Chương 6
6.
Ta sai người đánh c h ế t Thải Trà đồng thời trấn áp lời đồn trong cung, nhưng dường như tình mẫu tử của ta và Giác nhi vẫn không có cách nào hàn gắn, dần trở nên xa cách.
Dù sao ta cũng đã nuôi nấng thằng bé từng ấy năm, giờ đây chỉ vì một lời đồn mà mẹ con bất hòa khiến ta rất đau lòng. Nhưng ta để ý thái độ của Tiêu Phồn nhiều hơn, tình nghĩa phu thê bấy lâu nay vẫn đủ để hắn tin tưởng ta.
Sự xuất hiện của Thải Trà khiến ta nảy sinh nghi ngờ. Ả cứ khăng khăng cho rằng ta là người hại c h ế t Nhan Chỉ, vì quá tức giận ta mới sai người đánh c h ế t ả nhưng vẫn chưa hỏi ra chứng cứ gì. Vậy tại sao ả lại chắc chắn đến thế?
Trong đầu ta chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là mẹ đã ra tay? Ngày trước Nhan Chỉ mang thai, bà ấy cũng đã từng có ý định này nhưng ta đã từ chối rồi kia mà! Nếu thật sự là bà ấy thì chẳng khác nào ta đã hại Nhan Chỉ chứ?
Ta mời mẹ vào cung nhưng đến khi nhìn thấy bà ấy ta lại không thể tin nổi. Mẹ của ta là phu nhân thế gia tôn quý nhất vương triều Đại Tề, ấy thế nhưng giờ đây trông bà tiều tụy kinh khủng, tóc mai hai bên thái dương đều đã bạc, không còn dáng vẻ khôn ngoan tài cán của phu nhân Hoắc gia nữa. Giờ phút này mẹ như một phụ nhân tầm thường đến cầu cứu con gái mình.
"Mẹ làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì rồi?". Ta hoảng hốt mà hỏi.
Mẹ xua tay một cách yếu ớt, dường như cả người không còn chút sinh khí nào: "Là nhà ngoại của con".
"Nhà ngoại làm sao?". Tiêu Phồn kiêng kị hậu cung tham chính, vì không muốn hắn nhọc lòng nên ta đã cố ý giảm bớt liên hệ với Hoắc gia, một năm chỉ dám mời đến vài lần.
"Trong nhà lục đục đã lâu, con ở hậu cung không khác gì kẻ đ i ế c người m ù cả".
"Những năm gần đây thủ đoạn của hoàng thượng ngày càng lão luyện, địa vị của Hoắc gia tụt dốc không phanh, kém xa so với lúc khai quốc. Hơn nữa, nhân tài trong triều đông đúc, hắn cũng không cần Hoắc gia giúp chiêu binh mãi mã nữa".
Mẹ nhếch khóe miệng một cách châm chọc: "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh (Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt). Ngày trước chúng ta giúp hắn, bây giờ hắn lại qua cầu rút ván".
"Hắn" ở đây tất nhiên là nói Tiêu Phồn.
Ta vội la lên: "Mẹ, dù sao cũng đang ở trong cung, người phải kiêng nể một chút".
Mẹ thờ ơ, một lúc sau mới lên tiếng: "Hôm qua cữu cữu của con bị tống vào ngục, con có biết vì sao không? Thị thiếp trong nhà nhị cữu ỷ vào danh tiếng của đệ ấy mà đánh c h ế t người, sau đó bị Ngự Sử buộc tội. Hoàng thượng hạ lệnh tra rõ sự tình, cuối cùng lộ ra vài khoản tiền cho vay, kẻ nào kẻ nấy thi nhau viết cáo trạng".
"Chuyện này nhà nào cũng có, sao lại khư khư nhắm vào nhà mình chứ?".
Sắc mặt của mẹ trở nên khó chịu: "Nếu không phải hoàng thượng ở đằng sau bày mưu tính kế thì Ngự Sử sao dám làm càn? Nói trắng ra thì ngôn quan chính là đám c h ó mà hắn nuôi để cắn chúng ta".
