Chương 82: "Chú đang làm gì?"
Sau khi chú Điền bị đưa đi, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai cung kính đi tới bên cạnh Hạ Phương, hỏi cô tình trạng ông cụ thê’ nào.
Hạ Phương cất lời: “Kim của chú Điền đâm vào người tại thời điểm đó không có tác dụng gì cả, yên tâm đi, ông cụ sẽ không sao”.
Dù hai người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà…
Dường như cả hai đều nhìn thấy điều gì đó trong mắt đối phương.
Hạ Phương vờ như không thấy, sau khi dặn dò Tiết Vân Thâm một vài chuyện thì cùng Tư Thành rời khỏi nhà họ Tư.
Trên xe, sắc mặt Tư Thành không được dễ nhìn cho lắm, anh lạnh lùng nói: “Em cảm thấy chuyện này do chú Điền và anh Hai làm sao?”
Hạ Phương cười nói: “Chẳng phải anh bảo Tư Thuỷ Mai dẫn người đi tìm những chứng cứ kia à?”
Tư Thành hỏi: “Sao em biết?”
“Tư Thuỵ Mai có thông minh đến mấy cũng không thể nghĩ rằng chú Điền sẽ đế nhiều chứng cứ phạm tội trong phòng mình như thế, càng sẽ không dẫn người phiên dịch theo, chắc chắn là anh nhắc nhở trước”.
“Tôi nghi ngờ em đang khen tôi thông minh”, Tư Thành nhíu mày, trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Hạ Phương bắt chéo tay trước ngực, miễn cưỡng nói: “Đáp đúng rồi, ông Tư thật sự rất thông minh”.
Tư Thành hơi mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Em thấy sao về chuyện nhà họ Tư?”
Hạ Phương nhìn thoáng qua Tư Thành: “Không phải mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của anh à? E rằng chú Điền và cậu Hai ở nước ngoài xa xôi kia đều chỉ là nguy trang, người thật sự ra tay với ông cụ lại là một người khác”.
Tư Thành cười khẽ: “Quả nhiên không gì giấu được thần y Tiết”.
Hạ Phương cau mày: “Anh kéo tôi vào chuyện này chẳng phải là hy vọng tôi có thế thấy rõ tình hình phức tạp của nhà họ Tư sao? Cậu sáu…”
Tiếng gọi cậu Sáu này khiến Tư Thành cảm thấy khó chịu khắp người.
Anh mở miệng muốn giải thích, nhưng lại nhịn xuống.
“Bà Tư thông minh như thế khiến tôi không biết phái nói sao. Vì chuộc lỗi, tôi mời bà Tư ăn một bữa ngon, sau đó đưa bà Tư đến chỗ sư phụ nghỉ ngơi hai ngày nhé?”
Tư Thành vốn không muốn Hạ Phương tham gia vào chuyện nhà họ Tư, nhưng vở kịch hôm nay nhất địch phải có Hạ Phương mới có thế diễn được.
Đương nhiên Hạ Phương biết tính toán của Tư Thành, cũng vì biết nên mới phối hợp diền cùng anh.
Nhưng trước giờ cô sợ phiền phức nhất, bây giờ nói những lời này với Tư Thành là muốn cho anh biết, hôm nay cô có thể hợp tác, nhưng sau này nhà họ Tư có chuyện gì cũng đừng liên hệ với cô.
Tư Thành vốn cũng không có ý định để Hạ Phương dính dáng quá nhiều đến chuyện nhà họ Tư, nên lúc giới thiệu với người nhà họ Tư, anh chỉ nói là thần y chứ không bảo cô là vợ anh.
Nhà họ Tư là gia tộc lớn trăm năm, còn là tập đoàn dần dầu Kinh Thành, tính huống vốn rất phức tạp.
Hơn nữa chuyện hôm nay liên quan đến sức khoẻ của ông cụ, còn liên quan tới người nắm quyền của nhà họ Tư trong tương lai và phân chia tài sản, đây là một vấn đề lớn.
Nhà họ Tư vốn không đông con cháu, trước lúc Tư Thành được tìm về chỉ có hai người con trai, mấy chục năm trước con trai thứ hai còn bỏ nhà ra đi.
