Chương 90
Y như rằng đột ngột tăng tốc lên cướp bóng. Nói chính xác thì vừa vào trận thằng V. A chuyền cho đồng đội để dốc bóng lên. Em ở đằng sau đang từ vị trí hậu vệ tăng hết tốc lực bay vụt ra đằng sau chắn trước mặt V. A. Đồng đội bên đang cầm bóng bị chặn lặp tức chuyền về thì đã bị đón bóng. Bị cướp bóng ngay trước mặt thì V. A chắc chắn sẽ xoạc ra ngăn chặn qua người lại. Đoán được điều đó gót chân ra đằng sau đồng thời nhảy bật qua cú xoạc chân xoay tròn quay người, đọc như đọc một quyển sách.
Vấn đề là hàng phòng thủ quá chắc, chưa gì đã có ba người lao vào sẵn sàng lăn xả cướp bòng rồi.
Lia mắt xác đinh vị trí anh đội trưởng làm tiền đạo cắm, cong chân lên làm quả chuyên cầu vồng đẹp mắt chuẩn xác vị trí khá trống trải phía trên anh đội trưởng.
Bên bạn tấn công chớp nhoáng quá nên phần sân trống trải. Tận dụng tốt cơ hội tạo ra, rê bóng qua người hậu vệ, lách minh đối mặt với thủ môn và xỏ kim lọt háng vào.
Phải nói là quả bàn thắng danh dự này chớp nhoáng quá đến nỗi bàn thắng vào lưới rồi vẫn không có tiếng ăn mừng. Bên họ thì sock bên mình sock gấp đôi. Chị Vân thì gấp ba, cứ bịt miệng nhìn trân trân vào sân, rồi chính chị phá vỡ im lặng bằng cái giọng hét thủng màng nhĩ:
- VÀOOOOOOOOOO
Bay vô sân song phi đội trưởng, lúc này mới ngớ ra bắt đầu lao vô ăn mừng, liên tiếp là những cú song phi vào người anh hùng ghi bàn thắng danh dự. Có vẻ cái cách ăn mừng này hơi cực đoan quá thì phải.
Muôn kiểu ăn mừng, họ thì lao vào ăn mừng chiến thắng với đội trưởng thì mình mình ăn mừng một kiểu, đích đến là đường biên, lúc đó chỉ có suy nghĩ duy nhất.
"Rồi ngon, có bàn thắng danh dự rồi". Lóc cóc chạy ra sau cánh lấy quần áo thay để về lại bị lôi lại, lại kiểu kẹp cua ấy:
- Mày đi đâu đấy cu em?
Thề câu hỏi thừa kinh dị, vừa móc nghéo giữa những người đàn ông với nhau lại kẹp càng cua lại, kì cục. Nói to trả lời anh đội trưởng nhưng chủ yếu cho chị Vân đang ôm chân nghe thấy:
- Đi về anh, vừa nãy anh bảo có bàn thắng danh dự là về gì?
Ấy vậy mà không chịu buông tha, cả hai người trên dưới nhìn nhau cười "hè hè", tia mắt nguy hiểm chiếu thẳng mặt:
- Hè Hè Hè! Giờ anh nghĩ lại rồi. Phải thắng. Chúng mày lôi nó vào.
Ơ thế là lại đá à? Mà lớp này như kiểu Hải ấy, quay xe liên tục, không biết đằng nào mà lần. À quay chân mới đúng, bị những người kề vai sát cánh mới mấy phút trước lôi như con thú hoang, hai chân không chạm đất tiến về phía trước, hai tay cào sàn bám sau, lê lết vào sân. Giờ có cho tiền cũng không dám phản kháng, cái anh hậu vệ bị hành hạ đang nép ở góc kia ban nãy nhổm dậy ăn mừng nhưng áo bị bung ra, quần suýt tụt xuống mắt cá chân, lại ngồi xuống vén áo vén quần lên nhìn rõ thương. Nhìn lại cảnh đó mà áp dụng mình chắc sau không lấy được vợ mất. Bất lực bước vô sân đứng ở hàng phòng vệ.
Lên dây cót chuẩn bị cho đợt comback lần hai thì có sự thay đổi chiến thuật từ bên kia.
Cứ ngỡ là ngon ăn. Sau đó bên kia đổi chiến thuật, thay luôn cả tay thủ môn và hậu vệ với nhau. Vậy cũng được luôn hả. Chẳng lẽ bị phát hiện ra thủ môn có yếu điểm đầu gối củ lạc dễ xỏ háng rồi thay, không lẽ đội đó có skill counter, đầu gối củ cải?
Đội hình phía trên cũng có chút thay đổi, nhưng quả nhiên V. A vẫn là trung tâm của cái vũ trụ ấy.
