Chương 54
Hạ Phương ở trên xe đeo tai nghe, nghe cuộc đối thoại của Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cá đã cắn câu.
Ha…
Hạ Phương hài lòng huýt sáo, chậm rãi lái xe đi trên đường.
Đi được một lúc, cô chợt phát hiện có một chiếc xe đang đi theo mình.
Hạ Phương hơi nhếch miệng, cố ý giảm tốc độ thử xem chiếc xe phía sau định làm gì.
Dường như đối phương sợ bị cô phát hiện nên cũng giảm tốc độ, chậm rãi đi theo phía sau.
Hạ Phương không đoán ra được ý đồ của đối phương nên không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng đạp ga, đi con xe cũ không mấy bắt mắt, chạy nhanh trên đường.
Chiếc xe phía sau nhận thấy có vấn đề, muốn đuổi theo nhưng đã muộn.
Tốc độ lái xe của Hạ Phương vượt trội, mà tính năng của chiếc xe này cũng rất xuất sắc, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Chỉ trong chớp mắt đã cắt đuôi được chiếc xe phía sau, còn chẳng nhìn thấy được đèn hậu.
Không ngờ cô vừa cắt đuôi được chiếc xe phía sau, đang phóng đi thật nhanh.
Đột nhiên, cô đang lao xuống một con dốc dài thì phía trước bỗng xuất hiện một chiếc xe tải lớn.
Đúng thế, chiếc xe đó cố tình lao ra giữa đường, sợ rằng… mục đích là để chặn đường cô.
Những người này muốn mạng của cô.
“Ha, ngây thơ!”, Hạ Phương cười mỉa mai, muốn giết cô ư?
Chỉ dựa vào chiêu này?
Hạ Phương nheo mắt, đột nhiên phanh gấp trên con dốc rồi nhanh chóng chuyển hướng.
“Kít” một tiếng, tiếng phanh xe chói tai vang lên, Hạ Phương đã quay đầu xe khi chỉ còn cách chiếc xe tải lớn vài chục centimet, con xe xoay một vòng ngoạn mục trên dốc.
Sau đó, chiếc xe đi lướt qua sườn dốc bên cạnh, bánh xe ma sát ra tia lửa điện trên mặt đất, vì quá gần, tốc độ xe lại quá nhanh, thân xe nghiêng sang một bên, hai bánh xe lơ lửng trên không, cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm.
Tuy nhiên kỹ năng lái xe của Hạ Phương không phải tầm thường, sau một loạt động tác, cô nhanh chóng ổn định xe rồi leo lên dốc theo hướng ngược lại.
Nhưng những chiếc xe đằng sau Hạ Phương lại không may mắn như vậy.
Nơi này vốn là khúc cua xuống dốc, tầm nhìn hẹp và khó.
Mà đoạn đường vành đai này không có nhiều xe nên tốc độ rất nhanh, tốc độ hầu hết đều từ tám mươi đến một trăm.
Kết quả là chiếc xe đằng sau Hạ Phương không kịp phanh lại.
Nói chính xác là không thể phanh được xe, cho dù đạp phanh hết cỡ thì vẫn do quán tính trên đoạn đường này mà trượt xuống, cuối cùng tông thẳng vào chiếc xe tải lớn đang chắn giữa đường.
Một loạt tiếng “rầm” vang lên, tiếng nổ ầm ĩ đinh tai nhức óc.
Hạ Phương nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy hai chiếc ô tô va vào nhau rồi phát nổ, tạo ra một đám khói lửa bao trùm xung quanh.
Tốc độ va chạm của xe không quá nhanh, phanh xe hết cỡ nên tốc độ lúc đó không vượt quá 40km/h, thông thường không thể xảy ra cháy nổ.
Nhưng nó vẫn phát nổ mà còn là nổ hai lần liên tiếp.
Chiếc xe tải lớn đó có vấn đề.
Mẹ kiếp!
Đừng để cô tra ra được kẻ nào gây ra chuyện này!
