Chương 11
Mười bốn tháng tám.
Thọ đản của Hoàng đế. Trong cung giăng đèn kết hoa, tổ chức linh đình.
Tiểu thái giám chuẩn bị ở tiền điện bận rộn cả một ngày, vất vả lắm mới có thời gian ở trong góc nghỉ ngơi chút.
Đây là năm đầu tiên hắn vào cung, nhìn đồ trang trí sặc sỡ trong cung, nghe được trong chính điện truyền đến tiếng đàn sáo, không khỏi thở dài: "Mẹ ơi... Thọ yến của Hoàng thượng thật vĩ đại."
Yến hội còn chưa bắt đầu, vẫn có không ít đại thần mặc triều phục lần lượt ra vào.
Đêm nay, chúng thần trong triều cùng thân quyến hoàng thất đều sẽ tới đây, là thời điểm thiếu người làm nhất. Tiểu thái giám không dám nghỉ ngơi quá lâu, đang định trở lại tiền điện hỗ trợ. Không ngờ hắn vừa đứng thẳng dậy liền nghe thấy ở góc rẽ vang lên một giọng nói lanh lảnh.
"Tạ thủ phụ."
Giọng nói này hơi quen tai.
Tiểu thái giám không dám động đậy. Hắn bối rối nhìn xung quanh rồi lại nhích người vào trong. Chỗ hắn đứng là điểm mù của mắt, cộng thêm sắc trời đã tối. Hai người bên ngoài nhất thời không phát hiện đang có người thứ ba nghe lén.
Tạ thủ phụ: "Công công gần đây có khoẻ không."
"Để ngài lo lắng rồi." Giọng người kia rõ ràng không vui: "Thủ phụ có việc cứ nói thẳng, không cần thiết phải quanh co như vậy. Bên kia vẫn đang đợi ta trở về đấy."
Nghe thanh âm của đối phương cùng ngữ khí, chắc hẳn là thái giám trong cung.
Tiểu thái giám có chút hiếu kỳ nhưng không dám nghiêng đầu nhìn, đành phải nín thở bất động tại chỗ.
Có tiếng Tạ thủ phụ cười: "Tạ mỗ biết công công là tâm phúc bên cạnh bệ hạ. Tuỳ tiện kêu ngài ra chẳng qua là muốn gửi lời đến ngài." Hắn tận lực kéo dài chữ cuối câu. "Chuyện đêm nay rất trọng đại, mong công công đừng làm hỏng. Dù sao người nhà ngài... còn đang ở bên ngoài mong mỏi ngài đó."
Tạ thủ phụ có ý gì?
Tiểu thái giám lúc này mới phát hiện sự việc không ổn, hô hấp bất giác cũng hỗn loạn. Trong lòng hắn rất hối hận, tự trách bản thân không nên giở trò lười biếng, bằng không cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này.
Không khí trầm mặc một lát.
Phảng phất như qua hồi lâu, vị công công kia mới mơ hồ nói một câu không rõ ràng: "Lão nô hiểu rồi."
"Vậy công công nên sớm trở về đi, đừng để bệ hạ đợi sốt ruột."
Đúng vậy, mau đi nhanh đi.
Tiểu thái giám chỉ hận không thể để bọn họ lập tức rời đi để bản thân dễ dàng tìm cơ hội chạy thoát. Cũng may hai người kia không dừng lại quá lâu. Cho đến khi tiếng bước chân dần biến mất, khôi phục lại vẻ yên tĩnh của nơi này. Chỉ còn lại tiếng sáo trúc truyền ra từ trong điện.
"Ôi mẹ ơi..."
Tiểu thái giám cuối cùng cũng thở hắt ra, nhấc chân toan xông ra.
Lại không ngờ hắn vừa mới quay người liền thấy một thân hình cao lớn đập ngay trước mắt. Tiếp đó là âm thanh dao găm cắm vào da thịt.
Trên mặt Tạ thủ phụ mang theo ý cười tàn nhẫn: "Thì ra nơi này còn có một con chuột nhắt."
Ánh mắt tiểu thái giám dần trở nên mơ hồ.
Trước khi nhắm mắt, hắn rốt cuộc cũng thấy được người đối diện Tạ thủ phụ.
- - Là Phó tổng quản bên cạnh bệ hạ, Trương Nhượng.
16.
Trong cung điện.
