Chương : 22
Mèo cam nhỏ của Tần quản gia được đưa đến trang viên nhà họ Tần cũng chẳng được Tần tiên sinh cưng chiều, chỉ cần nghịch ngợm chạy đến tầng ba một cái là sẽ đụng trúng ngay cặp mắt lạnh lùng của Tần Nhược Thủy ngay lập tức, tuy nhiên quyền lợi của nó trong trang viên nhà họ Tần vẫn rất tốt, nó được ăn cá hộp cao cấp nhất và cả các loại quà vặt nho nhỏ, khuôn mặt tiểu mỹ nhân mới ngày nào giờ đã trở nên bầu bĩnh, một quả quýt lớn trong tương lai là chuyện đã định trước.
Sau khi Trang Yến chạy bộ trở về, mèo vàng nhỏ lao vèo từ sân cỏ đâm sầm vào cổ chân cậu, té xuống đất giả vờ bị người đụng ngã.
Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra cảnh tượng này, có đôi khi Trang Yến nghĩ ngợi, có phải vì đại ca người cá lưu lại mùi hương trên người mình, nên chú mèo nhỏ này mới đặc biệt thích cậu như vậy hay không.
Cậu cúi người vớt mèo vàng nhỏ lên, ôm vào lòng, đi sang ghế dài nghỉ ngơi, cậu rất thích động vật nhỏ xù lông, nắng chiều ánh lên ngũ quan hơi ửng đỏ của cậu, con ngươi xám tro mang ý cười nhàn nhạt.
Sau khi ông Trang uống thuốc và phẫu thuật suôn sẻ, cơ thể đã khỏe mạnh hơn nhiều, chỉ có điều nghe nói cậu lại muốn đấu quyền anh, thì không được vui mừng cho lắm, đang bận chiến tranh lạnh với cậu, tuy nhiên cũng không cần lo lắng, dỗ hai ngày là được.
Cậu vuốt ve sống lưng mèo con, mèo con cảm thấy thật là thoải mái, cong người ngáp một cái, sau đó lại nằm ườn trên đùi Trang Yến, cuộn thành một cục bông bé xíu.
Hứng thú của Trang Yến đến hẹn lại lên: "Để tao kể mày nghe câu chuyện, ngày xửa ngày xưa, có một người chủ cối xay, trước khi chết ông ta để lại tài sản cho ba đứa con trai của mình, thằng cả được cối đá, thằng hai được con lừa, mà thằng ba đáng thương chỉ được mỗi một con mèo..."
Trang Yến đắm chìm trong câu chuyện của mình, hoàn toàn không phát hiện từ lúc cậu mở miệng với con thú bốn chân trên đùi, Tần Nhược Thủy đã đi đến sau lưng cậu.
Tần Nhược Thủy cảm thấy điệu bộ kể chuyện của Trang Yến rất quen thuộc, chẳng biết tại sao trong lòng trào lên một loại dự cảm chẳng lành, nhưng mà lúc hắn muốn quay đầu rời đi, xe lăn dưới thân chẳng hiểu kiểu gì lại đột nhiên không nghe theo lời hắn sai bảo, cứ để cho hắn phải ngồi yên tại chỗ.
Bản gốc câu chuyện Trang Yến đang kể cũng là một mẩu chuyện cổ tích <Chú mèo đi hia> nổi tiếng, nhưng cứ đến miệng cậu là mạch truyện bắt đầu lệch đường, vốn là một chú mèo thông minh giúp đỡ chủ nhân thay đổi cuộc sống khốn khó cưới công chúa về làm vợ, bây giờ lại thành tại con mèo đã ăn nhiều làm ít mà còn ham hư vinh nên chủ nhân không thể không nhọc nhằn phấn đấu.
Cảm giác như từng quen biết vi diệu này lại bắt đầu trào dâng mãnh liệt.
"Sau đấy chủ nhân con mèo không cho nó đôi giày xinh đẹp nữa, mày biết tại sao không?"
Mèo vàng nhỏ kêu một tiếng, hình như là đang đáp lời Trang Yến.
Nó có tinh thần cổ vũ hơn đại ca người cá rất nhiều.
Trang Yến vỗ cái bụng đầy lông măng trắng như tuyết của con thú bốn chân một cái, "Tại nó ăn quá nhiều, ăn cho chủ nhân của nó nghèo xác."
Tần Nhược Thủy: "..."
Sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng cười khe khẽ, hàm chứa mấy phần chế nhạo, Trang Yến quay đầu, lúc này mới phát hiện Tần Nhược Thủy đã tới sau lưng mình không biết từ lúc nào, nghĩ đến việc có khả năng hắn đã nghe trọn câu chuyện của mình, một sợi cảm xúc có tên là lúng túng chậm rãi lan ra trong lòng Trang Yến.
Thật ra Trang Yến cũng không phải người nói nhiều, khi còn nhỏ, trước khi được đi học, dù là ở nhà ban đầu, hay là ở trại chứa, cậu cũng chưa bao giờ có một người trò chuyện, cho nên sẽ thường xuyên tự kể chuyện cho chính mình, trong tưởng tượng của cậu, sẽ có một người bạn đang lắng nghe câu chuyện của cậu.
Sau khi trưởng thành, những lúc cô đơn và sợ hãi, cậu cũng sẽ lảm nhảm mấy câu.
Giống như lúc ở dưới đáy biển, cậu kể cho người cá nghe hết chuyện tiên cá này đến chuyện tiên cá khác, không chỉ vì giáo dục giới tính cho đại ca người cá, mà còn là để che giấu nội tâm cô độc và sợ hãi.
Trang Yến ôm thú bốn chân trên người đứng dậy, mèo con không hài lòng mở mắt nhìn cậu một chút, cậu vỗ vỗ cái đầu tròn trịa của nó, ho khẽ một tiếng, cất tiếng gọi: "Tiên sinh."
