Chương 12
12
Tiểu Như. (*)
(*)Đây là góc nhìn của Tiểu Như nên đại từ xưng hô sẽ có chút thay đổi.
Khi tôi bước chân vào trong phòng, cô Văn đã nhắm mắt rồi.
Cô ấy trông thật bình yên, trên khoé có một nụ cười.
Lễ trao giải của Xuân Vân vẫn đang chiếu trên TV.
Lương Thời đang đứng phát biểu.
“Tôi có được giải thưởng này, muốn gửi cảm ơn đến cho một người đặc biệt.”
“Cô ấy chiếm trọn cả giấc mộng thanh xuân của tôi. Chính cô ấy đã khiến tôi học cách yêu từ ngây ngô đến trưởng thành. Cũng chính cô ấy là người khiến tôi thỉnh thoảng nhìn lại bản thân và thúc đẩy tôi phải tiến về phía trước.”
“Cô ấy từng nói rằng, tôi chỉ đạt được một số thành công khi dựa vào kinh tế gia đình của mình. Tôi đã từng rất không tin tưởng. Nhưng những năm này, tôi đã đến nhiều vùng núi nghèo khó, thấy nhiều trẻ em phải bỏ học, phải đi bộ mười cây số để đến trường. Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng thế giới mà tôi biết trước đây thực sự quá chật hẹp.”
“Cuối cùng tôi đã hiểu thế giới của cô ấy và sự kiên trì của cô ấy suốt thời gian qua.”
“Tôi không biết liệu cô ấy có đang xem buổi lễ hay không. Nhưng tôi sẽ công bố một quyết định ngay tại sân khấu này.”
“Tôi sẽ dùng số tiền thưởng được từ giải “Xuân Vân” và toàn bộ thu nhập từ cuốn sách mới “Sao Thiên Lang” để thành lập quỹ học sinh vượt khó. Để giúp tất cả những đứa trẻ như cô ấy, những đứa trẻ ở quê cô ấy được đến trường mà không phải lo lắng.”
Cầm chiếc cúp và nhìn thẳng vào ống kính, anh ta ở nụ cười vô cùng tự hào nhưng đôi mắt lại rươm rướm.
“Tôi đã làm được. Cậu có thấy không?”
Tôi chợt cảm thấy câu nói này, anh ta chỉ nói với một người cụ thể.
Đó là người tình huyền thoại của anh ta.
Một người tình chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng.
——Cô ấy luôn buồn bã mỗi khi nghe được tin tức từ Lương Thời.
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của cô Văn reo lên.
Đó là một tin nhắn khác từ số điện thoại
không có tên.
“Cậu đã thấy nó chưa?”
“Tôi xin lỗi.”
“Mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu.”
Cô giáo Văn, liệu cô có thấy được nó không?
Tôi thật sự không biết nữa.
Hôm nay, mặt trời bên ngoài cửa sổ thật lớn.
Một đám mây trông mềm mại như kẹo bông bay lên ngay trên cửa sổ.
Tiểu Như. (*)
(*)Đây là góc nhìn của Tiểu Như nên đại từ xưng hô sẽ có chút thay đổi.
Khi tôi bước chân vào trong phòng, cô Văn đã nhắm mắt rồi.
Cô ấy trông thật bình yên, trên khoé có một nụ cười.
Lễ trao giải của Xuân Vân vẫn đang chiếu trên TV.
Lương Thời đang đứng phát biểu.
“Tôi có được giải thưởng này, muốn gửi cảm ơn đến cho một người đặc biệt.”
“Cô ấy chiếm trọn cả giấc mộng thanh xuân của tôi. Chính cô ấy đã khiến tôi học cách yêu từ ngây ngô đến trưởng thành. Cũng chính cô ấy là người khiến tôi thỉnh thoảng nhìn lại bản thân và thúc đẩy tôi phải tiến về phía trước.”
“Cô ấy từng nói rằng, tôi chỉ đạt được một số thành công khi dựa vào kinh tế gia đình của mình. Tôi đã từng rất không tin tưởng. Nhưng những năm này, tôi đã đến nhiều vùng núi nghèo khó, thấy nhiều trẻ em phải bỏ học, phải đi bộ mười cây số để đến trường. Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng thế giới mà tôi biết trước đây thực sự quá chật hẹp.”
“Cuối cùng tôi đã hiểu thế giới của cô ấy và sự kiên trì của cô ấy suốt thời gian qua.”
“Tôi không biết liệu cô ấy có đang xem buổi lễ hay không. Nhưng tôi sẽ công bố một quyết định ngay tại sân khấu này.”
“Tôi sẽ dùng số tiền thưởng được từ giải “Xuân Vân” và toàn bộ thu nhập từ cuốn sách mới “Sao Thiên Lang” để thành lập quỹ học sinh vượt khó. Để giúp tất cả những đứa trẻ như cô ấy, những đứa trẻ ở quê cô ấy được đến trường mà không phải lo lắng.”
Cầm chiếc cúp và nhìn thẳng vào ống kính, anh ta ở nụ cười vô cùng tự hào nhưng đôi mắt lại rươm rướm.
“Tôi đã làm được. Cậu có thấy không?”
Tôi chợt cảm thấy câu nói này, anh ta chỉ nói với một người cụ thể.
Đó là người tình huyền thoại của anh ta.
Một người tình chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng.
——Cô ấy luôn buồn bã mỗi khi nghe được tin tức từ Lương Thời.
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của cô Văn reo lên.
Đó là một tin nhắn khác từ số điện thoại
không có tên.
“Cậu đã thấy nó chưa?”
“Tôi xin lỗi.”
“Mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu.”
Cô giáo Văn, liệu cô có thấy được nó không?
Tôi thật sự không biết nữa.
Hôm nay, mặt trời bên ngoài cửa sổ thật lớn.
Một đám mây trông mềm mại như kẹo bông bay lên ngay trên cửa sổ.