Chương 7
7.
Ngày hôm đó ta nằm mơ thấy Nhan Chỉ.
Nàng nằm hấp hối trong phòng sinh, cả người toàn là m á u. Bên cạnh là Thải Trà và mấy bà mụ hộ sinh, Giác nhi được bọc trong chăn, nàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nó, nhìn từng người rồi nở một nụ cười khoan thai.
Nhan Chỉ dần nhắm mắt, dường như linh hồn nàng đang rời khỏi thể x á c, sự ra đi bình an và thoải mái.
Nàng bằng lòng từ bỏ Tiêu Phồn sao? Nàng yên tâm để lại đứa bé sao? Lúc này Nhan Chỉ bỗng mở mắt, nhìn ta với một nụ cười ẩn ý... Ta giật mình tỉnh giấc, tẩm y ướt đẫm mồ hôi.
"Tỉnh rồi?". Nến được thắp lên, ta bị ánh sáng bất ngờ làm lóa mắt.
Đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Phồn đang đứng bên giường ta, "Hoàng thượng, sao người lại đến đây?". Hắn đứng đó chắp tay ra sau lưng, thời gian đã quá đỗi khoan dung với nam nhân này, so với lần đầu gặp gỡ thì giờ đây hắn càng quyến rũ hơn xưa tựa như hương rượu nồng hậu mát lạnh.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, giọng nói khàn khàn: "Ban nãy ngươi luôn gọi tên của tiên hoàng hậu".
"Vâng, thiếp nằm mơ thấy tiên hậu".
Một bạt tai đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong cung, ta thật sự không thể tin nổi nhưng đau đớn bên mặt trái đã nhắc nhở ta rằng tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Đến nỗi ta phải tự nhéo chính bản thân để trấn tĩnh lại.
Tiêu Phồn gào lên đầy giận dữ: "Ả độc phụ nhà ngươi! Sao ngươi dám gọi thẳng tên tự của nàng ấy?".
Ta vịn vào thành giường mà đứng lên, lúc này đây lòng tin của ta đã sụp đổ rồi.
Ta cứ luôn cho rằng Tiêu Phồn không thể quên Nhan Chỉ nhưng cũng khó lòng buông bỏ Hoắc Miễu ta. Bao lâu nay, mỗi hành động của hắn dành cho ta đều thể hiện tình yêu rất nồng nhiệt khiến ta đắm chìm trong mộng đẹp không thể nào dứt ra được, ấy thế mà hôm nay lại bị hai chữ "độc phụ" t á t một cái rõ đau!
"Tại sao lại không dám? Cô ta là hoàng hậu xuất thân đầu đường xó chợ, ta cũng là hoàng hậu nhưng lại đến từ Hoắc gia. Tại sao Hoắc Miễu ta lại không thể gọi thẳng tên của cô ta?". Ta thất lễ.
Mắt Tiêu Phồn trợn to, hắn định giơ tay lên t á t ta. Giờ đây ta như muốn bùng nổ, vì sao ta phải mãi mãi làm thiếp phủ phục dưới gối của nữ nhân thấp hèn đó? Bao năm nay ta chỉ muốn một câu trả lời thỏa đáng nhưng khi có được đáp án ta lại không muốn đối mặt với nó.
Ta nghênh mặt: "Ngươi đánh đi..."
Hắn khựng lại rồi cười lớn, nụ cười này trông rất sảng khoái mà rất quen thuộc. Ngày trước, sau đại điển phong hậu, hắn cũng ở trong cung của ta cười vui sướng như vậy.
"Hoắc Miễu, ngươi nghĩ trẫm không dám đánh ngươi hay sao?".
Ánh mắt của hắn tràn đầy sự giễu cợt cùng ghê t ở m khiến ta chùn bước. Trong đầu ta lóe lên vô số ý nghĩ, chẳng lẽ những năm này ta đã bỏ lỡ điều gì sao?
"Chẳng qua là ngươi ỷ vào xuất thân của mình mà thôi, ngươi nghĩ tất cả những chuyện mà ngươi gây ra không lưu lại dấu vết nào hay sao?".
Ta dùng hết sức lực mà hỏi: "Ta đã làm chuyện gì? Suốt bao năm nay ta giúp ngươi chưởng quản lục cung, nuôi nấng con cái, rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì mà ngươi mắng ta là độc phụ?".