Tần Nhược Thủy ừ một câu hời hợt, tầm mắt dừng trên mèo con trong ngực Trang Yến chốc lát, khép mi, hình như không muốn tiếp tục nán lại nơi này, chẳng hiểu sao xe lăn dưới thân hắn lại đột nhiên dễ bảo, Tần Nhược Thủy vỗ lên tay vịn, xoay người trở vào biệt thự.
Ánh nắng chiều tà điểm trang cho bầu trời nét quyến rũ phi phàm, mặt trời ngả xuống đỉnh núi, chỉ để lại một tầng sắc vàng rực rỡ, bên trên dần dần chuyển thành màu cam, màu tím, màu lam xám, màn đêm chậm chạp buông rèm, những màu sắc linh động nhạt nhòa đi từng chút một.
Đèn trên sân cỏ và sao rải trên đầu đồng thời xuất hiện, gió đêm phảng phất, lan hồ điệp phấn chấn xòe lá, khanh khách vi vu.
Trang Yến nhìn bóng lưng Tần Nhược Thủy rời đi, nghĩ bụng anh ấy mà nghe được câu chuyện vớ vẩn của mình, đoán chừng ghét càng thêm ghét.
Trang Yến gãi gãi cằm mèo, mèo con rướn cổ, thoải mái híp mắt, nghe thấy nhân loại hỏi mình: "Tần tiên sinh thật đẹp, phải không?"
Mèo con lè lưỡi liếm móng vuốt, đẹp không không biết, nhưng hẳn là ăn ngon.
Trang Yến tự cho là khoảng cách giữa mình và Tần tiên sinh đã đủ xa, hơn nữa cậu nói không lớn, Tần Nhược Thủy không thể nào nghe được.
Nhưng mà thật ngại quá, không một chữ nào trong lời cậu nói không lọt vào tai Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy giật giật đôi tai, bên trên phủ một lớp vỏ hồng nhàn nhạt, trong lòng khinh thường hừ lạnh, quả là nhân loại nông cạn.
Trang Yến ôm mèo ngắm sao hồi lâu, sau đấy mới trở vào biệt thự.
Ngày mai cậu sẽ có trận đấu đầu tiên sau khi trở lại, tối nay phải nghỉ ngơi đầy đủ, mơ một giấc mộng đẹp.
Tần Nhược Thủy lên tầng ba, mở một cuốn tạp chí thể thao trong phòng đọc sách, sau khi phát hiện bên trong toàn bàn về các loại thể thao với bóng, hắn mất hứng thú trong nháy mắt, bỏ tạp chí xuống, hỏi Tần quản gia giữ ở một bên: "Mai có lịch trình gì không?"
Tần quản gia thoáng sửng sốt, lắc đầu: "Tạm thời không có."
"Vậy à?"
Cứ có cảm giác giọng điệu của Tần tiên sinh như muốn mình sắp xếp cho cậu ấy cái gì, dựa theo kinh nghiệm làm quản gia bên người Tần Nhược Thủy nhiều năm, Tần quản gia nhất định phải trả lời thận trọng.
Ngày mai có chuyện gì bị ông quên mất à? Hơn nữa còn khiến tiên sinh chủ động nhắc đến, chắc chắn phải là chuyện vô cùng quan trọng, rốt cuộc là thứ gì?
Tần quản gia vắt xoắn cả não, suy đi tính lại, cuối cùng chỉ có thể nhớ được hình như Trang Yến đấu giải ngày mai, chẳng lẽ tiên sinh muốn đi xem so tài?
Cuối cùng Tần quản gia không còn cách nào, chỉ đành do do dự dự mở miệng hỏi: "Trang Yến sẽ đi đấu giải, tiên sinh muốn đến xem không?"
Tần Nhược Thủy cau mày, Tần quản gia hẫng tim một cái, chẳng lẽ mình đoán sai rồi, ngay sau đấy ông nghe thấy tiên sinh hỏi mình: "Cậu ta có mời tôi không?"
Sự thật là không, Trang Yến không dám quấy rầy Tần Nhược Thủy, chưa kể còn cảm thấy dù có mời, thì kiểu người như tiên nhân trên trời giáng xuống như Tần Nhược Thủy cũng sẽ không đến xem trận đấu bạo lực như vậy.
Tần quản gia lừa dối lương tâm mà gật đầu một cái, cười híp mắt đáp: "Có."
Tần Nhược Thủy suy tư hồi lâu, đoạn ngẩng đầu, có chút khó xử nói: "Vậy tôi miễn cưỡng đi xem thử vậy."
"Vâng, tiên sinh." Nụ cười trên mặt Tần quản gia bộc phát hiền từ, xem ra tiên sinh cũng không phải là thích Trang Yến bình thường đâu.
Mà Trang Yến chưa hay biết gì về chuyện này cả, cậu còn đang say ngủ, ánh trắng sắc bạc xuyên qua kính cửa sổ rải lên khuôn mặt cậu, chiếu vào giấc mơ của cậu.
Trong mộng là ngày cậu ra biển, cậu nằm trên bãi đá, người cá áp trên người cậu, cậu mở mắt ra, lần này trước mắt cậu không còn là một mảng mờ trắng, mà là một khuôn mặt đẹp đẽ vô cùng, sau lưng là bầu trời xanh thẳm trong veo, là biển cả cuồn cuộn lấp lánh, trái tim Trang Yến đập như chưa từng được đập.
Đấy là khuôn mặt của Tần Nhược Thủy, một khắc sau người cá nhảy vào biển sâu, biến mất trong đợt sóng cả trắng xóa.
Khóe miệng Trang Yến khẽ giương lên.
Sáng hôm sau thức dậy, Trang Yến sửa soạn xong xuôi rồi đợi một lúc trong phòng khách, cậu muốn nhìn Tần Nhược Thủy một lần trước khi khởi hành, chỉ tiếc là, Tần Nhược Thủy vẫn không rời khỏi tầng ba.
