Chương 9
9
Sau khi trở về từ làng Tiểu Nam, tình trạng của tôi rõ ràng đã xấu đi nhiều.
Ho ra máu ngày càng nhiều, lúc nào cũng chóng mặt buồn nôn, chân tay bủn rủn.
Trong lần kiểm tra cuối cùng, bác sĩ nói rằng tôi chỉ có thể sống nhiều nhất không quá một năm.
Khi đó, chúng tôi đã tìm mọi cách, tiền đổ ra như nước (*) nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì. Làm sao con người nhỏ bé có thể chống lại cả bầu trời.
(*)Tiền đổ ra như nước: ý nói tiêu rất nhiều tiền, bỏ ra số tiền nhiều.
Tôi lập tức quyết định xin xuất viện. Thay vì lãng phí năm nay trong bệnh viện, tốt hơn là quay về ngắm nhìn xung quanh và giải quyết những lo lắng của cuộc sống.
Tôi nhìn vào danh sách đã liệt kê sẵn trong tay, cẩn thận đánh dấu từng cái một.
Chỉ còn lại 2 điều cần làm cuối cùng.
Điện thoại đổ chuông.
“Xin chào, đây có phải số cô Văn Hâm không?”
“Đúng rồi.”
“Đơn xin thăm tù của cô đã được chấp thuận và cô có thể đến sau một tuần.”
“À được.”
Nhà giam Lương Thành.
Xung quanh tôi được canh gác hoàn toàn chặt chẽ, nhìn về phía người đàn ông ngồi sau song sắt.
Anh ta mở lời nói trước.
“Văn Hâm?”- Người ngồi bên trong mỉm cười.
“Đừng nói với tôi là…tôi thậm chí không nhận ra. Có vẻ như cô làm không tốt nên bị Lương Thời vứt bỏ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
“Không liên quan đến anh.”
“Chậc, vẫn rất khó hiểu.”
“Có vẻ nhà tù này đã không cải tạo tốt cho anh thì phải.”- Tôi lạnh lùng nói.
“Thời hạn thì hành án của anh còn bao lâu?”
“Khoảng năm năm nữa, cảm ơn cô đã quan tâm.”- Lí Khác nói với vẻ chế nhạo.
“Nếu không phải nữ giáo viên đến từ ngôi làng miền núi kia phát biểu hùng hồn trước tòa, ước chừng sẽ không có cách nào để xét xử.”
“Vậy thì anh phải cảm ơn tôi thêm lần nữa rồi.”
Tôi ném một chồng tài liệu dày trước mặt.
“Mấy ngày trước tôi trở lại thôn Tiểu Nam, thu thập một số tư liệu báo cáo mới, có thể gia hạn thêm lần nữa.”
“Văn Hâm, cô!”
Trước khi anh ta có thể đứng dậy, cai ngục bên cạnh lại đẩy anh ngồi xuống.
“À, nhân tiện có một tin tốt đây.”
“Cô gái bị anh xâm phạm lần đầu tiên đã tham gia vào hệ thống chính trị và pháp luật, theo đề xuất của cô ấy, công việc giáo dục của China Unicom (*) sẽ bị đưa vào danh sách đen trên toàn quốc. Những người có tiền sử tấn công tình dục và lạm dụng tình dục không thể tham gia vào hệ thống giáo dục suốt đời.”
(*)China Unicom: là một nhà khai thác viễn thông thuộc sở hữu nhà nước của Trung Quốc.
“Có thể coi như anh đã đóng góp một chút cho sự nghiệp giáo dục đi, Lí Khác.”
“…”- Vẻ mặt của người trước mặt tôi dần trở nên ủ rũ.
“Văn Hâm, cho dù bản án có tăng lên bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không thể bị kết án tử hình đâu.”
Lí Khác nhìn chằm chằm vào tôi.
“Sau hơn mười năm được thả ra, tôi vẫn sẽ ở trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.”
“Anh muốn uy hiếp tôi à?”
Tôi cười khẽ và cởi mũ trùm đầu ra.
“Tôi chẳng sợ đâu.”
“Nhìn xem, tôi sắp c.h.ế.t rồi.”
Nhìn tôi trong giây lát, anh ta bật cười thành tiếng.
Tiếng cười mỗi lúc một điên rồ, nước mắt như muốn rơi xuống.
“Ha ha ha ha, cô sắp c.h.ế.t, thật sự sắp c.h.ế.t rồi.”
“Tôi thật sự không hiểu, Văn Hâm.”
“Cả đời cô tích đức làm việc thiện, có bao giờ cô làm điều gì ác không? Chưa đầy ba mươi tuổi mà c.h.ế.t, ha ha ha…”
Sau khi trở về từ làng Tiểu Nam, tình trạng của tôi rõ ràng đã xấu đi nhiều.
