Chương 13
18.
Thẩm Kính Hằng ý thức được Tạ Viên đã bị người khác tính kế.
Trương Nhượng căn bản không phải thủ hạ của Tạ Viên.
Nói chính xác, hắn thậm khí không phải là người Đại Tề.
Thẩm Kính Hằng nói như đinh đóng cột: "Ngươi là người Bắc Nhung Quốc."
Trương Nhượng lúc này mới quay đầu nhìn hắn, khoé mắt có một đường vân thật sâu. Hắn ta ấm giọng giống ngày xưa nịnh nọt Thẩm Kính Hằng: "Vẫn là bệ hạ thông minh."
"Có điều... vẫn muộn rồi."
Tạ Viên cuối cùng cũng biết bản thân bị lợi dụng nên mở miệng muốn la lên. Không đợi hắn ta phát ra âm thanh, cơ thể liền bị một thanh trường thương xuyên qua. Tạ Viên ngây ngốc cúi đầu nhìn thanh trường thương xuyên ra từ ngực chảy theo máu tươi.
Một người thanh niên mặc quần áo Cấm Vệ quân bước ra từ sau lưng hắn ta, cười chắp tay với Thẩm Kính Hằng trên đài cao: "Nghe qua uy danh của Hoàng đế bệ hạ Đại Tề. Lần đầu gặp mặt có chỗ không biết nên chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt gì."
Hắn dùng sức đạp chân Tạ Viên, đối phương vô lực ngã trên mặt đất.
Người thanh niên kia lại giẫm dưới chân, dùng đế giày đè lên mặt Tạ Viên, trên mặt cười tủm tỉm.
"Giao tên phản tặc này cho bệ hạ làm thành ý đi."
Thẩm Kính Hằng dù chưa gặp người này nhưng trước mắt cũng đã biết rõ thân phận của đối phương.
Người thanh niên kia chính là sói mà Tạ Viên đã dẫn vào nhà. Có điều dáng vẻ hắn không giống người Bắc Nhung Quốc, có lẽ đã từng dịch dung cải trang. Đang lúc hắn suy nghĩ làm sao có thể gỡ mặt nạ đối phương, Lệ Phi cách đó không xa lên tiếng nói: "Bệ hạ, hắn ta là Tam hoàng tử của Bắc Nhung Quốc!"
Thẩm Kính Hằng kinh ngạc nhìn nàng.
Lệ Phi nhìn người thanh niên, cười lạnh nói: "Thần thiếp lớn lên ở biên cảnh, MAY.MẮN gặp qua Tam hoàng tử một lần."
Nàng tận lực nghiến răng nói hai chữ "may mắn".
Người kia cũng không nghĩ lớp nguỵ trang của mình sẽ bị vạch trần, có điều cũng không tức giận. Hắn cười ha hả gỡ lớp da mỏng trên mặt, lộ ra diện mạo nguyên bản. Hắn nhìn Lệ Phi trên đài cao, ôn nhu nói.
"Tiểu Kiều Nhi vẫn thông minh như trước đây."
"Hừ! Ai là Tiểu Kiều Nhi của ngươi!"
Thôi Thanh Nghi yên lặng ở bên làm công cụ người hồi lâu, trên đầu hiện ra một dấu hỏi.
Nàng nhìn Thẩm Kính Hằng cách đó không xa đang trợn tròn mắt, mơ hồ có chút đồng tình.
Chẳng trách hậu phi đều không mời hắn sủng, thì ra đã sớm đội nón xanh rồi.
..........
Cũng chính vì Lệ Phi ngắt lời nên Thôi Thanh Nghi cảm thấy tay cầm dao găm của Trương Nhượng như thả lỏng hơn, kim loại lạnh buốt không còn kề sát vào da. Nếu cứ tiếp tục bị động như vậy chắc chắn phải chết, một tay nàng lặng lẽ lấy ra bao giấy dầu đã sớm giấu kĩ trong tay áo, đột nhiên cao giọng hô lên: "Tạ Viên còn sống!"
Đám người trong phòng vô thức quay đầu nhìn Tạ Viên dưới đất.