Cậu có chút thất vọng rời đi, mà ở trên tầng ba, Tần Nhược Thủy đang đứng trước tủ quần áo mở rộng, vẻ mặt có chút ưu sầu, hôm nay hắn nên mặc bộ nào ra cửa bây giờ.
Tám rưỡi sáng, Trang Yến đến sảnh khai mạc giải đấu quyền anh cúp Thái Dương, trước khi bắt đầu trận đấu, tất cả tuyển thủ đều phải thông qua cửa ải cân nặng.
Trang Yến lựa chọn hạng nhẹ, hạng nhẹ yêu cầu tuyển thủ trên 61,29kg, dưới 63,56kg, thật ra cúp Thái Dương không yêu cầu quá nghiêm ngặt về hạng cân, nhưng Trang Yến nhất định phải nghiêm khắc với mình.
Nếu hôm nay bạn không tôn trọng quy tắc, thì ngày mai quy tắc cũng sẽ không tôn trọng bạn.
Chỉ có giành được hạng nhất hạng nhẹ, mới có tư cách thách thức hạng trung và hạng nặng vượt cấp.
Trang Yến và Trương Đắc Thỉ so tài buổi chiều, tuyển thủ đến tham gia cúp Thái Dương ngoài Trang Yến thì đều là người mới, hoặc là các tay đấm cũ nhưng chưa có tên tuổi.
Bên dưới khán đài ngay cả hàng đầu cũng không được ngồi kín, người hâm mộ ngồi hơn một giờ cũng đã hoàn toàn chán nản, đám tuyển thủ kia đánh đấm hời hợt, không có chút khí thế nào, khiến người ta vô cùng thất vọng.
Mà trong phòng nghỉ hậu đài, rất nhiều nhân viên cùng người hâm mộ len lén lẻn vào như đang vây xem động vật quý hiếm, tiện thể lấm lấm lét lét lôi di động giơ về phía Trang Yến đang luyện tập đấm gió.
Là Trang Yến sống sờ sờ, đây chính là Trang Yến sống sờ sờ đấy...
Trang Yến không ngại mọi người vây xem, không hề bị bọn họ quấy nhiễu, dù sao chuyện này cũng từng xảy ra khi cậu cầm giải vô địch cúp Hạng Vương.
Đến lúc ra sân buổi chiều, trọng tài bị cảnh tượng rầm rộ dưới đài dọa cho hết hồn, ban sáng vẫn còn là một mảng trống rỗng, lúc này đã ngồi chật đầy ứ ự.
Bởi đây là trận đấu đầu tiên của Trang Yến sau khi trở lại, mặc dù cậu ta từng bán độ, mặc dù thân thể cậu ta đã bị khoét rỗng như lời đồn, mặc dù còn rất nhiều loại mặc dù khác, thì người hâm mộ vẫn cứ ôm một trăm hai mươi nghìn phần mong đợi mà đến nơi này.
Chỉ là trước kia bọn họ mong đợi Trang Yến quật ngã đối thủ, thì bây giờ bọn họ mong đợi Trang Yến bị đối thủ tàn bạo đánh ngã, đánh cho cậu ta không ngóc đầu lên được.
Cũng may Tần quản gia ra tay sớm, mới cướp được hai vé hàng đầu, vốn dĩ ông định đi xem với ông bạn già của mình, bây giờ ông bạn già lại đổi thành Tần tiên sinh.
Một bụng tán thưởng Trang Yến của Tần quản gia không có nơi thể hiện, kìm nén bứt rứt vô cùng.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, người hâm mộ đã ồn ào náo nhiệt thảo luận xem lát nữa Trang Yến ngã xuống đất bằng tư thế nào, bọn họ chửi mắng Trang Yến năm xưa vô liêm sỉ, chửi cậu bị đàn bà quyến rũ, nguyền rủa cậu sau này đừng hòng tìm được bạn gái, người hâm mộ nói văng cả nước bọt, cảm xúc kịch liệt dâng trào.
Nói đến đoạn cao trào, đám người hâm mộ còn túm vai bá cổ, nước mắt lưng tròng, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Một lúc lâu sau bọn họ mới thoáng bình tĩnh lại, dò hỏi lẫn nhau: "Mấy ông đặt ai thắng?"
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc, ngay sau đó đám người hâm mộ hai miệng một lời đồng thanh lên tiếng: "Thằng ngu nào đặt Trang Yến thắng chứ! Thằng nào mua thằng đấy là cháu!"
Tần Nhược Thủy vừa bảo Tần quản gia đặt 300 000 Trang Yến thắng sáng nay xong: "..."
Người hâm mộ có vẻ rất vững lòng, hôm nay Trang Yến sẽ bị bẻ gãy trên võ đài.
Người hâm mộ có tiền còn thuê cho Trương Đắc Thỉ một đội cổ động, đứng ngay đầu khán đài, toàn các em gái trẻ trung ngon nghẻ mặc đồng phục thủy thủ đỏ, cầm bông múa cổ vũ màu sắc sặc sỡ, giọng nói vừa sáng vừa vang, "Đắc Thỉ Đắc Thỉ anh mạnh nhất! Đắc Thỉ Đắc Thỉ anh cừ nhất!"
Tần Nhược Thủy khẽ nhíu mày, fan của đối phương đã nhiều thì chớ, sao còn có cả đội cổ vũ, mà bên Trang Yến thì tang tang tóc tóc, một người trợ uy cũng chẳng thấy đâu.
Trang Yến tính là người của nhà họ Tần, không thể nghèo nàn thế này được, hắn bắt đầu tính xem trận đấu kế tiếp có nên chuẩn bị chút gì cho Trang Yến hay không.
Thời gian đã điểm, giọng nói của trọng tài vang lên trước võ đài, hai vị tuyển thủ có thể ra sân.
Trang Yến cởi áo khoác giao cho Chu Phi, Chu Phi ra dấu cố lên với cậu, Trang Yến quay đầu, cười cười với đối phương.
