Chương 83: Vợ cần thì anh theo hầu
Hạ Phương lái xe chở Tư Thành thẳng một mạch đến ngoại ô rồi mới dừng lại ở sơn trang.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là hôm nay nơi này lại có khách.
Bằng chứng là mấy chiếc xe đang đậu trong khoảnh sân im lìm vắng lặng.
Chiếc nào chiếc nấy đều là xe sang, giá trị chắc chắn không thấp.
Hạ Phương đánh mắt sang Tư Thành, thầm hỏi anh có nhận ra chúng không.
Tư Thành tuy lớn lên ở Giang Lâm nhưng từ sau khi thành niên lại ra nước ngoài hoặc hoạt động ở Kinh Thành, gần đây mới trở về Giang Lâm để kê’thừa tài sản nhà họ Tư.
Anh nắm rõ cục diện Kinh Thành trong lòng bàn tay, vì vậy chỉ liếc mắt một cái là biết được lai lịch của những chiếc xe này.
“Nhà họ Tân”.
Hạ Phương nhướng mày: “Một trong bốn đại gia tộc ấy à?”
“ừm”.
Trùng hợp phết…
Chẳng phái chính là mấy người lần trước cô cứu đó sao?
Nếu cô nhớ không lầm thì ông cụ Tân không có vấn đề gì, nhưng thiếu niên kia… sức khỏe không được tốt cho lắm.
Họ lặn lội đến đây, hẳn là để tìm Dược Cốc rồi nhỉ?
Tiếc rằng ông già kia đã ẩn cư mười mấy năm rồi, còn lâu mới chịu ra đi gặp ai.
Nói chi đến giúp đỡ nhà họ Tân.
E rằng chuyến nay họ phải trắng tay mà về rồi.
Nghĩ đến nhà họ Tân, Hạ Phương lại bất chợt nhớ việc Lục Anh Đường giả mạo làm ân nhân cứu mạng của hai ông cháu kia. Giờ này chắc hẳn ta đang vui vẻ hưởng thụ sự đền đáp trả ơn từ nhà bọn họ nhỉ?
Nhưng không biết còn kéo dài được đến khi nào đây.
Cô thật sự mong chờ đến ngày lời nói dối ấy bị vạch trần.
“Anh có vẻ rảnh rồi nhỉ?”
Thấy Tư Thành xuống xe rồi lại không đi nơi khác mà theo mình vào sơn trang, Hạ Phương không nhịn được mà cười hỏi.
Nào ngờ đối phương còn mặt dày hơn cô nghĩ, có thể tỉnh bơ buông ra một câu đi kèm với nụ cười gây điên đảo: “Vợ cần thì tôi theo hầu mà cũng bị chê là rảnh sao?”
Hạ Phương:…
Hai người vừa đi đến cổng thì bắt gặp Tân Thủ Văn đi ra dưới sự bảo vệ của bốn, năm người vệ sĩ.
Có lẽ vì cất công lặn lội đến đây từ sớm, chờ đợi cả buổi mà lại không thu hoạch được gì nên trông ông ấy có phần cáu kỉnh xen lần với ủ dột.
Hai nhóm người bước ngang qua nhau, bỗng Tân Thủ Văn ngẩng đầu, phát hiện Tư Thành đang đi cạnh Hạ Phương.
Ông sững lại tại chỗ, đoạn ngoái đầu nhìn theo một hồi, sau đó vội vã đi tới.
“Có phải là… cháu Tư đó không?”
Tư Thành tuy mang khẩu trang nhưng vẩn không giấu được đôi mắt phượng hớp hồn và khí chất như một vị
vua.
Tân Thủ Văn vốn cũng không thân thiết gì với anh, nhưng vì cháu của ông và Tư Thành lại là anh em tốt nên cũng đã mấy lần gặp mặt.
Tư Thành nghe ông gọi thì khẽ gật đầu, làm như vừa mới nhận ra ông: “Cháu chào ông”.
