Chương 11
11
Còn chưa đầy mười ngày trước giải thưởng Xuân Vân.
Nhưng tôi đã phải vật lộn rất khó khăn để ra khỏi giường.
Tôi đã yêu cầu Tiểu Như vặn âm lượng TV đến mức gần như tối đa để không bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào liên quan đến giải thưởng.
Tiểu Như nói với đôi mắt đỏ hoe rằng điều tôi cần bây giờ là nghỉ ngơi, nhưng cô ấy vẫn không kìm được và bật TV lên.
Tôi mơ hồ nhìn thấy những chàng trai trẻ đẹp đang nói chuyện trên sân khấu trong TV.
Nhìn kìa, tôi sắp chết thế mà hắn ta thật rạng rỡ.
Nó ổn như thế này mà.
~•~•~•~•~
Cuối cùng khi chúng tôi chia tay, tôi đã nói tất cả những lời xấu xa mà tôi biết trong đời với Lương Thời.
Tôi đã nói rằng, ngay từ đầu mình không thích hắn ta, nhưng lại miễn cưỡng đồng ý ở bên hắn. Chỉ vì tôi cảm thấy khó chịu bởi sự đeo bám đó.
Tôi nói thứ mình xem thường nhất là một đứa con nhà giàu như hắn. Tất cả thành tích của hắn chỉ là do tiền của gia đình đã chi trả, chứ không có thực lực hay học thức gì.
Bây giờ tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu. Để tìm ra tôi, Lương Thời đã thức trắng đêm quay trở về nước.
Đó là những gì mà tôi đã nghe được.
Hắn ta như đứa con của trời, đã là một ngôi sao sáng từ khi còn bé, du học ở Anh và xuất bản tiểu thuyết khi còn trẻ. Hắn nhẫn nại cầu xin trước mặt tôi không rời xa.
Nhưng dù Lương Thời có cầu xin thế nào, thái độ của tôi vẫn không hề dịu đi một chút nào.
Cuối cùng hắn ta cũng chịu từ bỏ.
Hắn nói với tôi:
“Như thể tôi đã cho con chó ăn bằng cả trái tim mình trong nhiều năm.”
“Văn Hâm, cậu cứ chờ xem.”
~•~•~•~•~
Sau đó, tôi đã nghe tin tức về hắn ta một cách thường xuyên hơn.
Những tiểu thuyết nào đã được xuất bản, và đã bán được bao nhiêu cuốn.
Hắn tham gia diễn đàn kiểu gì mà lại bị fan cuồng đuổi và chặn đường.
Là nhà văn trẻ tuổi nhất được đề cử cho giải thưởng văn học danh giá nhất thế giới...
Sau đó, tôi và Tiểu Như gặp Lương Thời trong một hiệu sách.
Sự ghê tởm của hắn ta dành cho tôi không thể nói nên lời.
Đến nỗi Tiểu Như ghét hắn ra mặt từ lúc ấy.
Tôi nghĩ có lẽ hắn có ý định làm bẽ mặt tôi tại lễ trao giải Xuân Vân, giống như mình đã làm với hắn vài năm trước.
Tôi đang mong đợi.
Mong đợi Lương Thời trở thành một ngôi sao thực thụ trong thế giới văn học.
Tôi cũng mong chờ những gì hắn ta nói với tôi.
Lương Thời, vẫn tiếp tục ghét tôi.
Nó tốt hơn là yêu tôi.
~•~•~•~•~
“Hôm nay là lễ trao giải Xuân Vân lần thứ 34, chúng ta hãy cùng chào đón các vị khách mời có mặt...”
Mí mắt nặng trĩu đến mức tôi không thể mở ra.
“Hãy mời Chủ tịch Hiệp hội lên phát biểu đôi lời…”
Đau, cơn đau dần xâm chiếm tứ chi, xương cốt.
“Tiếp theo sau đây, tôi xin giới thiệu các ứng cử viên cho giải thưởng Xuân Vân…”
Tôi không thể thở được…
“Ngay sau đây, tôi xin thông báo rằng người chiến thắng giải thưởng “Xuân Vân" năm nay là…”
Với chút sức lực cuối cùng, tôi cố gắng mở mắt ra.
“Lương Thời!!!”
Tiếng reo hò như sóng vỗ, chàng trai như ngôi sao đó có chút kích động, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Hắn mỉm cười gật đầu với mọi người, bước lên sân khấu và nhìn vào máy quay.
Lúc này, từng lớp pháo hoa nở rộ trước mắt tôi, như có một đám mây lớn bao phủ lấy tôi, cả người nhẹ như bay.
Đó là những đám mây vào buổi tối đầy màu sắc. Mềm mại như kẹo bông gòn.
Tôi bị lạc trong những tầng mây và không thể tìm ra lối thoát. Trong cơn mê man, một bàn tay nắm lấy tôi.
Ngay lập tức, đám mây biến mất và từng giọt mưa rơi xuống. Trước mặt là bầu trời bao la, xanh ngắt.
Nhìn gần hơn, là một khuôn mặt tươi cười rất quen thuộc với cặp lông mày và đôi mắt cong.
Hắn ta ôm tôi thật chặt, và cùng nhau chạy về phía trước.
“Cậu là ai?“
“Người yêu của cậu đấy.”
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Đi ngắm những đám mây.”
