Chương 54: Đối tượng theo đuổi là con gái
Hàn Hân Đình hốt hoảng khi nhận ra người đang đứng trò chuyện cùng Bành Quốc Bân lại là Tạ Kỳ Ngôn.
“Tạ Kỳ Ngôn!”
Cô đã thấy Tạ Kỳ Ngôn hấp dẫn như thế này là khi nào nhỉ?
Mùi hương mê người của gỗ tuyết tùng luôn biết cách làm trái tim cô thổn thức, lại được nhân gấp đôi khi phủ lên thân người thanh mảnh, cuốn hút, lối trang điểm sắc sảo nhưng không kém phần mới mẻ của Tạ Kỳ Ngôn.
Hàn Hân Đình không dám chớp mắt.
“Tôi quên cậu là người họ Hàn.” Tạ Kỳ Ngôn thốt lên khi Hàn Hân Đình tiến tới.
“Xinh đẹp như thế để làm gì nhỉ?” Hàn Hân Đình thoáng chốc lầm rầm.
“Hả?” Tạ Kỳ Ngôn lại không dám tin vào những gì tai mình nghe thấy.
“Có lẽ hôn thê của tôi cũng không khỏi choáng ngợp bởi nhan sắc của cô Kỳ Ngôn đây.” Bành Quốc Bân rất nhanh trí kéo tay của Hàn Hân Đình, khoác lên cánh tay mình, giải vây không khí kỳ lạ khi hai người gặp nhau.
Hàn Hân Đình bị hành động thân mật của Bành Quốc Bân áp đến mà không kịp phản kháng. Do đầu óc chỉ chăm chăm nhìn vào biểu cảm của Tạ Kỳ Ngôn, rõ ràng Tạ Kỳ Ngôn không vui.
“Cô chủ! Ông chủ đang tìm cô.” Lão Bính vội vàng chạy đến khi phát hiện cô chủ của mình.
“Được rồi!”
“Xin lỗi, rất vui vì gặp cả hai người ở đây. Tôi đi trước.”
Nếu trái tim mình không nghĩ gì là nói dối. Khoảnh khắc Bành Quốc Bân giới thiệu là hôn phu của Hàn Hân Đình đến lúc cả hai tự nhiên khoác lấy tay nhau, Tạ Kỳ Ngôn có cứng rắn đến mấy làm sao mà tránh bản thân không loạn.
Ánh mắt ủ rũ lúc Tạ Kỳ Ngôn quay đi, Hàn Hân Đình tuyệt đối ghi khắc.
“Anh nói gì với cô ấy vậy?” Hàn Hân Đình nghiêm nghị nhìn Bành Quốc Bân khi chỉ còn hai người.
“Giới thiệu anh là hôn phu của em thôi.”
Hàn Hân Đình thở dài, trong trái tim run rẩy gọi khẽ tên Tạ Kỳ Ngôn. Từng chữ đều thấy đau lòng.
Lúc này, theo sự hướng dẫn của lão Bính, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng hòa nhập vào nhóm bạn của ông mình.
“Cháu ngoan!” Tạ Triết vui vẻ nhìn ngắm Tạ Kỳ Ngôn.
“Để ông giới thiệu một số bạn của ông cho cháu làm quen, sau này có dịp gặp cũng không bỡ ngỡ.”
Bạn của Tạ Triết nếu không phải là phú hào bậc nhất cũng là những người quyền cao chức trọng trong bộ máy chính phủ.
“Thì ra đây là người đã phá nhiều án lớn gần đây, còn là nữ cảnh sát được dân mạng lập hẳn trang riêng.” Người đàn ông có nét mặt nghiêm nghị cười xòa khi gặp Tạ Kỳ Ngôn.
“Cảm ơn cảnh ti trưởng đã quan tâm.” Tạ Kỳ Ngôn biết
“Cháu gái của ngài đúng là tinh anh trong tinh anh. Báo chí có nhiều lời tuyên dương, tuổi trẻ mà tài giỏi đến vậy, thật đáng ngưỡng mộ.”
