Chương 55: Tôi muốn yêu cậu!
Sự xuất hiện của Tạ Kỳ Ngôn ngay lúc này làm Hàn Hân Đình không nghĩ tới, cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Làm sao một người tuân thủ những quy tắc cứng nhắc, luôn khống chế bản thân trong những giới hạn như Tạ Kỳ Ngôn lại làm chuyện lén lút như vậy.
Hơn nữa, Hàn Hân Đình còn trong tình thế chỉ mặc độc nội y như thế này.
Không chờ Hàn Hân Đình phản ứng, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng áp sát, một tay cố nắm lấy cổ tay của đối phương để hạn chế sức phản kháng, một tay ôm chặt lấy eo của Hàn Hân Đình, trực tiếp kéo sát Hàn Hân Đình ngã vào lòng mình.
Hơi ấm phả ra từ làn da, va vào nhau.
Giữa đêm vắng, một mồi lửa quăng xuống cỏ khô khiến mọi thứ nhanh chóng bị thêu đốt. Tạ Kỳ Ngôn không biết xấu hổ, đưa ngón cái ve vuốt phần eo thon nhạy cảm của Hàn Hân Đình khiến lý trí của cô dần bị rút đi. Tạ Kỳ Ngôn nhận ra máu huyết chạy loạn bên trong như một ngọn núi ôm lửa sục sôi, thôi thúc khiến bản thân chỉ muốn nuốt chửng cơ thể Hàn Hân Đình.
Trước sự quấy phá và chiếm dụng không gian cá nhân đột ngột của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình cũng không biết nên phản ứng thế nào. Có phải vì là Tạ Kỳ Ngôn nên Hàn Hân Đình chưa từng có cách khước từ?
Trước thân ảnh mị hoặc mê người của Hàn Hân Đình, trước nỗi nhớ nhung mà ngày nào cũng thêu đốt, Tạ Kỳ Ngôn dường như gục ngã. Tạ Kỳ Ngôn không chần chờ, ấn môi khô rát lên đôi môi đỏ mọng của Hàn Hân Đình.
Nụ hôn bắt đầu chậm rãi rồi rất nhanh trở nên tăng tốc; bắt đầu dò dẫm rồi trở nên cực kỳ công kích. Tạ Kỳ Ngôn một tấc lưỡi cũng không nhường, mạnh mẽ càn quét khắp nơi, khiến cơ thể Hàn Hân Đình theo từng chuyển động cũng trở nên mềm nhũn, ngã hết vào người Tạ Kỳ Ngôn.
Khi ngọn lửa đang chực chờ bùng lan, đốt rụi những khát khao lẫn mong chờ trong trái tim của cả hai, Tạ Kỳ Ngôn quyết định được nước làm tới, bàn tay bắt đầu mở cuộc thám hiểm hết từ nơi này đến nơi khác trên cơ thể lẫn làn da mềm mại của Hàn Hân Đình. Mỗi một khoảnh khắc trôi đi, Tạ Kỳ Ngôn cũng càng trở nên táo bạo hơn khi di chuyển bàn tay của mình một cách phóng túng, khả năng phóng hỏa trên người Hàn Hân Đình một lúc một nhiều.
Tạ Kỳ Ngôn đem hết thẩy dục vọng của mình khắc chế Hàn Hân Đình, toàn bộ đem sức lực chiếm dụng hết các không gian của Hàn Hân Đình, khiến cô không có cách nào phản kháng.
Hàn Hân Đình quả thật không quen. Sự bức bối bên trong Hàn Hân Đình cũng dần dần hình thành. Tạ Kỳ Ngôn chưa bao giờ thiếu tôn trọng cô như thế.
Cô không thích Tạ Kỳ Ngôn hôn mình sao? Có
Cô không thích Tạ Kỳ Ngôn ôm lấy mình sao? Có
Cô không muốn được cùng Tạ Kỳ Ngôn trải qua điều này hay sao? Có
Nhưng không phải với một Tạ Kỳ Ngôn không thể kiểm soát bản thân như thế. Rõ ràng cô ấy biết Hàn Hân Đình đang vùng vẫy. Rõ ràng cô ấy cũng cảm nhận được đứng trước nụ hôn có tính chiếm hữu cao như vậy, cô ấy đã phớt lờ cảm xúc của Hàn Hân Đình.
Do thể hình lẫn sức mạnh đều vượt trội, Tạ Kỳ Ngôn dễ dàng một tay nắm chặt lấy hai cổ tay của Hàn Hân Đình kéo lên cao, một tay đưa tay ra sau mở nút áo trong của Hàn Hân Đình. Khi tiếng "tách" nhỏ phá phách vang lên, Hàn Hân Đình lúc này mới dần dần khôi phục ý thức.
"Tạ Kỳ Ngôn, dừng lại!"
Thanh âm dẫu yếu ớt nhưng rất rõ ràng, Tạ Kỳ Ngôn vẫn phớt lờ không nghe thấy. Hành động của Tạ Kỳ Ngôn khiến một bên phần áo ngực của Hàn Hân Đình rơi xuống, vừa đủ để phô bày trước mắt Tạ Kỳ Ngôn phần vòng một căng đầy, không quá nảy nở nhưng trắng mịn và mê người.
Khi da thịt hoàn toàn bị phơi bày, hơi lạnh bên ngoài thâm nhập đột ngột, sự ngỡ ngàng lẫn một chút xấu hổ khiến ý thức của Hàn Hân Đình cũng hồi phục nhanh chóng.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu đang làm nhục tôi đó!" Hàn Hân Đình dùng sức đánh mạnh vào mặt của Tạ Kỳ Ngôn, miệng không ngừng hét lớn.
