Chương 5
Trước khi chết, bà liếc mắt nhìn Tứ ca, đôi mắt vẩn đục ấy ngập tràn thất vọng và bi thương.
Bà dồn hết sức lực tuổi xế chiều tóm lấy cổ tay của ta, hệt như còng sắt vòng vào tay, bà gào rống: “Nhu Nhu! Đi! Rời khỏi cung!”
Tứ ca quỳ rạp xuống nền đất ẩm thấp trong phòng giam, khấu đầu một cái, hắn nức nở, hành lễ với a nương ta - người vĩnh viễn không thể tỉnh dậy được nữa.
Bên ngoài tuyết rơi. Ta đứng ở ngoài bậc thềm đá, cảnh tượng hệt như năm bảy tuổi đi theo nương vào cung.
Ta nhớ không được rõ lắm, nhưng chung quy trời tuyết hôm nay vẫn lạnh hơn ngày hôm đó.
Nương ta đã chết, Cố Thiều Quân muốn dùng chiếu quấn thi hài của bà ấy ném ra bãi tha ma, trùng rỉa kiến tha, chết không toàn thây.
Ta biết được ý định của nàng ta, bèn cho nàng ta được toại nguyện.
Ta nói chôn ở lãnh cung đi, ta sẽ thủ lăng cho bà ấy, cả đời cũng không rời khỏi nơi đó.
Cố Thiều Quân đồng ý rồi, nàng ta giống hệt như một con chó dữ nhìn chằm chằm miếng thịt mà nhìn trượng phu của mình, như muốn trộm muốn cướp lấy trượng phu làm của riêng.
Ta vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn trở về lãnh cung.
Luống rau nương trồng đã héo úa từ lâu, bệ bếp bị thời gian tàn phá, ta cũng đã cao ngang cửa, thế mà lại chẳng cần phải hái quả cho một ai nữa.
Dẫu Phán Phán và A Bích khó bảo toàn thân mình, nhưng vẫn gửi gạo và nồi chảo đến cho ta.
Ta muốn một cái ô, sức ta yếu, đào cho nương một cái mộ quá nông, ta sợ mưa sẽ cuốn trôi lão nhân gia của ta mất.
Chờ đến lúc ta khó khăn chật vật tự lo liệu cho mình được cuộc sống ấm no, lãnh cung lại có thêm một người mới.
Ta nghi ngờ liệu có phải Cố Thiều Quân muốn hại chết ta không.
Ma mới tên Bạch Lam Yên, bị Cố Thiều Quân điều đến đây. Trước kia hình như là Quý nhân gì gì đó, nhớ không rõ cũng chả sao cả, chỉ cần tới lãnh cung thì mọi chuyện coi như xóa hết, bắt đầu lại từ đầu.
Ta kêu nàng học theo nương của Tứ ca dùng trâm thoa đổi gà nướng hay đổi một chút đồ ăn ngon, lại được cung nhân canh cửa báo cho một tin, trâm thoa này đều là do Thượng Cung Cục làm ra, tự tiện mua bán như thế chẳng lẽ là muốn ở tù à?
Thật phân biệt giai cấp, nương của Tứ ca là Hoàng hậu thì lại có thể mua bán.
Cuối cùng Bạch Lam Yên đến một chút giá trị cũng không có, ta càng nhìn nàng càng thấy không vừa mắt, người này được nuông chiều từ bé, gì cũng không biết làm, còn bị chứng cưỡng bách thời kì cuối. Lúc nói mộ nương ta gạch lót không đủ, lúc thì nói ta trồng luống rau không được thẳng, lúc lại chê ta phơi chăn không ở giữa sào…
Nếu không phải ta vẫn còn trong thời gian giữ đạo hiếu, ta đã sớm giết người tìm đồ ăn ngon rồi.
