Chương : 24
Trang Yến trở lại trang viên nhà họ Tần, trên xe Tần tiên sinh một mực không mở miệng, chuyện này cũng chẳng lạ, xưa nay hắn không phải người nói nhiều, cũng không ưa ồn ào, hôm nay có thể xuất hiện trên khán đài đã đủ khiến cho Trang Yến và Tần quản gia giật mình thon thót.
Dù hắn đeo khẩu trang, nhưng nửa khuôn mặt tinh xảo và cặp mắt xanh thẫm lộ ra bên ngoài, vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt dò xét.
Tần quản gia cho rằng hắn ngồi đấy chẳng được bao lâu là không chịu được mà đứng dậy ra về, ai ngờ hắn lại có thể kiên trì ngồi đến tận khi Trang Yến kết thúc trận đấu, nhìn cánh tay của cậu được trọng tài giơ cao, nhìn cậu rời khỏi võ đài cùng vị tuyển thủ tên Trương Đắc Thỉ, lúc này mới cùng Tần quản gia rời đi theo dòng người.
Một lần nữa Tần quản gia đưa ra kết luận, đúng là tiên sinh thật sự rất thích rất thích chàng trai trẻ Trang Yến này, tuy rằng trước mặt Trang Yến, tiên sinh vẫn cứ luôn không chịu nói thật.
Cũng như suốt quãng đường từ nhà thi đấu trở về nhà, hắn không chịu nói lời nào với Trang Yến.
Trang Yến không thấy có gì, Tần tiên sinh vẫn luôn đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy, được nhìn Tần tiên sinh có mặt trong trận đấu hôm nay đã đủ khiến cậu mừng rỡ vô cùng.
Không biết sau này anh ấy có đến nữa không.
Hôm nay cơ bản chỉ là vòng loại, tuyển thủ hạng nhẹ tương đối nhiều, vòng loại ba mươi tám lấy mười chín, trận bán kết hai ngày sau là mười chín lấy tám, lại thêm hai ngày nữa mới là trận chung kết.
Trang Yến đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tần Nhược Thủy bước lên tầng ba, đoạn xoay người trở lại phòng ngủ của mình.
Cậu tắm xong ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa nhìn ra sân cỏ qua cánh cửa sổ, thú bốn chân vàng rực đang lăn qua lăn lại trong bụi cây, hoạt bát vô cùng.
Trang Yến cong cong đôi mắt, thả khăn tắm xuống, cầm điện thoại trên bàn lên, một số ít bạn bè quen trên mức xã giao một chút của cậu ngày trước đều biết cơ thể cậu gặp chút rắc rối, hôm nay thấy video tùm lum trên mạng mới biết cậu đấm bốc trở lại, rối rít nhắn tin hỏi thân thể cậu sao rồi, có vấn đề gì không.
Cậu trả lời bọn họ xong, tiện tay đăng lên moments, gửi các bạn học quan tâm rằng cậu rất khỏe, cơ thể không có vấn đề gì, cảm ơn bọn họ đã để ý đến, nghĩ ngợi một hồi cậu còn lấy đại một bức ảnh trong album đăng lên để chứng minh.
Đấy là một tấm ảnh chụp nghiêng, nắng ban mai phác họa tỉ mỉ đường nét khuôn mặt của cậu, áo ba lỗ ôm sát người mơ hồ để lộ đường cong bắp thịt, sáng tối hòa hợp tô điểm bức hình.
Có nhan sắc có vóc người, thanh niên như vậy ai mà không thích?
Vốn chỉ là bức ảnh đăng trên moments để thông báo với bạn bè mình vẫn rất ổn, nhưng bình luận bên dưới rất nhanh đã chệch khỏi đường ray, nhao nhao hỏi cậu có muốn tìm bạn gái hay không.
Người như Trang Yến nhạt nhẽo đơn điệu muốn chết, không giống các tay đấm khác, phần lớn tuyển thủ sau khi có được danh tiếng nếu không trái ôm phải ấp thì cũng là tìm cô em xinh đẹp cưới về làm vợ, chỉ mình Trang Yến, hình như ngoài quyền anh ra cậu chẳng có sở thích khác nào.
Thế nên lúc Triệu Vĩ tung tin vịt bên ngoài nói rằng Trang Yến ham mê sắc đẹp cơ thể suy kiệt, bọn họ cơ bản chẳng ai tin, lên tiếng nghi ngờ cũng bị truyền thông ưa thích tin giật gân nhiệt tình dìm xuống, sự thật ra sao không ai muốn biết.
Trang Yến nhìn đám bình luận đòi kéo dây tơ hồng cho cậu mà dở khóc dở cười, động tay trả lời mấy câu y hệt nhau rằng, bản thân đã có người mình thích.
Trang Yến vừa đăng moments không bao lâu đã bị Tần Nhược Thủy để ý đến, hắn cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tấm ảnh Trang Yến đăng lên một lúc lâu, gò má, vầng trán, chiếc cằm, tất cả đường cong đều rất hoàn hảo, mắt không mở to, nhưng lại mang một loại ý tứ hàm súc một lời khó nói hết.
Tần Nhược Thủy chậm rãi nhíu mày, hắn nhớ đến quyển sách <một trăm phương pháp thoát ế> nhặt được ngoài cửa phòng Trang Yến.
Hắn nhớ rõ nội dung đoạn thứ hai, "Bước thứ hai, công đực sẽ xòe đuôi biểu diễn cho giống cái chiêm ngưỡng trong thời kỳ tìm phối ngẫu, bạn cần phải phô diễn sức quyến rũ của mình trong moments của người ấy, để cho người ấy biết ưu điểm của bạn, có ấn tượng tốt với bạn."
Nhân loại giảo hoạt đã bắt đầu thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch của cậu ta rồi đấy.
Cậu ta cho rằng chỉ dựa vào mấy câu nói trong moments là có thể làm mình khắc sâu ấn tượng với cậu ta à? Mơ tiếp đi.
Tần Nhược Thủy đang định khóa điện thoại, bỗng nhiên quẹt qua một câu trả lời.
Trang Yến: Tớ có người mình thích rồi, cảm ơn mọi người quan tâm.