Tạ Kỳ Ngôn bị Hàn Hân Đình tấn công đột ngột, thế trụ không vững mà văng xuống nền đất, cách vị trí của Hàn Hân Đình vài mét. Khoảnh khắc nhìn thấy thái độ bối rối khi Hàn Hân Đình cố chỉnh lại phần nội y của mình, dùng trang phục lúc này cởi xuống để che đỡ thân người, ánh mắt cũng hằn lên những tia lửa giận găm thẳng vào sự cố chấp và bạo gan của Tạ Kỳ Ngôn, Tạ Kỳ Ngôn mới nhận ra mình vừa đã đi quá giới hạn.
"Tôi xin lỗi!" Tạ Kỳ Ngôn chậm chạp đứng dậy, ánh mắt né tránh biểu cảm giận dữ của Hàn Hân Đình.
Trông thấy thân ảnh của Hàn Hân Đình bối rối phô diễn trước mặt mình, Tạ Kỳ Ngôn ái ngại cởi chiếc áo khoác trên người, nhẹ nhàng bước đến khoác lên người Hàn Hân Đình, sau đó vội vàng lùi lại một bước, hình thành khoảng cách an toàn giữa hai người.
"Tôi thành thật không biết phải làm sao khi nhìn thấy anh ta ôm cậu như thế? Tôi biết nếu anh ta là hôn phu của cậu, hành động đó là chuyện rất bình thường, nhưng cậu biết khi đó, tôi khó chịu đến thế nào không?"
Cuối cùng Tạ Kỳ Ngôn vẫn không thể thoát khỏi những suy nghĩ xoay quanh cái tên Bành Quốc Bân.
"Cậu có phải bị điên rồi không?" Hàn Hân Đình nắm chặt lấy áo khoác của Tạ Kỳ Ngôn trên người mình, giọng điệu vẫn thôi hết tức giận.
"Bị điên thì mới sống thật được với tình cảm của mình hay sao?"
"Tạ Kỳ Ngôn. Rốt cuộc cậu muốn gì hả?"
"Tôi muốn yêu cậu."
"Tôi chưa bao giờ ngừng muốn điều đó. Tôi biết tôi không kiềm chế nổi khi đứng trước cậu."
"Chỉ là... chỉ tôi phải làm sao đi, bây giờ cậu còn có một hôn phu." Tạ Kỳ Ngôn chua chát nói, trái tim của Hàn Hân Đình bị từng câu từng chữ của Tạ Kỳ Ngôn bóp chặt đến đau.
"Tình cảm là chuyện không thể kiểm soát. Nhưng tôi không muốn xảy ra chuyện gì khác quá giới hạn, như cậu nói, tôi là người đã hôn ước rồi."
"Cậu...tuyệt đối không được yêu tôi."
Hàn Hân Đình từng chữ to rõ nói với Tạ Kỳ Ngôn. Khiên chắn cuối cùng trong lòng của Tạ Kỳ Ngôn vốn đã mong manh vậy nên chỉ vì một thái độ của Hàn Hân Đình lại bị dễ dàng đâm thủng.
"Tôi hiểu rồi!
"Tôi xin lỗi."
"Tôi sẽ không làm cậu khó xử nữa."
Dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn bất giác cúi đầu trước Hàn Hân Đình như thay cho một lời xin lỗi rồi tự dặn mình, đứng thẳng người rời đi.
Nhìn thấy dáng lưng mang lên đầy nỗi thất vọng của đối phương quay lại, Hàn Hân Đình rất muốn, rất muốn mang theo trái tim mình đuổi theo từng bước chân của Tạ Kỳ Ngôn rời khỏi biệt thự. Ngay cả Tạ Kỳ Ngôn có những hành động bất nhã, Hàn Hân Đình cũng chưa từng muốn trách cứ cô ấy, càng không muốn một lần rồi làm Tạ Kỳ Ngôn đau lòng.
Hàn Hân Đình vốn không thể thay đổi được chuyện mình là con cháu của Hàn gia, không trốn tránh được những trọng trách gia tộc phải mang trên người. Hơn nữa, trong lòng cô còn mối thù của A Dao chưa trả, nợ đó chưa đòi xong, cô không muốn bản thân sẽ động lòng, an tâm dựa vào Tạ Kỳ Ngôn mà nói về hạnh phúc. Vốn kẻ xui xẻo như cô, không nên có điều đó.
Làm khó Tạ Kỳ Ngôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Từ lúc bài báo việc Tạ Kỳ Ngôn có đối tượng theo đuổi là nữ, những tác động của tin tức này đến cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Trị thuộc gia đình họ Tạ ít nhiều bị ảnh hưởng.
Việc Tạ Kỳ Ngôn công khai mình là người đồng tính cũng gây những sức ép không nhỏ đến phân cục cảnh sát Tô Hàn, đèn phòng Mã Cảnh Hào sáng đến tận đêm, lúc nào cũng bận rộn nhận điện thoại truy hỏi từ cấp trên.
Tạ Kỳ Ngôn cũng không tránh khỏi việc bị kỷ luật theo chỉ thị của cấp trên khi trả lời phỏng vấn không thông qua phòng ngôn luận của cảnh cục. Đồng thời, cô còn phải chấp nhận giải trình liên tục với giới quan chức ở Tô Hàn.
Ngay khi tin tức vừa được lên sóng, cục diện diễn ra trên mạng xã hội cực kỳ hấp dẫn. Người bày tỏ hết lòng ngưỡng mộ vì sự dũng cảm của Tạ Kỳ Ngôn, người lại không ngớt tiếng cười chê đến cháu gái cưng nhà họ Tạ. Người độc miệng hơn bảo rằng Tạ Kỳ Ngôn hủy hoại hình tượng cảnh sát, danh xưng nữ cảnh sát toàn năng tự dân tình ca tụng cũng muốn thẳng tay đòi lại.