Còn chưa đầy mười ngày trước giải thưởng Xuân Vân.
Nhưng tôi đã phải vật lộn rất khó khăn để ra khỏi giường.
Tôi đã yêu cầu Tiểu Như vặn âm lượng TV đến mức gần như tối đa để không bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào liên quan đến giải thưởng.
Tiểu Như nói với đôi mắt đỏ hoe rằng điều tôi cần bây giờ là nghỉ ngơi, nhưng cô ấy vẫn không kìm được và bật TV lên.
Tôi mơ hồ nhìn thấy những chàng trai trẻ đẹp đang nói chuyện trên sân khấu trong TV.
Nhìn kìa, tôi sắp chết thế mà hắn ta thật rạng rỡ.
Nó ổn như thế này mà.
~•~•~•~•~
Cuối cùng khi chúng tôi chia tay, tôi đã nói tất cả những lời xấu xa mà tôi biết trong đời với Lương Thời.
Tôi đã nói rằng, ngay từ đầu mình không thích hắn ta, nhưng lại miễn cưỡng đồng ý ở bên hắn. Chỉ vì tôi cảm thấy khó chịu bởi sự đeo bám đó.
Tôi nói thứ mình xem thường nhất là một đứa con nhà giàu như hắn. Tất cả thành tích của hắn chỉ là do tiền của gia đình đã chi trả, chứ không có thực lực hay học thức gì.
Bây giờ tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu. Để tìm ra tôi, Lương Thời đã thức trắng đêm quay trở về nước.
Đó là những gì mà tôi đã nghe được.
Hắn ta như đứa con của trời, đã là một ngôi sao sáng từ khi còn bé, du học ở Anh và xuất bản tiểu thuyết khi còn trẻ. Hắn nhẫn nại cầu xin trước mặt tôi không rời xa.
Nhưng dù Lương Thời có cầu xin thế nào, thái độ của tôi vẫn không hề dịu đi một chút nào.
Cuối cùng hắn ta cũng chịu từ bỏ.
Hắn nói với tôi:
“Như thể tôi đã cho con chó ăn bằng cả trái tim mình trong nhiều năm.”
“Văn Hâm, cậu cứ chờ xem.”
~•~•~•~•~
Sau đó, tôi đã nghe tin tức về hắn ta một cách thường xuyên hơn.
Những tiểu thuyết nào đã được xuất bản, và đã bán được bao nhiêu cuốn.
Hắn tham gia diễn đàn kiểu gì mà lại bị fan cuồng đuổi và chặn đường.
Là nhà văn trẻ tuổi nhất được đề cử cho giải thưởng văn học danh giá nhất thế giới...
Sau đó, tôi và Tiểu Như gặp Lương Thời trong một hiệu sách.
Sự ghê tởm của hắn ta dành cho tôi không thể nói nên lời.
Đến nỗi Tiểu Như ghét hắn ra mặt từ lúc ấy.
Tôi nghĩ có lẽ hắn có ý định làm bẽ mặt tôi tại lễ trao giải Xuân Vân, giống như mình đã làm với hắn vài năm trước.
Tôi đang mong đợi.
Mong đợi Lương Thời trở thành một ngôi sao thực thụ trong thế giới văn học.
Tôi cũng mong chờ những gì hắn ta nói với tôi.
Lương Thời, vẫn tiếp tục ghét tôi.
Nó tốt hơn là yêu tôi.
~•~•~•~•~
“Hôm nay là lễ trao giải Xuân Vân lần thứ 34, chúng ta hãy cùng chào đón các vị khách mời có mặt...”
Mí mắt nặng trĩu đến mức tôi không thể mở ra.
“Hãy mời Chủ tịch Hiệp hội lên phát biểu đôi lời…”
Đau, cơn đau dần xâm chiếm tứ chi, xương cốt.
“Tiếp theo sau đây, tôi xin giới thiệu các ứng cử viên cho giải thưởng Xuân Vân…”
Tôi không thể thở được…
“Ngay sau đây, tôi xin thông báo rằng người chiến thắng giải thưởng “Xuân Vân" năm nay là…”
Với chút sức lực cuối cùng, tôi cố gắng mở mắt ra.
“Lương Thời!!!”
Tiếng reo hò như sóng vỗ, chàng trai như ngôi sao đó có chút kích động, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Hắn mỉm cười gật đầu với mọi người, bước lên sân khấu và nhìn vào máy quay.
Lúc này, từng lớp pháo hoa nở rộ trước mắt tôi, như có một đám mây lớn bao phủ lấy tôi, cả người nhẹ như bay.
Đó là những đám mây vào buổi tối đầy màu sắc. Mềm mại như kẹo bông gòn.
Tôi bị lạc trong những tầng mây và không thể tìm ra lối thoát. Trong cơn mê man, một bàn tay nắm lấy tôi.
Ngay lập tức, đám mây biến mất và từng giọt mưa rơi xuống. Trước mặt là bầu trời bao la, xanh ngắt.
Nhìn gần hơn, là một khuôn mặt tươi cười rất quen thuộc với cặp lông mày và đôi mắt cong.
Hắn ta ôm tôi thật chặt, và cùng nhau chạy về phía trước.
“Cậu là ai?“
“Người yêu của cậu đấy.”
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Đi ngắm những đám mây.”