Hóa ra tình yêu của Tiêu Phồn dành cho ta cũng chỉ là kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước) mà thôi.
Hắn là người dệt nên mộng cảnh tuyệt đẹp khiến ta say giấc nồng, giờ đây hắn cũng chính là người tự tay phá tan giấc mộng đẹp đẽ đó.
Bàn tay của Tiêu Phồn hạ xuống một cách tàn nhẫn, cái t á t này rất mạnh khiến ta ngã xuống đất "Ngươi hại c h ế t Nhan Chỉ...".
Ta ngẩng đầu hoảng hốt, bên má đã sưng phù.
"Ngày nàng ấy lâm bồn, chính ngươi đã động tay động chân suýt nữa thì một x á c hai mạng, nếu không phải A Chỉ liều mạng sinh ra Giác nhi..." Hắn tức đến nỗi nói không nên lời, ngọn lửa thịnh nộ trong mắt hắn như muốn nuốt chửng ta.
"Hóa ra là vậy". Ta lẩm bẩm nói.
Cái c h ế t của Nhan Chỉ không liên quan đến ta và mẹ. Vì sao hắn và cả bọn họ đều một mực chắc chắn quy tội cho ta? Tất cả thật rối ren, ta không hiểu, ta không biết gì cả.
Nếu hắn đã hoài nghi ta từ lâu vậy sao bây giờ mới ngả bài? Trước đó kiêng dè Hoắc gia, bây giờ lại…
"Ngươi muốn làm gì?". Ta sợ hãi.
"Ngươi ỷ vào thế lực của nhà mẹ đẻ, vậy ta sẽ nhổ tận gốc Hoắc gia! Để ta nói cho ngươi biết, tối nay thánh chỉ đã được tuyên bố, Hoắc gia kéo bè kết phái, mưu hại tiên hậu, cha mẹ ngươi sẽ bị c h é m đ ầ u, những kẻ còn lại bị lưu đày biên cương, vĩnh viễn không được quay về...".
Ta khiếp sợ không thốt nên lời, cố gắng vươn tay túm lấy y bào của hắn.
Làm sao Tiêu Phồn có thể đối xử với ta như vậy? Quá đỗi kích động khiến ta không kiềm chế được mà thổ huyết.
Hắn ngồi xổm xuống vuốt ve ngón tay ta, gương mặt tàn nhẫn và sảng khoái.
"Hoắc Miễu à, có đau không? Mấy năm nay, mỗi lần ở bên cạnh ngươi khiến ta rất thống khổ! Ngươi hại c h ế t người mà ta yêu nhất, ta lại phải cho ngươi hết thảy vinh sủng của nàng... Mỗi lần thân mật với ngươi khiến ta rất thống khổ ngươi có biết không hả?".
"Hoắc gia cường đại, ta chỉ có thể nhẫn nhịn đợi thời cơ để chà đạp tất cả các ngươi. Ngươi không phải là nữ nhi thế gia kiêu căng ngạo mạn hay sao? Ta rất chán ghét gương mặt cao cao tại thượng này! Đích nữ Hoắc gia quả nhiên uy phong... uy phong đến mức có thể hại c h ế t A Chỉ của ta phải không?".
Hắn thì thầm vào tai ta: "Có biết vì sao ta muốn thành hôn với ngươi không?".
"Không... Ta không muốn nghe...".
"Bởi vì ngươi không thể sinh con! Hoắc Miễu à, ngươi có thể chất âm hàn, cả đời này không thể có con! Chuyện này cha mẹ ngươi đều biết, chỉ có ngươi là chẳng biết gì! ". Tiêu Phồn cười như điên, còn ta đã nước mắt đầm đìa tự bao giờ.
Đêm nay thật kinh hoàng, cũng chính là đêm đau đớn nhất trong cuộc đời của ta.
Cha mẹ, tình yêu, tôn vinh,... ta không còn gì nữa rồi.
Trước khi ngất xỉu, ta nghe thấy tiếng của Tiêu Phồn: "Dù ngươi có sinh được ta cũng không để ngươi sinh ra bất kì đứa con nào!". Ta thà tin rằng lời nói này là vì Tiêu Phồn trả thù cho Nhan Chỉ chứ không muốn thừa nhận đây là âm mưu hắn che giấu bao năm nay.
Ta đau quá, rất rất đau...
