Chương 91
Đi phụ chị Vân xong cuối cùng không được gì luôn. Cụ thể là khi vừa về đến nhà, ban đầu dự tính là chị Vân sẽ vô nhà ăn nợ như mọi khi, rồi sẵn tiện công ơn ban nãy trả luôn một thể, làm công tác tư vấn hậu cận xem nên làm như thế nào cho hợp lí, bởi là con gái mấy cái vấn đề này tâm lí hơn bọn trai khô khan nhiều. Ấy thế mà vừa bước chân xuống xe chưa kịp đinh hình gì chị đã vít ga trực phi luôn, tại cái vụ mình làm mất ô của bả, nãy đưa cho bạn kia cái ô rồi còn đâu, xong nói dối là mình làm mất, thế là giận dỗi đến giờ, nói thật ra kiểu gì cũng bị tịch thu mất cái áo mới xin được nên mất bỏ qua tình chị em cảm lạnh này cũng được. Nhưng xin chị cho em hỏi câu cuối.
Không còn nghĩ quá nhiều, lấy hết sức bình sinh môi bặm chặt, tay nắm chặt đuôi sau xe, tay tì xuống chân ghì lạnh để giảm cái tốc độ chiếc xe, chưa thấy giảm một miếng nào nhưng mà dép đã mòn hơn nửa đế rồi. Chị Vân thấy có vẻ xe nặng nên ngoái lại đằng sau, chả hiểu nghĩ cái gì mặt hiện lên sự thất thần, có thể là thấy sự háu đói của thằng điên trời mưa tầm tã tấn công con gái "nhà lành" (chắc vậy), hoặc là sợ bị đòi món nợ ân tình nào đó nên tay cố vít, một tay xua tay nỗ lực đẩy kẻ theo đuôi ra bằng được. Và rồi như một thằng thất bại trong chuyện tình cảm cố níu giữ lại người con gái (theo quan điểm người ngoài nhìn vào), vừa phải còng lưng hỗ trợ cho người ta, mà không nhận được báo đáp gì cả mà còn phải hứng chịu ánh mắt ghê tởm đó trong mưa tầm tã, chỉ kịp hét lớn như thằng mọi níu giữ điều nhỏ nhoi cuối cùng:
- Em có chuyện muốn hỏi?
Đáp lại là ánh mắt kì thị kèm theo động tác dán chặt người về phía đầu xe phía trước như người ta tránh bệnh hủi ngày xưa vậy, từng lời nói đề phòng thấy rõ:
- Có chuyện gì hỏi đi.
Bỏ qua mọi ánh nhìn người đời, bởi họ dị nghị cũng có giúp được mình đâu, chỉ có người trước mặt thôi nên với tất cả lòng thành hỏi giọng nhẹ nhàng nhất:
- Con gái thích được tặng gì nhất?
Có lẽ cái hình ảnh thằng ất ơ nắm sau đuôi xe kèm theo tiếng thở phì phò khó nhọc dưới mưa làm liên tưởng đến một số người trên mặt báo công an nào đó mà chị càng tỏ ra kinh hãi tợn, mắt cứ lườm hết công suất vũng vẫy trong tuyệt vọng ra. Mãi lúc sau, chị đề số vít lại ga, chỉ ráo hoảnh đáp lại câu:
- Làm theo con tim là được.
Rồi phóng xe đi mất.
Tuyệt vời. Giúp đỡ người ta hết mình, hết lòng, hết dạ, vậy mà đạp lại là ăn trận mưa ướt như chuột lột kèm theo câu trả lời đầy uyên bác "làm theo con tim là được". Thoạt nghe có vẻ rất sâu sắc và ý nghĩa, tỏ ra người đưa ra ý kiến là uyên bác, trải nhiều sự đời nhưng ngẫm lại thì nó chẳng có cái gì gọi là trả lời được câu hỏi trọng điểm, đúng là học giả làm sang.
