Chương 10
10
Khi tôi đến làng Tiểu Nam, trưởng làng và Lí Khác đến đón tôi. Trưởng làng nắm tay tôi, xúc động đến bật khóc.
“Được rồi. Những đứa trẻ của làng Tiểu Nam đã được đến trường!”
Lí Khác cũng đưa tay ra muốn bắt tay với tôi. Anh ta đeo một cặp kính, trông có vẻ là người trầm tính và hơi thu mình.
Hoàn toàn trái ngược so với tính cách của Lương Thời.
Vậy cũng tốt, ít ra anh ta chẳng khó chịu như Lương Thời.
Ngay khi vừa đến trường, tôi bắt đầu giảng bài cho bọn trẻ một cách nhiệt tình.
Nền tảng kiến thức cơ bản của bọn trẻ rất kém, tôi chỉ có thể kiên nhẫn nói đi nói lại với chúng. Đôi khi cũng nổi cáu.
Lúc này, Lí Khác sẽ ra mặt thuyết phục giúp tôi.
Anh ta là một chàng trai kiên nhẫn hiếm có và sẵn sàng trò chuyện với đám trẻ. Ngay cả khi anh ta đã giảng một phương trình tuyến tính đơn giản hai biến số mười lần liên tục, đối mặt với ánh mắt ngây thơ của chúng, chỉ có thể nhanh chóng vui vẻ từ sự thất vọng và nói lại nó lần thứ mười một.
Lí Khác cũng rất dịu dàng.
Khi tôi bắt đầu ho trong một lần giảng bài, anh ta sẽ pha cho tôi một cốc nước mật ong. Mẹ đã gửi cho anh ta mật ong vô cùng quý giá.
Khi tôi với Lương Thời nói về những điều này, hắn luôn chế giễu và hỏi tôi một cách đầy chua chát:
“Cậu sẽ chẳng yêu anh ta đâu đúng không?”
“Để tôi nói cho cậu biết, đừng có thích anh ta!”
Trước khi đến làng Tiểu Nam, Lương Thời đã đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động có ốp lưng hoạt hình, trên đó viết bốn ký tự lớn:
“Trân trọng vui vẻ.” (*)
(*)Trân trọng vui vẻ: ý nói hãy trân trọng những khoảnh khắc vui vẻ.
Khi đưa nó cho tôi, hắn chua ngoa nói rằng có người vô kỷ luật nào đó một hai năm nữa sẽ quên hắn ta. Dòng chữ viết trên ốp lưng điện thoại, mỗi lần tôi nhìn là một lần nhớ đến hắn.
Nhưng hắn không ngờ rằng làng Tiểu Nam thậm chí không có tín hiệu điện thoại tốt nữa. Tôi cũng không muốn chi quá nhiều tiền cho các cuộc gọi quốc tế. Vì vậy, chúng tôi vẫn giữ liên lạc bằng thư từ. Thỉnh thoảng thì nhắn tin.
Ngày trôi qua chầm chậm như dòng nước chảy.
Một ngày nọ, Lương Thời bỗng nhiên gọi đến cho tôi.
“Có một bất ngờ đang trên đường đến, cậu nhớ kiểu tra nó!”
Vào buổi chiều, Tiểu Như đột nhiên hỏi tôi liệu có thể nhờ thầy Lí dạy kèm môn toán cho cô ấy không.
“Thầy Lí ngày nào cũng lên lớp muộn như vậy, còn dạy kèm cho em học?”
“Dạ đúng vậy.”- Tiểu Như gật đầu.
“Mạn Mạn và Đình Đình, tất cả họ đều tìm thầy giáo Lí dạy kèm. Em thành tích không tốt nên cũng muốn học.”
“Dạy ở đâu? Mấy giờ thì dạy kèm?”
Tại sao tôi lại không nghe ai gì nói về nó?
“Sau khi tan học ạ. Chúng em học ở nhà thầy Lí.”
Tôi im lặng cau mày.
Là vào buổi tối.
Tôi cầm một thanh gỗ, rón rén đi đến cửa nhà của Lí Khác.
Không thể lầm được, đèn vẫn còn bật sáng.
Tôi đứng ở gần cửa.
Có một âm thanh lạ, dường như được trộn lẫn với tiếng khóc của cô gái.
Trong lòng tôi trĩu nặng.
Chắc chắn rồi…đúng như tôi dự đoán.
Lí Khác chính là một con quái thú.
“Lí Khác, anh đang làm gì vậy?”
Tôi đá tung cánh cửa, đi vào phòng và kéo cô gái kia lên, chắn phía trước để bảo vệ.
Lí Khác sửng sốt, định thần lại mới phát hiện là tôi, anh ta lại càng thêm tin tưởng.
