Chương 8
8.
Đại Tề.
Mùng một tháng tư năm Tuyên Đức thứ sáu, cao tổ hạ chỉ xử tử gia chủ Hoắc gia, đồng thời phế truất Hoắc hoàng hậu.
Sau khi thánh chỉ phế hậu bố cáo thiên hạ, ta bị đày vào lãnh cung.
Cuộc sống ở đây rất khó khăn, đêm dài đằng đẵng, ta chỉ có thể niệm Phật siêu độ cho từng người trong Hoắc gia. Ta hối hận rồi, nếu lúc trước ta không nằng nặc đòi gả cho hắn có khi bây giờ Hoắc gia đã không đến nông nỗi này…
Nhiều năm trước, khi ta làm hoàng quý phi cũng đã thấy được sự sủng ái của Tiêu Phồn đối với Nhan Chỉ.
Quả là cố kiếm tình thâm, sao ta có thể địch lại được chứ?
Tuy rằng ta luôn xem thường dung mạo của Nhan Chỉ, nhưng điều đó thực chất lại xuất phát từ lòng đố kị mà thôi, hay ở phương diện khác ta luôn áp đảo nàng dường như có thể đánh gãy sự thiên vị của Tiêu Phồn. Ấy thế nhưng tước vị hoàng quý phi kia đã khơi dậy sự hiếu thắng trong ta, ta nhất định phải đánh cược, dùng một đời an yên để đổi lấy tấm chân tình của Tiêu Phồn.
Từ khi vào cung ta đã trở nên mù quáng, chỉ biết tranh giành tình cảm, trong mắt chỉ có Tiêu Phồn. Tai họa tày trời ập đến Hoắc gia mà ta cũng chẳng hay biết gì, thật n g u xuẩn.
Ta đã thua rồi, thua một cách thảm hại... giờ đây ta chẳng còn gì cả.
Ta không buồn giải thích về cái c h ế t của Nhan Chỉ nữa, giờ đây ta đã không còn cha mẹ, sự chân thành của ta lại bị chà đạp tàn nhẫn. Ngày xưa ta yêu Tiêu Phồn nhiều bao nhiêu thì hiện tại ta lại hận hắn bấy nhiêu.
Đừng bao giờ xem thường lòng hận thù của bất kì nữ nhân nào trên thế gian này.
Giác nhi đến lãnh cung khi ta đang luyện chữ.
Tuy ta đã bị phế khỏi hậu vị, ở nơi lãnh cung không thấy ánh mặt trời nhưng cũng không cần lo về vấn đề ăn mặc. Tiêu Phồn muốn ta phải sống, hắn cho rằng ta mà chết đi thì quá thanh thản rồi.
Ta nhất định phải sống trong thê lương, sống một cách tạm bợ thì hắn mới cảm thấy hả dạ.
Đã ba năm rồi, ba năm sống trong lãnh cung khiến ta càng thêm quật cường. Tiêu Phồn muốn ta sống không bằng c h ế t nhưng ta lại cứ sống thật tốt, thật vui vẻ.
Giác nhi vò nát trang giấy, sau đó hất cả lọ mực lên mặt ta. Tiểu Hoàng Môn ghì ta xuống đất, Giác nhi đá vào ngực ta một cách dữ tợn hệt như phụ hoàng của nó, còn ta lại không thể động đậy cũng không thể phản kháng.
Năm nay Giác nhi cũng đã chín tuổi rồi, cao hơn lúc trước rất nhiều. Thằng bé đá rất mạnh, lồng ngực như vỡ vụn, ta nở một nụ cười, trước mắt dần trở nên mơ hồ, chịu không nổi nữa…
Tất cả mọi đau khổ cuối cùng cũng kết thúc.
Ba năm nay ta đều suy nghĩ rằng phải làm cách nào để trả thù cho Hoắc gia đây? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng ra một ý kiến khá hay ho.
Trong khoảng thời gian đó, ngày nào Giác nhi cũng đến tra tấn ta. Ta rất hiểu thằng bé, tính tình ngang ngược lại tự phụ, Tiêu Phồn bận rộn triều chính không có thời gian trông nom, chỉ biết giao nó cho thái phó. Gặp chuyện gì cũng không hỏi đầu đuôi rõ ràng liền trách cứ, không chỉ vậy mà bọn hạ nhân thường xuyên nịnh bợ, lâu dần đứa trẻ này trở nên tàn bạo, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Quả nhiên nụ cười của ta đã chọc giận thằng bé.
"Bà cười cái gì?".
"Tất nhiên ta phải cười rồi. Mẫu hậu ruột thịt của ngươi đã c h ế t còn ta lại sống yên lành thế này, phụ hoàng ngươi không nỡ lấy mạng của ta đấy!".
Ta ngửa mặt lên trời mà cười một tràng dài: "Người ngươi gọi là mẫu hậu suốt sáu năm chính là ta, còn nàng đã sớm mục rửa thành đống cát rồi...".