Biết vậy không thèm hỏi cho xong, vừa mất nửa cái đế dép xong vẫn tự bản thân vận động suy nghĩ, thôi trước tiên cứ đi tắm cái đã không lại cảm cúm ra đó.
Trầy trật quấn tạm cái cái chân băng bó, cắn răng chịu đựng mãi mới ổn thỏa được một bên chân, nhìn quanh người một lượt đâu cũng thấy dấu băng, nhìn không khác gì lưu manh chuyên đâm thuê chém mướn, mà còn toàn là vết thương mới trong khoảng hai tháng trở lại đây, trong khi đó rõ ràng mình là con ngoan khi ở nhà mà. Cất tạm lọ thuốc oxi già chuẩn bị bán hàng cho học sinh đi học về, đầu vẫn không ngừng nghĩ về món quà sinh nhật.
Đến tối mang tâm trạng lo âu buồn bực cái gì đó mà không tập trung vào việc gì cả, rồi đến khi chị Trâm nhắc pick hero đến lần thứ ba mới giật mình tỉnh mộng, ấp úng trả lời qua loa nhưng làm sao qua mắt bả. Lúc này như bắt được khoảnh khắc hiếm hỏi, chị reo lên thích thú:
- Ồ hô đang tương tue nè! Làm gì mờ ám khai mau. Yêu rồi à?
Đồng thời các anh chung team cũng gật gù xác nhận:
- Yêu rồi!
- Yêu rồi!
- Yêu là cái chắc rồi!
Tự dưng thành tâm điểm bàn luận, có chút gì đó ngượng ngừng nên đánh trống lảng, đập bàn la nhẹ:
- Pick hero đi kìa các đại ca. Đang đánh clan đấy.
Và rồi nhanh thoăn thoắt ai đó trong đó team pause luôn trận đấu đồng thời chat all:
- Đợi. Bàn chiến thuật.
Bên kia cũng đồng ý phối hợp, đồng thời chat lại:
- Có vụ gì hot kể nghe đi.
Tại bên kia cũng quá quen rồi, đánh clan hoài nên biết tỏng là chẳng có cái bàn chiến thuật nào ở đây cả, lót dép hóng luôn mặc dù đang hai đầu chiến tuyến.
Cả hai bên đã nghỉ game luôn đợi, biết chẳng dấu được nên khai luôn, thứ nhất là có chị Trâm cũng là con gái, thứ hai ở đây cũng toàn người kinh nghiệm yêu đương, có người còn vợ rồi nên cũng là ý kiến tốt tham khảo. Hỏi thẳng luôn chị Trâm:
- Con gái thích được tặng quà gì à chị?
Mọi người "Oh!" lên tỏ vẻ thích thú lắm. Bên mình có nội gián chim lợn sang luôn team kia hỏi ý kiến.
Chị Trâm lúc này cười ngặt nghẽo, có lẽ câu hỏi trẻ con quá chăng, lát sau chị mới bò lồm cồm lên trả lời:
- Chị thích tiền, rất là thích tiền!
Thích tiền á? Sao lại thích tiền được nhỉ? Chẳng lẽ lại đi tặng tiền? Đang tính hỏi xem bao nhiêu thì đủ thì anh Nguyên nghiêm giọng lại bảo chị Trâm:
- Em không nói rõ ra thằng nhóc tưởng thật kìa.
Lúc này chi lại cười tiếp, mắt tít lại đáp trả:
- Em đùa tý thôi mà.
Rồi chị ho nhẹ chỉnh lại tông giọng:
- Tiền. Đúng là rất thích tiền. Nhưng tùy vào đối tượng tặng quà nữa. Nếu là bạn bè với nhau thì cứ tiền cho nhanh đỡ phải nghĩ nhiều, họ đỡ tốn công chuẩn bị, mình cũng đỡ cầm nặng tay. Nhưng mà có vẻ đây không phải mối quan hệ bạn bè mà cu đang hướng tới nhỉ?