Đương nhiên bao gồm Trương Nhượng.
Thôi Thanh Nghi tâm ý đã định. Nàng nhắm mắt lại, không chút nghĩ ngợi quăng bột ớt ra.
Trương Nhượng vội vàng không kịp đề phòng nên bị dính khắp mặt. Thứ bột cay xè cộc vào mắt không mở nổi, đương nhiên cũng không cầm nổi dao găm trong tay mà điên cuồng dụi mắt hắt hơi.
Trong khoảnh khắc dao găm rơi xuống, Thẩm Kính Hằng bắt gặp ánh mắt Thôi Thanh Nghi.
Trong mắt của hai người lộ ra một tin giống nhau.
- - Đi mau!
..........
Không thể không nói, Thẩm Kính Hằng vẫn có vài phen công phu.
Lúc trước hắn ở trong điện lo lắng cũng chỉ vì sợ bất cẩn ra tay sẽ làm Thôi Thanh Nghi bị thương. Trước mắt không bị khống chế, lại có sự yểm hộ từ thị vệ bên cạnh nên đương nhiên mau chóng chạy ra khỏi điện.
Trước đó là hắn kéo Thôi Thanh Nghi đi, sau đó lại đại khái chê nàng chạy không đủ nhanh. Vậy là dứt khoát bế ngang lên, trực tiếp khinh công mang nàng ra xuyên qua nội cung.
Thôi Thanh Nghi nghe tiếng áo bào đối phương bay phấp phới trong gió. Lồng ngực nam nhân chấn động, vang lên tiếng cười trầm thấp.
"Cũng may bột ớt không văng vào mặt ta, nếu không chúng ta đều xong đời luôn."
"Ta..." Thôi Thanh Nghi cười gượng gạo. "Lúc ấy không nghĩ nhiều vậy mà."
Nàng lại nghĩ gì đó, vội vàng nắm lấy vạt áo Thẩm Kính Hằng hỏi: "Đúng rồi, Lệ Phi và mọi người phải làm sao?"
"Thay vì lo lắng cho bọn họ, chi bằng nàng tự lo cho bản thân trước đi."
Thẩm Kính Hằng hừ lạnh một tiếng.
Hắn còn chưa quên đoạn đối thoại của Lệ Phi và hoàng tử Bắc Nhung Quốc kia đâu.
Mặc dù Thẩm Kính Hằng không quan tâm đến chuyện yêu đương nam nữ, cũng chưa từng thích Lệ Phi. Có điều tự nhiên bị đội cái nón xanh, dù có là ai cũng không cảm thấy dễ chịu.
Toi rồi, quên mất cái nón xanh mới tinh trên đầu hắn.
Thôi Thanh Nghi có chút chột dạ vuốt vuốt vạt áo đối phương, nói lời an ủi.
"Bệ hạ bình tĩnh. Nam nhân mà, lòng dạ vẫn nên bao la chút."
..........
Hai người đi thẳng đến gần hoa viên lần trước Lệ Phi đóng vai tiểu quỷ mới chậm rãi ngừng bước.
Thẩm Kính Hằng nhìn binh sĩ phía xa đang cầm kiếm tìm người, chúng đều mặc y phục của Cấm Vệ Quân nhưng nhìn dáng vẻ hoàn toàn không giống người Đại Tề. Hắn đặt Thôi Thanh Nghi xuống, kéo tay nàng trốn sau cây, cẩn thận dặn dò.
"Nhóm người phía trước có vẻ kỳ lạ. Lát nữa ta dụ bọn họ đi, nàng hãy chạy về hướng đình giữa hồ, nhớ phải tránh xa đám người kia. Ta đã sắp xếp người ở gần đình tiếp ứng nàng."
"Vậy còn ngài? Còn nữa, sao ta có thể nhận ra rốt cuộc ai mới là người tiếp ứng."
Thẩm Kính Hằng nhìn ống tay áo của mình bị níu lại, cười cười: "Đừng lo lắng, nàng nhất định có thể nhận ra. Sau khi chuyện này xong, ta ắt sẽ đến tìm nàng."