Người vừa dành lời khen ngợi chính là thư ký bộ trưởng mà bản thân Tạ Kỳ Ngôn nghĩ rằng nếu chỉ đội trưởng đội trọng án của một vùng đất xa xôi như Tô Hàn có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội trò chuyện.
“Đội của cháu cũng đều là tinh anh, cố gắng làm tròn chức trách.” Tạ Kỳ Ngôn không quên nhắc về cảnh cục Ưu Đàm dù thừa biết những lời khen thốt ra từ miệng họ chỉ vì mình là cháu gái Tạ Triết.
“Tuần sau về nhà ăn cơm đi.” Tạ Triết yêu chiều nhìn Tạ Kỳ Ngôn khi chỉ còn hai ông cháu uống rượu.
“Tuần sau cháu có việc, cháu không thể hứa với ông.”
“Có canh nấm cháu thích cũng có món gà cháu thích.”
“Cháu sẽ cố nhưng cháu nghĩ cháu không có nhiều thời gian lắm.” Tạ Kỳ Ngôn kiên định, toan quay bước đi.
“Không có thời gian đến nỗi không muốn ăn với ông một bữa sao?” Tạ Triết trì giọng xuống, thật sự đã lâu rồi cả hai chưa có dịp trò chuyện đến quá 10 câu.
“Ba hôm nữa, cháu có dịp lên lại Thành Đô, cháu cũng chưa có lịch trình nào khác.”
Một câu của Tạ Kỳ Ngôn khiến Tạ Triết không giấu vui mừng. Chưa lúc nào người xung quanh lại trông thấy khuôn mặt thả lỏng như thế của Tạ Triết, rượu vang chát đến mấy mà ông vẫn thấy như đang uống mật vào lòng.
Tạ Kỳ Ngôn không thích về nhà, càng không muốn làm khó ông mình.
Từ lúc gặp Hàn Hân Đình, trong mắt Tạ Kỳ Ngôn mà nói nữa tiệc ngột ngạt, thật sự rất ngột ngạt.
Lúc biết được hôn phu của Hàn Hân Đình, càng nhìn thấy Bành Quốc Bân thân thiết với người họ Hàn đến nỗi không rời chiếc tay vòng qua eo Hàn Hân Đình, đĩnh đạc tiếp rượu từng người, Tạ Kỳ Ngôn cảm giác như chân mình đang đứng trên bờ vực, trượt chân là có thể rơi.
Trong khi Tạ Kỳ Ngôn đứng nép mình một góc trong bữa tiệc uống rượu, một phụ nữ lạ mặt với nụ cười niềm nở bước đến.
“Xin chào cô Kỳ Ngôn!”
“Cô là…?”
“Phóng viên báo Tốc Độ. Không ngờ có thể gặp gỡ được người đang rất nổi tiếng trên mạng với thành tích anh dũng như cô Tạ đây!”
“Cảm ơn quá khen, bảo vệ nhân dân là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi.”
“Hôm trước, bên văn phòng chúng tôi gửi thư mời để xin phỏng vấn cô Kỳ Ngôn nhưng hình như đã bị phớt lờ thì phải.” Nữ phóng viên khéo léo gợi chuyện.
“Thành thật cảnh sát chúng tôi đều không giỏi trong việc trả lời báo chí nên sẽ có phòng truyền thông lo liệu mọi chuyện cho chúng tôi.”
“Chắc là chúng tôi cần phải làm nhiều hơn để được mời cô Kỳ Ngôn đến rồi.”
“Không dám ạ.”
“Nhưng mà hữu duyên như vậy hay cho tôi hỏi một câu có được không?”
“Nếu không liên quan đến công việc của chúng tôi, hoặc tôi có thể trả lời đuôc, tôi nghĩ tôi cũng không phải là người không biết điều.”
