Chương 88
Trận đấu diễn ra thêm được năm phút công nhận là chuyên đá hay thật, từ cái cách dừng bóng, rê thêm một sải qua háng, giật gót quá đỗi nhịp nhàng, và đặc biệt ở giữa đội hình xoay quanh thằng V. A, mọi cử chỉ hay phát lừa bóng đều lấy nó làm trung tâm. Vậy nên đến khi kết thúc hiệp một không ngoài dự đoán ăn thêm một bàn nữa. Kể ra nếu không có vụ đá bạn thân N thì đây cũng là đối tượng đáng học hỏi đấy chứ, mọi cử chỉ như đều được sắp đặt để lấy lòng các bạn nữ vậy, điển hình như bà Vân đang say đứ đừ kia kìa.
Đáng học hỏi hay không thì cũng đến giờ nghỉ giữa hiệp rồi, xé túi khăn đổ nước lạnh cho cả hai bên. Đùa chứ ghét thì ghét thật nhưng mà phục vụ chuyên nghiệp từ nhỏ ngấm vào máu rồi, bỏ qua mọi cảm xúc phức tạp bên ngoài, tôn chỉ khách hàng là thượng đế mà. Nhưng mà em có cái thắc mắc là cái khăn thằng V. A đang lau mặt là khăn em lau chân vừa nãy ướt mưa, không biết nó bị ghẻ không ta?
Anh đội trưởng thau có vẻ cay cú lắm, dốc cả chai nước lên đầu. MIệng không ngừng làu bàu những từ ngữ chuyên môn:
- Đá *** như ** vậy mà cũng để thủng lưới.
- Thằng kia mày gặp bóng mà lóng ngóng như chuyền bóng cho nó luôn ấy.
* * *
Chạy phờ râu phục vụ cho cả hai bên, mãi lúc cuối mới thở được xíu chạy lại phím cho anh đội trưởng:
- Thủ môn nó đầu gối củ lạc, cứ háng nó mà sút anh.
Vứt luôn chai nước vào giỏ, anh đội trưởng vỗ vỗ vai cảm ơn:
- Ừ ừ hèn gì nó bay như siêu nhân. Cảm ơn nha cu.
Vậy mà vào đến trận đấu mà cũng không có cơ hội, bàn thứ ba bên họ được ghi cũng là lúc đội hình bắt đầu đá loạng choạng. Có ông với bóng vấp chân vào bóng té lăn ra gần chục mét, quả thân hình đồ sộ của hậu vệ ngót nghét tạ lúc hạ thổ thì cảm giác đứng trong phạm vi ảnh hưởng như động đất, âm thanh nền tảng không phải thịt tác động kéo rê làm đinh tai, ghê răng sock lên tận não, em đứng ngoài nhìn mà còn thấy điếng nữa là. Đánh giá quan điểm thì bề mặt tiếp xúc là phần mềm không ảnh hưởng nghiêm trọng lắm, cái phần làm nên cú ngã đấy lo ngại, lướt sơ qua phát có vẻ bong gân rồi, giải tán quốc hội rồi dùng thân tàn ma dại kéo tay lôi một mạch ra ngoài sân, tại thiếu người nên kiêm luôn bác sĩ dỏm vậy, khám chuyên môn lắc chân dính rẹo rồi. Ra dấu X chéo tay trận đấu kết thúc.
Quay lại công việc của bác sĩ dỏm. Xoay xoay cổ chân tìm khớp lệch, thấy vòng quay bị chững cái là biết ngay mà, tòm cổ chân dùng hết sức nắn một phát làm cái "rặc", xong.
Làm tốt như vậy mà chỉ được thưởng có một tiếng hú của ông anh kia:
- Ôi ***. Mày xoay mày phải bảo anh chứ!
Kinh nghiệm trước giờ rồi, dặn là đau hơn nên làm trước khi báo thì hiệu quả hơn nhiều. Cười nhăn nhở với ổng rồi, lấy cái ghẻ quấn đá làm một vòng. Dặn giờ về là ổn.
