Chương 1
Nghe nói Hoàng cung là nơi phồn hoa nhất thế gian này, nhưng cái ngày mà ta tiến cung ấy, gió tuyết mơ hồ che lấp ngói vàng tường đỏ, cái lạnh như nuốt chửng khói tím giữa trời.
Ta khó khăn lê bước trên đôi hài bông ướt đẫm nước tuyết, mắt cá chân như đóng băng, lạnh đến mức run bần bật.
Nương nhìn thấy ta phát run vì lạnh bèn bế ta lên, thỉnh cầu ân điển xin được đến lãnh cung.
Nếu là người khác, e là cho còn tránh không kịp, nhưng nương ta lại một mực xin đi.
Tuy bà hành động khác người, nhưng không phải là nữ nhân có 800 chương ân oán tình thù với Hoàng đế - bà là nhũ mẫu của Tứ hoàng tử mệnh khổ ở lãnh cung.
Trong miệng nương của ta thì Tứ Hoàng tử là con nhà người ta, gì mà ba tuổi đã đọc làu làu tứ thư ngũ kinh, năm tuổi thơ từ ca phú xuất thần, lại rất ngoan ngoãn nghe lời, luôn thích dựa vào lòng bà, tửu lượng không tốt nhưng vẫn thích uống, say rồi thì ôm cả tượng Quan Âm miệng lẩm bẩm nhận nhầm người.
Trong miệng của nương ta, Tứ Hoàng tử không phải bà cố điểm tô cho đẹp, mà là thần thoại. Nghe mãi rồi ta cũng tưởng Tứ Hoàng tử là thần thật, bèn đem bức chân dung của Tứ Hoàng tử treo trên cây chổi lông gà của nương, mong hắn phù hộ ta đừng bị đánh.
Tứ Hoàng tử cao quý như thế đáng lẽ ra nên là Thái tử vàng ngọc được nuôi dưỡng trong lầu son nhung gấm, mẫu thân của hắn vốn dĩ là Hoàng hậu, nhưng đáng tiếc thất thế đã bị phế, mẫu tử côi cút bị ném vào lãnh cung tận hai năm trời, không một ai hỏi thăm.
Ba tháng trước Phế hậu đột ngột qua đời, để lại trong lãnh cung hoang tàn kia một đứa nhỏ tám tuổi không ai săn sóc. Người trong cung tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của vị Hoàng tử này, dùng lá hương bồ bọc thi hài của Phế hậu nọ rồi ném tới một nơi khỉ ho cò gáy, cách xa hoàng cung. Cuối cùng lại khóa chặt cửa lãnh cung tiêu điều.
Nương ta đau đớn muôn phần, nghĩ đến năm đó Hoàng Hậu cũng xem như đã ban phát cho bà vài phần ân huệ, thêm cả đứa nhỏ đáng thương dựa vào bầu ngực của bà mà lớn lên kia nữa. Cuối cùng bà đã cự cãi với cha ta một trận to, một lòng một dạ muốn đi lãnh cung chiếu cố Tứ Hoàng tử.
Cha ta vung tay tát bà một cái như trời giáng, ân đoạn nghĩa tuyệt. Bà thấy cha ta bạc tình lại bất công, hai mắt đẫm lệ hôn ca ca của ta, rồi ôm ta - đứa nhỏ không được cha yêu thương - vào cung.
Nhưng ta cũng không cảm thấy việc cùng nương gặm chuột ở lãnh cung có mấy phần tốt hơn khi ở với cha!
Hiển nhiên nương ta không nghĩ tới điều này.
Cho nên khi chúng ta tới lãnh cung, chỉ biết nhìn nhau trợn mắt há hốc mồm.
Tứ Hoàng tử trong tượng tượng của ta là một người trên đầu có mây bay, chân dẫm lên Phong Hỏa Luân, bao quanh mặt là ánh hào quang chói lọi, nhìn ta nói: “Ngươi còn lo lắng sợ bị đánh sao? Theo Tứ gia, trường sinh bất lão.”
Nhưng hiện thực lại là một đứa nhỏ gầy gò co ro trong bộ đồ rách rưới, dưới mái tóc rối bù ẩn hiện một cặp mắt ánh lên vẻ sợ hãi, như muốn trốn tránh. Khi đến gần, nương thấy tay hắn cầm một cái chén, trong chén là một con chuốt đã chết bị gặm mất một nửa, máu thịt lẫn lộn, xương trắng ngổn ngang.