“Cô Kỳ Ngôn đây rất xinh đẹp, chính xác là một phú nhị đại tài năng, lúc nãy tôi thấy cũng rất nhiều người đến mời rượu, tôi còn nghe mọi người còn không ngớt lời khen ngợi cô Kỳ Ngôn đây. Không lẽ cô không định cho các chàng trai cơ hội bên cạnh cô à?”
“Tôi đã có đối tượng rồi!” Tạ Kỳ Ngôn nhấp ngụm rượu, vui vẻ trả lời.
“Thật sao? Thành thật chúc mừng cô.” Ánh mắt người phóng viên đột nhiên sáng rực, ít nhất tít báo ngày mai cũng đã có chủ đề.
“Thiếu gia nhà nào lại có diễm phúc như vậy chứ.”
“Đối tượng theo đuổi của tôi là con gái!” Tạ Kỳ Ngôn lần này cao hứng quá rồi!
Có lẽ vị phóng viên không thể tin món hời từ trên trời rơi xuống lúc này. Tạ Kỳ Ngôn thích con gái chắc chắn sẽ là đề tài cực kỳ hấp dẫn, dẫu sao cô ấy cũng xuất thân từ gia đình tài phiệt lại còn là tinh anh trong cảnh sát.
Chỉ một bữa tiệc rượu đã có thể mang được tin sốt dẻo về nhà.
Ngược lại, Tạ Kỳ Ngôn không phải không biết câu chuyện mình nói ra sẽ trở thành mồi ngon của báo chí, cũng hiểu nếu chuyện này bùng phát thì sẽ ảnh hưởng đến Tạ gia và Ưu Đàm. Nhưng vì Tạ Kỳ Ngôn làm người luôn ngay thẳng, chuyện tình cảm càng không phải chuyện gì xấu hổ mà phải mang giấu đi.
Hơn nữa, hôm nay, tình cảm bùng nổ đến đau lòng như vậy, giấu cái gì chứ?
Từ lúc vị phóng viên hớn hở mang theo tin nóng rời đi, Tạ Kỳ Ngôn thực sự không nhớ mình đã đứng ở góc, uống hết bao nhiêu ly rượu. Chỉ nhớ rằng giữa một đám tiệc nhộn nhịp, tiếng người nhộn nhạo khắp nơi cùng mùi hương nước hoa sực nứt của đám nhà giàu, thứ Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận chỉ là một trái tim nặng nề và hơi men chiếm đặc khoang mũi.
“Cô chủ! Có cần tôi đưa cô chủ về nhà không?” Lão Bính lo lắng đến gần khi quan sát Tạ Kỳ Ngôn liên tục uống rượu.
“Không cần đâu! Tôi tự về được rồi.” Đúng là Tạ Kỳ Ngôn có chút choáng đầu.
“Cô chủ uống nhiều rồi, không thể tự lái xe được, để tôi sắp xếp người đưa cô chủ về.” Không phải lão Bính không nghe được mùi rượu nồng nặc toát ra từ người của Tạ Kỳ Ngôn.
“Được rồi! Vậy dìu tôi ra ngoài đi!”
Lão Bính làm việc rất nhanh chóng, sắp xếp cho Tạ Kỳ Ngôn rời khỏi bữa tiệc trong tình trạng đầy hơi men mà vẫn không lọt vào bất kỳ ống kính phóng viên nào. Ngay khi căn dặn thuộc hạ đưa Tạ Kỳ Ngôn về biệt thự của Tạ gia thì lão Bính vội vàng quay vào trong.
“Khoan về đã! Chờ một chút!” Tạ Kỳ Ngôn mệt mỏi ra lệnh cho người tài xế khi thấy anh chàng đang chuẩn bị đề máy.
“Cô chủ?” Anh tài xế lộ vẻ khó hiểu, hớt hải quay sang nhìn Tạ Kỳ Ngôn với vẻ mặt lo lắng.