Tuy rằng đứa nhỏ này khá phiền, nhưng tố chất tâm lý rất mạnh, chưa từng kêu trời gào đất, thậm chí phạm thượng chửi một câu má nó cũng không chửi bao giờ.
Người chịu đưa than ngày tuyết* không nhiều lắm, ta không nghĩ tới việc y sẽ đến.
*Giúp đỡ lúc hoạn nạn.
Thẩm Vân Tiều ngồi xổm cạnh lỗ chó ở góc tường lãnh cung.
“Cái này là muối, quần áo chống lạnh, bồ kết, hạt giống rau cải, gạo và mì ta đã kêu người rồi, chốc nữa sẽ mang tới, đừng lo lắng. Đúng rồi, gà nướng này ăn nhanh một chút, rất dễ hư đó…”
Ta ở bên trong nhận lấy những thứ ấy: “Yên tâm, ta sẽ không cho nó có cơ hội hư đâu.”
Y lại đưa qua một cái quạt xếp.
“Cho ta cái này làm gì?”
Y không trả lời ta, nghiêng đầu qua cái lỗ nhỏ nhìn ta.
“Nhu Nhu cô nương, Thẩm mỗ có một căn nhà nhỏ ở kinh thành mới trồng một cây đào, ngày xuân hương hoa thơm nồng, cuối thu quả mọc trĩu cành, nếu có cơ hội mỗ mời nàng đến ngắm, có được không?”
Bạch Lam Yên cầm con gà nướng xé lấy xé để, lấm la lấm lét mà nhìn ta rồi lại nhìn y.
Tim ta đập thình thịch, y nghiêng đầu quỳ một gối trên đất, trong đôi mắt ánh lên tia sánh lấp lánh.
“Chuyện giữa ngươi và a nương ta là sao?”
Y trầm mặc hồi lâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Chờ đến năm sau ta sẽ cùng nàng đi tế lễ bà ấy.”
Ta mở quạt xếp ra, trên khung cảnh non nước hữu tình có đề một dòng thơ.
“Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.”
Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.*
*Có một người đẹp, mày cong mắt sáng. Tình cờ gặp gỡ, vừa đúng ý ta. (Này tui dịch tạm thôi nha)
“Các ngươi không hợp nhau.” Bạch Lam Yên nói.
Kỳ thật, người không thích hợp nhất chính là nàng.
Một đêm nọ, quạt xếp để dưới gối khiến ta trằn trọc không yên, cứ lăn qua lộn lại, nghe thấy Lam Yên khóc thút thít nói mớ, miệng kêu “Tam lang”.
Bệ hạ đứng hàng tứ, tiếng Tam lang này rõ ràng có ý gọi người khác.
Ta lập tức đấm nàng ta tỉnh giấc.
“Thành thật nói mau, Tam lang là ai? Ngươi cho Tứ ca đội mũ xanh đấy à?”
Bạch Lam Yên đang mơ mơ màng màng thế mà lại lập tức bị doạ cho tỉnh ngủ, sau khi tỉnh táo lại nói một câu rõ hợp tình hợp lý.
“Ta cũng vào lãnh cung rồi, ngươi để ý Tam lang của ta là ai làm gì!”
Ta ngẫm lại thấy cũng có lý, nàng cũng đã vào lãnh cũng rồi, tương đương với người vợ bị bỏ rơi, mà đã là người vợ bị bỏ rơi thì chả nhẽ lại không có đối tượng mới sao?
Lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
Kết quả ngày hôm sau, lý lẽ của Lam Yên lại không còn hùng hồn nữa, khí thế cũng chẳng hừng hực như đêm qua.
Chúng ta được đón ra khỏi lãnh cung rồi.
Sau khi nương của ta chết được một năm lẻ ba tháng, Cố Thiều Quân bại trận.
