Chương 5
5.
Khi Giác nhi lên ba, ta trở thành hoàng hậu Đại Tề.
Ngày đó ta và Tiêu Phồn cùng nhau bước lên tường thành, ở dưới quần thần tung hô vạn tuế, xa xa vạn dân quỳ bái.
Dưới lớp phục trang lộng lẫy kia là trái tim chứa đầy khát vọng, cuối cùng ta đã có thể sánh vai cùng với Tiêu Phồn, sinh đồng khâm tử đồng huyệt (sống cùng chăn, c h ế t cùng huyệt). Khí phách thuở thiếu thời đến cùng cũng phải bình lặng.
Ta ở bên cạnh bầu bạn với Tiêu Phồn, nếu không nhắc đến Nhan Chỉ thì hình bóng của nàng cũng dần mờ nhạt rồi rơi vào quên lãng, đến ngay cả Giác nhi bé nhỏ cũng một mực gọi ta là mẫu hậu.
Ta xem thằng bé như con ruột cũng buông bỏ sự tiếc nuối về việc bản thân không thể mang thai. Một ngày nọ Giác nhi đến gặp ta, lúc này nó đã hiểu chuyện nên ít đến thăm ta hơn trước. Ta giang rộng vòng tay chờ đợi thằng bé nhào vào lòng như mọi khi nhưng nó lại hung dữ đẩy ta, hộp phấn vừa điều chế xong cũng bị hất đổ.
Tay thằng bé dính đầy màu đỏ cứ thế chĩa thẳng vào mặt ta: "Bà là người xấu. Bà là người hại c h ế t mẹ ruột của ta có phải không?". Ta vừa nhìn đã hiểu, trong mắt đứa trẻ này chỉ toàn là hận thù, phấn vương vãi khắp mặt đất đỏ như máu trông thật đau lòng.
Ta chưa bao giờ giấu giếm về thân phận của nó, sáu năm nay cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với thằng bé. Khi nó ham chơi, là ta dốc lòng dạy bảo, khi nó bị bệnh cũng là ta ở bên săn sóc, cả Hoắc gia đều nghe căn dặn, xem thằng bé như con ruột của ta. Sự việc ngày hôm nay khiến ta vô cùng thất vọng và đau lòng.
Ta bóp cằm nó: "Nói, ai dạy con những lời này?". Thằng bé im lặng, trừng mắt nhìn ta một cách ác độc. Lúc này ta giật mình ngộ ra một điều... gương mặt nhỏ nhắn mà ta hay khen ngợi giống Tiêu Phồn nay lại phảng phất dáng vẻ của Nhan Chỉ.
"Không nói phải không? Ta thật sự muốn nhìn xem là kẻ nào dám ăn nói bậy bạ trước mặt thái tử? Lôi ra đ á n h c h ế t cho xong việc".
Bỗng nhiên Tiêu Giác bắt đầu khóc nức nở, sự yếu đuối này làm ta cảm thấy chán ghét. Nếu ta có một đứa con ruột, chắc chắn sẽ không để nó giống Tiêu Giác, tùy tiện khóc lóc trước sự uy hiếp của kẻ mạnh.
Khi cung nhân bên cạnh nói rõ ngọn nguồn, ta rất lấy làm kinh hãi. Ta phải sớm nên nghĩ đến người có thể nói những lời này sau sáu năm chỉ có thể là cung nữ trung thành và tận tâm với Nhan Chỉ.
"Là ngươi, Thải Trà".
Nhan Chỉ qua đời, đại cung nữ năm xưa cũng từ chối quyền xuất cung do Tiêu Phồn ban cho, bằng lòng ở lại Hoán Y Cục làm công việc nặng nhọc.
Tấm lòng rất tốt, chí khí cũng lớn lắm nhưng ta xem thường ngươi!
Thải Trà quỳ gối trước mặt ta, ngày xưa ả đi theo Nhan Chỉ có bao giờ phải quỳ với ta đâu? Ta bắt đầu châm hương, mùi hương mà ả rất quen thuộc và cũng là mùi hương mà Nhan Chỉ yêu thích- Đậu Khấu hương.
"Ngươi đến Hoán Y Cục là vì không muốn quỳ gối trước ta. Đáng tiếc thật, bây giờ cho dù không muốn thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn mà quỳ xuống thôi".
"Ngày xưa khi Nhan Chỉ còn tại thế cũng không thể gây khó dễ cho ta, ta muốn phụng liễn ắt nàng phải nhường. Bây giờ ngươi chỉ là một ả cung nữ nho nhỏ mà lại dám bịa đặt gây chuyện, mê hoặc lòng người!".
