Chương 2
Ta lấy ra một túi kẹo đưa cho tỷ ấy.
"Đây là kẹo mạch nha, kẹo hoa quế, kẹo mè xửng… chính tay muội làm. Trước kia, muội chỉ làm cho nương và Tứ ca ăn thôi, tỷ là người ngoài đầu tiên được ăn đấy nha."
Tỷ ấy cười đến mức mặt mày đều cong lên, tựa như ánh mặt trời chiếu vào mặt hồ, ánh sáng ấm áp tràn ngập.
"Cám ơn Nhu Nhu cô nương."
Khi đang ăn kẹo thì bỗng nghe thấy tiếng tiểu nha hoàn kêu "Điện hạ" từ bên ngoài vọng vào, bọn ta vội vàng đứng dậy giúp nhau phủi bụi trên người.
Tứ ca đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ta thì cười nói: "Cứ nghĩ là muội bay nhảy chốn nào rồi, thì ra là chạy đến nháo động phòng của ta!"
Ta thè lưỡi với huynh ấy, vội chạy đi ra ngoài rồi thò đầu lại vào phòng.
"Tứ ca, tân nương tử thật xinh đẹp, muội không quấy rầy chuyện tốt của hai người đâu."
Cố tiểu thư đỏ mặt, vò vò chiếc khăn trong tay, Tứ ca quay đầu lại cười mắng ta “Biến đi", nhưng cũng đã để lộ ra đôi tai ửng hồng của mình.
Ta nghe nói khuê danh của Cố tiểu thư là Lưu Phán, nếu tỷ ấy đồng ý thì ta muốn gọi tỷ ấy là Phán Phán.
Ngày hôm sau bọn họ dậy sớm, dựa theo quy củ thì việc đầu tiên là phải đi thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhưng Tứ ca lại lôi kéo Phán Phán đến hành lễ với nương trước.
Nương hoảng sợ, liên tục nói không được, đến khi từ chối không được mà ngồi xuống thì mắt bà đỏ hoe.
Ta rất thích Phán Phán, tỷ ấy không chỉ thích cười mà còn thích kẹo của ta làm, mỗi lần nhìn thấy ta đều muốn lục lọi hầu bao của ta. Tỷ ấy cũng rất thân với nương ta, luôn nắm tay nương một cách thân mật rồi mách tội Tứ ca giành chăn với nàng.
Theo lời nương ta hay nói, hai người bọn ta lúc nào cũng nghịch ngợm. Đào mùa hè thì thơm ngọt, nhưng bọn ta lại sợ ngứa nên không dám leo cây, đành phải đi lấy chày đập cho đào rơi xuống, chà đạp vườn đào đến nỗi năm sau cũng không nở được đóa hoa nào. Mùa thu thì có ngó sen mập mạp, bọn ta lội xuống nước để hái, bị nương túm trở về cho uống canh gừng.
Trước kia nương còn một mực cung kính gọi Phán Phán là Vương phi, đến sau này bà lại chống nạnh và to tiếng la mắng bọn ta: "Hai đứa nhóc con nghịch ngợm".
Nương thì buồn lo sầu não còn Tứ ca lại rất vui vẻ. Sau khi Phán Phán được gả đến, trên gương mặt huynh ấy lúc nào cũng nở nụ cười, mặc dù huynh ấy không chạy theo phá phách cùng nhưng sẽ luôn đứng ở một bên vừa cười khúc khích xem chúng ta chơi đùa vừa canh chừng giúp bọn ta.
Kỹ năng canh gác của huynh ấy cực kì dở tệ, lần nào nương cũng kịp thời bắt gọn bọn ta.
Những lúc nương không tức giận cũng rất vui vẻ. Bà thường hay nói: “Giá mà cứ được như thế này mãi thì tốt quá rồi."
Nhưng tiếc là, cuộc sống không thể cứ mãi như thế này.
Tứ ca phải nạp Trắc phi..
Ta rất tức giận, Phán Phán lại tỏ ra không sao cả, tỷ ấy nói: "Tứ ca là Hoàng tử, dù sao cũng phải có tam thê tứ thiếp, đó là chuyện bình thường."
Nhưng mà ta biết, mặc dù trên môi tỷ ấy vẫn cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ vẻ không vui.
Ngày mà Trắc phi vào phủ, Tứ ca đến chỗ nghỉ của tân nương tử. Ta cảm thấy khó chịu, bèn lôi giấy ra vẽ con rùa lên giấy, rồi viết tên của Tứ ca cạnh bên cạnh.
Phán Phán với đôi mắt đỏ hoe tới tìm ta, tỷ ấy nói chỉ có một mình nên ngủ không được.
Ta càng thêm tức giận, lôi kéo tỷ ấy đến vẽ thêm nhiều con rùa nữa.
