Chương 56: Không nên đau lòng nữa
Khi tan sở, Hàn Hân Đình về lại biệt thự, nốc một vốc thuốc làm cả cơ thể cực kỳ khô khốc, bao nhiêu ly rượu tiếp sau đó cũng không cách gì làm trái tim cô bình tĩnh được. Hôm nay, Hàn Hân Đình cần phải ra ngoài. Da thịt dẫu sao vẫn là thứ giảm đau tốt hơn. Thay thế cũng được.
Cô chọn một chiếc suit ôm bó sát màu nâu, với phần cổ chữ V khoét sâu và khoe triệt để lợi thế hình thể thon gọn, không mỡ thừa của mình. Sau khi ngắm trong gương một lúc, quyết định tô thêm son đỏ, Hàn Hân Đình lái xe thẳng tới Q Bar.
Trước khi Bành Quốc Bân công khai thân phận của anh ta với Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình thật rất muốn duy mối quan hệ với Tạ Kỳ Ngôn, cũng chỉ muốn một mình con người ấy chạm vào cơ thể của mình nên Hàn Hân Đình thực sự đã lâu không ra ngoài. Dù vậy, cô vẫn là kẻ săn mồi quyến rũ.
Chỉ cần là Hàn Hân Đình, cô ấy tuyệt nhiên có cách trói tim người khác. Hàn Hân Đình chỉ cần xuất hiện đã có thể khiến nhiều kẻ chủ động chạy đến cống nạp thân mình, tùy nghi cho cô lựa chọn. Bà chủ Q Bar cũng rất vui vẻ khi gặp lại cố nhân.
"Lâu quá rồi mới được gặp em." Bà chủ niềm nở khi nhìn thấy Hàn Hân Đình, phong độ nhan sắc của Hàn Hân Đình quả nhiên vững như bàn thạch.
"Cũng cần phải làm cho người khác nhớ em chứ." Hàn Hân Đình vui vẻ, đôi tay thuần thục lấy ly rượu trên tay bà chủ rồi thoải mái tận hưởng thứ rượu ngọt đã lâu không nếm.
"Tất nhiên mọi người nhớ em rồi! Đến đây, chị giới thiệu vài người cho em."
Theo chân bà chủ, Hàn Hân Đình nhanh chóng gia nhập một nhóm người được khoác trên người với sực nứt mùi hương nước hoa đắt tiền, những trang phục cắt hở táo bạo để khoe hết sức hút của cơ thể. Quả nhiên, họ đến đây là muốn có thu hoạch. Tất cả nếu không phải hoa thơm cỏ lạ đều là những người có ánh mắt săn mồi sắc sảo.
Có điều tình cờ, bàn của Hàn Hân Đình lại cách bàn của Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã một rào chắn sắt. Dẫu vậy, ánh mắt của họ vừa vặn có thể quan sát nhất cử nhất động của nhau.
"Này, có cần đổi quán không?" Phương Tư Nhã mù mịt chưa rõ chuyện gì nhưng có thể thấy thái độ căng thẳng của Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình những ngày gần đây.
"Không cần! Chúng ta chưa uống hết bia mà." Tạ Kỳ Ngôn bình thản.
Sau tiếng "chang" chát tai của bàn bên kia gây chú ý, Tạ Kỳ Ngôn nhận ra Hàn Hân Đình đang cố tình chọc nguấy sức chịu đựng của mình khi liên tục chủ động tiếp rượu từ mấy cô nàng xung quanh, lại còn hào phóng để những bàn tay phóng hỏa từ các cô gái kia di chuyển trên cơ thể của mình.
Lẽ nào cô ấy không biết đang ở trong hang sói? Lẽ nào cô ấy không nhận ra những khát vọng đang chiếm hết lý trí của những người vây quanh mình? Lẽ nào cô không đọc ra ý muốn của họ khi thủ thỉ mấy cái lời dụ hoặc để đưa rượu ngọt vào tai?
Hàn Hân Đình hiểu nhưng trái tim cô chỉ nhìn thấy ánh mắt vừa quan tâm, vừa lo lắng vừa giận hờn của Tạ Kỳ Ngôn đang hướng về phía mình nên mới được nước làm tới.
