Chương 56
Hạ Phương vừa buộc tóc lên xong thì bị cảnh sát ở ngoài đến gõ cửa xe.
Cô bước xuống, lịch thiệp hợp tác làm biên bản với họ.
Khi được hỏi đến chuyện cứu người, Hạ Phương cũng tranh thủ cường điệu hóa một phen: “Chuyện xảy ra bất ngờ quá, may mà tôi lái chậm nên may mắn tránh được. Khổ nỗi xe ở phía sau lại chạy nhanh, tài xế không kịp thắng lại. Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn hai chiếc xe tông vào nhau, may là xe sau dừng lại kịp”.
Cô tiếp tục: “Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy lửa cháy to như vậy, người bên trong mà không kịp thoát là chết chắc. Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi phải biết làm việc thiện, khi cần đứng lên thì không được lùi bước. Mà tôi cũng có biết một chút về sơ cấp cứu, thế là không do dự gì nữa”.
Cảnh sát tuyên dương cô một phen, nói không vượt tốc độ là tốt, cứu người lại càng đáng được khen ngợi, nhưng cũng phải biết giữ an toàn cho bản thân mình.
Hạ Phương vâng dạ không sót lời nào.
Vì lý do an toàn, cô và những chủ xe khác có mặt tại hiện trường đều được đưa về đồn cảnh sát.
Chuyện đời khó lường, không ngờ Hạ Phương mới rời khỏi chưa được hai tiếng đã về lại đồn.
Vì tình huống lần này đặc biệt hơn nên cô dùng cơm trưa tại đó luôn.
Ăn uống xong xuôi, lại phải chờ những người khác lập biên bản xong mới được cho ra về, khi ấy đã gần bốn giờ chiều.
Cùng lúc ấy, trong bệnh viện.
Tài xế trẻ với cái chân khập khiễng lo cho ông lão và thiếu niên kia, sau khi đảm bảo cả hai không có gì đáng ngại, lúc này mới thấy chân mình nhói đau.
Thế là bèn bất đắc dĩ trở về phòng bệnh, nhờ bác sĩ băng bó lại.
Lục Anh Đường đã được xử lý vết thương ổn thỏa thì đi theo mấy tài xế bị thương khác để tìm Hạ Phương.
Nào ngờ không tìm được cô, trái lại đi ngang phòng bệnh của ông lão và thiếu niên.
Thấy có bảo vệ đứng canh trước cửa, hắn ta nhíu mày.
Mấy người tài xế kia đã châu đầu ghé tai với nhau.
“Nghe nói hai người này có tiếng ở Kinh Thành lắm”, tài xế A rù rì.
“Tôi cũng thấy biển số xe của họ là K-0000. Đã ở Kinh Thành mà còn có cái biển này, làm sao là người thường cho được”, tài xế B chêm vào.
Tài xế C than thở: “Sao khi ấy chúng ta không can đảm hơn nhỉ? Cho dù không cứu người thì gọi điện thoại cứu hộ cũng được, biết đâu bây giờ sắp được thưởng tới nơi”.
Hai nắm đấm Lục Anh Đường siết lại, nhớ tới hình ảnh Hạ Phương xông pha cứu nạn mà âm thầm mỉa mai từng đợt trong lòng.
Biết ngay, người như Hạ Phương thì lấy đâu ra cái gan với bản lĩnh đi cứu người khác?
Chắc chắn chỉ là làm ra vẻ cho có thôi.
Không ngờ lòng dạ cô ta thâm độc tới vậy.
Hắn ta rũ đầu, hai mắt hơi nheo lại.
Mấy tài xế kia bàn tán hăng say nhưng không ai dám lại gần, cuối cùng đều rời đi.
Chỉ có Lục Anh Đường nhân cơ hội tiến tới, hỏi bảo vệ: “Mấy anh cho tôi hỏi, bên trong thế nào rồi ạ?”