Ngày hôm đó ta nằm mơ thấy Nhan Chỉ.
Nàng nằm hấp hối trong phòng sinh, cả người toàn là m á u. Bên cạnh là Thải Trà và mấy bà mụ hộ sinh, Giác nhi được bọc trong chăn, nàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nó, nhìn từng người rồi nở một nụ cười khoan thai.
Nhan Chỉ dần nhắm mắt, dường như linh hồn nàng đang rời khỏi thể x á c, sự ra đi bình an và thoải mái.
Nàng bằng lòng từ bỏ Tiêu Phồn sao? Nàng yên tâm để lại đứa bé sao? Lúc này Nhan Chỉ bỗng mở mắt, nhìn ta với một nụ cười ẩn ý... Ta giật mình tỉnh giấc, tẩm y ướt đẫm mồ hôi.
"Tỉnh rồi?". Nến được thắp lên, ta bị ánh sáng bất ngờ làm lóa mắt.
Đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Phồn đang đứng bên giường ta, "Hoàng thượng, sao người lại đến đây?". Hắn đứng đó chắp tay ra sau lưng, thời gian đã quá đỗi khoan dung với nam nhân này, so với lần đầu gặp gỡ thì giờ đây hắn càng quyến rũ hơn xưa tựa như hương rượu nồng hậu mát lạnh.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, giọng nói khàn khàn: "Ban nãy ngươi luôn gọi tên của tiên hoàng hậu".
"Vâng, thiếp nằm mơ thấy tiên hậu".
Một bạt tai đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong cung, ta thật sự không thể tin nổi nhưng đau đớn bên mặt trái đã nhắc nhở ta rằng tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Đến nỗi ta phải tự nhéo chính bản thân để trấn tĩnh lại.
Tiêu Phồn gào lên đầy giận dữ: "Ả độc phụ nhà ngươi! Sao ngươi dám gọi thẳng tên tự của nàng ấy?".
Ta vịn vào thành giường mà đứng lên, lúc này đây lòng tin của ta đã sụp đổ rồi.
Ta cứ luôn cho rằng Tiêu Phồn không thể quên Nhan Chỉ nhưng cũng khó lòng buông bỏ Hoắc Miễu ta. Bao lâu nay, mỗi hành động của hắn dành cho ta đều thể hiện tình yêu rất nồng nhiệt khiến ta đắm chìm trong mộng đẹp không thể nào dứt ra được, ấy thế mà hôm nay lại bị hai chữ "độc phụ" t á t một cái rõ đau!
"Tại sao lại không dám? Cô ta là hoàng hậu xuất thân đầu đường xó chợ, ta cũng là hoàng hậu nhưng lại đến từ Hoắc gia. Tại sao Hoắc Miễu ta lại không thể gọi thẳng tên của cô ta?". Ta thất lễ.
Mắt Tiêu Phồn trợn to, hắn định giơ tay lên t á t ta. Giờ đây ta như muốn bùng nổ, vì sao ta phải mãi mãi làm thiếp phủ phục dưới gối của nữ nhân thấp hèn đó? Bao năm nay ta chỉ muốn một câu trả lời thỏa đáng nhưng khi có được đáp án ta lại không muốn đối mặt với nó.
Ta nghênh mặt: "Ngươi đánh đi..."
Hắn khựng lại rồi cười lớn, nụ cười này trông rất sảng khoái mà rất quen thuộc. Ngày trước, sau đại điển phong hậu, hắn cũng ở trong cung của ta cười vui sướng như vậy.
"Hoắc Miễu, ngươi nghĩ trẫm không dám đánh ngươi hay sao?".
Ánh mắt của hắn tràn đầy sự giễu cợt cùng ghê t ở m khiến ta chùn bước. Trong đầu ta lóe lên vô số ý nghĩ, chẳng lẽ những năm này ta đã bỏ lỡ điều gì sao?
"Chẳng qua là ngươi ỷ vào xuất thân của mình mà thôi, ngươi nghĩ tất cả những chuyện mà ngươi gây ra không lưu lại dấu vết nào hay sao?".
Ta dùng hết sức lực mà hỏi: "Ta đã làm chuyện gì? Suốt bao năm nay ta giúp ngươi chưởng quản lục cung, nuôi nấng con cái, rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì mà ngươi mắng ta là độc phụ?".
