Chương 12
17.
Do hôm nay là thọ đản của Hoàng đế nên thủ vệ trong cung rất nghiêm ngặt.
Trên bức tường cao trong nội điện, thị vệ mặc quân phục Cấm Vệ quân đang đứng bất động tại chỗ.
Bả vai đột nhiên bị người ta vỗ nhẹ, trong bóng đêm mơ hồ có thể nhận ra là người thanh niên vừa mới vào quân gần đây.
Người thanh niên kia cười: "Huynh đệ, nên đổi ca rồi."
Thị vệ bị hắn làm giật mình, sau khi phát hiện là người một nhà mới dần thả lỏng. Hắn cho đối phương một đấm, cho đến khi đánh người kia đến nhe răng trợn mắt mới cười nói: "Con mẹ nó, tiểu tử ngươi xém chút nữa đã hù chết ta."
"Được rồi được rồi, đổi ca thôi." Người kia nháy mắt ra hiệu: "Mau về chăn ấm nệm êm đi."
"Đi đi đi, nói lời quái quỷ gì thế." Thị vệ cười ha hả phỉ phui hắn, nhấc chân toan muốn đi.
Không đúng.
Thị vệ kia đi được nửa đường, trạm gác phía trước đột nhiên lại không có ai.
Vị trí kia vốn là do thị vệ họ Lưu trông coi. Hôm nay là thọ đản của bệ hạ, sao đối phương lại dám tự ý rời phòng thủ.
Trong lòng hắn biết không ổn, đang muốn quay đầu gặp người thanh niên vừa nãy.
Lại nghe người phía sau "hừ" một tiếng, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn.
"Đã sớm bảo ngươi đi nhanh chút, sao cứ lằng nhằng nhìn loạn tứ phía làm gì? Người nước Tề thật phiền phức."
Thị vệ muốn cất giọng hô nhưng đã không kịp.
Trường kiếm của đối phương đâm xuyên tim hắn, gương mặt đầy hoà khí thường ngày của thị vệ trẻ tuổi lúc này có chút lạnh lẽo.
Là thật sự lạnh lẽo, giống như trên mặt khảm một mảnh da không thuộc về hắn.
Cảnh tượng này yên lặng phát sinh ở các góc hẻo lánh trong cung.
Bởi vì số người phân tán không nhiều, thêm nữa đều chọn chỗ tối nên không gây ra bạo động gì cả.
Trong cung đèn đuốc sáng như ban ngày, máu tươi dưới tường tựa như lửa.
Mà trong góc tối sâu thẳm lại có một vài hắc y nhân lẳng lặng canh chừng.
Giương cung tiễn, từ từ đợi bọ ngựa.
..........
Trăng treo lơ lửng trên ngọn cây.
Ca múa trong điện cũng tới đoạn cao trào nhất.
Con mắt Tạ Viên di chuyển theo điệu múa của vũ nữ hồng y.
Cho đến khi trông thấy một tia sáng như ánh trăng lộ ra dưới ống tay áo rộng thùng thình.
Là kiếm giấu trong ống tay áo.
Là lúc này. Tạ Viên đột nhiên đứng dậy, hung hăng đập chén rượu xuống đất.
- - Đập chén ra hiệu.
..........
Thôi Thanh Nghi cũng không thấy rõ vì sao trong điện lại loạn hết lên.
Đầu tiên là khi vũ nữ đang xoay tròn uốn người, một thanh kiếm sắc bén thoát khỏi vỏ lao đến Thẩm Kính Hằng. Sau đó là Tạ thủ phụ ngồi dưới ném vỡ chén rượu, toàn bộ Cấm Vệ quân ngoài cửa tràn vào trong điện.
Thế tấn công của vũ nữ cuối cùng bị thị vệ bên cạnh cản lại.
Nàng vội vã đến xem Thẩm Kính Hằng, lại trông thấy đối phương vẫn ung dung bình thản ngồi xuống.
Sau khi gắp một miếng thịt rồi nuốt xuống, mới từ từ mở miệng.
"Tạ thủ phụ đang định làm gì?"
Thôi Thanh Nghi:???
Có cần ra vẻ thế không đại ca.
Nãy bảo ngươi ăn ngươi không ăn, bây giờ đánh nhau rồi mới nhớ ra phải ăn.
