Chương 10: Vết nứt
Thành phố là một nơi người người đông đúc cũng là nơi hỗn loạn và phức tạp nhất nơi đó hội tụ đủ các loại người khác nhau và cũng có nhiều trường hợp khác nhau để đến nơi đó nhưng đại đa số mọi người điều có một điểm chung khi chọn đặt chân đến thành phố đông đúc này đó là tiền để mưu sinh từ những công việc khác nhau mà nơi phát triển này đem lại.
Ở trong một tầng hầm của một khách sạn đầy sang trọng và rộng lớn nhất nhì trong thành phố có một đám người mặc đồ vest sang trọng đang ngồi tụ hợp lại với nhau dường như đang bàn bạc với nhau về vấn đề nào đó những lời nói tranh chấp đấu đá nhau vang vọng khắp căn phòng và rồi tiếng mở làm cắt ngang những người đó Phong một chàng trai trẻ hiên ngang bước vào trong anh nhìn những người đang ngồi xung quanh đó với sắc mặt lạnh như băng phong cất tiếng nói:
- Việc gì mà mọi người lại cải cọ nháo nhàu cả lên vậy tôi từ bên ngoài nghe rất rõ đó.
Một người đàn ông trung niên tỏ thái độ xem thường nói:
- Đừng có nghĩ là ngồi được vào cái ghế đó mà không xem ai ra gì ở đây chúng tôi điều lớn tuổi hơn cậu đó cậu bé à.
Phong cười nhẹ trả lời:
- Vậy sao tôi chẳng dám nói gì các ngài ở đây cả nhưng luật vẫn là luật ở cái giới này tuổi tác không phải là vấn đề đâu chú ạ vấn đề là cấp bậc của ai cao hơn thôi chẳng lẽ chú ở đây nhiều năm mà không nắm rõ sao.
Người đàn ông chỉ biết kìm nén cơn giận của mình đập mạnh lên bàn và không nói gì thêm một người khác cười nói:
- Thôi thôi chúng tôi chỉ là đang bàn luận về chuyện làm ăn thôi mọi người đừng cự cãi để mất lòng nhau vào việc chính đi hôm nay cậu tập hợp mọi người lại là có việc gì.
Phong nói:
- Tôi cũng không vòng vo mất thời gian mọi người thêm hôm nay tôi tập hợp mọi người về đây là gì gần đây tôi hay tin ở các dạo này có quá nhiều con nợ trong khu bị tống tiền và thu tiền trước hạn nhưng khi dò lại trên sổ sách lại chẳng thu được đồng nào tôi đã cho người dò la và tóm được vài tên nhưng dụ việc còn xảy ra quá nhiều mọi người tính sau đây.
Người xưng là quản lý khu D lên tiếng:
- Tôi cũng thấy vấn đề này nên giải quyết phải sớm tóm được đứa đầu xỏ mới được để lâu dài cảnh sát dò la ra thì cũng mệt lắm.
Quán lý khu A nói:
- Má nó không biết bọn nào tao mà tóm được thì lên bàn thờ mà ngồi.
Phong nói thêm:
- Theo như tôi điều tra ra được là bọn chúng lấy số tiền đó để mua heroin phải nhanh chóng xử vụ này để lâu dài sẽ rắc rối đó các anh cứ phân chia dò la trong khu của mình tôi lấy chút tin tức bên phía cảnh sát xem sao.
Người trợ lý thân cận của Phong nhận được một thông báo quá tin nhắn anh lặp tức nói nhỏ vào tai của phong sau khi nghe xong Phong nói với những quản lý các khu:
- Cuộc hợp mặt đến đây thôi mọi người có thể về rồi.
Một lúc sau sau khi căn phòng không còn ai ở lại Phong quay qua nói với người trợ lý:
- Tìm ra được rồi sao ông ta thế nào?
Trợ lý nói:
- Xem ra ông ấy nợ những nơi khác rất nhiều bên bọn cho vay đang truy tìm ông ấy.