Hàn Hân Đình không rõ mình đã uống hết bao nhiêu ly, bản thân cũng đã cố gắng bao nhiêu để những cô gái nhà giàu kia không trục lợi để mò mẫm vào cơ thể cô. Nhưng cô biết Tạ Kỳ Ngôn sẽ không để họ làm hại cô, chỉ cần Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn ngồi gần đó.
Lúc đó là 2 giờ sáng, Hàn Hân Đình không biết bản thân có thể trụ nổi tiếp không.
"Bà chủ à! Tính tiền bàn đó đi, đừng để cậu ấy uống nữa." Tạ Kỳ Ngôn lén kéo bà chủ ra ngoài rồi bảo.
Bà chủ Q Bar biết rõ thân thế của Tạ Kỳ Ngôn, hơn nữa, đây còn lại là cảnh sát nên mới không muốn day dưa. Lại còn có thêm Phương Tư Nhã, nếu cố chiều lòng đám con nhà giàu trong kia thì đúng là không biết chỗ mua quan tài, Phương Tư Nhã ắt sẽ dở tung Q Bar lên mà thôi.
Vì người ra mặt là Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã nên bà chủ Q Bar làm việc rất nhanh chóng. Đúng là người làm dịch vụ, bà rất tinh tường tìm cớ để giải tán bàn rượu của Hàn Hân Đình bằng cách giới thiệu vài mối hời cho đám cô gái nhà giàu. Dẫu sao, họ đến đây cũng chỉ có một mục đích, tiếp tục day dưa với Hàn Hân Đình cũng chỉ là thiệt hại thời gian mà có khi còn chẳng nhận được gì vì ai cũng biết rõ tính tình của Hàn Hân Đình.
Thành ra, bàn rượu kết thúc nhanh chóng, Hàn Hân Đình một nửa thở phào, một nửa mệt mỏi, đành phải ra về. Xem ra chọc nguấy Tạ Kỳ Ngôn như thế đủ rồi. Nhưng rượu mạnh luôn là thứ làm người ta mất đi lý trí.
Hàn Hân Đình hôm nay đã uống quá chén nên khi vừa ra khỏi Q Bar để đến bãi giữ xe thì cơ thể đã hoàn toàn không thể trụ vững. Đôi chân mỏi nhừ và đầu óc choáng váng ghì Hàn Hân Đình xuống mặt đất.
May mắn mà khoảnh khắc cơ thể cô đổ xuống, Tạ Kỳ Ngôn có mặt, rất nhanh khoác lên người cô chiếc áo khoác để đỡ và giữ ấm cho cô. Hàn Hân Đình được bao bọc hơi ấm mà bấy lâu nay nhung nhớ bao bọc, đầu óc cũng không còn phòng vệ mà ngã vào người đỡ lấy mình.
Mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc đến mê hoặc, cô nhớ Tạ Kỳ Ngôn như thế đã bao nhiêu ngày rồi.
"Sao lại để bản thân uống say như vậy?" Giọng điệu của Tạ Kỳ Ngôn không cao, không thấp như cố không để lộ ra sự lo lắng.
"Sao hả? Cậu thấy khó chịu không?"
"Số điện thoại của Bành Quốc Bân là số mấy, tôi gọi anh ta đưa cậu về."
"Đồ khốn này! Cậu muốn gì hả?" Hàn Hân Đình nghe thấy thế, liên tục đánh vào người của Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn rất biết chừng mực, tách đối phương ra, đỡ cô đứng vững rồi mới buông tay và quay sang nói với người bạn vẫn đang im lặng đứng bên cạnh.
"Tư Nhã à, đưa Hàn Hân Đình về nhà đi. Cậu ấy say thế này, còn lái xe thì không ổn đâu. Tôi đưa cậu địa chị của cậu ấy."
"Cậu đưa tôi về đi! Tại sao cậu để người khác đưa tôi về?" Hàn Hân Đình hét lên khi thấy Tạ Kỳ Ngôn giữ khoảng cách với mình, trong khi đó Phương Tư Nhã tiến gần Hàn Hân Đình thay chỗ Tạ Kỳ Ngôn.