Nương đau lòng không thôi, ôm lấy hắn mà kêu “Tứ nhi, Tứ nhi của ta.”
Người nọ giống như linh hồn nhỏ bé đã được kêu trở về, một hồi lâu, đôi mắt vừa động đã lập tức ôm lấy nương ta, nức nở hệt như một con thú nhỏ.
Ta không rõ nội tình, đến gần hai người, nhớ tới cách nương hay dùng để dỗ dành ta bèn duỗi tay xoa đầu Tứ Hoàng tử, miệng lẩm bẩm.
“Meo meo ngao ngao, không sợ, không sợ.”
Thần đồng nhỏ, Tứ Hoàng tử thích dính lấy người khác bây giờ lại không nhớ ra nương ta là ai. Nương ta nói bỗng nhiên gặp lại, bà nhìn Tứ Hoàng tử cũng thấy lạ mắt.
Nhưng nương ta vẫn quyết định ở lại.
Khi nương ta tắm cho hắn, vô tình phát hiện ra trên bả vai hắn có một vết sẹo lớn, nương nói ở vị trí này vốn dĩ là một vết bớt có hình dáng nhìn như hình khối vàng. Trước kia hắn đã làm cách nào để sống sót ở lãnh cung, dường như chúng ta cũng đã nhìn ra được phần nào.
Dựa vào chút bạc mà nương đã chuẩn bị cho lúc tiến cung, lãnh cung này dần dần có bệ bếp, gạo, mì, một vài luống rau và chăn bông, cũng có thể xem như tạm ở được.
Ta cảm thấy kỳ quái, những thứ này tên gia hỏa ấy trong hai năm ròng rã ở lãnh cung không có một món nào cả, rốt cuộc thì đã làm cách gì để sống sót chứ?
Ta hỏi Tứ ca, Tứ ca nói, Hoàng hậu nương nương lúc vào lãnh cung đã mặc trên người toàn châu báu ngọc ngà.
Ta thở dài, sản nghiệp hậu cung đúng là lúc nào cũng có thể tận dụng mà.
Tứ ca không thích nghe chúng ta gọi hắn là Hoàng tử điện hạ, ta bèn đi theo hắn luôn miệng kêu Tứ ca.
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ cộng thêm dưỡng béo một chút, Tứ ca trở thành bộ dáng trắng trẻo nõn nà, so với tiểu nương tử sống trong ngõ nhỏ chúng ta còn đẹp hơn nhiều.
Ngày tháng ở lãnh cung trôi qua thật nhanh, ta dắt hắn leo cây hái quả tìm đồ ngon, nương một bên giả vờ giận mắng chúng ta, một bên khom lưng tưới nước cho cây. Bếp lửa nướng bánh, lò lửa hầm đậu phộng. Ban đêm trời lạnh, ta và Tứ ca mỗi người nằm một bên người nương, nghe bà ấy kể chuyện yêu quái trên núi ngày xưa.
Tứ ca thật sự đối đãi với ta rất tốt, trong lãnh cung chỉ có nuôi gà, chỉ cần gà đẻ trứng, nương sẽ lập tức nấu chín rồi bỏ vào trong chăn của Tứ ca, làm ấm ổ của hắn rồi sau đó cho hắn ăn. Nhưng Tứ ca lại lén giấu lại hết số trứng đó, cuối cùng mang đến cho ta.
Tuy chúng ta sống kham khổ, nhưng lại rất vui vẻ. Tứ ca luôn trong tình trạng đầy mối tâm sự, lòng lúc nào cũng nặng trĩu, hắn thường ngồi một mình nhìn bức tường cao vây quanh lãnh cung. Bên ngoài có một cây dâu cao cao, khi thu đến, lá cây đỏ tím vươn qua khỏi bức tường, những trái đỏ to mập treo lủng lẳng bên vách.
Cái cây này quá cao, chúng ta cũng không dám trèo. Chắc chắn là Tứ ca muốn ăn thứ quả đỏ đỏ đó.
Ta tự nhìn vóc dáng thấp bé của mình, nghĩ rằng chờ đến lúc mình cao ngang cánh cửa kia sẽ lập tức đi hái quả cho Tứ ca.
Nhưng còn chưa chờ đến lúc ta cao ngang cửa, cửa lãnh cung đã mở rồi.