Cậu bước từng bước lên bậc thang, đi đến trung tâm võ đài, dừng lại, đã rất lâu cậu không đứng trên nơi này, cậu ngẩng đầu, cửa kính lam nhạt của cửa sổ mái vòm rộng lớn dội lại bóng hình bé nhỏ của cậu, ánh đèn đan xen quét qua mặt cậu, và cả dưới khán đài, những tiếng hoan hô ầm ầm vang dội, tất cả mọi thứ đều vô cùng quen thuộc với cậu.
Cậu yêu sâu sắc nơi này.
Mặc dù những tiếng vỗ tay và reo hò cổ vũ đều không phải dành cho cậu, trong đó còn đi kèm với tiếng chửi rủa cậu, thậm chí nếu không phải thi đấu quan trọng, người hâm mộ có lẽ sẽ xông lên đánh hội đồng cậu.
"Trương Đắc Thỉ! Cố lên!"
"Trương Đắc Thỉ! Cố lên!"
"Trương Đắc Thỉ! Cố lên!"
...
Làn sóng âm thanh vọt lên võ đài giống như thủy triều, cho tới giờ Trương Đắc Thỉ chưa từng nhận được nhiều tiếng hò reo cổ vũ đến vậy, anh ta nhìn xuống phía khán đài, nhìn những người hâm mộ cuồng nhiệt, lòng chợt sinh ra một một luồng khí thế, Trang Yến đối diện dường như không còn đáng sợ, không thể làm chùn chân anh ta được nữa.
Huống hồ không chỉ riêng Triệu Vĩ, rất nhiều người đã nói với anh ta cơ thể Trang Yến không tốt, anh ta chỉ cần tung đòn tổng hợp mình đã khổ luyện nhiều năm một cách bất ngờ, sau đấy thừa cơ tìm được sơ hở của đối phương, mau chóng hạ thủ, là nhất định có thể đánh bại anh ta.
Trương Đắc Thỉ ôn luyện một lần những gì sẽ xảy ra trên võ đài lát nữa, anh ta như thể nghe được tiếng khán giả hô to tên mình, tên của anh ta sẽ trở thành đề tài hấp dẫn bên trong diễn đàn.
Trang Yến lia mắt xuống khán đài, bỗng nhiên thấy được khuôn mặt của Tần Nhược Thủy, dù Tần Nhược Thủy đeo khẩu trang, cậu vẫn nhận ra chỉ sau một cái liếc mắt.
Cậu khẽ run lên, không nhịn được cong cong khóe mắt.
Sau khi va trúng ánh mắt của cậu, Tần Nhược Thủy lập tức dời đường nhìn, nếu không phải nhân loại này xin hắn tới, còn lâu hắn mới thèm tới.
Trọng tài bước lên võ đài, phổ biến luật lệ với hai tuyển thủ, không được công kích phần gáy và phần từ eo trở xuống, nếu vi phạm tính là phạm quy, sẽ bị trừ điểm.
Hai vị tuyển thủ gật đầu tỏ vẻ đã rõ, trọng tài bắt đầu đếm ngược ba hai một.
Tiếng chuông reo lên.
Chưa đợi hai tay đấm ra đòn, người hâm mộ đã không nhịn được lũ lượt đứng dậy, người nào người nấy mặt đỏ tía tai, chỉ hận không thể xông lên võ đài trợ giúp Trương Đắc Thỉ dạy dỗ Trang Yến, tiếng hò reo đột phá chân trời ồ ạt ào lên từ phía khán đài.
Trên võ đài, Trương Đắc Thỉ tự tin tràn trề lựa chọn ra tay dẫn trước, chỉ có điều suy cho cùng anh ta vẫn là dân không chuyện, dưới tầm mắt của Trang Yến, anh ta để lộ quá nhiều sơ hở, ra đòn chậm chạp, nắm đấm thiếu dứt khoát, khống chế chuyển động không ổn.
Vì vậy cậu chỉ nhẹ nhàng hạ người, tránh đòn mở đầu dày công bố trí của Trương Đắc Thỉ.
Trương Đắc Thỉ hoàn toàn không ngờ một đấm này của mình sẽ rơi vào khoảng không, nhất thời nghệt mặt.
Nhân lúc Trương Đắc Thỉ mất tập trung, Trang Yến vung một cú thọc thẳng thô bạo lên cằm đối thủ, Trương Đắc Thỉ đau đớn nhăn chặt mặt mày, sống lưng gồ lại.
Trong các trận đấu nghiệp dư, các tuyển thủ luôn có chừng mực, ra tay không quá nặng, khiến cho năng lực phản đòn của bọn họ thiếu sót khá nhiều.
Dưới khán đài ồ ạt vang lên những tiếng hô hào kinh sợ, cứ như một đấm này của Trang Yến cũng nện trúng cằm người hâm mộ.
Trương Đắc Thỉ ăn một đòn của Trang Yến, nắm đấm rời rạc, sống lưng đổ vỡ, bước chân cũng không linh hoạt như ban đầu, anh ta biết mình không phải đối thủ của Trang Yến, muốn né tránh.
Nhưng anh ta hành động ngập ngừng, anh ta lùi một bước Trang Yến tiến một bước, Trang Yến nhắm thẳng mặt anh ta tung một trận mưa quyền, Trương Đắc Thỉ ôm đầu chống trụ.
Khóe miệng Trang Yến nhếch cao, tay phải tung đòn nhanh mạnh như vũ bão.
Là một cú body shot!
Trương Đắc Thỉ kêu đau, lảo đảo lùi về phía sau, trực tiếp ngửa đầu ngã rầm xuống.
Bầu không khí lắng lại trong chốc lát, tiếng hoan hô, tiếng cổ động ban nãy, toàn bộ đều bặt tích, tất cả mọi người đều trợn mắt, sững sờ nhìn lên võ đài.