"Cậu nên nhớ mình là người đã có hôn ước, thế này sẽ làm cho người ta đau lòng đó!" Tạ Kỳ Ngôn từ khi nào lại nói chuyện lạnh lùng như vậy, Phương Tư Nhã thực sự rất tò mò nhưng vẫn nghe theo lời nhờ cậy của Tạ Kỳ Ngôn. Cô nghĩ chuyện tình cảm người ngoài cũng không nên can thiệp quá.
"Còn cậu thì sao?" Hàn Hân Đình nức nở, rượu làm đầu óc cô thả lỏng đến mức không còn muốn giấu cảm xúc trước mặt người khác nữa.
"Không nên đau lòng nữa."
"Tạ Kỳ Ngôn."
"Cậu phải về nhà thôi! Phương Tư Nhã có xe nên sẽ đưa cậu về." Tạ Kỳ Ngôn nói rồi, quay lưng rời đi, Phương Tư Nhã tính đỡ lấy Hàn Hân Đình ra xe của mình.
"Tạ Kỳ Ngôn! Đứng lại đó cho tôi!"
"Mau nói cho tôi biết, tại sao lại tránh mặt tôi, rốt cuộc mấy cái lời cậu nói về mối quan hệ của chúng ta là gì chứ?"
"Hàn Hân Đình! Tôi và cậu, ngoài công việc, bây giờ không có quan hệ."
Vì đã lâu không uống nhiều như vậy, năng lượng của Hàn Hân Đình gần như bị rút cạn. Trong ký ức còn sót lại, Hàn Hân Đình nhớ mình đã ngã vào lòng Tạ Kỳ Ngôn, khoảnh khắc khi được hơi ấm của gỗ tuyết tùng che chở, cô nhớ mình đã rất bình an.
"Cậu ấy đưa mình về sao? Là cậu ấy sao?" Nghĩ đến đó, trong lòng Hàn Hân Đình cảm thấy hồ hởi.
Đúng là Tạ Kỳ Ngôn đã cùng Phương Tư Nhã đưa Hàn Hân Đình về nhà, nhưng Phương Tư Nhã mới là người đưa Hàn Hân Đình vào tận trong biệt thự rồi mới cùng Tạ Kỳ Ngôn rời đi. Từ đầu đến cuối, chỉ có Phương Tư Nhã chạm vào Hàn Hân Đình.
Thật sự rất đau đầu.
Hàn Hân Đình uể oải ngồi dậy, vệ sinh cá nhân và như thường ngày lại chọn chiếc siêu xe lái đến chỗ làm, mặc kệ hôm qua chiếc xe của cô vẫn còn ở Q Bar.
"Trưởng khoa Hàn, có người tìm chị."
Một cảnh viên sốt sắng chạy vào khi thấy xe của Hàn Hân Đình vừa đỗ vào bãi.
"Ai vậy?" Hàn Hân Đình thắc mắc khi vừa đặt chiếc túi xách của mình lên bàn, mọi người trong cảnh cục cũng nhanh chóng bật chế độ tò mò.
"Là anh đây! Có hoan nghênh anh không?" Bành Quốc Bân với nụ cười tỏa nắng cùng trang phục áo thun có cổ thanh lịch xuất hiện. Có vẻ anh chàng vẫn hay chào đón Hàn Hân Đình như thế mỗi khi họ gặp mặt.
Đúng là Ưu Đàm là nơi để làm việc của cảnh sát nhưng vì cũng xem từng quen biết, Bành Quốc Bân lại rất thoải mái khi trông thấy Tạ Kỳ Ngôn.
"Xin chào cô Kỳ Ngôn, thật vui vì được gặp cô ở đây!"
"Tôi cũng rất vui vì thấy anh ở đây." Tạ Kỳ Ngôn quả nhiên không phải kiểu người không biết xã giao.
"Tại sao anh lại đến đây!" Hàn Hân Đình chen ngang khi nhìn thấy rõ thái độ lạnh lùng của Tạ Kỳ Ngôn.