Chúng ta được đón ra ngoài, Tứ ca bị người ta ủng trước thốc sau kêu điện hạ, nương ta ấn đầu ta hành lễ với Tứ ca, bà nói với ta, về sau không thể quên đi phép tắc mà kêu hắn là Tứ ca.
Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy khi ta hành lễ, Tứ ca đã làm mặt quỷ trêu chọc.
Nương nói sai rồi, Tứ ca vẫn là Tứ ca.
Phụ hoàng của Tứ ca đón hắn ra ngoài không phải vì lòng từ bi đột nhiên nổi dậy. Dưới trướng ông ta có bốn đứa con, Đại Hoàng tử đủ lông đủ cánh, vây cánh nhiều, dường như có dã tâm muốn bức vua thoái vị. Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng đi theo hắn ta. Lão Hoàng đế không muốn làm Thái Thượng Hoàng, cũng không muốn chèn ép con cái để bị mang tiếng bạc tình máu lạnh, bèn cho đón Tứ ca ra, đẩy hắn lên đầu ngọn sóng, vừa làm bia đỡ vừa làm ngọn giáo trong tay ông ta.
Đương nhiên ta không nhìn ra được ý tứ sâu xa đó, là do Tứ ca say rượu đến mức đỏ cả mắt cứ kể mãi.
Hắn siết đỏ cả tay ta, cắn răng nói.
“Nhu Nhu, muội nói xem, sao lại có một phụ thân như thế trên đời chứ, sao lại có một cái gia đình như vậy.”
Tứ ca ở lãnh cung suốt ngày làm đủ loại công việc khiến hắn càng thêm mệt mỏi, mỗi ngày hắn phải đọc sách tập võ, thấy đủ loại người, đến ta cũng không được vào thư phòng.
Ta và nương cũng bận, chúng ta bận cho chuyện hỉ sự của hắn.
Tứ ca muốn thành thân.
Tứ ca mười tám tuổi, Hoàng tử mười sáu tuổi đã phải nghị thân, tứ ca không có mẹ ruột nên bị trì hoãn mất hai năm. Thái hậu không thể kéo dài được nữa, bèn ban cho hắn một mối hôn sự.
Bọn họ nói Vương phi là thứ nữ Cố gia - mẹ ruột không được yêu thương, thành thân với Hoàng tử ở Lãnh cung, quả nhiên là một cặp trời sinh.
Ta rót trà cho bọn họ, quay đầu lại tiếp tục chọn lụa đỏ, đèn lồng.
Nương ta nói có mời cung nữ trước kia bên cạnh tiên Hoàng hậu đến giúp một tay, nhưng trên đường đi vị lão ma ma này đã qua đời do gặp phải ác phỉ. Ta và nương thương tâm một lúc, sau đó liền bận đến mức chân không chạm đất.
Ngày thành thân, Tứ ca một thân hồng y, mặt như quan ngọc, chi lan ngọc thụ, ai thấy cũng phải ngẩn người.
Ta không thích ồn ào náo nhiệt, lén đi đến phòng tân nương.
Cố tiểu thư, à không, tỳ nữ của Vương phi ngồi xổm ngay cửa ngủ gà ngủ gật, ta rón rén mở cửa đi vào, ánh nến hòa vào trong sắc đỏ của lụa, gương đồng phản chiếu ánh nến lay động.
Tân nương tử ngồi ngay ngắn ở trên giường, ta không dám đi xốc khăn voan, đây là chuyện của Tứ ca.
Ta ngồi xổm xuống, ngửa đầu từ dưới nhìn lên nàng, lại thấy đôi môi hồng của nàng đang ngậm một viên đậu phộng đường.
Nàng cũng thấy ta, la “A” một tiếng, sợ tới mức hai người chúng ta đều bật ngửa ngồi xổm trên đất.
Nàng ngã ngồi trên mặt đất, khăn voan rơi xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, mày liễu thon dài, ánh mắt động lòng người, mũi như Quỳnh Dao, môi đỏ tinh tế, áo hỉ phục đỏ tươi cổ đứng bao quanh cái cổ nhỏ nhắn trắng muốt như ngọc.
Ta nhịn không được mở miệng: “Ngươi thật đẹp!”
“Ngươi là Nhu Nhu cô nương?” Nàng ngượng ngùng đỏ mặt, hỏi ta.
“Là ta!”