Trên võ đài, Trang Yến thu tay về, trở lại chính giữa, cậu đứng thẳng người, nét mặt bình tĩnh, chỉ đến khi nhìn thấy Tần Nhược Thủy, ánh mắt mới sinh ra nụ cười.
Mới mở màn được bao lâu, Trương Đắc Thỉ bán độ hay gì? Sao lại ngã xuống nhanh như vậy?
Sau khi Trang Yến chạy bộ trở về, mèo vàng nhỏ lao vèo từ sân cỏ đâm sầm vào cổ chân cậu, té xuống đất giả vờ bị người đụng ngã.
Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra cảnh tượng này, có đôi khi Trang Yến nghĩ ngợi, có phải vì đại ca người cá lưu lại mùi hương trên người mình, nên chú mèo nhỏ này mới đặc biệt thích cậu như vậy hay không.
Cậu cúi người vớt mèo vàng nhỏ lên, ôm vào lòng, đi sang ghế dài nghỉ ngơi, cậu rất thích động vật nhỏ xù lông, nắng chiều ánh lên ngũ quan hơi ửng đỏ của cậu, con ngươi xám tro mang ý cười nhàn nhạt.
Sau khi ông Trang uống thuốc và phẫu thuật suôn sẻ, cơ thể đã khỏe mạnh hơn nhiều, chỉ có điều nghe nói cậu lại muốn đấu quyền anh, thì không được vui mừng cho lắm, đang bận chiến tranh lạnh với cậu, tuy nhiên cũng không cần lo lắng, dỗ hai ngày là được.
Cậu vuốt ve sống lưng mèo con, mèo con cảm thấy thật là thoải mái, cong người ngáp một cái, sau đó lại nằm ườn trên đùi Trang Yến, cuộn thành một cục bông bé xíu.
Hứng thú của Trang Yến đến hẹn lại lên: "Để tao kể mày nghe câu chuyện, ngày xửa ngày xưa, có một người chủ cối xay, trước khi chết ông ta để lại tài sản cho ba đứa con trai của mình, thằng cả được cối đá, thằng hai được con lừa, mà thằng ba đáng thương chỉ được mỗi một con mèo..."
Trang Yến đắm chìm trong câu chuyện của mình, hoàn toàn không phát hiện từ lúc cậu mở miệng với con thú bốn chân trên đùi, Tần Nhược Thủy đã đi đến sau lưng cậu.
Tần Nhược Thủy cảm thấy điệu bộ kể chuyện của Trang Yến rất quen thuộc, chẳng biết tại sao trong lòng trào lên một loại dự cảm chẳng lành, nhưng mà lúc hắn muốn quay đầu rời đi, xe lăn dưới thân chẳng hiểu kiểu gì lại đột nhiên không nghe theo lời hắn sai bảo, cứ để cho hắn phải ngồi yên tại chỗ.
Bản gốc câu chuyện Trang Yến đang kể cũng là một mẩu chuyện cổ tích <Chú mèo đi hia> nổi tiếng, nhưng cứ đến miệng cậu là mạch truyện bắt đầu lệch đường, vốn là một chú mèo thông minh giúp đỡ chủ nhân thay đổi cuộc sống khốn khó cưới công chúa về làm vợ, bây giờ lại thành tại con mèo đã ăn nhiều làm ít mà còn ham hư vinh nên chủ nhân không thể không nhọc nhằn phấn đấu.
Cảm giác như từng quen biết vi diệu này lại bắt đầu trào dâng mãnh liệt.
"Sau đấy chủ nhân con mèo không cho nó đôi giày xinh đẹp nữa, mày biết tại sao không?"
Mèo vàng nhỏ kêu một tiếng, hình như là đang đáp lời Trang Yến.
Nó có tinh thần cổ vũ hơn đại ca người cá rất nhiều.
Trang Yến vỗ cái bụng đầy lông măng trắng như tuyết của con thú bốn chân một cái, "Tại nó ăn quá nhiều, ăn cho chủ nhân của nó nghèo xác."
Tần Nhược Thủy: "..."
Sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng cười khe khẽ, hàm chứa mấy phần chế nhạo, Trang Yến quay đầu, lúc này mới phát hiện Tần Nhược Thủy đã tới sau lưng mình không biết từ lúc nào, nghĩ đến việc có khả năng hắn đã nghe trọn câu chuyện của mình, một sợi cảm xúc có tên là lúng túng chậm rãi lan ra trong lòng Trang Yến.
Thật ra Trang Yến cũng không phải người nói nhiều, khi còn nhỏ, trước khi được đi học, dù là ở nhà ban đầu, hay là ở trại chứa, cậu cũng chưa bao giờ có một người trò chuyện, cho nên sẽ thường xuyên tự kể chuyện cho chính mình, trong tưởng tượng của cậu, sẽ có một người bạn đang lắng nghe câu chuyện của cậu.
Sau khi trưởng thành, những lúc cô đơn và sợ hãi, cậu cũng sẽ lảm nhảm mấy câu.
Giống như lúc ở dưới đáy biển, cậu kể cho người cá nghe hết chuyện tiên cá này đến chuyện tiên cá khác, không chỉ vì giáo dục giới tính cho đại ca người cá, mà còn là để che giấu nội tâm cô độc và sợ hãi.
Trang Yến ôm thú bốn chân trên người đứng dậy, mèo con không hài lòng mở mắt nhìn cậu một chút, cậu vỗ vỗ cái đầu tròn trịa của nó, ho khẽ một tiếng, cất tiếng gọi: "Tiên sinh."
Tần Nhược Thủy ừ một câu hời hợt, tầm mắt dừng trên mèo con trong ngực Trang Yến chốc lát, khép mi, hình như không muốn tiếp tục nán lại nơi này, chẳng hiểu sao xe lăn dưới thân hắn lại đột nhiên dễ bảo, Tần Nhược Thủy vỗ lên tay vịn, xoay người trở vào biệt thự.