Hạ Phương không quan tâm được nhiều, vội vàng bật đèn nháy kép đỗ xe lại giữa đường, sau đó lấy biển báo hình tam giác trong xe ra, lại mau chóng lấy ra một lá cờ nhỏ vẫy mạnh trên con đường thẳng phía trước, để chiếc xe phía sau không đâm vào, gây ra tai nạn liên hoàn.
Dưới sự hướng dẫn của Hạ Phương, mấy chiếc xe phía sau đều dừng lại.
Tài xế nhìn quanh nhưng không dám xuống xe hỏi Hạ Phương tình hình.
Hạ Phương hét lớn: “Phía trước có tai nạn, mong mọi người xuống xe giúp tôi chỉ huy, đừng để xe đằng sau đâm vào nữa”.
Lúc đầu, các tài xế còn do dự, nhưng rất nhanh đã có hai người mạnh dạn đi về phía Hạ Phương.
Tình huống khẩn cấp, Hạ Phương bảo một tài xế gọi cảnh sát, đưa cho tài xế khác một chiếc áo màu đỏ, bảo anh ta hướng dẫn cho xe phía sau cùng mình.
Vì vậy, chỉ trong chốc lát, một hàng ô tô đều dừng lại phía sau.
Ngày càng có nhiều tài xế bước ra khỏi xe tham gia cùng họ, giúp Hạ Phương cấp cứu khẩn cấp.
Mà công cuộc giải cứu khẩn cấp thực sự của Hạ Phương vẫn còn ở phía sau.
“Phiền mọi người ổn định tình hình phía sau, đồng thời nhường đường cho xe cứu thương và xe cảnh sát”, Hạ Phương nói xong thì quay người chạy về nơi xảy ra hỏa hoạn.
“Hạ Phương, cô đi đâu vậy?”
Có người gọi Hạ Phương từ phía sau.
Giọng nói này sao nghe quen thế nhỉ?
Hạ Phương quay đầu lại thì thấy là Lục Anh Đường?
Đúng là âm binh, ở đây mà cũng có thể gặp hắn ta.
“Cứu người”, Hạ Phương nói xong thì chạy nhanh về phía trước.
Lục Anh Đường đuổi theo, kéo cô lại: “Cứu người? Không nhìn thấy bên đó bị nổ à? Cô nghĩ mình là ai? Cô không muốn sống nữa chắc?”
Hạ Phương đẩy hắn ta ra: “Không liên quan đến anh”.
“Cô…”, Lục Anh Đường nắm chặt tay, đen mặt nhìn Hạ Phương, cắn răng nói: “Được, nếu cô đã muốn cậy mạnh thì tôi cũng muốn xem cô sẽ chết như thế nào!”
Hạ Phương đã lấy nước khoáng ra giội lên toàn thân, nhanh chóng lao tới trước chiếc xe con bị đâm.
Do lực va chạm không mạnh lắm nên xe không hư hỏng nghiêm trọng, chỉ là do vụ nổ bất ngờ nên trong xe ngoài tài xế, những người khác đều đã ngất.
Nhưng chân của tài xế trẻ lại bị kẹt ở phần đầu xe hư hỏng, lúc này anh ta đang kéo mạnh ra.
Dường như anh ta không ngờ có người tới, khi nhìn thấy Hạ Phương, anh ta sửng sốt trong giây lát.
Hạ Phương đã mở được cửa xe, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tài xế thấy ngọn lửa đã bao trùm về phía này, không quan tâm được điều gì khác nữa, vội nói: “Đối diện có một quả bom sắp nổ, nhanh lên, cứ mặc kệ tôi, cứu hai người phía sau trước đi”.
Hạ Phương nhìn chiếc xe tải lớn, quả nhiên thấy phía trên vẫn còn một quả bom, ngọn lửa lớn bên dưới đã sắp lan tới đó.
Cô quay lại nhìn thì thấy hàng ghế phía sau có một thiếu niên và một người già khoảng bảy mươi tám mươi tuổi.