Giờ thu dọn đồ về, ngó quanh mình có mang đò gì đâu, dúi được mỗi cái ô của chị Vân, ngoắc về thế nào tự nhiên lại bị tóm, cái kiểu kẹp tay giữ đầu sát nách kẹp cổ ấy ấy, không tài nào vùng ra nổi. Anh đội trưởng thì thầm:
- Đi đâu thế chú em.
Khiếp ổng chạy đồ ra nhiều mồ hôi, cổ mình cứ phải ướt tứa lưa, thôi trả lời thành thật để mông anh thả em ra cái.
- Ơ đi về anh ơi. Xong trận rồi mà.
Thì đi về chứ còn gì nữa, một thanh niên thương binh rồi, không đủ người thay, với lại đá giao hữu vui vui thôi, không đủ thì về. Ấy vậy mà anh đội trưởng không có ý định cho em thoát:
- Ầy anh nghĩ mới giữa hiệp hai mà.
Cố chấp. Tất cả là biểu hiện của sự cố chấp. Không lẽ gào lên là em nhớ mẹ em rồi thả cho em về nhà, như thế bị cười vào mặt mất, đành gào lên theo phương pháp khác:
- Thì hết người rồi, anh kia bị trật chân. Đưa về chữa trị gấp thôi.
Nhìn cái quả cười thân thiện của ảnh là biết có chuyện chẳng lành rồi. Bật chế độ giả ngu lên đưa đôi mắt long lanh to tròn lên, vậy mà vẫn không thoát được.
Anh vẫn kẹp cổ nói giọng nhỏ nhẹ:
- Điều tối kị nhất là phải có bàn thắng danh dự thằng em nhỉ?
Cố gắng giãy dụa nhưng nước từ lòng nách anh cứ nhãy nhụa ra cổ, biết chống cự cũng vô ích giơ tay đầu hàng chịu trói, đành ra yêu sách cuối cùng để cứu cái lưng sắp bị nước nách xâm lấn:
- Một bàn thắng danh dự thôi nha!
Nghe xong điều cần nghe, ảnh bắt đầu giải thoát cho cái cổ khốn khổ này. Lúc này điều cần nhất không phải là lau đi cái thứ kia, mà bắt đầu từ từ cúi đầu xuống thuyết phục:
- Chị nghe thấy rồi đấy, một bàn thắng danh dự nên chị làm ơn rời khỏi cái chân của em đi.
Vâng! Là chị Vân đang cố sống cố chết bám thật chặt cái chân phải của em ạ. Ban nãy khi bị kẹp cổ bởi anh đội trưởng thì cái chân này có được thả lỏng đâu, chả hiểu chị nghĩ cái gì bay vô luôn đu bằng được không thả. Giờ đi lên đây với chị, cứ nhầy nhụa thế này thì ai chở về, cố sống cố chết cũng chẳng ăn thua nên mới đầu hàng dễ dàng như vậy chứ cái chuyện hồi nãy vẫn chưa thoát ra khỏi đầu, nếu đá trận này thắng liệu bên kia có cầm dao rượt mình như mấy hôm trước không nữa.
Nhưng vấn đề bây giờ lại phát sinh, lại bảo anh đội trưởng:
- Em không có quần áo đá.
Cứ ngỡ là được giải thoát, ai dè hai anh em cùng nhìn về một phía cái anh thương binh ban nãy đang ngồi bốc phét với hai người đẹp. Chúa chết trạng cũng băng hà, hai anh em hú tập hợp người lại để bàn kế sách.
Anh thương binh kia cảm nhận được sự nguy hiểm, bắt đầu xanh mặt lê thân tàn ra khỏi cửa để tránh khỏi sự truy sát nhưng chạy đâu cho thoát. Cả đội lao vào như hổ đói.
Cứ tưởng là với lợi thế vượt trội về con người thì vấn đề về trang phục giải quyết nhanh chóng, nhưng mà tất cả như châu chấu đá xe, dã tràng xe cát khi mà anh hậu vệ kia tận dụng lợi thế thân hình quá tải của mình cuốn tròn người lại tựa tê tê phòng thủ vậy, bảo thủ, kiên cố. Mọi người đã đồng tâm hiệp lực mỗi người một đầu tay chân để kéo ra rồi mà vẫn bất lực. Những lúc như thế này thì cần một nhành cỏ ngoáy ngoáy trong người nó, cụ thể là thọc léc, cố hết sức mình để chui vào đám đông vươn cố tay ra để cù để rồi nhận ra sự thật kinh hoàng, mỡ che hết sạch điểm buồn rồi. Đang thẫn thờ không tin thì bị đám đông đẩy ngược ra, loạng choạng giữ thăng bằng thì va phải va phải cái cục gì đó kèm tiếng la nhỏ:
- AAAA!