Hắn ta muốn làm gì không phải rất rõ ràng sao, muốn tạo phản đó!
Chẳng lẽ lại muốn chiên cơm cho ngươi ăn à.
"Ngài đừng ăn nữa." Thấy Thẩm Kính Hằng chuẩn bị gắp đồ ăn, Thôi Thanh Nghi nhịn không được đè tay hắn xuống. Sau khi phát hiện ánh mắt nghi hoặc của đối phương mới vội vàng bổ sung: "Thần thiếp đang nói... Tạ thủ phụ dường như có lời muốn nói."
Thẩm Kính Hằng bán tín bán nghi thu tầm mắt lại.
Tạ Viên phía dưới lại không nhẫn nại như vậy. Hắn không nghe được Đế Hậu trên đài đang thì thầm gì, chỉ có thể thấy họ dính sát vào với nhau cực kỳ thân mật, nhịn không được hừ lạnh một tiếng: "Bên ngoài đều nói bệ hạ cả ngày trầm mê hậu cung không màng triều chính, bây giờ xem ra đều là sự thật."
Thôi Thanh Nghi:???
Lệ Phi:???
Tịnh Phi:???
Hy Tần:???
Chúng phi tần số lượng ít của Thẩm Kính Hằng nhìn nhau, trong mắt đối phương đều có sự nghi hoặc.
Tạ Viên còn đang tự nói một mình.
"Đế vương bất nhân, vậy Tạ mỗ chỉ có thể bất nghĩa làm chủ cho bách tính thiên hạ!"
Dứt lời, Cấm Vệ quân đang ở cửa ra vào lập tức lộ ra thanh kiếm sắc bén.
Thôi Thanh Nghi nhìn Thẩm Kính Hằng vẫn như cũ, quyết định từ bỏ ý định cứu tên quái nhân ra vẻ này.
Dù sao đều có hào quang nhân vật chính trên người, chung quy là không chết được.
Nàng sớm đã nhớ rõ lộ tuyến. Phía sau điện này còn có một cánh cửa nhỏ có thể chạy trốn. Thôi Thanh Nghi dự định đợi đến lúc những người khác muốn vây công Thẩm Kính Hằng sẽ nhân cơ hội đào tẩu.
Trên người Lệ Phi có võ công, Tịnh Phi lại trời sinh quái lực.
Hy Tần và nàng mặc dù không có năng lực gì nhưng giấu trong tay áo và trong người không ít tiểu đạo cụ.
Bốn tỷ muội cộng lại, chung quy có thể cản lại một phen.
Dù sao theo hướng đi bình thường của kịch bản, đến khi nhân vật chính đánh xong phản diện đương nhiên thiên hạ sẽ thái bình.
Có lẽ là lo Thôi Thanh Nghi sợ hãi, Thẩm Kính Hằng nhích về hướng nàng, đưa tay bảo vệ.
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng."
Thấy đối phương có nghĩa khí như vậy, Thôi Thanh Nghi không khỏi có chút cảm động. Nàng lục soát từ trong tay áo lấy ra một bao giấy dầu nhỏ rồi đưa cho Thẩm Kính Hằng: "Bệ ha, cho ngài cái này."
Thẩm Kính Hằng:??
Thôi Thanh Nghi gật gật, thần bí nói: "Vũ khí bí mật."
..........
Cấm Vệ quân đầu tiên dùng tay khống chế các đại quan viên trong điện, sau đó muốn lên đài bắt Thẩm Kính Hằng.
Tạ Viên đứng giữa đám binh sĩ, còn cất giọng khuyên những đồng liêu đang run rẩy kia.
"Chư vị đừng sợ, Tạ mỗ ta sẽ không làm mọi người bị thương. Chẳng qua là không quen nhìn loại vua xoàng xĩnh này nắm triều chính trong tay, muốn vì dân trừ hại thôi."
Có vài quan viên thấy hắn ta đúng thật không làm mình bị thương liền co người trốn vào trong góc không lên tiếng.
Còn có vài người thấy Thẩm Kính Hằng chậm chạp không động đậy liền to gan hùa theo Tạ Viên.
Chỉ có lẻ tẻ vài vị quan dám kiên trì cứng cổ xông vào mắng chửi Tạ Viên.
"Tạ Viên ngươi há miệng là bách tính, ngậm miệng là bách tính. Ta thấy hoàn toàn chỉ là lấy cớ tạo phản thôi."