Bệ hạ điều tra từ cái chết của Tuế An, tìm hiểu nguồn gốc, tra ra Cố Thiều Quân và Cố Gia trong ứng ngoại hợp bày ra âm mưu lấy mạng đứa nhỏ, cùng với chứng cứ chèn ép mấy chục hộ bá tánh. Trong hậu cung có ai mà không xuất thân từ danh gia vọng tộc chứ, ngày thường bị Cố Thiều Quân dùng mọi cách khinh nhục, bỗng một ngày đắc thế, đương nhiên là sẽ mang Vinh Phi và Cố Gia ra thi nhau dẫm đạp rồi.
Cố Gia chó cùng rứt giậu, đồn thổi Tứ ca không có huyết thống hoàng gia, khiến huyết mạch bị vấy bẩn. Lời nói vô căn cứ không ai tin tưởng, chỉ có thể khiến tội danh của Cố Gia ngày một nặng thêm mà thôi.
Cố Gia lụn bại, Cố Thiều Quân cũng yếu đi.
Giống như lòng người vui sướng tột cùng, ai ai cũng tỏ ý vui mừng, lại có người cũng muốn qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ.
Khi ta ra khỏi lãnh cung, Phán Phán đã hạ sinh Hoàng tử đầu tiên cho bệ hạ, đặt tên là “Tuế Yến”, người kẹo đường của ta!
Nhưng thân thể Phán Phán lại suy yếu vô cùng. Sau khi ta vào lãnh cung, Phán Phán bi ai không thôi, Cố Thiều Quân lại không thiếu trò hành hạ nàng ấy, khi hạ sinh đứa nhỏ kia cũng là lúc nỏ mạnh hết đà. Còn vị phân của A Bích cứ giáng rồi lại giáng, cuối cùng chỉ còn là một Mỹ nhân.
Ta cùng với Phán Phán và A Bích đi đến địa lao gặp Cố Thiều Quân.
Nàng ta giống như một đóa hồng bị người ta giẫm xuống nước bùn, chẳng còn tươi đẹp ngập hương hoa như trước, chỉ có một thân cố chấp dựng đứng, dựa vào nơi hiểm yếu để chống chọi lại.
Nàng ta không trả lời bọn ta vì sao lại ngoan độc như thế, nàng ta hướng về phía Phán Phán, cười đầy tàn nhẫn.
“Ngươi cho rằng ta cướp đi trượng phu của ngươi ư? Là trượng phu của ngươi vì quyền lực của Cố Gia mà câu dẫn ta. Hắn nói hắn yêu ta, muốn cùng ta...”
Giọng nói của Cố Thiều Quân như vướng phải một thứ gì đó, nghẹn lại hồi lâu. Nàng ta hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
“Một đời, một kiếp, một mình ta.”
Toàn thân của Phán Phán dựa vào ta, không ngừng run rẩy.
“Hắn là kẻ lừa đảo, còn ta là một con ngốc. Nơi này có thanh mai trúc mã của hắn đã đồng cam cộng khổ với hắn, có thê tử kết tóc với hắn, tình đầu ý hợp. Cái đến sau vốn dĩ không thể vượt lên cái có trước, là tự ta si tâm vọng tưởng.”
Nàng ta lau lau nước mắt.
“Còn có nữ nhi của ngươi, Cố Lưu Phán, chỉ là một Công chúa mà thôi, ta cần gì phải ra tay ám hại như thế? Chân tướng! Ngươi dám nghe sao!”
Phán Phán xoay người phá cửa mà chạy ra ngoài, như là có hồng thủy mãnh thú đuổi theo nàng, muốn cắn nuốt nàng.
“Ta đi xem Phán Phán.” Ta xoay người rời đi.
Địa lao tối tăm, lại truyền đến tiếng khóc đau thắt tâm can của A Bích.
Cố Thiều Quân đã chết, chết trong một cơn mưa xuân không xuyên nổi qua địa lao, chết trong lời nói dối một đời một kiếp một mình nàng.
Chung quy giấc mộng hoàng lương cũng chỉ là một lời nói dối mà thôi.