Thôi Thanh Nghi gật đầu, nàng giống như nghĩ gì đó. Một đống bao giấy dầu rơi ra từ trong tay áo, nàng chân thành ôm lấy đưa cho đối phương: "Vậy... Vậy những thứ này đều cho ngài."
Nàng cũng biết mình ở đây chỉ làm cản trở Thẩm Kính Hằng, chẳng bằng sớm thoát thân thì hơn.
Thẩm Kính Hằng dở khóc dở cười: "Nàng chuẩn bị đầy đủ đấy, vậy bản thân nàng thì sao?"
"Ta cũng có." Thôi Thanh Nghi cười híp mắt vỗ ngực một cái, lại móc mấy bao giấy dầu ra từ trong y phục. "Cũng may y phục các ngài ở nơi này nhiều lớp mới có thể nhét được nhiều đồ như vậy."
"Cái gì nơi này?"
"Không có... Không có gì. Ta nói ta đi trước, ngài nhớ đợi một lúc hẵng ra."
Nàng cười khan nói.
Nếu như kế hoạch thuận lợi, nói không chừng nàng còn có thể đến chùa Đại Từ Bi tìm vị sư trụ trì kia một chuyến.
Thôi Thanh Nghi tính toán cẩn thận nhưng lại hoàn toàn quên mất một điều. Thân thể của nàng vào lúc Thẩm Kính Hằng bị thương sẽ mở ra hình thức "trăm phần trăm bảo vệ phu quân".
Vậy là không bao lâu nàng liền chứng kiến một màn như sau.
Khi Thẩm Kính Hằng bị Cấm Vệ quân giả đuổi theo, cũng là khi sắp đón nhận trường kiếm xuyên vào, thân thể của nàng bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có, cũng dùng vận tốc trăm mét chạy vọt xông vào đám người. Ngay cả những tên Cấm Vệ quân giả kia đều bị giật nảy mình.
Thôi Thanh Nghi nghĩ, đoán chừng nguyên chủ cũng không biết bản thân có thể chạy như vậy.
Trong đầu nàng mơ hồ nghĩ.
Đây đúng là điềm gở mà.
Không biết sau khi mặc Kim Ti Nhuyễn Giáp rồi lại bị đâm lần nữa, thương thế có thể nhẹ hơn không.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Kính Hằng, nàng yếu ớt mở miệng.
"Nếu như ta nói vừa rồi ta bị quỷ nhập, ngài có tin không?"
Sự việc xảy ra quá mức đột ngột.
Mặc kệ đối phương có tin hay không, tình cảnh của Thẩm Kính Hằng lập tức trở nên bị động. Lúc trước hắn có thể tự thoát hiểm. Nhưng hiện giờ bận tâm đến Thôi Thanh Nghi khiến hắn bị bó tay bó chân.
Thẩm Kính Hằng dĩ nhiên không biết Thôi Thanh Nghi mặc Kim Ti Nhuyễn Giáp, chỉ trông thấy trường kiếm kia sắp rơi xuống, trong đầu hiện ra dáng vẻ mềm mại đổ vào ngực hắn của đối phương trước đây.
"Ôm chặt ta."
Đôi mắt hắn trầm xuống, ôm lấy đối phương quay người trốn chạy.
Lưỡi kiếm kia vừa vặn rơi vào lưng Thẩm Kính Hằng, đâm rách một vệt đẫm máu.
"Nhắm mắt."
Thẩm Kính Hằng nhịn đau dựa vào hòn đá bên cạnh. Hắn tung bột ớt Thôi Thanh Nghi vừa đưa cho vào đám người, nhân cơ hội đám Cấm Vệ quân giả đang bị mù mắt bởi bột ớt mà nhanh chóng thoát thân.
Không biết đã chạy bao lâu, sức lực dần bào mòn vì bị thương. Thẩm Kính Hằng cuối cùng chỉ bất động ôm Thôi Thanh Nghi.
Hắn đặt nàng dưới đất, bản thân thì dựa vào tường thở dốc. Hai hàng mi nhíu chặt, mắt không chớp nhìn chăm chú Thôi Thanh Nghi: "Vì sao lại trở về? Lẽ nào nàng không biết vừa rồi rất nguy hiểm sao?"