Tạ Viên tức giận giơ chân, nhưng nghĩ đến lời khuyên của người kia nên chỉ đành vờ như không nghe thấy.
Thẩm Kính Hằng như đang suy nghĩ gì đó, lặng yên nhìn cảnh tượng này.
Nếu như là trước kia, Tạ Viên đã sớm một đao chặt đầu người kia.
Dựa theo tác phong của Tạ Viên, hắn ta xưa nay đều không bận tâm đến hậu quả, nhưng hôm nay lại ẩn nhẫn không phát.
Hắn ta đang chờ đợi gì?
Thẩm Kính Hằng rất nhanh liền biết đáp án.
Chỉ nghe ngoài điện truyền đến tiếng khói lửa trên không trung. Từng quả pháo hoa lớn nổ tung trên trời.
Tạ Viên nở một nụ cười trong ánh sáng nhấp nháy, vẫy tay kêu lên.
"Trảm hôn quân! Trừ yêu phi!"
"Trảm hôn quân! Trừ yêu phi!"
Tiếng trầm thấp của binh sĩ cũng vang lên.
Cấm Vệ quân vừa rồi vẫn đứng yên tại chỗ bất chợt vung kiếm lao đến Thẩm Kính Hằng. Lại không ngờ bọn hắn vừa động, trên không trung liền truyền đến tiếng mũi tên phá gió. Bọn chúng kia còn chưa chạm đến áo bào của Thẩm Kính Hằng đã bị mũi tên từ chỗ tối bắn ngã xuống đất.
Lúc này, Thẩm Kính Hằng rốt cuộc cũng đứng dậy.
Hắn đứng trong ánh sáng cười nói: "Tạ Viên, ngươi vẫn coi ta là đứa bé vô tri của nhiều năm về trước sao?"
Lần này không chỉ Thôi Thanh Nghi trợn mắt há mồm, ngay cả ánh mắt đắc ý của Tạ Viên cũng có chút sụp đổ.
Thôi Thanh Nghi trong lòng tặng Thẩm huynh một like.
- - Chẳng trách ngồi vững vàng như vậy, hoá ra là có tay trong.
"Sao có thể..."
"Binh mã của ngươi từ đâu tới?"
Tạ Viên vẫn không muốn tin tình cảnh trước mắt.
Quả thật chuyện này phần lớn là do hắn tự phụ. Thẩm Kính Hằng đã sớm không cần phụ thuộc người khác nhưng Tạ Viên vẫn cố chấp cảm thấy, tất cả những tháng ngày hiện nay của đối phương đều dựa vào thành tựu của bản thân hắn ta.
Thôi Thanh Nghi phảng phất nghe tiếng có người thở dài sau lưng.
"Chẳng trách chủ công nói Viên lão tặc vụng về."
Sau lưng nàng đột nhiên cảm thấy mát lạnh.
Thân thể vừa động, một cây dao găm đặt lên chiếc cổ mỏng manh.
Lạnh buốt thấu xương.
Sau lưng nàng truyền đến một thanh âm quen thuộc nhưng lại lanh lảnh.
"Hoàng hậu nương nương chớ động đậy, nếu không con dao găm này của lão nô không có mắt đâu."
Lại là Trương Nhượng.
Tạ Viên thấy thế, trên mặt khôi phục lại chút huyết sắc.
Hắn ta chợt nhớ bản thân còn có vũ khí bí mật này, ý cười vừa tắt lại hiện lên.
"Bệ hạ sẽ không cho rằng ta cũng chỉ có một tay thôi đấy chứ?"
"Nếu như không muốn Hoàng hậu của ngài phải chết, trước hết hãy mời người của ngài lui ra."
Thẩm Kính Hằng quả thật không thể lường được.
Tuy hắn biết bên cạnh mình có cái đinh Tạ Viên xếp vào nhưng lại chưa từng hoài nghi Trương Nhượng.
Vì Trương Nhượng ở cạnh hắn đã lâu, lâu đến mức khi hắn vẫn là hoàng đế bù nhìn trong tay Thái hậu, Trương Nhượng đã hầu hạ bên cạnh rồi. Cho nên Thẩm Kính Hằng không cảm thấy với đầu óc của Tạ Viên lại có thể gài gián điệp bên cạnh hắn từ sớm đến vậy.
