Chương 80: Giọng nói kia để lộ rõ sự không kiên nhẫn
Bởi vì bệnh tình của ông cụ phải mất mười ngày nửa tháng mới chữa được, nên khoảng thời gian này Hạ Phương tất nhiên không thể rời khỏi Kinh Thành được.
Tư Thành hiếm khi được dịp rảnh nên hôm nay dẩn cò đi dạo xung quanh, mua cho cô chút đồ dùng hàng ngày.
Hạ Phương vốn là người lười, nên lúc cô đến Kinh Thành cũng chỉ đem theo vài bộ quần áo cùng vài món đồ dùng cá nhân tất yếu mà thôi.
Vậy mà một cái vali khác đến giờ còn chưa được mở ra.
Hạ Phương rảnh phát chán, thế là có chút nhớ nhung dược cốc của lão Diêu.
Cô đang không biết phải nói thế nào với Tư Thành thì đã nghe anh nói: “Đêm nay theo tôi về nhà xem kịch không?”
Hạ Phương hiểu ngay kịch trong lời anh nói là có ý gì.
“Sau khi xem xong tôi có thể nghỉ hai ngày không?”, Hạ Phương lười biếng hỏi.
Tư Thành nhíu mày: “Em muốn đi đâu?”
Hạ Phương nhún nhún vai: “Đi tìm sư phụ tôi tâm sự”.
“Sư phụ?”, Tư Thành nhíu mày: “Sư phụ nào?”
“Quỷ y Dược Cốc Tử”.
Dược Cốc Tử là biệt hiệu của Diêu Cốc Tử, người ngoài gần như đều gọi ông như vậy.
Chỉ là mười năm trước ông đã lui khỏi Dược cốc, sau đó gần như rất hiếm khi đi ra, nên bên ngoài chỉ có truyền thuyết về ông nhưng thiếu mất chân thân người thật.
Tư Thành cười: “Thì ra em chính là người đã học được hết sở học một đời của ông ấy, còn vượt qua cả đệ tử chân truyền duy nhất của ông ấy?”
Hạ Phương nhíu mày: “Sao anh biết?”
“Ha ha…”, Tư Thành nở nụ cười: “Nhiều năm trước từng vinh hạnh cùng gặp nạn chung với tiền bối Dược Cốc Tử, sau đó cùng nhau uống quá chén nên nghe được ông ấy kể về người học trò bất hiếu xấu xa kia. Không ngờ đỏ lại là em”.
Người đời chỉ biết Dược Cốc Tử đã biến mất chứ không biết ông đã đi đâu, ông vốn đã là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù không xuất hiện thì cũng chẳng có ai có thể tìm ra được ông cả.
Mà sau khi ông ấy lui về thì Tiết Phi mới dần được người đời biết đến.
Không ngờ đó không phải là trùng hợp.
Hạ Phương bĩu môi: “ông già kia đi đến đâu cũng bêu xấu tôi hết, tồi tệ ghê”.
Tư Thành lại cười: “Tôi thì thấy không phải bêu xấu đâu. Lúc ông ấy nhắc đến em trong mắt toàn là ánh
sáng, rõ ràng là rất vừa ý đứa học trò này, cũng rất nhớ em”.
Hạ Phương sờ sờ mũi, không nói gì nữa.
Lúc hai người đến nhà họ Tư thì được Tư Trường Thịnh mở tiệc chiêu đãi, đợi Hạ Phương ăn uống no đủ xong mới mặt dày hỏi đơn thuốc trị thương lần trước của Hạ Phương, bảo rằng hai ngày trước có một người bạn bị trọng thương, quan hệ giữa bọn họ rất tốt nên muốn nhân cơ hội này giúp cho người bạn kia khỏe mạnh hơn.
Lời nói này nghe rất hoa mỹ.
Nhưng Hạ Phương vừa nghe đã biết người bạn kia e rằng cũng là người có quan hệ lợi ích qua lại với nhà họ Tư, đặc biệt là với Tư Trường Thịnh.
Nhà họ Tư ở Kinh Thành mặc dù là gia tộc đứng đầu, nhưng không có nghĩa bọn họ mạnh đến mức có thể ngang ngược tung hoành, vẫn phải tìm giữ các mối quan hệ nhất định, lúc biếu quà cũng không thế qua loa tùy tiện.