“Cháu về Kinh Thành từ khi nào thế?”, ông cụ nhiệt tình hỏi han: “Con bé Tiếu Sưong thật là, vậy mà cũng không nói một tiếng để ông đến thăm”.
Tư Thành: “ông khách sáo rồi ạ”.
Tân Thủ Văn không nản lòng trước thái độ lạnh nhạt này, trái lại càng hồ hởi hơn: “Nghe nói cháu tìm được thần y Tiết Phi xem bệnh cho cụ Tư đúng không? Chẳng hay sức khỏe cụ thế nào rồi?”
Tư Thành lãnh đạm nói: “Nhờ phúc ông, cụ vẫn đang tiếp tục điều trị, không có gì đáng lo”.
Ánh mắt Tân Thủ Văn nhìn sang cô gái đi kế bên Tư Thành, vừa suy đoán thân phận cô vừa thận trọng mở lời: “Nói vậy… Tiết thần y hiện đang trú tại nhà họ Tư?”
Nói xong, ông lại cảm thấy mình quá sổ sàng, bèn cười lên để Tư Thành không thấy phản cảm: “Là thế này, cháu cũng biết thằng bé Tân Túc nhà ông từ nhỏ đã lắm bệnh, ống vẫn luôn muốn tìm Tiết thần y, hy vọng cò ấy có thể bớt chút thời gian đến thăm bệnh cho nó”.
“Khổ nỗi… Điều động nhân lực từ trên xuống dưới nhà họ Tân mà vẫn không tìm được tung tích cò ấy…”, Tân Thủ Văn buông một tiếng thở dài nặng nề, trông như già đi thêm mười tuổi.
Tư Thành chỉ khẽ nhíu mày: “ông Tân nghĩ nhiều rồi. Người thường như chúng ta làm sao biết được hành tung của Tiết thần y. Cô ấy cũng chỉ đến khám cho ông cụ nhà cháu rồi đi ngay, nói khi nào đến lúc cần đổi thuốc sẽ trở lại, chứ cũng chẳng nói rõ hôm nào”.
Hạ Phương nghe mà khóe miệng động đậy theo.
Nghe gì mà bí ẩn dề sợ, cũng hợp với phong cách của mình phết.
Sau này có thế khám bệnh theo cách này, để mình càng ra vẻ thần bí cao quý.
“Vậy…”, không phải Tân Thủ Văn không nghĩ đến việc ghé nhà họ Tư để thử vận may xem có gặp được Tiết Phi không.
Ngặt nỗi bao nhiêu lần ông liên lạc là bấy nhiêu lần Tư Thành tỏ thái độ mập mờ không nói, khiến Tân Thủ Văn lòng như lửa đốt, rồi lại không dám đường đột ghé thăm.
Thấy tình trạng cháu mình ngày một xấu đi, Tân Thủ Văn lại càng sốt ruột đến quặn thắt.
Đúng lúc này, Tân Kha lại nhắc đến cô gái từng cứu họ trong vụ tai nạn, dường như viên thuốc trong tay đối phưong có thế chữa được bệnh cho Tân Túc.
Tân Thủ Văn cẩn thận nhớ lại, mơ hồ cảm nhận được thân thể mình thoải mái hơn hẳn sau khi được đút cho viên thuốc kia.
Đến hôm nay vẫn còn khỏe mạng phấn chấn vô cùng.
Vì vậy ông vần nhắc mãi với Lục Anh Đường, muốn gặp người bạn gái này của anh ta để đích thân cảm ơn.
Sau đó nhận được hồi âm rằng người này đang có mặt tại Kinh Thành, bản thân Lục Anh Đường cũng sẽ đến đây trong vài ngày nữa, khi ấy sẽ dẫn bạn gái đến làm khách ở nhà họ Tân.
Tân Thủ Văn đồng ý rồi cất chuyện này ra sau đầu, bỗng nhiên hôm nay nghe tin có người nhìn thấy người của Dược Cốc ờ đây.
Thế là ông bèn tức tốc dẫn theo người chạy đến.