Một câu bỏ xuống gọi Tạ Kỳ Ngôn là bại hoại, hai câu công kích nói Tạ Kỳ Ngôn là kẻ ái nam, ái nữ, chẳng ra thể thống.
Rất nhiều bài báo và các thông tin tràn lan trên mạng xã hội một lời rồi một lời xâu xé, đào hết tin tức hẹn hò của Tạ Kỳ Ngôn. Trong một đêm, Tạ Kỳ Ngôn làm vỡ mộng nhiều thiếu gia giàu có, cũng thắp lên hy vọng với một vài người, cùng lúc cũng làm trò tiêu khiển trên bàn chuyện phiếm của vài gã đàn ông.
Nhưng đó là Tạ Kỳ Ngôn. Tạ Triết không cần biết Tạ Kỳ Ngôn làm gì ở bên ngoài nhưng đều sẽ làm ngơ không biết. Ông hiểu rằng Tạ Kỳ Ngôn là người rất có chừng mực. Tuy nhiên, loại chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của nhà họ Tạ, ông không thể làm ngơ.
Bằng quyền thế và tài lực của mình, Tạ Triết không khó ra sức áp chế các thông tin, những bài báo và tin tức trên mạng xã hội đều nhanh chóng bốc hơi. Có điều, Tạ Triết lại không tài nào truy quét hết những nhóm được lập nên để cập nhật các thông tin về Tạ Kỳ Ngôn cũng là có thêm những nhóm cười nhạo cháu gái nhà tài phiệt Tạ Triết.
"Ngôn Ngôn à? Có phải cháu nên giải thích cho ông biết chuyện gì không?"
"Cháu sẽ thẳng thắn nói chuyện với ông khi cháu về nhà vào cuối tuần này." Tạ Kỳ Ngôn thẳng thắn đáp lại hoài nghi của ông mình.
Sau khi cúp máy và nghe lời dặn dò của ông, Tạ Kỳ Ngôn thở dài một tiếng, rồi vác theo túi xách, lái xe đến Anh Châu.
Tình hình ở cảnh cục Ưu Đàm cũng chẳng khá hơn ở cục diện trên mạng xã hội là bao. Bàn làm việc ảm đảm vốn dĩ của Tạ Kỳ Ngôn mấy ngày nay lại tràn ngập hương sắc, hoa tươi nhộn nhịp đặt lên, quà cáp nhận nhiều không kể hết.
Mấy ngày liên tục đều từ người hâm mộ của Tạ Kỳ Ngôn gửi đến.
"Những bó bông này không bỏ đi được à? Chướng mắt thật đấy!" Hàn Hân Đình đột nhiên cau có khi nhìn thấy cảnh tượng đầy hoa thơm cỏ lạ diễn ra trên bàn làm việc của Tạ Kỳ Ngôn.
"Tạ Kỳ Ngôn không có lệnh bỏ đi, không ai dám bỏ đâu." Phương Tư Nhã rã rời đáp, có vẻ gần đây không nhiều công vụ, vui chơi có chút quá đà.
"Cậu ấy đâu?" Hàn Hân Đình sốt sắng hỏi.
Từ lúc ở Thành Đô đến nay, tin tức nổ ra lớn như vậy, Tạ Kỳ Ngôn nói tránh mặt thì sẽ tránh mặt triệt để. Mấy ngày nay, Tạ Kỳ Ngôn cũng không nhắn tin làm phiền, quả thật bản thân có chút nhớ rồi!
"Cậu ta đi mà cũng không báo với cô một tiếng sao?"
Phương Tư Nhã bắt được biểu cảm không hài lòng của Hàn Hân Đình, tự trong lòng cũng đã rõ câu trả lời, hơn nữa, Tạ Kỳ Ngôn còn tạo ra một chuyện lớn đến như vậy, còn không nhân cơ hội công kích tính khí cao ngạo của Hàn Hân Đình hay sao?
"Thật phiền ghê! Hoa ngày nào cũng gửi đến, tôi tưởng mỗi ngày mình đang đi làm ở vườn hoa chứ không phải sở cảnh sát đấy!"
Hàn Hân Đình cảm thán. Phương Tư Nhã cũng hết lòng chiều ý đáp ứng theo.
"Thế cô bỏ hết đi! Không cần chờ cậu ta cho phép, đằng nào cậu ta cũng sẽ nghe theo ý cô thôi!"
"Không cần bỏ! Tôi sẽ bảo người mang về nhà." Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên.
"Xin lỗi đã làm phiền mọi người mấy hôm nay." Tạ Kỳ Ngôn xuất hiện với vẻ ngoài rạng rỡ, thực sự trạng thái rất tốt như trong ký ức ở Thành Đô chưa từng có những tan vỡ rơi xuống.
"Cậu về rồi đấy à?" Phương Tư Nhã mừng rỡ nhìn Tạ Kỳ Ngôn.
"Ừ! Cũng phải về để làm việc mà." Tạ Kỳ Ngôn nhẹ nhàng đáp.
"Cậu đi đâu đấy!" Hàn Hân Đình không nhịn được, vốn cũng quên mất mình đã muốn phân rõ lằn ranh với Tạ Kỳ Ngôn.
"Nghỉ phép thôi!" Tạ Kỳ Ngôn không né tránh, đáp lại. Ánh mắt kiên định. Đó là cái cách cậu ta dùng để giao tiếp với những người bình thường. Thế phòng vệ.