Tần Nhược Thủy khẽ híp đôi mắt hẹp dài, hắn không chút do dự ướm cái người trong câu trả lời của Trang Yến lên người mình.
Tuy nhiên tại sao nhân loại lại phải trả lời như vậy? Tần Nhược Thủy âm thầm suy đoán, là do có kẻ muốn giới thiệu người yêu cho cậu ta, hay là nói cho mình thấy.
Biết trước thì đã đọc thêm mấy tờ quyển sách kia nữa, như vậy có thể hiểu được rốt cuộc hành động của nhân loại cho tới giờ là có động cơ gì.
Tần Nhược Thủy vén mắt nhìn ảnh Trang Yến một lần nữa, lúc này mới tắt điện thoại, cầm một cuốn tạp chí thể thao, tự dưng cảm thấy rất say sưa hứng thú.
Tạp chí kỳ này giới thiệu các loại thi đấu võ thuật tổng hợp, như tán thủ, sumo, taekwondo, dĩ nhiên gồm cả quyền anh.
Nửa đêm, Tần Nhược Thủy đang say ngủ đột nhiên ngồi bật dậy, mò điện thoại trên tủ đầu giường, ấn vào moments của Trang Yến, lưu bức ảnh chiều nay cậu đăng lên vào album của mình, sau đó trả điện thoại về chỗ cũ, một loạt động tác được tiến hành liền một mạch nước chảy mây trôi, đoạn hắn vỗ vỗ gối, hài lòng nối giấc.
Sáng hôm sau, Trang Yến bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu không nhìn màn hình mà trực tiếp nhận máy, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Triệu Vĩ, trườn mặt ra gọi tên Trang Yến: "Trang Yến, bọn mình-----"
Vừa nghe được giọng nói này, Trang Yến tỉnh táo trong nháy mắt, cậu không đáp lời, trực tiếp cúp máy, tiện tay chặn luôn số điện thoại, chuỗi động tác cũng thực hiện vô cùng lưu loát.
Trang Yến đã báo cảnh sát sau khi rời khỏi đại dương, trước kia người nhà họ Văn cũng báo, nhưng bọn họ chỉ nhằm vào kẻ thù nhà họ, còn Trang Yến chết trên tay những ai, nhà họ cũng chẳng để bụng.
Thế nên chỉ có kẻ thù nhà họ mới bị tống vào ngục, còn đám đàn em ra tay hôm ấy, hay Ngô Liên Thủy và Triệu Vĩ bên này đều không bị liên lụy dù chỉ chút ít.
Lúc Trang Yến đi báo cảnh sát làm thủ tục và lấy khẩu cung cũng tiện đường khai ra Triệu Vĩ, và cả chuyện nhà mình bị lật tung sau khi mất tích.
Cảnh sát đã âm thầm điều tra mối quan hệ giữa Triệu Vĩ và mấy kẻ cầm đầu, đồng thời cũng đi tìm chứng cứ phạm tội của chúng.
Triệu Vĩ đầu kia điện thoại cho rằng Trang Yến nghe thấy giọng mình ắt hẳn sẽ lập tức chửi bới một trận, không ngờ cậu lại dứt khoát cúp máy như vậy, hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội nói chuyện, cậu ta trợn trừng con mắt, hồi lâu mới phản ứng được, tiếp tục bấm dãy số vừa rồi, nhưng chỉ nghe được tiếng máy bận, cậu ta lập tức hiểu được mình bị Trang Yến chặn số.
Triệu Vĩ lại đi mua một số sim mới, lần này điện thoại vừa thông, không đợi Trang Yến mở miệng, cậu ta đã vội vã khóc lóc với Trang Yến: "Trang Yến anh đừng cúp máy, em biết anh oán em hận em, nhưng em cũng là bị ép, em bị buộc phải làm mà!"
"Ồ?" Trang Yến vừa bước ra khỏi phòng ngủ, định đến phòng thể thao luyện tập đôi chút, nghe giọng Triệu Vĩ lại phải nhíu mày, vẻ mặt nghiền ngẫm, nỗ lực giữ vững biểu hiện cảm động sâu sắc của mình, ấn nút ghi âm, "Ai ép cậu thế?"
Triệu Vĩ thở phào nhẹ nhõm, cậu ta chỉ sợ Trang Yến lại trực tiếp cúp máy, cho mình cơ hội giãi bày là tốt rồi, "Chuyện này không thể nói rõ chỉ bằng mấy câu trong điện thoại được, anh ra ngoài đi, bọn mình gặp mặt, em kể tường tận với anh."
"Thế thôi."
Những lời này rất giống dấu hiệu chuẩn bị cúp máy, Triệu Vĩ vội vàng mở miệng kêu lên trong điện thoại, "Là Ngô Liên Thủy! Ngô Liên Thủy!"
Trang Yến kinh ngạc cho có lệ, hỏi cậu ta: "Ngô Liên Thủy? Sao anh ta phải làm vậy?"
"Em cũng không biết, chỉ biết anh ta uy hiếp em phải đẩy anh vào chỗ chết."
"Anh ta dùng cái gì uy hiếp cậu?"
"Chuyện này..." Triệu Vĩ không nói ra lời, dĩ nhiên Ngô Liên Thủy không uy hiếp cậu ta, mà đơn giản là cho cậu ta một khoản tiền lớn, khoản tiền này đủ để cậu ta trả hết số nợ trước đó, còn có thể giúp cậu ta thong dong một thời gian.
Trang Yến cười khẽ một tiếng, Triệu Vĩ bị tiếng cười của cậu làm cho chột dạ, nhưng bây giờ quả thật cậu ta đang rất thiếu tiền, cậu ta do dự, đoạn hỏi Trang Yến: "Anh không muốn biết trận đấu giữa anh và Kha Hồng Lập rốt cuộc là sao à?"
Kha Hồng Lập chính là tân thủ đánh bại Trang Yến trên võ đài lần ấy, Trang Yến ngã khỏi đài đấu, hông bị chấn thương, còn phải cõng tiếng xấu bán độ, từ đấy về sau thê lương mà rút khỏi làng quyền anh.
"Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Trang Yến vẫn bình thản như thường.