Nào ngờ đợi cả ngày trời vẩn là công cốc.
“Không biết hôm nay cháu đến đây là để…”, Tân Thủ Văn thu hồi suy nghĩ, vừa hỏi vừa thoáng nhìn Hạ Phương.
Tư Thành: “Nghe nói không khí ở đây mát mẻ trong lành, thích hợp để đi nghỉ dưỡng nên cháu chở người nhà đến chơi”.
Tân Thủ Văn tỏ ra ngạc nhiên thấy rõ: “Thì ra đây là bà sáu, thất lễ rồi”.
Hạ Phương chỉ mỉm cười không đáp.
“Ông khách sáo rồi ạ, người nhà cả mà”, Tư Thành nắm tay cô dắt tới trước: “Đây là ông Tân của nhà họ Tân ở Kinh Thành”.
“Chào ông ạ”, Hạ Phương lễ phép lên tiếng rồi không nói gì thêm. Hai người nhanh chóng tạm biệt Tân Thủ Văn, đi vào sơn trang.
Ông Tân đứng ớ ngoài một hồi lâu, thấy bọn họ thật sự chỉ đến chụp hình thăm thú thì đành chán nản rời đi.
Đợi ông ấy thật sự đi rồi, Hạ Phương mới dẫn Tư Thành đi sâu vào trong, xuyên qua bảy tám ngã rẽ, cuối cùng mới đến Dược Cốc.
Không ngoài dự đoán, Dai Annie lập tức nhào tới.
Lần này Tư Thành đã phản ứng nhanh hơn, không cho nó chồm lên người Hạ Phương mà lập tức kéo cô tránh sang một bên.
“Gừ… Gâu gâu!’1, con chó ngửi thấy mùi lạ thì dựng lông, cả người cong lên, hung hãn nhào tới như chỉ muốn xé xác anh.
À ha, nó tưởng Tư Thành là người xấu!
Hạ Phương cười đến là vui vẻ, đứng ở một bên xem một người một chó đối đầu nhau, thậm chí còn hí hửng chờ xem kết cục sẽ thế nào.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là hôm nay nơi này lại có khách.
Bằng chứng là mấy chiếc xe đang đậu trong khoảnh sân im lìm vắng lặng.
Chiếc nào chiếc nấy đều là xe sang, giá trị chắc chắn không thấp.
Hạ Phương đánh mắt sang Tư Thành, thầm hỏi anh có nhận ra chúng không.
Tư Thành tuy lớn lên ở Giang Lâm nhưng từ sau khi thành niên lại ra nước ngoài hoặc hoạt động ở Kinh Thành, gần đây mới trở về Giang Lâm để kê’thừa tài sản nhà họ Tư.
Anh nắm rõ cục diện Kinh Thành trong lòng bàn tay, vì vậy chỉ liếc mắt một cái là biết được lai lịch của những chiếc xe này.
“Nhà họ Tân”.
Hạ Phương nhướng mày: “Một trong bốn đại gia tộc ấy à?”
“ừm”.
Trùng hợp phết…
Chẳng phái chính là mấy người lần trước cô cứu đó sao?
Nếu cô nhớ không lầm thì ông cụ Tân không có vấn đề gì, nhưng thiếu niên kia… sức khỏe không được tốt cho lắm.
Họ lặn lội đến đây, hẳn là để tìm Dược Cốc rồi nhỉ?
Tiếc rằng ông già kia đã ẩn cư mười mấy năm rồi, còn lâu mới chịu ra đi gặp ai.
Nói chi đến giúp đỡ nhà họ Tân.
E rằng chuyến nay họ phải trắng tay mà về rồi.
Nghĩ đến nhà họ Tân, Hạ Phương lại bất chợt nhớ việc Lục Anh Đường giả mạo làm ân nhân cứu mạng của hai ông cháu kia. Giờ này chắc hẳn ta đang vui vẻ hưởng thụ sự đền đáp trả ơn từ nhà bọn họ nhỉ?
