Chương 81: "Vâng thưa Tiết thần y"
Những người khác của nhà họ Tư thấy tình huống này vần còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiết Vân Thâm nhíu chặt mày, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự khó hiếu.
Tại sao bỗng dưng chú Điền, người đầu tiên trong nhà họ Tư ủng hộ Hạ Phưong, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô chữa bệnh cho ông cụ lại trở thành người hại ông cụ chứ?
Tư Trường Thịnh sa sầm mặt không nói một lời.
Chỉ có TưThuỵ Mai lạnh lùng mắng: “Chú Điền, ông ghê gớm thật đấy, mọi người đều cho rằng ông là người vô cùng trung thành với bố, ai ngờ ông đã bị anh hai mua chuộc từ lâu, còn luôn giúp anh hai hại bố. Có phải lúc trước bố bị hạ cổ cũng là ông gây ra không”.
Tính cả Tư Thành, nhà họ Tư có tổng cộng sáu anh chị em.
Tư Trường Thịnh là con trai trưởng, Tư Thành là con út, ở giữa họ còn có một anh hai.
Nghe nói năm xưa anh hai này không hợp với ông cụ nên xảy ra cãi vã.
Sau đó ra ngoài ở riêng, đi nước ngoài gầy dựng sự nghiệp.
Cứ thế đã đi mấy chục năm rồi.
Mấy chục năm qua gần như chưa từng liên hệ với ông cụ.
Thật ra mấy năm trước từng có liên lạc với cô năm đã qua đời, nhưng sau khi cô năm mất, toàn bộ nhà họ Tư cũng không có tin tức về ông ta nữa.
Nếu không vì lần trước chú Điền nhắc tới, hơn nữa khi nãy Tư Thuỵ Mai còn nói một câu, thì e rằng người nhà họ Tư đều quên mất người này.
“Cô ba, cô không có chứng cứ thì đừng có vu oan giá hoạ cho người khác. Tôi ở nhà họ Tư bốn mươi năm, vẫn luôn phục vụ bên cạnh ông cụ, nếu ông chủ xảy ra chuyện đều trách phạt tòi thì mấy năm qua không biết tòi đã phải chết bao nhiêu lần rồi. Huống hồ tôi vừa đến nhà họ Tư không bao lâu, cậu hai đã bỏ nhà ra đi…”
Nói đến đây, chú Điền hừ lạnh: “Tôi nhớ lúc cậu ai đi, cô ba còn khóc lóc làm ‘âm lên với ông chủ, bây giờ nói thế này, ai biết có phải cô vừa ăn cướp vừa la làng không?”
“Chú Điền nói thế có nghĩa thừa nhận anh Hai là kẻ gian à?”, Tư Thành đúng lúc chen vào một câu.
Chú Điền cau mày: “Cậu sáu, tôi chỉ đang nói ví dụ thôi. Mọi người vì một người ngoài mà bắt tay nhau đối phó tôi khiến tôi rất đau lòng”.
Tư Thuỵ Mai bật cười: “ồ, ha ha, ông nói thế là cho rằng tôi thật sự không có chứng cứ à?”
Dứt lời, bà ta vỗ tay, phía sau lập tức có hai người đàn ông trẻ tuổi tiến lên, đặt một đống đồ linh tinh xuống trước mặt chú Điền.
Thấy thứ đó, chú Điền trợn to mắt, vô cùng hoảng sợ: “Đây là thứ gì vậy? Các người cho rằng đến phòng tôi tìm bừa thứ gì đó là có thể bôi nhọ tôi à?”
Tư Thành nhướn mày: “ông còn chưa xem đã nói là lấy ra từ phòng mình, chứng tỏ ấn tượng của ông với thứ này rất sâu sắc”.
Sau đó, Tư Thành bảo Tư Trường Thịnh mở những thứ đó ra xem, không ngờ đó lại là một xấp thư.
Mà người trao đổi thư là cô năm đã qua đời của nhà họ Tư.
Nên là chú Điền này thông đồng với cô Năm.
Sau khi đọc xong mới phát hiện không chỉ thông đồng mà ông ta còn đổ cái chết của cô năm cho ông cụ, từ đó bắt đầu thù hận ông cụ.