Phong thở dài nói:
- Tôi biết rồi đưa ông ấy đến đây nhớ canh trừng cẩn thận không lại chuồn mất.
Phong ngả người tựa lưng vào ghế anh mệt mỏi nhắm mắt vài phút rồi dùng điện thoại gọi một cuộc gọi tiếng chuông ngân lên từng nhịp đầu dây bên kia bắt máy:
- Alo tôi nghe.
Phong trầm giọng nói:
- Tìm được ba cô rồi.
Hương bất ngờ nóng lòng hỏi:
- Thật sao, giờ ông ấy ở đâu?
Phong nói:
- Cô đến đây đi tôi gửi địa chỉ cho cô.
Tút tút tút cuộc gọi kết thúc Phong nhờ trợ lý gửi địa chỉ cho Hương, không lâu sau ba của Hương được đưa đến trước mặt anh Phong nhìn ông ấy, khắp người đều có vết bầm tím khuôn mặt sưng húp thậm chí một chân dường như không còn nguyên vẹn anh trầm mặt nói:
- Bộ dạng này là sao đây!
Đám đàn em nói:
- Lúc chúng em tìm thấy là ông ấy như vậy rồi có hỏi sao cũng không trả lời chỉ lập đi lập lại câu nói "tôi không có tiền đâu, tôi không có tiền đâu".
- Bọn em nghĩ là bị bọn cho vay đánh rồi ông ấy vay bọn nặng lãi bọn chúng tàn ác lắm như vậy là còn nhẹ đó đại ca.
Phong lắc đầu thở dài nói:
- Tìm cho ông ấy bồ đồ khác đi kêu bác sĩ đến sơ cứu tạm thời nữa để cô ấy thấy bộ dạng này của ông ta không biết cô ấy như thế nào nữa.
Đám đàn em ríu rít kéo nhau rời khỏi đó để lại mình Phong cùng ba của Hương trong căn phòng trống Phong từ từ tiến lại gần gần ông Sang ứ (tên ba của Hương gọi tên cho tiện nha) Phong nói:
- Tại sao ông lại làm đến nông nổi này chứ.
Ông Sang sợ hãi khóc lóc vang xin nói:
- Tha cho tôi đi tôi không có tiền đâu tôi không có tiền thiệt mà.
Đột nhiên ông nghĩ ra điều gì đó mắt ông chợt mở to nói thêm:
- Con tôi.. con tôi.. con tôi nó sẽ trả nó có tiền mấy người tìm nó đi tôi.. tôi sẽ cho mấy người số của nó..
Ông Sang nói với vẻ mặt hớn hở cười tươi. Phong lặng im khi nghe được những lời đó anh giận dữ nói lớn:
- Ông có thôi đi không! Ông tính đẩy cuộc sống của cô ấy đến đường cùng à tôi thật sự không hiểu tại sao cô ấy lại có người ba như ông.
Sau những lời tức giận của Phong ông Sang cảm xúc hỗn loạn nói:
- Nó đâu phải con tôi.. hơ hơ hơ hơ.. nó đâu phải con tôi là do con đàn bà luân loàng mất nết đó đẻ ra nó không phải con của tao.
Những lời nói dần mất khống chế cảm xúc hỗn loạn ông Sang cứ vừa khóc vừa cười nói những điều vô nghĩa lúc đó cánh cửa dần hé mở Hương và Thiên Khôi chậm rải bước vào trong, tất cả những lời nói trước đó cả hai đã nghe hết từ bên ngoài Hương im lặng cô Không biểu lộ cảm xúc khuôn mặt bình thản bước chân nhẹ nhàng tiền đến nhìn ông Sang Hương hỏi ông:
- Ông nói vậy là sao mẹ tôi thì sao?
Ông Sang ngước mặt lên nhìn Hường cười nói:
- Tao nói con mẹ mài ngủ với thằng chó đó mới đẻ ra mày mày không phải con tao.