Đợi đến khi Phán Phán và ta cùng nhau chui vào ổ chăn, tỷ ấy lại "nha" một tiếng rồi chạy chân trần đến bàn muốn xé bức tranh đầy hình con rùa kia, ta vội vàng giật lại.
Vẽ đến mức tay đều mỏi nhừ rồi, xé thì chẳng phải công cốc à!
Phiên bản cung đấu của Phán Phán đã thức tỉnh và nói rằng đây là nhược điểm của ta.
Ta vén chăn lên, lôi một miếng ván giường ra, lộ ra một cái hốc vuông, ta vứt “Rùa ngốc Tứ ca" vào trong đấy.
Phán Phán bị thao tác bậc cao của ta làm cho choáng váng.
Ta kể cho tỷ ấy nghe, lúc trước khi còn ở lãnh cung, ta và Tứ ca thật sự rất thích kẹo ngọt, nương sợ chúng ta ăn nhiều sẽ hư răng, bà thường tìm kiếm và giấu chúng đi, thế là ta đã tự mình làm kẹo rồi giấu ở dưới ván giường, đến tối thì cùng Tứ ca lén lút lấy lên ăn.
Phán Phán không tài nào tưởng tượng ra được vị phu quân quang phong tễ nguyệt của mình cũng sẽ vụng trộm ăn kẹo: "Huynh ấy thích ăn kẹo à? Sao ta lại không phát hiện ra nhỉ."
Thuở thiếu thời Tứ ca ta một lòng mong muốn ăn kẹo thay cơm, thích cực kì thích, thế nhưng mà ăn mãi đến chán, không thích là không thích nữa. Chỉ có mình ta dù bị mắng rất nhiều, không biết đã đau bao nhiêu cái răng, vẫn còn thích gần chết.
Tứ ca nạp Trắc phi, vẫn luôn lo lắng rằng chúng ta sẽ đánh nhau.
Nhưng huynh ấy lại không biết rằng thực ra ta cùng Phán Phán đều thích A Bích.
A Bích, cô nương này đã làm cho phiên bản cung đấu nửa vời của Phán Phán chết non giữa đường. Đại danh của nàng là Kiều Thành Bích - nữ nhi của Kiều Tướng quân giữ chức Thủ lĩnh Cấm vệ quân.
Khi mà người khác đang tập đi đường thì nàng đứng tập trung bình tấn, lúc mà người ta được khen là vóc dáng xinh đẹp thì nàng lại bị gọi là Kiều Đại Đao. Nàng trèo cây trộm quả, bắn chim cực giỏi, nhất là sau khi nàng ấy xách váy lội xuống hồ bắt cá, ta và Phán Phán chỉ hận không thể quỳ xuống gọi nàng ấy là tỷ tỷ.
Kiều tỷ tỷ, à không, A Bích, nàng ấy thường xuyên vừa cầm theo bát to vừa cùng chúng ta huyên thuyên kể về sự tích trước khi lấy chồng, nàng đã dùng cú đấm thép của mình như thế nào để xưng bá phố Trường An. Ta và Phán Phán cầm đôi đũa cứng đờ giữa không trung khi nhìn thấy mảnh vụn rau hẹ được phun ra từ trong miệng nàng rồi rơi xuống đĩa thịt kho tàu, nhưng khi nghĩ đến tý nữa buổi chiều còn phải nhờ nàng xuống hồ hái ngó sen, bọn ta nhịn.
Mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ, các cô nương ăn đến mức béo ú mập mạp.
Nhưng mà sau đó ta và A Bích phát hiện thật ra chỉ có hai người chúng ta mới béo lên thôi. Phán Phán tròn trịa là do mang thai.
Tứ ca cực kì vui mừng, ôm Phán Phán xoay vòng vòng.
Chúng ta cũng rất vui vẻ nha, bữa cơm của phụ nữ có thai ăn ngon lắm nha.
Tất cả mọi người đều chờ mong đứa nhỏ được sinh ra, ta thì mong chờ sẽ mau đến cơm trong tháng cùng với bữa ăn dặm của bé con, ừm, trăm sông đổ về một biển, tuy khác quá trình nhưng chung kết quả.
Nhưng hình như sự mong đợi của Tứ ca còn nhiều hơn một chút.
Đêm hôm đó, Tứ ca không về ăn cơm. Nhưng mà lại có rất nhiều người mặc áo giáp đen đến đây, vây chặt Vương phủ đến mức một giọt nước cũng không lọt ra được.
Tùy tùng bên người của Tứ ca mặc giáp nắm đao, bảo chúng ta đừng sợ, họ đến đây là để bảo vệ chúng ta.
A Bích biết nhiều hơn chúng ta, nàng ấy nói cha của nàng đã đi theo Tứ ca cùng nhau tạo phản, nếu việc thành, Tứ ca sẽ trở thành hoàng đế.