Quả thật nước cờ của hắn kém một chiêu. Thẩm Kính Hằng đành phải trầm giọng nói: "Ra ngoài."
Tạ Viên vẫn không buông tha: "Còn có vũ khí của chư vị."
Ảnh vệ đành phải ném vũ khí ra.
Cấm Vệ quân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, vội vàng khống chế các ảnh vệ núp trong bóng tối.
Trong mắt Thẩm Kính Hằng hiện lên sự lo lắng.
"Tạ Viên, thay vì bắt Hoàng hậu làm con tim, không bằng tìm đến ta là được." Nói rồi giơ tay làm ra dáng vẻ chịu trói. "Dù sao mục đích cuối cùng của ngươi không phải ta sao?"
Tạ Viên cảm thấy cũng có lý. Hắn từ đầu đến cuối đều không nhìn qua mấy vị hậu phi kia. Thứ duy nhất hắn muốn chỉ là đầu của Thẩm Kính Hằng, liền ra lệnh cho Trương Nhượng: "Đi, lấy đầu của tiểu nhi Thẩm gia cho ta."
Ai ngờ Trương Nhượng lại không hề nhúc nhích, Tạ Viên có chút khó thở.
"Đồ thiến tặc nhà ngươi, không cần tính mạng của cả nhà nữa sao!"
"Tạ thủ phụ đều nói rồi, Trương Nhượng chỉ là một hoạn quan, lấy đâu ra người nhà?"
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trương Nhượng vẽ ra một nụ cười.
Dao găm hắn ta đặt bên cạnh cổ Hoàng hậu chợt sâu hơn một tấc, phảng phất một giây sau sẽ cứa đứt làn da mỏng manh kia.
Thẩm Kính Hằng nghiêm nghị nói: "Ngươi không phải người của Tạ Viên. Ngươi muốn làm gì?"
Trương Nhượng the thé đáp lời.
"Vừa rồi Tạ thủ phụ không phải đã nói rồi sao? Trảm hôn quân, trừ yêu phi."
"Còn có..."
Hai con mắt đục ngầu của Trương Nhượng rơi xuống người Tạ Viên đang thở hổn hển: "Giết phản tặc."
Do hôm nay là thọ đản của Hoàng đế nên thủ vệ trong cung rất nghiêm ngặt.
Trên bức tường cao trong nội điện, thị vệ mặc quân phục Cấm Vệ quân đang đứng bất động tại chỗ.
Bả vai đột nhiên bị người ta vỗ nhẹ, trong bóng đêm mơ hồ có thể nhận ra là người thanh niên vừa mới vào quân gần đây.
Người thanh niên kia cười: "Huynh đệ, nên đổi ca rồi."
Thị vệ bị hắn làm giật mình, sau khi phát hiện là người một nhà mới dần thả lỏng. Hắn cho đối phương một đấm, cho đến khi đánh người kia đến nhe răng trợn mắt mới cười nói: "Con mẹ nó, tiểu tử ngươi xém chút nữa đã hù chết ta."
"Được rồi được rồi, đổi ca thôi." Người kia nháy mắt ra hiệu: "Mau về chăn ấm nệm êm đi."
"Đi đi đi, nói lời quái quỷ gì thế." Thị vệ cười ha hả phỉ phui hắn, nhấc chân toan muốn đi.
Không đúng.
Thị vệ kia đi được nửa đường, trạm gác phía trước đột nhiên lại không có ai.
Vị trí kia vốn là do thị vệ họ Lưu trông coi. Hôm nay là thọ đản của bệ hạ, sao đối phương lại dám tự ý rời phòng thủ.
Trong lòng hắn biết không ổn, đang muốn quay đầu gặp người thanh niên vừa nãy.
Lại nghe người phía sau "hừ" một tiếng, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn.
"Đã sớm bảo ngươi đi nhanh chút, sao cứ lằng nhằng nhìn loạn tứ phía làm gì? Người nước Tề thật phiền phức."
Thị vệ muốn cất giọng hô nhưng đã không kịp.
Trường kiếm của đối phương đâm xuyên tim hắn, gương mặt đầy hoà khí thường ngày của thị vệ trẻ tuổi lúc này có chút lạnh lẽo.
Là thật sự lạnh lẽo, giống như trên mặt khảm một mảnh da không thuộc về hắn.