"Mình gặp mặt rồi em kể cho anh."
Cũng không biết tại sao Triệu Vĩ lại có chấp niệm gặp mình sâu như vậy, Trang Yến lắc đầu, sau đó vừa nhấc mắt đã thấy Tần tiên sinh đang ngồi xe lăn tựa bên lan can, cúi đầu nhìn xuống tầng một, sau khi chạm phải ánh mắt của mình, lập tức quay đầu, hình như không muốn gặp cậu cho lắm.
Trang Yến lưỡng lự một chút, ra khỏi biệt thự.
Nhìn bóng lưng Trang Yến rời đi, Tần Nhược Thủy tức khắc nhíu mày, lúc hắn ra ngoài đã thấy đối phương gọi điện cho người khác, bây giờ gặp mình, mà vẫn muốn ra ngoài gọi điện tiếp, rốt cuộc kẻ đầu kia điện thoại là ai.
Tần quản gia vừa vào đã thấy bộ dạng này của Tần Nhược Thủy, lập tức dừng chân, dựa theo kinh nghiệm tích lũy lâu năm của ông, khoảng thời gian tiếp theo cứ để tiên sinh yên lặng một mình là được.
Tuy nhiên ban nãy ông còn thấy tâm tình tiên sinh không tệ, sao tự dưng đổi thoắt nhanh như vậy? Chẳng lẽ tại hôm nay trời nắng quá?
Tần quản gia ngờ vực hai tiếng trong lòng, len lén rời khỏi tầng ba.
Bên ngoài biệt thự, Trang Yến đứng bên cạnh luống hoa, mèo vàng con không biết xông ra từ bao giờ, cứ đâm đầu vào bắp chân Trang Yến, sau đấy ngã lăn ra chân cậu, thò chân nghịch dây giày của cậu.
Trang Yến hỏi Triệu Vĩ: "Sao nhất định phải ra ngoài?"
Triệu Vĩ yên lặng hồi lâu bên kia điện thoại, cuối cùng mới nói: "Em muốn xin lỗi trực tiếp với anh."
Xin lỗi trực tiếp? Trang Yến cảm thấy không cần thiết.
Hôm nay Triệu Vĩ có thể nhắc đến Kha Hồng Lập trước mặt mình, cậu tưởng tượng một chút là rõ đầu đuôi câu chuyện, khả năng là Ngô Liên Thủy hoặc Kha Hồng Lập mua chuộc Triệu Vĩ, để cậu ta bỏ thuốc vào cốc nước hoặc những chỗ khác của mình, thì ra cậu ta đã phản bội mình từ trước đây lâu như vậy, là mình ngu ngốc không rõ bạn rõ bè.
Lần đầu tiên bán đứng mình cậu ta vờ như không có gì xảy ra, trơ mắt nhìn mình bị thương rồi suy sụp từng ngày, để rồi mấy năm sau lại lựa chọn bán đứng mình thêm một lần nữa, như vậy hôm nay cậu ta gọi điện không phải vì áy náy gì, quá nửa là do mới làm thêm cuộc đổi chác gì đấy với Ngô Liên Thủy.
Trang Yến có chút sợ hãi lại bị bọn họ ném xuống biển, nếu lúc này đại ca người cá có chuyện gì không đến được, chẳng phải cậu sẽ trở thành mồi nhắm rượu cho cá hay sao, còn nếu lại thêm nửa tháng nữa, hơn năm mươi phần trăm là thận cậu sẽ toi đời. Vì vậy bèn dứt khoát cúp máy.
Cậu hít một luồng hơi trong lành của buổi ban sáng, vừa bước trở về biệt thự, vừa nghĩ xem có thể đăng lên báo chuyện Triệu Vĩ tung tin bậy hay không, cậu không thiếu tiền, chỉ đơn giản là không muốn Triệu Vĩ sống tốt mà thôi, bây giờ cậu ta liên lạc mình, còn bày đặt gì mà xin lỗi thẳng mặt, chắc mẩm là lại thiếu tiền mà thôi.
Trang Yến nhận ra chỉ cần cậu bóc Triệu Vĩ khỏi thân phận anh em tốt, là có thể thấy rõ nhiều điều.
Cậu trở lại biệt thự, phát hiện Tần Nhược Thủy đang đứng bên cầu thang, thấy cậu tiến vào, hắn ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó mau chóng dời mắt, nhưng cũng không rời đi.
Trang Yến không xác định được thái độ của Tần Nhược Thủy với mình hiện giờ là thế nào, cậu hơi chần chừ, đi đến trước mặt Tần Nhược Thủy, hỏi: "Tiên sinh có việc gì không?"
"Không có gì," Tần Nhược Thủy giật giật khóe môi, "Cậu vừa gọi điện à?"
Trang Yến ừm một tiếng, lúc nãy mình nghe điện thoại trong phòng khách đúng là không nên, liền nói lời xin lỗi, "Lần sau tôi sẽ không thế nữa."
Tần Nhược Thủy nhíu màu càng chặt hơn, hắn nhìn Trang Yến, hỏi: "Lần sau gì?"
Trang Yến chớp mắt mấy cái, đột nhiên cảm giác hình như mình và Tần tiên sinh không đối thoại trên cùng một kênh.
"Cậu vừa..." Tần Nhược Thủy ngừng một chút, mới bình thản nói ra, "Gọi điện cho ai."
"Một kẻ ngu------" Trang Yến vội phanh gấp, không nói hết từ ngu dốt, không nên nói vậy trước mặt Tần tiên sinh cao quý.
Cậu bắt đầu mường tượng ngôn từ của một người có học thức để hình dung Triệu Vĩ: "Một con sói."
"Sói?" Tần Nhược Thủy không hiểu lắm.
Trang Yến gật đầu: "Thể loại lấy oán trả ơn, vong ơn bội nghĩa, sói mắt trắng ấy," đoạn chỉ chỉ mình, "Đông Quách tiên sinh."