Thôi Thanh Nghi khóc không ra nước mắt.
Nàng thật không muốn làm chuyện xấu, nhưng cơ thể này không kiểm soát được.
Chuyện này không thể nói rõ rằng dăm ba câu, Thôi Thanh Nghi đành phải cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi..."
Thẩm Kính Hằng hít một hơi thật sâu.
Nơi đây vắng vẻ ít người, truy binh bên ngoài tạm thời không phát hiện được hắn.
Nhưng nếu cứ ngồi chờ chết như vậy cũng không được. Hắn đang bị thương, vết máu rơi trên mặt đất quá rõ ràng, cộng thêm bị mất sức nên không còn khí lực mang Thôi Thanh Nghi đi xa hơn.
Không biết có phải do trường kiếm kia có vấn đề hay không.
Thẩm Kính Hằng nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt dần mơ hồ không nhìn được tiêu điểm.
Thôi Thanh Nghi thấy thân thể hắn lắc lư, đôi môi ngày càng tái nhợt. Không bao lâu chỉ nghe thấy Thẩm Kính Hằng trầm thấp nói.
"Kiếm kia có độc."
Có độc?
Đầu óc Thôi Thanh Nghi thoáng trống rỗng.
Cánh tay của nàng bị lay nhẹ, hoàn hồn lại mới phát hiện người kia đang thở hổn hển nhìn mình: "Nhân lúc hiện tại ít người, nàng đi đi. Có nhớ Bạch Quả trong cung nàng không? Cô ấy sẽ đưa nàng ra ngoài."
Thôi Thanh Nghi cười khổ.
Nàng muốn đi nhưng thân thể này không cho phép.
Tuỳ tiện rời đi lại xuất hiện tình huống xấu hổ như này, chẳng bằng ở cùng một chỗ với Thẩm Kính Hằng còn hơn.
Không bằng đi theo nam chính một phen còn có cơ hội sống sót.
Nàng khẽ cắn môi: "Ta không đi."
Thẩm Kính Hằng khẽ kinh ngạc, có điều rất nhanh liền chuyển thành tức giận.
Sự mệt mỏi đến quá dữ dội và rõ ràng. Lúc này hắn phải dùng hết sức lực để chống đỡ, nói không chừng sẽ mau chóng ngất đi. Vậy mà Thôi Thanh Nghi lại đột nhiên tuỳ hứng như vậy trong thời khắc mấu chốt này.
Hắn muốn nghiêm nghị răn dạy đối phương, nhưng khi mở miệng lại phát hiện bản thân không có sức phát ra tiếng.
"Xoẹt."
Một giây sau, Thẩm Kính Hằng thấy Thôi Thanh Nghi ngồi bệt trên nền đất trút bỏ áo khoác lễ phục. Nàng xé váy lết đất đến mắt cá chân. Sau đó lặp lại động tác ấy trên người hắn, vừa xé vừa cắn răng: "Chất lượng của thứ đồ này cũng quá tốt đó chứ?"
Đầu óc Thẩm Kính Hằng trước đó đã u ám, hiện giờ lại càng không hiểu đối phương đang làm gì.
Nhưng cho dù có há miệng ra sao cũng không thể nói thành lời.
Chỉ có thể tự hỏi trong lòng -- Nàng rốt cuộc đang làm gì.
Tựa hồ như ý thức được hắn đang nhìn chăm chú, Thôi Thanh Nghi sau khi xử lý xong hai bộ y phục liền khẽ lắc tay chân, mỉm cười với hắn: "Ta chán quần áo cổ đại của các ngươi từ lâu rồi, phiền chết đi được."
Dứt lời lại cầm một dây vải nhẹ nhàng cuốn một vòng nơi vết thương của hắn.
Thẩm Kính Hằng cảm giác bản thân bị một thứ gì đó mềm mại đè lên.
Giọng nữ nhẹ nhàng vang bên tai.
"Yên tâm đi, ngài là nhân vật chính nên không chết được."
Nhân vật chính gì?
Cổ đại gì?
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Thẩm Kính Hằng chỉ còn lại hai vấn đề này.