“Cứ chờ một chút đi!” Tạ Kỳ Ngôn là người có ý thức mạnh mẽ, ngay cả khi rượu vẫn đang chiếm đặc đầu óc, Tạ Kỳ Ngôn vẫn rất tường tận phân phó.
Như đúng Tạ Kỳ Ngôn dự liệu, không lâu sau khi mời rời khỏi bữa tiệc, Hàn Hân Đình cũng rời đi, chỉ có điều cô ấy đi cùng xe của Bành Quốc Bân.
“Mau theo dõi chiếc xe đó đi!” Tạ Kỳ Ngôn ra lệnh cho người tài xế.
Dưới trướng của lão Bính, nếu không phải là những tinh anh từng được đào tạo ở môi trường khắc nghiệt thì là những cá nhân nhận được sự đào tạo nghiêm ngặt. Từ võ nghệ, điều tra đến theo dõi, không kỹ năng nào không thông thạo.
Vì vậy, không khó để người tài xế thoát khỏi sự phát hiện của đối phương và thành công bám đuôi đến khu biệt thự cá nhân được Hàn Học Kỳ mua riêng cho Hàn Hân Đình. Có vẻ hôm nay cô ấy không trở về Hàn gia.
Chiếc xe của Hàn Hân Đình vẫn còn nổ máy, không lâu sau, Bành Quốc Bân và Hàn Hân Đình đều bước ra khỏi xe. Bành Quốc Bân quả là một chàng trai anh tuấn, lịch thiệp. Trong mắt Tạ Kỳ Ngôn, Bành Quốc Bân luôn giữ thái độ chừng mực, nhẹ nhàng đối với Hàn Hân Đình. Trước mặt người khác hay ở riêng, anh chưa bao giờ quá phận.
Nhưng có vẻ hôm nay có chút hơi men trong người, Bành Quốc Bân mới có cái gan ôm chặt eo Hàn Hân Đình, kéo cô ấy sát về phía mình, trao một cái ôm ấm áp thay cho một lời chia tay. Hàn Hân Đình cũng dường như không phản kháng.
Lúc sau, Bành Quốc Bân mới lên xe đi về. Khi xe chở Bành Quốc Bân rời đi, Hàn Hân Đình đột ngột thở hắt một tiếng, sắc mặt tươi vui ban nãy cũng nhanh chóng trôi đi.
Cô ấy không muốn xa người này hay sao? Tạ Kỳ Ngôn thầm nghĩ, vội vàng ra lệnh cho người tài xế chờ mình bên ngoài rồi chạy đến cổng biệt thự đang chưa khép hết hẳn, thân thủ nhanh gọn lẻn vào.
Hàn Hân Đình hoàn toàn không biết Tạ Kỳ Ngôn bám đuôi mình. Tạ Kỳ Ngôn cũng hoàn toàn không biết vì sao chính mình lại có thể phá vỡ một quy tắc cơ bản như thế.
Khoảnh khắc Tạ Kỳ Ngôn lẻn theo cổng biệt thự sắp khép vào nhà, Hàn Hân Đình vẫn nghĩ rằng cả căn biệt thự rộng lớn này chỉ có một mình.
Rốt cuộc đã không còn những ánh mắt dò xét, không còn những kỳ vọng về danh xưng con cháu Hàn gia đặt trên vai mình, không còn những nụ cười để cố lấy lòng người này người nọ để làm hài lòng Hàn Học Kỳ.
Hàn Hân Đình cuối cùng cũng an tâm bỏ xuống hết lớp phòng thủ cứng nhắc của mình. Cô ung dung thả khóa kéo, cởi xuống chiếc áo dạ hội để lộ hết phần nội y màu trắng với phong cách phối ren mỏng, vừa vặn phô bày triệt để thấy mạnh hình thể của Hàn Hân Đình
“Giá mà cậu ấy…!” Hàn Hân Đình lầm rầm rồi thở dài, ánh mắt đổ vỡ của Tạ Kỳ Ngôn trong bữa tiệc là thứ mà cô không tài nào dứt ra nổi.