Cảnh tượng này yên lặng phát sinh ở các góc hẻo lánh trong cung.
Bởi vì số người phân tán không nhiều, thêm nữa đều chọn chỗ tối nên không gây ra bạo động gì cả.
Trong cung đèn đuốc sáng như ban ngày, máu tươi dưới tường tựa như lửa.
Mà trong góc tối sâu thẳm lại có một vài hắc y nhân lẳng lặng canh chừng.
Giương cung tiễn, từ từ đợi bọ ngựa.
..........
Trăng treo lơ lửng trên ngọn cây.
Ca múa trong điện cũng tới đoạn cao trào nhất.
Con mắt Tạ Viên di chuyển theo điệu múa của vũ nữ hồng y.
Cho đến khi trông thấy một tia sáng như ánh trăng lộ ra dưới ống tay áo rộng thùng thình.
Là kiếm giấu trong ống tay áo.
Là lúc này. Tạ Viên đột nhiên đứng dậy, hung hăng đập chén rượu xuống đất.
- - Đập chén ra hiệu.
..........
Thôi Thanh Nghi cũng không thấy rõ vì sao trong điện lại loạn hết lên.
Đầu tiên là khi vũ nữ đang xoay tròn uốn người, một thanh kiếm sắc bén thoát khỏi vỏ lao đến Thẩm Kính Hằng. Sau đó là Tạ thủ phụ ngồi dưới ném vỡ chén rượu, toàn bộ Cấm Vệ quân ngoài cửa tràn vào trong điện.
Thế tấn công của vũ nữ cuối cùng bị thị vệ bên cạnh cản lại.
Nàng vội vã đến xem Thẩm Kính Hằng, lại trông thấy đối phương vẫn ung dung bình thản ngồi xuống.
Sau khi gắp một miếng thịt rồi nuốt xuống, mới từ từ mở miệng.
"Tạ thủ phụ đang định làm gì?"
Thôi Thanh Nghi:???
Có cần ra vẻ thế không đại ca.
Nãy bảo ngươi ăn ngươi không ăn, bây giờ đánh nhau rồi mới nhớ ra phải ăn.
Hắn ta muốn làm gì không phải rất rõ ràng sao, muốn tạo phản đó!
Chẳng lẽ lại muốn chiên cơm cho ngươi ăn à.
"Ngài đừng ăn nữa." Thấy Thẩm Kính Hằng chuẩn bị gắp đồ ăn, Thôi Thanh Nghi nhịn không được đè tay hắn xuống. Sau khi phát hiện ánh mắt nghi hoặc của đối phương mới vội vàng bổ sung: "Thần thiếp đang nói... Tạ thủ phụ dường như có lời muốn nói."
Thẩm Kính Hằng bán tín bán nghi thu tầm mắt lại.
Tạ Viên phía dưới lại không nhẫn nại như vậy. Hắn không nghe được Đế Hậu trên đài đang thì thầm gì, chỉ có thể thấy họ dính sát vào với nhau cực kỳ thân mật, nhịn không được hừ lạnh một tiếng: "Bên ngoài đều nói bệ hạ cả ngày trầm mê hậu cung không màng triều chính, bây giờ xem ra đều là sự thật."
Thôi Thanh Nghi:???
Lệ Phi:???
Tịnh Phi:???
Hy Tần:???
Chúng phi tần số lượng ít của Thẩm Kính Hằng nhìn nhau, trong mắt đối phương đều có sự nghi hoặc.
Tạ Viên còn đang tự nói một mình.
"Đế vương bất nhân, vậy Tạ mỗ chỉ có thể bất nghĩa làm chủ cho bách tính thiên hạ!"
Dứt lời, Cấm Vệ quân đang ở cửa ra vào lập tức lộ ra thanh kiếm sắc bén.
Thôi Thanh Nghi nhìn Thẩm Kính Hằng vẫn như cũ, quyết định từ bỏ ý định cứu tên quái nhân ra vẻ này.
Dù sao đều có hào quang nhân vật chính trên người, chung quy là không chết được.
Nàng sớm đã nhớ rõ lộ tuyến. Phía sau điện này còn có một cánh cửa nhỏ có thể chạy trốn. Thôi Thanh Nghi dự định đợi đến lúc những người khác muốn vây công Thẩm Kính Hằng sẽ nhân cơ hội đào tẩu.