Một người hỏi lại: “Anh là…”
Lục Anh Đường: “Tôi cũng có mặt ở hiện trường, chứng kiến tai nạn xảy ra. Chuyện khi ấy khẩn cấp quá, không kịp xem tình trạng hai vị kia thế nào, cũng may xe cấp cứu đến kịp”.
“Anh là người cứu cụ Tần?”, ánh mắt bảo vệ sáng lên nhưng giọng nói vẫn mang theo nghi ngờ.
Lục Anh Đường chưa kịp trả lời thì nghe tiếng ho khan vọng ra từ trong phòng bệnh.
Bảo vệ vội vàng đẩy cửa vào, phát hiện ông lão đã tỉnh, đang ho đến là nhọc nhằn.
Anh ta nhanh chóng rót một ly nước rồi cẩn thận giúp ông cụ uống vào, đoạn vuốt lưng cho ông hô hấp dễ dàng hơn rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cụ không sao chứ ạ?”, Lục Anh Đường chớp thời cơ chen vào, hạ giọng hỏi.
Tần Thủ Văn ngẩng đầu, thấy hai tay và đầu hắn ta đều bị quấn băng kín mít, bèn khục khặc hỏi: “Anh… đã cứu chúng tôi sao?”
Lục Anh Đường sợ bại lộ sự thật nên cũng không dám trắng trợn cướp công: “Dạ không dám, chỉ là vừa lúc chở bạn gái đi ngang qua, thấy xe của cụ gặp nạn nên hai đứa có vào giúp một chút”.
Những lời này của hắn ta cực kỳ khéo léo, vừa không phủ nhận mình đã cứu người, vừa nhắc đến người hùng chân chính là Hạ Phương. Cho dù sau này có bị vạch trần, hắn ta cũng có thể nói Hạ Phương là người muốn cứu nạn, còn bản thân chỉ hỗ trợ thôi.
Nhưng người ngoài nghe vào đều sẽ tự động gạt bỏ “bạn gái” qua một bên và cho rằng hắn ta mới là nhân vật chính.
Thương tích trên người hắn cũng rất giống vì cứu người mà ra.
Ai dám tin hành động cứu nạn cực kỳ khó khăn kia lại do một cô gái thực hiện chứ?
“Một chút?”, sắc mặt Tần Thủ Văn không vui: “Anh đã cứu ông cháu tôi, làm sao chỉ là một chút được?”
“Anh có biết… khụ khụ… mạng ông cháu tôi đáng giá bao nhiêu không?”, ông cụ hỏi giữa những tiếng ho kích động.
Lục Anh Đường vội vàng chạy tới, vừa vỗ lưng vừa đưa nước cho ông.
Tần Thủ Văn uống nước, sắc mặt đã hồng hào trở lại nhưng vẫn âm u xám xịt.
Ở Kinh Thành có quá nhiều người muốn lấy mạng ông cháu họ. Nhà họ Tần của họ xếp hàng thứ tư trong bốn gia tộc lớn, nhưng hai năm qua trong nhà lục đục đến kịch liệt, hai gia tộc xếp sau lúc nào cũng lăm le muốn chèn ép họ để chen chân vào bốn vị trí đầu.
Đã vậy, gia tộc xếp hạng ba cũng không vừa mắt họ, nếu không nhờ vào tầng quan hệ khá tốt với nhà họ Tư thì e rằng họ Tần đã sớm sụp đổ rồi.
Địa vị ổn định của họ ở Kinh Thành phần lớn đều nhờ vào công lao của Tần Thủ Văn.
Ông không chỉ nhìn xa trông rộng mà còn vô cùng quyết đoán, biết khi nào nên thu nên phóng. Nhà họ Tần mấy thập niên trước còn là một gia đình bình thường, được ông dần dà kéo lên bốn vị trí đầu, cũng yên vị từ đó cho đến nay.
Nhưng vấn đề trí mạng của họ lại nằm ở con cháu thưa thớt.
