Chương 12: Hồi đáp lời tỏ tình
Kể từ ngày hôm đó đến nay cũng đã hơn môt tuần trôi qua Hương vẫn không tài nào có thể quên khoảnh khắc ấy từng cử chỉ và nét mặt của ba cô nó cứ khắc sâu vào trong trí nhớ những lúc nhớ lại Hương vẫn có day dứt mãi trong lòng nỗi buồn khó tả sau vụ việc đó Phong đã nói cho cô biết về việc tại sao anh lại đối xử tốt với cô Phong nhìn cô với ánh mắt buồn và tiếc nuối kể cho Hương nghe về câu chuyện năm xưa lúc mà cả hai gặp và bỏ lỡ nhau sau cùng Phong nói:
- Về khoảng nợ của ba em tôi sẽ xóa bỏ nó em hãy xem như đó là lời cảm ơn của tôi đã dành cho em về tất cả nhờ có em xuất hiện vào lúc đó tôi mới có động lực để mà bước tiếp đến ngày hôm nay.
- Cuối cùng tôi mong em từ giờ về sau hãy sống thật tự do hạnh phúc và đừng gặp lại nhau vào hoàng cảnh như bây giờ nữa tạm biệt em.
Phong rời đi với những bước chân nhẹ nhàng, Hương trầm lặng nhìn theo bóng lưng đó cô chợt nhận ra anh chàng im lặng thờ ơ trước những câu hỏi ngớ ngẩn của cô giờ đây đã lịch lãm và ân cần đến vậy Hương thầm cười khi nhớ lại lúc đó quả thật khó ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra
Còn về phần ông Sang theo lời bác sĩ ông đang mắc chứng rối loạn cảm xúc cần được nhập viện theo dõi và điều trị thêm Hương đã đưa ông vào một bệnh viện tâm thần ở thành phố X gì nghe nói nơi đó có những bác sĩ giỏi.
Trong căn nhà cũ mà hai chị em Hương và Quân đã sống suốt thời gian Hương đã nói cho Quân biết chuyện đã tìm được ba và ông đang điều trị ở bệnh viện nhưng Hương đã giấu nhẹm trong lòng về những chuyện trước đó Quân nhìn chị mình rồi nói:
- Chị thật sự không sao chứ, có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra không?
Hương cười nói:
- Làm gì có chuyện ngoài ý muốn chứ chuyện chỉ vậy thôi à mà về món nợ chủ nợ nói chị em mình không cần phải trả nữa.
Phong ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao đột nhiên lại vậy?
Hương nói:
- Thật ra chủ nợ là người quen với chị lúc trước anh ấy nói chị đã giúp anh ấy rất nhiều việc nên đã xóa nợ thay lời cảm ơn.
Quân trả lời
- Có chuyện như vậy xảy ra nữa ư giống như trong phim vậy.
Hương cười nói:
- Ừm thần kỳ nhỉ chị còn không thể nhận ra được anh ấy vậy mà..
Quân nhìn Hương cười nói:
- Giọng điệu của chị như vậy là sao chị định bỏ mặc cái anh ở tiệm cà phê mà theo chủ nợ hả.
Hương ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao em biết người ở tiệm nữa vậy?
Quân trả lời:
- Lâu lâu em với đám bạn có đi ngang qua thì vô tình thấy thôi anh ấy nhìn chị tình cảm tới vậy mà.
Hương bối rối nói:
- Làm gì đến mức như em nói chứ không có đâu.
Quân cười nói:
- Thật vậy mà bạn em ai cũng nói vậy chị nhớ giới thiệu anh đó với em nhá.
Hương cười rồi ừa ờ cho qua cô nói thầm:
- Quân nói mình mới nhớ hình như lúc ở trạm xe buýt anh ấy có nói gì với mình thì phải.