Thẩm Kính Hằng ý thức được Tạ Viên đã bị người khác tính kế.
Trương Nhượng căn bản không phải thủ hạ của Tạ Viên.
Nói chính xác, hắn thậm khí không phải là người Đại Tề.
Thẩm Kính Hằng nói như đinh đóng cột: "Ngươi là người Bắc Nhung Quốc."
Trương Nhượng lúc này mới quay đầu nhìn hắn, khoé mắt có một đường vân thật sâu. Hắn ta ấm giọng giống ngày xưa nịnh nọt Thẩm Kính Hằng: "Vẫn là bệ hạ thông minh."
"Có điều... vẫn muộn rồi."
Tạ Viên cuối cùng cũng biết bản thân bị lợi dụng nên mở miệng muốn la lên. Không đợi hắn ta phát ra âm thanh, cơ thể liền bị một thanh trường thương xuyên qua. Tạ Viên ngây ngốc cúi đầu nhìn thanh trường thương xuyên ra từ ngực chảy theo máu tươi.
Một người thanh niên mặc quần áo Cấm Vệ quân bước ra từ sau lưng hắn ta, cười chắp tay với Thẩm Kính Hằng trên đài cao: "Nghe qua uy danh của Hoàng đế bệ hạ Đại Tề. Lần đầu gặp mặt có chỗ không biết nên chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt gì."
Hắn dùng sức đạp chân Tạ Viên, đối phương vô lực ngã trên mặt đất.
Người thanh niên kia lại giẫm dưới chân, dùng đế giày đè lên mặt Tạ Viên, trên mặt cười tủm tỉm.
"Giao tên phản tặc này cho bệ hạ làm thành ý đi."
Thẩm Kính Hằng dù chưa gặp người này nhưng trước mắt cũng đã biết rõ thân phận của đối phương.
Người thanh niên kia chính là sói mà Tạ Viên đã dẫn vào nhà. Có điều dáng vẻ hắn không giống người Bắc Nhung Quốc, có lẽ đã từng dịch dung cải trang. Đang lúc hắn suy nghĩ làm sao có thể gỡ mặt nạ đối phương, Lệ Phi cách đó không xa lên tiếng nói: "Bệ hạ, hắn ta là Tam hoàng tử của Bắc Nhung Quốc!"
Thẩm Kính Hằng kinh ngạc nhìn nàng.
Lệ Phi nhìn người thanh niên, cười lạnh nói: "Thần thiếp lớn lên ở biên cảnh, MAY.MẮN gặp qua Tam hoàng tử một lần."
Nàng tận lực nghiến răng nói hai chữ "may mắn".
Người kia cũng không nghĩ lớp nguỵ trang của mình sẽ bị vạch trần, có điều cũng không tức giận. Hắn cười ha hả gỡ lớp da mỏng trên mặt, lộ ra diện mạo nguyên bản. Hắn nhìn Lệ Phi trên đài cao, ôn nhu nói.
"Tiểu Kiều Nhi vẫn thông minh như trước đây."
"Hừ! Ai là Tiểu Kiều Nhi của ngươi!"
Thôi Thanh Nghi yên lặng ở bên làm công cụ người hồi lâu, trên đầu hiện ra một dấu hỏi.
Nàng nhìn Thẩm Kính Hằng cách đó không xa đang trợn tròn mắt, mơ hồ có chút đồng tình.
Chẳng trách hậu phi đều không mời hắn sủng, thì ra đã sớm đội nón xanh rồi.
..........
Cũng chính vì Lệ Phi ngắt lời nên Thôi Thanh Nghi cảm thấy tay cầm dao găm của Trương Nhượng như thả lỏng hơn, kim loại lạnh buốt không còn kề sát vào da. Nếu cứ tiếp tục bị động như vậy chắc chắn phải chết, một tay nàng lặng lẽ lấy ra bao giấy dầu đã sớm giấu kĩ trong tay áo, đột nhiên cao giọng hô lên: "Tạ Viên còn sống!"
Đám người trong phòng vô thức quay đầu nhìn Tạ Viên dưới đất.
Đương nhiên bao gồm Trương Nhượng.