Trên người Lệ Phi có võ công, Tịnh Phi lại trời sinh quái lực.
Hy Tần và nàng mặc dù không có năng lực gì nhưng giấu trong tay áo và trong người không ít tiểu đạo cụ.
Bốn tỷ muội cộng lại, chung quy có thể cản lại một phen.
Dù sao theo hướng đi bình thường của kịch bản, đến khi nhân vật chính đánh xong phản diện đương nhiên thiên hạ sẽ thái bình.
Có lẽ là lo Thôi Thanh Nghi sợ hãi, Thẩm Kính Hằng nhích về hướng nàng, đưa tay bảo vệ.
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng."
Thấy đối phương có nghĩa khí như vậy, Thôi Thanh Nghi không khỏi có chút cảm động. Nàng lục soát từ trong tay áo lấy ra một bao giấy dầu nhỏ rồi đưa cho Thẩm Kính Hằng: "Bệ ha, cho ngài cái này."
Thẩm Kính Hằng:??
Thôi Thanh Nghi gật gật, thần bí nói: "Vũ khí bí mật."
..........
Cấm Vệ quân đầu tiên dùng tay khống chế các đại quan viên trong điện, sau đó muốn lên đài bắt Thẩm Kính Hằng.
Tạ Viên đứng giữa đám binh sĩ, còn cất giọng khuyên những đồng liêu đang run rẩy kia.
"Chư vị đừng sợ, Tạ mỗ ta sẽ không làm mọi người bị thương. Chẳng qua là không quen nhìn loại vua xoàng xĩnh này nắm triều chính trong tay, muốn vì dân trừ hại thôi."
Có vài quan viên thấy hắn ta đúng thật không làm mình bị thương liền co người trốn vào trong góc không lên tiếng.
Còn có vài người thấy Thẩm Kính Hằng chậm chạp không động đậy liền to gan hùa theo Tạ Viên.
Chỉ có lẻ tẻ vài vị quan dám kiên trì cứng cổ xông vào mắng chửi Tạ Viên.
"Tạ Viên ngươi há miệng là bách tính, ngậm miệng là bách tính. Ta thấy hoàn toàn chỉ là lấy cớ tạo phản thôi."
Tạ Viên tức giận giơ chân, nhưng nghĩ đến lời khuyên của người kia nên chỉ đành vờ như không nghe thấy.
Thẩm Kính Hằng như đang suy nghĩ gì đó, lặng yên nhìn cảnh tượng này.
Nếu như là trước kia, Tạ Viên đã sớm một đao chặt đầu người kia.
Dựa theo tác phong của Tạ Viên, hắn ta xưa nay đều không bận tâm đến hậu quả, nhưng hôm nay lại ẩn nhẫn không phát.
Hắn ta đang chờ đợi gì?
Thẩm Kính Hằng rất nhanh liền biết đáp án.
Chỉ nghe ngoài điện truyền đến tiếng khói lửa trên không trung. Từng quả pháo hoa lớn nổ tung trên trời.
Tạ Viên nở một nụ cười trong ánh sáng nhấp nháy, vẫy tay kêu lên.
"Trảm hôn quân! Trừ yêu phi!"
"Trảm hôn quân! Trừ yêu phi!"
Tiếng trầm thấp của binh sĩ cũng vang lên.
Cấm Vệ quân vừa rồi vẫn đứng yên tại chỗ bất chợt vung kiếm lao đến Thẩm Kính Hằng. Lại không ngờ bọn hắn vừa động, trên không trung liền truyền đến tiếng mũi tên phá gió. Bọn chúng kia còn chưa chạm đến áo bào của Thẩm Kính Hằng đã bị mũi tên từ chỗ tối bắn ngã xuống đất.
Lúc này, Thẩm Kính Hằng rốt cuộc cũng đứng dậy.
Hắn đứng trong ánh sáng cười nói: "Tạ Viên, ngươi vẫn coi ta là đứa bé vô tri của nhiều năm về trước sao?"
Lần này không chỉ Thôi Thanh Nghi trợn mắt há mồm, ngay cả ánh mắt đắc ý của Tạ Viên cũng có chút sụp đổ.
Thôi Thanh Nghi trong lòng tặng Thẩm huynh một like.
- - Chẳng trách ngồi vững vàng như vậy, hoá ra là có tay trong.