Hạ Phương cũng không hẹp hòi, ném cho ông ta một hộp nhỏ với giá hữu nghị.
Động tác tùy ý đó cứ như hộp thuốc kia chỉ là hàng vỉa hè rẻ tiền.
Tư Trường Thịnh đã được trải nghiệm tác dụng thần kì của thứ này nên tất nhiên không hề dám coi khinh nó.
Không chỉ thế mà ông ta còn bọc giấy lại như thể nó là vật bảo trân quý, rồi đặt nó vào trong một chiếc hộp riêng mà trông còn đắt tiền hơn cả tiền thuốc.
Bổng chốc, hộp thuốc trở nên xa xỉ gấp mấy lần.
Hạ Phương sờ cằm, nghĩ nghĩ sau này mình bán thuốc chắc cũng phải đóng gói lại một chút cho tỉ mỉ mới được.
Nhất là khi làm ăn với những người giàu có này, phải hét giá không nể nang gì mới được.
Lần thứ hai bước vào phòng của ông cụ Tư, trong phòng đã có một mùi hương kì dị phả vào mặt.
Lúc này ông cụ đang được ngâm trong bồn thuốc, Tiết Vân Thâm vẫn rất tận tụy canh giữ ở bên.
Hạ Phương nhanh chân đi đến bồn thuốc bắt lấy cánh tay đang xoa bóp cho ông cụ của quản gia: “Chú đang làm gì?”
Chú Điền sợ hết hồn, theo bản năng muốn giãy ra, nhưng khi thấy là Hạ Phương thì nhịn xuống, hoang mang hỏi: “Tiết thần y, tôi, tôi chỉ mát xa cho ông cụ, thả lỏng cơ bắp thôi ạ”.
Lời giải thích ngay thẳng này quả là không chê vào đâu được.
Hạ Phương cười lạnh một tiếng, dùng sức bóp lấy cánh tay của ông ấy: “Ồ? Thả lỏng cơ bắp cần phải giấu một cái châm trong tay như thế này sao?”
Hạ Phương vừa dứt lời, châm trong tay chú Điền lập tức rơi xuống đất.
Tư Thành ung dung bước lên nhặt lấy cây châm quan sát một chút rồi cười: “Mũi châm màu đen, chú Điền à, chú đúng là trung thành tuyệt đối với ông cụ mà”.
Lúc này chú Điền hoảng rồi, bât đầu ra sức giãy dụa, chỉ là sức lực của Hạ Phương rất lớn, cho dù ông ta có từng luyện võ đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ cuả cô.
Chú Điền giãy không ra nên chỉ đành nhẫn nhịn: “Cậu sáu, thực không dám giấu diếm, châm này của tôi không dùng lên người cụ nhà mà là dùng để thử thuốc trong bể. Chất thuốc này khiến đầu châm chuyến đen, chẳng lẽ còn không phái do thuốc có vấn đề?”
Nói xong, ông ta lập tức định ra tay với Hạ Phương: “Rốt cuộc là cô đến cứu người hay là hại người? Nhà họ Tư chúng tôi tin tưởng cô như vậy, cho cô tiền thuốc cao ngất ngưỡng, nhưng rốt cuộc cô đã làm gì với ông cụ nhà chúng tôi?”
Chú Điền ngay thẳng nhìn Tư Thành cùng Tư Trường Thịnh, nói: “Cậu cá, cậu sáu, thật không dám giấu, sau khi ông cụ phát bệnh tôi đã một mực học tập y thuật, muốn nghĩ cách làm sao cho ông cụ sớm ngày tỉnh lại. Nhưng tư chất của tôi không đủ, vẩn không thể thành tài được, vốn tưởng rằng mời được Tiết Phi đến thì cụ nhà đã có thể được cứu. Nhưng ai ngờ…”
Chú Điền cắn răng nói: “Tôi cầm thuốc của cô ta đưa cho mấy vị trưởng lão trong hiệp hội thầy thuốc tôi theo học giám định, thì được kết quả rằng tất cả những thứ kia đều là độc dược. Tuy không khiến người dùng lập tức bộc phát rồi chết, nhưng khi độc rót vào co thể của ông cụ thì dù cho cuối cùng cụ có tỉnh lại, thể chất cũng bị biến đổi, những thứ thuốc này có thể lấy mạng ông cụ bất cứ lúc nào”.