Không ai buồn vì cái chết của nàng ta, nhưng cũng chẳng có ai vui vì điều ấy.
Bà dồn hết sức lực tuổi xế chiều tóm lấy cổ tay của ta, hệt như còng sắt vòng vào tay, bà gào rống: “Nhu Nhu! Đi! Rời khỏi cung!”
Tứ ca quỳ rạp xuống nền đất ẩm thấp trong phòng giam, khấu đầu một cái, hắn nức nở, hành lễ với a nương ta - người vĩnh viễn không thể tỉnh dậy được nữa.
Bên ngoài tuyết rơi. Ta đứng ở ngoài bậc thềm đá, cảnh tượng hệt như năm bảy tuổi đi theo nương vào cung.
Ta nhớ không được rõ lắm, nhưng chung quy trời tuyết hôm nay vẫn lạnh hơn ngày hôm đó.
Nương ta đã chết, Cố Thiều Quân muốn dùng chiếu quấn thi hài của bà ấy ném ra bãi tha ma, trùng rỉa kiến tha, chết không toàn thây.
Ta biết được ý định của nàng ta, bèn cho nàng ta được toại nguyện.
Ta nói chôn ở lãnh cung đi, ta sẽ thủ lăng cho bà ấy, cả đời cũng không rời khỏi nơi đó.
Cố Thiều Quân đồng ý rồi, nàng ta giống hệt như một con chó dữ nhìn chằm chằm miếng thịt mà nhìn trượng phu của mình, như muốn trộm muốn cướp lấy trượng phu làm của riêng.
Ta vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn trở về lãnh cung.
Luống rau nương trồng đã héo úa từ lâu, bệ bếp bị thời gian tàn phá, ta cũng đã cao ngang cửa, thế mà lại chẳng cần phải hái quả cho một ai nữa.
Dẫu Phán Phán và A Bích khó bảo toàn thân mình, nhưng vẫn gửi gạo và nồi chảo đến cho ta.
Ta muốn một cái ô, sức ta yếu, đào cho nương một cái mộ quá nông, ta sợ mưa sẽ cuốn trôi lão nhân gia của ta mất.
Chờ đến lúc ta khó khăn chật vật tự lo liệu cho mình được cuộc sống ấm no, lãnh cung lại có thêm một người mới.
Ta nghi ngờ liệu có phải Cố Thiều Quân muốn hại chết ta không.
Ma mới tên Bạch Lam Yên, bị Cố Thiều Quân điều đến đây. Trước kia hình như là Quý nhân gì gì đó, nhớ không rõ cũng chả sao cả, chỉ cần tới lãnh cung thì mọi chuyện coi như xóa hết, bắt đầu lại từ đầu.
Ta kêu nàng học theo nương của Tứ ca dùng trâm thoa đổi gà nướng hay đổi một chút đồ ăn ngon, lại được cung nhân canh cửa báo cho một tin, trâm thoa này đều là do Thượng Cung Cục làm ra, tự tiện mua bán như thế chẳng lẽ là muốn ở tù à?
Thật phân biệt giai cấp, nương của Tứ ca là Hoàng hậu thì lại có thể mua bán.
Cuối cùng Bạch Lam Yên đến một chút giá trị cũng không có, ta càng nhìn nàng càng thấy không vừa mắt, người này được nuông chiều từ bé, gì cũng không biết làm, còn bị chứng cưỡng bách thời kì cuối. Lúc nói mộ nương ta gạch lót không đủ, lúc thì nói ta trồng luống rau không được thẳng, lúc lại chê ta phơi chăn không ở giữa sào…
Nếu không phải ta vẫn còn trong thời gian giữ đạo hiếu, ta đã sớm giết người tìm đồ ăn ngon rồi.
Tuy rằng đứa nhỏ này khá phiền, nhưng tố chất tâm lý rất mạnh, chưa từng kêu trời gào đất, thậm chí phạm thượng chửi một câu má nó cũng không chửi bao giờ.