Cho nên mọi người đều ngầm chấp nhận nhà họ Tư tương lai sẽ là của Tư Trường Thịnh.
Tư Trường Thịnh cũng luôn cho rằng mình là gia chủ tương lai của nhà họ Tư.
Ông ta gần như là tung hoành ở Kinh Thành, đi đến đâu cũng được nghênh đón tiếp đãi, tất cả mọi người đều cung kính ông ta như Phật.
Điều này khiến Tư Trường Thịnh trở nên kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì.
Nên mấy năm trước khi chú Hai ở nước ngoài bỗng dưng liên lạc với ông ta hỏi tình trạng của ông cụ, Tư Trường Thịnh đã bắt đầu đề phòng người em trai này.
Về sau lại có thêm Tư Thành…
Chú Hai là em trai ruột của Tư Trường Thịnh, nhưng Tư Thành lại là em cùng bố khác mẹ.
Tư Trường Thịnh hoàn toàn không thể đối xử với Tư Thành như em ruột, huống hồ trong gia đinh như nhà họ Tư, dù là anh em ruột thì sao?
Đứng trước lợi ích, người càng gần gũi thì càng phải đề phòng.
Huống hồ nhà họ Tư không chỉ có nhà họ mà còn có mấy nhánh phụ, trong đó cũng có mấy người trẻ tuổi ưu tú, tất cả đều nhìn chằm chằm chức gia chủ của dòng chính, đợi ông cụ đi rồi, nội bộ dòng chính rối loạn, bọn họ sẽ nhân cơ hội lên chức.
Đương nhiên là Tư Trường Thịnh biết chuyện này, nhưng ông ta là người có hy vọng thừa kế nhà họ Tư nhất hiện tại, ông ta không thể tuỳ tiện chắp tay nhường lợi ích của mình cho người khác được.
ông ta nhất định phải có được nhà họ Tư.
Nhưng vì di chúc ở chồ luật sư nên tạm thời ông cụ vần chưa thể chết.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tư Trường Thịnh liều mạng muốn Hạ Phương cứu sống ông cụ như thế.
Tư Thành nhìn thấu mọi thứ, cũng vì thế nên anh mới phải nhúng tay vào chuyện nhà họ Tư.
Đặc biệt là…
Nghĩ tới ông cụ, Tư Thành khẽ thở dài.
Nếu có thể, anh thật sự không muốn dính líu gì đến chuyên nhà họ Tư cả.
Nhưng bây giờ không thể mặc kệ được.
Ngồi ăn cùng Hạ Phương, thấy dáng vẻ ăn ngon lành của cô, Tư Thành không khỏi cong môi, quan tâm gắp thức ăn, phục vụ khiến Hạ Phương vô cùng thoải mái.
Tư Thành vốn định đưa Hạ Phương đến chỗ sư phụ, nhưng ăn uống no say rồi, Hạ Phương lại từ chối.
“Không bằng anh cho tôi mượn xe chạy, tôi tự đi là được?”, cô cười nhẹ: “Cậu Sáu bận rộn như thế, đi rồi lại về quá lãng phí thời gian”.
“Không lãng phí”, Tư Thành nhướn mày: “Có thế đưa bà Tư đi là vinh hạnh của tôi”.
Nhưng mà cô không muốn…
Có điều Tư Thành cứ bắt buột phải đưa, Hạ Phương tìm mấy cái cớ đều bị Tư Thành thuyết phục một cách dê dàng.
Cô không thể nói gì hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tư Thành lên xe.
Không khéo ở phía sau họ, Lưu Vi Vi cũng trùng hợp hẹn sư huynh kia đến đây ăn cơm.
Ăn xong ra ngoài thì thấy Hạ Phương và Tư Thành lên xe, sắc mặt cô ta cứng đờ, kéo sư huynh bên cạnh lại.
“Quả nhiên bọn họ ở Kinh Thành”, Lưu Vi Vi kích động theo sau, muốn nhìn rõ hơn.
Có điều Hạ Phương và Tư Thành đã lên xe, sau đó lái xe rời đi.