Tần Thủ Văn năm nay đã ngoài bảy mươi, hai người con trai đã qua đời hết, chỉ để lại một đứa cháu nội mới mười bảy tuổi, cũng chính là thiếu niên nằm ở giường kế bên.
Thật ra thì… vẫn còn một đứa con riêng nữa.
Ngặt nỗi người này có máu chống đối từ nhỏ, nói làm sao cũng không chịu trở về nhà họ Tần.
Thiếu niên kia trời sinh yếu ớt lắm bệnh. Tần Thủ Văn nghe tin thần y Tiết Phi đang có mặt tại thành phố Giang Lâm nên mới đưa cháu đến đây, để xem có thể trị được bệnh hay không.
Nào ngờ họ lại đến trễ, đã không tìm được bác sĩ mà còn bị hại, suýt nữa ông cháu lìa đời cả đôi.
“Anh tên gì?”, Tần Thủ Văn thu hồi suy nghĩ, lấy lại vẻ âm u nặng nề như trước, hỏi Lục Anh Đường: “Anh cứu ông cháu tôi thì cũng là ân nhân của toàn bộ nhà họ Tần. Có chỗ nào chúng tôi giúp được, anh chỉ cần mở miệng”.
Lục Anh Đường cười cười: “Cụ khách khí rồi ạ. Làm việc nghĩa là đức tính tốt đẹp của dân tộc ta, ân nghĩa gì đó không đáng nhắc đến. Vãn bối là Lục Anh Đường, con cháu nhà họ Lục ở Giang Lâm, có thể may mắn giúp đỡ cụ là vinh hạnh của cháu”.
“Được, được… Ha ha ha…”, ông cụ rất thích những lời này, vừa vỗ vai hắn ta vừa cười lớn: “Nghe anh nói vậy, sau này mọi chuyện của nhà họ Lục cứ để họ Tần lo”.
Nhà mình được cứu rồi! Một tia mừng rỡ thoáng qua đáy mắt Lục Anh Đường.
Cô bước xuống, lịch thiệp hợp tác làm biên bản với họ.
Khi được hỏi đến chuyện cứu người, Hạ Phương cũng tranh thủ cường điệu hóa một phen: “Chuyện xảy ra bất ngờ quá, may mà tôi lái chậm nên may mắn tránh được. Khổ nỗi xe ở phía sau lại chạy nhanh, tài xế không kịp thắng lại. Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn hai chiếc xe tông vào nhau, may là xe sau dừng lại kịp”.
Cô tiếp tục: “Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy lửa cháy to như vậy, người bên trong mà không kịp thoát là chết chắc. Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi phải biết làm việc thiện, khi cần đứng lên thì không được lùi bước. Mà tôi cũng có biết một chút về sơ cấp cứu, thế là không do dự gì nữa”.
Cảnh sát tuyên dương cô một phen, nói không vượt tốc độ là tốt, cứu người lại càng đáng được khen ngợi, nhưng cũng phải biết giữ an toàn cho bản thân mình.
Hạ Phương vâng dạ không sót lời nào.
Vì lý do an toàn, cô và những chủ xe khác có mặt tại hiện trường đều được đưa về đồn cảnh sát.
Chuyện đời khó lường, không ngờ Hạ Phương mới rời khỏi chưa được hai tiếng đã về lại đồn.
Vì tình huống lần này đặc biệt hơn nên cô dùng cơm trưa tại đó luôn.
Ăn uống xong xuôi, lại phải chờ những người khác lập biên bản xong mới được cho ra về, khi ấy đã gần bốn giờ chiều.
Cùng lúc ấy, trong bệnh viện.
Tài xế trẻ với cái chân khập khiễng lo cho ông lão và thiếu niên kia, sau khi đảm bảo cả hai không có gì đáng ngại, lúc này mới thấy chân mình nhói đau.