"Thật ngại quá, do bản thân không biết kiềm chế nên anh thấy nhớ hôn thê của mình." Bành Quốc Bân ngọt ngào đến độ những người xung quanh nghe thấy cũng không khỏi sâu răng, tiếng trầm trồ cũng đâu đó vang lên.
Không ngờ một đóa hoa kiều diễm, không ai đụng nổi như Hàn Hân Đình lại có một kẻ si tình dễ thương đến vậy.
"Anh đang làm nhiều cô gái ở đây ganh tị đó!" Tạ Kỳ Ngôn cong khóe miệng, đáp lại một cách hài hước.
"Chê cười rồi! Thật ra tôi đến vì muốn mạn phép xin cô Kỳ Ngôn đây cho hôn thê của tôi nghỉ một ngày có được không? Tôi muốn mượn cô ấy một chút." Bành Quốc Bân chân thành, Hàn Hân Đình cũng không biết nên xử trí cái miệng dẻo của tên này thế nào nữa.
"Trưởng khoa Hàn thật hạnh phúc, còn có cả hôn phu đến tận đây để xin nghỉ phép cơ đấy!" Giọng điệu chua chát thế này là sao chứ Tạ Kỳ Ngôn? Cả bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại không giỏi kiềm chế như thế.
"Vậy không biết có được không?"
"Trưởng khoa Hàn muốn đi, tôi sao có thể giữ chứ?" Tạ Kỳ Ngôn cắn chặt hàm dưới của mình, ánh mắt nhìn sang Hàn Hân Đình.
"Câu này có nghĩa là đồng ý phải không? Vậy tôi đưa Đình Đình đi đây." Bành Quốc Bân hớn hở, nắm lấy cổ tay của Hàn Hân Đình.
"Nhưng tôi chưa viết giấy, cậu vẫn để cho tôi nghỉ thế này à?" Hàn Hân Đình đột ngột không muốn đi.
"Giấy xin phép có thể bổ sung sau." Tạ Kỳ Ngôn khẳng định.
Không còn bị Tạ Kỳ Ngôn ngăn cản, Bành Quốc Bân lập tức kéo Hàn Hân Đình rời khỏi cảnh cục. Hôm đó, anh đã chuẩn bị rất nhiều lịch trình đặc biệt để lấy lòng Hàn Hân Đình, thậm chí, anh còn sắp xếp một buổi gặp gỡ dành cho Hàn Hân Đình với người nhà của mình. Một buổi tiệc nhỏ được tổ chức cách Tô Hàn chừng 40 phút đi xe, kéo dài đến tận khuya, những người thân thiết và bạn bè của Bành Quốc Bân đều có mặt.
"Sao anh lại không nói chúng ta sẽ đi gặp gia đình và bạn bè của anh chứ?"
"Chẳng qua là một bất ngờ mà thôi, anh cũng không muốn gây áp lực cho em."
"Em không có sự chuẩn bị gì, cảm thấy rất thất lễ."
"Em có mặt ở đây là điều tốt nhất rồi, đừng quá câu nệ, cứ thoải mái thôi, cứ tập xem họ là người nhà của em là được." Bành Quốc Bân nhỏ nhẹ, vỗ nhẹ bàn tay của Hàn Hân Đình như một lời khích lệ.
Hàn Hân Đình không rõ nguyên do gì lại có buổi tiệc này, chỉ biết rằng trong suốt buổi hôm đó, Bành Quốc Bân liên tục thể hiện những cử chỉ thân mật như muốn khẳng định tình cảm của họ trước mặt mọi người.
Điều đó, Hàn Hân Đình hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào. Bành Quốc Bân rất được lòng Hàn Học Kỳ, cũng là một chàng trai mà ông mình rất coi trọng tài năng, thậm chí hứa hẹn rất nhiều điều, Bành Quốc Bân lại đối đãi với Hàn Hân Đình vô cùng lễ độ, lịch thiệp, nhẹ nhàng và hoàn toàn không khiến cô cảm thấy khó chịu, hơn nữa, cũng có phần dung túng cho cô khi biết rõ cuộc sống bên ngoài của Hàn Hân Đình.