“Hàn Hân Đình.” Tạ Kỳ Ngôn đột ngột lên tiếng.
“Kỳ Ngôn!”
“Tạ Kỳ Ngôn!”
Cô đã thấy Tạ Kỳ Ngôn hấp dẫn như thế này là khi nào nhỉ?
Mùi hương mê người của gỗ tuyết tùng luôn biết cách làm trái tim cô thổn thức, lại được nhân gấp đôi khi phủ lên thân người thanh mảnh, cuốn hút, lối trang điểm sắc sảo nhưng không kém phần mới mẻ của Tạ Kỳ Ngôn.
Hàn Hân Đình không dám chớp mắt.
“Tôi quên cậu là người họ Hàn.” Tạ Kỳ Ngôn thốt lên khi Hàn Hân Đình tiến tới.
“Xinh đẹp như thế để làm gì nhỉ?” Hàn Hân Đình thoáng chốc lầm rầm.
“Hả?” Tạ Kỳ Ngôn lại không dám tin vào những gì tai mình nghe thấy.
“Có lẽ hôn thê của tôi cũng không khỏi choáng ngợp bởi nhan sắc của cô Kỳ Ngôn đây.” Bành Quốc Bân rất nhanh trí kéo tay của Hàn Hân Đình, khoác lên cánh tay mình, giải vây không khí kỳ lạ khi hai người gặp nhau.
Hàn Hân Đình bị hành động thân mật của Bành Quốc Bân áp đến mà không kịp phản kháng. Do đầu óc chỉ chăm chăm nhìn vào biểu cảm của Tạ Kỳ Ngôn, rõ ràng Tạ Kỳ Ngôn không vui.
“Cô chủ! Ông chủ đang tìm cô.” Lão Bính vội vàng chạy đến khi phát hiện cô chủ của mình.
“Được rồi!”
“Xin lỗi, rất vui vì gặp cả hai người ở đây. Tôi đi trước.”
Nếu trái tim mình không nghĩ gì là nói dối. Khoảnh khắc Bành Quốc Bân giới thiệu là hôn phu của Hàn Hân Đình đến lúc cả hai tự nhiên khoác lấy tay nhau, Tạ Kỳ Ngôn có cứng rắn đến mấy làm sao mà tránh bản thân không loạn.
Ánh mắt ủ rũ lúc Tạ Kỳ Ngôn quay đi, Hàn Hân Đình tuyệt đối ghi khắc.
“Anh nói gì với cô ấy vậy?” Hàn Hân Đình nghiêm nghị nhìn Bành Quốc Bân khi chỉ còn hai người.
“Giới thiệu anh là hôn phu của em thôi.”
Hàn Hân Đình thở dài, trong trái tim run rẩy gọi khẽ tên Tạ Kỳ Ngôn. Từng chữ đều thấy đau lòng.
Lúc này, theo sự hướng dẫn của lão Bính, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng hòa nhập vào nhóm bạn của ông mình.
“Cháu ngoan!” Tạ Triết vui vẻ nhìn ngắm Tạ Kỳ Ngôn.
“Để ông giới thiệu một số bạn của ông cho cháu làm quen, sau này có dịp gặp cũng không bỡ ngỡ.”
Bạn của Tạ Triết nếu không phải là phú hào bậc nhất cũng là những người quyền cao chức trọng trong bộ máy chính phủ.
“Thì ra đây là người đã phá nhiều án lớn gần đây, còn là nữ cảnh sát được dân mạng lập hẳn trang riêng.” Người đàn ông có nét mặt nghiêm nghị cười xòa khi gặp Tạ Kỳ Ngôn.
“Cảm ơn cảnh ti trưởng đã quan tâm.” Tạ Kỳ Ngôn biết
“Cháu gái của ngài đúng là tinh anh trong tinh anh. Báo chí có nhiều lời tuyên dương, tuổi trẻ mà tài giỏi đến vậy, thật đáng ngưỡng mộ.”
