Chương 4
Những ngày tháng nhàn nhã dụ dỗ tiểu ca ca đã kết thúc, rất nhanh sau đó Cố Thiều Quân đã phô ra kĩ năng cung đấu của mình.
Người mẹ hưởng đủ thứ lợi ích từ Tứ ca — Thái hậu, lấy cớ rằng Phán Phán ốm yếu nhiều bệnh, đem quyền quản lý hậu cung giao vào tay Cố Thiều Quân.
Cố Thiều Quân bắt đầu ra vẻ đao to búa lớn mà “sửa trị” hậu cung, Phán Phán nhờ có Tứ ca và cái danh Hoàng hậu che chở nên cũng xem như là được yên ổn. Nhưng phía A Bích lại không được tốt như vậy.
A Bích còn bệnh trong người, thế mà vẫn bị nàng ta quấy nhiễu, cố tình muốn kéo nàng ấy đi hạnh họe đủ điều. Hôm nay nàng ấy bệnh rất nặng, ta tới thăm nàng ấy, lại thấy cảnh người của Cố Thiều Quân chỉ mới trong thời gian hai nén hương đã đến cung của nàng ấy ba lần.
Người đến truyền lời kia kiêu căng ngạo mạn, nói: “Dù có bệnh ra sao cũng phải đi.”
Ta khó thở, cười lạnh nhìn hắn, nói: “Nếu nàng ấy không đi được thì để ta đi với ngươi!”
Ta với Tứ ca có tình huynh muội sâu đậm, toàn bộ cái hậu cung này chẳng có mấy người dám động đến ta, thế mà tên dơ bẩn này lại chọc điên ta.
Lòng ta cứ tưởng rằng cứ làm to chuyện một lần sẽ không sao, tay chân của Tứ ca sẽ chống lưng cho ta.
Tới chỗ của nàng ta, Cố Thiều Quân lại trực tiếp tát ta một cái rõ mạnh, mắng: “Ta cho gọi phi tần! Một nô tài nhỏ bé cũng dám tự xưng chủ tử, diễu võ giương oai ở chỗ của ta. Bệ hạ trọng tình trọng nghĩa, không phải để cho điêu nô như ngươi ở đây làm bộ làm tịch!”
Đáp lễ, ta trở tay tát nàng ta một cái.
Xúc động là ma quỷ, cổ nhân không lừa ta.
Người khác ấn ta xuống giơ trượng muốn đánh, mắt thấy phải đi đời nhà ma, Phán Phán vội vàng chạy đến.
Bậc mẫu nghi thiên hạ ấy giờ lại phải khom lưng uốn gối mà cầu xin Cố Thiều Quân.
Cố Thiều Quân ngắm nghía hộ giáp trên tay mình: “Cố Lưu Phán, từ nhỏ đến lớn thứ mà ta muốn có bao giờ đến lượt ngươi chưa? Ngươi cho rằng cái ghế Hoàng hậu này ngươi có thể ngồi được bao lâu nữa?”
Lại là một đòn giáng xuống, trượng dơ lên cực cao, lực cũng rất mạnh, rõ ràng là đang muốn lấy mạng của ta.
Không đau nhức như trong tưởng tượng của ta, Phán Phán nhào lên người ta, dùng thân thể đương ở kì cữ chặn đòn thay ta.
“Dừng tay!”
Là Tứ ca. Tứ ca tới cứu chúng ta.
Sau khi ta tỉnh lại, biết được Tứ ca chỉ cấm túc Cố Thiều Quân nửa tháng, chỗ bị thương ở mông đau lại càng đau, liền chửi ầm lên xong lại bị nương gõ trán kéo về.
“Đều là con gây rối, còn liên luỵ đến Hoàng hậu nương nương, về sau nhớ kỹ thân phận của mình cho ta, cúi người mà sống.”
Thân phận của ta? Ta còn chưa từng nghĩ đến hai từ nô tài bao giờ.