Thôi Thanh Nghi tâm ý đã định. Nàng nhắm mắt lại, không chút nghĩ ngợi quăng bột ớt ra.
Trương Nhượng vội vàng không kịp đề phòng nên bị dính khắp mặt. Thứ bột cay xè cộc vào mắt không mở nổi, đương nhiên cũng không cầm nổi dao găm trong tay mà điên cuồng dụi mắt hắt hơi.
Trong khoảnh khắc dao găm rơi xuống, Thẩm Kính Hằng bắt gặp ánh mắt Thôi Thanh Nghi.
Trong mắt của hai người lộ ra một tin giống nhau.
- - Đi mau!
..........
Không thể không nói, Thẩm Kính Hằng vẫn có vài phen công phu.
Lúc trước hắn ở trong điện lo lắng cũng chỉ vì sợ bất cẩn ra tay sẽ làm Thôi Thanh Nghi bị thương. Trước mắt không bị khống chế, lại có sự yểm hộ từ thị vệ bên cạnh nên đương nhiên mau chóng chạy ra khỏi điện.
Trước đó là hắn kéo Thôi Thanh Nghi đi, sau đó lại đại khái chê nàng chạy không đủ nhanh. Vậy là dứt khoát bế ngang lên, trực tiếp khinh công mang nàng ra xuyên qua nội cung.
Thôi Thanh Nghi nghe tiếng áo bào đối phương bay phấp phới trong gió. Lồng ngực nam nhân chấn động, vang lên tiếng cười trầm thấp.
"Cũng may bột ớt không văng vào mặt ta, nếu không chúng ta đều xong đời luôn."
"Ta..." Thôi Thanh Nghi cười gượng gạo. "Lúc ấy không nghĩ nhiều vậy mà."
Nàng lại nghĩ gì đó, vội vàng nắm lấy vạt áo Thẩm Kính Hằng hỏi: "Đúng rồi, Lệ Phi và mọi người phải làm sao?"
"Thay vì lo lắng cho bọn họ, chi bằng nàng tự lo cho bản thân trước đi."
Thẩm Kính Hằng hừ lạnh một tiếng.
Hắn còn chưa quên đoạn đối thoại của Lệ Phi và hoàng tử Bắc Nhung Quốc kia đâu.
Mặc dù Thẩm Kính Hằng không quan tâm đến chuyện yêu đương nam nữ, cũng chưa từng thích Lệ Phi. Có điều tự nhiên bị đội cái nón xanh, dù có là ai cũng không cảm thấy dễ chịu.
Toi rồi, quên mất cái nón xanh mới tinh trên đầu hắn.
Thôi Thanh Nghi có chút chột dạ vuốt vuốt vạt áo đối phương, nói lời an ủi.
"Bệ hạ bình tĩnh. Nam nhân mà, lòng dạ vẫn nên bao la chút."
..........
Hai người đi thẳng đến gần hoa viên lần trước Lệ Phi đóng vai tiểu quỷ mới chậm rãi ngừng bước.
Thẩm Kính Hằng nhìn binh sĩ phía xa đang cầm kiếm tìm người, chúng đều mặc y phục của Cấm Vệ Quân nhưng nhìn dáng vẻ hoàn toàn không giống người Đại Tề. Hắn đặt Thôi Thanh Nghi xuống, kéo tay nàng trốn sau cây, cẩn thận dặn dò.
"Nhóm người phía trước có vẻ kỳ lạ. Lát nữa ta dụ bọn họ đi, nàng hãy chạy về hướng đình giữa hồ, nhớ phải tránh xa đám người kia. Ta đã sắp xếp người ở gần đình tiếp ứng nàng."
"Vậy còn ngài? Còn nữa, sao ta có thể nhận ra rốt cuộc ai mới là người tiếp ứng."
Thẩm Kính Hằng nhìn ống tay áo của mình bị níu lại, cười cười: "Đừng lo lắng, nàng nhất định có thể nhận ra. Sau khi chuyện này xong, ta ắt sẽ đến tìm nàng."