Khi đội trọng án đang rộn ràng trò chuyện với Tạ Kỳ Ngôn, một cảnh viên nữ có vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt dễ nhìn, bất ngờ xuất hiện.
"Sếp Tạ!"
"Xin chào." Tạ Kỳ Ngôn lịch sự đáp lại.
"Cà phê Americano, có phải loại sếp thích không?" Cô nàng ánh mắt lanh lợi hướng về Tạ Kỳ Ngôn, tay không quên lắc nhẹ ly Americano.
"Đúng rồi!" Tạ Kỳ Ngôn có lẽ quen biết người này nên cũng không có ý định phản kháng.
"Vậy dành cho sếp, sếp uống ngon nhé!"
"Làm phiền rồi."
Tạ Kỳ Ngôn vui vẻ nhận ly cà phê từ nữ cảnh viên mà mình vẫn thường hay nói chuyện mỗi khi đến cảnh cục. Cô ấy là một trong những nữ tuần tra ở khu vực gần đây, cũng nhiều lần Tạ Kỳ Ngôn hết lời khen ngợi cô ấy trước mặt Lâm Chính.
"Sếp Tạ, có người tìm sếp."
Một người đàn ông mặc vest đen, tuổi trạc tứ tuần, khuôn mặt muôn phần an tĩnh, ông nối gót theo sau cảnh viên của cảnh cục.
"Có chuyện gì sao?"
"Chào cô Tạ!" Người đàn ông cúi người lễ phép.
"Chú Minh!" Tạ Kỳ Ngôn nhận ra người quen.
"Cô chủ muốn mời cô đến bữa tiệc thiện nguyện, không biết cô có nể mặt không?" Người đàn ông chậm rãi lấy từ trong túi áo chiếc thiệp mời, thái độ cung kính đưa đến Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn không rõ sức lan tỏa của thông tin kia tới đâu, nhưng nhân vật xuất hiện trong thiệp mời là cái tên rất quen thuộc. Đây là người cô có dịp trò chuyện khi tham dự buổi tiệc ở Thành Đô. Hơn nữa, tiểu thư Gia Hoa còn là người quen khi cả hai từng có cơ hội gặp gỡ nhau trong một số chuyện công tác thiện nguyện.
Tạ Kỳ Ngôn lễ phép nhận lấy.
"Tôi sẽ đích thân trả lời với cô chủ của chú."
Đối nhân trong giới thượng lưu, Tạ Kỳ Ngôn tuyệt đối nắm rõ. Việc đến các buổi tiệc cùng Tạ Triết từ khi còn nhỏ cũng chui rèn cho Tạ Kỳ Ngôn kỹ năng đánh giá nhạy bén trước những lời mời qua lại để kết thân. Do đó, cô hoàn toàn hiểu được đâu là những lời mời qua loa thừa thãi, đâu là những thịnh tình dành cho mình. Gia Hoa thuộc vế thứ hai.
Gia Hoa là cô gái nhà giàu đơn thuần, thích các công tác xã hội, nhỏ hơn Tạ Kỳ Ngôn vài tuổi và luôn dành sự ngưỡng mộ cho các chiến tích của Tạ Kỳ Ngôn, thậm chí, mỗi lần vụ án có Tạ Kỳ Ngôn tham gia được phá án thành công, Gia Hoa đều rất hào hứng gửi tin nhắn khen ngợi và ít quà tặng cho Tạ Kỳ Ngôn.
Bọn họ thường hay liên lạc, chỉ là Tạ Kỳ Ngôn chỉ xem Gia Hoa như một người bạn nhỏ của mình. Hầu hết nội dung trao đổi đều là các công tác xã hội. Đến khi tin tức về chuyện tình cảm của Tạ Kỳ Ngôn nổ ra, đề tài giữa họ mới càng trở nên cởi mở hơn.
Tạ Kỳ Ngôn nhận thức được sự thay đổi này là vì sao. Cô mang theo tâm trạng vô định của mình vào phòng nước của cảnh cục Ưu Đàm, đúng lúc, chạm phải Hàn Hân Đình đang pha cà phê.
"Cậu không uống sữa đặc mà?" Tạ Kỳ Ngôn nhắc nhở khi nhìn thấy Hàn Hân Đình đổ sữa vào ly cà phê nóng.
"Quan tâm à?"
"Thuận miệng thôi!" Tạ Kỳ Ngôn toan quay đi.
"Không đi có được không?" Hàn Hân Đình lại hỏi một chuyện hoàn toàn khác.
"Hả?" Tạ Kỳ Ngôn không hiểu.
"Lời mời!" Hàn Hân Đình không nhìn Tạ Kỳ Ngôn, cô giữ nguyên tư thế xoay lưng về phía Tạ Kỳ Ngôn, đôi tay vẫn chậm rãi khuấy cốc cà phê.
"Không làm phiền đến cậu."
Nói rồi Tạ Kỳ Ngôn nhanh chân, lẹ tay, rời khỏi phòng pha cà phê.
Trái tim làm bằng thịt mà, đâu phải cứ nói không có gì thì tuyệt nhiên sẽ không có gì. Hơn một tuần rời khỏi Anh Châu, chính mình tự thấy đã chuẩn bị đủ tốt để đối diện vậy mà chỉ cần nhìn thấy người đó, trong lòng lại rối đến loạn lên.
Rốt cuộc giả ngây, giả ngầu làm cái gì. Cả cơ thể của Tạ Kỳ Ngôn đồng loạt thở dài, cô sợ cứ như thế, mình lại đi quá giới hạn, chạy đến ôm lấy Hàn Hân Đình.
"Tạ Kỳ Ngôn, chết tiệt." Hàn Hân Đình lầm rầm khi Tạ Kỳ Ngôn rời đi, trái tim đột ngột bức bối khó tả, thật sự là muốn giết người.