Câu chuyện về Đông Quách tiên sinh và con chó sói nhà nhà đều hay, sói Trung Sơn hiện thường được dùng để chỉ đồ ăn cháo đá bát, sói mắt trắng cũng vậy, xem ra kẻ trò chuyện với Trang Yến qua điện thoại trong thời gian dài như vậy cũng không hòa hợp gì lắm với Trang Yến. Cuối cùng lông mày của Tần Nhược Thủy cũng được buông lỏng, làn khói màu xanh lá cây bốc nghi ngút trên đỉnh đầu hắn hồi sáng bây giờ cũng không thấy tăm hơi.
Triệu Vĩ bị Trang Yến cúp máy lần nữa đã giận điếng người, nếu Trang Yến không muốn ra ngoài gặp cậu ta, vậy thì cậu ta sẽ chủ động đi tìm Trang Yến.
Cậu ta không tin Trang Yến có thể ở nhà mãi mãi không ra khỏi cửa, thế nên Triệu Vĩ chạy đến cửa nhà Trang Yến canh giữ một ngày một đêm, kết quả chẳng chặn được ai, sau đấy nghe ngóng một phen mới biết Trang Yến đã không trở về từ rất lâu rồi.
Triệu Vĩ càng thêm tức giận, đầu óc cũng bừng bừng hỏa khí, cảm thấy mặc dù mình phản bội Trang Yến, nhưng cũng là anh em mười mấy năm với Trang Yến, Trang Yến không nên đối xử với mình như vậy.
Nó không về nhà, thì chắc cũng phải đến bệnh viện chăm sóc ông nó thôi.
Suy nghĩ này của Triệu Vĩ không sai, chỉ có điều sau khi Trang Yến dời đến nhà họ Tần, để tiện chăm sóc ông nội, cũng đã đổi luôn bệnh viện cho ông nội Trang.
Vì vậy Triệu Vĩ lại chạy không công một chuyến.
Lần này cậu ta không thể không cam chịu số phận, xem ra trong thời gian ngắn cậu ta không thể tìm được Trang Yến, nhưng một trăm nghìn của Ngô Liên Thủy là thứ cậu ta buộc phải có, cậu ta nhất định phải bắt vào tay.
Người Trang Yến có làm bằng sắt, cũng không thể không trúng đòn của bọn họ đêm nọ, huống hồ eo cậu còn bị thương từ trước, hoàn toàn khôi phục là chuyện không thể nào. Ngô Liên Thủy cũng không tin trên đời có ma quỷ, Triệu Vĩ nghĩ ngợi một hồi liền dứt khoát tự soạn một cái cớ, đối phó với Ngô Liên Thủy.
Tối đó cậu ta gọi cho Ngô Liên Thủy, Ngô Liên Thủy hỏi cậu ta: "Chú thấy Trang Yến chưa?"
"Thấy rồi."
"Cậu ta đánh chú?"
Nhằm khiến Ngô Liên Thủy tin tưởng mình hơn, Triệu Vĩ hít một hơi, khóc lóc: "Đánh, giờ đầu em cũng rách rồi, gửi anh ảnh nhé?"
"Không cần," Ngô Liên Thủy không có hứng thú với khuôn mặt Triệu Vĩ, "Rốt cuộc là nó thế nào?"
"Vết thương trên người nó cơ bản vẫn không lành, đừng thấy nó yên ổn trên võ đài, thật ra nó không duy trì được lâu, Trương Đắc Thỉ không phải dân chuyên nghiệp, Trang Yến sợ bộc lộ bản thân, nên mới ra đòn đặc biệt tàn bạo, nên mới đánh gục Trương Đắc Thỉ nhanh như vậy."
Lời giải thích này cũng khá có lý, Ngô Liên Thủy bán tín bán nghi: "Là vậy à?"
Triệu Vĩ dùng một câu hỏi vặn để che giấu nỗi chột dạ của mình: "Em còn lừa anh được chắc!"
Ngô Liên Thủy cũng không nghĩ Triệu Vĩ sẽ lừa mình, gã chỉ sợ Trang Yến mua chuộc Triệu Vĩ.
Tuy nhiên dù sao kế tiếp Trang Yến vẫn còn mấy trận đấu nữa, gã có thể từ từ nghiên cứu rồi đưa ra quyết định.
Gã tuyệt đối sẽ không để Trang Yến đứng trên đỉnh đầu mình.
...
Trang Yến sắp phải nghênh đón trận đấu thứ hai của mình, vì nhiều người ghi danh mà bán kết sắp tới có thể sẽ phải đấu hai trận.
Trên tay cậu có mấy tấm vé, chia cho Chu Phi, Bao Tử, Vương Thừa Tông xong còn thừa ra hai tấm, cậu cho Tần quản gia một tấm, tấm còn lại muốn tự mình trao cho Tần Nhược Thủy.
Nhà họ Tần có quy tắc, ngày thường không được lên tầng ba, chỉ có thể đợi Tần Nhược Thủy đi xuống mới có thể gặp hắn, cũng may mấy ngày này hình như thời gian xuống tầng của Tần Nhược Thủy dài hơn dĩ vãng đôi chút.
Lúc Trang Yến tìm được Tần Nhược Thủy, hắn đang đọc sách ngoài vườn, Trang Yến loáng thoáng nhìn thấy hai chữ quyền anh trên bìa sách, nhưng cậu mau chóng phủ nhận khả năng này, cậu đi đến, sợ quấy rầy Tần Nhược Thủy, bèn nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, ngày mai tôi có trận thi đấu, anh có muốn đến không?"
Tần Nhược Thủy khép sách lại, mặt trên áp xuống đùi mình, hắn nhấc mắt nhìn Trang Yến, rồi lại cúi đầu liếc nhìn tấm vé trong tay đối phương, nhân loại này thật là tham lam, hắn đã đến một lần, mà vẫn mơ hão hắn sẽ đến nơi chốn kia lần nữa.
Cậu ta muốn mình đến xem cậu ta thi đấu, có phải là một phương thức khác để phô bày sức hấp dẫn của cậu ta không?
Tần Nhược Thủy cười nhạt trong lòng, đảm bảo Trang Yến không ngờ rằng, mình đã nhìn thấu lòng dạ của cậu ta.
Tuy nhiên, dáng vẻ chiến thắng trên võ đài của nhân loại này, quả thật trông cũng không tồi.
