Chương 11: Góc khuất bị lãng quên
Vào chính thời khắc ông Sang bắt đầu mất kiểm soát vừa khóc vừa cười kêu gào oán trách người vợ năm xưa lựa chọn rời đi cũng một người đàn ông khác bỏ mặc ông cùng cái nghèo và hai đứa con nhỏ ông Sang nói lúc đó ông đã rất câm hận người đàn bà đó khi nhìn thấy hai đứa con gọi mình những tiếng gọi "BA ƠI" khi men say ngấm vào trong máu cơn giận dữ và khốn khổ đã bao trùm cả tâm trí ông ông nhìn hai đứa con mà người phụ nữ hám danh phụ nghĩa kia để lại phút chốc một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu ông "hai đứa này là con ai.. chắc chắc không phải con mình phải rồi.. phải rồi là do con đàn bà đó với cái thằng kia giang díu với nhau mà ra.. đúng rồi" và rồi dòng suy nghĩ đó đã theo ông mười mấy năm nay ông cười một cách điên loạn nói với Phong:
- Tao hà tất gì phải bận tâm đến hai đứa nó nó có phải con tao đâu há há há há.
Phong mất bình tĩnh anh tức giận nhào đến kéo cổ áo ông Sang hét lớn:
- Ông nói sao.. nói lại xem!
Ông Sang không trả lời chỉ nói cười lẩm bẩm như một người điên dại Phong giơ nấm đấm lên dự định đánh người đàn ông trước mặt này ngay lúc đó Hương và Thiên Khôi mở cửa bước vào Hương lặng lẽ đi đến phía ông Sang cô nói với Phong:
- Anh dừng tay lại đi.
Phong kìm nén cơn giận thả tay ra khỏi người ông Sang anh đứng dậy lui về sao nhìn Hương với ánh mắt lo lắng nhưng trái lại Hương lại không biểu lộ bất kì cảm xúc nào trên gương mặt cô bình thản đến lạ thường Hương ngồi xỏm người đưa cho ông Sang một tờ giấy cũ màu đã ngã vàng mà cô đã tìm được.
Cách đây vài hôm trước.
Lúc dọn nhà nó được để trong một chiếc hộp cũ ở một góc tối dưới gầm giường khi Hương tìm được cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà chỉ cất vội vào túi áo khoác để đi làm mãi cho đến lúc trên xe buýt để quay về thành phố cô mới vô tình cho tay vào túi mà nhận ra Hương tò mò mở ra xem là tờ giấy khám sức khỏe cô đọc lại tên bệnh nhân mới biết là của mẹ mình trên tờ giấy được viết chuẩn đoán bệnh ung thư dạ dày giai đoạn 3 Hương hoảng hốt không nói nên lời cô nắm chặt tay ngước mặt nhìn lên kìm nén cảm xúc Thiên Khôi ngồi bên cạch nhìn vào tờ giấy anh cũng ngầm hiểu ra anh nắm lấy tay của Hương không nói lời nào chỉ âm thâm vỗ dành cảm xúc của cô lúc xuống xe gì lo lắng nên anh cũng xin cô được đi cùng nên mới có mặt cùng Hương trong căn phòng này.
HIỆN TẠI
Ông sang cầm tờ giấy chuẩn đoán lên xem ông lặng người nhận ra những triệu chứng mà vợ ông từng trải ông cũng nhiều lần nhắc nhở bà đi khám nhưng bà chỉ cười nói cho qua lúc này ông sang chợt cười nhạt nằm dài xuống đất ông nói:
- Vậy người đàn ông kia là sao?
Phong cất tiếng trả lời:
- Là bác sĩ điều trị hôm đó ông ấy đến khuyên bảo bà ấy đến bệnh viện để tái khám và điều trị những vợ ông nói nhà chỉ còn ít tiền để Hương đi học nên không đồng ý lúc đó ông từ ngoài trở về thấy cảnh đó nên ông đã hiểu lầm và quát tháo đuổi bà ấy đi còn gì.
Hương ngạc nhiên hỏi Phong:
- Tại sao anh lại biết chuyện đó?
Phong áy nấy nhìn Hương trả lời:
- Tôi xin lỗi lúc mới gặp lại em gì tò mò em sống như nào nên đã cho người đi điều tra nên mới biết chuyện này.
Hương hỏi thêm:
- Vậy mẹ tôi anh có biết thêm gì bà ấy không?