Người chịu đưa than ngày tuyết* không nhiều lắm, ta không nghĩ tới việc y sẽ đến.
*Giúp đỡ lúc hoạn nạn.
Thẩm Vân Tiều ngồi xổm cạnh lỗ chó ở góc tường lãnh cung.
“Cái này là muối, quần áo chống lạnh, bồ kết, hạt giống rau cải, gạo và mì ta đã kêu người rồi, chốc nữa sẽ mang tới, đừng lo lắng. Đúng rồi, gà nướng này ăn nhanh một chút, rất dễ hư đó…”
Ta ở bên trong nhận lấy những thứ ấy: “Yên tâm, ta sẽ không cho nó có cơ hội hư đâu.”
Y lại đưa qua một cái quạt xếp.
“Cho ta cái này làm gì?”
Y không trả lời ta, nghiêng đầu qua cái lỗ nhỏ nhìn ta.
“Nhu Nhu cô nương, Thẩm mỗ có một căn nhà nhỏ ở kinh thành mới trồng một cây đào, ngày xuân hương hoa thơm nồng, cuối thu quả mọc trĩu cành, nếu có cơ hội mỗ mời nàng đến ngắm, có được không?”
Bạch Lam Yên cầm con gà nướng xé lấy xé để, lấm la lấm lét mà nhìn ta rồi lại nhìn y.
Tim ta đập thình thịch, y nghiêng đầu quỳ một gối trên đất, trong đôi mắt ánh lên tia sánh lấp lánh.
“Chuyện giữa ngươi và a nương ta là sao?”
Y trầm mặc hồi lâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Chờ đến năm sau ta sẽ cùng nàng đi tế lễ bà ấy.”
Ta mở quạt xếp ra, trên khung cảnh non nước hữu tình có đề một dòng thơ.
“Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.”
Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.*
*Có một người đẹp, mày cong mắt sáng. Tình cờ gặp gỡ, vừa đúng ý ta. (Này tui dịch tạm thôi nha)
“Các ngươi không hợp nhau.” Bạch Lam Yên nói.
Kỳ thật, người không thích hợp nhất chính là nàng.
Một đêm nọ, quạt xếp để dưới gối khiến ta trằn trọc không yên, cứ lăn qua lộn lại, nghe thấy Lam Yên khóc thút thít nói mớ, miệng kêu “Tam lang”.
Bệ hạ đứng hàng tứ, tiếng Tam lang này rõ ràng có ý gọi người khác.
Ta lập tức đấm nàng ta tỉnh giấc.
“Thành thật nói mau, Tam lang là ai? Ngươi cho Tứ ca đội mũ xanh đấy à?”
Bạch Lam Yên đang mơ mơ màng màng thế mà lại lập tức bị doạ cho tỉnh ngủ, sau khi tỉnh táo lại nói một câu rõ hợp tình hợp lý.
“Ta cũng vào lãnh cung rồi, ngươi để ý Tam lang của ta là ai làm gì!”
Ta ngẫm lại thấy cũng có lý, nàng cũng đã vào lãnh cũng rồi, tương đương với người vợ bị bỏ rơi, mà đã là người vợ bị bỏ rơi thì chả nhẽ lại không có đối tượng mới sao?
Lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
Kết quả ngày hôm sau, lý lẽ của Lam Yên lại không còn hùng hồn nữa, khí thế cũng chẳng hừng hực như đêm qua.
Chúng ta được đón ra khỏi lãnh cung rồi.
Sau khi nương của ta chết được một năm lẻ ba tháng, Cố Thiều Quân bại trận.