Ho ra máu ngày càng nhiều, lúc nào cũng chóng mặt buồn nôn, chân tay bủn rủn.
Trong lần kiểm tra cuối cùng, bác sĩ nói rằng tôi chỉ có thể sống nhiều nhất không quá một năm.
Khi đó, chúng tôi đã tìm mọi cách, tiền đổ ra như nước (*) nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì. Làm sao con người nhỏ bé có thể chống lại cả bầu trời.
(*)Tiền đổ ra như nước: ý nói tiêu rất nhiều tiền, bỏ ra số tiền nhiều.
Tôi lập tức quyết định xin xuất viện. Thay vì lãng phí năm nay trong bệnh viện, tốt hơn là quay về ngắm nhìn xung quanh và giải quyết những lo lắng của cuộc sống.
Tôi nhìn vào danh sách đã liệt kê sẵn trong tay, cẩn thận đánh dấu từng cái một.
Chỉ còn lại 2 điều cần làm cuối cùng.
Điện thoại đổ chuông.
“Xin chào, đây có phải số cô Văn Hâm không?”
“Đúng rồi.”
“Đơn xin thăm tù của cô đã được chấp thuận và cô có thể đến sau một tuần.”
“À được.”
Nhà giam Lương Thành.
Xung quanh tôi được canh gác hoàn toàn chặt chẽ, nhìn về phía người đàn ông ngồi sau song sắt.
Anh ta mở lời nói trước.
“Văn Hâm?”- Người ngồi bên trong mỉm cười.
“Đừng nói với tôi là…tôi thậm chí không nhận ra. Có vẻ như cô làm không tốt nên bị Lương Thời vứt bỏ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
“Không liên quan đến anh.”
“Chậc, vẫn rất khó hiểu.”
“Có vẻ nhà tù này đã không cải tạo tốt cho anh thì phải.”- Tôi lạnh lùng nói.
“Thời hạn thì hành án của anh còn bao lâu?”
“Khoảng năm năm nữa, cảm ơn cô đã quan tâm.”- Lí Khác nói với vẻ chế nhạo.
“Nếu không phải nữ giáo viên đến từ ngôi làng miền núi kia phát biểu hùng hồn trước tòa, ước chừng sẽ không có cách nào để xét xử.”
“Vậy thì anh phải cảm ơn tôi thêm lần nữa rồi.”
Tôi ném một chồng tài liệu dày trước mặt.
“Mấy ngày trước tôi trở lại thôn Tiểu Nam, thu thập một số tư liệu báo cáo mới, có thể gia hạn thêm lần nữa.”
“Văn Hâm, cô!”
Trước khi anh ta có thể đứng dậy, cai ngục bên cạnh lại đẩy anh ngồi xuống.
“À, nhân tiện có một tin tốt đây.”
“Cô gái bị anh xâm phạm lần đầu tiên đã tham gia vào hệ thống chính trị và pháp luật, theo đề xuất của cô ấy, công việc giáo dục của China Unicom (*) sẽ bị đưa vào danh sách đen trên toàn quốc. Những người có tiền sử tấn công tình dục và lạm dụng tình dục không thể tham gia vào hệ thống giáo dục suốt đời.”
(*)China Unicom: là một nhà khai thác viễn thông thuộc sở hữu nhà nước của Trung Quốc.
“Có thể coi như anh đã đóng góp một chút cho sự nghiệp giáo dục đi, Lí Khác.”
“…”- Vẻ mặt của người trước mặt tôi dần trở nên ủ rũ.
“Văn Hâm, cho dù bản án có tăng lên bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không thể bị kết án tử hình đâu.”
Lí Khác nhìn chằm chằm vào tôi.
“Sau hơn mười năm được thả ra, tôi vẫn sẽ ở trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.”
“Anh muốn uy hiếp tôi à?”
Tôi cười khẽ và cởi mũ trùm đầu ra.
“Tôi chẳng sợ đâu.”
“Nhìn xem, tôi sắp c.h.ế.t rồi.”
Nhìn tôi trong giây lát, anh ta bật cười thành tiếng.
Tiếng cười mỗi lúc một điên rồ, nước mắt như muốn rơi xuống.
“Ha ha ha ha, cô sắp c.h.ế.t, thật sự sắp c.h.ế.t rồi.”
“Tôi thật sự không hiểu, Văn Hâm.”
“Cả đời cô tích đức làm việc thiện, có bao giờ cô làm điều gì ác không? Chưa đầy ba mươi tuổi mà c.h.ế.t, ha ha ha…”