Nhưng không biết còn kéo dài được đến khi nào đây.
Cô thật sự mong chờ đến ngày lời nói dối ấy bị vạch trần.
“Anh có vẻ rảnh rồi nhỉ?”
Thấy Tư Thành xuống xe rồi lại không đi nơi khác mà theo mình vào sơn trang, Hạ Phương không nhịn được mà cười hỏi.
Nào ngờ đối phương còn mặt dày hơn cô nghĩ, có thể tỉnh bơ buông ra một câu đi kèm với nụ cười gây điên đảo: “Vợ cần thì tôi theo hầu mà cũng bị chê là rảnh sao?”
Hạ Phương:…
Hai người vừa đi đến cổng thì bắt gặp Tân Thủ Văn đi ra dưới sự bảo vệ của bốn, năm người vệ sĩ.
Có lẽ vì cất công lặn lội đến đây từ sớm, chờ đợi cả buổi mà lại không thu hoạch được gì nên trông ông ấy có phần cáu kỉnh xen lần với ủ dột.
Hai nhóm người bước ngang qua nhau, bỗng Tân Thủ Văn ngẩng đầu, phát hiện Tư Thành đang đi cạnh Hạ Phương.
Ông sững lại tại chỗ, đoạn ngoái đầu nhìn theo một hồi, sau đó vội vã đi tới.
“Có phải là… cháu Tư đó không?”
Tư Thành tuy mang khẩu trang nhưng vẩn không giấu được đôi mắt phượng hớp hồn và khí chất như một vị
vua.
Tân Thủ Văn vốn cũng không thân thiết gì với anh, nhưng vì cháu của ông và Tư Thành lại là anh em tốt nên cũng đã mấy lần gặp mặt.
Tư Thành nghe ông gọi thì khẽ gật đầu, làm như vừa mới nhận ra ông: “Cháu chào ông”.
“Cháu về Kinh Thành từ khi nào thế?”, ông cụ nhiệt tình hỏi han: “Con bé Tiếu Sưong thật là, vậy mà cũng không nói một tiếng để ông đến thăm”.
Tư Thành: “ông khách sáo rồi ạ”.
Tân Thủ Văn không nản lòng trước thái độ lạnh nhạt này, trái lại càng hồ hởi hơn: “Nghe nói cháu tìm được thần y Tiết Phi xem bệnh cho cụ Tư đúng không? Chẳng hay sức khỏe cụ thế nào rồi?”
Tư Thành lãnh đạm nói: “Nhờ phúc ông, cụ vẫn đang tiếp tục điều trị, không có gì đáng lo”.
Ánh mắt Tân Thủ Văn nhìn sang cô gái đi kế bên Tư Thành, vừa suy đoán thân phận cô vừa thận trọng mở lời: “Nói vậy… Tiết thần y hiện đang trú tại nhà họ Tư?”
Nói xong, ông lại cảm thấy mình quá sổ sàng, bèn cười lên để Tư Thành không thấy phản cảm: “Là thế này, cháu cũng biết thằng bé Tân Túc nhà ông từ nhỏ đã lắm bệnh, ống vẫn luôn muốn tìm Tiết thần y, hy vọng cò ấy có thể bớt chút thời gian đến thăm bệnh cho nó”.
“Khổ nỗi… Điều động nhân lực từ trên xuống dưới nhà họ Tân mà vẫn không tìm được tung tích cò ấy…”, Tân Thủ Văn buông một tiếng thở dài nặng nề, trông như già đi thêm mười tuổi.
Tư Thành chỉ khẽ nhíu mày: “ông Tân nghĩ nhiều rồi. Người thường như chúng ta làm sao biết được hành tung của Tiết thần y. Cô ấy cũng chỉ đến khám cho ông cụ nhà cháu rồi đi ngay, nói khi nào đến lúc cần đổi thuốc sẽ trở lại, chứ cũng chẳng nói rõ hôm nào”.
Hạ Phương nghe mà khóe miệng động đậy theo.