Thôi Thanh Nghi gật đầu, nàng giống như nghĩ gì đó. Một đống bao giấy dầu rơi ra từ trong tay áo, nàng chân thành ôm lấy đưa cho đối phương: "Vậy... Vậy những thứ này đều cho ngài."
Nàng cũng biết mình ở đây chỉ làm cản trở Thẩm Kính Hằng, chẳng bằng sớm thoát thân thì hơn.
Thẩm Kính Hằng dở khóc dở cười: "Nàng chuẩn bị đầy đủ đấy, vậy bản thân nàng thì sao?"
"Ta cũng có." Thôi Thanh Nghi cười híp mắt vỗ ngực một cái, lại móc mấy bao giấy dầu ra từ trong y phục. "Cũng may y phục các ngài ở nơi này nhiều lớp mới có thể nhét được nhiều đồ như vậy."
"Cái gì nơi này?"
"Không có... Không có gì. Ta nói ta đi trước, ngài nhớ đợi một lúc hẵng ra."
Nàng cười khan nói.
Nếu như kế hoạch thuận lợi, nói không chừng nàng còn có thể đến chùa Đại Từ Bi tìm vị sư trụ trì kia một chuyến.
Thôi Thanh Nghi tính toán cẩn thận nhưng lại hoàn toàn quên mất một điều. Thân thể của nàng vào lúc Thẩm Kính Hằng bị thương sẽ mở ra hình thức "trăm phần trăm bảo vệ phu quân".
Vậy là không bao lâu nàng liền chứng kiến một màn như sau.
Khi Thẩm Kính Hằng bị Cấm Vệ quân giả đuổi theo, cũng là khi sắp đón nhận trường kiếm xuyên vào, thân thể của nàng bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có, cũng dùng vận tốc trăm mét chạy vọt xông vào đám người. Ngay cả những tên Cấm Vệ quân giả kia đều bị giật nảy mình.
Thôi Thanh Nghi nghĩ, đoán chừng nguyên chủ cũng không biết bản thân có thể chạy như vậy.
Trong đầu nàng mơ hồ nghĩ.
Đây đúng là điềm gở mà.
Không biết sau khi mặc Kim Ti Nhuyễn Giáp rồi lại bị đâm lần nữa, thương thế có thể nhẹ hơn không.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Kính Hằng, nàng yếu ớt mở miệng.
"Nếu như ta nói vừa rồi ta bị quỷ nhập, ngài có tin không?"
Sự việc xảy ra quá mức đột ngột.
Mặc kệ đối phương có tin hay không, tình cảnh của Thẩm Kính Hằng lập tức trở nên bị động. Lúc trước hắn có thể tự thoát hiểm. Nhưng hiện giờ bận tâm đến Thôi Thanh Nghi khiến hắn bị bó tay bó chân.
Thẩm Kính Hằng dĩ nhiên không biết Thôi Thanh Nghi mặc Kim Ti Nhuyễn Giáp, chỉ trông thấy trường kiếm kia sắp rơi xuống, trong đầu hiện ra dáng vẻ mềm mại đổ vào ngực hắn của đối phương trước đây.
"Ôm chặt ta."
Đôi mắt hắn trầm xuống, ôm lấy đối phương quay người trốn chạy.
Lưỡi kiếm kia vừa vặn rơi vào lưng Thẩm Kính Hằng, đâm rách một vệt đẫm máu.
"Nhắm mắt."
Thẩm Kính Hằng nhịn đau dựa vào hòn đá bên cạnh. Hắn tung bột ớt Thôi Thanh Nghi vừa đưa cho vào đám người, nhân cơ hội đám Cấm Vệ quân giả đang bị mù mắt bởi bột ớt mà nhanh chóng thoát thân.
Không biết đã chạy bao lâu, sức lực dần bào mòn vì bị thương. Thẩm Kính Hằng cuối cùng chỉ bất động ôm Thôi Thanh Nghi.
Hắn đặt nàng dưới đất, bản thân thì dựa vào tường thở dốc. Hai hàng mi nhíu chặt, mắt không chớp nhìn chăm chú Thôi Thanh Nghi: "Vì sao lại trở về? Lẽ nào nàng không biết vừa rồi rất nguy hiểm sao?"
