kia chính là Trang Yến.
Vương Thừa Tông xoa xoa cằm, đừng bảo người anh em của mình bị nữ đại gia bao nuôi thật đấy nhé!
Nhớ đến gói nhãn dán phú bà trong group chat của mình trước kia, cậu ta vội vàng tu liền hơn nửa chai nước suối an ủi bản thân.
Ngô Liên Thủy nhìn chằm chằm video Trang Yến thi đấu không chớp mắt, xem hết lần này đến lần khác, xem đến đoạn Trương Đắc Thỉ lảo đảo hai bước rồi ngã vật ra trên võ đài, gã như nhớ lại cuộc sống khuất nhục ngày xưa, chỉ cần có Trang Yến đè lên đầu gã, gã vĩnh viễn không có ngày vang danh.
Gã vọt vào phòng tập như phát điên, đấm đá điên loạn dụng cụ bên trong, tiếng chuông leng keng vang vọng khắp tầng, qua chừng nửa giờ, Ngô Liên Thủy tiêu hao hết sức lực, gã mới bình tĩnh lại một chút, ngồi trên mặt thảm, nhặt điện thoại di động, gọi cho Triệu Vĩ, đường dây nối thông gã bèn mở miệng: "Vết thương trên người nó khỏe cả rồi?"
Triệu Vĩ biết Ngô Liên Thủy nhắc đến ai, cậu ta cũng vừa nhìn đoạn clip ấy, trong video Trang Yến thể hiện như người bình thường, không nhìn ra dấu vết từng bị thương, nhưng cậu ta không thể nào tin sự thật này: "Không thể nào, hồi trước em với nó chạy khắp các bệnh viện lớn trong nước ngoài nước, chỗ nào cũng bảo eo của nó không hồi phục được, chưa kể đêm kia----"
Ngô Liên Thủy ngắt lời cậu ta: "Tao thấy trên clip trận đấu, người nó không giống bị thương."
Triệu Vĩ im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nảy sinh một suy đoán đáng sợ, giọng nói cũng run rẩy, cậu ta lẩy bẩy nói: "Có khi nào không phải người không?"
"Không là người thì là quỷ à!"
Đúng là Triệu Vĩ đang nghĩ như vậy: "Hôm đấy bọn em đánh cho nó gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn, ném thẳng nó xuống biển, dù nó có là vận động viên bơi lội cũng không có khả năng bơi về bờ trong tình trạng này, huống hồ lúc ấy tay chân nó còn bị trói chặt nhét vào bao tải."
"Đúng là có mấy phần kỳ lạ, chú đi gặp nó đi, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Em đi?" Triệu Vĩ kinh hãi hô thành tiếng, bây giờ cậu ta trốn Trang Yến còn không kịp, nữa là tự mình vác mặt đi gặp Trang Yến, trừ khi não cậu ta bị ngấm nước!
Rất nhanh sau đó Ngô Liên Thủy đã dội một gáo nước biển lên đầu cậu ta, gã nói với Triệu Vĩ: "Chú thiếu bảy mươi nghìn tiền đánh bạc nhỉ, chỉ cần đi gặp Trang Yến, nói rõ cho anh rốt cuộc là nó xảy ra việc gì, thì số tiền đấy anh trả giúp chú."
"Nó đánh chết em đấy!" Triệu Vĩ sắp khóc thành tiếng bên kia điện thoại.
"Đánh không chết, cùng lắm là trút giận mà thôi," Ngô Liên Thủy thầm nghĩ trong lòng, đánh chết càng tốt, đánh chết thì Trang Yến phải vào tù, đến lúc đấy gã cũng chẳng cần lo lắng sợ hãi gì nữa.
Gã cổ vũ Triệu Vĩ: "Chú nghĩ kĩ đi, bị đánh một trận là kiếm được bảy mươi nghìn, không đáng à?"
Dần dà, Triệu Vĩ cũng cảm thấy Ngô Liên Thủy nói có lý, mặc dù Trang Yến là võ sĩ quyền anh, nhưng chưa từng làm điều gì vi phạm pháp luật.
Cậu ta cắn răng: "Được, em nhận lời, tuy nhiên bảy mươi không đủ, em muốn một trăm nghìn."
Chỉ cần gã có thể nắm danh hiệu vô địch quyền anh liên tục, đừng nói một trăm nghìn, một triệu cũng không có vấn đề gì, Ngô Liên Thủy đồng ý lập tức: "Chốt thế đi."
Ngô Liên Thủy vò đầu bứt tai vì sự trở về của Trang Yến có thể làm lung lay địa vị của gã, còn Văn La Thần ở nhà họ Văn thì vò đầu bứt tai vì lần xét nghiệm huyết thống sắp tới, bây giờ trên tay cậu ta không còn sợi tóc nào của Trang Yến nữa.
Nhà họ Văn đúng là thừa hơi, năm đấy cầm ba cọng tóc đến bệnh viện Tam gia làm xét nghiệm còn chưa đủ, bây giờ đã nhận cậu ta về rồi, cũng mở tiệc công bố thân phận rồi, mà vẫn chưa yên tâm khăng khăng đi làm xét nghiệm lần nữa.
Cậu ta đang nghĩ xem nên lấy thêm một sợi tóc trên đầu Trang Yến kiểu gì, để còn đối phó với sự tình này.