Thẩm Kính Hằng chắp tay đứng dưới ánh nến, nghe ảnh vệ đáp lời trong góc tối.
"Ngay cả hoàng tử Bắc Nhung Quốc cũng dẫn tới."
"Xem ra Tạ Viên vì tổ chức sinh thần cho trẫm mà tốn không ít công sức."
Hắn vốn biết Tạ Viên vừa tham lam lại vụng về.
Tuy có vũ lực nhưng không có mưu lược, nếu không trước đó cũng không đến nỗi bị Thái hậu ép đến gắt gao như vậy. Ban đầu Thẩm Kính Hằng lấy quyền thế dẫn dụ đối phương, có ý đồ muốn lợi dụng binh quyền trong cung của đối phương, đạt được mục đích lật đổ Thái hậu.
Nhưng quả thật hắn không ngờ đối phương lại có thể ngu xuẩn đến mức đấy.
Vì tranh quyền, thậm chí không tiếc thông đồng với địch để bán nước.
Nhưng Tạ Viên chưa bao giờ ngờ tới, người của Bắc Nhung Quốc đã sớm bị đổi thành do thám của Đại Tề. Người Bắc Nhung Quốc cư trú ở hàn đới, hoàn cảnh khí hậu giá lạnh, không phì nhiêu bằng khí hậu Đại Tề. Chúng vẫn đang tìm cơ hội cướp bóc ngoài biên cương, lấy đâu ra lòng tốt làm giá y cho Tạ Viên?
Chẳng qua bọ ngựa bắt ve, hoàng tước theo sau mà thôi.
Nhưng chưa đến hồi kết không ai có thể xác định, đến cùng ai mới thực sự là hoàng tước đây?
Đôi mắt Thẩm Kính Hằng sâu thẳm, cất giọng hô: "Trương Nhượng."
"Bệ hạ bệ hạ! Lão nô ở đây."
Có người mở cửa lớn ra.
Trương Nhượng thở phì phò chạy chậm đến, vội vàng đáp: "Bệ hạ, lão nô ở đây."
Trên trán hắn còn lấm tấm mồ hôi, không biết do vội vàng chạy tới đây hay còn nguyên do nào khác.
Thẩm Kính Hằng thuận miệng hỏi một câu.
"Chạy đi đâu mà thành cái dạng này."
"Tiểu thái giám mới tới bên ngoài chân tay lóng ngóng, lão nô xem mà trong lòng đều cảm thấy sốt ruột." Trương Nhượng giơ tay áo lau mồ hôi trên trán, cúi đầu khom lưng cười với Thẩm Kính Hằng: "Bệ hạ muốn động thân không? Nghe người ở tiền điện nói, chúng đại thần đều đã đến gần đủ rồi."
"Vậy đi thôi."
Trương Nhượng thầm thở phào trong lòng. Hắn ngước mắt lên không khỏi nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Kính Hằng vừa đứng dậy, thấy không có gì khác thường liền vội vã đuổi theo bước chân.
Trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng ánh nến nổ tanh tách.
Góc tối người áo đen vừa đứng đã sớm trở nên trống rỗng.
Ngoài điện có thể nghe thấy Trương Nhượng gân cổ kêu to.
- - Khởi giá!
..........
Từ sáng sớm Thôi Thanh Nghi đã bị nháy mắt.
Nàng có dự cảm tối nay chắc chắn xảy ra chuyện nào đó.
"Nương nương? Nương nương?"
Thôi Thanh Nghi lúc này hoàn hồn lại mới nhớ, bản thân đang định ra ngoài tham gia yến tiệc tối.
Nàng thấy Vân Chi có chút bất đắc dĩ: "Nương nương, người lại ngây ra rồi. Sau khi từ chùa về người vẫn luôn như vậy, tâm trí không yên."
"Thật sao? Có lẽ thương thế vừa khỏi nên cơ thể có chút mệt mỏi."
"Vậy mai gọi thái y tới cung khám cho người, kê chút thuốc bổ nhé."
Thôi Thanh Nghi không trả lời mà chuyển chủ đề: "Đi thôi, không phải ngươi nói sắp đến đủ rồi sao?"
Nội tâm nàng rất rõ ràng.
Vết thương trên người nàng đã khỏi từ lâu, chỉ là lời của tiểu sa di lần trước khiến nàng canh cánh trong lòng.
Trụ trì chùa Đại Từ Bi nói có năng lực đưa nàng về nhà vào ngày mười lăm tháng tám.