Ngoài ra là một vài thứ giống như mã Morse.
Trong những người Tư Thuỵ Mai dần theo hôm nay trùng hợp có người biết về mã này, dịch ngay tại chỗ, mới biết thì ra đây là trao đổi giữa chú Điền và cậu hai nhà họ Tư.
Trong đó nội dung mới nhất có nhắc đến việc đâm kim và thắp hương cho ông cụ.
Tin tức về việc hạ cổ được tìm thấy trong thư từ mười mấy năm trước, có thể thấy sự đáng sợ của cậu hai kia.
Đáng sợ hơn là chú Điền lại che giấu giỏi đến thế.
Biết bao năm qua ông ta vẫn luôn phục vụ bên cạnh ông cụ, nhìn như chăm sóc ông cụ từng li từng tí, nhưng thật ra đã âm thầm thông đồng với cậu hai ở nước ngoài từ lâu, muổn từng bước một giết chết ông cụ.
Sau khi đọc mấy bức thư này xong, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Dù người nhà họ Tư thông minh đến mấy cũng không ngờ cậu Hai này và chú Điền sẽ cấu kết với nhau làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế.
“Chú Điền, chứng cứ rành rành, ông còn gì đế nói nữa không?”, Tư Trường Thịnh nổi giận, nhìn chú Điền bằng khuôn mặt nặng nề.
Chú Điền cười giễu cợt: “Nguy tạo bừa mấy chứng cứ đã có thể định tội tôi, nhà họ Tư muốn lấy mạng tôi thì quá là đơn giản, tôi không có gì để nói cả. Chỉ thật lòng thấy tiếc cho ông chủ thôi…”
Nói xong, chú Điền nhìn thoáng qua ông cụ đang nằm trên giường: “ông ấy nằm trên giường, con cháu của ông ấy không tìm hung thủ cho ông ấy mà chỉ muốn… xử lý người ngoài thân thiết nhất bên cạnh ông ấy. Thật đáng buồn, thật đáng buồn…”
“Tiết Phi, ban đầu chỉ có một mình tôi ủng hộ cô, cầu xin cô khám bệnh cho ông chủ, tôi cho rằng cô là một người có bản lĩnh, ai ngờ cô chỉ là một trợ thủ do cậu sáu tìm đến. Đều là lổi của tôi, ha ha, là do tôi ngây thơ”.
“ông còn muốn nguỵ biện ư? Từ rất lâu trước đây khi còn ở trong quân đội với bố tôi, chẳng phải ông đã bắt đầu căm hận bố tôi rồi à?”, Tư Trường Thịnh hừ lạnh: “Lúc trước vì cứu bố tôi nên ông bị mất một cánh tay, mấy năm qua vần luôn gắn tay giả, ban đầu người vốn có thể trở thành lãnh đạo là ông, nhưng vì ông mất một cánh tay nên người đó đổi lại là bố tôi, những năm qua cũng chỉ có thể ở bên cạnh ông ấy làm một người giúp việc, sao ông có thể cam lòng được?”
Tư Trường Thịnh cười khấy: “ông cho rằng ông che giấu rất giỏi, nhưng mồi lần bô’ tôi hăm hở, tôi đều nhìn thấy sự u ám trong mắt ông. Bây giờ ông còn mặt dày ở đây châm chọc à?”
“Ông có tư cách gì nói những lời này ở đây? Ha, lúc trước ông tích cực muốn thần y Tiết chữa bệnh cho bô’ tôi như thê’ e rằng là muốn nhân cơ hội hại chết bô’ tôi đúng không? Chỉ cần trong lúc trị liệu cho bô’ tôi xảy ra sơ suất gì, ông đều có thể thần không biết quỷ không hay đổ tội cho thần y Tiết. Như thê’ không chỉ có thể giết chết bô’ tôi còn khiến thần y Tiết mất hết danh tiếng. Chú Điền, ông tính
toán rất giỏi”.
