Chương 3
Bọn ta thức trắng đêm, cũng chẳng có tâm trạng ăn khuya.
Chiều ngày hôm sau, Tứ ca trở về.
Hắn mặc giáp bạc, cả người dính máu, đi cùng hắn cũng là một người toàn thân đỏ chói màu máu.
Hắn ôm Phán Phán vào lòng, kích động nhìn bọn ta mà nói.
“Thành!”
Tứ ca phải làm Hoàng đế, bọn ta chuyển nhà.
Tứ ca dùng ánh mắt mà ta hay nhìn chằm chằm giò nấu tương để nhìn điện ngọc thềm vàng ở Hoàng cung, chăm chú đến mức khiến ta muốn quỳ xuống liếm một cái xem rốt cuộc bậc thềm có vị gì.
Nhưng ta không thích Hoàng cung, nơi này quá lớn, chỗ mọi người ở quá xa.
Nương nói với ta, về sau càng không thể náo loạn được nữa.
Không cần lão nhân gia là bà lo lắng, ba nàng tiên nữ hay trộm cắp bọn ta nay đã thiếu mất một người
Bởi vì cha của A Bích đã tử trận.
Ông ấy chết trong cuộc cung biến do con rể khởi xướng, chết trong sự tấn công vây hãm khốc liệt của kẻ thù, chết trong lưỡi dao bén lạnh đâm xuyên máu thịt, chết trong đủ thứ vinh hận của Tân đế và chết trong tiếng khóc hằng đêm của nàng nữ nhi bé bỏng của ông.
A Bích như trưởng thành trong một đêm, nhưng lại giống như qua một đêm già thêm hàng chục tuổi.
Phán Phán làm Hoàng Hậu, A Bích thành Thục phi. Trong triều có người nói hậu cung quá ít người
Phán Phán từng nói nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, không ngờ nó thật sự xảy ra rồi.
Nhưng ta cũng chẳng kịp để ý đến những người đó, vì Phán Phán hạ sinh rồi.
Là một cô Công chúa nhỏ trắng trẻo.
Mọi người đều rất vui, bởi vì Tứ ca đã không chọn cái tên mà ta đặt “Đường Nhân”*, mà đã lấy “Tuế An” làm tên cho đứa nhỏ, ngụ ý bình bình an an.
*Người làm bằng đường á mấy bà =))))
Hình nhân kẹo đường ngon lắm nha! Đúng là không có tí phẩm vị nào.
Mà trong cung cũng nghênh đón vị Cố tiểu thư thứ hai rồi.
Vị đích muội cực kỳ thích chiếm đoạt đồ của Phán Phán - Cố Thiều Quân.
Cố Thiều Quân được phong làm Vinh Phi, đến cuối cùng thực lực của Cố gia chỉ dừng ở mức đó thôi.
Sau khi Cố Thiều Quân tiến cung liền nhận được ân sủng không dứt. Phán Phán bận rộn chăm sóc con cái ở cữ, chẳng có hơi sức để ghen, mỗi ngày tâm tư của ta đặt hết ở chỗ đứa nhỏ và A Bích, cũng không rảnh bận tâm đến.
Bọn ta đều không còn là tiểu cô nương vẽ rùa trên giấy ngày ấy.
Tứ ca cũng không phải là chàng thiếu niên canh cửa cho bọn ta chơi nữa.
Hắn giết cha cướp ngôi, vì muốn bịt miệng những văn nhân bất bình lên tiếng kia, trước tiên cử hành khoa cử rồi cho một đám người chẳng thuộc đảng phái nào tiến vào điều đình.
Trên đại điện tổ chức yến tiệc chúc mừng nhóm Tiến sĩ thi đậu kia, Hoàng đế trẻ tuổi uy quyền và thần tử tài hoa hơn người ăn uống vui vẻ, vua tôi hòa thuận.
Ta bị lừa làm Nữ quan chuẩn bị thức ăn cho yến tiệc, khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi bèn ngồi trên hành lang hít thở dưỡng sức, bỗng thấy một nam tử mặc quan phục màu đỏ mệt mỏi day trán đang tựa lưng vào cây cột gần đó.