Người vừa dành lời khen ngợi chính là thư ký bộ trưởng mà bản thân Tạ Kỳ Ngôn nghĩ rằng nếu chỉ đội trưởng đội trọng án của một vùng đất xa xôi như Tô Hàn có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội trò chuyện.
“Đội của cháu cũng đều là tinh anh, cố gắng làm tròn chức trách.” Tạ Kỳ Ngôn không quên nhắc về cảnh cục Ưu Đàm dù thừa biết những lời khen thốt ra từ miệng họ chỉ vì mình là cháu gái Tạ Triết.
“Tuần sau về nhà ăn cơm đi.” Tạ Triết yêu chiều nhìn Tạ Kỳ Ngôn khi chỉ còn hai ông cháu uống rượu.
“Tuần sau cháu có việc, cháu không thể hứa với ông.”
“Có canh nấm cháu thích cũng có món gà cháu thích.”
“Cháu sẽ cố nhưng cháu nghĩ cháu không có nhiều thời gian lắm.” Tạ Kỳ Ngôn kiên định, toan quay bước đi.
“Không có thời gian đến nỗi không muốn ăn với ông một bữa sao?” Tạ Triết trì giọng xuống, thật sự đã lâu rồi cả hai chưa có dịp trò chuyện đến quá 10 câu.
“Ba hôm nữa, cháu có dịp lên lại Thành Đô, cháu cũng chưa có lịch trình nào khác.”
Một câu của Tạ Kỳ Ngôn khiến Tạ Triết không giấu vui mừng. Chưa lúc nào người xung quanh lại trông thấy khuôn mặt thả lỏng như thế của Tạ Triết, rượu vang chát đến mấy mà ông vẫn thấy như đang uống mật vào lòng.
Tạ Kỳ Ngôn không thích về nhà, càng không muốn làm khó ông mình.
Từ lúc gặp Hàn Hân Đình, trong mắt Tạ Kỳ Ngôn mà nói nữa tiệc ngột ngạt, thật sự rất ngột ngạt.
Lúc biết được hôn phu của Hàn Hân Đình, càng nhìn thấy Bành Quốc Bân thân thiết với người họ Hàn đến nỗi không rời chiếc tay vòng qua eo Hàn Hân Đình, đĩnh đạc tiếp rượu từng người, Tạ Kỳ Ngôn cảm giác như chân mình đang đứng trên bờ vực, trượt chân là có thể rơi.
Trong khi Tạ Kỳ Ngôn đứng nép mình một góc trong bữa tiệc uống rượu, một phụ nữ lạ mặt với nụ cười niềm nở bước đến.
“Xin chào cô Kỳ Ngôn!”
“Cô là…?”
“Phóng viên báo Tốc Độ. Không ngờ có thể gặp gỡ được người đang rất nổi tiếng trên mạng với thành tích anh dũng như cô Tạ đây!”
“Cảm ơn quá khen, bảo vệ nhân dân là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi.”
“Hôm trước, bên văn phòng chúng tôi gửi thư mời để xin phỏng vấn cô Kỳ Ngôn nhưng hình như đã bị phớt lờ thì phải.” Nữ phóng viên khéo léo gợi chuyện.
“Thành thật cảnh sát chúng tôi đều không giỏi trong việc trả lời báo chí nên sẽ có phòng truyền thông lo liệu mọi chuyện cho chúng tôi.”
“Chắc là chúng tôi cần phải làm nhiều hơn để được mời cô Kỳ Ngôn đến rồi.”
“Không dám ạ.”
“Nhưng mà hữu duyên như vậy hay cho tôi hỏi một câu có được không?”
“Nếu không liên quan đến công việc của chúng tôi, hoặc tôi có thể trả lời đuôc, tôi nghĩ tôi cũng không phải là người không biết điều.”
“Cô Kỳ Ngôn đây rất xinh đẹp, chính xác là một phú nhị đại tài năng, lúc nãy tôi thấy cũng rất nhiều người đến mời rượu, tôi còn nghe mọi người còn không ngớt lời khen ngợi cô Kỳ Ngôn đây. Không lẽ cô không định cho các chàng trai cơ hội bên cạnh cô à?”