Cô không thích nhưng cũng không muốn làm mất mặt anh.
Đêm đó, Hàn Hân Đình không về lại biệt thự mà lưu lại tại nhà nghỉ của gia đình họ Bành nằm cách Tô Hàn hơn 40 phút đi xe.
Cô chọn một chiếc suit ôm bó sát màu nâu, với phần cổ chữ V khoét sâu và khoe triệt để lợi thế hình thể thon gọn, không mỡ thừa của mình. Sau khi ngắm trong gương một lúc, quyết định tô thêm son đỏ, Hàn Hân Đình lái xe thẳng tới Q Bar.
Trước khi Bành Quốc Bân công khai thân phận của anh ta với Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình thật rất muốn duy mối quan hệ với Tạ Kỳ Ngôn, cũng chỉ muốn một mình con người ấy chạm vào cơ thể của mình nên Hàn Hân Đình thực sự đã lâu không ra ngoài. Dù vậy, cô vẫn là kẻ săn mồi quyến rũ.
Chỉ cần là Hàn Hân Đình, cô ấy tuyệt nhiên có cách trói tim người khác. Hàn Hân Đình chỉ cần xuất hiện đã có thể khiến nhiều kẻ chủ động chạy đến cống nạp thân mình, tùy nghi cho cô lựa chọn. Bà chủ Q Bar cũng rất vui vẻ khi gặp lại cố nhân.
"Lâu quá rồi mới được gặp em." Bà chủ niềm nở khi nhìn thấy Hàn Hân Đình, phong độ nhan sắc của Hàn Hân Đình quả nhiên vững như bàn thạch.
"Cũng cần phải làm cho người khác nhớ em chứ." Hàn Hân Đình vui vẻ, đôi tay thuần thục lấy ly rượu trên tay bà chủ rồi thoải mái tận hưởng thứ rượu ngọt đã lâu không nếm.
"Tất nhiên mọi người nhớ em rồi! Đến đây, chị giới thiệu vài người cho em."
Theo chân bà chủ, Hàn Hân Đình nhanh chóng gia nhập một nhóm người được khoác trên người với sực nứt mùi hương nước hoa đắt tiền, những trang phục cắt hở táo bạo để khoe hết sức hút của cơ thể. Quả nhiên, họ đến đây là muốn có thu hoạch. Tất cả nếu không phải hoa thơm cỏ lạ đều là những người có ánh mắt săn mồi sắc sảo.
Có điều tình cờ, bàn của Hàn Hân Đình lại cách bàn của Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã một rào chắn sắt. Dẫu vậy, ánh mắt của họ vừa vặn có thể quan sát nhất cử nhất động của nhau.
"Này, có cần đổi quán không?" Phương Tư Nhã mù mịt chưa rõ chuyện gì nhưng có thể thấy thái độ căng thẳng của Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình những ngày gần đây.
"Không cần! Chúng ta chưa uống hết bia mà." Tạ Kỳ Ngôn bình thản.
Sau tiếng "chang" chát tai của bàn bên kia gây chú ý, Tạ Kỳ Ngôn nhận ra Hàn Hân Đình đang cố tình chọc nguấy sức chịu đựng của mình khi liên tục chủ động tiếp rượu từ mấy cô nàng xung quanh, lại còn hào phóng để những bàn tay phóng hỏa từ các cô gái kia di chuyển trên cơ thể của mình.
Lẽ nào cô ấy không biết đang ở trong hang sói? Lẽ nào cô ấy không nhận ra những khát vọng đang chiếm hết lý trí của những người vây quanh mình? Lẽ nào cô không đọc ra ý muốn của họ khi thủ thỉ mấy cái lời dụ hoặc để đưa rượu ngọt vào tai?
Hàn Hân Đình hiểu nhưng trái tim cô chỉ nhìn thấy ánh mắt vừa quan tâm, vừa lo lắng vừa giận hờn của Tạ Kỳ Ngôn đang hướng về phía mình nên mới được nước làm tới.