Đạo đức nghề nghiệp của ta cháy lên hừng hực.
“Là Tiến sĩ tân khoa sao?”
Y quay đầu lại, áo quan đỏ thẫm khiến mặt y ửng lên như một viên ngọc, mi thanh mục tú, nước da trắng trẻo, giữa trán có vẻ bị day nhiều nên đỏ bừng.
Phần tử tri thức của Hoàng triều chúng ta giờ phút này lại bật cười như một đứa trẻ: “Quan Âm nương nương?”
“Ngươi say sao? Ta có kẹo bạc hà, chỉ cần một viên là tỉnh ngay.”
Ta thấy y say đến hoa cả mắt, giơ tay bắt lấy tay ta mấy lần mà toàn bắt hụt, cảm thấy đáng thương, ta trực tiếp nhét vào trong miệng y.
Ngay lập tức mặt y trở nên đỏ bừng, thiếu chút nữa là đỏ ngang màu áo quan.
“Ngươi tỉnh rượu chưa? Tỉnh rồi thì mau quay lại đi.”
“Nhớ đi chậm một chút nhé.”.
Ta xoay người muốn đi, lại sợ y say ngã đập mặt vào thể diện của Tứ ca khì khốn. Đành phải quay đầu ngồi lại, nhìn y.
Ta thấy mặt y tuấn tú, bèn hỏi: “Ngươi là Thám Hoa sao?”
Y dường như đã tỉnh táo hơn đôi phần: “Nhiều Tiến sĩ như vậy, vì sao cô nương lại cảm thấy ta là Thám Hoa?”
“Không phải Thám Hoa đẹp nhất sao?”
Y sựng người một chốc, cười nói: “Cô nương thật là....”
Y vịn lan can ngồi dậy: “Mỗ đã ngồi lâu, không ở nơi này lải nhải làm phiền cô nương nữa.”
Y vuốt ống tay áo, cung kính thi lễ với ta.
“Cô nương, tại hạ là Thẩm Vân Tiều, Trạng Nguyên tân khoa. Say rượu ăn nói hồ đồ, tại đây cảm tạ cô nương.”
Ta học theo bộ dáng hành lễ của y: “Tại hạ là Nhu Nhu, một Nữ quan bình thường, kẻ hèn qua đường, không đáng nhắc đến.”
Y lại giống như gặp được người không lường trước tới, đôi mắt ngập men say trở nên lấp lánh.
“Nàng là Nhu Nhhu, là con gái của nhũ mẫu bên cạnh Bệ hạ!”
Ta và Tứ ca cũng coi như thanh mai trúc mã, ngoài cung trong cung không thiếu người biết tên ta.
Y lại hành lễ, thật sự chưa từng thấy một người nào đó hành lễ nhiều đến vậy.
“Thật là vinh dự.”
Ta là đứa khờ khạo, nếu lúc này xấu hổ xin lỗi sau đó lại vội vàng rời đi rồi giả vờ làm rơi khăn tay, có lẽ là còn có thể lừa được người tài trước mắt cái hư danh mỹ nhân.
Nhưng ta lại ngốc nghếch trừng mắt nhìn y, như dùng sừng trâu đâm vào người Thám Hoa này vậy.
“Ngươi là Trạng Nguyên? Vậy ngươi và Thám Hoa ai đẹp hơn?”
Y cười, vừa vặn gió đêm làm ánh nến lay động, ánh sáng tung bay nhẹ nhàng rơi trên người y.
“Cô nương, Thám Hoa Trương đại nhân đã qua sáu mươi rồi.”
Y cảm thấy đã ở lại quá lâu, bèn đi theo đường cũ trở về.
Ta nhìn y đi xa mới nhớ tới chuyện kỳ quái, người này lần đầu tiên tiến cung, sao lại thuộc đường đến thế. Hoàng cung nhiều hành lang chồng chéo ngoằn ngoèo, kẻ mù đường như Tứ ca sau khi ra khỏi Lãnh cung cũng đã đi lạc không ít lần rồi.