"Đây là kẹo mạch nha, kẹo hoa quế, kẹo mè xửng… chính tay muội làm. Trước kia, muội chỉ làm cho nương và Tứ ca ăn thôi, tỷ là người ngoài đầu tiên được ăn đấy nha."
Tỷ ấy cười đến mức mặt mày đều cong lên, tựa như ánh mặt trời chiếu vào mặt hồ, ánh sáng ấm áp tràn ngập.
"Cám ơn Nhu Nhu cô nương."
Khi đang ăn kẹo thì bỗng nghe thấy tiếng tiểu nha hoàn kêu "Điện hạ" từ bên ngoài vọng vào, bọn ta vội vàng đứng dậy giúp nhau phủi bụi trên người.
Tứ ca đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ta thì cười nói: "Cứ nghĩ là muội bay nhảy chốn nào rồi, thì ra là chạy đến nháo động phòng của ta!"
Ta thè lưỡi với huynh ấy, vội chạy đi ra ngoài rồi thò đầu lại vào phòng.
"Tứ ca, tân nương tử thật xinh đẹp, muội không quấy rầy chuyện tốt của hai người đâu."
Cố tiểu thư đỏ mặt, vò vò chiếc khăn trong tay, Tứ ca quay đầu lại cười mắng ta “Biến đi", nhưng cũng đã để lộ ra đôi tai ửng hồng của mình.
Ta nghe nói khuê danh của Cố tiểu thư là Lưu Phán, nếu tỷ ấy đồng ý thì ta muốn gọi tỷ ấy là Phán Phán.
Ngày hôm sau bọn họ dậy sớm, dựa theo quy củ thì việc đầu tiên là phải đi thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhưng Tứ ca lại lôi kéo Phán Phán đến hành lễ với nương trước.
Nương hoảng sợ, liên tục nói không được, đến khi từ chối không được mà ngồi xuống thì mắt bà đỏ hoe.
Ta rất thích Phán Phán, tỷ ấy không chỉ thích cười mà còn thích kẹo của ta làm, mỗi lần nhìn thấy ta đều muốn lục lọi hầu bao của ta. Tỷ ấy cũng rất thân với nương ta, luôn nắm tay nương một cách thân mật rồi mách tội Tứ ca giành chăn với nàng.
Theo lời nương ta hay nói, hai người bọn ta lúc nào cũng nghịch ngợm. Đào mùa hè thì thơm ngọt, nhưng bọn ta lại sợ ngứa nên không dám leo cây, đành phải đi lấy chày đập cho đào rơi xuống, chà đạp vườn đào đến nỗi năm sau cũng không nở được đóa hoa nào. Mùa thu thì có ngó sen mập mạp, bọn ta lội xuống nước để hái, bị nương túm trở về cho uống canh gừng.
Trước kia nương còn một mực cung kính gọi Phán Phán là Vương phi, đến sau này bà lại chống nạnh và to tiếng la mắng bọn ta: "Hai đứa nhóc con nghịch ngợm".
Nương thì buồn lo sầu não còn Tứ ca lại rất vui vẻ. Sau khi Phán Phán được gả đến, trên gương mặt huynh ấy lúc nào cũng nở nụ cười, mặc dù huynh ấy không chạy theo phá phách cùng nhưng sẽ luôn đứng ở một bên vừa cười khúc khích xem chúng ta chơi đùa vừa canh chừng giúp bọn ta.
Kỹ năng canh gác của huynh ấy cực kì dở tệ, lần nào nương cũng kịp thời bắt gọn bọn ta.
Những lúc nương không tức giận cũng rất vui vẻ. Bà thường hay nói: “Giá mà cứ được như thế này mãi thì tốt quá rồi."
Nhưng tiếc là, cuộc sống không thể cứ mãi như thế này.
Tứ ca phải nạp Trắc phi..
Ta rất tức giận, Phán Phán lại tỏ ra không sao cả, tỷ ấy nói: "Tứ ca là Hoàng tử, dù sao cũng phải có tam thê tứ thiếp, đó là chuyện bình thường."
Nhưng mà ta biết, mặc dù trên môi tỷ ấy vẫn cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ vẻ không vui.
Ngày mà Trắc phi vào phủ, Tứ ca đến chỗ nghỉ của tân nương tử. Ta cảm thấy khó chịu, bèn lôi giấy ra vẽ con rùa lên giấy, rồi viết tên của Tứ ca cạnh bên cạnh.
Phán Phán với đôi mắt đỏ hoe tới tìm ta, tỷ ấy nói chỉ có một mình nên ngủ không được.
Ta càng thêm tức giận, lôi kéo tỷ ấy đến vẽ thêm nhiều con rùa nữa.