Đáng học hỏi hay không thì cũng đến giờ nghỉ giữa hiệp rồi, xé túi khăn đổ nước lạnh cho cả hai bên. Đùa chứ ghét thì ghét thật nhưng mà phục vụ chuyên nghiệp từ nhỏ ngấm vào máu rồi, bỏ qua mọi cảm xúc phức tạp bên ngoài, tôn chỉ khách hàng là thượng đế mà. Nhưng mà em có cái thắc mắc là cái khăn thằng V. A đang lau mặt là khăn em lau chân vừa nãy ướt mưa, không biết nó bị ghẻ không ta?
Anh đội trưởng thau có vẻ cay cú lắm, dốc cả chai nước lên đầu. MIệng không ngừng làu bàu những từ ngữ chuyên môn:
- Đá *** như ** vậy mà cũng để thủng lưới.
- Thằng kia mày gặp bóng mà lóng ngóng như chuyền bóng cho nó luôn ấy.
* * *
Chạy phờ râu phục vụ cho cả hai bên, mãi lúc cuối mới thở được xíu chạy lại phím cho anh đội trưởng:
- Thủ môn nó đầu gối củ lạc, cứ háng nó mà sút anh.
Vứt luôn chai nước vào giỏ, anh đội trưởng vỗ vỗ vai cảm ơn:
- Ừ ừ hèn gì nó bay như siêu nhân. Cảm ơn nha cu.
Vậy mà vào đến trận đấu mà cũng không có cơ hội, bàn thứ ba bên họ được ghi cũng là lúc đội hình bắt đầu đá loạng choạng. Có ông với bóng vấp chân vào bóng té lăn ra gần chục mét, quả thân hình đồ sộ của hậu vệ ngót nghét tạ lúc hạ thổ thì cảm giác đứng trong phạm vi ảnh hưởng như động đất, âm thanh nền tảng không phải thịt tác động kéo rê làm đinh tai, ghê răng sock lên tận não, em đứng ngoài nhìn mà còn thấy điếng nữa là. Đánh giá quan điểm thì bề mặt tiếp xúc là phần mềm không ảnh hưởng nghiêm trọng lắm, cái phần làm nên cú ngã đấy lo ngại, lướt sơ qua phát có vẻ bong gân rồi, giải tán quốc hội rồi dùng thân tàn ma dại kéo tay lôi một mạch ra ngoài sân, tại thiếu người nên kiêm luôn bác sĩ dỏm vậy, khám chuyên môn lắc chân dính rẹo rồi. Ra dấu X chéo tay trận đấu kết thúc.
Quay lại công việc của bác sĩ dỏm. Xoay xoay cổ chân tìm khớp lệch, thấy vòng quay bị chững cái là biết ngay mà, tòm cổ chân dùng hết sức nắn một phát làm cái "rặc", xong.
Làm tốt như vậy mà chỉ được thưởng có một tiếng hú của ông anh kia:
- Ôi ***. Mày xoay mày phải bảo anh chứ!
Kinh nghiệm trước giờ rồi, dặn là đau hơn nên làm trước khi báo thì hiệu quả hơn nhiều. Cười nhăn nhở với ổng rồi, lấy cái ghẻ quấn đá làm một vòng. Dặn giờ về là ổn.
Giờ thu dọn đồ về, ngó quanh mình có mang đò gì đâu, dúi được mỗi cái ô của chị Vân, ngoắc về thế nào tự nhiên lại bị tóm, cái kiểu kẹp tay giữ đầu sát nách kẹp cổ ấy ấy, không tài nào vùng ra nổi. Anh đội trưởng thì thầm:
- Đi đâu thế chú em.
Khiếp ổng chạy đồ ra nhiều mồ hôi, cổ mình cứ phải ướt tứa lưa, thôi trả lời thành thật để mông anh thả em ra cái.