“Này, đây không phải là giáo viên Văn sao? Tôi còn đang suy nghĩ làm sao hạ gục cô, cô lại chủ động đến tận đây sao?”
Anh ta không chần chừ mà lao thẳng về chỗ tôi.
Tôi bảo cô gái chạy đi gọi ai đó đến giúp, dùng gậy trong tay đánh nhau với Lí Khác.
Sức lực chênh lệch quá lớn, đánh được vài cái, hắn liền giật lấy cây gậy, ấn tôi vào tường.
“Cái gì, không phải rất có khả năng sao?”
Anh ta giữ cằm tôi lại.
“Gọi đi, gọi bạn trai tới mà cứu?”
Lí Khác tát tôi một cái.
“Đồ chó đẻ.”
Sau đó, tay anh ta mò mẫm không ngừng trên cơ thể tôi và bắt đầu cởi bỏ quần áo của tôi.
Tôi bắt lấy cơ hội, cắn mạnh vào tay anh ta, đá thẳng vào bụng rồi chạy ra ngoài.
Anh ta đuổi theo phía sau, dùng chân đá vào lưng tôi.
Tôi ngã nhào xuống đất.
Lí Khác túm tóc tôi, định đập đầu tôi vào tường.
Lúc này, sức lực của anh ta đột nhiên buông lỏng.
“Cảnh sát đây, đừng di chuyển!”
Chỉ sau đó, cơ thể đang bị ép chặt của tôi mới được buông ra.
Cảnh sát thị trấn cuối cùng cũng đến.
~•~•~•~•~
Tôi ngồi xổm ở trước đồn cảnh sát, tay run rẩy cầm điện thoại di động.
Bây giờ, tôi chợt nhận ra mọi thứ diễn ra thật ly kỳ làm sao.
Nếu như cảnh sát đến muộn hơn một chút, nếu như…
Có lẽ tôi cũng sẽ là một trong những xác c.h.ế.t nữ vô danh, thỉnh thoảng làm hồn ma xuất hiện trong làng.
Số quen thuộc được gọi đi nhưng chẳng có ai nhấc máy.
Tôi muốn thực hiện một cuộc gọi khác, ngay khi tiếng “bíp” vang lên, tôi đã tắt máy.
Tôi không nghe điện thoại, chắc là có điều gì đó.
Tôi vùi đầu vào gối. Ớn lạnh cả người.
Tôi nên làm gì đây? Lương Thời. Tôi đã tống giáo viên duy nhất ở làng Tiểu Nam vào tù.
~•~•~•~•~
Bác sĩ khám toàn thân cho tôi, còn tôi ngủ cả buổi chiều.
Nhấc điện thoại lên, tôi thấy hàng trăm cuộc gọi từ số lạ và vô số tin nhắn được gửi tới.
Tất cả đều đến từ một dãy số duy nhất.
“Lúc nãy tôi đang họp nên không nghe máy được. Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
“Cậu ổn chứ? Cậu đang ở đâu?!!”
“Văn Hâm, hãy gọi lại cho tôi nếu nhìn thấy tin nhắn này nhé!!”
Tôi định gọi lại thì bác sĩ đến. Cầm trên tay một đoạn phim, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Vết thương ngày hôm qua không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được. Chỉ có điều…”
Bác sĩ chỉ vào tấm phim trong tay.
“Trong phổi của cô có một khối u không xác định. Nghi ngờ ban đầu của chúng tôi...là ung thư phổi.”
~•~•~•~•~
Điện thoại lại đổ chuông.
Tôi cầm nó lên một cách vụng về.
“Văn Hâm, cậu có sao không? Cậu ở đâu? Tôi đã mua vé máy bay và sẽ trở về nhà vào ngày mai.”
“KHÔNG SAO.”
Tôi lặng lẽ lau nước mắt trên khóe mắt.
"Tôi gọi cho cậu để nói rằng, chúng ta chia tay đi."
“Hả?!”
“Tôi đã nói chúng ta chia tay đi!”
“Chắc hẳn cậu đã gặp phải chuyện gì đó rồi! Văn Hâm, nghe này, tôi không đồng ý đâu.”
“Không có gì cả. Chẳng qua tôi đã phải lòng với người khác rồi, chỉ vậy thôi.”
Sau khi cúp điện thoại, điều bất ngờ mà Lương Thời nói đã đến.
Đó là cuốn tiểu thuyết đầu tay của hắn. “Liễu Ngoài Thành”, ở trang tựa có ghi:
Dành tặng cho người tôi yêu nhất.
Có một bức ảnh và một lá thư đặc biệt bên trong.
Tôi bật cười rồi lại khóc nức nở ngay sau đó.