Nuốt nước bọt cái ực, có vẻ chị là người hiểu em nhất, giơ ngón tay cái lên like nhẹ chị phát đợi lời vàng ngọc tiếp theo. Chị Trâm tiếp:
- Nhưng mà nếu là với người mình yêu, chị muốn dành cả một ngày trời bên cạnh người ấy, du lịch vi vu bên trời Âu, ăn ở cửa hàng Ý, mua đồ hiệu của Pháp, tối ngủ trong lâu đài.
Du lịch trời Âu? Nhà hàng Ý? Hiệu Pháp? Trong đầu đang mòng mòng với những thứ mình thậm chí còn chưa từng dám nghĩ tới, riêng cái việc du lịch trời Âu đã là chuyện không thể rồi, còn chưa từng bước chân ra khỏi cái thành lũy này thì ếch đáy giếng này đi đâu.
Sắp rơi vào tình trạng tuyệt vọng đến nơi rồi giọng anh Nguyên lại lên tiếng:
- Bước xuống mặt đất đi em, không trả lời thực tế thằng cu lại tưởng thật kìa.
Giật mình bước ra ảo mộng, hóa ra chị lại trêu à. Giọng chị lại tỏ vẻ chán nản nói lại với anh Nguyên:
- Em chỉ được có thế thôi. Anh có vợ rồi đấy cho đàn em lời khuyên đi.
Anh Nguyên giơ hai tay lên đầu hàng, lắc đầu bất lực:
- Vợ anh thu hết sạch tiền rồi còn đâu mà quà với chả cáp.
Cả đội được dịp cười như nắc nẻ. ỦA cưới vợ là không còn tiền luôn á hả. Mà thấy bảo ảnh làm IT lương mấy nghìn lận mà, tội nghiệp thế.
Rồi tiếp tục nghe ý kiến của mọi người, nào là gấu bông, hoa.. Đặc biệt bên kia còn đưa ra phát kiến: Làm cho đứa. Vậy là không ai ý kiến gì, hoặc cũng không quan tâm đến ý kiến khách quan vậy. Này anh zai, đến giờ.. anh còn ổn không vậy?
Đến cuối cùng, chẳng có ý kiến nào được đưa ra rằng con gái thích tặng quà gì nhất, nhưng câu nói chị Trâm vẫn còn trong đầu
- Cu thấy đấy, mỗi người một kiểu, chẳng có gì là nhất ở đây cả. Nhưng điều quan trọng nhất là người được nhận kia là gì đối với mình, quan trọng ra sao. Món quà là biểu lộ thành ý với người kia nên làm theo con tim mình là được.
Không còn nghĩ quá nhiều, lấy hết sức bình sinh môi bặm chặt, tay nắm chặt đuôi sau xe, tay tì xuống chân ghì lạnh để giảm cái tốc độ chiếc xe, chưa thấy giảm một miếng nào nhưng mà dép đã mòn hơn nửa đế rồi. Chị Vân thấy có vẻ xe nặng nên ngoái lại đằng sau, chả hiểu nghĩ cái gì mặt hiện lên sự thất thần, có thể là thấy sự háu đói của thằng điên trời mưa tầm tã tấn công con gái "nhà lành" (chắc vậy), hoặc là sợ bị đòi món nợ ân tình nào đó nên tay cố vít, một tay xua tay nỗ lực đẩy kẻ theo đuôi ra bằng được. Và rồi như một thằng thất bại trong chuyện tình cảm cố níu giữ lại người con gái (theo quan điểm người ngoài nhìn vào), vừa phải còng lưng hỗ trợ cho người ta, mà không nhận được báo đáp gì cả mà còn phải hứng chịu ánh mắt ghê tởm đó trong mưa tầm tã, chỉ kịp hét lớn như thằng mọi níu giữ điều nhỏ nhoi cuối cùng:
- Em có chuyện muốn hỏi?
Đáp lại là ánh mắt kì thị kèm theo động tác dán chặt người về phía đầu xe phía trước như người ta tránh bệnh hủi ngày xưa vậy, từng lời nói đề phòng thấy rõ:
- Có chuyện gì hỏi đi.