“Hơn nữa cho dù có thuốc, ông cụ cũng không thể sống hơn một tháng được”, chú Điền hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Phương: “Rốt cuộc cô có lòng dạ gì? Ông cụ nhà tôi không thù không oán với cô, tại sao cô phái hại cụ?”
Dứt lời, thân hình ông ta nhoáng một cái, định xuống tay với Hạ Phương.
Chỉ là ông ta vừa mới động đã bị Hạ Phương vật ngã xuống đất. Sau đó nhấc tay ghim châm xuống, lập tức khống chế được người trên mặt đất, không cho ông ta động đậy.
“Chú Điền, ông cụ đối xử với chú không tệ, tại sao chú phải làm vậy với cụ?”, Tư Thành đứng ở một bên, lạnh lùng chất vấn.
Chú Điền không chịu thừa nhận: “Cậu sáu, tôi không biết cậu đang nói cái gì. Tôi trung thành tuyệt đối với ông cụ, phải nói cậu đấy, ông cụ đối xử với cậu tốt như vậy, lúc cụ khỏe mạnh không thấy cậu hiếu kính, bây giờ cụ ngã xuống còn dẩn theo â nào về hại cụ, lẽ nào cậu vì phần di chúc đó, cậu muốn tài sản nhà họ Tư?”
Ai dám nói không phái đây? Di chúc của ông cụ là chia phần lớn tài sản cho Tư Thành, nếu ông cụ mất vào lúc này, người được lợi nhất chẳng phải là anh?
Ánh mắt Tư Trường Thịnh sâu hơn, bắt đầu giả ngu: “Cậu sáu, chú Điền, rốt, rốt cuộc chuyên gì đang xảy ra?”
Hạ Phương không lên tiếng, tiếp theo là thời gian biểu diễn của Tư Thành, cô chỉ cần yên lặng quan sát thôi.
“Chú Điền giấu cũng kĩ đấy, nhưng đứng trước Tiết thần y đã được xưng một tiếng “thần” này, tất cà đều vô cụng cả thôi”.
Tư Thành cũng không phí lời, lập tức kêu người ta dẫn Tư Thụy Mai đến đây.
Tư Thụy Mai vừa tới đã đá một cú vào người chú Điền, quát to lên: “ông đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, bố tôi coi ông như anh em mà ông cũng muốn lấy mạng của cụ?”
Tư Thành hiếm khi được dịp rảnh nên hôm nay dẩn cò đi dạo xung quanh, mua cho cô chút đồ dùng hàng ngày.
Hạ Phương vốn là người lười, nên lúc cô đến Kinh Thành cũng chỉ đem theo vài bộ quần áo cùng vài món đồ dùng cá nhân tất yếu mà thôi.
Vậy mà một cái vali khác đến giờ còn chưa được mở ra.
Hạ Phương rảnh phát chán, thế là có chút nhớ nhung dược cốc của lão Diêu.
Cô đang không biết phải nói thế nào với Tư Thành thì đã nghe anh nói: “Đêm nay theo tôi về nhà xem kịch không?”
Hạ Phương hiểu ngay kịch trong lời anh nói là có ý gì.
“Sau khi xem xong tôi có thể nghỉ hai ngày không?”, Hạ Phương lười biếng hỏi.
Tư Thành nhíu mày: “Em muốn đi đâu?”
Hạ Phương nhún nhún vai: “Đi tìm sư phụ tôi tâm sự”.
“Sư phụ?”, Tư Thành nhíu mày: “Sư phụ nào?”
“Quỷ y Dược Cốc Tử”.
Dược Cốc Tử là biệt hiệu của Diêu Cốc Tử, người ngoài gần như đều gọi ông như vậy.
Chỉ là mười năm trước ông đã lui khỏi Dược cốc, sau đó gần như rất hiếm khi đi ra, nên bên ngoài chỉ có truyền thuyết về ông nhưng thiếu mất chân thân người thật.
Tư Thành cười: “Thì ra em chính là người đã học được hết sở học một đời của ông ấy, còn vượt qua cả đệ tử chân truyền duy nhất của ông ấy?”
Hạ Phương nhíu mày: “Sao anh biết?”
“Ha ha…”, Tư Thành nở nụ cười: “Nhiều năm trước từng vinh hạnh cùng gặp nạn chung với tiền bối Dược Cốc Tử, sau đó cùng nhau uống quá chén nên nghe được ông ấy kể về người học trò bất hiếu xấu xa kia. Không ngờ đỏ lại là em”.