Khi tôi đến làng Tiểu Nam, trưởng làng và Lí Khác đến đón tôi. Trưởng làng nắm tay tôi, xúc động đến bật khóc.
“Được rồi. Những đứa trẻ của làng Tiểu Nam đã được đến trường!”
Lí Khác cũng đưa tay ra muốn bắt tay với tôi. Anh ta đeo một cặp kính, trông có vẻ là người trầm tính và hơi thu mình.
Hoàn toàn trái ngược so với tính cách của Lương Thời.
Vậy cũng tốt, ít ra anh ta chẳng khó chịu như Lương Thời.
Ngay khi vừa đến trường, tôi bắt đầu giảng bài cho bọn trẻ một cách nhiệt tình.
Nền tảng kiến thức cơ bản của bọn trẻ rất kém, tôi chỉ có thể kiên nhẫn nói đi nói lại với chúng. Đôi khi cũng nổi cáu.
Lúc này, Lí Khác sẽ ra mặt thuyết phục giúp tôi.
Anh ta là một chàng trai kiên nhẫn hiếm có và sẵn sàng trò chuyện với đám trẻ. Ngay cả khi anh ta đã giảng một phương trình tuyến tính đơn giản hai biến số mười lần liên tục, đối mặt với ánh mắt ngây thơ của chúng, chỉ có thể nhanh chóng vui vẻ từ sự thất vọng và nói lại nó lần thứ mười một.
Lí Khác cũng rất dịu dàng.
Khi tôi bắt đầu ho trong một lần giảng bài, anh ta sẽ pha cho tôi một cốc nước mật ong. Mẹ đã gửi cho anh ta mật ong vô cùng quý giá.
Khi tôi với Lương Thời nói về những điều này, hắn luôn chế giễu và hỏi tôi một cách đầy chua chát:
“Cậu sẽ chẳng yêu anh ta đâu đúng không?”
“Để tôi nói cho cậu biết, đừng có thích anh ta!”
Trước khi đến làng Tiểu Nam, Lương Thời đã đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động có ốp lưng hoạt hình, trên đó viết bốn ký tự lớn:
“Trân trọng vui vẻ.” (*)
(*)Trân trọng vui vẻ: ý nói hãy trân trọng những khoảnh khắc vui vẻ.
Khi đưa nó cho tôi, hắn chua ngoa nói rằng có người vô kỷ luật nào đó một hai năm nữa sẽ quên hắn ta. Dòng chữ viết trên ốp lưng điện thoại, mỗi lần tôi nhìn là một lần nhớ đến hắn.
Nhưng hắn không ngờ rằng làng Tiểu Nam thậm chí không có tín hiệu điện thoại tốt nữa. Tôi cũng không muốn chi quá nhiều tiền cho các cuộc gọi quốc tế. Vì vậy, chúng tôi vẫn giữ liên lạc bằng thư từ. Thỉnh thoảng thì nhắn tin.
Ngày trôi qua chầm chậm như dòng nước chảy.
Một ngày nọ, Lương Thời bỗng nhiên gọi đến cho tôi.
“Có một bất ngờ đang trên đường đến, cậu nhớ kiểu tra nó!”
Vào buổi chiều, Tiểu Như đột nhiên hỏi tôi liệu có thể nhờ thầy Lí dạy kèm môn toán cho cô ấy không.
“Thầy Lí ngày nào cũng lên lớp muộn như vậy, còn dạy kèm cho em học?”
“Dạ đúng vậy.”- Tiểu Như gật đầu.
“Mạn Mạn và Đình Đình, tất cả họ đều tìm thầy giáo Lí dạy kèm. Em thành tích không tốt nên cũng muốn học.”
“Dạy ở đâu? Mấy giờ thì dạy kèm?”
Tại sao tôi lại không nghe ai gì nói về nó?
“Sau khi tan học ạ. Chúng em học ở nhà thầy Lí.”
Tôi im lặng cau mày.
Là vào buổi tối.
Tôi cầm một thanh gỗ, rón rén đi đến cửa nhà của Lí Khác.
Không thể lầm được, đèn vẫn còn bật sáng.
Tôi đứng ở gần cửa.
Có một âm thanh lạ, dường như được trộn lẫn với tiếng khóc của cô gái.
Trong lòng tôi trĩu nặng.
Chắc chắn rồi…đúng như tôi dự đoán.
Lí Khác chính là một con quái thú.
“Lí Khác, anh đang làm gì vậy?”
Tôi đá tung cánh cửa, đi vào phòng và kéo cô gái kia lên, chắn phía trước để bảo vệ.
Lí Khác sửng sốt, định thần lại mới phát hiện là tôi, anh ta lại càng thêm tin tưởng.