Bây giờ đã là mười bốn tháng tám.
Vậy là ngày mai rồi...
Nhưng dựa vào tin tức lấy được từ chỗ Lệ Phi Nương nương trước đó, yến tiệc tối nay ắt hẳn sẽ tràn ngập nguy cơ. Thôi Thanh Nghi vô ý đưa tay, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào bao giấy dầu trong người mới thoáng an tâm.
Khoảng thời gian sau khi hồi cung, nàng đã thăm dò qua gần hết kết cấu trong cung.
Nếu như sự tình thật sự phát triển đến bước cần phải thoát thân, nàng cũng không đến mức mù mờ.
Có điều, còn một điểm rất khiến người khác lo lắng.
Thôi Thanh Nghi thở dài, bất giác đưa tay bóp mi tâm.
Dựa vào thiết lập nhân vật, không thể phá vỡ tình yêu của nguyên chủ dành cho phu quân. Nàng rất sợ thời điểm Thẩm Kính Hằng gặp nguy hiểm, thân thể của mình lại không khống chế được mà xông vào tiền tuyến làm một tấm khiên người.
Ngửa đầu nhìn trời.
Thôi Thanh Nghi uỷ khuất nháy mắt mấy cái.
Bảo bối khổ, nhưng bảo bối không thể nói.
..........
Bộ liễn của Đế-Hậu dường như đến nơi tổ chức yến tiệc trước sau chỉ cách nhau vài bước.
Tạ Viên đã sớm ngồi trên ghế đợi.
Trên mặt hắn ta cười nhẹ nhàng, nhìn như đang cùng đồng liêu hàn huyên. Trên thực tế, ánh mắt vẫn luôn bay thẳng đến cửa đại điện. Cho đến khi ngoài cửa có giọng thái giám truyền đến mới chậm rãi ung dung thu hồi ánh mắt, đứng lên cùng những người khác hành lễ vấn an Đế - Hậu đang tiến vào điện.
"Chư vị ngồi cả đi."
Sau khi Thẩm Kính Hằng lên tiếng, mọi người mới lại ngồi xuống.
Tạ Viên nhìn chằm chằm vào sắc vàng kim trên đài cao kia, trong lòng đột nhiên dâng trào một cỗ dục vọng.
Thân hoàng bào kia đáng lẽ là của hắn ta mới đúng!
Lúc ấy nếu như không phải nhờ hắn ta, tiểu tử Thẩm Kính Hằng kia sao có thể lật đổ nhánh của Thái hậu để chấp chưởng triều chính.
Có ngọn lửa dần dần thiêu đốt trong lòng khiến miệng lưỡi khô rát. Tạ Viên chậm rãi uống rượu trong chén. Hắn nhớ đến lời hoàng tử của Bắc Nhung Quốc nói với mình, kiềm chế lại sự hưng phấn đến run rẩy.
Đợi chút, lại đợi chút.
Chung quy đến cùng, những thứ này đều sẽ là của mình.
Tạ Viên liếm môi, bất giác nhỏ giọng cười.
Đồng liêu bên cạnh còn tưởng chuyện cười của bản thân có tác dụng nên cũng hi hi ha ha nịnh nọt.
"Thủ phụ đại nhân cũng thấy thú vị sao?"
Tạ Viên nheo mắt lại: "Thú vị! Thú vị!"
Dù sao trò chơi mèo vờn chuột.
Từ trước đến nay vẫn luôn thú vị.
..........
Dưới đài ca múa say sưa, vũ nữ vừa dẫm theo tiếng tỳ bà vừa xoay tròn trong sảnh.
Thẩm Kính Hằng giống như chỉ hững hờ xem ca múa, thực ra lại đang tỉ mỉ dò xét tình hình trong phòng.
Hắn đã sớm biết Tạ Viên sẽ làm thế.
Để tìm cơ hội đào những cái đinh mà đối phương chôn cạnh mình, vậy nên dứt khoát tương kế tựu kế. Chỉ có điều Thẩm Kính Hằng không ngờ Tạ Viên lại cả gan cuốn cả người Bắc Nhung Quốc vào.
Tình thế có biến, Thẩm Kính Hằng đương nhiên không dám chủ quan lơ là.
Lại thêm nữa...
Thẩm Kính Hằng vô thức khẽ liếc Thôi Thanh Nghi bên cạnh.