Hóa ra tình yêu của Tiêu Phồn dành cho ta cũng chỉ là kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước) mà thôi.
Hắn là người dệt nên mộng cảnh tuyệt đẹp khiến ta say giấc nồng, giờ đây hắn cũng chính là người tự tay phá tan giấc mộng đẹp đẽ đó.
Bàn tay của Tiêu Phồn hạ xuống một cách tàn nhẫn, cái t á t này rất mạnh khiến ta ngã xuống đất "Ngươi hại c h ế t Nhan Chỉ...".
Ta ngẩng đầu hoảng hốt, bên má đã sưng phù.
"Ngày nàng ấy lâm bồn, chính ngươi đã động tay động chân suýt nữa thì một x á c hai mạng, nếu không phải A Chỉ liều mạng sinh ra Giác nhi..." Hắn tức đến nỗi nói không nên lời, ngọn lửa thịnh nộ trong mắt hắn như muốn nuốt chửng ta.
"Hóa ra là vậy". Ta lẩm bẩm nói.
Cái c h ế t của Nhan Chỉ không liên quan đến ta và mẹ. Vì sao hắn và cả bọn họ đều một mực chắc chắn quy tội cho ta? Tất cả thật rối ren, ta không hiểu, ta không biết gì cả.
Nếu hắn đã hoài nghi ta từ lâu vậy sao bây giờ mới ngả bài? Trước đó kiêng dè Hoắc gia, bây giờ lại…
"Ngươi muốn làm gì?". Ta sợ hãi.
"Ngươi ỷ vào thế lực của nhà mẹ đẻ, vậy ta sẽ nhổ tận gốc Hoắc gia! Để ta nói cho ngươi biết, tối nay thánh chỉ đã được tuyên bố, Hoắc gia kéo bè kết phái, mưu hại tiên hậu, cha mẹ ngươi sẽ bị c h é m đ ầ u, những kẻ còn lại bị lưu đày biên cương, vĩnh viễn không được quay về...".
Ta khiếp sợ không thốt nên lời, cố gắng vươn tay túm lấy y bào của hắn.
Làm sao Tiêu Phồn có thể đối xử với ta như vậy? Quá đỗi kích động khiến ta không kiềm chế được mà thổ huyết.
Hắn ngồi xổm xuống vuốt ve ngón tay ta, gương mặt tàn nhẫn và sảng khoái.
"Hoắc Miễu à, có đau không? Mấy năm nay, mỗi lần ở bên cạnh ngươi khiến ta rất thống khổ! Ngươi hại c h ế t người mà ta yêu nhất, ta lại phải cho ngươi hết thảy vinh sủng của nàng... Mỗi lần thân mật với ngươi khiến ta rất thống khổ ngươi có biết không hả?".
"Hoắc gia cường đại, ta chỉ có thể nhẫn nhịn đợi thời cơ để chà đạp tất cả các ngươi. Ngươi không phải là nữ nhi thế gia kiêu căng ngạo mạn hay sao? Ta rất chán ghét gương mặt cao cao tại thượng này! Đích nữ Hoắc gia quả nhiên uy phong... uy phong đến mức có thể hại c h ế t A Chỉ của ta phải không?".
Hắn thì thầm vào tai ta: "Có biết vì sao ta muốn thành hôn với ngươi không?".
"Không... Ta không muốn nghe...".
"Bởi vì ngươi không thể sinh con! Hoắc Miễu à, ngươi có thể chất âm hàn, cả đời này không thể có con! Chuyện này cha mẹ ngươi đều biết, chỉ có ngươi là chẳng biết gì! ". Tiêu Phồn cười như điên, còn ta đã nước mắt đầm đìa tự bao giờ.
Đêm nay thật kinh hoàng, cũng chính là đêm đau đớn nhất trong cuộc đời của ta.
Cha mẹ, tình yêu, tôn vinh,... ta không còn gì nữa rồi.
Trước khi ngất xỉu, ta nghe thấy tiếng của Tiêu Phồn: "Dù ngươi có sinh được ta cũng không để ngươi sinh ra bất kì đứa con nào!". Ta thà tin rằng lời nói này là vì Tiêu Phồn trả thù cho Nhan Chỉ chứ không muốn thừa nhận đây là âm mưu hắn che giấu bao năm nay.
Ta đau quá, rất rất đau...