Hương cúi mặt không nói lời nào chỉ im lặng lắng nghe hết những gì ông ấy nói đến những lời nói cuối cùng Hương ngẩng mặt lên cô lấy trong túi ra một tờ giấy cũ đưa cho ông ấy.
Ở trong một tầng hầm của một khách sạn đầy sang trọng và rộng lớn nhất nhì trong thành phố có một đám người mặc đồ vest sang trọng đang ngồi tụ hợp lại với nhau dường như đang bàn bạc với nhau về vấn đề nào đó những lời nói tranh chấp đấu đá nhau vang vọng khắp căn phòng và rồi tiếng mở làm cắt ngang những người đó Phong một chàng trai trẻ hiên ngang bước vào trong anh nhìn những người đang ngồi xung quanh đó với sắc mặt lạnh như băng phong cất tiếng nói:
- Việc gì mà mọi người lại cải cọ nháo nhàu cả lên vậy tôi từ bên ngoài nghe rất rõ đó.
Một người đàn ông trung niên tỏ thái độ xem thường nói:
- Đừng có nghĩ là ngồi được vào cái ghế đó mà không xem ai ra gì ở đây chúng tôi điều lớn tuổi hơn cậu đó cậu bé à.
Phong cười nhẹ trả lời:
- Vậy sao tôi chẳng dám nói gì các ngài ở đây cả nhưng luật vẫn là luật ở cái giới này tuổi tác không phải là vấn đề đâu chú ạ vấn đề là cấp bậc của ai cao hơn thôi chẳng lẽ chú ở đây nhiều năm mà không nắm rõ sao.
Người đàn ông chỉ biết kìm nén cơn giận của mình đập mạnh lên bàn và không nói gì thêm một người khác cười nói:
- Thôi thôi chúng tôi chỉ là đang bàn luận về chuyện làm ăn thôi mọi người đừng cự cãi để mất lòng nhau vào việc chính đi hôm nay cậu tập hợp mọi người lại là có việc gì.
Phong nói:
- Tôi cũng không vòng vo mất thời gian mọi người thêm hôm nay tôi tập hợp mọi người về đây là gì gần đây tôi hay tin ở các dạo này có quá nhiều con nợ trong khu bị tống tiền và thu tiền trước hạn nhưng khi dò lại trên sổ sách lại chẳng thu được đồng nào tôi đã cho người dò la và tóm được vài tên nhưng dụ việc còn xảy ra quá nhiều mọi người tính sau đây.
Người xưng là quản lý khu D lên tiếng:
- Tôi cũng thấy vấn đề này nên giải quyết phải sớm tóm được đứa đầu xỏ mới được để lâu dài cảnh sát dò la ra thì cũng mệt lắm.
Quán lý khu A nói:
- Má nó không biết bọn nào tao mà tóm được thì lên bàn thờ mà ngồi.
Phong nói thêm:
- Theo như tôi điều tra ra được là bọn chúng lấy số tiền đó để mua heroin phải nhanh chóng xử vụ này để lâu dài sẽ rắc rối đó các anh cứ phân chia dò la trong khu của mình tôi lấy chút tin tức bên phía cảnh sát xem sao.
Người trợ lý thân cận của Phong nhận được một thông báo quá tin nhắn anh lặp tức nói nhỏ vào tai của phong sau khi nghe xong Phong nói với những quản lý các khu:
- Cuộc hợp mặt đến đây thôi mọi người có thể về rồi.
Một lúc sau sau khi căn phòng không còn ai ở lại Phong quay qua nói với người trợ lý:
- Tìm ra được rồi sao ông ta thế nào?
Trợ lý nói:
- Xem ra ông ấy nợ những nơi khác rất nhiều bên bọn cho vay đang truy tìm ông ấy.
Phong thở dài nói:
- Tôi biết rồi đưa ông ấy đến đây nhớ canh trừng cẩn thận không lại chuồn mất.