Chiều ngày hôm sau, Tứ ca trở về.
Hắn mặc giáp bạc, cả người dính máu, đi cùng hắn cũng là một người toàn thân đỏ chói màu máu.
Hắn ôm Phán Phán vào lòng, kích động nhìn bọn ta mà nói.
“Thành!”
Tứ ca phải làm Hoàng đế, bọn ta chuyển nhà.
Tứ ca dùng ánh mắt mà ta hay nhìn chằm chằm giò nấu tương để nhìn điện ngọc thềm vàng ở Hoàng cung, chăm chú đến mức khiến ta muốn quỳ xuống liếm một cái xem rốt cuộc bậc thềm có vị gì.
Nhưng ta không thích Hoàng cung, nơi này quá lớn, chỗ mọi người ở quá xa.
Nương nói với ta, về sau càng không thể náo loạn được nữa.
Không cần lão nhân gia là bà lo lắng, ba nàng tiên nữ hay trộm cắp bọn ta nay đã thiếu mất một người
Bởi vì cha của A Bích đã tử trận.
Ông ấy chết trong cuộc cung biến do con rể khởi xướng, chết trong sự tấn công vây hãm khốc liệt của kẻ thù, chết trong lưỡi dao bén lạnh đâm xuyên máu thịt, chết trong đủ thứ vinh hận của Tân đế và chết trong tiếng khóc hằng đêm của nàng nữ nhi bé bỏng của ông.
A Bích như trưởng thành trong một đêm, nhưng lại giống như qua một đêm già thêm hàng chục tuổi.
Phán Phán làm Hoàng Hậu, A Bích thành Thục phi. Trong triều có người nói hậu cung quá ít người
Phán Phán từng nói nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, không ngờ nó thật sự xảy ra rồi.
Nhưng ta cũng chẳng kịp để ý đến những người đó, vì Phán Phán hạ sinh rồi.
Là một cô Công chúa nhỏ trắng trẻo.
Mọi người đều rất vui, bởi vì Tứ ca đã không chọn cái tên mà ta đặt “Đường Nhân”*, mà đã lấy “Tuế An” làm tên cho đứa nhỏ, ngụ ý bình bình an an.
*Người làm bằng đường á mấy bà =))))
Hình nhân kẹo đường ngon lắm nha! Đúng là không có tí phẩm vị nào.
Mà trong cung cũng nghênh đón vị Cố tiểu thư thứ hai rồi.
Vị đích muội cực kỳ thích chiếm đoạt đồ của Phán Phán - Cố Thiều Quân.
Cố Thiều Quân được phong làm Vinh Phi, đến cuối cùng thực lực của Cố gia chỉ dừng ở mức đó thôi.
Sau khi Cố Thiều Quân tiến cung liền nhận được ân sủng không dứt. Phán Phán bận rộn chăm sóc con cái ở cữ, chẳng có hơi sức để ghen, mỗi ngày tâm tư của ta đặt hết ở chỗ đứa nhỏ và A Bích, cũng không rảnh bận tâm đến.
Bọn ta đều không còn là tiểu cô nương vẽ rùa trên giấy ngày ấy.
Tứ ca cũng không phải là chàng thiếu niên canh cửa cho bọn ta chơi nữa.
Hắn giết cha cướp ngôi, vì muốn bịt miệng những văn nhân bất bình lên tiếng kia, trước tiên cử hành khoa cử rồi cho một đám người chẳng thuộc đảng phái nào tiến vào điều đình.
Trên đại điện tổ chức yến tiệc chúc mừng nhóm Tiến sĩ thi đậu kia, Hoàng đế trẻ tuổi uy quyền và thần tử tài hoa hơn người ăn uống vui vẻ, vua tôi hòa thuận.
Ta bị lừa làm Nữ quan chuẩn bị thức ăn cho yến tiệc, khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi bèn ngồi trên hành lang hít thở dưỡng sức, bỗng thấy một nam tử mặc quan phục màu đỏ mệt mỏi day trán đang tựa lưng vào cây cột gần đó.