Nếu vậy thi cái vụ trụ đó cần cái một cái hố đen bên cạnh, đội hình bên em sắp xếp lại xoay vần cái vũ trụ đó luôn.
Vẫn bắt bài được đấy, vô hiệu được hàng công nhưng còn hàng thủ vẫn là bài toán quá nan giải với cái chiến thuật hai kèm một. Một người lao vào lấy bóng người còn lại thủ ở đằng sau, chuyền cũng mất bóng.
Cả hai bên công không nổi cứ bế tắc đến gần cuối trận đấu. Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn, đã không đá thì thôi, đá thì phải thắng, máu ăn thua lại nổi lên bắt đầu tính kế.
Đành phải dùng tiểu xảo thôi.
Bên bạn đang có pha dốc bóng nhanh, vội vàng bay vào can thiệp xoạc chọc bóng. Y như rằng là lại truyền bóng cho thằng V. A, nhưng truyền xong với tốc độ cao theo quán tính lao về phía trước, em lăn theo đường chạy đó rồi bị ăn một phát đạp vào chân, đau điếng nằm lăn quay ra vạ, trong tháng này đổ quá nhiều máu để hy sinh bản thân rồi, mấy vết thương cũ chống lên khiến đau đến chảy nước mắt.
Mấy ông anh cùng đội thấy đau cứ vật ra để xem chấn thương, mấy ông đối xử với thương binh như thế này à, đang đau cứ để im để giãy giũa đi, kẹp hai tay hai chân để lòi khoe vết thương để kiếm thẻ đỏ. Xong xuôi thôi cố đứng dậy, thấy chị Vân đứng cạnh lo lắng, cười tươi cái tỏ ý không sao tiếp túc trận đấu.
Bị thương vậy là được một quả phạt đền từ giữa sân. Nháy mắt sút cầu vồng, hiểu ý cho hai người lên chắn trước mặt thủ môn. Khứa lòng quả đẹp. Sướng hô ầm lên:
- Thế này làm quả hòa xong thắng luôn cho trời nắng đẹp anh em nhỉ?
Thế quái nào nhìn mặt thằng V. A nguy hiểm vãi, cả bọn tràn hết sang phần bên mình. Đang ngơ ngác bắt đầu phát bóng luôn. Cái bài này quen quen, đội hình di chuyển liên tục nhưng một chạm với thằng V. A làm trung tâm xông phá. Tỉ số 4-2. Thôi nghỉ mệt lắm rồi.
Lết mãi cái xác ra chỗ quần áo tu nốt chai nước, đang phê hết, đang khát muốn chết mà chị Vân cười nói với ông kia thôi, chả làm được cái gì, mỗi cái miệng gào to nhất, vậy mà cũng mang tiếng hậu cần.
Có chai nước đưa ra trước mặt, ra là bạn nữ kia:
- Cảm ơn!
Mỉm cười vuốt tóc mai:
- Đá hay lắm.
Rồi im lặng nhìn nhau, chợt nhớ ra chắc là đợi đòi quần áo, đá xong trận vẫn chưa trả cho chủ nữa:
- À quần áo của bạn.
Bạn kia cười nhẹ, vuốt tóc mai sang một bên rồi quay sang hơi nhẹ cúi đầu
- Không cần đâu, tặng bạn đó, coi như cảm ơn vì trận đấu.
Nói rồi vẫy tay chào. Cũng vậy lại. Giờ mới để ý, mịa quần áo ướt nhợp, hôi rình lên, nếu phải em em còn đánh thêm cho ấy chứ ngồi đó mà trả, nhưng mà em thích cái áo này lắm, đặt kiểu gì mà được độc mỗi số 00 vậy ta, 00 là số bắt đầu, khi dính chặt vào nhau cũng là vô cùng, khá hay đó chứ. Quả đấy mà phải trả thật còn tính nhổ nước bọt vào cho khỏi đòi, tuy hơi bẩn tý cơ mà là hạ sách cuối cùng rồi. Kiểu lúc giơ áo trả lại, nhỡ mồm rớt nước miếng rồi giơ tay lên gõ nhẽ vào đầu, lưỡi hơi le ra nháy mắt đáng yêu kèm giọng nói cute phomai que:
- Mình lỡ! Tè he!
Cũng may là được tặng nên xong cầm áo chạy đi luôn. Chị Vân kêu là chị ra trước lấy xe, ok mình đi thay đồ vậy, ra sau thay xong quay lại hết sạch bóng người, may để lại cái ô. Và giờ mới nhớ ra, còn cái thùng đá kia tính sao, hay nhể về nhỉ, thôi chật chỗ không ôm được nên để, may cho mày đấy thùng ạ ạ. Đi ra thì bạn kia vẫn còn ở hiên, đưa tay ra hứng nước mưa, đứng hình mất một lúc. May mà nãy không đá cái thùng ra, chủ nhà thấy lại đánh giá nhân phẩm chết. Đưa ô cho bạn rồi che áo vừa xin được lên đầu, lướt nhẹ qua hàng mưa, đúng đồ đắt tiền có khác, sang hẳn.