Nhưng Lưu Vi Vi gần như có thể chắc chắn hai người chính là Tư Thành và Hạ Phương, trong lòng cô ta dâng lên cám giác kích động, thầm nói: Quả nhiên mình đoán không sai! Người đàn ông đó đúng là nhân vật lớn ở Kinh Thành.
Một người đàn ông cao lớn đẹp trai và xuất sắc như thế lại bị người phụ nữ chẳng ra cái gì kia cướp mất?
Không, cô ta không phục.
Cô ta nhất định phải nghĩ cách cướp anh lại.
“Em nói gì cơ?”, bên cạnh có một giọng nam nhẹ nhàng vang lên.
Lưu Vi Vi lấy lại tinh thần, con ngươi đảo tới đảo lui, sau đó cô ta lắc đầu nói: “Không có gì, trùng hợp nhìn thấy người quen thôi”.
Sư huynh kia cũng không nghĩ gì nhiều.
Lưu Vi Vi lại nói: “Sư huynh, anh có thể nói với em nhân vật lớn bí ấn của nhà họ Tư kia là ai không?”
Sư huynh nhìn cô ta, sau đó cười nói: “Em cũng đã nói là nhân vật bí ẩn rồi, anh cũng không biết nhiều về người đó. Chỉ nghe nói anh ta là một người lòng dạ độc ác, quyết đoán tàn nhẫn, thực lực và thủ đoạn vượt xa cậu Cả nhà họ Tư kia. Rất có khả năng anh ta sẽ trở thành người nắm quyền của nhà họ Tư trong tương lai…”
Người nắm quyền của nhà họ Tư trong tương lai?
Đáy mẳt Lưu Vi Vi lại một lần nữa hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Tư Thành, cô ta không nhịn được nín thở.
Nếu người đàn ông này thật sự là người đó, thì sau khi cướp anh về, chẳng phải cô ta sẽ được cả danh lẫn lời, trở thành người được phụ nữ cả thiên hạ hâm mộ sao?
Chỉ nghĩ thôi, trong mắt Lưu Vi Vi đã không khỏi hiện lên ánh sáng hạnh phúc.
Cô ta quyết định rồi, lần này sau khi giành thứ hạng trong cuộc thi múa, cô ta sẽ trở về giành lấy Tư Thành!
Hạ Phương cất lời: “Kim của chú Điền đâm vào người tại thời điểm đó không có tác dụng gì cả, yên tâm đi, ông cụ sẽ không sao”.
Dù hai người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà…
Dường như cả hai đều nhìn thấy điều gì đó trong mắt đối phương.
Hạ Phương vờ như không thấy, sau khi dặn dò Tiết Vân Thâm một vài chuyện thì cùng Tư Thành rời khỏi nhà họ Tư.
Trên xe, sắc mặt Tư Thành không được dễ nhìn cho lắm, anh lạnh lùng nói: “Em cảm thấy chuyện này do chú Điền và anh Hai làm sao?”
Hạ Phương cười nói: “Chẳng phải anh bảo Tư Thuỷ Mai dẫn người đi tìm những chứng cứ kia à?”
Tư Thành hỏi: “Sao em biết?”
“Tư Thuỵ Mai có thông minh đến mấy cũng không thể nghĩ rằng chú Điền sẽ đế nhiều chứng cứ phạm tội trong phòng mình như thế, càng sẽ không dẫn người phiên dịch theo, chắc chắn là anh nhắc nhở trước”.
“Tôi nghi ngờ em đang khen tôi thông minh”, Tư Thành nhíu mày, trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Hạ Phương bắt chéo tay trước ngực, miễn cưỡng nói: “Đáp đúng rồi, ông Tư thật sự rất thông minh”.
Tư Thành hơi mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Em thấy sao về chuyện nhà họ Tư?”
Hạ Phương nhìn thoáng qua Tư Thành: “Không phải mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của anh à? E rằng chú Điền và cậu Hai ở nước ngoài xa xôi kia đều chỉ là nguy trang, người thật sự ra tay với ông cụ lại là một người khác”.
Tư Thành cười khẽ: “Quả nhiên không gì giấu được thần y Tiết”.