Sau khi vết thương lành, ta rất ít khi đi đến trước mặt Tứ ca, hầu như thời gian là ở trong cung của Phán Phán. Ta xách con chim anh vũ lông xanh đến cho Phán Phán, xem xem Tuế An và anh vũ đứa nào sẽ học nói nhanh hơn, nương nổi giận cầm chổi lông rượt đuổi ta hết tận nửa ngày.
A Bích lành bệnh được phân nửa rồi, chỉ là không thích cười như trước, cả ngày cũng ở trong cung của Phán Phán cùng ta, nàng lấy chăn bịt cửa sổ lại, đến lúc chăn ấm rồi thì kêu bọn ta đến nằm.
Thời gian trôi vùn vụt, Tuế An hai tuổi rồi, cả ngày trong cung của Phán Phán chỉ toàn tiếng Tuế An thi nói với anh vũ. Nếu Tuế An nhìn thấy Tứ ca mà chào được “Phụ hoàng cát tường” thì sẽ có kẹo ăn, anh vũ cũng “Phụ hoàng cát tường” nhưng lại khiến Tứ ca giận đến mức muốn túm con chim này quăng đến Ngự Thiện Phòng.
Món canh chim hầm đương nhiên không thể ra lò được rồi, Tuế An nhỏ bé múa may đôi tay bụ bẫm bảo vệ nó: “Bạn béo rất tốt.”
Ta thấy con anh vũ học tiếng này rất biết cách chọc cho người khác vui vẻ, A Bích lại luôn rầu rĩ không vui, liền đưa ra ý kiến đem nó đến cho A Bích.
Trên đường đi, con anh vũ khôn ngoan này lại bị tiếng hót vang vút của chim mẹ thu hút, dang rộng đôi cánh bay lên cao, nói đi là đi.
Ta không có cách nào khác, đành phải túm váy leo cây, cũng may con chim này ăn đến mức vừa béo vừa ngu ngốc, bay không quá cao, với tay hai ba lần đã tóm được.
Có câu thơ như thế này, đứng trước mặt chim anh vũ sẽ không dám nói gì. Nhưng ta thì nhiều lắm cũng chỉ sẽ chê Ngự Thiện Phòng hôm nay nấu giò cho hơi ít tương mà thôi. Ai mà ngờ được, trèo cao nhìn xa, ta lại thấy được một thứ khác.
Người mẹ già kính yêu gần 50 tuổi của ta đang cùng chàng thiếu niên Trạng Nguyên môi hồng răng trắng kia lôi lôi kéo kéo, tình chàng ý thiếp.
Trời muốn mưa, mẹ muốn chồng, con được thêm cha?
Nương ta thật uy vũ, vẫn còn xuân xanh chán được ấy chứ, càng già càng dẻo dai.
Đương nhiên là ta có tư tưởng xấu, ta khóc lóc ấp úng trong lòng nương, hy vọng rằng bà không cần cho ta một mối hôn sự tốt, chỉ cần trước khi tái giá lập di chúc, để lại tất cả tiền của cho đứa con gái đã cùng bà đồng cam cộng khổ, lẻ loi hiu quạnh là ta đây.
Nương ta vác chổi đuổi theo ta thiếu điều chạy gần ba con phố, nhưng vẫn không giải thích với ra.
Cái xuân thì thứ hai của nương ta cứ thế mà chết non, nhưng Tứ ca lại có thêm con nữa rồi. Cố Thiều Quân ân sủng ngất trời nhưng bụng lại chẳng có chút động tĩnh nào, người có hỉ lại là Phán Phán.
Chúng ta bảo vệ nàng cẩn thận, sợ chuyện không hay sẽ xảy ra.
Nhưng không ai nghĩ đến, người gặp chuyện lại là Tuế An.
Khi thi hài nhỏ bé lạnh lẽo của Tuế An nằm yên trên giờng, Phán Phán đã khóc đến mức ngất lịm. Tứ ca nhìn thấy vết thương bầm tím trên đùi Tuế An thì rơi nước mắt.
Ngự y nói, là bị rắn độc cắn.