Nghe gì mà bí ẩn dề sợ, cũng hợp với phong cách của mình phết.
Sau này có thế khám bệnh theo cách này, để mình càng ra vẻ thần bí cao quý.
“Vậy…”, không phải Tân Thủ Văn không nghĩ đến việc ghé nhà họ Tư để thử vận may xem có gặp được Tiết Phi không.
Ngặt nỗi bao nhiêu lần ông liên lạc là bấy nhiêu lần Tư Thành tỏ thái độ mập mờ không nói, khiến Tân Thủ Văn lòng như lửa đốt, rồi lại không dám đường đột ghé thăm.
Thấy tình trạng cháu mình ngày một xấu đi, Tân Thủ Văn lại càng sốt ruột đến quặn thắt.
Đúng lúc này, Tân Kha lại nhắc đến cô gái từng cứu họ trong vụ tai nạn, dường như viên thuốc trong tay đối phưong có thế chữa được bệnh cho Tân Túc.
Tân Thủ Văn cẩn thận nhớ lại, mơ hồ cảm nhận được thân thể mình thoải mái hơn hẳn sau khi được đút cho viên thuốc kia.
Đến hôm nay vẫn còn khỏe mạng phấn chấn vô cùng.
Vì vậy ông vần nhắc mãi với Lục Anh Đường, muốn gặp người bạn gái này của anh ta để đích thân cảm ơn.
Sau đó nhận được hồi âm rằng người này đang có mặt tại Kinh Thành, bản thân Lục Anh Đường cũng sẽ đến đây trong vài ngày nữa, khi ấy sẽ dẫn bạn gái đến làm khách ở nhà họ Tân.
Tân Thủ Văn đồng ý rồi cất chuyện này ra sau đầu, bỗng nhiên hôm nay nghe tin có người nhìn thấy người của Dược Cốc ờ đây.
Thế là ông bèn tức tốc dẫn theo người chạy đến.
Nào ngờ đợi cả ngày trời vẩn là công cốc.
“Không biết hôm nay cháu đến đây là để…”, Tân Thủ Văn thu hồi suy nghĩ, vừa hỏi vừa thoáng nhìn Hạ Phương.
Tư Thành: “Nghe nói không khí ở đây mát mẻ trong lành, thích hợp để đi nghỉ dưỡng nên cháu chở người nhà đến chơi”.
Tân Thủ Văn tỏ ra ngạc nhiên thấy rõ: “Thì ra đây là bà sáu, thất lễ rồi”.
Hạ Phương chỉ mỉm cười không đáp.
“Ông khách sáo rồi ạ, người nhà cả mà”, Tư Thành nắm tay cô dắt tới trước: “Đây là ông Tân của nhà họ Tân ở Kinh Thành”.
“Chào ông ạ”, Hạ Phương lễ phép lên tiếng rồi không nói gì thêm. Hai người nhanh chóng tạm biệt Tân Thủ Văn, đi vào sơn trang.
Ông Tân đứng ớ ngoài một hồi lâu, thấy bọn họ thật sự chỉ đến chụp hình thăm thú thì đành chán nản rời đi.
Đợi ông ấy thật sự đi rồi, Hạ Phương mới dẫn Tư Thành đi sâu vào trong, xuyên qua bảy tám ngã rẽ, cuối cùng mới đến Dược Cốc.
Không ngoài dự đoán, Dai Annie lập tức nhào tới.
Lần này Tư Thành đã phản ứng nhanh hơn, không cho nó chồm lên người Hạ Phương mà lập tức kéo cô tránh sang một bên.
“Gừ… Gâu gâu!’1, con chó ngửi thấy mùi lạ thì dựng lông, cả người cong lên, hung hãn nhào tới như chỉ muốn xé xác anh.
À ha, nó tưởng Tư Thành là người xấu!
Hạ Phương cười đến là vui vẻ, đứng ở một bên xem một người một chó đối đầu nhau, thậm chí còn hí hửng chờ xem kết cục sẽ thế nào.