Bỏ qua mọi ánh nhìn người đời, bởi họ dị nghị cũng có giúp được mình đâu, chỉ có người trước mặt thôi nên với tất cả lòng thành hỏi giọng nhẹ nhàng nhất:
- Con gái thích được tặng gì nhất?
Có lẽ cái hình ảnh thằng ất ơ nắm sau đuôi xe kèm theo tiếng thở phì phò khó nhọc dưới mưa làm liên tưởng đến một số người trên mặt báo công an nào đó mà chị càng tỏ ra kinh hãi tợn, mắt cứ lườm hết công suất vũng vẫy trong tuyệt vọng ra. Mãi lúc sau, chị đề số vít lại ga, chỉ ráo hoảnh đáp lại câu:
- Làm theo con tim là được.
Rồi phóng xe đi mất.
Tuyệt vời. Giúp đỡ người ta hết mình, hết lòng, hết dạ, vậy mà đạp lại là ăn trận mưa ướt như chuột lột kèm theo câu trả lời đầy uyên bác "làm theo con tim là được". Thoạt nghe có vẻ rất sâu sắc và ý nghĩa, tỏ ra người đưa ra ý kiến là uyên bác, trải nhiều sự đời nhưng ngẫm lại thì nó chẳng có cái gì gọi là trả lời được câu hỏi trọng điểm, đúng là học giả làm sang.
Biết vậy không thèm hỏi cho xong, vừa mất nửa cái đế dép xong vẫn tự bản thân vận động suy nghĩ, thôi trước tiên cứ đi tắm cái đã không lại cảm cúm ra đó.
Trầy trật quấn tạm cái cái chân băng bó, cắn răng chịu đựng mãi mới ổn thỏa được một bên chân, nhìn quanh người một lượt đâu cũng thấy dấu băng, nhìn không khác gì lưu manh chuyên đâm thuê chém mướn, mà còn toàn là vết thương mới trong khoảng hai tháng trở lại đây, trong khi đó rõ ràng mình là con ngoan khi ở nhà mà. Cất tạm lọ thuốc oxi già chuẩn bị bán hàng cho học sinh đi học về, đầu vẫn không ngừng nghĩ về món quà sinh nhật.
Đến tối mang tâm trạng lo âu buồn bực cái gì đó mà không tập trung vào việc gì cả, rồi đến khi chị Trâm nhắc pick hero đến lần thứ ba mới giật mình tỉnh mộng, ấp úng trả lời qua loa nhưng làm sao qua mắt bả. Lúc này như bắt được khoảnh khắc hiếm hỏi, chị reo lên thích thú:
- Ồ hô đang tương tue nè! Làm gì mờ ám khai mau. Yêu rồi à?
Đồng thời các anh chung team cũng gật gù xác nhận:
- Yêu rồi!
- Yêu rồi!
- Yêu là cái chắc rồi!
Tự dưng thành tâm điểm bàn luận, có chút gì đó ngượng ngừng nên đánh trống lảng, đập bàn la nhẹ:
- Pick hero đi kìa các đại ca. Đang đánh clan đấy.
Và rồi nhanh thoăn thoắt ai đó trong đó team pause luôn trận đấu đồng thời chat all:
- Đợi. Bàn chiến thuật.
Bên kia cũng đồng ý phối hợp, đồng thời chat lại:
- Có vụ gì hot kể nghe đi.
Tại bên kia cũng quá quen rồi, đánh clan hoài nên biết tỏng là chẳng có cái bàn chiến thuật nào ở đây cả, lót dép hóng luôn mặc dù đang hai đầu chiến tuyến.
Cả hai bên đã nghỉ game luôn đợi, biết chẳng dấu được nên khai luôn, thứ nhất là có chị Trâm cũng là con gái, thứ hai ở đây cũng toàn người kinh nghiệm yêu đương, có người còn vợ rồi nên cũng là ý kiến tốt tham khảo. Hỏi thẳng luôn chị Trâm:
- Con gái thích được tặng quà gì à chị?