Thôi Thanh Nghi khóc không ra nước mắt.
Nàng thật không muốn làm chuyện xấu, nhưng cơ thể này không kiểm soát được.
Chuyện này không thể nói rõ rằng dăm ba câu, Thôi Thanh Nghi đành phải cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi..."
Thẩm Kính Hằng hít một hơi thật sâu.
Nơi đây vắng vẻ ít người, truy binh bên ngoài tạm thời không phát hiện được hắn.
Nhưng nếu cứ ngồi chờ chết như vậy cũng không được. Hắn đang bị thương, vết máu rơi trên mặt đất quá rõ ràng, cộng thêm bị mất sức nên không còn khí lực mang Thôi Thanh Nghi đi xa hơn.
Không biết có phải do trường kiếm kia có vấn đề hay không.
Thẩm Kính Hằng nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt dần mơ hồ không nhìn được tiêu điểm.
Thôi Thanh Nghi thấy thân thể hắn lắc lư, đôi môi ngày càng tái nhợt. Không bao lâu chỉ nghe thấy Thẩm Kính Hằng trầm thấp nói.
"Kiếm kia có độc."
Có độc?
Đầu óc Thôi Thanh Nghi thoáng trống rỗng.
Cánh tay của nàng bị lay nhẹ, hoàn hồn lại mới phát hiện người kia đang thở hổn hển nhìn mình: "Nhân lúc hiện tại ít người, nàng đi đi. Có nhớ Bạch Quả trong cung nàng không? Cô ấy sẽ đưa nàng ra ngoài."
Thôi Thanh Nghi cười khổ.
Nàng muốn đi nhưng thân thể này không cho phép.
Tuỳ tiện rời đi lại xuất hiện tình huống xấu hổ như này, chẳng bằng ở cùng một chỗ với Thẩm Kính Hằng còn hơn.
Không bằng đi theo nam chính một phen còn có cơ hội sống sót.
Nàng khẽ cắn môi: "Ta không đi."
Thẩm Kính Hằng khẽ kinh ngạc, có điều rất nhanh liền chuyển thành tức giận.
Sự mệt mỏi đến quá dữ dội và rõ ràng. Lúc này hắn phải dùng hết sức lực để chống đỡ, nói không chừng sẽ mau chóng ngất đi. Vậy mà Thôi Thanh Nghi lại đột nhiên tuỳ hứng như vậy trong thời khắc mấu chốt này.
Hắn muốn nghiêm nghị răn dạy đối phương, nhưng khi mở miệng lại phát hiện bản thân không có sức phát ra tiếng.
"Xoẹt."
Một giây sau, Thẩm Kính Hằng thấy Thôi Thanh Nghi ngồi bệt trên nền đất trút bỏ áo khoác lễ phục. Nàng xé váy lết đất đến mắt cá chân. Sau đó lặp lại động tác ấy trên người hắn, vừa xé vừa cắn răng: "Chất lượng của thứ đồ này cũng quá tốt đó chứ?"
Đầu óc Thẩm Kính Hằng trước đó đã u ám, hiện giờ lại càng không hiểu đối phương đang làm gì.
Nhưng cho dù có há miệng ra sao cũng không thể nói thành lời.
Chỉ có thể tự hỏi trong lòng -- Nàng rốt cuộc đang làm gì.
Tựa hồ như ý thức được hắn đang nhìn chăm chú, Thôi Thanh Nghi sau khi xử lý xong hai bộ y phục liền khẽ lắc tay chân, mỉm cười với hắn: "Ta chán quần áo cổ đại của các ngươi từ lâu rồi, phiền chết đi được."
Dứt lời lại cầm một dây vải nhẹ nhàng cuốn một vòng nơi vết thương của hắn.
Thẩm Kính Hằng cảm giác bản thân bị một thứ gì đó mềm mại đè lên.
Giọng nữ nhẹ nhàng vang bên tai.
"Yên tâm đi, ngài là nhân vật chính nên không chết được."
Nhân vật chính gì?
Cổ đại gì?
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Thẩm Kính Hằng chỉ còn lại hai vấn đề này.