Hương bắt đầu cố nhớ lại câu nói mà mình đã bỏ lỡ ba từ đột nhiên xuất hiện khiến cô đỏ mặt khi nghĩ đến "tôi thích cô" ba từ đó cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí cô mãi cho
Đến ngày hôm sau lúc làm thêm ở quán cà phê vẫn như mọi ngày Thiên Khôi ngồi ở một góc khuất của quán tập trung làm việc của mình thỉnh thoảng hai người lỡ chạm mắt nhau khác với mọi khi Hương mĩm cười gật đầu thì hôm nay cô ngại ngùng bối rối quay mặt đi Thiên Khôi cảm thấy khó hiểu với hành động khác lạ của Hương ngày hôm nay anh nói thầm:
- Cô ấy làm sao vậy có khi nào bị cảm rồi không?
Tan ca Hương vội vội vàng vàng rời khỏi quán thầm lãng tránh gặp mặt với Thiên Khôi gì cô cảm thấy bối rối không biết phải ứng xử như thế nào với anh nhưng điều khiến cô không ngờ tới là Thiên Khôi đã đứng trước quán từ lúc nào để chờ cô Hương bất ngờ nhìn Thiên Khôi ngại ngùng cười nói:
- Ha ha ha sao anh còn ở đây?
Thiên Khôi trả lời:
- Hừm tôi cố tình chờ cô đấy, cô sao vậy hôm nay trông cô không khỏe lắm.
Vừa nói Thiên Khôi vừa bước lại gần Hương để nhìn rõ hơn Hương ngại đến đỏ mặt lúng túng trả lời:
- Khôn.. g không có đâu tôi khỏe lắm.
Thiên Khôi đặt tay lên trán cô rồi đặt lại trán mình anh nói:
- Hừmmm không bị nóng nhưng sao mặt cô đỏ vậy?
Hương lấy tay che mặt nói:
- Chắc tại trời nóng quá thôi ha ha ha.
Thiên Khôi quay mặt đi thầm cười dường như anh đoán ra được điều gì đó Hương nghiêng đầu nhìn anh cô hỏi:
- Sao anh lại cười trông tôi có gì buồn cười sao?
Thiên Khôi nói:
- Gì cô dễ thương quá sao cô lại bài tỏ biểu cảm như vậy.
Hương bối rồi trả lời:
- Tôi cũng không biết tại sao mình lại như vậy chắc là gì.. gì tô.. i thí.. ch anh rồi.
Thiên Khôi ngạc nhiên gì câu nói của Hương anh nói:
- Cô vừa nói gì cơ?
Hương không chần trừ nói:
- Tôi nói có lẽ tôi thích anh rồi.
Thiên Khôi cúi mặt xuống im lặng khiến Hương ngỡ mình đã nói gì sai vội vã xin lỗi anh Thiên Khôi trả lời:
- Không cô đừng xin lỗi đáng ra tôi là người nói trước mới đúng lại để cô nói trước như vậy.
Hương nói:
- Gì chứ chẳng phải lúc ở trạm xe buýt anh nói trước rồi sao hay là tôi nghe nhầm.
Thiên Khôi nhìn Hương cười nói:
- Thì ra cô có nghe thấy nhỉ tôi cứ ngỡ là cô không nghe thấy nên cũng ngó lơ đi.
Hương bối rối giải thích:
- Tạiii lúc đó có chuyện xảy ra bất ngờ quá với lại.. với lại tôi sợ mình nghe nhầm nên tôi cũng không nói gì. Tôi.. tôi so về mọi mặt thì tôi không dám nghĩ đến chuyện anh thích tôi..
Thiên Khôi chỉ mĩm cười nghe Hương nói tất cả rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô khiến Hương ngạc nhiên không nói nên lời Thiên Khôi nói với cô:
- Tôi thích cô, tôi thích cô từ lâu lắm rồi, đối với tôi cô là người xinh đẹp và tuyệt vời đến nhường nào tôi chỉ sợ mình không đủ dũng cảm để ở cạch cô nhưng biết làm sao giờ tôi thích cô quá rồi cô làm bạn gái tôi nhé.