Làm sao một người tuân thủ những quy tắc cứng nhắc, luôn khống chế bản thân trong những giới hạn như Tạ Kỳ Ngôn lại làm chuyện lén lút như vậy.
Hơn nữa, Hàn Hân Đình còn trong tình thế chỉ mặc độc nội y như thế này.
Không chờ Hàn Hân Đình phản ứng, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng áp sát, một tay cố nắm lấy cổ tay của đối phương để hạn chế sức phản kháng, một tay ôm chặt lấy eo của Hàn Hân Đình, trực tiếp kéo sát Hàn Hân Đình ngã vào lòng mình.
Hơi ấm phả ra từ làn da, va vào nhau.
Giữa đêm vắng, một mồi lửa quăng xuống cỏ khô khiến mọi thứ nhanh chóng bị thêu đốt. Tạ Kỳ Ngôn không biết xấu hổ, đưa ngón cái ve vuốt phần eo thon nhạy cảm của Hàn Hân Đình khiến lý trí của cô dần bị rút đi. Tạ Kỳ Ngôn nhận ra máu huyết chạy loạn bên trong như một ngọn núi ôm lửa sục sôi, thôi thúc khiến bản thân chỉ muốn nuốt chửng cơ thể Hàn Hân Đình.
Trước sự quấy phá và chiếm dụng không gian cá nhân đột ngột của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình cũng không biết nên phản ứng thế nào. Có phải vì là Tạ Kỳ Ngôn nên Hàn Hân Đình chưa từng có cách khước từ?
Trước thân ảnh mị hoặc mê người của Hàn Hân Đình, trước nỗi nhớ nhung mà ngày nào cũng thêu đốt, Tạ Kỳ Ngôn dường như gục ngã. Tạ Kỳ Ngôn không chần chờ, ấn môi khô rát lên đôi môi đỏ mọng của Hàn Hân Đình.
Nụ hôn bắt đầu chậm rãi rồi rất nhanh trở nên tăng tốc; bắt đầu dò dẫm rồi trở nên cực kỳ công kích. Tạ Kỳ Ngôn một tấc lưỡi cũng không nhường, mạnh mẽ càn quét khắp nơi, khiến cơ thể Hàn Hân Đình theo từng chuyển động cũng trở nên mềm nhũn, ngã hết vào người Tạ Kỳ Ngôn.
Khi ngọn lửa đang chực chờ bùng lan, đốt rụi những khát khao lẫn mong chờ trong trái tim của cả hai, Tạ Kỳ Ngôn quyết định được nước làm tới, bàn tay bắt đầu mở cuộc thám hiểm hết từ nơi này đến nơi khác trên cơ thể lẫn làn da mềm mại của Hàn Hân Đình. Mỗi một khoảnh khắc trôi đi, Tạ Kỳ Ngôn cũng càng trở nên táo bạo hơn khi di chuyển bàn tay của mình một cách phóng túng, khả năng phóng hỏa trên người Hàn Hân Đình một lúc một nhiều.
Tạ Kỳ Ngôn đem hết thẩy dục vọng của mình khắc chế Hàn Hân Đình, toàn bộ đem sức lực chiếm dụng hết các không gian của Hàn Hân Đình, khiến cô không có cách nào phản kháng.
Hàn Hân Đình quả thật không quen. Sự bức bối bên trong Hàn Hân Đình cũng dần dần hình thành. Tạ Kỳ Ngôn chưa bao giờ thiếu tôn trọng cô như thế.
Cô không thích Tạ Kỳ Ngôn hôn mình sao? Có
Cô không thích Tạ Kỳ Ngôn ôm lấy mình sao? Có
Cô không muốn được cùng Tạ Kỳ Ngôn trải qua điều này hay sao? Có
Nhưng không phải với một Tạ Kỳ Ngôn không thể kiểm soát bản thân như thế. Rõ ràng cô ấy biết Hàn Hân Đình đang vùng vẫy. Rõ ràng cô ấy cũng cảm nhận được đứng trước nụ hôn có tính chiếm hữu cao như vậy, cô ấy đã phớt lờ cảm xúc của Hàn Hân Đình.
Do thể hình lẫn sức mạnh đều vượt trội, Tạ Kỳ Ngôn dễ dàng một tay nắm chặt lấy hai cổ tay của Hàn Hân Đình kéo lên cao, một tay đưa tay ra sau mở nút áo trong của Hàn Hân Đình. Khi tiếng "tách" nhỏ phá phách vang lên, Hàn Hân Đình lúc này mới dần dần khôi phục ý thức.
"Tạ Kỳ Ngôn, dừng lại!"
Thanh âm dẫu yếu ớt nhưng rất rõ ràng, Tạ Kỳ Ngôn vẫn phớt lờ không nghe thấy. Hành động của Tạ Kỳ Ngôn khiến một bên phần áo ngực của Hàn Hân Đình rơi xuống, vừa đủ để phô bày trước mắt Tạ Kỳ Ngôn phần vòng một căng đầy, không quá nảy nở nhưng trắng mịn và mê người.
Khi da thịt hoàn toàn bị phơi bày, hơi lạnh bên ngoài thâm nhập đột ngột, sự ngỡ ngàng lẫn một chút xấu hổ khiến ý thức của Hàn Hân Đình cũng hồi phục nhanh chóng.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu đang làm nhục tôi đó!" Hàn Hân Đình dùng sức đánh mạnh vào mặt của Tạ Kỳ Ngôn, miệng không ngừng hét lớn.