Y bảo trong hoàng cung có loài vật độc này, cộng thêm nói trùng hợp nó bò vào phòng Công chúa, ta nhìn sơ là biết rõ ràng có người đã bài trí thủ đoạn như thế. Nhưng Tứ ca lại chỉ xử lí vài người trông coi cung không cẩn thận.
Tuế An được an táng, cùng chôn theo đứa nhỏ mệnh khổ đó còn có kì vọng lẫn nhiệt huyết của người làm mẹ là Phán Phán. ?hử đọc ?r?yện không q?ảng cáo ?ại { ?r???r?y?n﹒Vn }
Ta muốn khiến nàng vui vẻ, nhưng đến ta còn khó bảo toàn thân mình.
Cố Thiều Quân tìm được nguyên nhân khiến nàng ta không có con nói dõi - hương đốt của nàng ta chứa một lượng lớn xạ hương, lại đã đốt liền mấy năm, đủ khiến cho nàng ta cả đời không sinh được con.
Nàng ta cực kì tức giận, điều tra kịch liệt, thế mà lại tra ra là ta.
Nàng ta như Tôn Ngộ Không moi gậy Như Ý từ trong lỗ tai ra, như Kinh Kha rút dao găm, trịnh trọng xen lẫn đắc ý mà rút một túi xạ hương từ trong giường của ta ra.
Loại xạ hương này là hàng xa xỉ, một người bổng lộc dù cho có tiêu sang cũng chỉ dám mua gà nướng như ta sao có thể mua nổi thứ đồ ấy!
Nhưng nàng ta không nghe ta giải thích, mười tám khổ hình giáng xuống thân ta, rõ ràng nàng ta không cần chân tướng, chỉ cần tìm chỗ phát tiết.
Ta đau đến không thể nói nổi nữa, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nhớ tới năm ấy ta và Phán Phán bị đánh, còn có cả Tứ ca như thần tiên hạ thế đến cứu ta.
Nhưng lần này Tứ ca không tới, không ai cứu được ta.
Ta sai rồi, nương ta đã cứu ta.
Bà ấy nhận tội thay ta, chịu phạt thay ta. Bà từ từ già đi, thân thể già nua khô héo ấy dưới những hình phạt tàn khốc kia dần bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Người mẹ hưởng đủ thứ lợi ích từ Tứ ca — Thái hậu, lấy cớ rằng Phán Phán ốm yếu nhiều bệnh, đem quyền quản lý hậu cung giao vào tay Cố Thiều Quân.
Cố Thiều Quân bắt đầu ra vẻ đao to búa lớn mà “sửa trị” hậu cung, Phán Phán nhờ có Tứ ca và cái danh Hoàng hậu che chở nên cũng xem như là được yên ổn. Nhưng phía A Bích lại không được tốt như vậy.
A Bích còn bệnh trong người, thế mà vẫn bị nàng ta quấy nhiễu, cố tình muốn kéo nàng ấy đi hạnh họe đủ điều. Hôm nay nàng ấy bệnh rất nặng, ta tới thăm nàng ấy, lại thấy cảnh người của Cố Thiều Quân chỉ mới trong thời gian hai nén hương đã đến cung của nàng ấy ba lần.
Người đến truyền lời kia kiêu căng ngạo mạn, nói: “Dù có bệnh ra sao cũng phải đi.”
Ta khó thở, cười lạnh nhìn hắn, nói: “Nếu nàng ấy không đi được thì để ta đi với ngươi!”
Ta với Tứ ca có tình huynh muội sâu đậm, toàn bộ cái hậu cung này chẳng có mấy người dám động đến ta, thế mà tên dơ bẩn này lại chọc điên ta.
Lòng ta cứ tưởng rằng cứ làm to chuyện một lần sẽ không sao, tay chân của Tứ ca sẽ chống lưng cho ta.
Tới chỗ của nàng ta, Cố Thiều Quân lại trực tiếp tát ta một cái rõ mạnh, mắng: “Ta cho gọi phi tần! Một nô tài nhỏ bé cũng dám tự xưng chủ tử, diễu võ giương oai ở chỗ của ta. Bệ hạ trọng tình trọng nghĩa, không phải để cho điêu nô như ngươi ở đây làm bộ làm tịch!”