Hai chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn hồi lâu. Ọc ọc, một âm thanh từ bụng nàng vang lên, hai người chúng ta nhịn không được bèn phá lên cười.
Ta khó khăn lê bước trên đôi hài bông ướt đẫm nước tuyết, mắt cá chân như đóng băng, lạnh đến mức run bần bật.
Nương nhìn thấy ta phát run vì lạnh bèn bế ta lên, thỉnh cầu ân điển xin được đến lãnh cung.
Nếu là người khác, e là cho còn tránh không kịp, nhưng nương ta lại một mực xin đi.
Tuy bà hành động khác người, nhưng không phải là nữ nhân có 800 chương ân oán tình thù với Hoàng đế - bà là nhũ mẫu của Tứ hoàng tử mệnh khổ ở lãnh cung.
Trong miệng nương của ta thì Tứ Hoàng tử là con nhà người ta, gì mà ba tuổi đã đọc làu làu tứ thư ngũ kinh, năm tuổi thơ từ ca phú xuất thần, lại rất ngoan ngoãn nghe lời, luôn thích dựa vào lòng bà, tửu lượng không tốt nhưng vẫn thích uống, say rồi thì ôm cả tượng Quan Âm miệng lẩm bẩm nhận nhầm người.
Trong miệng của nương ta, Tứ Hoàng tử không phải bà cố điểm tô cho đẹp, mà là thần thoại. Nghe mãi rồi ta cũng tưởng Tứ Hoàng tử là thần thật, bèn đem bức chân dung của Tứ Hoàng tử treo trên cây chổi lông gà của nương, mong hắn phù hộ ta đừng bị đánh.
Tứ Hoàng tử cao quý như thế đáng lẽ ra nên là Thái tử vàng ngọc được nuôi dưỡng trong lầu son nhung gấm, mẫu thân của hắn vốn dĩ là Hoàng hậu, nhưng đáng tiếc thất thế đã bị phế, mẫu tử côi cút bị ném vào lãnh cung tận hai năm trời, không một ai hỏi thăm.
Ba tháng trước Phế hậu đột ngột qua đời, để lại trong lãnh cung hoang tàn kia một đứa nhỏ tám tuổi không ai săn sóc. Người trong cung tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của vị Hoàng tử này, dùng lá hương bồ bọc thi hài của Phế hậu nọ rồi ném tới một nơi khỉ ho cò gáy, cách xa hoàng cung. Cuối cùng lại khóa chặt cửa lãnh cung tiêu điều.
Nương ta đau đớn muôn phần, nghĩ đến năm đó Hoàng Hậu cũng xem như đã ban phát cho bà vài phần ân huệ, thêm cả đứa nhỏ đáng thương dựa vào bầu ngực của bà mà lớn lên kia nữa. Cuối cùng bà đã cự cãi với cha ta một trận to, một lòng một dạ muốn đi lãnh cung chiếu cố Tứ Hoàng tử.
Cha ta vung tay tát bà một cái như trời giáng, ân đoạn nghĩa tuyệt. Bà thấy cha ta bạc tình lại bất công, hai mắt đẫm lệ hôn ca ca của ta, rồi ôm ta - đứa nhỏ không được cha yêu thương - vào cung.
Nhưng ta cũng không cảm thấy việc cùng nương gặm chuột ở lãnh cung có mấy phần tốt hơn khi ở với cha!
Hiển nhiên nương ta không nghĩ tới điều này.
Cho nên khi chúng ta tới lãnh cung, chỉ biết nhìn nhau trợn mắt há hốc mồm.
Tứ Hoàng tử trong tượng tượng của ta là một người trên đầu có mây bay, chân dẫm lên Phong Hỏa Luân, bao quanh mặt là ánh hào quang chói lọi, nhìn ta nói: “Ngươi còn lo lắng sợ bị đánh sao? Theo Tứ gia, trường sinh bất lão.”
Nhưng hiện thực lại là một đứa nhỏ gầy gò co ro trong bộ đồ rách rưới, dưới mái tóc rối bù ẩn hiện một cặp mắt ánh lên vẻ sợ hãi, như muốn trốn tránh. Khi đến gần, nương thấy tay hắn cầm một cái chén, trong chén là một con chuốt đã chết bị gặm mất một nửa, máu thịt lẫn lộn, xương trắng ngổn ngang.