Chú Điền không cam lòng, nhưng cuối cùng vần nhắm mắt lại: “Muốn đổ tội cho người khác không sợ thiếu chứng cứ, tấm lòng của tôi với ông chủ có trời đất chứng giám. Tốt nhất các người nên thừa dịp ông chủ chưa tỉnh thì giết tôi sớm một chút, nếu không đợi ông chủ tỉnh lại, ha ha… ông ấy hiểu rõ ai là người thật lòng với mình nhất, các người sẽ không còn cơ hội ra tay với tôi nữa đâu”.
Chú Điền tự tin như thế khiến người xung quanh đều không khỏi bật cười.
Đặc biệt là Tư Chính Phong và con gái Lạc Dao Tịch của Tư Thuỵ Mai vừa mới vội chạy về.
“Chú Điền, chúng tôi xem ông như người thân, không ngờ ông lại thông đồng với chú Hai, dù ông nội có tỉnh lại thì e rằng cũng sẽ bị ông làm tức chết”.
Lạc Dao Tịch ôm lấy ta Tư Thuỵ Mai: “Nếu không vì tôi và mẹ tôi dẫn người đến phòng của ông đích thân tìm ra những chứng cứ này từ trong tủ sắt, thì
chúng tôi cũng không biết ông vẫn luôn ấn mình trong nhà ông ngoại, làm ra những chuyện táng tận lương tâm như thế với ông”.
“Chú Điền, ông ngoại đối xử đâu có tệ với ông, ông không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“E rằng trái tim của ông ta đều cho cá cô nhỏ và chú hai rồi, làm gì còn đau lòng vì ông nội nữa?”, Tư Chính Phong hừ lạnh, sau đó nói với Tư Trường Thịnh: “Bố, chuyện này không thể bỏ qua như thế được”.
“Đương nhiên rồi!”, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía chú Điền bằng ánh mắt sắc bén: “Người đâu, đưa chú Điền đến phòng giam trông chừng cẩn thận, tôi sẽ đích thân thẩm vấn”.
Sau đó ông ta còn bổ sung: “Chú Điền, ông cứ yên tâm, trước khi bố tôi tỉnh lại, tôi sẽ không lấy mạng ông, nhưng nếu ông không biết điều thì sẽ phải chịu khổ nhiều đấy”.
Tiết Vân Thâm nhíu chặt mày, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự khó hiếu.
Tại sao bỗng dưng chú Điền, người đầu tiên trong nhà họ Tư ủng hộ Hạ Phưong, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô chữa bệnh cho ông cụ lại trở thành người hại ông cụ chứ?
Tư Trường Thịnh sa sầm mặt không nói một lời.
Chỉ có TưThuỵ Mai lạnh lùng mắng: “Chú Điền, ông ghê gớm thật đấy, mọi người đều cho rằng ông là người vô cùng trung thành với bố, ai ngờ ông đã bị anh hai mua chuộc từ lâu, còn luôn giúp anh hai hại bố. Có phải lúc trước bố bị hạ cổ cũng là ông gây ra không”.
Tính cả Tư Thành, nhà họ Tư có tổng cộng sáu anh chị em.
Tư Trường Thịnh là con trai trưởng, Tư Thành là con út, ở giữa họ còn có một anh hai.
Nghe nói năm xưa anh hai này không hợp với ông cụ nên xảy ra cãi vã.
Sau đó ra ngoài ở riêng, đi nước ngoài gầy dựng sự nghiệp.
Cứ thế đã đi mấy chục năm rồi.
Mấy chục năm qua gần như chưa từng liên hệ với ông cụ.
Thật ra mấy năm trước từng có liên lạc với cô năm đã qua đời, nhưng sau khi cô năm mất, toàn bộ nhà họ Tư cũng không có tin tức về ông ta nữa.
Nếu không vì lần trước chú Điền nhắc tới, hơn nữa khi nãy Tư Thuỵ Mai còn nói một câu, thì e rằng người nhà họ Tư đều quên mất người này.