Vấn đề là hàng phòng thủ quá chắc, chưa gì đã có ba người lao vào sẵn sàng lăn xả cướp bòng rồi.
Lia mắt xác đinh vị trí anh đội trưởng làm tiền đạo cắm, cong chân lên làm quả chuyên cầu vồng đẹp mắt chuẩn xác vị trí khá trống trải phía trên anh đội trưởng.
Bên bạn tấn công chớp nhoáng quá nên phần sân trống trải. Tận dụng tốt cơ hội tạo ra, rê bóng qua người hậu vệ, lách minh đối mặt với thủ môn và xỏ kim lọt háng vào.
Phải nói là quả bàn thắng danh dự này chớp nhoáng quá đến nỗi bàn thắng vào lưới rồi vẫn không có tiếng ăn mừng. Bên họ thì sock bên mình sock gấp đôi. Chị Vân thì gấp ba, cứ bịt miệng nhìn trân trân vào sân, rồi chính chị phá vỡ im lặng bằng cái giọng hét thủng màng nhĩ:
- VÀOOOOOOOOOO
Bay vô sân song phi đội trưởng, lúc này mới ngớ ra bắt đầu lao vô ăn mừng, liên tiếp là những cú song phi vào người anh hùng ghi bàn thắng danh dự. Có vẻ cái cách ăn mừng này hơi cực đoan quá thì phải.
Muôn kiểu ăn mừng, họ thì lao vào ăn mừng chiến thắng với đội trưởng thì mình mình ăn mừng một kiểu, đích đến là đường biên, lúc đó chỉ có suy nghĩ duy nhất.
"Rồi ngon, có bàn thắng danh dự rồi". Lóc cóc chạy ra sau cánh lấy quần áo thay để về lại bị lôi lại, lại kiểu kẹp cua ấy:
- Mày đi đâu đấy cu em?
Thề câu hỏi thừa kinh dị, vừa móc nghéo giữa những người đàn ông với nhau lại kẹp càng cua lại, kì cục. Nói to trả lời anh đội trưởng nhưng chủ yếu cho chị Vân đang ôm chân nghe thấy:
- Đi về anh, vừa nãy anh bảo có bàn thắng danh dự là về gì?
Ấy vậy mà không chịu buông tha, cả hai người trên dưới nhìn nhau cười "hè hè", tia mắt nguy hiểm chiếu thẳng mặt:
- Hè Hè Hè! Giờ anh nghĩ lại rồi. Phải thắng. Chúng mày lôi nó vào.
Ơ thế là lại đá à? Mà lớp này như kiểu Hải ấy, quay xe liên tục, không biết đằng nào mà lần. À quay chân mới đúng, bị những người kề vai sát cánh mới mấy phút trước lôi như con thú hoang, hai chân không chạm đất tiến về phía trước, hai tay cào sàn bám sau, lê lết vào sân. Giờ có cho tiền cũng không dám phản kháng, cái anh hậu vệ bị hành hạ đang nép ở góc kia ban nãy nhổm dậy ăn mừng nhưng áo bị bung ra, quần suýt tụt xuống mắt cá chân, lại ngồi xuống vén áo vén quần lên nhìn rõ thương. Nhìn lại cảnh đó mà áp dụng mình chắc sau không lấy được vợ mất. Bất lực bước vô sân đứng ở hàng phòng vệ.
Lên dây cót chuẩn bị cho đợt comback lần hai thì có sự thay đổi chiến thuật từ bên kia.
Cứ ngỡ là ngon ăn. Sau đó bên kia đổi chiến thuật, thay luôn cả tay thủ môn và hậu vệ với nhau. Vậy cũng được luôn hả. Chẳng lẽ bị phát hiện ra thủ môn có yếu điểm đầu gối củ lạc dễ xỏ háng rồi thay, không lẽ đội đó có skill counter, đầu gối củ cải?
Đội hình phía trên cũng có chút thay đổi, nhưng quả nhiên V. A vẫn là trung tâm của cái vũ trụ ấy.
Nếu vậy thi cái vụ trụ đó cần cái một cái hố đen bên cạnh, đội hình bên em sắp xếp lại xoay vần cái vũ trụ đó luôn.
Vẫn bắt bài được đấy, vô hiệu được hàng công nhưng còn hàng thủ vẫn là bài toán quá nan giải với cái chiến thuật hai kèm một. Một người lao vào lấy bóng người còn lại thủ ở đằng sau, chuyền cũng mất bóng.