Giác nhi dường như nổi đ i ê n, nó nhìn xung quanh rồi dừng ánh mắt tại nghiên mực Đoan Khê, "Giữ chặt cánh tay phải của ả tiện nhân này cho ta!".
Đám người hầu vội đến khuyên can nhưng Giác nhi lại càng thêm cố chấp: "Các ngươi tính tạo phản sao? Lời nói của bổn thái tử mà các ngươi cũng dám làm trái hả?".
Thằng bé cầm nghiên mực Đoan Khê ngồi xổm xuống, trên mặt ta dính đầy mực, nó nắm chặt cổ tay ta rồi nện nghiên mực xuống thật mạnh, càng đau ta lại càng cười. Dần dần ta cười thành tiếng, đau đớn khiến ta bỗng tỉnh táo lạ thường, xóa tan sự mềm lòng cuối cùng.
Tiêu Phồn ơi là Tiêu Phồn, ba năm nay cuối cùng ta cũng tính kế ngươi được một lần, ta muốn cho ngươi biết thế nào là phụ tử bất hòa.
Dù sao ta cũng có công nuôi nấng Giác nhi, nó có thể hận ta nhưng không thể g i ế t ta. Ta cố ý chọc điên nó, khiến nó tra tấn ta một cách dã man. Đêm nay là ngày c h ế t của ta, ta sẽ tự s á t để khiến Giác nhi mang tiếng ác cả đời.
Chủ nhân của giang sơn này có thể tầm thường nhưng lại không được tàn bạo.
Ta không có lỗi gì cả, chỉ có nó và Tiêu Phồn mới phải hổ thẹn với ta!
Ta cười đ iê n dại, chợt hiểu ra nhiều điều mà từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ không thông.
"Hóa ra là vậy, Nhan Chỉ... Nhan Chỉ thì ra là ngươi, uổng công ta nhập cung làm thiếp!". Giác nhi giật mình lùi về sau, nó suy sụp ngồi trên mặt đất rồi cứ nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, nghiên mực Đoan Khê dính be bét m á u.
Hết thảy đều đã sáng tỏ, ta luôn tự cho mình là thông minh không ngờ lại n g u như lợn! Tất cả đều đã được Nhan Chỉ tính toán kỹ lưỡng hết rồi.
Không hổ danh là nữ tử mà Tiêu Phồn sủng ái, không hổ danh là thê tử kết tóc khiến hắn nhớ mãi không quên. Nhan Chỉ đã dùng cái c h ế t của mình để sắp đặt kết cục đẹp đẽ này cho ta từ lâu rồi!
Đại Tề.
Mùng một tháng tư năm Tuyên Đức thứ sáu, cao tổ hạ chỉ xử tử gia chủ Hoắc gia, đồng thời phế truất Hoắc hoàng hậu.
Sau khi thánh chỉ phế hậu bố cáo thiên hạ, ta bị đày vào lãnh cung.
Cuộc sống ở đây rất khó khăn, đêm dài đằng đẵng, ta chỉ có thể niệm Phật siêu độ cho từng người trong Hoắc gia. Ta hối hận rồi, nếu lúc trước ta không nằng nặc đòi gả cho hắn có khi bây giờ Hoắc gia đã không đến nông nỗi này…
Nhiều năm trước, khi ta làm hoàng quý phi cũng đã thấy được sự sủng ái của Tiêu Phồn đối với Nhan Chỉ.
Quả là cố kiếm tình thâm, sao ta có thể địch lại được chứ?
Tuy rằng ta luôn xem thường dung mạo của Nhan Chỉ, nhưng điều đó thực chất lại xuất phát từ lòng đố kị mà thôi, hay ở phương diện khác ta luôn áp đảo nàng dường như có thể đánh gãy sự thiên vị của Tiêu Phồn. Ấy thế nhưng tước vị hoàng quý phi kia đã khơi dậy sự hiếu thắng trong ta, ta nhất định phải đánh cược, dùng một đời an yên để đổi lấy tấm chân tình của Tiêu Phồn.
Từ khi vào cung ta đã trở nên mù quáng, chỉ biết tranh giành tình cảm, trong mắt chỉ có Tiêu Phồn. Tai họa tày trời ập đến Hoắc gia mà ta cũng chẳng hay biết gì, thật n g u xuẩn.
Ta đã thua rồi, thua một cách thảm hại... giờ đây ta chẳng còn gì cả.
Ta không buồn giải thích về cái c h ế t của Nhan Chỉ nữa, giờ đây ta đã không còn cha mẹ, sự chân thành của ta lại bị chà đạp tàn nhẫn. Ngày xưa ta yêu Tiêu Phồn nhiều bao nhiêu thì hiện tại ta lại hận hắn bấy nhiêu.
Đừng bao giờ xem thường lòng hận thù của bất kì nữ nhân nào trên thế gian này.
Giác nhi đến lãnh cung khi ta đang luyện chữ.