Thế gia đại tộc, đồng khí liên chi. Nhà ngoại gặp chuyện, Hoắc gia cũng không thoát khỏi liên lụy.
Hóa ra là vậy... Tiêu Phồn vẫn sủng hạnh ta như trước nhưng thực chất hắn đã bắt đầu đối phó với nhà ta, ra tay với vây cánh của Hoắc gia.
Ta không còn gì để nói với mẹ, tất cả đã đến nước đường cùng rồi... tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Thấy mẹ định đẩy cửa bước ra, ta cắn môi hỏi: "Mẹ khoan đã, hãy nói cho con gái biết cái c h ế t của Nhan Chỉ có liên quan đến mẹ không?".
Một tiếng thở dài thật não nề…
"Mẹ và cha chỉ có một đứa con gái, đã khi nào hai chúng ta làm trái ý con chưa? Mắt của con không nhìn ra được đâu là phải trái nữa rồi. Miễu nhi à, từ nay về sau Hoắc gia có chuyện gì con đừng hỏi đến, cũng đừng mời mẹ vào cung nữa. Mẹ và cha không thể tiếp tục quan tâm con, hãy tự giải quyết mọi chuyện cho thật tốt...".
Mẹ đẩy cửa ra rồi rời đi.
Đằng sau cánh cửa rộng mở kia, ánh tà dương đọng ở phía chân trời khiến khoảng không nhuốm đỏ cả một mảng. Bóng dáng mẹ hòa quyện cùng quầng sáng của hoàng hôn tạo nên một khung cảnh mờ ảo khiến ta có cảm giác ớn lạnh lạ thường.
Ta cứ nhìn mẹ từng chút từng chút biến mất khỏi tầm mắt mà không làm gì được.
Kiếp này ta không thể gặp lại bà ấy thêm một lần nào nữa.
Đó là vĩnh biệt...
Ta sai người đánh c h ế t Thải Trà đồng thời trấn áp lời đồn trong cung, nhưng dường như tình mẫu tử của ta và Giác nhi vẫn không có cách nào hàn gắn, dần trở nên xa cách.
Dù sao ta cũng đã nuôi nấng thằng bé từng ấy năm, giờ đây chỉ vì một lời đồn mà mẹ con bất hòa khiến ta rất đau lòng. Nhưng ta để ý thái độ của Tiêu Phồn nhiều hơn, tình nghĩa phu thê bấy lâu nay vẫn đủ để hắn tin tưởng ta.
Sự xuất hiện của Thải Trà khiến ta nảy sinh nghi ngờ. Ả cứ khăng khăng cho rằng ta là người hại c h ế t Nhan Chỉ, vì quá tức giận ta mới sai người đánh c h ế t ả nhưng vẫn chưa hỏi ra chứng cứ gì. Vậy tại sao ả lại chắc chắn đến thế?
Trong đầu ta chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là mẹ đã ra tay? Ngày trước Nhan Chỉ mang thai, bà ấy cũng đã từng có ý định này nhưng ta đã từ chối rồi kia mà! Nếu thật sự là bà ấy thì chẳng khác nào ta đã hại Nhan Chỉ chứ?
Ta mời mẹ vào cung nhưng đến khi nhìn thấy bà ấy ta lại không thể tin nổi. Mẹ của ta là phu nhân thế gia tôn quý nhất vương triều Đại Tề, ấy thế nhưng giờ đây trông bà tiều tụy kinh khủng, tóc mai hai bên thái dương đều đã bạc, không còn dáng vẻ khôn ngoan tài cán của phu nhân Hoắc gia nữa. Giờ phút này mẹ như một phụ nhân tầm thường đến cầu cứu con gái mình.
"Mẹ làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì rồi?". Ta hoảng hốt mà hỏi.