Nương đau lòng không thôi, ôm lấy hắn mà kêu “Tứ nhi, Tứ nhi của ta.”
Người nọ giống như linh hồn nhỏ bé đã được kêu trở về, một hồi lâu, đôi mắt vừa động đã lập tức ôm lấy nương ta, nức nở hệt như một con thú nhỏ.
Ta không rõ nội tình, đến gần hai người, nhớ tới cách nương hay dùng để dỗ dành ta bèn duỗi tay xoa đầu Tứ Hoàng tử, miệng lẩm bẩm.
“Meo meo ngao ngao, không sợ, không sợ.”
Thần đồng nhỏ, Tứ Hoàng tử thích dính lấy người khác bây giờ lại không nhớ ra nương ta là ai. Nương ta nói bỗng nhiên gặp lại, bà nhìn Tứ Hoàng tử cũng thấy lạ mắt.
Nhưng nương ta vẫn quyết định ở lại.
Khi nương ta tắm cho hắn, vô tình phát hiện ra trên bả vai hắn có một vết sẹo lớn, nương nói ở vị trí này vốn dĩ là một vết bớt có hình dáng nhìn như hình khối vàng. Trước kia hắn đã làm cách nào để sống sót ở lãnh cung, dường như chúng ta cũng đã nhìn ra được phần nào.
Dựa vào chút bạc mà nương đã chuẩn bị cho lúc tiến cung, lãnh cung này dần dần có bệ bếp, gạo, mì, một vài luống rau và chăn bông, cũng có thể xem như tạm ở được.
Ta cảm thấy kỳ quái, những thứ này tên gia hỏa ấy trong hai năm ròng rã ở lãnh cung không có một món nào cả, rốt cuộc thì đã làm cách gì để sống sót chứ?
Ta hỏi Tứ ca, Tứ ca nói, Hoàng hậu nương nương lúc vào lãnh cung đã mặc trên người toàn châu báu ngọc ngà.
Ta thở dài, sản nghiệp hậu cung đúng là lúc nào cũng có thể tận dụng mà.
Tứ ca không thích nghe chúng ta gọi hắn là Hoàng tử điện hạ, ta bèn đi theo hắn luôn miệng kêu Tứ ca.
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ cộng thêm dưỡng béo một chút, Tứ ca trở thành bộ dáng trắng trẻo nõn nà, so với tiểu nương tử sống trong ngõ nhỏ chúng ta còn đẹp hơn nhiều.
Ngày tháng ở lãnh cung trôi qua thật nhanh, ta dắt hắn leo cây hái quả tìm đồ ngon, nương một bên giả vờ giận mắng chúng ta, một bên khom lưng tưới nước cho cây. Bếp lửa nướng bánh, lò lửa hầm đậu phộng. Ban đêm trời lạnh, ta và Tứ ca mỗi người nằm một bên người nương, nghe bà ấy kể chuyện yêu quái trên núi ngày xưa.
Tứ ca thật sự đối đãi với ta rất tốt, trong lãnh cung chỉ có nuôi gà, chỉ cần gà đẻ trứng, nương sẽ lập tức nấu chín rồi bỏ vào trong chăn của Tứ ca, làm ấm ổ của hắn rồi sau đó cho hắn ăn. Nhưng Tứ ca lại lén giấu lại hết số trứng đó, cuối cùng mang đến cho ta.
Tuy chúng ta sống kham khổ, nhưng lại rất vui vẻ. Tứ ca luôn trong tình trạng đầy mối tâm sự, lòng lúc nào cũng nặng trĩu, hắn thường ngồi một mình nhìn bức tường cao vây quanh lãnh cung. Bên ngoài có một cây dâu cao cao, khi thu đến, lá cây đỏ tím vươn qua khỏi bức tường, những trái đỏ to mập treo lủng lẳng bên vách.
Cái cây này quá cao, chúng ta cũng không dám trèo. Chắc chắn là Tứ ca muốn ăn thứ quả đỏ đỏ đó.
Ta tự nhìn vóc dáng thấp bé của mình, nghĩ rằng chờ đến lúc mình cao ngang cánh cửa kia sẽ lập tức đi hái quả cho Tứ ca.
Nhưng còn chưa chờ đến lúc ta cao ngang cửa, cửa lãnh cung đã mở rồi.