Tạ Kỳ Ngôn bị Hàn Hân Đình tấn công đột ngột, thế trụ không vững mà văng xuống nền đất, cách vị trí của Hàn Hân Đình vài mét. Khoảnh khắc nhìn thấy thái độ bối rối khi Hàn Hân Đình cố chỉnh lại phần nội y của mình, dùng trang phục lúc này cởi xuống để che đỡ thân người, ánh mắt cũng hằn lên những tia lửa giận găm thẳng vào sự cố chấp và bạo gan của Tạ Kỳ Ngôn, Tạ Kỳ Ngôn mới nhận ra mình vừa đã đi quá giới hạn.
"Tôi xin lỗi!" Tạ Kỳ Ngôn chậm chạp đứng dậy, ánh mắt né tránh biểu cảm giận dữ của Hàn Hân Đình.
Trông thấy thân ảnh của Hàn Hân Đình bối rối phô diễn trước mặt mình, Tạ Kỳ Ngôn ái ngại cởi chiếc áo khoác trên người, nhẹ nhàng bước đến khoác lên người Hàn Hân Đình, sau đó vội vàng lùi lại một bước, hình thành khoảng cách an toàn giữa hai người.
"Tôi thành thật không biết phải làm sao khi nhìn thấy anh ta ôm cậu như thế? Tôi biết nếu anh ta là hôn phu của cậu, hành động đó là chuyện rất bình thường, nhưng cậu biết khi đó, tôi khó chịu đến thế nào không?"
Cuối cùng Tạ Kỳ Ngôn vẫn không thể thoát khỏi những suy nghĩ xoay quanh cái tên Bành Quốc Bân.
"Cậu có phải bị điên rồi không?" Hàn Hân Đình nắm chặt lấy áo khoác của Tạ Kỳ Ngôn trên người mình, giọng điệu vẫn thôi hết tức giận.
"Bị điên thì mới sống thật được với tình cảm của mình hay sao?"
"Tạ Kỳ Ngôn. Rốt cuộc cậu muốn gì hả?"
"Tôi muốn yêu cậu."
"Tôi chưa bao giờ ngừng muốn điều đó. Tôi biết tôi không kiềm chế nổi khi đứng trước cậu."
"Chỉ là... chỉ tôi phải làm sao đi, bây giờ cậu còn có một hôn phu." Tạ Kỳ Ngôn chua chát nói, trái tim của Hàn Hân Đình bị từng câu từng chữ của Tạ Kỳ Ngôn bóp chặt đến đau.
"Tình cảm là chuyện không thể kiểm soát. Nhưng tôi không muốn xảy ra chuyện gì khác quá giới hạn, như cậu nói, tôi là người đã hôn ước rồi."
"Cậu...tuyệt đối không được yêu tôi."
Hàn Hân Đình từng chữ to rõ nói với Tạ Kỳ Ngôn. Khiên chắn cuối cùng trong lòng của Tạ Kỳ Ngôn vốn đã mong manh vậy nên chỉ vì một thái độ của Hàn Hân Đình lại bị dễ dàng đâm thủng.
"Tôi hiểu rồi!
"Tôi xin lỗi."
"Tôi sẽ không làm cậu khó xử nữa."
Dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn bất giác cúi đầu trước Hàn Hân Đình như thay cho một lời xin lỗi rồi tự dặn mình, đứng thẳng người rời đi.
Nhìn thấy dáng lưng mang lên đầy nỗi thất vọng của đối phương quay lại, Hàn Hân Đình rất muốn, rất muốn mang theo trái tim mình đuổi theo từng bước chân của Tạ Kỳ Ngôn rời khỏi biệt thự. Ngay cả Tạ Kỳ Ngôn có những hành động bất nhã, Hàn Hân Đình cũng chưa từng muốn trách cứ cô ấy, càng không muốn một lần rồi làm Tạ Kỳ Ngôn đau lòng.
Hàn Hân Đình vốn không thể thay đổi được chuyện mình là con cháu của Hàn gia, không trốn tránh được những trọng trách gia tộc phải mang trên người. Hơn nữa, trong lòng cô còn mối thù của A Dao chưa trả, nợ đó chưa đòi xong, cô không muốn bản thân sẽ động lòng, an tâm dựa vào Tạ Kỳ Ngôn mà nói về hạnh phúc. Vốn kẻ xui xẻo như cô, không nên có điều đó.
Làm khó Tạ Kỳ Ngôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Từ lúc bài báo việc Tạ Kỳ Ngôn có đối tượng theo đuổi là nữ, những tác động của tin tức này đến cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Trị thuộc gia đình họ Tạ ít nhiều bị ảnh hưởng.
Việc Tạ Kỳ Ngôn công khai mình là người đồng tính cũng gây những sức ép không nhỏ đến phân cục cảnh sát Tô Hàn, đèn phòng Mã Cảnh Hào sáng đến tận đêm, lúc nào cũng bận rộn nhận điện thoại truy hỏi từ cấp trên.
Tạ Kỳ Ngôn cũng không tránh khỏi việc bị kỷ luật theo chỉ thị của cấp trên khi trả lời phỏng vấn không thông qua phòng ngôn luận của cảnh cục. Đồng thời, cô còn phải chấp nhận giải trình liên tục với giới quan chức ở Tô Hàn.
Ngay khi tin tức vừa được lên sóng, cục diện diễn ra trên mạng xã hội cực kỳ hấp dẫn. Người bày tỏ hết lòng ngưỡng mộ vì sự dũng cảm của Tạ Kỳ Ngôn, người lại không ngớt tiếng cười chê đến cháu gái cưng nhà họ Tạ. Người độc miệng hơn bảo rằng Tạ Kỳ Ngôn hủy hoại hình tượng cảnh sát, danh xưng nữ cảnh sát toàn năng tự dân tình ca tụng cũng muốn thẳng tay đòi lại.