Ánh nắng chiều tà điểm trang cho bầu trời nét quyến rũ phi phàm, mặt trời ngả xuống đỉnh núi, chỉ để lại một tầng sắc vàng rực rỡ, bên trên dần dần chuyển thành màu cam, màu tím, màu lam xám, màn đêm chậm chạp buông rèm, những màu sắc linh động nhạt nhòa đi từng chút một.
Đèn trên sân cỏ và sao rải trên đầu đồng thời xuất hiện, gió đêm phảng phất, lan hồ điệp phấn chấn xòe lá, khanh khách vi vu.
Trang Yến nhìn bóng lưng Tần Nhược Thủy rời đi, nghĩ bụng anh ấy mà nghe được câu chuyện vớ vẩn của mình, đoán chừng ghét càng thêm ghét.
Trang Yến gãi gãi cằm mèo, mèo con rướn cổ, thoải mái híp mắt, nghe thấy nhân loại hỏi mình: "Tần tiên sinh thật đẹp, phải không?"
Mèo con lè lưỡi liếm móng vuốt, đẹp không không biết, nhưng hẳn là ăn ngon.
Trang Yến tự cho là khoảng cách giữa mình và Tần tiên sinh đã đủ xa, hơn nữa cậu nói không lớn, Tần Nhược Thủy không thể nào nghe được.
Nhưng mà thật ngại quá, không một chữ nào trong lời cậu nói không lọt vào tai Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy giật giật đôi tai, bên trên phủ một lớp vỏ hồng nhàn nhạt, trong lòng khinh thường hừ lạnh, quả là nhân loại nông cạn.
Trang Yến ôm mèo ngắm sao hồi lâu, sau đấy mới trở vào biệt thự.
Ngày mai cậu sẽ có trận đấu đầu tiên sau khi trở lại, tối nay phải nghỉ ngơi đầy đủ, mơ một giấc mộng đẹp.
Tần Nhược Thủy lên tầng ba, mở một cuốn tạp chí thể thao trong phòng đọc sách, sau khi phát hiện bên trong toàn bàn về các loại thể thao với bóng, hắn mất hứng thú trong nháy mắt, bỏ tạp chí xuống, hỏi Tần quản gia giữ ở một bên: "Mai có lịch trình gì không?"
Tần quản gia thoáng sửng sốt, lắc đầu: "Tạm thời không có."
"Vậy à?"
Cứ có cảm giác giọng điệu của Tần tiên sinh như muốn mình sắp xếp cho cậu ấy cái gì, dựa theo kinh nghiệm làm quản gia bên người Tần Nhược Thủy nhiều năm, Tần quản gia nhất định phải trả lời thận trọng.
Ngày mai có chuyện gì bị ông quên mất à? Hơn nữa còn khiến tiên sinh chủ động nhắc đến, chắc chắn phải là chuyện vô cùng quan trọng, rốt cuộc là thứ gì?
Tần quản gia vắt xoắn cả não, suy đi tính lại, cuối cùng chỉ có thể nhớ được hình như Trang Yến đấu giải ngày mai, chẳng lẽ tiên sinh muốn đi xem so tài?
Cuối cùng Tần quản gia không còn cách nào, chỉ đành do do dự dự mở miệng hỏi: "Trang Yến sẽ đi đấu giải, tiên sinh muốn đến xem không?"
Tần Nhược Thủy cau mày, Tần quản gia hẫng tim một cái, chẳng lẽ mình đoán sai rồi, ngay sau đấy ông nghe thấy tiên sinh hỏi mình: "Cậu ta có mời tôi không?"
Sự thật là không, Trang Yến không dám quấy rầy Tần Nhược Thủy, chưa kể còn cảm thấy dù có mời, thì kiểu người như tiên nhân trên trời giáng xuống như Tần Nhược Thủy cũng sẽ không đến xem trận đấu bạo lực như vậy.
Tần quản gia lừa dối lương tâm mà gật đầu một cái, cười híp mắt đáp: "Có."
Tần Nhược Thủy suy tư hồi lâu, đoạn ngẩng đầu, có chút khó xử nói: "Vậy tôi miễn cưỡng đi xem thử vậy."
"Vâng, tiên sinh." Nụ cười trên mặt Tần quản gia bộc phát hiền từ, xem ra tiên sinh cũng không phải là thích Trang Yến bình thường đâu.
Mà Trang Yến chưa hay biết gì về chuyện này cả, cậu còn đang say ngủ, ánh trắng sắc bạc xuyên qua kính cửa sổ rải lên khuôn mặt cậu, chiếu vào giấc mơ của cậu.
Trong mộng là ngày cậu ra biển, cậu nằm trên bãi đá, người cá áp trên người cậu, cậu mở mắt ra, lần này trước mắt cậu không còn là một mảng mờ trắng, mà là một khuôn mặt đẹp đẽ vô cùng, sau lưng là bầu trời xanh thẳm trong veo, là biển cả cuồn cuộn lấp lánh, trái tim Trang Yến đập như chưa từng được đập.
Đấy là khuôn mặt của Tần Nhược Thủy, một khắc sau người cá nhảy vào biển sâu, biến mất trong đợt sóng cả trắng xóa.
Khóe miệng Trang Yến khẽ giương lên.
Sáng hôm sau thức dậy, Trang Yến sửa soạn xong xuôi rồi đợi một lúc trong phòng khách, cậu muốn nhìn Tần Nhược Thủy một lần trước khi khởi hành, chỉ tiếc là, Tần Nhược Thủy vẫn không rời khỏi tầng ba.
Cậu có chút thất vọng rời đi, mà ở trên tầng ba, Tần Nhược Thủy đang đứng trước tủ quần áo mở rộng, vẻ mặt có chút ưu sầu, hôm nay hắn nên mặc bộ nào ra cửa bây giờ.