Đáp lễ, ta trở tay tát nàng ta một cái.
Xúc động là ma quỷ, cổ nhân không lừa ta.
Người khác ấn ta xuống giơ trượng muốn đánh, mắt thấy phải đi đời nhà ma, Phán Phán vội vàng chạy đến.
Bậc mẫu nghi thiên hạ ấy giờ lại phải khom lưng uốn gối mà cầu xin Cố Thiều Quân.
Cố Thiều Quân ngắm nghía hộ giáp trên tay mình: “Cố Lưu Phán, từ nhỏ đến lớn thứ mà ta muốn có bao giờ đến lượt ngươi chưa? Ngươi cho rằng cái ghế Hoàng hậu này ngươi có thể ngồi được bao lâu nữa?”
Lại là một đòn giáng xuống, trượng dơ lên cực cao, lực cũng rất mạnh, rõ ràng là đang muốn lấy mạng của ta.
Không đau nhức như trong tưởng tượng của ta, Phán Phán nhào lên người ta, dùng thân thể đương ở kì cữ chặn đòn thay ta.
“Dừng tay!”
Là Tứ ca. Tứ ca tới cứu chúng ta.
Sau khi ta tỉnh lại, biết được Tứ ca chỉ cấm túc Cố Thiều Quân nửa tháng, chỗ bị thương ở mông đau lại càng đau, liền chửi ầm lên xong lại bị nương gõ trán kéo về.
“Đều là con gây rối, còn liên luỵ đến Hoàng hậu nương nương, về sau nhớ kỹ thân phận của mình cho ta, cúi người mà sống.”
Thân phận của ta? Ta còn chưa từng nghĩ đến hai từ nô tài bao giờ.
Sau khi vết thương lành, ta rất ít khi đi đến trước mặt Tứ ca, hầu như thời gian là ở trong cung của Phán Phán. Ta xách con chim anh vũ lông xanh đến cho Phán Phán, xem xem Tuế An và anh vũ đứa nào sẽ học nói nhanh hơn, nương nổi giận cầm chổi lông rượt đuổi ta hết tận nửa ngày.
A Bích lành bệnh được phân nửa rồi, chỉ là không thích cười như trước, cả ngày cũng ở trong cung của Phán Phán cùng ta, nàng lấy chăn bịt cửa sổ lại, đến lúc chăn ấm rồi thì kêu bọn ta đến nằm.
Thời gian trôi vùn vụt, Tuế An hai tuổi rồi, cả ngày trong cung của Phán Phán chỉ toàn tiếng Tuế An thi nói với anh vũ. Nếu Tuế An nhìn thấy Tứ ca mà chào được “Phụ hoàng cát tường” thì sẽ có kẹo ăn, anh vũ cũng “Phụ hoàng cát tường” nhưng lại khiến Tứ ca giận đến mức muốn túm con chim này quăng đến Ngự Thiện Phòng.
Món canh chim hầm đương nhiên không thể ra lò được rồi, Tuế An nhỏ bé múa may đôi tay bụ bẫm bảo vệ nó: “Bạn béo rất tốt.”
Ta thấy con anh vũ học tiếng này rất biết cách chọc cho người khác vui vẻ, A Bích lại luôn rầu rĩ không vui, liền đưa ra ý kiến đem nó đến cho A Bích.
Trên đường đi, con anh vũ khôn ngoan này lại bị tiếng hót vang vút của chim mẹ thu hút, dang rộng đôi cánh bay lên cao, nói đi là đi.
Ta không có cách nào khác, đành phải túm váy leo cây, cũng may con chim này ăn đến mức vừa béo vừa ngu ngốc, bay không quá cao, với tay hai ba lần đã tóm được.
Có câu thơ như thế này, đứng trước mặt chim anh vũ sẽ không dám nói gì. Nhưng ta thì nhiều lắm cũng chỉ sẽ chê Ngự Thiện Phòng hôm nay nấu giò cho hơi ít tương mà thôi. Ai mà ngờ được, trèo cao nhìn xa, ta lại thấy được một thứ khác.