“Tôi đã có đối tượng rồi!” Tạ Kỳ Ngôn nhấp ngụm rượu, vui vẻ trả lời.
“Thật sao? Thành thật chúc mừng cô.” Ánh mắt người phóng viên đột nhiên sáng rực, ít nhất tít báo ngày mai cũng đã có chủ đề.
“Thiếu gia nhà nào lại có diễm phúc như vậy chứ.”
“Đối tượng theo đuổi của tôi là con gái!” Tạ Kỳ Ngôn lần này cao hứng quá rồi!
Có lẽ vị phóng viên không thể tin món hời từ trên trời rơi xuống lúc này. Tạ Kỳ Ngôn thích con gái chắc chắn sẽ là đề tài cực kỳ hấp dẫn, dẫu sao cô ấy cũng xuất thân từ gia đình tài phiệt lại còn là tinh anh trong cảnh sát.
Chỉ một bữa tiệc rượu đã có thể mang được tin sốt dẻo về nhà.
Ngược lại, Tạ Kỳ Ngôn không phải không biết câu chuyện mình nói ra sẽ trở thành mồi ngon của báo chí, cũng hiểu nếu chuyện này bùng phát thì sẽ ảnh hưởng đến Tạ gia và Ưu Đàm. Nhưng vì Tạ Kỳ Ngôn làm người luôn ngay thẳng, chuyện tình cảm càng không phải chuyện gì xấu hổ mà phải mang giấu đi.
Hơn nữa, hôm nay, tình cảm bùng nổ đến đau lòng như vậy, giấu cái gì chứ?
Từ lúc vị phóng viên hớn hở mang theo tin nóng rời đi, Tạ Kỳ Ngôn thực sự không nhớ mình đã đứng ở góc, uống hết bao nhiêu ly rượu. Chỉ nhớ rằng giữa một đám tiệc nhộn nhịp, tiếng người nhộn nhạo khắp nơi cùng mùi hương nước hoa sực nứt của đám nhà giàu, thứ Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận chỉ là một trái tim nặng nề và hơi men chiếm đặc khoang mũi.
“Cô chủ! Có cần tôi đưa cô chủ về nhà không?” Lão Bính lo lắng đến gần khi quan sát Tạ Kỳ Ngôn liên tục uống rượu.
“Không cần đâu! Tôi tự về được rồi.” Đúng là Tạ Kỳ Ngôn có chút choáng đầu.
“Cô chủ uống nhiều rồi, không thể tự lái xe được, để tôi sắp xếp người đưa cô chủ về.” Không phải lão Bính không nghe được mùi rượu nồng nặc toát ra từ người của Tạ Kỳ Ngôn.
“Được rồi! Vậy dìu tôi ra ngoài đi!”
Lão Bính làm việc rất nhanh chóng, sắp xếp cho Tạ Kỳ Ngôn rời khỏi bữa tiệc trong tình trạng đầy hơi men mà vẫn không lọt vào bất kỳ ống kính phóng viên nào. Ngay khi căn dặn thuộc hạ đưa Tạ Kỳ Ngôn về biệt thự của Tạ gia thì lão Bính vội vàng quay vào trong.
“Khoan về đã! Chờ một chút!” Tạ Kỳ Ngôn mệt mỏi ra lệnh cho người tài xế khi thấy anh chàng đang chuẩn bị đề máy.
“Cô chủ?” Anh tài xế lộ vẻ khó hiểu, hớt hải quay sang nhìn Tạ Kỳ Ngôn với vẻ mặt lo lắng.
“Cứ chờ một chút đi!” Tạ Kỳ Ngôn là người có ý thức mạnh mẽ, ngay cả khi rượu vẫn đang chiếm đặc đầu óc, Tạ Kỳ Ngôn vẫn rất tường tận phân phó.