- Ơ đi về anh ơi. Xong trận rồi mà.
Thì đi về chứ còn gì nữa, một thanh niên thương binh rồi, không đủ người thay, với lại đá giao hữu vui vui thôi, không đủ thì về. Ấy vậy mà anh đội trưởng không có ý định cho em thoát:
- Ầy anh nghĩ mới giữa hiệp hai mà.
Cố chấp. Tất cả là biểu hiện của sự cố chấp. Không lẽ gào lên là em nhớ mẹ em rồi thả cho em về nhà, như thế bị cười vào mặt mất, đành gào lên theo phương pháp khác:
- Thì hết người rồi, anh kia bị trật chân. Đưa về chữa trị gấp thôi.
Nhìn cái quả cười thân thiện của ảnh là biết có chuyện chẳng lành rồi. Bật chế độ giả ngu lên đưa đôi mắt long lanh to tròn lên, vậy mà vẫn không thoát được.
Anh vẫn kẹp cổ nói giọng nhỏ nhẹ:
- Điều tối kị nhất là phải có bàn thắng danh dự thằng em nhỉ?
Cố gắng giãy dụa nhưng nước từ lòng nách anh cứ nhãy nhụa ra cổ, biết chống cự cũng vô ích giơ tay đầu hàng chịu trói, đành ra yêu sách cuối cùng để cứu cái lưng sắp bị nước nách xâm lấn:
- Một bàn thắng danh dự thôi nha!
Nghe xong điều cần nghe, ảnh bắt đầu giải thoát cho cái cổ khốn khổ này. Lúc này điều cần nhất không phải là lau đi cái thứ kia, mà bắt đầu từ từ cúi đầu xuống thuyết phục:
- Chị nghe thấy rồi đấy, một bàn thắng danh dự nên chị làm ơn rời khỏi cái chân của em đi.
Vâng! Là chị Vân đang cố sống cố chết bám thật chặt cái chân phải của em ạ. Ban nãy khi bị kẹp cổ bởi anh đội trưởng thì cái chân này có được thả lỏng đâu, chả hiểu chị nghĩ cái gì bay vô luôn đu bằng được không thả. Giờ đi lên đây với chị, cứ nhầy nhụa thế này thì ai chở về, cố sống cố chết cũng chẳng ăn thua nên mới đầu hàng dễ dàng như vậy chứ cái chuyện hồi nãy vẫn chưa thoát ra khỏi đầu, nếu đá trận này thắng liệu bên kia có cầm dao rượt mình như mấy hôm trước không nữa.
Nhưng vấn đề bây giờ lại phát sinh, lại bảo anh đội trưởng:
- Em không có quần áo đá.
Cứ ngỡ là được giải thoát, ai dè hai anh em cùng nhìn về một phía cái anh thương binh ban nãy đang ngồi bốc phét với hai người đẹp. Chúa chết trạng cũng băng hà, hai anh em hú tập hợp người lại để bàn kế sách.
Anh thương binh kia cảm nhận được sự nguy hiểm, bắt đầu xanh mặt lê thân tàn ra khỏi cửa để tránh khỏi sự truy sát nhưng chạy đâu cho thoát. Cả đội lao vào như hổ đói.
Cứ tưởng là với lợi thế vượt trội về con người thì vấn đề về trang phục giải quyết nhanh chóng, nhưng mà tất cả như châu chấu đá xe, dã tràng xe cát khi mà anh hậu vệ kia tận dụng lợi thế thân hình quá tải của mình cuốn tròn người lại tựa tê tê phòng thủ vậy, bảo thủ, kiên cố. Mọi người đã đồng tâm hiệp lực mỗi người một đầu tay chân để kéo ra rồi mà vẫn bất lực. Những lúc như thế này thì cần một nhành cỏ ngoáy ngoáy trong người nó, cụ thể là thọc léc, cố hết sức mình để chui vào đám đông vươn cố tay ra để cù để rồi nhận ra sự thật kinh hoàng, mỡ che hết sạch điểm buồn rồi. Đang thẫn thờ không tin thì bị đám đông đẩy ngược ra, loạng choạng giữ thăng bằng thì va phải va phải cái cục gì đó kèm tiếng la nhỏ:
- AAAA!