Chương 89
Vội đựa mắt lên xin lỗi, thì ra là bạn nữ đội bên kia, gãi đầu cười:
- Mình xin lỗi, các bạn đợi xíu nhá, công tác chuẩn bị bên này hơi lâu
Có vẻ bên kia có ý vội muốn giục rồi, phải cử người sang để giằn mặt. Xin lỗi bạn nhưng bên mình đang tìm cách, con trâu trước khi bị thịt cũng phản kháng dữ dội lắm, trong trường hợp ép buộc cuối cùng phương án đặc biệt sẽ được đưa ra, đó là bẻ lại cái chân trẹo kia về chỗ cũ, trên quan điểm cá nhân thôi. Hùng hổ lao tới thì bạn kia tiếp lời:
- À mình còn bộ quần áo nữa!
Băng băng lao vào nghe thấy thông tin quan trọng, quay đầu xác nhận lại, nhưng mà của đối thủ thì xin phép. Lòng tự trọng, đang định từ chối chị Vân bên cạnh hỏi luôn:
- Bé Linh có à cho chị mượn đi?
Bạn kia gật đầu xong chạy ra túi nhỏ của bạn ấy lấy ra bộ quần áo (quan điểm cá nhân vì cái túi khá dễ thương, chẳng có thằng con trai nào mang túi xách màu hồng hello kitty đâu nhỉ) khá giống màu với đội bên mình. Đừng bảo là quần áo con gái nhé, đang tính từ chối chị Vân nhận lấy xong đẩy luôn đi bắt thay, thôi cứ tạm vậy.
Thay quần áo, thấy vải nhẹ, mịn, hình như là làm bằng lụa, mặc vào cứ trơn tuột, khá mát. Đằng sau không có chữ gì chỉ có số 00 như kiểu độc tôn ấy, tách ra là sự khởi đầu, ghép lại là vô cũng tận, khá thích phong cách này mặc luôn vào. Vừa như in, chắc mẩm không phải áo nữ đâu chứ tại khá dài. Bước ra cảnh tượng hãi hùng vừa nãy chưa chấm dứt, mọi người đang vây lấy lột đồ anh hậu vệ kia, phần trên đã bị công phá vào rồi, anh kia đang cố hết sức bảo vệ nốt cái quần cuối cùng, em thấy mọi người còn giằng cả quần xì, ơ mấy anh ơi em không cần cái phần đó, cái phần công phá được là áo đấu thì rơi xuống đất, bị xẻ toạc làm đôi, nát bấy dưới chân không biết bao nhiêu cái giày đã dẫm lên, căng mắt mới nhận ra vì nó mang cùng màu áo mấy ông kia. Ủa nhưng mà có quần áo rồi mà sau vẫn đè anh kia ra vậy? Bên cạnh chị Vân vẫn đang chen chúc vào để ngó, không quên biểu ngữ biểu tình:
- Lột nhanh lên, sắp ra rồi kìa. Nhanh lên! Cố lên mọi người ơi! Một tý nữa thôi kìa. Thôi nằm im để mọi người lột đi, đừng chống cự.
Nhìn thấy cái quần xả lỏn sắp bị tước mất mình vội chạy tới bảo anh đội trưởng:
- Các anh làm gì thế?
Anh quay lại, mặt lấm lem mồ hôi, gào lên:
- Mày đợi anh tý sắp lấy được quần áo rồi.
Như chẳng phát hiện ra điều mới, anh lao vào xâu xé tiếp, một lúc sau tầm hai đến ba phút mới quay lại:
- Ủa quần áo đâu ra đây?
Mồm hỏi nhưng tay vẫn hoạt động công suất, giằng từng centimet gấu quần một.
- Em mượn của bạn kia. Chị Vân biết mà.
Lúc này mọi người mới dừng lại hết, quay sang nhìn trong trọc chị Vân. Chị đánh trống lảng:
- Bắt đầu trận đấu kìa mọi người.
Xong chạy biến đi luôn.