“Cô ba, cô không có chứng cứ thì đừng có vu oan giá hoạ cho người khác. Tôi ở nhà họ Tư bốn mươi năm, vẫn luôn phục vụ bên cạnh ông cụ, nếu ông chủ xảy ra chuyện đều trách phạt tòi thì mấy năm qua không biết tòi đã phải chết bao nhiêu lần rồi. Huống hồ tôi vừa đến nhà họ Tư không bao lâu, cậu hai đã bỏ nhà ra đi…”
Nói đến đây, chú Điền hừ lạnh: “Tôi nhớ lúc cậu ai đi, cô ba còn khóc lóc làm ‘âm lên với ông chủ, bây giờ nói thế này, ai biết có phải cô vừa ăn cướp vừa la làng không?”
“Chú Điền nói thế có nghĩa thừa nhận anh Hai là kẻ gian à?”, Tư Thành đúng lúc chen vào một câu.
Chú Điền cau mày: “Cậu sáu, tôi chỉ đang nói ví dụ thôi. Mọi người vì một người ngoài mà bắt tay nhau đối phó tôi khiến tôi rất đau lòng”.
Tư Thuỵ Mai bật cười: “ồ, ha ha, ông nói thế là cho rằng tôi thật sự không có chứng cứ à?”
Dứt lời, bà ta vỗ tay, phía sau lập tức có hai người đàn ông trẻ tuổi tiến lên, đặt một đống đồ linh tinh xuống trước mặt chú Điền.
Thấy thứ đó, chú Điền trợn to mắt, vô cùng hoảng sợ: “Đây là thứ gì vậy? Các người cho rằng đến phòng tôi tìm bừa thứ gì đó là có thể bôi nhọ tôi à?”
Tư Thành nhướn mày: “ông còn chưa xem đã nói là lấy ra từ phòng mình, chứng tỏ ấn tượng của ông với thứ này rất sâu sắc”.
Sau đó, Tư Thành bảo Tư Trường Thịnh mở những thứ đó ra xem, không ngờ đó lại là một xấp thư.
Mà người trao đổi thư là cô năm đã qua đời của nhà họ Tư.
Nên là chú Điền này thông đồng với cô Năm.
Sau khi đọc xong mới phát hiện không chỉ thông đồng mà ông ta còn đổ cái chết của cô năm cho ông cụ, từ đó bắt đầu thù hận ông cụ.
Ngoài ra là một vài thứ giống như mã Morse.
Trong những người Tư Thuỵ Mai dần theo hôm nay trùng hợp có người biết về mã này, dịch ngay tại chỗ, mới biết thì ra đây là trao đổi giữa chú Điền và cậu hai nhà họ Tư.
Trong đó nội dung mới nhất có nhắc đến việc đâm kim và thắp hương cho ông cụ.
Tin tức về việc hạ cổ được tìm thấy trong thư từ mười mấy năm trước, có thể thấy sự đáng sợ của cậu hai kia.
Đáng sợ hơn là chú Điền lại che giấu giỏi đến thế.
Biết bao năm qua ông ta vẫn luôn phục vụ bên cạnh ông cụ, nhìn như chăm sóc ông cụ từng li từng tí, nhưng thật ra đã âm thầm thông đồng với cậu hai ở nước ngoài từ lâu, muổn từng bước một giết chết ông cụ.
Sau khi đọc mấy bức thư này xong, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Dù người nhà họ Tư thông minh đến mấy cũng không ngờ cậu Hai này và chú Điền sẽ cấu kết với nhau làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế.
“Chú Điền, chứng cứ rành rành, ông còn gì đế nói nữa không?”, Tư Trường Thịnh nổi giận, nhìn chú Điền bằng khuôn mặt nặng nề.
Chú Điền cười giễu cợt: “Nguy tạo bừa mấy chứng cứ đã có thể định tội tôi, nhà họ Tư muốn lấy mạng tôi thì quá là đơn giản, tôi không có gì để nói cả. Chỉ thật lòng thấy tiếc cho ông chủ thôi…”
Nói xong, chú Điền nhìn thoáng qua ông cụ đang nằm trên giường: “ông ấy nằm trên giường, con cháu của ông ấy không tìm hung thủ cho ông ấy mà chỉ muốn… xử lý người ngoài thân thiết nhất bên cạnh ông ấy. Thật đáng buồn, thật đáng buồn…”
“Tiết Phi, ban đầu chỉ có một mình tôi ủng hộ cô, cầu xin cô khám bệnh cho ông chủ, tôi cho rằng cô là một người có bản lĩnh, ai ngờ cô chỉ là một trợ thủ do cậu sáu tìm đến. Đều là lổi của tôi, ha ha, là do tôi ngây thơ”.