Tám rưỡi sáng, Trang Yến đến sảnh khai mạc giải đấu quyền anh cúp Thái Dương, trước khi bắt đầu trận đấu, tất cả tuyển thủ đều phải thông qua cửa ải cân nặng.
Trang Yến lựa chọn hạng nhẹ, hạng nhẹ yêu cầu tuyển thủ trên 61,29kg, dưới 63,56kg, thật ra cúp Thái Dương không yêu cầu quá nghiêm ngặt về hạng cân, nhưng Trang Yến nhất định phải nghiêm khắc với mình.
Nếu hôm nay bạn không tôn trọng quy tắc, thì ngày mai quy tắc cũng sẽ không tôn trọng bạn.
Chỉ có giành được hạng nhất hạng nhẹ, mới có tư cách thách thức hạng trung và hạng nặng vượt cấp.
Trang Yến và Trương Đắc Thỉ so tài buổi chiều, tuyển thủ đến tham gia cúp Thái Dương ngoài Trang Yến thì đều là người mới, hoặc là các tay đấm cũ nhưng chưa có tên tuổi.
Bên dưới khán đài ngay cả hàng đầu cũng không được ngồi kín, người hâm mộ ngồi hơn một giờ cũng đã hoàn toàn chán nản, đám tuyển thủ kia đánh đấm hời hợt, không có chút khí thế nào, khiến người ta vô cùng thất vọng.
Mà trong phòng nghỉ hậu đài, rất nhiều nhân viên cùng người hâm mộ len lén lẻn vào như đang vây xem động vật quý hiếm, tiện thể lấm lấm lét lét lôi di động giơ về phía Trang Yến đang luyện tập đấm gió.
Là Trang Yến sống sờ sờ, đây chính là Trang Yến sống sờ sờ đấy...
Trang Yến không ngại mọi người vây xem, không hề bị bọn họ quấy nhiễu, dù sao chuyện này cũng từng xảy ra khi cậu cầm giải vô địch cúp Hạng Vương.
Đến lúc ra sân buổi chiều, trọng tài bị cảnh tượng rầm rộ dưới đài dọa cho hết hồn, ban sáng vẫn còn là một mảng trống rỗng, lúc này đã ngồi chật đầy ứ ự.
Bởi đây là trận đấu đầu tiên của Trang Yến sau khi trở lại, mặc dù cậu ta từng bán độ, mặc dù thân thể cậu ta đã bị khoét rỗng như lời đồn, mặc dù còn rất nhiều loại mặc dù khác, thì người hâm mộ vẫn cứ ôm một trăm hai mươi nghìn phần mong đợi mà đến nơi này.
Chỉ là trước kia bọn họ mong đợi Trang Yến quật ngã đối thủ, thì bây giờ bọn họ mong đợi Trang Yến bị đối thủ tàn bạo đánh ngã, đánh cho cậu ta không ngóc đầu lên được.
Cũng may Tần quản gia ra tay sớm, mới cướp được hai vé hàng đầu, vốn dĩ ông định đi xem với ông bạn già của mình, bây giờ ông bạn già lại đổi thành Tần tiên sinh.
Một bụng tán thưởng Trang Yến của Tần quản gia không có nơi thể hiện, kìm nén bứt rứt vô cùng.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, người hâm mộ đã ồn ào náo nhiệt thảo luận xem lát nữa Trang Yến ngã xuống đất bằng tư thế nào, bọn họ chửi mắng Trang Yến năm xưa vô liêm sỉ, chửi cậu bị đàn bà quyến rũ, nguyền rủa cậu sau này đừng hòng tìm được bạn gái, người hâm mộ nói văng cả nước bọt, cảm xúc kịch liệt dâng trào.
Nói đến đoạn cao trào, đám người hâm mộ còn túm vai bá cổ, nước mắt lưng tròng, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Một lúc lâu sau bọn họ mới thoáng bình tĩnh lại, dò hỏi lẫn nhau: "Mấy ông đặt ai thắng?"
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc, ngay sau đó đám người hâm mộ hai miệng một lời đồng thanh lên tiếng: "Thằng ngu nào đặt Trang Yến thắng chứ! Thằng nào mua thằng đấy là cháu!"
Tần Nhược Thủy vừa bảo Tần quản gia đặt 300 000 Trang Yến thắng sáng nay xong: "..."
Người hâm mộ có vẻ rất vững lòng, hôm nay Trang Yến sẽ bị bẻ gãy trên võ đài.
Người hâm mộ có tiền còn thuê cho Trương Đắc Thỉ một đội cổ động, đứng ngay đầu khán đài, toàn các em gái trẻ trung ngon nghẻ mặc đồng phục thủy thủ đỏ, cầm bông múa cổ vũ màu sắc sặc sỡ, giọng nói vừa sáng vừa vang, "Đắc Thỉ Đắc Thỉ anh mạnh nhất! Đắc Thỉ Đắc Thỉ anh cừ nhất!"
Tần Nhược Thủy khẽ nhíu mày, fan của đối phương đã nhiều thì chớ, sao còn có cả đội cổ vũ, mà bên Trang Yến thì tang tang tóc tóc, một người trợ uy cũng chẳng thấy đâu.
Trang Yến tính là người của nhà họ Tần, không thể nghèo nàn thế này được, hắn bắt đầu tính xem trận đấu kế tiếp có nên chuẩn bị chút gì cho Trang Yến hay không.
Thời gian đã điểm, giọng nói của trọng tài vang lên trước võ đài, hai vị tuyển thủ có thể ra sân.
Trang Yến cởi áo khoác giao cho Chu Phi, Chu Phi ra dấu cố lên với cậu, Trang Yến quay đầu, cười cười với đối phương.
Cậu bước từng bước lên bậc thang, đi đến trung tâm võ đài, dừng lại, đã rất lâu cậu không đứng trên nơi này, cậu ngẩng đầu, cửa kính lam nhạt của cửa sổ mái vòm rộng lớn dội lại bóng hình bé nhỏ của cậu, ánh đèn đan xen quét qua mặt cậu, và cả dưới khán đài, những tiếng hoan hô ầm ầm vang dội, tất cả mọi thứ đều vô cùng quen thuộc với cậu.