Hàn Hân Đình không rõ mình đã uống hết bao nhiêu ly, bản thân cũng đã cố gắng bao nhiêu để những cô gái nhà giàu kia không trục lợi để mò mẫm vào cơ thể cô. Nhưng cô biết Tạ Kỳ Ngôn sẽ không để họ làm hại cô, chỉ cần Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn ngồi gần đó.
Lúc đó là 2 giờ sáng, Hàn Hân Đình không biết bản thân có thể trụ nổi tiếp không.
"Bà chủ à! Tính tiền bàn đó đi, đừng để cậu ấy uống nữa." Tạ Kỳ Ngôn lén kéo bà chủ ra ngoài rồi bảo.
Bà chủ Q Bar biết rõ thân thế của Tạ Kỳ Ngôn, hơn nữa, đây còn lại là cảnh sát nên mới không muốn day dưa. Lại còn có thêm Phương Tư Nhã, nếu cố chiều lòng đám con nhà giàu trong kia thì đúng là không biết chỗ mua quan tài, Phương Tư Nhã ắt sẽ dở tung Q Bar lên mà thôi.
Vì người ra mặt là Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã nên bà chủ Q Bar làm việc rất nhanh chóng. Đúng là người làm dịch vụ, bà rất tinh tường tìm cớ để giải tán bàn rượu của Hàn Hân Đình bằng cách giới thiệu vài mối hời cho đám cô gái nhà giàu. Dẫu sao, họ đến đây cũng chỉ có một mục đích, tiếp tục day dưa với Hàn Hân Đình cũng chỉ là thiệt hại thời gian mà có khi còn chẳng nhận được gì vì ai cũng biết rõ tính tình của Hàn Hân Đình.
Thành ra, bàn rượu kết thúc nhanh chóng, Hàn Hân Đình một nửa thở phào, một nửa mệt mỏi, đành phải ra về. Xem ra chọc nguấy Tạ Kỳ Ngôn như thế đủ rồi. Nhưng rượu mạnh luôn là thứ làm người ta mất đi lý trí.
Hàn Hân Đình hôm nay đã uống quá chén nên khi vừa ra khỏi Q Bar để đến bãi giữ xe thì cơ thể đã hoàn toàn không thể trụ vững. Đôi chân mỏi nhừ và đầu óc choáng váng ghì Hàn Hân Đình xuống mặt đất.
May mắn mà khoảnh khắc cơ thể cô đổ xuống, Tạ Kỳ Ngôn có mặt, rất nhanh khoác lên người cô chiếc áo khoác để đỡ và giữ ấm cho cô. Hàn Hân Đình được bao bọc hơi ấm mà bấy lâu nay nhung nhớ bao bọc, đầu óc cũng không còn phòng vệ mà ngã vào người đỡ lấy mình.
Mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc đến mê hoặc, cô nhớ Tạ Kỳ Ngôn như thế đã bao nhiêu ngày rồi.
"Sao lại để bản thân uống say như vậy?" Giọng điệu của Tạ Kỳ Ngôn không cao, không thấp như cố không để lộ ra sự lo lắng.
"Sao hả? Cậu thấy khó chịu không?"
"Số điện thoại của Bành Quốc Bân là số mấy, tôi gọi anh ta đưa cậu về."
"Đồ khốn này! Cậu muốn gì hả?" Hàn Hân Đình nghe thấy thế, liên tục đánh vào người của Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn rất biết chừng mực, tách đối phương ra, đỡ cô đứng vững rồi mới buông tay và quay sang nói với người bạn vẫn đang im lặng đứng bên cạnh.
"Tư Nhã à, đưa Hàn Hân Đình về nhà đi. Cậu ấy say thế này, còn lái xe thì không ổn đâu. Tôi đưa cậu địa chị của cậu ấy."
"Cậu đưa tôi về đi! Tại sao cậu để người khác đưa tôi về?" Hàn Hân Đình hét lên khi thấy Tạ Kỳ Ngôn giữ khoảng cách với mình, trong khi đó Phương Tư Nhã tiến gần Hàn Hân Đình thay chỗ Tạ Kỳ Ngôn.