Chỉ là lý do này chưa đủ để hắn phải đến cái nơi chật chội, ồn ào, không khí vẩn đục ấy lần thứ hai.
Tần Nhược Thủy hờ hững nói với Trang Yến: "Để đấy đi."
Dù hắn đeo khẩu trang, nhưng nửa khuôn mặt tinh xảo và cặp mắt xanh thẫm lộ ra bên ngoài, vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt dò xét.
Tần quản gia cho rằng hắn ngồi đấy chẳng được bao lâu là không chịu được mà đứng dậy ra về, ai ngờ hắn lại có thể kiên trì ngồi đến tận khi Trang Yến kết thúc trận đấu, nhìn cánh tay của cậu được trọng tài giơ cao, nhìn cậu rời khỏi võ đài cùng vị tuyển thủ tên Trương Đắc Thỉ, lúc này mới cùng Tần quản gia rời đi theo dòng người.
Một lần nữa Tần quản gia đưa ra kết luận, đúng là tiên sinh thật sự rất thích rất thích chàng trai trẻ Trang Yến này, tuy rằng trước mặt Trang Yến, tiên sinh vẫn cứ luôn không chịu nói thật.
Cũng như suốt quãng đường từ nhà thi đấu trở về nhà, hắn không chịu nói lời nào với Trang Yến.
Trang Yến không thấy có gì, Tần tiên sinh vẫn luôn đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy, được nhìn Tần tiên sinh có mặt trong trận đấu hôm nay đã đủ khiến cậu mừng rỡ vô cùng.
Không biết sau này anh ấy có đến nữa không.
Hôm nay cơ bản chỉ là vòng loại, tuyển thủ hạng nhẹ tương đối nhiều, vòng loại ba mươi tám lấy mười chín, trận bán kết hai ngày sau là mười chín lấy tám, lại thêm hai ngày nữa mới là trận chung kết.
Trang Yến đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tần Nhược Thủy bước lên tầng ba, đoạn xoay người trở lại phòng ngủ của mình.
Cậu tắm xong ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa nhìn ra sân cỏ qua cánh cửa sổ, thú bốn chân vàng rực đang lăn qua lăn lại trong bụi cây, hoạt bát vô cùng.
Trang Yến cong cong đôi mắt, thả khăn tắm xuống, cầm điện thoại trên bàn lên, một số ít bạn bè quen trên mức xã giao một chút của cậu ngày trước đều biết cơ thể cậu gặp chút rắc rối, hôm nay thấy video tùm lum trên mạng mới biết cậu đấm bốc trở lại, rối rít nhắn tin hỏi thân thể cậu sao rồi, có vấn đề gì không.
Cậu trả lời bọn họ xong, tiện tay đăng lên moments, gửi các bạn học quan tâm rằng cậu rất khỏe, cơ thể không có vấn đề gì, cảm ơn bọn họ đã để ý đến, nghĩ ngợi một hồi cậu còn lấy đại một bức ảnh trong album đăng lên để chứng minh.
Đấy là một tấm ảnh chụp nghiêng, nắng ban mai phác họa tỉ mỉ đường nét khuôn mặt của cậu, áo ba lỗ ôm sát người mơ hồ để lộ đường cong bắp thịt, sáng tối hòa hợp tô điểm bức hình.
Có nhan sắc có vóc người, thanh niên như vậy ai mà không thích?
Vốn chỉ là bức ảnh đăng trên moments để thông báo với bạn bè mình vẫn rất ổn, nhưng bình luận bên dưới rất nhanh đã chệch khỏi đường ray, nhao nhao hỏi cậu có muốn tìm bạn gái hay không.
Người như Trang Yến nhạt nhẽo đơn điệu muốn chết, không giống các tay đấm khác, phần lớn tuyển thủ sau khi có được danh tiếng nếu không trái ôm phải ấp thì cũng là tìm cô em xinh đẹp cưới về làm vợ, chỉ mình Trang Yến, hình như ngoài quyền anh ra cậu chẳng có sở thích khác nào.
Thế nên lúc Triệu Vĩ tung tin vịt bên ngoài nói rằng Trang Yến ham mê sắc đẹp cơ thể suy kiệt, bọn họ cơ bản chẳng ai tin, lên tiếng nghi ngờ cũng bị truyền thông ưa thích tin giật gân nhiệt tình dìm xuống, sự thật ra sao không ai muốn biết.
Trang Yến nhìn đám bình luận đòi kéo dây tơ hồng cho cậu mà dở khóc dở cười, động tay trả lời mấy câu y hệt nhau rằng, bản thân đã có người mình thích.
Trang Yến vừa đăng moments không bao lâu đã bị Tần Nhược Thủy để ý đến, hắn cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tấm ảnh Trang Yến đăng lên một lúc lâu, gò má, vầng trán, chiếc cằm, tất cả đường cong đều rất hoàn hảo, mắt không mở to, nhưng lại mang một loại ý tứ hàm súc một lời khó nói hết.
Tần Nhược Thủy chậm rãi nhíu mày, hắn nhớ đến quyển sách <một trăm phương pháp thoát ế> nhặt được ngoài cửa phòng Trang Yến.
Hắn nhớ rõ nội dung đoạn thứ hai, "Bước thứ hai, công đực sẽ xòe đuôi biểu diễn cho giống cái chiêm ngưỡng trong thời kỳ tìm phối ngẫu, bạn cần phải phô diễn sức quyến rũ của mình trong moments của người ấy, để cho người ấy biết ưu điểm của bạn, có ấn tượng tốt với bạn."
Nhân loại giảo hoạt đã bắt đầu thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch của cậu ta rồi đấy.
Cậu ta cho rằng chỉ dựa vào mấy câu nói trong moments là có thể làm mình khắc sâu ấn tượng với cậu ta à? Mơ tiếp đi.
Tần Nhược Thủy đang định khóa điện thoại, bỗng nhiên quẹt qua một câu trả lời.
Trang Yến: Tớ có người mình thích rồi, cảm ơn mọi người quan tâm.
Tần Nhược Thủy khẽ híp đôi mắt hẹp dài, hắn không chút do dự ướm cái người trong câu trả lời của Trang Yến lên người mình.