Bệ hạ điều tra từ cái chết của Tuế An, tìm hiểu nguồn gốc, tra ra Cố Thiều Quân và Cố Gia trong ứng ngoại hợp bày ra âm mưu lấy mạng đứa nhỏ, cùng với chứng cứ chèn ép mấy chục hộ bá tánh. Trong hậu cung có ai mà không xuất thân từ danh gia vọng tộc chứ, ngày thường bị Cố Thiều Quân dùng mọi cách khinh nhục, bỗng một ngày đắc thế, đương nhiên là sẽ mang Vinh Phi và Cố Gia ra thi nhau dẫm đạp rồi.
Cố Gia chó cùng rứt giậu, đồn thổi Tứ ca không có huyết thống hoàng gia, khiến huyết mạch bị vấy bẩn. Lời nói vô căn cứ không ai tin tưởng, chỉ có thể khiến tội danh của Cố Gia ngày một nặng thêm mà thôi.
Cố Gia lụn bại, Cố Thiều Quân cũng yếu đi.
Giống như lòng người vui sướng tột cùng, ai ai cũng tỏ ý vui mừng, lại có người cũng muốn qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ.
Khi ta ra khỏi lãnh cung, Phán Phán đã hạ sinh Hoàng tử đầu tiên cho bệ hạ, đặt tên là “Tuế Yến”, người kẹo đường của ta!
Nhưng thân thể Phán Phán lại suy yếu vô cùng. Sau khi ta vào lãnh cung, Phán Phán bi ai không thôi, Cố Thiều Quân lại không thiếu trò hành hạ nàng ấy, khi hạ sinh đứa nhỏ kia cũng là lúc nỏ mạnh hết đà. Còn vị phân của A Bích cứ giáng rồi lại giáng, cuối cùng chỉ còn là một Mỹ nhân.
Ta cùng với Phán Phán và A Bích đi đến địa lao gặp Cố Thiều Quân.
Nàng ta giống như một đóa hồng bị người ta giẫm xuống nước bùn, chẳng còn tươi đẹp ngập hương hoa như trước, chỉ có một thân cố chấp dựng đứng, dựa vào nơi hiểm yếu để chống chọi lại.
Nàng ta không trả lời bọn ta vì sao lại ngoan độc như thế, nàng ta hướng về phía Phán Phán, cười đầy tàn nhẫn.
“Ngươi cho rằng ta cướp đi trượng phu của ngươi ư? Là trượng phu của ngươi vì quyền lực của Cố Gia mà câu dẫn ta. Hắn nói hắn yêu ta, muốn cùng ta...”
Giọng nói của Cố Thiều Quân như vướng phải một thứ gì đó, nghẹn lại hồi lâu. Nàng ta hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
“Một đời, một kiếp, một mình ta.”
Toàn thân của Phán Phán dựa vào ta, không ngừng run rẩy.
“Hắn là kẻ lừa đảo, còn ta là một con ngốc. Nơi này có thanh mai trúc mã của hắn đã đồng cam cộng khổ với hắn, có thê tử kết tóc với hắn, tình đầu ý hợp. Cái đến sau vốn dĩ không thể vượt lên cái có trước, là tự ta si tâm vọng tưởng.”
Nàng ta lau lau nước mắt.
“Còn có nữ nhi của ngươi, Cố Lưu Phán, chỉ là một Công chúa mà thôi, ta cần gì phải ra tay ám hại như thế? Chân tướng! Ngươi dám nghe sao!”
Phán Phán xoay người phá cửa mà chạy ra ngoài, như là có hồng thủy mãnh thú đuổi theo nàng, muốn cắn nuốt nàng.
“Ta đi xem Phán Phán.” Ta xoay người rời đi.
Địa lao tối tăm, lại truyền đến tiếng khóc đau thắt tâm can của A Bích.
Cố Thiều Quân đã chết, chết trong một cơn mưa xuân không xuyên nổi qua địa lao, chết trong lời nói dối một đời một kiếp một mình nàng.
Chung quy giấc mộng hoàng lương cũng chỉ là một lời nói dối mà thôi.
Không ai buồn vì cái chết của nàng ta, nhưng cũng chẳng có ai vui vì điều ấy.