"Cậu nên nhớ mình là người đã có hôn ước, thế này sẽ làm cho người ta đau lòng đó!" Tạ Kỳ Ngôn từ khi nào lại nói chuyện lạnh lùng như vậy, Phương Tư Nhã thực sự rất tò mò nhưng vẫn nghe theo lời nhờ cậy của Tạ Kỳ Ngôn. Cô nghĩ chuyện tình cảm người ngoài cũng không nên can thiệp quá.
"Còn cậu thì sao?" Hàn Hân Đình nức nở, rượu làm đầu óc cô thả lỏng đến mức không còn muốn giấu cảm xúc trước mặt người khác nữa.
"Không nên đau lòng nữa."
"Tạ Kỳ Ngôn."
"Cậu phải về nhà thôi! Phương Tư Nhã có xe nên sẽ đưa cậu về." Tạ Kỳ Ngôn nói rồi, quay lưng rời đi, Phương Tư Nhã tính đỡ lấy Hàn Hân Đình ra xe của mình.
"Tạ Kỳ Ngôn! Đứng lại đó cho tôi!"
"Mau nói cho tôi biết, tại sao lại tránh mặt tôi, rốt cuộc mấy cái lời cậu nói về mối quan hệ của chúng ta là gì chứ?"
"Hàn Hân Đình! Tôi và cậu, ngoài công việc, bây giờ không có quan hệ."
Vì đã lâu không uống nhiều như vậy, năng lượng của Hàn Hân Đình gần như bị rút cạn. Trong ký ức còn sót lại, Hàn Hân Đình nhớ mình đã ngã vào lòng Tạ Kỳ Ngôn, khoảnh khắc khi được hơi ấm của gỗ tuyết tùng che chở, cô nhớ mình đã rất bình an.
"Cậu ấy đưa mình về sao? Là cậu ấy sao?" Nghĩ đến đó, trong lòng Hàn Hân Đình cảm thấy hồ hởi.
Đúng là Tạ Kỳ Ngôn đã cùng Phương Tư Nhã đưa Hàn Hân Đình về nhà, nhưng Phương Tư Nhã mới là người đưa Hàn Hân Đình vào tận trong biệt thự rồi mới cùng Tạ Kỳ Ngôn rời đi. Từ đầu đến cuối, chỉ có Phương Tư Nhã chạm vào Hàn Hân Đình.
Thật sự rất đau đầu.
Hàn Hân Đình uể oải ngồi dậy, vệ sinh cá nhân và như thường ngày lại chọn chiếc siêu xe lái đến chỗ làm, mặc kệ hôm qua chiếc xe của cô vẫn còn ở Q Bar.
"Trưởng khoa Hàn, có người tìm chị."
Một cảnh viên sốt sắng chạy vào khi thấy xe của Hàn Hân Đình vừa đỗ vào bãi.
"Ai vậy?" Hàn Hân Đình thắc mắc khi vừa đặt chiếc túi xách của mình lên bàn, mọi người trong cảnh cục cũng nhanh chóng bật chế độ tò mò.
"Là anh đây! Có hoan nghênh anh không?" Bành Quốc Bân với nụ cười tỏa nắng cùng trang phục áo thun có cổ thanh lịch xuất hiện. Có vẻ anh chàng vẫn hay chào đón Hàn Hân Đình như thế mỗi khi họ gặp mặt.
Đúng là Ưu Đàm là nơi để làm việc của cảnh sát nhưng vì cũng xem từng quen biết, Bành Quốc Bân lại rất thoải mái khi trông thấy Tạ Kỳ Ngôn.
"Xin chào cô Kỳ Ngôn, thật vui vì được gặp cô ở đây!"
"Tôi cũng rất vui vì thấy anh ở đây." Tạ Kỳ Ngôn quả nhiên không phải kiểu người không biết xã giao.
"Tại sao anh lại đến đây!" Hàn Hân Đình chen ngang khi nhìn thấy rõ thái độ lạnh lùng của Tạ Kỳ Ngôn.
"Thật ngại quá, do bản thân không biết kiềm chế nên anh thấy nhớ hôn thê của mình." Bành Quốc Bân ngọt ngào đến độ những người xung quanh nghe thấy cũng không khỏi sâu răng, tiếng trầm trồ cũng đâu đó vang lên.