Hạ Phương nhanh chóng kiểm tra cho hai người, xác định không nguy hiểm đến tính mạng, cô mới chạy đến ghế lái, thấp giọng ra lệnh: “Kéo ghế ra sau, tôi giúp anh rút chân ra”.
Người đàn ông giận dữ hét lên: “Cô không hiểu à? Cứu những người ở phía sau trước đi, tôi không sao”.
Sắc mặt Hạ Phương tối sầm, cô nhìn người đàn ông bằng đôi mắt sắc bén: “Không còn đủ thời gian nữa, phải cứu anh ra trước mới có thể cùng đưa họ rời khỏi đây được, nếu không, tất cả mọi người đều sẽ chết”.
Nói xong, mặc kệ người đàn ông có muốn hay không, Hạ Phương đã dịch chuyển ghế của anh ta ra sau, sau đó cô cúi xuống gầm ghế, dùng vũ khí nhỏ trong tay, cạy mảnh vỡ sắc nhọn mắc kẹt ở mắt cá chân của người đàn ông ra.
Nghe thấy người đàn ông kêu lên đau đớn, Hạ Phương nói: “Cố chịu một chút”.
Mảnh vỡ đó là do thân xe biến dạng, gắn liền với đầu xe, cắm sâu vào chân phải của tài xế khi anh ta đạp phanh, gần như đã xuyên thủng mắt cá chân.
Vì vướng tay lái nên người đàn ông không thể cúi xuống giải quyết chân mình được.
Khi Hạ Phương gõ cửa đi vào nhìn thấy trong tay anh ta đang cầm một con dao găm sắc bén.
Hình như anh ta đang định chặt chân mình để cứu người khác.
Nếu Hạ Phương không xuất hiện, có lẽ anh ta đã làm như vậy rồi.
Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Phương nhất quyết muốn cứu anh ta trước.
Còn có một nguyên nhân nữa, một mình cô không thể cõng được hai người, không cứu tài xế ra thì chắc chắn sẽ có hai người phải chết ở đây.
Cá đã cắn câu.
Ha…
Hạ Phương hài lòng huýt sáo, chậm rãi lái xe đi trên đường.
Đi được một lúc, cô chợt phát hiện có một chiếc xe đang đi theo mình.
Hạ Phương hơi nhếch miệng, cố ý giảm tốc độ thử xem chiếc xe phía sau định làm gì.
Dường như đối phương sợ bị cô phát hiện nên cũng giảm tốc độ, chậm rãi đi theo phía sau.
Hạ Phương không đoán ra được ý đồ của đối phương nên không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng đạp ga, đi con xe cũ không mấy bắt mắt, chạy nhanh trên đường.
Chiếc xe phía sau nhận thấy có vấn đề, muốn đuổi theo nhưng đã muộn.
Tốc độ lái xe của Hạ Phương vượt trội, mà tính năng của chiếc xe này cũng rất xuất sắc, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Chỉ trong chớp mắt đã cắt đuôi được chiếc xe phía sau, còn chẳng nhìn thấy được đèn hậu.
Không ngờ cô vừa cắt đuôi được chiếc xe phía sau, đang phóng đi thật nhanh.
Đột nhiên, cô đang lao xuống một con dốc dài thì phía trước bỗng xuất hiện một chiếc xe tải lớn.
Đúng thế, chiếc xe đó cố tình lao ra giữa đường, sợ rằng… mục đích là để chặn đường cô.
Những người này muốn mạng của cô.
“Ha, ngây thơ!”, Hạ Phương cười mỉa mai, muốn giết cô ư?
Chỉ dựa vào chiêu này?
Hạ Phương nheo mắt, đột nhiên phanh gấp trên con dốc rồi nhanh chóng chuyển hướng.
“Kít” một tiếng, tiếng phanh xe chói tai vang lên, Hạ Phương đã quay đầu xe khi chỉ còn cách chiếc xe tải lớn vài chục centimet, con xe xoay một vòng ngoạn mục trên dốc.
