Chương 55
Hạ Phương có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã phong phú.
Mấy năm ở nước ngoài, cô đã trải qua vô số lần thoát chết, vậy nên chẳng mấy chốc cô đã dùng dụng cụ sắc bén trên tay rút được chân của tài xế ra.
“Anh có thể đi được không?”, Hạ Phương nói xong thi thấy người đàn ông đang di chuyển chân một cách khó khăn.
Nhưng vừa cử động, anh ta đã đau toát mồ hôi, xuống xe đến đứng còn không vững chứ nói gì đến việc cứu người khác.
Hạ Phương giội một chai nước khoáng lên người anh ta, lại giội thêm lên người mình một chai nữa, nhưng tóc vẫn bị lửa cháy xém vài chỗ, tỏa ra mùi protein cháy.
Cô không để ý đến những điều này mà lấy từ trong túi ra một viên thuốc đưa cho người đàn ông: “Uống đi, chúng ta còn một phút nữa, mỗi người cõng một người, chạy được bao xa thì cố mà chạy”.
Nói xong, cô không để ý đến biểu cảm thâm thúy trên gương mặt cương nghị của người đàn ông, quay người cõng người già trên lưng, co giò chạy nhanh.
Chạy?
Tình huống này của anh ta, cô chắc chắn anh ta có thể chạy được ư?
Nhưng tài xế cũng chỉ do dự một giây, sau đó uống viên thuốc Hạ Phương đưa cho mình, vội vàng chạy tới cõng người đàn ông trung niên ở hàng ghế phía sau, chạy đi thật nhanh.
Anh ta cứ nghĩ chân mình bị thương nặng như vậy, cho dù cố gắng hết sức cũng không thể chạy được vài bước.
Anh ta đã chuẩn bị tâm lý liều chết để bảo vệ người đàn ông kia.
Nhưng ngạc nhiên là cơn đau trên chân dường như biến mất ngay lập tức…
Không, nói chính xác là toàn thân tràn đầy sức lực, mọi đau đớn trong cơ thể đều tan biến, chỉ còn lại động lực.
Anh ta bị tiêm thuốc kích thích à?
Người đàn ông vừa ra sức chạy vừa suy nghĩ.
Đột nhiên, một khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa hiện lên trước mặt anh ta.
Anh ta chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Phương đang cõng ông lão trên lưng, nhưng bước đi nhanh như bay, đã gần đến chỗ đậu xe phía trước.
Vậy anh ta có sự thay đổi này là do viên thuốc vừa rồi sao?
“Mau, tất cả mọi người nằm xuống, ngay lập tức!”, Hạ Phương nhanh chóng chạy đến nơi cách đám người mấy chục mét, lớn tiếng hét lên.
Mấy người xuống xe trước giúp Hạ Phương vẫn luôn dõi theo cô, muốn tới giúp nhưng lại sợ thêm phiền, thế là không dám động đậy.
Thấy một mình Hạ Phương cứu được người trong xe ra, họ đều vô cùng nể phục cô.
Bây giờ nghe thấy cô nói thế, ai nấy đều như nhận thánh chỉ, đồng loạt bảo người xung cạnh nằm sấp xuống.
“Hạ Phương, cô lại làm trò gì vậy?”
Lục Anh Đường không ngờ Hạ Phương có thể thuận lợi cứu được người ra, lúc này thấy cô cõng người chạy, còn chỉ huy mọi người nằm xuống, hắn ta cục kỳ không vui.
“Cô nghĩ mình là ai mà bảo chúng tôi nằm…”
“Bùm…”
“Ầm…”
Lục Anh Đường còn chưa nói xong, chiếc xe tải lớn trước mặt lại nổ tung một lần nữa.