Không ngờ một đóa hoa kiều diễm, không ai đụng nổi như Hàn Hân Đình lại có một kẻ si tình dễ thương đến vậy.
"Anh đang làm nhiều cô gái ở đây ganh tị đó!" Tạ Kỳ Ngôn cong khóe miệng, đáp lại một cách hài hước.
"Chê cười rồi! Thật ra tôi đến vì muốn mạn phép xin cô Kỳ Ngôn đây cho hôn thê của tôi nghỉ một ngày có được không? Tôi muốn mượn cô ấy một chút." Bành Quốc Bân chân thành, Hàn Hân Đình cũng không biết nên xử trí cái miệng dẻo của tên này thế nào nữa.
"Trưởng khoa Hàn thật hạnh phúc, còn có cả hôn phu đến tận đây để xin nghỉ phép cơ đấy!" Giọng điệu chua chát thế này là sao chứ Tạ Kỳ Ngôn? Cả bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại không giỏi kiềm chế như thế.
"Vậy không biết có được không?"
"Trưởng khoa Hàn muốn đi, tôi sao có thể giữ chứ?" Tạ Kỳ Ngôn cắn chặt hàm dưới của mình, ánh mắt nhìn sang Hàn Hân Đình.
"Câu này có nghĩa là đồng ý phải không? Vậy tôi đưa Đình Đình đi đây." Bành Quốc Bân hớn hở, nắm lấy cổ tay của Hàn Hân Đình.
"Nhưng tôi chưa viết giấy, cậu vẫn để cho tôi nghỉ thế này à?" Hàn Hân Đình đột ngột không muốn đi.
"Giấy xin phép có thể bổ sung sau." Tạ Kỳ Ngôn khẳng định.
Không còn bị Tạ Kỳ Ngôn ngăn cản, Bành Quốc Bân lập tức kéo Hàn Hân Đình rời khỏi cảnh cục. Hôm đó, anh đã chuẩn bị rất nhiều lịch trình đặc biệt để lấy lòng Hàn Hân Đình, thậm chí, anh còn sắp xếp một buổi gặp gỡ dành cho Hàn Hân Đình với người nhà của mình. Một buổi tiệc nhỏ được tổ chức cách Tô Hàn chừng 40 phút đi xe, kéo dài đến tận khuya, những người thân thiết và bạn bè của Bành Quốc Bân đều có mặt.
"Sao anh lại không nói chúng ta sẽ đi gặp gia đình và bạn bè của anh chứ?"
"Chẳng qua là một bất ngờ mà thôi, anh cũng không muốn gây áp lực cho em."
"Em không có sự chuẩn bị gì, cảm thấy rất thất lễ."
"Em có mặt ở đây là điều tốt nhất rồi, đừng quá câu nệ, cứ thoải mái thôi, cứ tập xem họ là người nhà của em là được." Bành Quốc Bân nhỏ nhẹ, vỗ nhẹ bàn tay của Hàn Hân Đình như một lời khích lệ.
Hàn Hân Đình không rõ nguyên do gì lại có buổi tiệc này, chỉ biết rằng trong suốt buổi hôm đó, Bành Quốc Bân liên tục thể hiện những cử chỉ thân mật như muốn khẳng định tình cảm của họ trước mặt mọi người.
Điều đó, Hàn Hân Đình hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào. Bành Quốc Bân rất được lòng Hàn Học Kỳ, cũng là một chàng trai mà ông mình rất coi trọng tài năng, thậm chí hứa hẹn rất nhiều điều, Bành Quốc Bân lại đối đãi với Hàn Hân Đình vô cùng lễ độ, lịch thiệp, nhẹ nhàng và hoàn toàn không khiến cô cảm thấy khó chịu, hơn nữa, cũng có phần dung túng cho cô khi biết rõ cuộc sống bên ngoài của Hàn Hân Đình.
Cô không thích nhưng cũng không muốn làm mất mặt anh.
Đêm đó, Hàn Hân Đình không về lại biệt thự mà lưu lại tại nhà nghỉ của gia đình họ Bành nằm cách Tô Hàn hơn 40 phút đi xe.