Hương mĩm cười đáp lại cái ôm của Thiên Khôi cô gật đầu nói đồng ý. Dưới ánh trăng và những vị sao sáng lấp lánh có một đó hoa Dạ Hương nở rực và lan tỏa mùi hương dịu êm làm xoa dịu những giấc ngủ của chúng ta.
HẾT.
- Về khoảng nợ của ba em tôi sẽ xóa bỏ nó em hãy xem như đó là lời cảm ơn của tôi đã dành cho em về tất cả nhờ có em xuất hiện vào lúc đó tôi mới có động lực để mà bước tiếp đến ngày hôm nay.
- Cuối cùng tôi mong em từ giờ về sau hãy sống thật tự do hạnh phúc và đừng gặp lại nhau vào hoàng cảnh như bây giờ nữa tạm biệt em.
Phong rời đi với những bước chân nhẹ nhàng, Hương trầm lặng nhìn theo bóng lưng đó cô chợt nhận ra anh chàng im lặng thờ ơ trước những câu hỏi ngớ ngẩn của cô giờ đây đã lịch lãm và ân cần đến vậy Hương thầm cười khi nhớ lại lúc đó quả thật khó ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra
Còn về phần ông Sang theo lời bác sĩ ông đang mắc chứng rối loạn cảm xúc cần được nhập viện theo dõi và điều trị thêm Hương đã đưa ông vào một bệnh viện tâm thần ở thành phố X gì nghe nói nơi đó có những bác sĩ giỏi.
Trong căn nhà cũ mà hai chị em Hương và Quân đã sống suốt thời gian Hương đã nói cho Quân biết chuyện đã tìm được ba và ông đang điều trị ở bệnh viện nhưng Hương đã giấu nhẹm trong lòng về những chuyện trước đó Quân nhìn chị mình rồi nói:
- Chị thật sự không sao chứ, có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra không?
Hương cười nói:
- Làm gì có chuyện ngoài ý muốn chứ chuyện chỉ vậy thôi à mà về món nợ chủ nợ nói chị em mình không cần phải trả nữa.
Phong ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao đột nhiên lại vậy?
Hương nói:
- Thật ra chủ nợ là người quen với chị lúc trước anh ấy nói chị đã giúp anh ấy rất nhiều việc nên đã xóa nợ thay lời cảm ơn.
Quân trả lời
- Có chuyện như vậy xảy ra nữa ư giống như trong phim vậy.
Hương cười nói:
- Ừm thần kỳ nhỉ chị còn không thể nhận ra được anh ấy vậy mà..
Quân nhìn Hương cười nói:
- Giọng điệu của chị như vậy là sao chị định bỏ mặc cái anh ở tiệm cà phê mà theo chủ nợ hả.
Hương ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao em biết người ở tiệm nữa vậy?
Quân trả lời:
- Lâu lâu em với đám bạn có đi ngang qua thì vô tình thấy thôi anh ấy nhìn chị tình cảm tới vậy mà.
Hương bối rối nói:
- Làm gì đến mức như em nói chứ không có đâu.
Quân cười nói:
- Thật vậy mà bạn em ai cũng nói vậy chị nhớ giới thiệu anh đó với em nhá.
Hương cười rồi ừa ờ cho qua cô nói thầm:
- Quân nói mình mới nhớ hình như lúc ở trạm xe buýt anh ấy có nói gì với mình thì phải.
Hương bắt đầu cố nhớ lại câu nói mà mình đã bỏ lỡ ba từ đột nhiên xuất hiện khiến cô đỏ mặt khi nghĩ đến "tôi thích cô" ba từ đó cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí cô mãi cho
Đến ngày hôm sau lúc làm thêm ở quán cà phê vẫn như mọi ngày Thiên Khôi ngồi ở một góc khuất của quán tập trung làm việc của mình thỉnh thoảng hai người lỡ chạm mắt nhau khác với mọi khi Hương mĩm cười gật đầu thì hôm nay cô ngại ngùng bối rối quay mặt đi Thiên Khôi cảm thấy khó hiểu với hành động khác lạ của Hương ngày hôm nay anh nói thầm:
- Cô ấy làm sao vậy có khi nào bị cảm rồi không?