Đợi đến khi Phán Phán và ta cùng nhau chui vào ổ chăn, tỷ ấy lại "nha" một tiếng rồi chạy chân trần đến bàn muốn xé bức tranh đầy hình con rùa kia, ta vội vàng giật lại.
Vẽ đến mức tay đều mỏi nhừ rồi, xé thì chẳng phải công cốc à!
Phiên bản cung đấu của Phán Phán đã thức tỉnh và nói rằng đây là nhược điểm của ta.
Ta vén chăn lên, lôi một miếng ván giường ra, lộ ra một cái hốc vuông, ta vứt “Rùa ngốc Tứ ca" vào trong đấy.
Phán Phán bị thao tác bậc cao của ta làm cho choáng váng.
Ta kể cho tỷ ấy nghe, lúc trước khi còn ở lãnh cung, ta và Tứ ca thật sự rất thích kẹo ngọt, nương sợ chúng ta ăn nhiều sẽ hư răng, bà thường tìm kiếm và giấu chúng đi, thế là ta đã tự mình làm kẹo rồi giấu ở dưới ván giường, đến tối thì cùng Tứ ca lén lút lấy lên ăn.
Phán Phán không tài nào tưởng tượng ra được vị phu quân quang phong tễ nguyệt của mình cũng sẽ vụng trộm ăn kẹo: "Huynh ấy thích ăn kẹo à? Sao ta lại không phát hiện ra nhỉ."
Thuở thiếu thời Tứ ca ta một lòng mong muốn ăn kẹo thay cơm, thích cực kì thích, thế nhưng mà ăn mãi đến chán, không thích là không thích nữa. Chỉ có mình ta dù bị mắng rất nhiều, không biết đã đau bao nhiêu cái răng, vẫn còn thích gần chết.
Tứ ca nạp Trắc phi, vẫn luôn lo lắng rằng chúng ta sẽ đánh nhau.
Nhưng huynh ấy lại không biết rằng thực ra ta cùng Phán Phán đều thích A Bích.
A Bích, cô nương này đã làm cho phiên bản cung đấu nửa vời của Phán Phán chết non giữa đường. Đại danh của nàng là Kiều Thành Bích - nữ nhi của Kiều Tướng quân giữ chức Thủ lĩnh Cấm vệ quân.
Khi mà người khác đang tập đi đường thì nàng đứng tập trung bình tấn, lúc mà người ta được khen là vóc dáng xinh đẹp thì nàng lại bị gọi là Kiều Đại Đao. Nàng trèo cây trộm quả, bắn chim cực giỏi, nhất là sau khi nàng ấy xách váy lội xuống hồ bắt cá, ta và Phán Phán chỉ hận không thể quỳ xuống gọi nàng ấy là tỷ tỷ.
Kiều tỷ tỷ, à không, A Bích, nàng ấy thường xuyên vừa cầm theo bát to vừa cùng chúng ta huyên thuyên kể về sự tích trước khi lấy chồng, nàng đã dùng cú đấm thép của mình như thế nào để xưng bá phố Trường An. Ta và Phán Phán cầm đôi đũa cứng đờ giữa không trung khi nhìn thấy mảnh vụn rau hẹ được phun ra từ trong miệng nàng rồi rơi xuống đĩa thịt kho tàu, nhưng khi nghĩ đến tý nữa buổi chiều còn phải nhờ nàng xuống hồ hái ngó sen, bọn ta nhịn.
Mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ, các cô nương ăn đến mức béo ú mập mạp.
Nhưng mà sau đó ta và A Bích phát hiện thật ra chỉ có hai người chúng ta mới béo lên thôi. Phán Phán tròn trịa là do mang thai.
Tứ ca cực kì vui mừng, ôm Phán Phán xoay vòng vòng.
Chúng ta cũng rất vui vẻ nha, bữa cơm của phụ nữ có thai ăn ngon lắm nha.
Tất cả mọi người đều chờ mong đứa nhỏ được sinh ra, ta thì mong chờ sẽ mau đến cơm trong tháng cùng với bữa ăn dặm của bé con, ừm, trăm sông đổ về một biển, tuy khác quá trình nhưng chung kết quả.
Nhưng hình như sự mong đợi của Tứ ca còn nhiều hơn một chút.
Đêm hôm đó, Tứ ca không về ăn cơm. Nhưng mà lại có rất nhiều người mặc áo giáp đen đến đây, vây chặt Vương phủ đến mức một giọt nước cũng không lọt ra được.
Tùy tùng bên người của Tứ ca mặc giáp nắm đao, bảo chúng ta đừng sợ, họ đến đây là để bảo vệ chúng ta.
A Bích biết nhiều hơn chúng ta, nàng ấy nói cha của nàng đã đi theo Tứ ca cùng nhau tạo phản, nếu việc thành, Tứ ca sẽ trở thành hoàng đế.