Anh hậu vệ kia sau khi hết giá trị lợi dụng bị vứt bỏ không thương tiếc, thả cái huỵch xuống sàn, không ai ngó ngàng tới, thoát khỏi vùng vẫy, anh lao tới chộp cái áo dưới đất giờ như miếng rẻ rách thủng lỗ chỗ rồi quấn quanh người, phải gọi là quấn vì giờ cái áo đó có chỗ nào để xỏ đâu, chỉ là cái mảnh rẻ quấn che từ ngực xuống rốn, vết rách loang lổ như vết voi đằm, quần thì rách đến nửa lòi cả quần xì. Ôm quần áo khóc nức nở trong góc, mặt tang thương như vừa trải qua sự việc cực kì thảm khóc, đôi mắt hướng xuống dưới tuyệt vọng lắm. Rồi đoạn đưa mắt lên long lanh cảm ơn, bởi ảnh biết nếu mình đến chậm tý nữa thì quần xả lỏn cũng chẳng còn.
Đáp lại ánh mắt chân tình đó em gật đầu thông cảm. Quay ánh mắt trách móc sang mấy anh thủ ác đằng kia, lòng nguyền rủa mấy anh có ý định lấy quần áo để em mặc mà biến nó như miếng chó gặm thế kia thì ai mặc. Còn ánh mắt còn lại cho chị Vân, biết rõ có quần áo rồi mà còn hùa theo không cản lại, vẫn còn đang hú hét ngoài sân, đập tay từng người trong sân một, không biết là cổ vũ khích lệ hay ăn mừng màn trấn lột vừa rồi nữa. Kẻ thủ ác thường sống thảnh thơi mà.
Vào sân anh vỗ vai:
- Áo ra dáng đội trưởng đấy, đá cho tốt vào.
- Dạ vâng em về hậu vệ nhá.
Nói xong chạy về phía hậu vệ. Anh vừa thay ra là vị trí trung về, nên khi em thay vào thì đành đẩy đội hình lên thay thế, mãi mới quyết định xong đội hình đá tiếp, bản thân anh kia là hậu vệ, to hộ pháp trận thủ, bây giờ thay đứa ốm nhom vào nên còn một người hậu vệ to con nữa thôi, giao tranh thay đổi anh hậu vệ hộ pháp kia sẽ tranh bóng còn em sẽ bọc lót. Và bóng lại đặt giữa sân, bên chuyên sẽ là bên giao bóng.
Trước khi vào trận ở bên ngoài thấy rõ vài pha qua người của bên kia rồi, chỉ cần để ý đến vị trí của thằng V. A thôi.
- Mình xin lỗi, các bạn đợi xíu nhá, công tác chuẩn bị bên này hơi lâu
Có vẻ bên kia có ý vội muốn giục rồi, phải cử người sang để giằn mặt. Xin lỗi bạn nhưng bên mình đang tìm cách, con trâu trước khi bị thịt cũng phản kháng dữ dội lắm, trong trường hợp ép buộc cuối cùng phương án đặc biệt sẽ được đưa ra, đó là bẻ lại cái chân trẹo kia về chỗ cũ, trên quan điểm cá nhân thôi. Hùng hổ lao tới thì bạn kia tiếp lời:
- À mình còn bộ quần áo nữa!
Băng băng lao vào nghe thấy thông tin quan trọng, quay đầu xác nhận lại, nhưng mà của đối thủ thì xin phép. Lòng tự trọng, đang định từ chối chị Vân bên cạnh hỏi luôn:
- Bé Linh có à cho chị mượn đi?
Bạn kia gật đầu xong chạy ra túi nhỏ của bạn ấy lấy ra bộ quần áo (quan điểm cá nhân vì cái túi khá dễ thương, chẳng có thằng con trai nào mang túi xách màu hồng hello kitty đâu nhỉ) khá giống màu với đội bên mình. Đừng bảo là quần áo con gái nhé, đang tính từ chối chị Vân nhận lấy xong đẩy luôn đi bắt thay, thôi cứ tạm vậy.