Người đời chỉ biết Dược Cốc Tử đã biến mất chứ không biết ông đã đi đâu, ông vốn đã là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù không xuất hiện thì cũng chẳng có ai có thể tìm ra được ông cả.
Mà sau khi ông ấy lui về thì Tiết Phi mới dần được người đời biết đến.
Không ngờ đó không phải là trùng hợp.
Hạ Phương bĩu môi: “ông già kia đi đến đâu cũng bêu xấu tôi hết, tồi tệ ghê”.
Tư Thành lại cười: “Tôi thì thấy không phải bêu xấu đâu. Lúc ông ấy nhắc đến em trong mắt toàn là ánh
sáng, rõ ràng là rất vừa ý đứa học trò này, cũng rất nhớ em”.
Hạ Phương sờ sờ mũi, không nói gì nữa.
Lúc hai người đến nhà họ Tư thì được Tư Trường Thịnh mở tiệc chiêu đãi, đợi Hạ Phương ăn uống no đủ xong mới mặt dày hỏi đơn thuốc trị thương lần trước của Hạ Phương, bảo rằng hai ngày trước có một người bạn bị trọng thương, quan hệ giữa bọn họ rất tốt nên muốn nhân cơ hội này giúp cho người bạn kia khỏe mạnh hơn.
Lời nói này nghe rất hoa mỹ.
Nhưng Hạ Phương vừa nghe đã biết người bạn kia e rằng cũng là người có quan hệ lợi ích qua lại với nhà họ Tư, đặc biệt là với Tư Trường Thịnh.
Nhà họ Tư ở Kinh Thành mặc dù là gia tộc đứng đầu, nhưng không có nghĩa bọn họ mạnh đến mức có thể ngang ngược tung hoành, vẫn phải tìm giữ các mối quan hệ nhất định, lúc biếu quà cũng không thế qua loa tùy tiện.
Hạ Phương cũng không hẹp hòi, ném cho ông ta một hộp nhỏ với giá hữu nghị.
Động tác tùy ý đó cứ như hộp thuốc kia chỉ là hàng vỉa hè rẻ tiền.
Tư Trường Thịnh đã được trải nghiệm tác dụng thần kì của thứ này nên tất nhiên không hề dám coi khinh nó.
Không chỉ thế mà ông ta còn bọc giấy lại như thể nó là vật bảo trân quý, rồi đặt nó vào trong một chiếc hộp riêng mà trông còn đắt tiền hơn cả tiền thuốc.
Bổng chốc, hộp thuốc trở nên xa xỉ gấp mấy lần.
Hạ Phương sờ cằm, nghĩ nghĩ sau này mình bán thuốc chắc cũng phải đóng gói lại một chút cho tỉ mỉ mới được.
Nhất là khi làm ăn với những người giàu có này, phải hét giá không nể nang gì mới được.
Lần thứ hai bước vào phòng của ông cụ Tư, trong phòng đã có một mùi hương kì dị phả vào mặt.
Lúc này ông cụ đang được ngâm trong bồn thuốc, Tiết Vân Thâm vẫn rất tận tụy canh giữ ở bên.
Hạ Phương nhanh chân đi đến bồn thuốc bắt lấy cánh tay đang xoa bóp cho ông cụ của quản gia: “Chú đang làm gì?”
Chú Điền sợ hết hồn, theo bản năng muốn giãy ra, nhưng khi thấy là Hạ Phương thì nhịn xuống, hoang mang hỏi: “Tiết thần y, tôi, tôi chỉ mát xa cho ông cụ, thả lỏng cơ bắp thôi ạ”.
Lời giải thích ngay thẳng này quả là không chê vào đâu được.
Hạ Phương cười lạnh một tiếng, dùng sức bóp lấy cánh tay của ông ấy: “Ồ? Thả lỏng cơ bắp cần phải giấu một cái châm trong tay như thế này sao?”
Hạ Phương vừa dứt lời, châm trong tay chú Điền lập tức rơi xuống đất.
Tư Thành ung dung bước lên nhặt lấy cây châm quan sát một chút rồi cười: “Mũi châm màu đen, chú Điền à, chú đúng là trung thành tuyệt đối với ông cụ mà”.