Hạ Phương cau mày: “Anh kéo tôi vào chuyện này chẳng phải là hy vọng tôi có thế thấy rõ tình hình phức tạp của nhà họ Tư sao? Cậu sáu…”
Tiếng gọi cậu Sáu này khiến Tư Thành cảm thấy khó chịu khắp người.
Anh mở miệng muốn giải thích, nhưng lại nhịn xuống.
“Bà Tư thông minh như thế khiến tôi không biết phái nói sao. Vì chuộc lỗi, tôi mời bà Tư ăn một bữa ngon, sau đó đưa bà Tư đến chỗ sư phụ nghỉ ngơi hai ngày nhé?”
Tư Thành vốn không muốn Hạ Phương tham gia vào chuyện nhà họ Tư, nhưng vở kịch hôm nay nhất địch phải có Hạ Phương mới có thế diễn được.
Đương nhiên Hạ Phương biết tính toán của Tư Thành, cũng vì biết nên mới phối hợp diền cùng anh.
Nhưng trước giờ cô sợ phiền phức nhất, bây giờ nói những lời này với Tư Thành là muốn cho anh biết, hôm nay cô có thể hợp tác, nhưng sau này nhà họ Tư có chuyện gì cũng đừng liên hệ với cô.
Tư Thành vốn cũng không có ý định để Hạ Phương dính dáng quá nhiều đến chuyện nhà họ Tư, nên lúc giới thiệu với người nhà họ Tư, anh chỉ nói là thần y chứ không bảo cô là vợ anh.
Nhà họ Tư là gia tộc lớn trăm năm, còn là tập đoàn dần dầu Kinh Thành, tính huống vốn rất phức tạp.
Hơn nữa chuyện hôm nay liên quan đến sức khoẻ của ông cụ, còn liên quan tới người nắm quyền của nhà họ Tư trong tương lai và phân chia tài sản, đây là một vấn đề lớn.
Nhà họ Tư vốn không đông con cháu, trước lúc Tư Thành được tìm về chỉ có hai người con trai, mấy chục năm trước con trai thứ hai còn bỏ nhà ra đi.
Cho nên mọi người đều ngầm chấp nhận nhà họ Tư tương lai sẽ là của Tư Trường Thịnh.
Tư Trường Thịnh cũng luôn cho rằng mình là gia chủ tương lai của nhà họ Tư.
Ông ta gần như là tung hoành ở Kinh Thành, đi đến đâu cũng được nghênh đón tiếp đãi, tất cả mọi người đều cung kính ông ta như Phật.
Điều này khiến Tư Trường Thịnh trở nên kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì.
Nên mấy năm trước khi chú Hai ở nước ngoài bỗng dưng liên lạc với ông ta hỏi tình trạng của ông cụ, Tư Trường Thịnh đã bắt đầu đề phòng người em trai này.
Về sau lại có thêm Tư Thành…
Chú Hai là em trai ruột của Tư Trường Thịnh, nhưng Tư Thành lại là em cùng bố khác mẹ.
Tư Trường Thịnh hoàn toàn không thể đối xử với Tư Thành như em ruột, huống hồ trong gia đinh như nhà họ Tư, dù là anh em ruột thì sao?
Đứng trước lợi ích, người càng gần gũi thì càng phải đề phòng.
Huống hồ nhà họ Tư không chỉ có nhà họ mà còn có mấy nhánh phụ, trong đó cũng có mấy người trẻ tuổi ưu tú, tất cả đều nhìn chằm chằm chức gia chủ của dòng chính, đợi ông cụ đi rồi, nội bộ dòng chính rối loạn, bọn họ sẽ nhân cơ hội lên chức.
Đương nhiên là Tư Trường Thịnh biết chuyện này, nhưng ông ta là người có hy vọng thừa kế nhà họ Tư nhất hiện tại, ông ta không thể tuỳ tiện chắp tay nhường lợi ích của mình cho người khác được.
ông ta nhất định phải có được nhà họ Tư.
Nhưng vì di chúc ở chồ luật sư nên tạm thời ông cụ vần chưa thể chết.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tư Trường Thịnh liều mạng muốn Hạ Phương cứu sống ông cụ như thế.
Tư Thành nhìn thấu mọi thứ, cũng vì thế nên anh mới phải nhúng tay vào chuyện nhà họ Tư.