Một câu bỏ xuống gọi Tạ Kỳ Ngôn là bại hoại, hai câu công kích nói Tạ Kỳ Ngôn là kẻ ái nam, ái nữ, chẳng ra thể thống.
Rất nhiều bài báo và các thông tin tràn lan trên mạng xã hội một lời rồi một lời xâu xé, đào hết tin tức hẹn hò của Tạ Kỳ Ngôn. Trong một đêm, Tạ Kỳ Ngôn làm vỡ mộng nhiều thiếu gia giàu có, cũng thắp lên hy vọng với một vài người, cùng lúc cũng làm trò tiêu khiển trên bàn chuyện phiếm của vài gã đàn ông.
Nhưng đó là Tạ Kỳ Ngôn. Tạ Triết không cần biết Tạ Kỳ Ngôn làm gì ở bên ngoài nhưng đều sẽ làm ngơ không biết. Ông hiểu rằng Tạ Kỳ Ngôn là người rất có chừng mực. Tuy nhiên, loại chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của nhà họ Tạ, ông không thể làm ngơ.
Bằng quyền thế và tài lực của mình, Tạ Triết không khó ra sức áp chế các thông tin, những bài báo và tin tức trên mạng xã hội đều nhanh chóng bốc hơi. Có điều, Tạ Triết lại không tài nào truy quét hết những nhóm được lập nên để cập nhật các thông tin về Tạ Kỳ Ngôn cũng là có thêm những nhóm cười nhạo cháu gái nhà tài phiệt Tạ Triết.
"Ngôn Ngôn à? Có phải cháu nên giải thích cho ông biết chuyện gì không?"
"Cháu sẽ thẳng thắn nói chuyện với ông khi cháu về nhà vào cuối tuần này." Tạ Kỳ Ngôn thẳng thắn đáp lại hoài nghi của ông mình.
Sau khi cúp máy và nghe lời dặn dò của ông, Tạ Kỳ Ngôn thở dài một tiếng, rồi vác theo túi xách, lái xe đến Anh Châu.
Tình hình ở cảnh cục Ưu Đàm cũng chẳng khá hơn ở cục diện trên mạng xã hội là bao. Bàn làm việc ảm đảm vốn dĩ của Tạ Kỳ Ngôn mấy ngày nay lại tràn ngập hương sắc, hoa tươi nhộn nhịp đặt lên, quà cáp nhận nhiều không kể hết.
Mấy ngày liên tục đều từ người hâm mộ của Tạ Kỳ Ngôn gửi đến.
"Những bó bông này không bỏ đi được à? Chướng mắt thật đấy!" Hàn Hân Đình đột nhiên cau có khi nhìn thấy cảnh tượng đầy hoa thơm cỏ lạ diễn ra trên bàn làm việc của Tạ Kỳ Ngôn.
"Tạ Kỳ Ngôn không có lệnh bỏ đi, không ai dám bỏ đâu." Phương Tư Nhã rã rời đáp, có vẻ gần đây không nhiều công vụ, vui chơi có chút quá đà.
"Cậu ấy đâu?" Hàn Hân Đình sốt sắng hỏi.
Từ lúc ở Thành Đô đến nay, tin tức nổ ra lớn như vậy, Tạ Kỳ Ngôn nói tránh mặt thì sẽ tránh mặt triệt để. Mấy ngày nay, Tạ Kỳ Ngôn cũng không nhắn tin làm phiền, quả thật bản thân có chút nhớ rồi!
"Cậu ta đi mà cũng không báo với cô một tiếng sao?"
Phương Tư Nhã bắt được biểu cảm không hài lòng của Hàn Hân Đình, tự trong lòng cũng đã rõ câu trả lời, hơn nữa, Tạ Kỳ Ngôn còn tạo ra một chuyện lớn đến như vậy, còn không nhân cơ hội công kích tính khí cao ngạo của Hàn Hân Đình hay sao?
"Thật phiền ghê! Hoa ngày nào cũng gửi đến, tôi tưởng mỗi ngày mình đang đi làm ở vườn hoa chứ không phải sở cảnh sát đấy!"
Hàn Hân Đình cảm thán. Phương Tư Nhã cũng hết lòng chiều ý đáp ứng theo.
"Thế cô bỏ hết đi! Không cần chờ cậu ta cho phép, đằng nào cậu ta cũng sẽ nghe theo ý cô thôi!"
"Không cần bỏ! Tôi sẽ bảo người mang về nhà." Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên.
"Xin lỗi đã làm phiền mọi người mấy hôm nay." Tạ Kỳ Ngôn xuất hiện với vẻ ngoài rạng rỡ, thực sự trạng thái rất tốt như trong ký ức ở Thành Đô chưa từng có những tan vỡ rơi xuống.
"Cậu về rồi đấy à?" Phương Tư Nhã mừng rỡ nhìn Tạ Kỳ Ngôn.
"Ừ! Cũng phải về để làm việc mà." Tạ Kỳ Ngôn nhẹ nhàng đáp.
"Cậu đi đâu đấy!" Hàn Hân Đình không nhịn được, vốn cũng quên mất mình đã muốn phân rõ lằn ranh với Tạ Kỳ Ngôn.
"Nghỉ phép thôi!" Tạ Kỳ Ngôn không né tránh, đáp lại. Ánh mắt kiên định. Đó là cái cách cậu ta dùng để giao tiếp với những người bình thường. Thế phòng vệ.
Khi đội trọng án đang rộn ràng trò chuyện với Tạ Kỳ Ngôn, một cảnh viên nữ có vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt dễ nhìn, bất ngờ xuất hiện.