“ông còn muốn nguỵ biện ư? Từ rất lâu trước đây khi còn ở trong quân đội với bố tôi, chẳng phải ông đã bắt đầu căm hận bố tôi rồi à?”, Tư Trường Thịnh hừ lạnh: “Lúc trước vì cứu bố tôi nên ông bị mất một cánh tay, mấy năm qua vần luôn gắn tay giả, ban đầu người vốn có thể trở thành lãnh đạo là ông, nhưng vì ông mất một cánh tay nên người đó đổi lại là bố tôi, những năm qua cũng chỉ có thể ở bên cạnh ông ấy làm một người giúp việc, sao ông có thể cam lòng được?”
Tư Trường Thịnh cười khấy: “ông cho rằng ông che giấu rất giỏi, nhưng mồi lần bô’ tôi hăm hở, tôi đều nhìn thấy sự u ám trong mắt ông. Bây giờ ông còn mặt dày ở đây châm chọc à?”
“Ông có tư cách gì nói những lời này ở đây? Ha, lúc trước ông tích cực muốn thần y Tiết chữa bệnh cho bô’ tôi như thê’ e rằng là muốn nhân cơ hội hại chết bô’ tôi đúng không? Chỉ cần trong lúc trị liệu cho bô’ tôi xảy ra sơ suất gì, ông đều có thể thần không biết quỷ không hay đổ tội cho thần y Tiết. Như thê’ không chỉ có thể giết chết bô’ tôi còn khiến thần y Tiết mất hết danh tiếng. Chú Điền, ông tính
toán rất giỏi”.
Chú Điền không cam lòng, nhưng cuối cùng vần nhắm mắt lại: “Muốn đổ tội cho người khác không sợ thiếu chứng cứ, tấm lòng của tôi với ông chủ có trời đất chứng giám. Tốt nhất các người nên thừa dịp ông chủ chưa tỉnh thì giết tôi sớm một chút, nếu không đợi ông chủ tỉnh lại, ha ha… ông ấy hiểu rõ ai là người thật lòng với mình nhất, các người sẽ không còn cơ hội ra tay với tôi nữa đâu”.
Chú Điền tự tin như thế khiến người xung quanh đều không khỏi bật cười.
Đặc biệt là Tư Chính Phong và con gái Lạc Dao Tịch của Tư Thuỵ Mai vừa mới vội chạy về.
“Chú Điền, chúng tôi xem ông như người thân, không ngờ ông lại thông đồng với chú Hai, dù ông nội có tỉnh lại thì e rằng cũng sẽ bị ông làm tức chết”.
Lạc Dao Tịch ôm lấy ta Tư Thuỵ Mai: “Nếu không vì tôi và mẹ tôi dẫn người đến phòng của ông đích thân tìm ra những chứng cứ này từ trong tủ sắt, thì
chúng tôi cũng không biết ông vẫn luôn ấn mình trong nhà ông ngoại, làm ra những chuyện táng tận lương tâm như thế với ông”.
“Chú Điền, ông ngoại đối xử đâu có tệ với ông, ông không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“E rằng trái tim của ông ta đều cho cá cô nhỏ và chú hai rồi, làm gì còn đau lòng vì ông nội nữa?”, Tư Chính Phong hừ lạnh, sau đó nói với Tư Trường Thịnh: “Bố, chuyện này không thể bỏ qua như thế được”.
“Đương nhiên rồi!”, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía chú Điền bằng ánh mắt sắc bén: “Người đâu, đưa chú Điền đến phòng giam trông chừng cẩn thận, tôi sẽ đích thân thẩm vấn”.
Sau đó ông ta còn bổ sung: “Chú Điền, ông cứ yên tâm, trước khi bố tôi tỉnh lại, tôi sẽ không lấy mạng ông, nhưng nếu ông không biết điều thì sẽ phải chịu khổ nhiều đấy”.