Thải Trà đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm độc và hung ác: "Hoắc Miễu, ngươi hại c h ế t nương nương của ta, bây giờ lại dám gọi thẳng tên của người. Đêm nằm mơ không sợ báo ứng hay sao?".
"Ta hại chết cô ta? Thật nực cười! Bà mụ hộ sinh cho Nhan Chỉ do đích thân hoàng thượng lựa chọn, bao nhiêu thái y giỏi trong cung đều chầu chực bên cạnh, đến ngay cả hoàng thượng cũng đến đó giám sát. Nữ nhân mang thai vốn đã nguy hiểm muôn phần, cớ sao ngươi lại hắt bát nước bẩn này lên người ta?".
Ta ngồi xổm xuống rồi túm tóc ả. Nhan Chỉ ơi là Nhan Chỉ, vì sao ngươi c h ế t rồi mà âm hồn bất tán thế này?
"Ta nói lại lần nữa, Nhan Chỉ c h ế t vì sinh nở, không liên quan..."
Thải Trà như một con búp bê vải bị hỏng, ánh mắt căm phẫn hận không thể ăn tươi nuốt sống ta. Lòng ta trầm xuống, nhiều lời vô ích, ả đã nhận định ta là người hại Nhan Chỉ.
Quả thực sau khi Nhan Chỉ ra đi, mọi lợi ích của nàng đều bị ta chiếm lấy. Ta bắt đầu ngồi lên hậu vị, nuôi nấng đứa con mà nàng liều mạng sinh ra đời...địa vị, sủng ái, con nối dõi, cái gì ta cũng có.
Vào ngày giỗ đầu của Nhan Chỉ, Tiêu Phồn tự nhốt mình trong Trường Tín Cung, sâu trong nội tâm của hắn vẫn chưa thật sự quên đi nữ nhân này.
Dự đoán năm đó đã thành hiện thực, Nhan Chỉ đã thật sự trở thành cái gai đâm sâu vào lòng Tiêu Phồn, tất cả dáng dấp xinh đẹp nhất của nàng khảm sâu vào tâm trí hắn.
Ta thất vọng: "Thôi, nhiều lời vô ích".
"Lôi xuống đánh c h ế t đi".
Thải Trà nằm trên mặt đất, đôi mắt của ả cứ nhìn chòng chọc vào ta, gương mặt ẩn chứa ý cười như đạt được mục đích.
Khi Giác nhi lên ba, ta trở thành hoàng hậu Đại Tề.
Ngày đó ta và Tiêu Phồn cùng nhau bước lên tường thành, ở dưới quần thần tung hô vạn tuế, xa xa vạn dân quỳ bái.
Dưới lớp phục trang lộng lẫy kia là trái tim chứa đầy khát vọng, cuối cùng ta đã có thể sánh vai cùng với Tiêu Phồn, sinh đồng khâm tử đồng huyệt (sống cùng chăn, c h ế t cùng huyệt). Khí phách thuở thiếu thời đến cùng cũng phải bình lặng.
Ta ở bên cạnh bầu bạn với Tiêu Phồn, nếu không nhắc đến Nhan Chỉ thì hình bóng của nàng cũng dần mờ nhạt rồi rơi vào quên lãng, đến ngay cả Giác nhi bé nhỏ cũng một mực gọi ta là mẫu hậu.
Ta xem thằng bé như con ruột cũng buông bỏ sự tiếc nuối về việc bản thân không thể mang thai. Một ngày nọ Giác nhi đến gặp ta, lúc này nó đã hiểu chuyện nên ít đến thăm ta hơn trước. Ta giang rộng vòng tay chờ đợi thằng bé nhào vào lòng như mọi khi nhưng nó lại hung dữ đẩy ta, hộp phấn vừa điều chế xong cũng bị hất đổ.
Tay thằng bé dính đầy màu đỏ cứ thế chĩa thẳng vào mặt ta: "Bà là người xấu. Bà là người hại c h ế t mẹ ruột của ta có phải không?". Ta vừa nhìn đã hiểu, trong mắt đứa trẻ này chỉ toàn là hận thù, phấn vương vãi khắp mặt đất đỏ như máu trông thật đau lòng.
Ta chưa bao giờ giấu giếm về thân phận của nó, sáu năm nay cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với thằng bé. Khi nó ham chơi, là ta dốc lòng dạy bảo, khi nó bị bệnh cũng là ta ở bên săn sóc, cả Hoắc gia đều nghe căn dặn, xem thằng bé như con ruột của ta. Sự việc ngày hôm nay khiến ta vô cùng thất vọng và đau lòng.