Chúng ta được đón ra ngoài, Tứ ca bị người ta ủng trước thốc sau kêu điện hạ, nương ta ấn đầu ta hành lễ với Tứ ca, bà nói với ta, về sau không thể quên đi phép tắc mà kêu hắn là Tứ ca.
Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy khi ta hành lễ, Tứ ca đã làm mặt quỷ trêu chọc.
Nương nói sai rồi, Tứ ca vẫn là Tứ ca.
Phụ hoàng của Tứ ca đón hắn ra ngoài không phải vì lòng từ bi đột nhiên nổi dậy. Dưới trướng ông ta có bốn đứa con, Đại Hoàng tử đủ lông đủ cánh, vây cánh nhiều, dường như có dã tâm muốn bức vua thoái vị. Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng đi theo hắn ta. Lão Hoàng đế không muốn làm Thái Thượng Hoàng, cũng không muốn chèn ép con cái để bị mang tiếng bạc tình máu lạnh, bèn cho đón Tứ ca ra, đẩy hắn lên đầu ngọn sóng, vừa làm bia đỡ vừa làm ngọn giáo trong tay ông ta.
Đương nhiên ta không nhìn ra được ý tứ sâu xa đó, là do Tứ ca say rượu đến mức đỏ cả mắt cứ kể mãi.
Hắn siết đỏ cả tay ta, cắn răng nói.
“Nhu Nhu, muội nói xem, sao lại có một phụ thân như thế trên đời chứ, sao lại có một cái gia đình như vậy.”
Tứ ca ở lãnh cung suốt ngày làm đủ loại công việc khiến hắn càng thêm mệt mỏi, mỗi ngày hắn phải đọc sách tập võ, thấy đủ loại người, đến ta cũng không được vào thư phòng.
Ta và nương cũng bận, chúng ta bận cho chuyện hỉ sự của hắn.
Tứ ca muốn thành thân.
Tứ ca mười tám tuổi, Hoàng tử mười sáu tuổi đã phải nghị thân, tứ ca không có mẹ ruột nên bị trì hoãn mất hai năm. Thái hậu không thể kéo dài được nữa, bèn ban cho hắn một mối hôn sự.
Bọn họ nói Vương phi là thứ nữ Cố gia - mẹ ruột không được yêu thương, thành thân với Hoàng tử ở Lãnh cung, quả nhiên là một cặp trời sinh.
Ta rót trà cho bọn họ, quay đầu lại tiếp tục chọn lụa đỏ, đèn lồng.
Nương ta nói có mời cung nữ trước kia bên cạnh tiên Hoàng hậu đến giúp một tay, nhưng trên đường đi vị lão ma ma này đã qua đời do gặp phải ác phỉ. Ta và nương thương tâm một lúc, sau đó liền bận đến mức chân không chạm đất.
Ngày thành thân, Tứ ca một thân hồng y, mặt như quan ngọc, chi lan ngọc thụ, ai thấy cũng phải ngẩn người.
Ta không thích ồn ào náo nhiệt, lén đi đến phòng tân nương.
Cố tiểu thư, à không, tỳ nữ của Vương phi ngồi xổm ngay cửa ngủ gà ngủ gật, ta rón rén mở cửa đi vào, ánh nến hòa vào trong sắc đỏ của lụa, gương đồng phản chiếu ánh nến lay động.
Tân nương tử ngồi ngay ngắn ở trên giường, ta không dám đi xốc khăn voan, đây là chuyện của Tứ ca.
Ta ngồi xổm xuống, ngửa đầu từ dưới nhìn lên nàng, lại thấy đôi môi hồng của nàng đang ngậm một viên đậu phộng đường.
Nàng cũng thấy ta, la “A” một tiếng, sợ tới mức hai người chúng ta đều bật ngửa ngồi xổm trên đất.
Nàng ngã ngồi trên mặt đất, khăn voan rơi xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, mày liễu thon dài, ánh mắt động lòng người, mũi như Quỳnh Dao, môi đỏ tinh tế, áo hỉ phục đỏ tươi cổ đứng bao quanh cái cổ nhỏ nhắn trắng muốt như ngọc.
Ta nhịn không được mở miệng: “Ngươi thật đẹp!”
“Ngươi là Nhu Nhu cô nương?” Nàng ngượng ngùng đỏ mặt, hỏi ta.
“Là ta!”
Hai chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn hồi lâu. Ọc ọc, một âm thanh từ bụng nàng vang lên, hai người chúng ta nhịn không được bèn phá lên cười.