Mẹ xua tay một cách yếu ớt, dường như cả người không còn chút sinh khí nào: "Là nhà ngoại của con".
"Nhà ngoại làm sao?". Tiêu Phồn kiêng kị hậu cung tham chính, vì không muốn hắn nhọc lòng nên ta đã cố ý giảm bớt liên hệ với Hoắc gia, một năm chỉ dám mời đến vài lần.
"Trong nhà lục đục đã lâu, con ở hậu cung không khác gì kẻ đ i ế c người m ù cả".
"Những năm gần đây thủ đoạn của hoàng thượng ngày càng lão luyện, địa vị của Hoắc gia tụt dốc không phanh, kém xa so với lúc khai quốc. Hơn nữa, nhân tài trong triều đông đúc, hắn cũng không cần Hoắc gia giúp chiêu binh mãi mã nữa".
Mẹ nhếch khóe miệng một cách châm chọc: "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh (Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt). Ngày trước chúng ta giúp hắn, bây giờ hắn lại qua cầu rút ván".
"Hắn" ở đây tất nhiên là nói Tiêu Phồn.
Ta vội la lên: "Mẹ, dù sao cũng đang ở trong cung, người phải kiêng nể một chút".
Mẹ thờ ơ, một lúc sau mới lên tiếng: "Hôm qua cữu cữu của con bị tống vào ngục, con có biết vì sao không? Thị thiếp trong nhà nhị cữu ỷ vào danh tiếng của đệ ấy mà đánh c h ế t người, sau đó bị Ngự Sử buộc tội. Hoàng thượng hạ lệnh tra rõ sự tình, cuối cùng lộ ra vài khoản tiền cho vay, kẻ nào kẻ nấy thi nhau viết cáo trạng".
"Chuyện này nhà nào cũng có, sao lại khư khư nhắm vào nhà mình chứ?".
Sắc mặt của mẹ trở nên khó chịu: "Nếu không phải hoàng thượng ở đằng sau bày mưu tính kế thì Ngự Sử sao dám làm càn? Nói trắng ra thì ngôn quan chính là đám c h ó mà hắn nuôi để cắn chúng ta".
Thế gia đại tộc, đồng khí liên chi. Nhà ngoại gặp chuyện, Hoắc gia cũng không thoát khỏi liên lụy.
Hóa ra là vậy... Tiêu Phồn vẫn sủng hạnh ta như trước nhưng thực chất hắn đã bắt đầu đối phó với nhà ta, ra tay với vây cánh của Hoắc gia.
Ta không còn gì để nói với mẹ, tất cả đã đến nước đường cùng rồi... tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Thấy mẹ định đẩy cửa bước ra, ta cắn môi hỏi: "Mẹ khoan đã, hãy nói cho con gái biết cái c h ế t của Nhan Chỉ có liên quan đến mẹ không?".
Một tiếng thở dài thật não nề…
"Mẹ và cha chỉ có một đứa con gái, đã khi nào hai chúng ta làm trái ý con chưa? Mắt của con không nhìn ra được đâu là phải trái nữa rồi. Miễu nhi à, từ nay về sau Hoắc gia có chuyện gì con đừng hỏi đến, cũng đừng mời mẹ vào cung nữa. Mẹ và cha không thể tiếp tục quan tâm con, hãy tự giải quyết mọi chuyện cho thật tốt...".
Mẹ đẩy cửa ra rồi rời đi.
Đằng sau cánh cửa rộng mở kia, ánh tà dương đọng ở phía chân trời khiến khoảng không nhuốm đỏ cả một mảng. Bóng dáng mẹ hòa quyện cùng quầng sáng của hoàng hôn tạo nên một khung cảnh mờ ảo khiến ta có cảm giác ớn lạnh lạ thường.
Ta cứ nhìn mẹ từng chút từng chút biến mất khỏi tầm mắt mà không làm gì được.
Kiếp này ta không thể gặp lại bà ấy thêm một lần nào nữa.
Đó là vĩnh biệt...