Thế là bèn bất đắc dĩ trở về phòng bệnh, nhờ bác sĩ băng bó lại.
Lục Anh Đường đã được xử lý vết thương ổn thỏa thì đi theo mấy tài xế bị thương khác để tìm Hạ Phương.
Nào ngờ không tìm được cô, trái lại đi ngang phòng bệnh của ông lão và thiếu niên.
Thấy có bảo vệ đứng canh trước cửa, hắn ta nhíu mày.
Mấy người tài xế kia đã châu đầu ghé tai với nhau.
“Nghe nói hai người này có tiếng ở Kinh Thành lắm”, tài xế A rù rì.
“Tôi cũng thấy biển số xe của họ là K-0000. Đã ở Kinh Thành mà còn có cái biển này, làm sao là người thường cho được”, tài xế B chêm vào.
Tài xế C than thở: “Sao khi ấy chúng ta không can đảm hơn nhỉ? Cho dù không cứu người thì gọi điện thoại cứu hộ cũng được, biết đâu bây giờ sắp được thưởng tới nơi”.
Hai nắm đấm Lục Anh Đường siết lại, nhớ tới hình ảnh Hạ Phương xông pha cứu nạn mà âm thầm mỉa mai từng đợt trong lòng.
Biết ngay, người như Hạ Phương thì lấy đâu ra cái gan với bản lĩnh đi cứu người khác?
Chắc chắn chỉ là làm ra vẻ cho có thôi.
Không ngờ lòng dạ cô ta thâm độc tới vậy.
Hắn ta rũ đầu, hai mắt hơi nheo lại.
Mấy tài xế kia bàn tán hăng say nhưng không ai dám lại gần, cuối cùng đều rời đi.
Chỉ có Lục Anh Đường nhân cơ hội tiến tới, hỏi bảo vệ: “Mấy anh cho tôi hỏi, bên trong thế nào rồi ạ?”
Một người hỏi lại: “Anh là…”
Lục Anh Đường: “Tôi cũng có mặt ở hiện trường, chứng kiến tai nạn xảy ra. Chuyện khi ấy khẩn cấp quá, không kịp xem tình trạng hai vị kia thế nào, cũng may xe cấp cứu đến kịp”.
“Anh là người cứu cụ Tần?”, ánh mắt bảo vệ sáng lên nhưng giọng nói vẫn mang theo nghi ngờ.
Lục Anh Đường chưa kịp trả lời thì nghe tiếng ho khan vọng ra từ trong phòng bệnh.
Bảo vệ vội vàng đẩy cửa vào, phát hiện ông lão đã tỉnh, đang ho đến là nhọc nhằn.
Anh ta nhanh chóng rót một ly nước rồi cẩn thận giúp ông cụ uống vào, đoạn vuốt lưng cho ông hô hấp dễ dàng hơn rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cụ không sao chứ ạ?”, Lục Anh Đường chớp thời cơ chen vào, hạ giọng hỏi.
Tần Thủ Văn ngẩng đầu, thấy hai tay và đầu hắn ta đều bị quấn băng kín mít, bèn khục khặc hỏi: “Anh… đã cứu chúng tôi sao?”
Lục Anh Đường sợ bại lộ sự thật nên cũng không dám trắng trợn cướp công: “Dạ không dám, chỉ là vừa lúc chở bạn gái đi ngang qua, thấy xe của cụ gặp nạn nên hai đứa có vào giúp một chút”.
Những lời này của hắn ta cực kỳ khéo léo, vừa không phủ nhận mình đã cứu người, vừa nhắc đến người hùng chân chính là Hạ Phương. Cho dù sau này có bị vạch trần, hắn ta cũng có thể nói Hạ Phương là người muốn cứu nạn, còn bản thân chỉ hỗ trợ thôi.
Nhưng người ngoài nghe vào đều sẽ tự động gạt bỏ “bạn gái” qua một bên và cho rằng hắn ta mới là nhân vật chính.