Lúc này chú Điền hoảng rồi, bât đầu ra sức giãy dụa, chỉ là sức lực của Hạ Phương rất lớn, cho dù ông ta có từng luyện võ đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ cuả cô.
Chú Điền giãy không ra nên chỉ đành nhẫn nhịn: “Cậu sáu, thực không dám giấu diếm, châm này của tôi không dùng lên người cụ nhà mà là dùng để thử thuốc trong bể. Chất thuốc này khiến đầu châm chuyến đen, chẳng lẽ còn không phái do thuốc có vấn đề?”
Nói xong, ông ta lập tức định ra tay với Hạ Phương: “Rốt cuộc là cô đến cứu người hay là hại người? Nhà họ Tư chúng tôi tin tưởng cô như vậy, cho cô tiền thuốc cao ngất ngưỡng, nhưng rốt cuộc cô đã làm gì với ông cụ nhà chúng tôi?”
Chú Điền ngay thẳng nhìn Tư Thành cùng Tư Trường Thịnh, nói: “Cậu cá, cậu sáu, thật không dám giấu, sau khi ông cụ phát bệnh tôi đã một mực học tập y thuật, muốn nghĩ cách làm sao cho ông cụ sớm ngày tỉnh lại. Nhưng tư chất của tôi không đủ, vẩn không thể thành tài được, vốn tưởng rằng mời được Tiết Phi đến thì cụ nhà đã có thể được cứu. Nhưng ai ngờ…”
Chú Điền cắn răng nói: “Tôi cầm thuốc của cô ta đưa cho mấy vị trưởng lão trong hiệp hội thầy thuốc tôi theo học giám định, thì được kết quả rằng tất cả những thứ kia đều là độc dược. Tuy không khiến người dùng lập tức bộc phát rồi chết, nhưng khi độc rót vào co thể của ông cụ thì dù cho cuối cùng cụ có tỉnh lại, thể chất cũng bị biến đổi, những thứ thuốc này có thể lấy mạng ông cụ bất cứ lúc nào”.
“Hơn nữa cho dù có thuốc, ông cụ cũng không thể sống hơn một tháng được”, chú Điền hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Phương: “Rốt cuộc cô có lòng dạ gì? Ông cụ nhà tôi không thù không oán với cô, tại sao cô phái hại cụ?”
Dứt lời, thân hình ông ta nhoáng một cái, định xuống tay với Hạ Phương.
Chỉ là ông ta vừa mới động đã bị Hạ Phương vật ngã xuống đất. Sau đó nhấc tay ghim châm xuống, lập tức khống chế được người trên mặt đất, không cho ông ta động đậy.
“Chú Điền, ông cụ đối xử với chú không tệ, tại sao chú phải làm vậy với cụ?”, Tư Thành đứng ở một bên, lạnh lùng chất vấn.
Chú Điền không chịu thừa nhận: “Cậu sáu, tôi không biết cậu đang nói cái gì. Tôi trung thành tuyệt đối với ông cụ, phải nói cậu đấy, ông cụ đối xử với cậu tốt như vậy, lúc cụ khỏe mạnh không thấy cậu hiếu kính, bây giờ cụ ngã xuống còn dẩn theo â nào về hại cụ, lẽ nào cậu vì phần di chúc đó, cậu muốn tài sản nhà họ Tư?”
Ai dám nói không phái đây? Di chúc của ông cụ là chia phần lớn tài sản cho Tư Thành, nếu ông cụ mất vào lúc này, người được lợi nhất chẳng phải là anh?
Ánh mắt Tư Trường Thịnh sâu hơn, bắt đầu giả ngu: “Cậu sáu, chú Điền, rốt, rốt cuộc chuyên gì đang xảy ra?”
Hạ Phương không lên tiếng, tiếp theo là thời gian biểu diễn của Tư Thành, cô chỉ cần yên lặng quan sát thôi.
“Chú Điền giấu cũng kĩ đấy, nhưng đứng trước Tiết thần y đã được xưng một tiếng “thần” này, tất cà đều vô cụng cả thôi”.
Tư Thành cũng không phí lời, lập tức kêu người ta dẫn Tư Thụy Mai đến đây.
Tư Thụy Mai vừa tới đã đá một cú vào người chú Điền, quát to lên: “ông đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, bố tôi coi ông như anh em mà ông cũng muốn lấy mạng của cụ?”