Phong ngả người tựa lưng vào ghế anh mệt mỏi nhắm mắt vài phút rồi dùng điện thoại gọi một cuộc gọi tiếng chuông ngân lên từng nhịp đầu dây bên kia bắt máy:
- Alo tôi nghe.
Phong trầm giọng nói:
- Tìm được ba cô rồi.
Hương bất ngờ nóng lòng hỏi:
- Thật sao, giờ ông ấy ở đâu?
Phong nói:
- Cô đến đây đi tôi gửi địa chỉ cho cô.
Tút tút tút cuộc gọi kết thúc Phong nhờ trợ lý gửi địa chỉ cho Hương, không lâu sau ba của Hương được đưa đến trước mặt anh Phong nhìn ông ấy, khắp người đều có vết bầm tím khuôn mặt sưng húp thậm chí một chân dường như không còn nguyên vẹn anh trầm mặt nói:
- Bộ dạng này là sao đây!
Đám đàn em nói:
- Lúc chúng em tìm thấy là ông ấy như vậy rồi có hỏi sao cũng không trả lời chỉ lập đi lập lại câu nói "tôi không có tiền đâu, tôi không có tiền đâu".
- Bọn em nghĩ là bị bọn cho vay đánh rồi ông ấy vay bọn nặng lãi bọn chúng tàn ác lắm như vậy là còn nhẹ đó đại ca.
Phong lắc đầu thở dài nói:
- Tìm cho ông ấy bồ đồ khác đi kêu bác sĩ đến sơ cứu tạm thời nữa để cô ấy thấy bộ dạng này của ông ta không biết cô ấy như thế nào nữa.
Đám đàn em ríu rít kéo nhau rời khỏi đó để lại mình Phong cùng ba của Hương trong căn phòng trống Phong từ từ tiến lại gần gần ông Sang ứ (tên ba của Hương gọi tên cho tiện nha) Phong nói:
- Tại sao ông lại làm đến nông nổi này chứ.
Ông Sang sợ hãi khóc lóc vang xin nói:
- Tha cho tôi đi tôi không có tiền đâu tôi không có tiền thiệt mà.
Đột nhiên ông nghĩ ra điều gì đó mắt ông chợt mở to nói thêm:
- Con tôi.. con tôi.. con tôi nó sẽ trả nó có tiền mấy người tìm nó đi tôi.. tôi sẽ cho mấy người số của nó..
Ông Sang nói với vẻ mặt hớn hở cười tươi. Phong lặng im khi nghe được những lời đó anh giận dữ nói lớn:
- Ông có thôi đi không! Ông tính đẩy cuộc sống của cô ấy đến đường cùng à tôi thật sự không hiểu tại sao cô ấy lại có người ba như ông.
Sau những lời tức giận của Phong ông Sang cảm xúc hỗn loạn nói:
- Nó đâu phải con tôi.. hơ hơ hơ hơ.. nó đâu phải con tôi là do con đàn bà luân loàng mất nết đó đẻ ra nó không phải con của tao.
Những lời nói dần mất khống chế cảm xúc hỗn loạn ông Sang cứ vừa khóc vừa cười nói những điều vô nghĩa lúc đó cánh cửa dần hé mở Hương và Thiên Khôi chậm rải bước vào trong, tất cả những lời nói trước đó cả hai đã nghe hết từ bên ngoài Hương im lặng cô Không biểu lộ cảm xúc khuôn mặt bình thản bước chân nhẹ nhàng tiền đến nhìn ông Sang Hương hỏi ông:
- Ông nói vậy là sao mẹ tôi thì sao?
Ông Sang ngước mặt lên nhìn Hường cười nói:
- Tao nói con mẹ mài ngủ với thằng chó đó mới đẻ ra mày mày không phải con tao.
Hương cúi mặt không nói lời nào chỉ im lặng lắng nghe hết những gì ông ấy nói đến những lời nói cuối cùng Hương ngẩng mặt lên cô lấy trong túi ra một tờ giấy cũ đưa cho ông ấy.