"Sếp Tạ!"
"Xin chào." Tạ Kỳ Ngôn lịch sự đáp lại.
"Cà phê Americano, có phải loại sếp thích không?" Cô nàng ánh mắt lanh lợi hướng về Tạ Kỳ Ngôn, tay không quên lắc nhẹ ly Americano.
"Đúng rồi!" Tạ Kỳ Ngôn có lẽ quen biết người này nên cũng không có ý định phản kháng.
"Vậy dành cho sếp, sếp uống ngon nhé!"
"Làm phiền rồi."
Tạ Kỳ Ngôn vui vẻ nhận ly cà phê từ nữ cảnh viên mà mình vẫn thường hay nói chuyện mỗi khi đến cảnh cục. Cô ấy là một trong những nữ tuần tra ở khu vực gần đây, cũng nhiều lần Tạ Kỳ Ngôn hết lời khen ngợi cô ấy trước mặt Lâm Chính.
"Sếp Tạ, có người tìm sếp."
Một người đàn ông mặc vest đen, tuổi trạc tứ tuần, khuôn mặt muôn phần an tĩnh, ông nối gót theo sau cảnh viên của cảnh cục.
"Có chuyện gì sao?"
"Chào cô Tạ!" Người đàn ông cúi người lễ phép.
"Chú Minh!" Tạ Kỳ Ngôn nhận ra người quen.
"Cô chủ muốn mời cô đến bữa tiệc thiện nguyện, không biết cô có nể mặt không?" Người đàn ông chậm rãi lấy từ trong túi áo chiếc thiệp mời, thái độ cung kính đưa đến Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn không rõ sức lan tỏa của thông tin kia tới đâu, nhưng nhân vật xuất hiện trong thiệp mời là cái tên rất quen thuộc. Đây là người cô có dịp trò chuyện khi tham dự buổi tiệc ở Thành Đô. Hơn nữa, tiểu thư Gia Hoa còn là người quen khi cả hai từng có cơ hội gặp gỡ nhau trong một số chuyện công tác thiện nguyện.
Tạ Kỳ Ngôn lễ phép nhận lấy.
"Tôi sẽ đích thân trả lời với cô chủ của chú."
Đối nhân trong giới thượng lưu, Tạ Kỳ Ngôn tuyệt đối nắm rõ. Việc đến các buổi tiệc cùng Tạ Triết từ khi còn nhỏ cũng chui rèn cho Tạ Kỳ Ngôn kỹ năng đánh giá nhạy bén trước những lời mời qua lại để kết thân. Do đó, cô hoàn toàn hiểu được đâu là những lời mời qua loa thừa thãi, đâu là những thịnh tình dành cho mình. Gia Hoa thuộc vế thứ hai.
Gia Hoa là cô gái nhà giàu đơn thuần, thích các công tác xã hội, nhỏ hơn Tạ Kỳ Ngôn vài tuổi và luôn dành sự ngưỡng mộ cho các chiến tích của Tạ Kỳ Ngôn, thậm chí, mỗi lần vụ án có Tạ Kỳ Ngôn tham gia được phá án thành công, Gia Hoa đều rất hào hứng gửi tin nhắn khen ngợi và ít quà tặng cho Tạ Kỳ Ngôn.
Bọn họ thường hay liên lạc, chỉ là Tạ Kỳ Ngôn chỉ xem Gia Hoa như một người bạn nhỏ của mình. Hầu hết nội dung trao đổi đều là các công tác xã hội. Đến khi tin tức về chuyện tình cảm của Tạ Kỳ Ngôn nổ ra, đề tài giữa họ mới càng trở nên cởi mở hơn.
Tạ Kỳ Ngôn nhận thức được sự thay đổi này là vì sao. Cô mang theo tâm trạng vô định của mình vào phòng nước của cảnh cục Ưu Đàm, đúng lúc, chạm phải Hàn Hân Đình đang pha cà phê.
"Cậu không uống sữa đặc mà?" Tạ Kỳ Ngôn nhắc nhở khi nhìn thấy Hàn Hân Đình đổ sữa vào ly cà phê nóng.
"Quan tâm à?"
"Thuận miệng thôi!" Tạ Kỳ Ngôn toan quay đi.
"Không đi có được không?" Hàn Hân Đình lại hỏi một chuyện hoàn toàn khác.
"Hả?" Tạ Kỳ Ngôn không hiểu.
"Lời mời!" Hàn Hân Đình không nhìn Tạ Kỳ Ngôn, cô giữ nguyên tư thế xoay lưng về phía Tạ Kỳ Ngôn, đôi tay vẫn chậm rãi khuấy cốc cà phê.
"Không làm phiền đến cậu."
Nói rồi Tạ Kỳ Ngôn nhanh chân, lẹ tay, rời khỏi phòng pha cà phê.
Trái tim làm bằng thịt mà, đâu phải cứ nói không có gì thì tuyệt nhiên sẽ không có gì. Hơn một tuần rời khỏi Anh Châu, chính mình tự thấy đã chuẩn bị đủ tốt để đối diện vậy mà chỉ cần nhìn thấy người đó, trong lòng lại rối đến loạn lên.
Rốt cuộc giả ngây, giả ngầu làm cái gì. Cả cơ thể của Tạ Kỳ Ngôn đồng loạt thở dài, cô sợ cứ như thế, mình lại đi quá giới hạn, chạy đến ôm lấy Hàn Hân Đình.
"Tạ Kỳ Ngôn, chết tiệt." Hàn Hân Đình lầm rầm khi Tạ Kỳ Ngôn rời đi, trái tim đột ngột bức bối khó tả, thật sự là muốn giết người.