Thương tích trên người hắn cũng rất giống vì cứu người mà ra.
Ai dám tin hành động cứu nạn cực kỳ khó khăn kia lại do một cô gái thực hiện chứ?
“Một chút?”, sắc mặt Tần Thủ Văn không vui: “Anh đã cứu ông cháu tôi, làm sao chỉ là một chút được?”
“Anh có biết… khụ khụ… mạng ông cháu tôi đáng giá bao nhiêu không?”, ông cụ hỏi giữa những tiếng ho kích động.
Lục Anh Đường vội vàng chạy tới, vừa vỗ lưng vừa đưa nước cho ông.
Tần Thủ Văn uống nước, sắc mặt đã hồng hào trở lại nhưng vẫn âm u xám xịt.
Ở Kinh Thành có quá nhiều người muốn lấy mạng ông cháu họ. Nhà họ Tần của họ xếp hàng thứ tư trong bốn gia tộc lớn, nhưng hai năm qua trong nhà lục đục đến kịch liệt, hai gia tộc xếp sau lúc nào cũng lăm le muốn chèn ép họ để chen chân vào bốn vị trí đầu.
Đã vậy, gia tộc xếp hạng ba cũng không vừa mắt họ, nếu không nhờ vào tầng quan hệ khá tốt với nhà họ Tư thì e rằng họ Tần đã sớm sụp đổ rồi.
Địa vị ổn định của họ ở Kinh Thành phần lớn đều nhờ vào công lao của Tần Thủ Văn.
Ông không chỉ nhìn xa trông rộng mà còn vô cùng quyết đoán, biết khi nào nên thu nên phóng. Nhà họ Tần mấy thập niên trước còn là một gia đình bình thường, được ông dần dà kéo lên bốn vị trí đầu, cũng yên vị từ đó cho đến nay.
Nhưng vấn đề trí mạng của họ lại nằm ở con cháu thưa thớt.
Tần Thủ Văn năm nay đã ngoài bảy mươi, hai người con trai đã qua đời hết, chỉ để lại một đứa cháu nội mới mười bảy tuổi, cũng chính là thiếu niên nằm ở giường kế bên.
Thật ra thì… vẫn còn một đứa con riêng nữa.
Ngặt nỗi người này có máu chống đối từ nhỏ, nói làm sao cũng không chịu trở về nhà họ Tần.
Thiếu niên kia trời sinh yếu ớt lắm bệnh. Tần Thủ Văn nghe tin thần y Tiết Phi đang có mặt tại thành phố Giang Lâm nên mới đưa cháu đến đây, để xem có thể trị được bệnh hay không.
Nào ngờ họ lại đến trễ, đã không tìm được bác sĩ mà còn bị hại, suýt nữa ông cháu lìa đời cả đôi.
“Anh tên gì?”, Tần Thủ Văn thu hồi suy nghĩ, lấy lại vẻ âm u nặng nề như trước, hỏi Lục Anh Đường: “Anh cứu ông cháu tôi thì cũng là ân nhân của toàn bộ nhà họ Tần. Có chỗ nào chúng tôi giúp được, anh chỉ cần mở miệng”.
Lục Anh Đường cười cười: “Cụ khách khí rồi ạ. Làm việc nghĩa là đức tính tốt đẹp của dân tộc ta, ân nghĩa gì đó không đáng nhắc đến. Vãn bối là Lục Anh Đường, con cháu nhà họ Lục ở Giang Lâm, có thể may mắn giúp đỡ cụ là vinh hạnh của cháu”.
“Được, được… Ha ha ha…”, ông cụ rất thích những lời này, vừa vỗ vai hắn ta vừa cười lớn: “Nghe anh nói vậy, sau này mọi chuyện của nhà họ Lục cứ để họ Tần lo”.
Nhà mình được cứu rồi! Một tia mừng rỡ thoáng qua đáy mắt Lục Anh Đường.