Phong nhìn Hương với ánh mắt đượm buồn rồi nói:
- Ông bác sĩ đó có nói ông ấy đã khuyên bảo bà ấy hết lời nhưng bà vẫn quyết không đồng ý và không lâu sau bà ấy đã qua đời vì bệnh trở nặng.
Nhóm đàn em của Phong lúc đó cũng đưa bác sĩ trở về bọn họ thở hổn hển nói:
- Bọn em đưa bác sĩ về rồi đây ạ đường có chút kẹt xe nên hơi muộn xin lỗi anh.
Do không chịu được cú sốc chính mình đã gây ra mà ông bắt đầu hoảng loạn phát điên ông nhào đến dựt lấy con dao trên lưng quần của bọn đàn em nhào đến ôm lấy Hương kề dao vào cổ cô ông điên cuồng la hét:
- KHÔNG PHẢI DO TAO TẠI CON ĐÀN BÀ ĐÓ CẶP KÈ VỚI THẰNG KHÁC NÊN NÓ CHẾT KHÔNG PHẢI TAO AAAAA.
Thiên Khôi hốt hoảng lo lắng chạy lên nhưng được Phong kéo lại nói:
- Anh điên à ông ấy đang mất bình tĩnh đừng có mà đến gần.
Thiên Khôi nóng vội trả lời:
- Anh không thấy ông ta đang kề dao vào cổ Hương à.
Phong nói:
- Chân ông ta đang bị thương nên không sao đâu để tôi tìm cách.
Phong nhìn sang đàn em ra hiệu một tên đàn em ngầm hiểu ra lén lúc đi ra phía sau của ông Sang từ từ di chuyển, ông Sang vẫn cứ kêu la inh ỏi Hương cũng dẫn mệt mỏi nói:
- Ông có thôi đi không, ông muốn sống như vậy đến bao giờ tôi cũng quá mệt mỏi với ông rồi.
Ông sang trả lời:
- Mày không có quyền lên tiếng mày chỉ là đứa con dơ bẩn của người đàn bà kia thôi.
Lúc này bốp một tiếng đập mạnh vào gáy ông Sang ông đau đớn ngã gục xuống Hương cũng mệt mỏi đứng đờ người một chổ Thiên Khôi vội chạy đến ôm lấy cô vào khoảnh khắc ấy người cô như mềm nhũn ra ngả vào lòng anh cô bật khóc nức nở bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén cũng vì cái ôm ấm áp kia mà vỡ ào ra tất cả Thiên Khôi ân cần vuốt tóc cô nói:
- Không sao nữa rồi em làm tốt lắm.
Phong chỉ lẳng lặng đứng nhìn hai người họ rồi thở dài anh nói với trợ lý kêu bọn đàn em dẹp tất cả rồi cũng rời đi.
- Tao hà tất gì phải bận tâm đến hai đứa nó nó có phải con tao đâu há há há há.
Phong mất bình tĩnh anh tức giận nhào đến kéo cổ áo ông Sang hét lớn:
- Ông nói sao.. nói lại xem!
Ông Sang không trả lời chỉ nói cười lẩm bẩm như một người điên dại Phong giơ nấm đấm lên dự định đánh người đàn ông trước mặt này ngay lúc đó Hương và Thiên Khôi mở cửa bước vào Hương lặng lẽ đi đến phía ông Sang cô nói với Phong:
- Anh dừng tay lại đi.
Phong kìm nén cơn giận thả tay ra khỏi người ông Sang anh đứng dậy lui về sao nhìn Hương với ánh mắt lo lắng nhưng trái lại Hương lại không biểu lộ bất kì cảm xúc nào trên gương mặt cô bình thản đến lạ thường Hương ngồi xỏm người đưa cho ông Sang một tờ giấy cũ màu đã ngã vàng mà cô đã tìm được.
Cách đây vài hôm trước.
Lúc dọn nhà nó được để trong một chiếc hộp cũ ở một góc tối dưới gầm giường khi Hương tìm được cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà chỉ cất vội vào túi áo khoác để đi làm mãi cho đến lúc trên xe buýt để quay về thành phố cô mới vô tình cho tay vào túi mà nhận ra Hương tò mò mở ra xem là tờ giấy khám sức khỏe cô đọc lại tên bệnh nhân mới biết là của mẹ mình trên tờ giấy được viết chuẩn đoán bệnh ung thư dạ dày giai đoạn 3 Hương hoảng hốt không nói nên lời cô nắm chặt tay ngước mặt nhìn lên kìm nén cảm xúc Thiên Khôi ngồi bên cạch nhìn vào tờ giấy anh cũng ngầm hiểu ra anh nắm lấy tay của Hương không nói lời nào chỉ âm thâm vỗ dành cảm xúc của cô lúc xuống xe gì lo lắng nên anh cũng xin cô được đi cùng nên mới có mặt cùng Hương trong căn phòng này.