Hơn nữa lần này còn nổ mạnh hơn hai vụ nổ nhỏ trước đó, luồng khí nổ đẩy chiếc ô tô con ra xa, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Vụ nổ cực lớn, mặt đất còn rung chuyển khiến Lục Anh Đường chưa kịp nằm xuống đã ngã dúi dụi, nếu không có người nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn ta thì sợ là hắn ta đã lăn xuống dốc, không biết sẽ ngã ở chỗ nào rồi.
Mà Hạ Phương đã đặt ông lão xuống đường trước đầu xe của mình, cô cũng nằm xuống đó, ôm lấy đầu.
Cảm nhận được có rất nhiều mảnh vụn từ trên cao lăn xuống, vẻ mặt cô cũng ngày càng âm trầm.
Rốt cuộc là kẻ nào dám gây ra động tĩnh lớn ở ngay nơi gần thành phố thế này?
Chỉ vì để cô phải chết?
Hay là…
Hạ Phương nhìn ông lão bên cạnh, chỉ sợ là ông lão này và người thanh niên trẻ khác trong xe cũng có thân phận không tầm thường.
Không biết vụ tai nạn này nhắm vào cô hay là chiếc xe này nữa.
Phía sau vang lên tiếng tanh tách của lửa cháy.
Vụ nổ đã gây ra đám cháy, bắt đầu đốt cháy rơm rạ ven đường, có xu hướng lan ra sườn đồi hai bên.
Cứ tiếp tục thế này sợ là sẽ cháy rừng…
Hạ Phương nhìn qua, thấy đoạn đường này vừa khéo một bên là núi một bên là dốc, gần đây còn có dây điện cao thế, nếu cháy thật thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
May mà lúc này tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương cũng vang lên từ xa đến gần, còn có cả tiếng xe cứu hỏa nữa.
Hạ Phương thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy vươn vai, thấy tài xế trẻ vừa nãy đang ôm cậu thanh niên vẫn đang hôn mê đến gần, Hạ Phương hít sâu một hơi, bảo anh ta đặt thiếu niên xuống đất để cô kiểm tra cho cậu trước.
Tài xế chỉ cau mày chứ không nói gì, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Hạ Phương lại khá sắc bén.
Vừa nãy ở trên xe cô đã bắt mạch cho hai người, biết thiếu niên trông thì khỏe mạnh nhưng thực chất còn yếu hơn ông già.
Vậy tại sao vừa nãy cô lại lựa chọn cõng ông già đi trước?
Tài xế không nghĩ ra, cũng không làm phiền Hạ Phương, yên lặng ngồi trên đường quan sát.
Hạ Phương nhanh chóng kiểm tra cho thiếu niên, lấy một viên thuốc ra cho cậu ấy uống.
“Khoan đã…”, tài xế giơ tay ngăn Hạ Phương lại nhưng đã muộn.
Hạ Phương đứng lên đi đến bên cạnh ông lão, cười với tài xế: “Muộn rồi”.
Mặt người đàn ông trầm xuống, anh ta kích động muốn nói gì đó nhưng lại nghe Hạ Phương nói: “Sẹo còn chưa khỏi đã quên đau à?”
Người đàn ông nghẹn họng, đỏ mặt.
Hạ Phương cúi đầu, kiểm tra cho ông lão sau đó cho uống thuốc, một loạt động tác trôi chảy không cho tài xế cơ hội lên tiếng.
Mà sau khi Hạ Phương xử lý xong, xe cảnh sát, xe cứu thương và xe cứu hỏa cũng đã tới.
Ông già và chàng trai được đưa lên xe cứu thương, tài xế trẻ lên xe theo, khi anh ta muốn tìm Hạ Phương đi cùng thì phát hiện không thấy cô đâu nữa.
Ngoài họ ra còn có mấy tài xế khác cũng vì phanh gấp mà bị thương nhẹ, lúc này cũng đã đi theo xe cứu thương, còn có Lục Anh Đường bị thương ở đầu do cú ngã cũng được đưa đi.
Những người khác vẫn ở nguyên tại chỗ để cảnh sát thẩm vấn, điều tra.