Cậu yêu sâu sắc nơi này.
Mặc dù những tiếng vỗ tay và reo hò cổ vũ đều không phải dành cho cậu, trong đó còn đi kèm với tiếng chửi rủa cậu, thậm chí nếu không phải thi đấu quan trọng, người hâm mộ có lẽ sẽ xông lên đánh hội đồng cậu.
"Trương Đắc Thỉ! Cố lên!"
"Trương Đắc Thỉ! Cố lên!"
"Trương Đắc Thỉ! Cố lên!"
...
Làn sóng âm thanh vọt lên võ đài giống như thủy triều, cho tới giờ Trương Đắc Thỉ chưa từng nhận được nhiều tiếng hò reo cổ vũ đến vậy, anh ta nhìn xuống phía khán đài, nhìn những người hâm mộ cuồng nhiệt, lòng chợt sinh ra một một luồng khí thế, Trang Yến đối diện dường như không còn đáng sợ, không thể làm chùn chân anh ta được nữa.
Huống hồ không chỉ riêng Triệu Vĩ, rất nhiều người đã nói với anh ta cơ thể Trang Yến không tốt, anh ta chỉ cần tung đòn tổng hợp mình đã khổ luyện nhiều năm một cách bất ngờ, sau đấy thừa cơ tìm được sơ hở của đối phương, mau chóng hạ thủ, là nhất định có thể đánh bại anh ta.
Trương Đắc Thỉ ôn luyện một lần những gì sẽ xảy ra trên võ đài lát nữa, anh ta như thể nghe được tiếng khán giả hô to tên mình, tên của anh ta sẽ trở thành đề tài hấp dẫn bên trong diễn đàn.
Trang Yến lia mắt xuống khán đài, bỗng nhiên thấy được khuôn mặt của Tần Nhược Thủy, dù Tần Nhược Thủy đeo khẩu trang, cậu vẫn nhận ra chỉ sau một cái liếc mắt.
Cậu khẽ run lên, không nhịn được cong cong khóe mắt.
Sau khi va trúng ánh mắt của cậu, Tần Nhược Thủy lập tức dời đường nhìn, nếu không phải nhân loại này xin hắn tới, còn lâu hắn mới thèm tới.
Trọng tài bước lên võ đài, phổ biến luật lệ với hai tuyển thủ, không được công kích phần gáy và phần từ eo trở xuống, nếu vi phạm tính là phạm quy, sẽ bị trừ điểm.
Hai vị tuyển thủ gật đầu tỏ vẻ đã rõ, trọng tài bắt đầu đếm ngược ba hai một.
Tiếng chuông reo lên.
Chưa đợi hai tay đấm ra đòn, người hâm mộ đã không nhịn được lũ lượt đứng dậy, người nào người nấy mặt đỏ tía tai, chỉ hận không thể xông lên võ đài trợ giúp Trương Đắc Thỉ dạy dỗ Trang Yến, tiếng hò reo đột phá chân trời ồ ạt ào lên từ phía khán đài.
Trên võ đài, Trương Đắc Thỉ tự tin tràn trề lựa chọn ra tay dẫn trước, chỉ có điều suy cho cùng anh ta vẫn là dân không chuyện, dưới tầm mắt của Trang Yến, anh ta để lộ quá nhiều sơ hở, ra đòn chậm chạp, nắm đấm thiếu dứt khoát, khống chế chuyển động không ổn.
Vì vậy cậu chỉ nhẹ nhàng hạ người, tránh đòn mở đầu dày công bố trí của Trương Đắc Thỉ.
Trương Đắc Thỉ hoàn toàn không ngờ một đấm này của mình sẽ rơi vào khoảng không, nhất thời nghệt mặt.
Nhân lúc Trương Đắc Thỉ mất tập trung, Trang Yến vung một cú thọc thẳng thô bạo lên cằm đối thủ, Trương Đắc Thỉ đau đớn nhăn chặt mặt mày, sống lưng gồ lại.
Trong các trận đấu nghiệp dư, các tuyển thủ luôn có chừng mực, ra tay không quá nặng, khiến cho năng lực phản đòn của bọn họ thiếu sót khá nhiều.
Dưới khán đài ồ ạt vang lên những tiếng hô hào kinh sợ, cứ như một đấm này của Trang Yến cũng nện trúng cằm người hâm mộ.
Trương Đắc Thỉ ăn một đòn của Trang Yến, nắm đấm rời rạc, sống lưng đổ vỡ, bước chân cũng không linh hoạt như ban đầu, anh ta biết mình không phải đối thủ của Trang Yến, muốn né tránh.
Nhưng anh ta hành động ngập ngừng, anh ta lùi một bước Trang Yến tiến một bước, Trang Yến nhắm thẳng mặt anh ta tung một trận mưa quyền, Trương Đắc Thỉ ôm đầu chống trụ.
Khóe miệng Trang Yến nhếch cao, tay phải tung đòn nhanh mạnh như vũ bão.
Là một cú body shot!
Trương Đắc Thỉ kêu đau, lảo đảo lùi về phía sau, trực tiếp ngửa đầu ngã rầm xuống.
Bầu không khí lắng lại trong chốc lát, tiếng hoan hô, tiếng cổ động ban nãy, toàn bộ đều bặt tích, tất cả mọi người đều trợn mắt, sững sờ nhìn lên võ đài.
Trên võ đài, Trang Yến thu tay về, trở lại chính giữa, cậu đứng thẳng người, nét mặt bình tĩnh, chỉ đến khi nhìn thấy Tần Nhược Thủy, ánh mắt mới sinh ra nụ cười.
Mới mở màn được bao lâu, Trương Đắc Thỉ bán độ hay gì? Sao lại ngã xuống nhanh như vậy?