Quả thật, trước kia hắn đã từng nghĩ muốn để Thôi Thanh Nghi tránh yến hội này đi.
Nhưng Hoàng hậu không có mặt sẽ càng làm đối phương cảnh giác, cuối cùng đánh rắn động cỏ.
Hơn nữa, tạm thời chưa thể tra ra cái đinh Tạ Viên chôn trong cung. Nếu để Thôi Thanh Nghi đơn độc một mình thì Thẩm Kính Hằng cũng lo lắng không yên. Vậy nên chỉ đành dứt khoát mang theo bên người, cũng dễ ứng đối với nhau.
Thôi Thanh Nghi vốn đang cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, sau khi cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh liền bất giác quay mặt nhìn hắn. Động tác ăn vẫn không ngừng, đáng yêu như con hamster nhỏ.
Thẩm Kính Hằng nhịn không được suy nghĩ: Thật đúng là vô tư.
Bản thân Thôi Thanh Nghi "vô tư" cũng nghi hoặc, nàng không rõ vì sao Hoàng đế đột nhiên thâm tình nhìn chằm chằm mình như vậy.
Chẳng lẽ đầu óc bị dính yêu đương rồi?
Thật khiến người ta đau đầu.
Thôi Thanh Nghi nuốt đồ ăn trong miệng, ôn tồn khuyên một câu giống như dỗ trẻ con: "Bệ hạ mau ăn đi."
Hiện tại không ăn thì lát nữa đánh nhau không có mà ăn đâu.
Nếu bị đói bụng thì tốc độ chạy trốn không thể nhanh được.
Nàng càng nghĩ càng thấy có đạo lý, thế là lại lấy nho bỏ vào miệng.
Sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Kính Hằng sụp đổ.
Hắn không trả lời nhưng khoé môi lại bất giác cong cong, cũng ngắt một quả nho để ăn.
Thấy bản thân thuyết phục thành công, Thôi Thanh Nghi tỏ vẻ rất hài lòng.
"Bệ hạ nên ăn nhiều chút."
Đừng có giống lần trước ngay cả một mũi tên cũng không tránh được, còn để lão nương ra mặt giúp ngươi.
Nàng âm thầm đảo mắt.
Thọ đản của Hoàng đế. Trong cung giăng đèn kết hoa, tổ chức linh đình.
Tiểu thái giám chuẩn bị ở tiền điện bận rộn cả một ngày, vất vả lắm mới có thời gian ở trong góc nghỉ ngơi chút.
Đây là năm đầu tiên hắn vào cung, nhìn đồ trang trí sặc sỡ trong cung, nghe được trong chính điện truyền đến tiếng đàn sáo, không khỏi thở dài: "Mẹ ơi... Thọ yến của Hoàng thượng thật vĩ đại."
Yến hội còn chưa bắt đầu, vẫn có không ít đại thần mặc triều phục lần lượt ra vào.
Đêm nay, chúng thần trong triều cùng thân quyến hoàng thất đều sẽ tới đây, là thời điểm thiếu người làm nhất. Tiểu thái giám không dám nghỉ ngơi quá lâu, đang định trở lại tiền điện hỗ trợ. Không ngờ hắn vừa đứng thẳng dậy liền nghe thấy ở góc rẽ vang lên một giọng nói lanh lảnh.
"Tạ thủ phụ."
Giọng nói này hơi quen tai.
Tiểu thái giám không dám động đậy. Hắn bối rối nhìn xung quanh rồi lại nhích người vào trong. Chỗ hắn đứng là điểm mù của mắt, cộng thêm sắc trời đã tối. Hai người bên ngoài nhất thời không phát hiện đang có người thứ ba nghe lén.
Tạ thủ phụ: "Công công gần đây có khoẻ không."
"Để ngài lo lắng rồi." Giọng người kia rõ ràng không vui: "Thủ phụ có việc cứ nói thẳng, không cần thiết phải quanh co như vậy. Bên kia vẫn đang đợi ta trở về đấy."
Nghe thanh âm của đối phương cùng ngữ khí, chắc hẳn là thái giám trong cung.
Tiểu thái giám có chút hiếu kỳ nhưng không dám nghiêng đầu nhìn, đành phải nín thở bất động tại chỗ.