Sau đó, chiếc xe đi lướt qua sườn dốc bên cạnh, bánh xe ma sát ra tia lửa điện trên mặt đất, vì quá gần, tốc độ xe lại quá nhanh, thân xe nghiêng sang một bên, hai bánh xe lơ lửng trên không, cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm.
Tuy nhiên kỹ năng lái xe của Hạ Phương không phải tầm thường, sau một loạt động tác, cô nhanh chóng ổn định xe rồi leo lên dốc theo hướng ngược lại.
Nhưng những chiếc xe đằng sau Hạ Phương lại không may mắn như vậy.
Nơi này vốn là khúc cua xuống dốc, tầm nhìn hẹp và khó.
Mà đoạn đường vành đai này không có nhiều xe nên tốc độ rất nhanh, tốc độ hầu hết đều từ tám mươi đến một trăm.
Kết quả là chiếc xe đằng sau Hạ Phương không kịp phanh lại.
Nói chính xác là không thể phanh được xe, cho dù đạp phanh hết cỡ thì vẫn do quán tính trên đoạn đường này mà trượt xuống, cuối cùng tông thẳng vào chiếc xe tải lớn đang chắn giữa đường.
Một loạt tiếng “rầm” vang lên, tiếng nổ ầm ĩ đinh tai nhức óc.
Hạ Phương nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy hai chiếc ô tô va vào nhau rồi phát nổ, tạo ra một đám khói lửa bao trùm xung quanh.
Tốc độ va chạm của xe không quá nhanh, phanh xe hết cỡ nên tốc độ lúc đó không vượt quá 40km/h, thông thường không thể xảy ra cháy nổ.
Nhưng nó vẫn phát nổ mà còn là nổ hai lần liên tiếp.
Chiếc xe tải lớn đó có vấn đề.
Mẹ kiếp!
Đừng để cô tra ra được kẻ nào gây ra chuyện này!
Hạ Phương không quan tâm được nhiều, vội vàng bật đèn nháy kép đỗ xe lại giữa đường, sau đó lấy biển báo hình tam giác trong xe ra, lại mau chóng lấy ra một lá cờ nhỏ vẫy mạnh trên con đường thẳng phía trước, để chiếc xe phía sau không đâm vào, gây ra tai nạn liên hoàn.
Dưới sự hướng dẫn của Hạ Phương, mấy chiếc xe phía sau đều dừng lại.
Tài xế nhìn quanh nhưng không dám xuống xe hỏi Hạ Phương tình hình.
Hạ Phương hét lớn: “Phía trước có tai nạn, mong mọi người xuống xe giúp tôi chỉ huy, đừng để xe đằng sau đâm vào nữa”.
Lúc đầu, các tài xế còn do dự, nhưng rất nhanh đã có hai người mạnh dạn đi về phía Hạ Phương.
Tình huống khẩn cấp, Hạ Phương bảo một tài xế gọi cảnh sát, đưa cho tài xế khác một chiếc áo màu đỏ, bảo anh ta hướng dẫn cho xe phía sau cùng mình.
Vì vậy, chỉ trong chốc lát, một hàng ô tô đều dừng lại phía sau.
Ngày càng có nhiều tài xế bước ra khỏi xe tham gia cùng họ, giúp Hạ Phương cấp cứu khẩn cấp.
Mà công cuộc giải cứu khẩn cấp thực sự của Hạ Phương vẫn còn ở phía sau.
“Phiền mọi người ổn định tình hình phía sau, đồng thời nhường đường cho xe cứu thương và xe cảnh sát”, Hạ Phương nói xong thì quay người chạy về nơi xảy ra hỏa hoạn.
“Hạ Phương, cô đi đâu vậy?”
Có người gọi Hạ Phương từ phía sau.
Giọng nói này sao nghe quen thế nhỉ?
Hạ Phương quay đầu lại thì thấy là Lục Anh Đường?
Đúng là âm binh, ở đây mà cũng có thể gặp hắn ta.