Tan ca Hương vội vội vàng vàng rời khỏi quán thầm lãng tránh gặp mặt với Thiên Khôi gì cô cảm thấy bối rối không biết phải ứng xử như thế nào với anh nhưng điều khiến cô không ngờ tới là Thiên Khôi đã đứng trước quán từ lúc nào để chờ cô Hương bất ngờ nhìn Thiên Khôi ngại ngùng cười nói:
- Ha ha ha sao anh còn ở đây?
Thiên Khôi trả lời:
- Hừm tôi cố tình chờ cô đấy, cô sao vậy hôm nay trông cô không khỏe lắm.
Vừa nói Thiên Khôi vừa bước lại gần Hương để nhìn rõ hơn Hương ngại đến đỏ mặt lúng túng trả lời:
- Khôn.. g không có đâu tôi khỏe lắm.
Thiên Khôi đặt tay lên trán cô rồi đặt lại trán mình anh nói:
- Hừmmm không bị nóng nhưng sao mặt cô đỏ vậy?
Hương lấy tay che mặt nói:
- Chắc tại trời nóng quá thôi ha ha ha.
Thiên Khôi quay mặt đi thầm cười dường như anh đoán ra được điều gì đó Hương nghiêng đầu nhìn anh cô hỏi:
- Sao anh lại cười trông tôi có gì buồn cười sao?
Thiên Khôi nói:
- Gì cô dễ thương quá sao cô lại bài tỏ biểu cảm như vậy.
Hương bối rồi trả lời:
- Tôi cũng không biết tại sao mình lại như vậy chắc là gì.. gì tô.. i thí.. ch anh rồi.
Thiên Khôi ngạc nhiên gì câu nói của Hương anh nói:
- Cô vừa nói gì cơ?
Hương không chần trừ nói:
- Tôi nói có lẽ tôi thích anh rồi.
Thiên Khôi cúi mặt xuống im lặng khiến Hương ngỡ mình đã nói gì sai vội vã xin lỗi anh Thiên Khôi trả lời:
- Không cô đừng xin lỗi đáng ra tôi là người nói trước mới đúng lại để cô nói trước như vậy.
Hương nói:
- Gì chứ chẳng phải lúc ở trạm xe buýt anh nói trước rồi sao hay là tôi nghe nhầm.
Thiên Khôi nhìn Hương cười nói:
- Thì ra cô có nghe thấy nhỉ tôi cứ ngỡ là cô không nghe thấy nên cũng ngó lơ đi.
Hương bối rối giải thích:
- Tạiii lúc đó có chuyện xảy ra bất ngờ quá với lại.. với lại tôi sợ mình nghe nhầm nên tôi cũng không nói gì. Tôi.. tôi so về mọi mặt thì tôi không dám nghĩ đến chuyện anh thích tôi..
Thiên Khôi chỉ mĩm cười nghe Hương nói tất cả rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô khiến Hương ngạc nhiên không nói nên lời Thiên Khôi nói với cô:
- Tôi thích cô, tôi thích cô từ lâu lắm rồi, đối với tôi cô là người xinh đẹp và tuyệt vời đến nhường nào tôi chỉ sợ mình không đủ dũng cảm để ở cạch cô nhưng biết làm sao giờ tôi thích cô quá rồi cô làm bạn gái tôi nhé.
Hương mĩm cười đáp lại cái ôm của Thiên Khôi cô gật đầu nói đồng ý. Dưới ánh trăng và những vị sao sáng lấp lánh có một đó hoa Dạ Hương nở rực và lan tỏa mùi hương dịu êm làm xoa dịu những giấc ngủ của chúng ta.
HẾT.