Tuy nhiên tại sao nhân loại lại phải trả lời như vậy? Tần Nhược Thủy âm thầm suy đoán, là do có kẻ muốn giới thiệu người yêu cho cậu ta, hay là nói cho mình thấy.
Biết trước thì đã đọc thêm mấy tờ quyển sách kia nữa, như vậy có thể hiểu được rốt cuộc hành động của nhân loại cho tới giờ là có động cơ gì.
Tần Nhược Thủy vén mắt nhìn ảnh Trang Yến một lần nữa, lúc này mới tắt điện thoại, cầm một cuốn tạp chí thể thao, tự dưng cảm thấy rất say sưa hứng thú.
Tạp chí kỳ này giới thiệu các loại thi đấu võ thuật tổng hợp, như tán thủ, sumo, taekwondo, dĩ nhiên gồm cả quyền anh.
Nửa đêm, Tần Nhược Thủy đang say ngủ đột nhiên ngồi bật dậy, mò điện thoại trên tủ đầu giường, ấn vào moments của Trang Yến, lưu bức ảnh chiều nay cậu đăng lên vào album của mình, sau đó trả điện thoại về chỗ cũ, một loạt động tác được tiến hành liền một mạch nước chảy mây trôi, đoạn hắn vỗ vỗ gối, hài lòng nối giấc.
Sáng hôm sau, Trang Yến bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu không nhìn màn hình mà trực tiếp nhận máy, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Triệu Vĩ, trườn mặt ra gọi tên Trang Yến: "Trang Yến, bọn mình-----"
Vừa nghe được giọng nói này, Trang Yến tỉnh táo trong nháy mắt, cậu không đáp lời, trực tiếp cúp máy, tiện tay chặn luôn số điện thoại, chuỗi động tác cũng thực hiện vô cùng lưu loát.
Trang Yến đã báo cảnh sát sau khi rời khỏi đại dương, trước kia người nhà họ Văn cũng báo, nhưng bọn họ chỉ nhằm vào kẻ thù nhà họ, còn Trang Yến chết trên tay những ai, nhà họ cũng chẳng để bụng.
Thế nên chỉ có kẻ thù nhà họ mới bị tống vào ngục, còn đám đàn em ra tay hôm ấy, hay Ngô Liên Thủy và Triệu Vĩ bên này đều không bị liên lụy dù chỉ chút ít.
Lúc Trang Yến đi báo cảnh sát làm thủ tục và lấy khẩu cung cũng tiện đường khai ra Triệu Vĩ, và cả chuyện nhà mình bị lật tung sau khi mất tích.
Cảnh sát đã âm thầm điều tra mối quan hệ giữa Triệu Vĩ và mấy kẻ cầm đầu, đồng thời cũng đi tìm chứng cứ phạm tội của chúng.
Triệu Vĩ đầu kia điện thoại cho rằng Trang Yến nghe thấy giọng mình ắt hẳn sẽ lập tức chửi bới một trận, không ngờ cậu lại dứt khoát cúp máy như vậy, hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội nói chuyện, cậu ta trợn trừng con mắt, hồi lâu mới phản ứng được, tiếp tục bấm dãy số vừa rồi, nhưng chỉ nghe được tiếng máy bận, cậu ta lập tức hiểu được mình bị Trang Yến chặn số.
Triệu Vĩ lại đi mua một số sim mới, lần này điện thoại vừa thông, không đợi Trang Yến mở miệng, cậu ta đã vội vã khóc lóc với Trang Yến: "Trang Yến anh đừng cúp máy, em biết anh oán em hận em, nhưng em cũng là bị ép, em bị buộc phải làm mà!"
"Ồ?" Trang Yến vừa bước ra khỏi phòng ngủ, định đến phòng thể thao luyện tập đôi chút, nghe giọng Triệu Vĩ lại phải nhíu mày, vẻ mặt nghiền ngẫm, nỗ lực giữ vững biểu hiện cảm động sâu sắc của mình, ấn nút ghi âm, "Ai ép cậu thế?"
Triệu Vĩ thở phào nhẹ nhõm, cậu ta chỉ sợ Trang Yến lại trực tiếp cúp máy, cho mình cơ hội giãi bày là tốt rồi, "Chuyện này không thể nói rõ chỉ bằng mấy câu trong điện thoại được, anh ra ngoài đi, bọn mình gặp mặt, em kể tường tận với anh."
"Thế thôi."
Những lời này rất giống dấu hiệu chuẩn bị cúp máy, Triệu Vĩ vội vàng mở miệng kêu lên trong điện thoại, "Là Ngô Liên Thủy! Ngô Liên Thủy!"
Trang Yến kinh ngạc cho có lệ, hỏi cậu ta: "Ngô Liên Thủy? Sao anh ta phải làm vậy?"
"Em cũng không biết, chỉ biết anh ta uy hiếp em phải đẩy anh vào chỗ chết."
"Anh ta dùng cái gì uy hiếp cậu?"
"Chuyện này..." Triệu Vĩ không nói ra lời, dĩ nhiên Ngô Liên Thủy không uy hiếp cậu ta, mà đơn giản là cho cậu ta một khoản tiền lớn, khoản tiền này đủ để cậu ta trả hết số nợ trước đó, còn có thể giúp cậu ta thong dong một thời gian.
Trang Yến cười khẽ một tiếng, Triệu Vĩ bị tiếng cười của cậu làm cho chột dạ, nhưng bây giờ quả thật cậu ta đang rất thiếu tiền, cậu ta do dự, đoạn hỏi Trang Yến: "Anh không muốn biết trận đấu giữa anh và Kha Hồng Lập rốt cuộc là sao à?"
Kha Hồng Lập chính là tân thủ đánh bại Trang Yến trên võ đài lần ấy, Trang Yến ngã khỏi đài đấu, hông bị chấn thương, còn phải cõng tiếng xấu bán độ, từ đấy về sau thê lương mà rút khỏi làng quyền anh.
"Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Trang Yến vẫn bình thản như thường.
"Mình gặp mặt rồi em kể cho anh."