“Cứu người”, Hạ Phương nói xong thì chạy nhanh về phía trước.
Lục Anh Đường đuổi theo, kéo cô lại: “Cứu người? Không nhìn thấy bên đó bị nổ à? Cô nghĩ mình là ai? Cô không muốn sống nữa chắc?”
Hạ Phương đẩy hắn ta ra: “Không liên quan đến anh”.
“Cô…”, Lục Anh Đường nắm chặt tay, đen mặt nhìn Hạ Phương, cắn răng nói: “Được, nếu cô đã muốn cậy mạnh thì tôi cũng muốn xem cô sẽ chết như thế nào!”
Hạ Phương đã lấy nước khoáng ra giội lên toàn thân, nhanh chóng lao tới trước chiếc xe con bị đâm.
Do lực va chạm không mạnh lắm nên xe không hư hỏng nghiêm trọng, chỉ là do vụ nổ bất ngờ nên trong xe ngoài tài xế, những người khác đều đã ngất.
Nhưng chân của tài xế trẻ lại bị kẹt ở phần đầu xe hư hỏng, lúc này anh ta đang kéo mạnh ra.
Dường như anh ta không ngờ có người tới, khi nhìn thấy Hạ Phương, anh ta sửng sốt trong giây lát.
Hạ Phương đã mở được cửa xe, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tài xế thấy ngọn lửa đã bao trùm về phía này, không quan tâm được điều gì khác nữa, vội nói: “Đối diện có một quả bom sắp nổ, nhanh lên, cứ mặc kệ tôi, cứu hai người phía sau trước đi”.
Hạ Phương nhìn chiếc xe tải lớn, quả nhiên thấy phía trên vẫn còn một quả bom, ngọn lửa lớn bên dưới đã sắp lan tới đó.
Cô quay lại nhìn thì thấy hàng ghế phía sau có một thiếu niên và một người già khoảng bảy mươi tám mươi tuổi.
Hạ Phương nhanh chóng kiểm tra cho hai người, xác định không nguy hiểm đến tính mạng, cô mới chạy đến ghế lái, thấp giọng ra lệnh: “Kéo ghế ra sau, tôi giúp anh rút chân ra”.
Người đàn ông giận dữ hét lên: “Cô không hiểu à? Cứu những người ở phía sau trước đi, tôi không sao”.
Sắc mặt Hạ Phương tối sầm, cô nhìn người đàn ông bằng đôi mắt sắc bén: “Không còn đủ thời gian nữa, phải cứu anh ra trước mới có thể cùng đưa họ rời khỏi đây được, nếu không, tất cả mọi người đều sẽ chết”.
Nói xong, mặc kệ người đàn ông có muốn hay không, Hạ Phương đã dịch chuyển ghế của anh ta ra sau, sau đó cô cúi xuống gầm ghế, dùng vũ khí nhỏ trong tay, cạy mảnh vỡ sắc nhọn mắc kẹt ở mắt cá chân của người đàn ông ra.
Nghe thấy người đàn ông kêu lên đau đớn, Hạ Phương nói: “Cố chịu một chút”.
Mảnh vỡ đó là do thân xe biến dạng, gắn liền với đầu xe, cắm sâu vào chân phải của tài xế khi anh ta đạp phanh, gần như đã xuyên thủng mắt cá chân.
Vì vướng tay lái nên người đàn ông không thể cúi xuống giải quyết chân mình được.
Khi Hạ Phương gõ cửa đi vào nhìn thấy trong tay anh ta đang cầm một con dao găm sắc bén.
Hình như anh ta đang định chặt chân mình để cứu người khác.
Nếu Hạ Phương không xuất hiện, có lẽ anh ta đã làm như vậy rồi.
Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Phương nhất quyết muốn cứu anh ta trước.
Còn có một nguyên nhân nữa, một mình cô không thể cõng được hai người, không cứu tài xế ra thì chắc chắn sẽ có hai người phải chết ở đây.