Người mẹ già kính yêu gần 50 tuổi của ta đang cùng chàng thiếu niên Trạng Nguyên môi hồng răng trắng kia lôi lôi kéo kéo, tình chàng ý thiếp.
Trời muốn mưa, mẹ muốn chồng, con được thêm cha?
Nương ta thật uy vũ, vẫn còn xuân xanh chán được ấy chứ, càng già càng dẻo dai.
Đương nhiên là ta có tư tưởng xấu, ta khóc lóc ấp úng trong lòng nương, hy vọng rằng bà không cần cho ta một mối hôn sự tốt, chỉ cần trước khi tái giá lập di chúc, để lại tất cả tiền của cho đứa con gái đã cùng bà đồng cam cộng khổ, lẻ loi hiu quạnh là ta đây.
Nương ta vác chổi đuổi theo ta thiếu điều chạy gần ba con phố, nhưng vẫn không giải thích với ra.
Cái xuân thì thứ hai của nương ta cứ thế mà chết non, nhưng Tứ ca lại có thêm con nữa rồi. Cố Thiều Quân ân sủng ngất trời nhưng bụng lại chẳng có chút động tĩnh nào, người có hỉ lại là Phán Phán.
Chúng ta bảo vệ nàng cẩn thận, sợ chuyện không hay sẽ xảy ra.
Nhưng không ai nghĩ đến, người gặp chuyện lại là Tuế An.
Khi thi hài nhỏ bé lạnh lẽo của Tuế An nằm yên trên giờng, Phán Phán đã khóc đến mức ngất lịm. Tứ ca nhìn thấy vết thương bầm tím trên đùi Tuế An thì rơi nước mắt.
Ngự y nói, là bị rắn độc cắn.
Y bảo trong hoàng cung có loài vật độc này, cộng thêm nói trùng hợp nó bò vào phòng Công chúa, ta nhìn sơ là biết rõ ràng có người đã bài trí thủ đoạn như thế. Nhưng Tứ ca lại chỉ xử lí vài người trông coi cung không cẩn thận.
Tuế An được an táng, cùng chôn theo đứa nhỏ mệnh khổ đó còn có kì vọng lẫn nhiệt huyết của người làm mẹ là Phán Phán. ?hử đọc ?r?yện không q?ảng cáo ?ại { ?r???r?y?n﹒Vn }
Ta muốn khiến nàng vui vẻ, nhưng đến ta còn khó bảo toàn thân mình.
Cố Thiều Quân tìm được nguyên nhân khiến nàng ta không có con nói dõi - hương đốt của nàng ta chứa một lượng lớn xạ hương, lại đã đốt liền mấy năm, đủ khiến cho nàng ta cả đời không sinh được con.
Nàng ta cực kì tức giận, điều tra kịch liệt, thế mà lại tra ra là ta.
Nàng ta như Tôn Ngộ Không moi gậy Như Ý từ trong lỗ tai ra, như Kinh Kha rút dao găm, trịnh trọng xen lẫn đắc ý mà rút một túi xạ hương từ trong giường của ta ra.
Loại xạ hương này là hàng xa xỉ, một người bổng lộc dù cho có tiêu sang cũng chỉ dám mua gà nướng như ta sao có thể mua nổi thứ đồ ấy!
Nhưng nàng ta không nghe ta giải thích, mười tám khổ hình giáng xuống thân ta, rõ ràng nàng ta không cần chân tướng, chỉ cần tìm chỗ phát tiết.
Ta đau đến không thể nói nổi nữa, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nhớ tới năm ấy ta và Phán Phán bị đánh, còn có cả Tứ ca như thần tiên hạ thế đến cứu ta.
Nhưng lần này Tứ ca không tới, không ai cứu được ta.
Ta sai rồi, nương ta đã cứu ta.
Bà ấy nhận tội thay ta, chịu phạt thay ta. Bà từ từ già đi, thân thể già nua khô héo ấy dưới những hình phạt tàn khốc kia dần bị xé thành từng mảnh nhỏ.