"Sao có thể..."
"Binh mã của ngươi từ đâu tới?"
Tạ Viên vẫn không muốn tin tình cảnh trước mắt.
Quả thật chuyện này phần lớn là do hắn tự phụ. Thẩm Kính Hằng đã sớm không cần phụ thuộc người khác nhưng Tạ Viên vẫn cố chấp cảm thấy, tất cả những tháng ngày hiện nay của đối phương đều dựa vào thành tựu của bản thân hắn ta.
Thôi Thanh Nghi phảng phất nghe tiếng có người thở dài sau lưng.
"Chẳng trách chủ công nói Viên lão tặc vụng về."
Sau lưng nàng đột nhiên cảm thấy mát lạnh.
Thân thể vừa động, một cây dao găm đặt lên chiếc cổ mỏng manh.
Lạnh buốt thấu xương.
Sau lưng nàng truyền đến một thanh âm quen thuộc nhưng lại lanh lảnh.
"Hoàng hậu nương nương chớ động đậy, nếu không con dao găm này của lão nô không có mắt đâu."
Lại là Trương Nhượng.
Tạ Viên thấy thế, trên mặt khôi phục lại chút huyết sắc.
Hắn ta chợt nhớ bản thân còn có vũ khí bí mật này, ý cười vừa tắt lại hiện lên.
"Bệ hạ sẽ không cho rằng ta cũng chỉ có một tay thôi đấy chứ?"
"Nếu như không muốn Hoàng hậu của ngài phải chết, trước hết hãy mời người của ngài lui ra."
Thẩm Kính Hằng quả thật không thể lường được.
Tuy hắn biết bên cạnh mình có cái đinh Tạ Viên xếp vào nhưng lại chưa từng hoài nghi Trương Nhượng.
Vì Trương Nhượng ở cạnh hắn đã lâu, lâu đến mức khi hắn vẫn là hoàng đế bù nhìn trong tay Thái hậu, Trương Nhượng đã hầu hạ bên cạnh rồi. Cho nên Thẩm Kính Hằng không cảm thấy với đầu óc của Tạ Viên lại có thể gài gián điệp bên cạnh hắn từ sớm đến vậy.
Quả thật nước cờ của hắn kém một chiêu. Thẩm Kính Hằng đành phải trầm giọng nói: "Ra ngoài."
Tạ Viên vẫn không buông tha: "Còn có vũ khí của chư vị."
Ảnh vệ đành phải ném vũ khí ra.
Cấm Vệ quân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, vội vàng khống chế các ảnh vệ núp trong bóng tối.
Trong mắt Thẩm Kính Hằng hiện lên sự lo lắng.
"Tạ Viên, thay vì bắt Hoàng hậu làm con tim, không bằng tìm đến ta là được." Nói rồi giơ tay làm ra dáng vẻ chịu trói. "Dù sao mục đích cuối cùng của ngươi không phải ta sao?"
Tạ Viên cảm thấy cũng có lý. Hắn từ đầu đến cuối đều không nhìn qua mấy vị hậu phi kia. Thứ duy nhất hắn muốn chỉ là đầu của Thẩm Kính Hằng, liền ra lệnh cho Trương Nhượng: "Đi, lấy đầu của tiểu nhi Thẩm gia cho ta."
Ai ngờ Trương Nhượng lại không hề nhúc nhích, Tạ Viên có chút khó thở.
"Đồ thiến tặc nhà ngươi, không cần tính mạng của cả nhà nữa sao!"
"Tạ thủ phụ đều nói rồi, Trương Nhượng chỉ là một hoạn quan, lấy đâu ra người nhà?"
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trương Nhượng vẽ ra một nụ cười.
Dao găm hắn ta đặt bên cạnh cổ Hoàng hậu chợt sâu hơn một tấc, phảng phất một giây sau sẽ cứa đứt làn da mỏng manh kia.
Thẩm Kính Hằng nghiêm nghị nói: "Ngươi không phải người của Tạ Viên. Ngươi muốn làm gì?"
Trương Nhượng the thé đáp lời.
"Vừa rồi Tạ thủ phụ không phải đã nói rồi sao? Trảm hôn quân, trừ yêu phi."
"Còn có..."
Hai con mắt đục ngầu của Trương Nhượng rơi xuống người Tạ Viên đang thở hổn hển: "Giết phản tặc."