Còn Hạ Phương, cô đã ngồi vào xe, bật máy tính lên, bắt đầu thao tác.
…
Lúc này Tư Thành bận rộn cả tối vẫn đang ở văn phòng nhìn ảnh trên điện thoại tới xuất thần.
Đó là bài đăng của Lucy Mộ Dung, trong đó là ảnh Hạ Phương cúi đầu ngồi ở bàn ăn, tay cầm điện thoại cục gạch màu đen đang bấm liên tục.
Cậu tư Lăng vừa khéo có WeChat của Lucy Mộ Dung, tối qua khi chụp ảnh màn hình bài đăng của người khác đã tình cờ chụp luôn cả bài của Lucy Mộ Dung vào.
Ban đầu Tư Thành không để ý, chỉ cảm thấy cô gái này khá quen.
Khi bấm vào nhìn, anh đã sốc…
Bởi vì trọng tâm của bức ảnh này là Hạ Phương, mà quan trọng hơn là chiếc điện thoại di động trên tay cô.
Vì vậy để điều tra rõ ràng chiếc điện thoại ấy và tình hình của Hạ Phương, Tư Thành đã bận rộn cả tối.
Sau khi điều tra, anh gần như chắc chắn rằng Hạ Phương chính là người anh muốn tìm trong nhà hàng.
Người đã phá hỏng hệ thống giám sát và hệ thống phòng ngự của biệt thự nhà anh, giúp Alice trốn thoát thành công.
Điều anh không chắc chắn là người này là Tiết Phi, hay là… Q?
Hay là… X?
Tư Thành hít một hơi thật sâu, dụi đôi mắt cay xè, đột nhiên bắt đầu mong chờ cuộc gặp mặt tối nay.
Không biết là người anh sắp gặp có phải là người mà anh đang nghĩ đến không?
Khóe miệng anh nhếch lên, đôi mắt nheo lại hiện lên một nụ cười, khóe miệng bất giác cong lên một chút.
Mấy năm ở nước ngoài, cô đã trải qua vô số lần thoát chết, vậy nên chẳng mấy chốc cô đã dùng dụng cụ sắc bén trên tay rút được chân của tài xế ra.
“Anh có thể đi được không?”, Hạ Phương nói xong thi thấy người đàn ông đang di chuyển chân một cách khó khăn.
Nhưng vừa cử động, anh ta đã đau toát mồ hôi, xuống xe đến đứng còn không vững chứ nói gì đến việc cứu người khác.
Hạ Phương giội một chai nước khoáng lên người anh ta, lại giội thêm lên người mình một chai nữa, nhưng tóc vẫn bị lửa cháy xém vài chỗ, tỏa ra mùi protein cháy.
Cô không để ý đến những điều này mà lấy từ trong túi ra một viên thuốc đưa cho người đàn ông: “Uống đi, chúng ta còn một phút nữa, mỗi người cõng một người, chạy được bao xa thì cố mà chạy”.
Nói xong, cô không để ý đến biểu cảm thâm thúy trên gương mặt cương nghị của người đàn ông, quay người cõng người già trên lưng, co giò chạy nhanh.
Chạy?
Tình huống này của anh ta, cô chắc chắn anh ta có thể chạy được ư?
Nhưng tài xế cũng chỉ do dự một giây, sau đó uống viên thuốc Hạ Phương đưa cho mình, vội vàng chạy tới cõng người đàn ông trung niên ở hàng ghế phía sau, chạy đi thật nhanh.
Anh ta cứ nghĩ chân mình bị thương nặng như vậy, cho dù cố gắng hết sức cũng không thể chạy được vài bước.
Anh ta đã chuẩn bị tâm lý liều chết để bảo vệ người đàn ông kia.
Nhưng ngạc nhiên là cơn đau trên chân dường như biến mất ngay lập tức…
Không, nói chính xác là toàn thân tràn đầy sức lực, mọi đau đớn trong cơ thể đều tan biến, chỉ còn lại động lực.