Ta bóp cằm nó: "Nói, ai dạy con những lời này?". Thằng bé im lặng, trừng mắt nhìn ta một cách ác độc. Lúc này ta giật mình ngộ ra một điều... gương mặt nhỏ nhắn mà ta hay khen ngợi giống Tiêu Phồn nay lại phảng phất dáng vẻ của Nhan Chỉ.
"Không nói phải không? Ta thật sự muốn nhìn xem là kẻ nào dám ăn nói bậy bạ trước mặt thái tử? Lôi ra đ á n h c h ế t cho xong việc".
Bỗng nhiên Tiêu Giác bắt đầu khóc nức nở, sự yếu đuối này làm ta cảm thấy chán ghét. Nếu ta có một đứa con ruột, chắc chắn sẽ không để nó giống Tiêu Giác, tùy tiện khóc lóc trước sự uy hiếp của kẻ mạnh.
Khi cung nhân bên cạnh nói rõ ngọn nguồn, ta rất lấy làm kinh hãi. Ta phải sớm nên nghĩ đến người có thể nói những lời này sau sáu năm chỉ có thể là cung nữ trung thành và tận tâm với Nhan Chỉ.
"Là ngươi, Thải Trà".
Nhan Chỉ qua đời, đại cung nữ năm xưa cũng từ chối quyền xuất cung do Tiêu Phồn ban cho, bằng lòng ở lại Hoán Y Cục làm công việc nặng nhọc.
Tấm lòng rất tốt, chí khí cũng lớn lắm nhưng ta xem thường ngươi!
Thải Trà quỳ gối trước mặt ta, ngày xưa ả đi theo Nhan Chỉ có bao giờ phải quỳ với ta đâu? Ta bắt đầu châm hương, mùi hương mà ả rất quen thuộc và cũng là mùi hương mà Nhan Chỉ yêu thích- Đậu Khấu hương.
"Ngươi đến Hoán Y Cục là vì không muốn quỳ gối trước ta. Đáng tiếc thật, bây giờ cho dù không muốn thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn mà quỳ xuống thôi".
"Ngày xưa khi Nhan Chỉ còn tại thế cũng không thể gây khó dễ cho ta, ta muốn phụng liễn ắt nàng phải nhường. Bây giờ ngươi chỉ là một ả cung nữ nho nhỏ mà lại dám bịa đặt gây chuyện, mê hoặc lòng người!".
Thải Trà đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm độc và hung ác: "Hoắc Miễu, ngươi hại c h ế t nương nương của ta, bây giờ lại dám gọi thẳng tên của người. Đêm nằm mơ không sợ báo ứng hay sao?".
"Ta hại chết cô ta? Thật nực cười! Bà mụ hộ sinh cho Nhan Chỉ do đích thân hoàng thượng lựa chọn, bao nhiêu thái y giỏi trong cung đều chầu chực bên cạnh, đến ngay cả hoàng thượng cũng đến đó giám sát. Nữ nhân mang thai vốn đã nguy hiểm muôn phần, cớ sao ngươi lại hắt bát nước bẩn này lên người ta?".
Ta ngồi xổm xuống rồi túm tóc ả. Nhan Chỉ ơi là Nhan Chỉ, vì sao ngươi c h ế t rồi mà âm hồn bất tán thế này?
"Ta nói lại lần nữa, Nhan Chỉ c h ế t vì sinh nở, không liên quan..."
Thải Trà như một con búp bê vải bị hỏng, ánh mắt căm phẫn hận không thể ăn tươi nuốt sống ta. Lòng ta trầm xuống, nhiều lời vô ích, ả đã nhận định ta là người hại Nhan Chỉ.
Quả thực sau khi Nhan Chỉ ra đi, mọi lợi ích của nàng đều bị ta chiếm lấy. Ta bắt đầu ngồi lên hậu vị, nuôi nấng đứa con mà nàng liều mạng sinh ra đời...địa vị, sủng ái, con nối dõi, cái gì ta cũng có.
Vào ngày giỗ đầu của Nhan Chỉ, Tiêu Phồn tự nhốt mình trong Trường Tín Cung, sâu trong nội tâm của hắn vẫn chưa thật sự quên đi nữ nhân này.
Dự đoán năm đó đã thành hiện thực, Nhan Chỉ đã thật sự trở thành cái gai đâm sâu vào lòng Tiêu Phồn, tất cả dáng dấp xinh đẹp nhất của nàng khảm sâu vào tâm trí hắn.
Ta thất vọng: "Thôi, nhiều lời vô ích".
"Lôi xuống đánh c h ế t đi".
Thải Trà nằm trên mặt đất, đôi mắt của ả cứ nhìn chòng chọc vào ta, gương mặt ẩn chứa ý cười như đạt được mục đích.