Thay quần áo, thấy vải nhẹ, mịn, hình như là làm bằng lụa, mặc vào cứ trơn tuột, khá mát. Đằng sau không có chữ gì chỉ có số 00 như kiểu độc tôn ấy, tách ra là sự khởi đầu, ghép lại là vô cũng tận, khá thích phong cách này mặc luôn vào. Vừa như in, chắc mẩm không phải áo nữ đâu chứ tại khá dài. Bước ra cảnh tượng hãi hùng vừa nãy chưa chấm dứt, mọi người đang vây lấy lột đồ anh hậu vệ kia, phần trên đã bị công phá vào rồi, anh kia đang cố hết sức bảo vệ nốt cái quần cuối cùng, em thấy mọi người còn giằng cả quần xì, ơ mấy anh ơi em không cần cái phần đó, cái phần công phá được là áo đấu thì rơi xuống đất, bị xẻ toạc làm đôi, nát bấy dưới chân không biết bao nhiêu cái giày đã dẫm lên, căng mắt mới nhận ra vì nó mang cùng màu áo mấy ông kia. Ủa nhưng mà có quần áo rồi mà sau vẫn đè anh kia ra vậy? Bên cạnh chị Vân vẫn đang chen chúc vào để ngó, không quên biểu ngữ biểu tình:
- Lột nhanh lên, sắp ra rồi kìa. Nhanh lên! Cố lên mọi người ơi! Một tý nữa thôi kìa. Thôi nằm im để mọi người lột đi, đừng chống cự.
Nhìn thấy cái quần xả lỏn sắp bị tước mất mình vội chạy tới bảo anh đội trưởng:
- Các anh làm gì thế?
Anh quay lại, mặt lấm lem mồ hôi, gào lên:
- Mày đợi anh tý sắp lấy được quần áo rồi.
Như chẳng phát hiện ra điều mới, anh lao vào xâu xé tiếp, một lúc sau tầm hai đến ba phút mới quay lại:
- Ủa quần áo đâu ra đây?
Mồm hỏi nhưng tay vẫn hoạt động công suất, giằng từng centimet gấu quần một.
- Em mượn của bạn kia. Chị Vân biết mà.
Lúc này mọi người mới dừng lại hết, quay sang nhìn trong trọc chị Vân. Chị đánh trống lảng:
- Bắt đầu trận đấu kìa mọi người.
Xong chạy biến đi luôn.
Anh hậu vệ kia sau khi hết giá trị lợi dụng bị vứt bỏ không thương tiếc, thả cái huỵch xuống sàn, không ai ngó ngàng tới, thoát khỏi vùng vẫy, anh lao tới chộp cái áo dưới đất giờ như miếng rẻ rách thủng lỗ chỗ rồi quấn quanh người, phải gọi là quấn vì giờ cái áo đó có chỗ nào để xỏ đâu, chỉ là cái mảnh rẻ quấn che từ ngực xuống rốn, vết rách loang lổ như vết voi đằm, quần thì rách đến nửa lòi cả quần xì. Ôm quần áo khóc nức nở trong góc, mặt tang thương như vừa trải qua sự việc cực kì thảm khóc, đôi mắt hướng xuống dưới tuyệt vọng lắm. Rồi đoạn đưa mắt lên long lanh cảm ơn, bởi ảnh biết nếu mình đến chậm tý nữa thì quần xả lỏn cũng chẳng còn.
Đáp lại ánh mắt chân tình đó em gật đầu thông cảm. Quay ánh mắt trách móc sang mấy anh thủ ác đằng kia, lòng nguyền rủa mấy anh có ý định lấy quần áo để em mặc mà biến nó như miếng chó gặm thế kia thì ai mặc. Còn ánh mắt còn lại cho chị Vân, biết rõ có quần áo rồi mà còn hùa theo không cản lại, vẫn còn đang hú hét ngoài sân, đập tay từng người trong sân một, không biết là cổ vũ khích lệ hay ăn mừng màn trấn lột vừa rồi nữa. Kẻ thủ ác thường sống thảnh thơi mà.
Vào sân anh vỗ vai:
- Áo ra dáng đội trưởng đấy, đá cho tốt vào.
- Dạ vâng em về hậu vệ nhá.
Nói xong chạy về phía hậu vệ. Anh vừa thay ra là vị trí trung về, nên khi em thay vào thì đành đẩy đội hình lên thay thế, mãi mới quyết định xong đội hình đá tiếp, bản thân anh kia là hậu vệ, to hộ pháp trận thủ, bây giờ thay đứa ốm nhom vào nên còn một người hậu vệ to con nữa thôi, giao tranh thay đổi anh hậu vệ hộ pháp kia sẽ tranh bóng còn em sẽ bọc lót. Và bóng lại đặt giữa sân, bên chuyên sẽ là bên giao bóng.
Trước khi vào trận ở bên ngoài thấy rõ vài pha qua người của bên kia rồi, chỉ cần để ý đến vị trí của thằng V. A thôi.