Đạo đức nghề nghiệp của ta cháy lên hừng hực.
“Là Tiến sĩ tân khoa sao?”
Y quay đầu lại, áo quan đỏ thẫm khiến mặt y ửng lên như một viên ngọc, mi thanh mục tú, nước da trắng trẻo, giữa trán có vẻ bị day nhiều nên đỏ bừng.
Phần tử tri thức của Hoàng triều chúng ta giờ phút này lại bật cười như một đứa trẻ: “Quan Âm nương nương?”
“Ngươi say sao? Ta có kẹo bạc hà, chỉ cần một viên là tỉnh ngay.”
Ta thấy y say đến hoa cả mắt, giơ tay bắt lấy tay ta mấy lần mà toàn bắt hụt, cảm thấy đáng thương, ta trực tiếp nhét vào trong miệng y.
Ngay lập tức mặt y trở nên đỏ bừng, thiếu chút nữa là đỏ ngang màu áo quan.
“Ngươi tỉnh rượu chưa? Tỉnh rồi thì mau quay lại đi.”
“Nhớ đi chậm một chút nhé.”.
Ta xoay người muốn đi, lại sợ y say ngã đập mặt vào thể diện của Tứ ca khì khốn. Đành phải quay đầu ngồi lại, nhìn y.
Ta thấy mặt y tuấn tú, bèn hỏi: “Ngươi là Thám Hoa sao?”
Y dường như đã tỉnh táo hơn đôi phần: “Nhiều Tiến sĩ như vậy, vì sao cô nương lại cảm thấy ta là Thám Hoa?”
“Không phải Thám Hoa đẹp nhất sao?”
Y sựng người một chốc, cười nói: “Cô nương thật là....”
Y vịn lan can ngồi dậy: “Mỗ đã ngồi lâu, không ở nơi này lải nhải làm phiền cô nương nữa.”
Y vuốt ống tay áo, cung kính thi lễ với ta.
“Cô nương, tại hạ là Thẩm Vân Tiều, Trạng Nguyên tân khoa. Say rượu ăn nói hồ đồ, tại đây cảm tạ cô nương.”
Ta học theo bộ dáng hành lễ của y: “Tại hạ là Nhu Nhu, một Nữ quan bình thường, kẻ hèn qua đường, không đáng nhắc đến.”
Y lại giống như gặp được người không lường trước tới, đôi mắt ngập men say trở nên lấp lánh.
“Nàng là Nhu Nhhu, là con gái của nhũ mẫu bên cạnh Bệ hạ!”
Ta và Tứ ca cũng coi như thanh mai trúc mã, ngoài cung trong cung không thiếu người biết tên ta.
Y lại hành lễ, thật sự chưa từng thấy một người nào đó hành lễ nhiều đến vậy.
“Thật là vinh dự.”
Ta là đứa khờ khạo, nếu lúc này xấu hổ xin lỗi sau đó lại vội vàng rời đi rồi giả vờ làm rơi khăn tay, có lẽ là còn có thể lừa được người tài trước mắt cái hư danh mỹ nhân.
Nhưng ta lại ngốc nghếch trừng mắt nhìn y, như dùng sừng trâu đâm vào người Thám Hoa này vậy.
“Ngươi là Trạng Nguyên? Vậy ngươi và Thám Hoa ai đẹp hơn?”
Y cười, vừa vặn gió đêm làm ánh nến lay động, ánh sáng tung bay nhẹ nhàng rơi trên người y.
“Cô nương, Thám Hoa Trương đại nhân đã qua sáu mươi rồi.”
Y cảm thấy đã ở lại quá lâu, bèn đi theo đường cũ trở về.
Ta nhìn y đi xa mới nhớ tới chuyện kỳ quái, người này lần đầu tiên tiến cung, sao lại thuộc đường đến thế. Hoàng cung nhiều hành lang chồng chéo ngoằn ngoèo, kẻ mù đường như Tứ ca sau khi ra khỏi Lãnh cung cũng đã đi lạc không ít lần rồi.