“Này, đây không phải là giáo viên Văn sao? Tôi còn đang suy nghĩ làm sao hạ gục cô, cô lại chủ động đến tận đây sao?”
Anh ta không chần chừ mà lao thẳng về chỗ tôi.
Tôi bảo cô gái chạy đi gọi ai đó đến giúp, dùng gậy trong tay đánh nhau với Lí Khác.
Sức lực chênh lệch quá lớn, đánh được vài cái, hắn liền giật lấy cây gậy, ấn tôi vào tường.
“Cái gì, không phải rất có khả năng sao?”
Anh ta giữ cằm tôi lại.
“Gọi đi, gọi bạn trai tới mà cứu?”
Lí Khác tát tôi một cái.
“Đồ chó đẻ.”
Sau đó, tay anh ta mò mẫm không ngừng trên cơ thể tôi và bắt đầu cởi bỏ quần áo của tôi.
Tôi bắt lấy cơ hội, cắn mạnh vào tay anh ta, đá thẳng vào bụng rồi chạy ra ngoài.
Anh ta đuổi theo phía sau, dùng chân đá vào lưng tôi.
Tôi ngã nhào xuống đất.
Lí Khác túm tóc tôi, định đập đầu tôi vào tường.
Lúc này, sức lực của anh ta đột nhiên buông lỏng.
“Cảnh sát đây, đừng di chuyển!”
Chỉ sau đó, cơ thể đang bị ép chặt của tôi mới được buông ra.
Cảnh sát thị trấn cuối cùng cũng đến.
~•~•~•~•~
Tôi ngồi xổm ở trước đồn cảnh sát, tay run rẩy cầm điện thoại di động.
Bây giờ, tôi chợt nhận ra mọi thứ diễn ra thật ly kỳ làm sao.
Nếu như cảnh sát đến muộn hơn một chút, nếu như…
Có lẽ tôi cũng sẽ là một trong những xác c.h.ế.t nữ vô danh, thỉnh thoảng làm hồn ma xuất hiện trong làng.
Số quen thuộc được gọi đi nhưng chẳng có ai nhấc máy.
Tôi muốn thực hiện một cuộc gọi khác, ngay khi tiếng “bíp” vang lên, tôi đã tắt máy.
Tôi không nghe điện thoại, chắc là có điều gì đó.
Tôi vùi đầu vào gối. Ớn lạnh cả người.
Tôi nên làm gì đây? Lương Thời. Tôi đã tống giáo viên duy nhất ở làng Tiểu Nam vào tù.
~•~•~•~•~
Bác sĩ khám toàn thân cho tôi, còn tôi ngủ cả buổi chiều.
Nhấc điện thoại lên, tôi thấy hàng trăm cuộc gọi từ số lạ và vô số tin nhắn được gửi tới.
Tất cả đều đến từ một dãy số duy nhất.
“Lúc nãy tôi đang họp nên không nghe máy được. Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
“Cậu ổn chứ? Cậu đang ở đâu?!!”
“Văn Hâm, hãy gọi lại cho tôi nếu nhìn thấy tin nhắn này nhé!!”
Tôi định gọi lại thì bác sĩ đến. Cầm trên tay một đoạn phim, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Vết thương ngày hôm qua không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được. Chỉ có điều…”
Bác sĩ chỉ vào tấm phim trong tay.
“Trong phổi của cô có một khối u không xác định. Nghi ngờ ban đầu của chúng tôi...là ung thư phổi.”
~•~•~•~•~
Điện thoại lại đổ chuông.
Tôi cầm nó lên một cách vụng về.
“Văn Hâm, cậu có sao không? Cậu ở đâu? Tôi đã mua vé máy bay và sẽ trở về nhà vào ngày mai.”
“KHÔNG SAO.”
Tôi lặng lẽ lau nước mắt trên khóe mắt.
"Tôi gọi cho cậu để nói rằng, chúng ta chia tay đi."
“Hả?!”
“Tôi đã nói chúng ta chia tay đi!”
“Chắc hẳn cậu đã gặp phải chuyện gì đó rồi! Văn Hâm, nghe này, tôi không đồng ý đâu.”
“Không có gì cả. Chẳng qua tôi đã phải lòng với người khác rồi, chỉ vậy thôi.”
Sau khi cúp điện thoại, điều bất ngờ mà Lương Thời nói đã đến.
Đó là cuốn tiểu thuyết đầu tay của hắn. “Liễu Ngoài Thành”, ở trang tựa có ghi:
Dành tặng cho người tôi yêu nhất.
Có một bức ảnh và một lá thư đặc biệt bên trong.
Tôi bật cười rồi lại khóc nức nở ngay sau đó.