Tuy ta đã bị phế khỏi hậu vị, ở nơi lãnh cung không thấy ánh mặt trời nhưng cũng không cần lo về vấn đề ăn mặc. Tiêu Phồn muốn ta phải sống, hắn cho rằng ta mà chết đi thì quá thanh thản rồi.
Ta nhất định phải sống trong thê lương, sống một cách tạm bợ thì hắn mới cảm thấy hả dạ.
Đã ba năm rồi, ba năm sống trong lãnh cung khiến ta càng thêm quật cường. Tiêu Phồn muốn ta sống không bằng c h ế t nhưng ta lại cứ sống thật tốt, thật vui vẻ.
Giác nhi vò nát trang giấy, sau đó hất cả lọ mực lên mặt ta. Tiểu Hoàng Môn ghì ta xuống đất, Giác nhi đá vào ngực ta một cách dữ tợn hệt như phụ hoàng của nó, còn ta lại không thể động đậy cũng không thể phản kháng.
Năm nay Giác nhi cũng đã chín tuổi rồi, cao hơn lúc trước rất nhiều. Thằng bé đá rất mạnh, lồng ngực như vỡ vụn, ta nở một nụ cười, trước mắt dần trở nên mơ hồ, chịu không nổi nữa…
Tất cả mọi đau khổ cuối cùng cũng kết thúc.
Ba năm nay ta đều suy nghĩ rằng phải làm cách nào để trả thù cho Hoắc gia đây? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng ra một ý kiến khá hay ho.
Trong khoảng thời gian đó, ngày nào Giác nhi cũng đến tra tấn ta. Ta rất hiểu thằng bé, tính tình ngang ngược lại tự phụ, Tiêu Phồn bận rộn triều chính không có thời gian trông nom, chỉ biết giao nó cho thái phó. Gặp chuyện gì cũng không hỏi đầu đuôi rõ ràng liền trách cứ, không chỉ vậy mà bọn hạ nhân thường xuyên nịnh bợ, lâu dần đứa trẻ này trở nên tàn bạo, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Quả nhiên nụ cười của ta đã chọc giận thằng bé.
"Bà cười cái gì?".
"Tất nhiên ta phải cười rồi. Mẫu hậu ruột thịt của ngươi đã c h ế t còn ta lại sống yên lành thế này, phụ hoàng ngươi không nỡ lấy mạng của ta đấy!".
Ta ngửa mặt lên trời mà cười một tràng dài: "Người ngươi gọi là mẫu hậu suốt sáu năm chính là ta, còn nàng đã sớm mục rửa thành đống cát rồi...".
Giác nhi dường như nổi đ i ê n, nó nhìn xung quanh rồi dừng ánh mắt tại nghiên mực Đoan Khê, "Giữ chặt cánh tay phải của ả tiện nhân này cho ta!".
Đám người hầu vội đến khuyên can nhưng Giác nhi lại càng thêm cố chấp: "Các ngươi tính tạo phản sao? Lời nói của bổn thái tử mà các ngươi cũng dám làm trái hả?".
Thằng bé cầm nghiên mực Đoan Khê ngồi xổm xuống, trên mặt ta dính đầy mực, nó nắm chặt cổ tay ta rồi nện nghiên mực xuống thật mạnh, càng đau ta lại càng cười. Dần dần ta cười thành tiếng, đau đớn khiến ta bỗng tỉnh táo lạ thường, xóa tan sự mềm lòng cuối cùng.
Tiêu Phồn ơi là Tiêu Phồn, ba năm nay cuối cùng ta cũng tính kế ngươi được một lần, ta muốn cho ngươi biết thế nào là phụ tử bất hòa.
Dù sao ta cũng có công nuôi nấng Giác nhi, nó có thể hận ta nhưng không thể g i ế t ta. Ta cố ý chọc điên nó, khiến nó tra tấn ta một cách dã man. Đêm nay là ngày c h ế t của ta, ta sẽ tự s á t để khiến Giác nhi mang tiếng ác cả đời.
Chủ nhân của giang sơn này có thể tầm thường nhưng lại không được tàn bạo.
Ta không có lỗi gì cả, chỉ có nó và Tiêu Phồn mới phải hổ thẹn với ta!
Ta cười đ iê n dại, chợt hiểu ra nhiều điều mà từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ không thông.
"Hóa ra là vậy, Nhan Chỉ... Nhan Chỉ thì ra là ngươi, uổng công ta nhập cung làm thiếp!". Giác nhi giật mình lùi về sau, nó suy sụp ngồi trên mặt đất rồi cứ nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, nghiên mực Đoan Khê dính be bét m á u.
Hết thảy đều đã sáng tỏ, ta luôn tự cho mình là thông minh không ngờ lại n g u như lợn! Tất cả đều đã được Nhan Chỉ tính toán kỹ lưỡng hết rồi.
Không hổ danh là nữ tử mà Tiêu Phồn sủng ái, không hổ danh là thê tử kết tóc khiến hắn nhớ mãi không quên. Nhan Chỉ đã dùng cái c h ế t của mình để sắp đặt kết cục đẹp đẽ này cho ta từ lâu rồi!