Anh ta bị tiêm thuốc kích thích à?
Người đàn ông vừa ra sức chạy vừa suy nghĩ.
Đột nhiên, một khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa hiện lên trước mặt anh ta.
Anh ta chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Phương đang cõng ông lão trên lưng, nhưng bước đi nhanh như bay, đã gần đến chỗ đậu xe phía trước.
Vậy anh ta có sự thay đổi này là do viên thuốc vừa rồi sao?
“Mau, tất cả mọi người nằm xuống, ngay lập tức!”, Hạ Phương nhanh chóng chạy đến nơi cách đám người mấy chục mét, lớn tiếng hét lên.
Mấy người xuống xe trước giúp Hạ Phương vẫn luôn dõi theo cô, muốn tới giúp nhưng lại sợ thêm phiền, thế là không dám động đậy.
Thấy một mình Hạ Phương cứu được người trong xe ra, họ đều vô cùng nể phục cô.
Bây giờ nghe thấy cô nói thế, ai nấy đều như nhận thánh chỉ, đồng loạt bảo người xung cạnh nằm sấp xuống.
“Hạ Phương, cô lại làm trò gì vậy?”
Lục Anh Đường không ngờ Hạ Phương có thể thuận lợi cứu được người ra, lúc này thấy cô cõng người chạy, còn chỉ huy mọi người nằm xuống, hắn ta cục kỳ không vui.
“Cô nghĩ mình là ai mà bảo chúng tôi nằm…”
“Bùm…”
“Ầm…”
Lục Anh Đường còn chưa nói xong, chiếc xe tải lớn trước mặt lại nổ tung một lần nữa.
Hơn nữa lần này còn nổ mạnh hơn hai vụ nổ nhỏ trước đó, luồng khí nổ đẩy chiếc ô tô con ra xa, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Vụ nổ cực lớn, mặt đất còn rung chuyển khiến Lục Anh Đường chưa kịp nằm xuống đã ngã dúi dụi, nếu không có người nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn ta thì sợ là hắn ta đã lăn xuống dốc, không biết sẽ ngã ở chỗ nào rồi.
Mà Hạ Phương đã đặt ông lão xuống đường trước đầu xe của mình, cô cũng nằm xuống đó, ôm lấy đầu.
Cảm nhận được có rất nhiều mảnh vụn từ trên cao lăn xuống, vẻ mặt cô cũng ngày càng âm trầm.
Rốt cuộc là kẻ nào dám gây ra động tĩnh lớn ở ngay nơi gần thành phố thế này?
Chỉ vì để cô phải chết?
Hay là…
Hạ Phương nhìn ông lão bên cạnh, chỉ sợ là ông lão này và người thanh niên trẻ khác trong xe cũng có thân phận không tầm thường.
Không biết vụ tai nạn này nhắm vào cô hay là chiếc xe này nữa.
Phía sau vang lên tiếng tanh tách của lửa cháy.
Vụ nổ đã gây ra đám cháy, bắt đầu đốt cháy rơm rạ ven đường, có xu hướng lan ra sườn đồi hai bên.
Cứ tiếp tục thế này sợ là sẽ cháy rừng…
Hạ Phương nhìn qua, thấy đoạn đường này vừa khéo một bên là núi một bên là dốc, gần đây còn có dây điện cao thế, nếu cháy thật thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
May mà lúc này tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương cũng vang lên từ xa đến gần, còn có cả tiếng xe cứu hỏa nữa.
Hạ Phương thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy vươn vai, thấy tài xế trẻ vừa nãy đang ôm cậu thanh niên vẫn đang hôn mê đến gần, Hạ Phương hít sâu một hơi, bảo anh ta đặt thiếu niên xuống đất để cô kiểm tra cho cậu trước.
Tài xế chỉ cau mày chứ không nói gì, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Hạ Phương lại khá sắc bén.