Cả hai bên công không nổi cứ bế tắc đến gần cuối trận đấu. Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn, đã không đá thì thôi, đá thì phải thắng, máu ăn thua lại nổi lên bắt đầu tính kế.
Đành phải dùng tiểu xảo thôi.
Bên bạn đang có pha dốc bóng nhanh, vội vàng bay vào can thiệp xoạc chọc bóng. Y như rằng là lại truyền bóng cho thằng V. A, nhưng truyền xong với tốc độ cao theo quán tính lao về phía trước, em lăn theo đường chạy đó rồi bị ăn một phát đạp vào chân, đau điếng nằm lăn quay ra vạ, trong tháng này đổ quá nhiều máu để hy sinh bản thân rồi, mấy vết thương cũ chống lên khiến đau đến chảy nước mắt.
Mấy ông anh cùng đội thấy đau cứ vật ra để xem chấn thương, mấy ông đối xử với thương binh như thế này à, đang đau cứ để im để giãy giũa đi, kẹp hai tay hai chân để lòi khoe vết thương để kiếm thẻ đỏ. Xong xuôi thôi cố đứng dậy, thấy chị Vân đứng cạnh lo lắng, cười tươi cái tỏ ý không sao tiếp túc trận đấu.
Bị thương vậy là được một quả phạt đền từ giữa sân. Nháy mắt sút cầu vồng, hiểu ý cho hai người lên chắn trước mặt thủ môn. Khứa lòng quả đẹp. Sướng hô ầm lên:
- Thế này làm quả hòa xong thắng luôn cho trời nắng đẹp anh em nhỉ?
Thế quái nào nhìn mặt thằng V. A nguy hiểm vãi, cả bọn tràn hết sang phần bên mình. Đang ngơ ngác bắt đầu phát bóng luôn. Cái bài này quen quen, đội hình di chuyển liên tục nhưng một chạm với thằng V. A làm trung tâm xông phá. Tỉ số 4-2. Thôi nghỉ mệt lắm rồi.
Lết mãi cái xác ra chỗ quần áo tu nốt chai nước, đang phê hết, đang khát muốn chết mà chị Vân cười nói với ông kia thôi, chả làm được cái gì, mỗi cái miệng gào to nhất, vậy mà cũng mang tiếng hậu cần.
Có chai nước đưa ra trước mặt, ra là bạn nữ kia:
- Cảm ơn!
Mỉm cười vuốt tóc mai:
- Đá hay lắm.
Rồi im lặng nhìn nhau, chợt nhớ ra chắc là đợi đòi quần áo, đá xong trận vẫn chưa trả cho chủ nữa:
- À quần áo của bạn.
Bạn kia cười nhẹ, vuốt tóc mai sang một bên rồi quay sang hơi nhẹ cúi đầu
- Không cần đâu, tặng bạn đó, coi như cảm ơn vì trận đấu.
Nói rồi vẫy tay chào. Cũng vậy lại. Giờ mới để ý, mịa quần áo ướt nhợp, hôi rình lên, nếu phải em em còn đánh thêm cho ấy chứ ngồi đó mà trả, nhưng mà em thích cái áo này lắm, đặt kiểu gì mà được độc mỗi số 00 vậy ta, 00 là số bắt đầu, khi dính chặt vào nhau cũng là vô cùng, khá hay đó chứ. Quả đấy mà phải trả thật còn tính nhổ nước bọt vào cho khỏi đòi, tuy hơi bẩn tý cơ mà là hạ sách cuối cùng rồi. Kiểu lúc giơ áo trả lại, nhỡ mồm rớt nước miếng rồi giơ tay lên gõ nhẽ vào đầu, lưỡi hơi le ra nháy mắt đáng yêu kèm giọng nói cute phomai que:
- Mình lỡ! Tè he!
Cũng may là được tặng nên xong cầm áo chạy đi luôn. Chị Vân kêu là chị ra trước lấy xe, ok mình đi thay đồ vậy, ra sau thay xong quay lại hết sạch bóng người, may để lại cái ô. Và giờ mới nhớ ra, còn cái thùng đá kia tính sao, hay nhể về nhỉ, thôi chật chỗ không ôm được nên để, may cho mày đấy thùng ạ ạ. Đi ra thì bạn kia vẫn còn ở hiên, đưa tay ra hứng nước mưa, đứng hình mất một lúc. May mà nãy không đá cái thùng ra, chủ nhà thấy lại đánh giá nhân phẩm chết. Đưa ô cho bạn rồi che áo vừa xin được lên đầu, lướt nhẹ qua hàng mưa, đúng đồ đắt tiền có khác, sang hẳn.