HIỆN TẠI
Ông sang cầm tờ giấy chuẩn đoán lên xem ông lặng người nhận ra những triệu chứng mà vợ ông từng trải ông cũng nhiều lần nhắc nhở bà đi khám nhưng bà chỉ cười nói cho qua lúc này ông sang chợt cười nhạt nằm dài xuống đất ông nói:
- Vậy người đàn ông kia là sao?
Phong cất tiếng trả lời:
- Là bác sĩ điều trị hôm đó ông ấy đến khuyên bảo bà ấy đến bệnh viện để tái khám và điều trị những vợ ông nói nhà chỉ còn ít tiền để Hương đi học nên không đồng ý lúc đó ông từ ngoài trở về thấy cảnh đó nên ông đã hiểu lầm và quát tháo đuổi bà ấy đi còn gì.
Hương ngạc nhiên hỏi Phong:
- Tại sao anh lại biết chuyện đó?
Phong áy nấy nhìn Hương trả lời:
- Tôi xin lỗi lúc mới gặp lại em gì tò mò em sống như nào nên đã cho người đi điều tra nên mới biết chuyện này.
Hương hỏi thêm:
- Vậy mẹ tôi anh có biết thêm gì bà ấy không?
Phong nhìn Hương với ánh mắt đượm buồn rồi nói:
- Ông bác sĩ đó có nói ông ấy đã khuyên bảo bà ấy hết lời nhưng bà vẫn quyết không đồng ý và không lâu sau bà ấy đã qua đời vì bệnh trở nặng.
Nhóm đàn em của Phong lúc đó cũng đưa bác sĩ trở về bọn họ thở hổn hển nói:
- Bọn em đưa bác sĩ về rồi đây ạ đường có chút kẹt xe nên hơi muộn xin lỗi anh.
Do không chịu được cú sốc chính mình đã gây ra mà ông bắt đầu hoảng loạn phát điên ông nhào đến dựt lấy con dao trên lưng quần của bọn đàn em nhào đến ôm lấy Hương kề dao vào cổ cô ông điên cuồng la hét:
- KHÔNG PHẢI DO TAO TẠI CON ĐÀN BÀ ĐÓ CẶP KÈ VỚI THẰNG KHÁC NÊN NÓ CHẾT KHÔNG PHẢI TAO AAAAA.
Thiên Khôi hốt hoảng lo lắng chạy lên nhưng được Phong kéo lại nói:
- Anh điên à ông ấy đang mất bình tĩnh đừng có mà đến gần.
Thiên Khôi nóng vội trả lời:
- Anh không thấy ông ta đang kề dao vào cổ Hương à.
Phong nói:
- Chân ông ta đang bị thương nên không sao đâu để tôi tìm cách.
Phong nhìn sang đàn em ra hiệu một tên đàn em ngầm hiểu ra lén lúc đi ra phía sau của ông Sang từ từ di chuyển, ông Sang vẫn cứ kêu la inh ỏi Hương cũng dẫn mệt mỏi nói:
- Ông có thôi đi không, ông muốn sống như vậy đến bao giờ tôi cũng quá mệt mỏi với ông rồi.
Ông sang trả lời:
- Mày không có quyền lên tiếng mày chỉ là đứa con dơ bẩn của người đàn bà kia thôi.
Lúc này bốp một tiếng đập mạnh vào gáy ông Sang ông đau đớn ngã gục xuống Hương cũng mệt mỏi đứng đờ người một chổ Thiên Khôi vội chạy đến ôm lấy cô vào khoảnh khắc ấy người cô như mềm nhũn ra ngả vào lòng anh cô bật khóc nức nở bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén cũng vì cái ôm ấm áp kia mà vỡ ào ra tất cả Thiên Khôi ân cần vuốt tóc cô nói:
- Không sao nữa rồi em làm tốt lắm.
Phong chỉ lẳng lặng đứng nhìn hai người họ rồi thở dài anh nói với trợ lý kêu bọn đàn em dẹp tất cả rồi cũng rời đi.