Vừa nãy ở trên xe cô đã bắt mạch cho hai người, biết thiếu niên trông thì khỏe mạnh nhưng thực chất còn yếu hơn ông già.
Vậy tại sao vừa nãy cô lại lựa chọn cõng ông già đi trước?
Tài xế không nghĩ ra, cũng không làm phiền Hạ Phương, yên lặng ngồi trên đường quan sát.
Hạ Phương nhanh chóng kiểm tra cho thiếu niên, lấy một viên thuốc ra cho cậu ấy uống.
“Khoan đã…”, tài xế giơ tay ngăn Hạ Phương lại nhưng đã muộn.
Hạ Phương đứng lên đi đến bên cạnh ông lão, cười với tài xế: “Muộn rồi”.
Mặt người đàn ông trầm xuống, anh ta kích động muốn nói gì đó nhưng lại nghe Hạ Phương nói: “Sẹo còn chưa khỏi đã quên đau à?”
Người đàn ông nghẹn họng, đỏ mặt.
Hạ Phương cúi đầu, kiểm tra cho ông lão sau đó cho uống thuốc, một loạt động tác trôi chảy không cho tài xế cơ hội lên tiếng.
Mà sau khi Hạ Phương xử lý xong, xe cảnh sát, xe cứu thương và xe cứu hỏa cũng đã tới.
Ông già và chàng trai được đưa lên xe cứu thương, tài xế trẻ lên xe theo, khi anh ta muốn tìm Hạ Phương đi cùng thì phát hiện không thấy cô đâu nữa.
Ngoài họ ra còn có mấy tài xế khác cũng vì phanh gấp mà bị thương nhẹ, lúc này cũng đã đi theo xe cứu thương, còn có Lục Anh Đường bị thương ở đầu do cú ngã cũng được đưa đi.
Những người khác vẫn ở nguyên tại chỗ để cảnh sát thẩm vấn, điều tra.
Còn Hạ Phương, cô đã ngồi vào xe, bật máy tính lên, bắt đầu thao tác.
…
Lúc này Tư Thành bận rộn cả tối vẫn đang ở văn phòng nhìn ảnh trên điện thoại tới xuất thần.
Đó là bài đăng của Lucy Mộ Dung, trong đó là ảnh Hạ Phương cúi đầu ngồi ở bàn ăn, tay cầm điện thoại cục gạch màu đen đang bấm liên tục.
Cậu tư Lăng vừa khéo có WeChat của Lucy Mộ Dung, tối qua khi chụp ảnh màn hình bài đăng của người khác đã tình cờ chụp luôn cả bài của Lucy Mộ Dung vào.
Ban đầu Tư Thành không để ý, chỉ cảm thấy cô gái này khá quen.
Khi bấm vào nhìn, anh đã sốc…
Bởi vì trọng tâm của bức ảnh này là Hạ Phương, mà quan trọng hơn là chiếc điện thoại di động trên tay cô.
Vì vậy để điều tra rõ ràng chiếc điện thoại ấy và tình hình của Hạ Phương, Tư Thành đã bận rộn cả tối.
Sau khi điều tra, anh gần như chắc chắn rằng Hạ Phương chính là người anh muốn tìm trong nhà hàng.
Người đã phá hỏng hệ thống giám sát và hệ thống phòng ngự của biệt thự nhà anh, giúp Alice trốn thoát thành công.
Điều anh không chắc chắn là người này là Tiết Phi, hay là… Q?
Hay là… X?
Tư Thành hít một hơi thật sâu, dụi đôi mắt cay xè, đột nhiên bắt đầu mong chờ cuộc gặp mặt tối nay.
Không biết là người anh sắp gặp có phải là người mà anh đang nghĩ đến không?
Khóe miệng anh nhếch lên, đôi mắt nheo lại hiện lên một nụ cười, khóe miệng bất giác cong lên một chút.