Có tiếng Tạ thủ phụ cười: "Tạ mỗ biết công công là tâm phúc bên cạnh bệ hạ. Tuỳ tiện kêu ngài ra chẳng qua là muốn gửi lời đến ngài." Hắn tận lực kéo dài chữ cuối câu. "Chuyện đêm nay rất trọng đại, mong công công đừng làm hỏng. Dù sao người nhà ngài... còn đang ở bên ngoài mong mỏi ngài đó."
Tạ thủ phụ có ý gì?
Tiểu thái giám lúc này mới phát hiện sự việc không ổn, hô hấp bất giác cũng hỗn loạn. Trong lòng hắn rất hối hận, tự trách bản thân không nên giở trò lười biếng, bằng không cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này.
Không khí trầm mặc một lát.
Phảng phất như qua hồi lâu, vị công công kia mới mơ hồ nói một câu không rõ ràng: "Lão nô hiểu rồi."
"Vậy công công nên sớm trở về đi, đừng để bệ hạ đợi sốt ruột."
Đúng vậy, mau đi nhanh đi.
Tiểu thái giám chỉ hận không thể để bọn họ lập tức rời đi để bản thân dễ dàng tìm cơ hội chạy thoát. Cũng may hai người kia không dừng lại quá lâu. Cho đến khi tiếng bước chân dần biến mất, khôi phục lại vẻ yên tĩnh của nơi này. Chỉ còn lại tiếng sáo trúc truyền ra từ trong điện.
"Ôi mẹ ơi..."
Tiểu thái giám cuối cùng cũng thở hắt ra, nhấc chân toan xông ra.
Lại không ngờ hắn vừa mới quay người liền thấy một thân hình cao lớn đập ngay trước mắt. Tiếp đó là âm thanh dao găm cắm vào da thịt.
Trên mặt Tạ thủ phụ mang theo ý cười tàn nhẫn: "Thì ra nơi này còn có một con chuột nhắt."
Ánh mắt tiểu thái giám dần trở nên mơ hồ.
Trước khi nhắm mắt, hắn rốt cuộc cũng thấy được người đối diện Tạ thủ phụ.
- - Là Phó tổng quản bên cạnh bệ hạ, Trương Nhượng.
16.
Trong cung điện.
Thẩm Kính Hằng chắp tay đứng dưới ánh nến, nghe ảnh vệ đáp lời trong góc tối.
"Ngay cả hoàng tử Bắc Nhung Quốc cũng dẫn tới."
"Xem ra Tạ Viên vì tổ chức sinh thần cho trẫm mà tốn không ít công sức."
Hắn vốn biết Tạ Viên vừa tham lam lại vụng về.
Tuy có vũ lực nhưng không có mưu lược, nếu không trước đó cũng không đến nỗi bị Thái hậu ép đến gắt gao như vậy. Ban đầu Thẩm Kính Hằng lấy quyền thế dẫn dụ đối phương, có ý đồ muốn lợi dụng binh quyền trong cung của đối phương, đạt được mục đích lật đổ Thái hậu.
Nhưng quả thật hắn không ngờ đối phương lại có thể ngu xuẩn đến mức đấy.
Vì tranh quyền, thậm chí không tiếc thông đồng với địch để bán nước.
Nhưng Tạ Viên chưa bao giờ ngờ tới, người của Bắc Nhung Quốc đã sớm bị đổi thành do thám của Đại Tề. Người Bắc Nhung Quốc cư trú ở hàn đới, hoàn cảnh khí hậu giá lạnh, không phì nhiêu bằng khí hậu Đại Tề. Chúng vẫn đang tìm cơ hội cướp bóc ngoài biên cương, lấy đâu ra lòng tốt làm giá y cho Tạ Viên?
Chẳng qua bọ ngựa bắt ve, hoàng tước theo sau mà thôi.
Nhưng chưa đến hồi kết không ai có thể xác định, đến cùng ai mới thực sự là hoàng tước đây?
Đôi mắt Thẩm Kính Hằng sâu thẳm, cất giọng hô: "Trương Nhượng."
"Bệ hạ bệ hạ! Lão nô ở đây."
Có người mở cửa lớn ra.
Trương Nhượng thở phì phò chạy chậm đến, vội vàng đáp: "Bệ hạ, lão nô ở đây."
Trên trán hắn còn lấm tấm mồ hôi, không biết do vội vàng chạy tới đây hay còn nguyên do nào khác.
Thẩm Kính Hằng thuận miệng hỏi một câu.