Cũng không biết tại sao Triệu Vĩ lại có chấp niệm gặp mình sâu như vậy, Trang Yến lắc đầu, sau đó vừa nhấc mắt đã thấy Tần tiên sinh đang ngồi xe lăn tựa bên lan can, cúi đầu nhìn xuống tầng một, sau khi chạm phải ánh mắt của mình, lập tức quay đầu, hình như không muốn gặp cậu cho lắm.
Trang Yến lưỡng lự một chút, ra khỏi biệt thự.
Nhìn bóng lưng Trang Yến rời đi, Tần Nhược Thủy tức khắc nhíu mày, lúc hắn ra ngoài đã thấy đối phương gọi điện cho người khác, bây giờ gặp mình, mà vẫn muốn ra ngoài gọi điện tiếp, rốt cuộc kẻ đầu kia điện thoại là ai.
Tần quản gia vừa vào đã thấy bộ dạng này của Tần Nhược Thủy, lập tức dừng chân, dựa theo kinh nghiệm tích lũy lâu năm của ông, khoảng thời gian tiếp theo cứ để tiên sinh yên lặng một mình là được.
Tuy nhiên ban nãy ông còn thấy tâm tình tiên sinh không tệ, sao tự dưng đổi thoắt nhanh như vậy? Chẳng lẽ tại hôm nay trời nắng quá?
Tần quản gia ngờ vực hai tiếng trong lòng, len lén rời khỏi tầng ba.
Bên ngoài biệt thự, Trang Yến đứng bên cạnh luống hoa, mèo vàng con không biết xông ra từ bao giờ, cứ đâm đầu vào bắp chân Trang Yến, sau đấy ngã lăn ra chân cậu, thò chân nghịch dây giày của cậu.
Trang Yến hỏi Triệu Vĩ: "Sao nhất định phải ra ngoài?"
Triệu Vĩ yên lặng hồi lâu bên kia điện thoại, cuối cùng mới nói: "Em muốn xin lỗi trực tiếp với anh."
Xin lỗi trực tiếp? Trang Yến cảm thấy không cần thiết.
Hôm nay Triệu Vĩ có thể nhắc đến Kha Hồng Lập trước mặt mình, cậu tưởng tượng một chút là rõ đầu đuôi câu chuyện, khả năng là Ngô Liên Thủy hoặc Kha Hồng Lập mua chuộc Triệu Vĩ, để cậu ta bỏ thuốc vào cốc nước hoặc những chỗ khác của mình, thì ra cậu ta đã phản bội mình từ trước đây lâu như vậy, là mình ngu ngốc không rõ bạn rõ bè.
Lần đầu tiên bán đứng mình cậu ta vờ như không có gì xảy ra, trơ mắt nhìn mình bị thương rồi suy sụp từng ngày, để rồi mấy năm sau lại lựa chọn bán đứng mình thêm một lần nữa, như vậy hôm nay cậu ta gọi điện không phải vì áy náy gì, quá nửa là do mới làm thêm cuộc đổi chác gì đấy với Ngô Liên Thủy.
Trang Yến có chút sợ hãi lại bị bọn họ ném xuống biển, nếu lúc này đại ca người cá có chuyện gì không đến được, chẳng phải cậu sẽ trở thành mồi nhắm rượu cho cá hay sao, còn nếu lại thêm nửa tháng nữa, hơn năm mươi phần trăm là thận cậu sẽ toi đời. Vì vậy bèn dứt khoát cúp máy.
Cậu hít một luồng hơi trong lành của buổi ban sáng, vừa bước trở về biệt thự, vừa nghĩ xem có thể đăng lên báo chuyện Triệu Vĩ tung tin bậy hay không, cậu không thiếu tiền, chỉ đơn giản là không muốn Triệu Vĩ sống tốt mà thôi, bây giờ cậu ta liên lạc mình, còn bày đặt gì mà xin lỗi thẳng mặt, chắc mẩm là lại thiếu tiền mà thôi.
Trang Yến nhận ra chỉ cần cậu bóc Triệu Vĩ khỏi thân phận anh em tốt, là có thể thấy rõ nhiều điều.
Cậu trở lại biệt thự, phát hiện Tần Nhược Thủy đang đứng bên cầu thang, thấy cậu tiến vào, hắn ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó mau chóng dời mắt, nhưng cũng không rời đi.
Trang Yến không xác định được thái độ của Tần Nhược Thủy với mình hiện giờ là thế nào, cậu hơi chần chừ, đi đến trước mặt Tần Nhược Thủy, hỏi: "Tiên sinh có việc gì không?"
"Không có gì," Tần Nhược Thủy giật giật khóe môi, "Cậu vừa gọi điện à?"
Trang Yến ừm một tiếng, lúc nãy mình nghe điện thoại trong phòng khách đúng là không nên, liền nói lời xin lỗi, "Lần sau tôi sẽ không thế nữa."
Tần Nhược Thủy nhíu màu càng chặt hơn, hắn nhìn Trang Yến, hỏi: "Lần sau gì?"
Trang Yến chớp mắt mấy cái, đột nhiên cảm giác hình như mình và Tần tiên sinh không đối thoại trên cùng một kênh.
"Cậu vừa..." Tần Nhược Thủy ngừng một chút, mới bình thản nói ra, "Gọi điện cho ai."
"Một kẻ ngu------" Trang Yến vội phanh gấp, không nói hết từ ngu dốt, không nên nói vậy trước mặt Tần tiên sinh cao quý.
Cậu bắt đầu mường tượng ngôn từ của một người có học thức để hình dung Triệu Vĩ: "Một con sói."
"Sói?" Tần Nhược Thủy không hiểu lắm.
Trang Yến gật đầu: "Thể loại lấy oán trả ơn, vong ơn bội nghĩa, sói mắt trắng ấy," đoạn chỉ chỉ mình, "Đông Quách tiên sinh."
Câu chuyện về Đông Quách tiên sinh và con chó sói nhà nhà đều hay, sói Trung Sơn hiện thường được dùng để chỉ đồ ăn cháo đá bát, sói mắt trắng cũng vậy, xem ra kẻ trò chuyện với Trang Yến qua điện thoại trong thời gian dài như vậy cũng không hòa hợp gì lắm với Trang Yến. Cuối cùng lông mày của Tần Nhược Thủy cũng được buông lỏng, làn khói màu xanh lá cây bốc nghi ngút trên đỉnh đầu hắn hồi sáng bây giờ cũng không thấy tăm hơi.