Mọi người "Oh!" lên tỏ vẻ thích thú lắm. Bên mình có nội gián chim lợn sang luôn team kia hỏi ý kiến.
Chị Trâm lúc này cười ngặt nghẽo, có lẽ câu hỏi trẻ con quá chăng, lát sau chị mới bò lồm cồm lên trả lời:
- Chị thích tiền, rất là thích tiền!
Thích tiền á? Sao lại thích tiền được nhỉ? Chẳng lẽ lại đi tặng tiền? Đang tính hỏi xem bao nhiêu thì đủ thì anh Nguyên nghiêm giọng lại bảo chị Trâm:
- Em không nói rõ ra thằng nhóc tưởng thật kìa.
Lúc này chi lại cười tiếp, mắt tít lại đáp trả:
- Em đùa tý thôi mà.
Rồi chị ho nhẹ chỉnh lại tông giọng:
- Tiền. Đúng là rất thích tiền. Nhưng tùy vào đối tượng tặng quà nữa. Nếu là bạn bè với nhau thì cứ tiền cho nhanh đỡ phải nghĩ nhiều, họ đỡ tốn công chuẩn bị, mình cũng đỡ cầm nặng tay. Nhưng mà có vẻ đây không phải mối quan hệ bạn bè mà cu đang hướng tới nhỉ?
Nuốt nước bọt cái ực, có vẻ chị là người hiểu em nhất, giơ ngón tay cái lên like nhẹ chị phát đợi lời vàng ngọc tiếp theo. Chị Trâm tiếp:
- Nhưng mà nếu là với người mình yêu, chị muốn dành cả một ngày trời bên cạnh người ấy, du lịch vi vu bên trời Âu, ăn ở cửa hàng Ý, mua đồ hiệu của Pháp, tối ngủ trong lâu đài.
Du lịch trời Âu? Nhà hàng Ý? Hiệu Pháp? Trong đầu đang mòng mòng với những thứ mình thậm chí còn chưa từng dám nghĩ tới, riêng cái việc du lịch trời Âu đã là chuyện không thể rồi, còn chưa từng bước chân ra khỏi cái thành lũy này thì ếch đáy giếng này đi đâu.
Sắp rơi vào tình trạng tuyệt vọng đến nơi rồi giọng anh Nguyên lại lên tiếng:
- Bước xuống mặt đất đi em, không trả lời thực tế thằng cu lại tưởng thật kìa.
Giật mình bước ra ảo mộng, hóa ra chị lại trêu à. Giọng chị lại tỏ vẻ chán nản nói lại với anh Nguyên:
- Em chỉ được có thế thôi. Anh có vợ rồi đấy cho đàn em lời khuyên đi.
Anh Nguyên giơ hai tay lên đầu hàng, lắc đầu bất lực:
- Vợ anh thu hết sạch tiền rồi còn đâu mà quà với chả cáp.
Cả đội được dịp cười như nắc nẻ. ỦA cưới vợ là không còn tiền luôn á hả. Mà thấy bảo ảnh làm IT lương mấy nghìn lận mà, tội nghiệp thế.
Rồi tiếp tục nghe ý kiến của mọi người, nào là gấu bông, hoa.. Đặc biệt bên kia còn đưa ra phát kiến: Làm cho đứa. Vậy là không ai ý kiến gì, hoặc cũng không quan tâm đến ý kiến khách quan vậy. Này anh zai, đến giờ.. anh còn ổn không vậy?
Đến cuối cùng, chẳng có ý kiến nào được đưa ra rằng con gái thích tặng quà gì nhất, nhưng câu nói chị Trâm vẫn còn trong đầu
- Cu thấy đấy, mỗi người một kiểu, chẳng có gì là nhất ở đây cả. Nhưng điều quan trọng nhất là người được nhận kia là gì đối với mình, quan trọng ra sao. Món quà là biểu lộ thành ý với người kia nên làm theo con tim mình là được.