"Chạy đi đâu mà thành cái dạng này."
"Tiểu thái giám mới tới bên ngoài chân tay lóng ngóng, lão nô xem mà trong lòng đều cảm thấy sốt ruột." Trương Nhượng giơ tay áo lau mồ hôi trên trán, cúi đầu khom lưng cười với Thẩm Kính Hằng: "Bệ hạ muốn động thân không? Nghe người ở tiền điện nói, chúng đại thần đều đã đến gần đủ rồi."
"Vậy đi thôi."
Trương Nhượng thầm thở phào trong lòng. Hắn ngước mắt lên không khỏi nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Kính Hằng vừa đứng dậy, thấy không có gì khác thường liền vội vã đuổi theo bước chân.
Trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng ánh nến nổ tanh tách.
Góc tối người áo đen vừa đứng đã sớm trở nên trống rỗng.
Ngoài điện có thể nghe thấy Trương Nhượng gân cổ kêu to.
- - Khởi giá!
..........
Từ sáng sớm Thôi Thanh Nghi đã bị nháy mắt.
Nàng có dự cảm tối nay chắc chắn xảy ra chuyện nào đó.
"Nương nương? Nương nương?"
Thôi Thanh Nghi lúc này hoàn hồn lại mới nhớ, bản thân đang định ra ngoài tham gia yến tiệc tối.
Nàng thấy Vân Chi có chút bất đắc dĩ: "Nương nương, người lại ngây ra rồi. Sau khi từ chùa về người vẫn luôn như vậy, tâm trí không yên."
"Thật sao? Có lẽ thương thế vừa khỏi nên cơ thể có chút mệt mỏi."
"Vậy mai gọi thái y tới cung khám cho người, kê chút thuốc bổ nhé."
Thôi Thanh Nghi không trả lời mà chuyển chủ đề: "Đi thôi, không phải ngươi nói sắp đến đủ rồi sao?"
Nội tâm nàng rất rõ ràng.
Vết thương trên người nàng đã khỏi từ lâu, chỉ là lời của tiểu sa di lần trước khiến nàng canh cánh trong lòng.
Trụ trì chùa Đại Từ Bi nói có năng lực đưa nàng về nhà vào ngày mười lăm tháng tám.
Bây giờ đã là mười bốn tháng tám.
Vậy là ngày mai rồi...
Nhưng dựa vào tin tức lấy được từ chỗ Lệ Phi Nương nương trước đó, yến tiệc tối nay ắt hẳn sẽ tràn ngập nguy cơ. Thôi Thanh Nghi vô ý đưa tay, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào bao giấy dầu trong người mới thoáng an tâm.
Khoảng thời gian sau khi hồi cung, nàng đã thăm dò qua gần hết kết cấu trong cung.
Nếu như sự tình thật sự phát triển đến bước cần phải thoát thân, nàng cũng không đến mức mù mờ.
Có điều, còn một điểm rất khiến người khác lo lắng.
Thôi Thanh Nghi thở dài, bất giác đưa tay bóp mi tâm.
Dựa vào thiết lập nhân vật, không thể phá vỡ tình yêu của nguyên chủ dành cho phu quân. Nàng rất sợ thời điểm Thẩm Kính Hằng gặp nguy hiểm, thân thể của mình lại không khống chế được mà xông vào tiền tuyến làm một tấm khiên người.
Ngửa đầu nhìn trời.
Thôi Thanh Nghi uỷ khuất nháy mắt mấy cái.
Bảo bối khổ, nhưng bảo bối không thể nói.
..........
Bộ liễn của Đế-Hậu dường như đến nơi tổ chức yến tiệc trước sau chỉ cách nhau vài bước.
Tạ Viên đã sớm ngồi trên ghế đợi.
Trên mặt hắn ta cười nhẹ nhàng, nhìn như đang cùng đồng liêu hàn huyên. Trên thực tế, ánh mắt vẫn luôn bay thẳng đến cửa đại điện. Cho đến khi ngoài cửa có giọng thái giám truyền đến mới chậm rãi ung dung thu hồi ánh mắt, đứng lên cùng những người khác hành lễ vấn an Đế - Hậu đang tiến vào điện.
"Chư vị ngồi cả đi."
Sau khi Thẩm Kính Hằng lên tiếng, mọi người mới lại ngồi xuống.