Như đúng Tạ Kỳ Ngôn dự liệu, không lâu sau khi mời rời khỏi bữa tiệc, Hàn Hân Đình cũng rời đi, chỉ có điều cô ấy đi cùng xe của Bành Quốc Bân.
“Mau theo dõi chiếc xe đó đi!” Tạ Kỳ Ngôn ra lệnh cho người tài xế.
Dưới trướng của lão Bính, nếu không phải là những tinh anh từng được đào tạo ở môi trường khắc nghiệt thì là những cá nhân nhận được sự đào tạo nghiêm ngặt. Từ võ nghệ, điều tra đến theo dõi, không kỹ năng nào không thông thạo.
Vì vậy, không khó để người tài xế thoát khỏi sự phát hiện của đối phương và thành công bám đuôi đến khu biệt thự cá nhân được Hàn Học Kỳ mua riêng cho Hàn Hân Đình. Có vẻ hôm nay cô ấy không trở về Hàn gia.
Chiếc xe của Hàn Hân Đình vẫn còn nổ máy, không lâu sau, Bành Quốc Bân và Hàn Hân Đình đều bước ra khỏi xe. Bành Quốc Bân quả là một chàng trai anh tuấn, lịch thiệp. Trong mắt Tạ Kỳ Ngôn, Bành Quốc Bân luôn giữ thái độ chừng mực, nhẹ nhàng đối với Hàn Hân Đình. Trước mặt người khác hay ở riêng, anh chưa bao giờ quá phận.
Nhưng có vẻ hôm nay có chút hơi men trong người, Bành Quốc Bân mới có cái gan ôm chặt eo Hàn Hân Đình, kéo cô ấy sát về phía mình, trao một cái ôm ấm áp thay cho một lời chia tay. Hàn Hân Đình cũng dường như không phản kháng.
Lúc sau, Bành Quốc Bân mới lên xe đi về. Khi xe chở Bành Quốc Bân rời đi, Hàn Hân Đình đột ngột thở hắt một tiếng, sắc mặt tươi vui ban nãy cũng nhanh chóng trôi đi.
Cô ấy không muốn xa người này hay sao? Tạ Kỳ Ngôn thầm nghĩ, vội vàng ra lệnh cho người tài xế chờ mình bên ngoài rồi chạy đến cổng biệt thự đang chưa khép hết hẳn, thân thủ nhanh gọn lẻn vào.
Hàn Hân Đình hoàn toàn không biết Tạ Kỳ Ngôn bám đuôi mình. Tạ Kỳ Ngôn cũng hoàn toàn không biết vì sao chính mình lại có thể phá vỡ một quy tắc cơ bản như thế.
Khoảnh khắc Tạ Kỳ Ngôn lẻn theo cổng biệt thự sắp khép vào nhà, Hàn Hân Đình vẫn nghĩ rằng cả căn biệt thự rộng lớn này chỉ có một mình.
Rốt cuộc đã không còn những ánh mắt dò xét, không còn những kỳ vọng về danh xưng con cháu Hàn gia đặt trên vai mình, không còn những nụ cười để cố lấy lòng người này người nọ để làm hài lòng Hàn Học Kỳ.
Hàn Hân Đình cuối cùng cũng an tâm bỏ xuống hết lớp phòng thủ cứng nhắc của mình. Cô ung dung thả khóa kéo, cởi xuống chiếc áo dạ hội để lộ hết phần nội y màu trắng với phong cách phối ren mỏng, vừa vặn phô bày triệt để thấy mạnh hình thể của Hàn Hân Đình
“Giá mà cậu ấy…!” Hàn Hân Đình lầm rầm rồi thở dài, ánh mắt đổ vỡ của Tạ Kỳ Ngôn trong bữa tiệc là thứ mà cô không tài nào dứt ra nổi.
“Hàn Hân Đình.” Tạ Kỳ Ngôn đột ngột lên tiếng.
“Kỳ Ngôn!”