Triệu Vĩ bị Trang Yến cúp máy lần nữa đã giận điếng người, nếu Trang Yến không muốn ra ngoài gặp cậu ta, vậy thì cậu ta sẽ chủ động đi tìm Trang Yến.
Cậu ta không tin Trang Yến có thể ở nhà mãi mãi không ra khỏi cửa, thế nên Triệu Vĩ chạy đến cửa nhà Trang Yến canh giữ một ngày một đêm, kết quả chẳng chặn được ai, sau đấy nghe ngóng một phen mới biết Trang Yến đã không trở về từ rất lâu rồi.
Triệu Vĩ càng thêm tức giận, đầu óc cũng bừng bừng hỏa khí, cảm thấy mặc dù mình phản bội Trang Yến, nhưng cũng là anh em mười mấy năm với Trang Yến, Trang Yến không nên đối xử với mình như vậy.
Nó không về nhà, thì chắc cũng phải đến bệnh viện chăm sóc ông nó thôi.
Suy nghĩ này của Triệu Vĩ không sai, chỉ có điều sau khi Trang Yến dời đến nhà họ Tần, để tiện chăm sóc ông nội, cũng đã đổi luôn bệnh viện cho ông nội Trang.
Vì vậy Triệu Vĩ lại chạy không công một chuyến.
Lần này cậu ta không thể không cam chịu số phận, xem ra trong thời gian ngắn cậu ta không thể tìm được Trang Yến, nhưng một trăm nghìn của Ngô Liên Thủy là thứ cậu ta buộc phải có, cậu ta nhất định phải bắt vào tay.
Người Trang Yến có làm bằng sắt, cũng không thể không trúng đòn của bọn họ đêm nọ, huống hồ eo cậu còn bị thương từ trước, hoàn toàn khôi phục là chuyện không thể nào. Ngô Liên Thủy cũng không tin trên đời có ma quỷ, Triệu Vĩ nghĩ ngợi một hồi liền dứt khoát tự soạn một cái cớ, đối phó với Ngô Liên Thủy.
Tối đó cậu ta gọi cho Ngô Liên Thủy, Ngô Liên Thủy hỏi cậu ta: "Chú thấy Trang Yến chưa?"
"Thấy rồi."
"Cậu ta đánh chú?"
Nhằm khiến Ngô Liên Thủy tin tưởng mình hơn, Triệu Vĩ hít một hơi, khóc lóc: "Đánh, giờ đầu em cũng rách rồi, gửi anh ảnh nhé?"
"Không cần," Ngô Liên Thủy không có hứng thú với khuôn mặt Triệu Vĩ, "Rốt cuộc là nó thế nào?"
"Vết thương trên người nó cơ bản vẫn không lành, đừng thấy nó yên ổn trên võ đài, thật ra nó không duy trì được lâu, Trương Đắc Thỉ không phải dân chuyên nghiệp, Trang Yến sợ bộc lộ bản thân, nên mới ra đòn đặc biệt tàn bạo, nên mới đánh gục Trương Đắc Thỉ nhanh như vậy."
Lời giải thích này cũng khá có lý, Ngô Liên Thủy bán tín bán nghi: "Là vậy à?"
Triệu Vĩ dùng một câu hỏi vặn để che giấu nỗi chột dạ của mình: "Em còn lừa anh được chắc!"
Ngô Liên Thủy cũng không nghĩ Triệu Vĩ sẽ lừa mình, gã chỉ sợ Trang Yến mua chuộc Triệu Vĩ.
Tuy nhiên dù sao kế tiếp Trang Yến vẫn còn mấy trận đấu nữa, gã có thể từ từ nghiên cứu rồi đưa ra quyết định.
Gã tuyệt đối sẽ không để Trang Yến đứng trên đỉnh đầu mình.
...
Trang Yến sắp phải nghênh đón trận đấu thứ hai của mình, vì nhiều người ghi danh mà bán kết sắp tới có thể sẽ phải đấu hai trận.
Trên tay cậu có mấy tấm vé, chia cho Chu Phi, Bao Tử, Vương Thừa Tông xong còn thừa ra hai tấm, cậu cho Tần quản gia một tấm, tấm còn lại muốn tự mình trao cho Tần Nhược Thủy.
Nhà họ Tần có quy tắc, ngày thường không được lên tầng ba, chỉ có thể đợi Tần Nhược Thủy đi xuống mới có thể gặp hắn, cũng may mấy ngày này hình như thời gian xuống tầng của Tần Nhược Thủy dài hơn dĩ vãng đôi chút.
Lúc Trang Yến tìm được Tần Nhược Thủy, hắn đang đọc sách ngoài vườn, Trang Yến loáng thoáng nhìn thấy hai chữ quyền anh trên bìa sách, nhưng cậu mau chóng phủ nhận khả năng này, cậu đi đến, sợ quấy rầy Tần Nhược Thủy, bèn nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, ngày mai tôi có trận thi đấu, anh có muốn đến không?"
Tần Nhược Thủy khép sách lại, mặt trên áp xuống đùi mình, hắn nhấc mắt nhìn Trang Yến, rồi lại cúi đầu liếc nhìn tấm vé trong tay đối phương, nhân loại này thật là tham lam, hắn đã đến một lần, mà vẫn mơ hão hắn sẽ đến nơi chốn kia lần nữa.
Cậu ta muốn mình đến xem cậu ta thi đấu, có phải là một phương thức khác để phô bày sức hấp dẫn của cậu ta không?
Tần Nhược Thủy cười nhạt trong lòng, đảm bảo Trang Yến không ngờ rằng, mình đã nhìn thấu lòng dạ của cậu ta.
Tuy nhiên, dáng vẻ chiến thắng trên võ đài của nhân loại này, quả thật trông cũng không tồi.
Chỉ là lý do này chưa đủ để hắn phải đến cái nơi chật chội, ồn ào, không khí vẩn đục ấy lần thứ hai.
Tần Nhược Thủy hờ hững nói với Trang Yến: "Để đấy đi."