Tạ Viên nhìn chằm chằm vào sắc vàng kim trên đài cao kia, trong lòng đột nhiên dâng trào một cỗ dục vọng.
Thân hoàng bào kia đáng lẽ là của hắn ta mới đúng!
Lúc ấy nếu như không phải nhờ hắn ta, tiểu tử Thẩm Kính Hằng kia sao có thể lật đổ nhánh của Thái hậu để chấp chưởng triều chính.
Có ngọn lửa dần dần thiêu đốt trong lòng khiến miệng lưỡi khô rát. Tạ Viên chậm rãi uống rượu trong chén. Hắn nhớ đến lời hoàng tử của Bắc Nhung Quốc nói với mình, kiềm chế lại sự hưng phấn đến run rẩy.
Đợi chút, lại đợi chút.
Chung quy đến cùng, những thứ này đều sẽ là của mình.
Tạ Viên liếm môi, bất giác nhỏ giọng cười.
Đồng liêu bên cạnh còn tưởng chuyện cười của bản thân có tác dụng nên cũng hi hi ha ha nịnh nọt.
"Thủ phụ đại nhân cũng thấy thú vị sao?"
Tạ Viên nheo mắt lại: "Thú vị! Thú vị!"
Dù sao trò chơi mèo vờn chuột.
Từ trước đến nay vẫn luôn thú vị.
..........
Dưới đài ca múa say sưa, vũ nữ vừa dẫm theo tiếng tỳ bà vừa xoay tròn trong sảnh.
Thẩm Kính Hằng giống như chỉ hững hờ xem ca múa, thực ra lại đang tỉ mỉ dò xét tình hình trong phòng.
Hắn đã sớm biết Tạ Viên sẽ làm thế.
Để tìm cơ hội đào những cái đinh mà đối phương chôn cạnh mình, vậy nên dứt khoát tương kế tựu kế. Chỉ có điều Thẩm Kính Hằng không ngờ Tạ Viên lại cả gan cuốn cả người Bắc Nhung Quốc vào.
Tình thế có biến, Thẩm Kính Hằng đương nhiên không dám chủ quan lơ là.
Lại thêm nữa...
Thẩm Kính Hằng vô thức khẽ liếc Thôi Thanh Nghi bên cạnh.
Quả thật, trước kia hắn đã từng nghĩ muốn để Thôi Thanh Nghi tránh yến hội này đi.
Nhưng Hoàng hậu không có mặt sẽ càng làm đối phương cảnh giác, cuối cùng đánh rắn động cỏ.
Hơn nữa, tạm thời chưa thể tra ra cái đinh Tạ Viên chôn trong cung. Nếu để Thôi Thanh Nghi đơn độc một mình thì Thẩm Kính Hằng cũng lo lắng không yên. Vậy nên chỉ đành dứt khoát mang theo bên người, cũng dễ ứng đối với nhau.
Thôi Thanh Nghi vốn đang cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, sau khi cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh liền bất giác quay mặt nhìn hắn. Động tác ăn vẫn không ngừng, đáng yêu như con hamster nhỏ.
Thẩm Kính Hằng nhịn không được suy nghĩ: Thật đúng là vô tư.
Bản thân Thôi Thanh Nghi "vô tư" cũng nghi hoặc, nàng không rõ vì sao Hoàng đế đột nhiên thâm tình nhìn chằm chằm mình như vậy.
Chẳng lẽ đầu óc bị dính yêu đương rồi?
Thật khiến người ta đau đầu.
Thôi Thanh Nghi nuốt đồ ăn trong miệng, ôn tồn khuyên một câu giống như dỗ trẻ con: "Bệ hạ mau ăn đi."
Hiện tại không ăn thì lát nữa đánh nhau không có mà ăn đâu.
Nếu bị đói bụng thì tốc độ chạy trốn không thể nhanh được.
Nàng càng nghĩ càng thấy có đạo lý, thế là lại lấy nho bỏ vào miệng.
Sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Kính Hằng sụp đổ.
Hắn không trả lời nhưng khoé môi lại bất giác cong cong, cũng ngắt một quả nho để ăn.
Thấy bản thân thuyết phục thành công, Thôi Thanh Nghi tỏ vẻ rất hài lòng.
"Bệ hạ nên ăn nhiều chút."
Đừng có giống lần trước ngay cả một mũi tên cũng không tránh được, còn để lão nương ra mặt giúp ngươi.
Nàng âm thầm đảo mắt.