Đặc biệt là…
Nghĩ tới ông cụ, Tư Thành khẽ thở dài.
Nếu có thể, anh thật sự không muốn dính líu gì đến chuyên nhà họ Tư cả.
Nhưng bây giờ không thể mặc kệ được.
Ngồi ăn cùng Hạ Phương, thấy dáng vẻ ăn ngon lành của cô, Tư Thành không khỏi cong môi, quan tâm gắp thức ăn, phục vụ khiến Hạ Phương vô cùng thoải mái.
Tư Thành vốn định đưa Hạ Phương đến chỗ sư phụ, nhưng ăn uống no say rồi, Hạ Phương lại từ chối.
“Không bằng anh cho tôi mượn xe chạy, tôi tự đi là được?”, cô cười nhẹ: “Cậu Sáu bận rộn như thế, đi rồi lại về quá lãng phí thời gian”.
“Không lãng phí”, Tư Thành nhướn mày: “Có thế đưa bà Tư đi là vinh hạnh của tôi”.
Nhưng mà cô không muốn…
Có điều Tư Thành cứ bắt buột phải đưa, Hạ Phương tìm mấy cái cớ đều bị Tư Thành thuyết phục một cách dê dàng.
Cô không thể nói gì hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tư Thành lên xe.
Không khéo ở phía sau họ, Lưu Vi Vi cũng trùng hợp hẹn sư huynh kia đến đây ăn cơm.
Ăn xong ra ngoài thì thấy Hạ Phương và Tư Thành lên xe, sắc mặt cô ta cứng đờ, kéo sư huynh bên cạnh lại.
“Quả nhiên bọn họ ở Kinh Thành”, Lưu Vi Vi kích động theo sau, muốn nhìn rõ hơn.
Có điều Hạ Phương và Tư Thành đã lên xe, sau đó lái xe rời đi.
Nhưng Lưu Vi Vi gần như có thể chắc chắn hai người chính là Tư Thành và Hạ Phương, trong lòng cô ta dâng lên cám giác kích động, thầm nói: Quả nhiên mình đoán không sai! Người đàn ông đó đúng là nhân vật lớn ở Kinh Thành.
Một người đàn ông cao lớn đẹp trai và xuất sắc như thế lại bị người phụ nữ chẳng ra cái gì kia cướp mất?
Không, cô ta không phục.
Cô ta nhất định phải nghĩ cách cướp anh lại.
“Em nói gì cơ?”, bên cạnh có một giọng nam nhẹ nhàng vang lên.
Lưu Vi Vi lấy lại tinh thần, con ngươi đảo tới đảo lui, sau đó cô ta lắc đầu nói: “Không có gì, trùng hợp nhìn thấy người quen thôi”.
Sư huynh kia cũng không nghĩ gì nhiều.
Lưu Vi Vi lại nói: “Sư huynh, anh có thể nói với em nhân vật lớn bí ấn của nhà họ Tư kia là ai không?”
Sư huynh nhìn cô ta, sau đó cười nói: “Em cũng đã nói là nhân vật bí ẩn rồi, anh cũng không biết nhiều về người đó. Chỉ nghe nói anh ta là một người lòng dạ độc ác, quyết đoán tàn nhẫn, thực lực và thủ đoạn vượt xa cậu Cả nhà họ Tư kia. Rất có khả năng anh ta sẽ trở thành người nắm quyền của nhà họ Tư trong tương lai…”
Người nắm quyền của nhà họ Tư trong tương lai?
Đáy mẳt Lưu Vi Vi lại một lần nữa hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Tư Thành, cô ta không nhịn được nín thở.
Nếu người đàn ông này thật sự là người đó, thì sau khi cướp anh về, chẳng phải cô ta sẽ được cả danh lẫn lời, trở thành người được phụ nữ cả thiên hạ hâm mộ sao?
Chỉ nghĩ thôi, trong mắt Lưu Vi Vi đã không khỏi hiện lên ánh sáng hạnh phúc.
Cô ta quyết định rồi, lần này sau khi giành thứ hạng trong cuộc thi múa, cô ta sẽ trở về giành lấy Tư Thành!