Chương 92
Cứ ngỡ khai thông được bế tắc khi nghe xong lời tư vấn vàng ngọc từ các anh chị đi trước, nhưng khi chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì câu hỏi xẹt ngang qua đầu:
"Rồi mình muốn mối quan hệ của Trinh vs mình là như thế nào?".
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Một bên là sự khao khát được tiến lên một bậc trong mối quan hệ hai đứa, chính thức công khai về nhau, nắm tay hay thể hiện sự quan tâm giữa chốn đông người.
Nhưng một bên lại là sự thỏa hiệp, cứ muốn giữ mối quan hệ này như vậy mãi thôi, có gì đó sự lo sợ cảm giác bị bỏ rơi một lần nữa vậy, hình ảnh tan trường khi Trinh leo lên xe người con trai khác vẫn còn hiện rõ trong đầu. Bản thân cũng chưa từng đề cập đến người đó trước mặt, bởi vì sợ là lỡ như, lỡ như nếu nó xác nhận là người yêu thì trong tim sẽ có gì đó vụn vỡ mất, một đứa thảm hại níu giữ sợi chỉ mong manh để lẩn tránh nỗi đau.
Xuất hiện trên nhà với đôi mắt thâm cuồng vì mất ngủ cả đêm, mẹ hốt hoảng đẩy luôn xuống nhà vì tưởng đứa con trai thức cả đêm học bài nhưng thầm xin lỗi mẹ vì con đang bận giải bài toán hóc búa hơn cả hóa học nâng cao, cân bằng phương trình con tim. Lay lắt mãi mới bán hàng xong, cứ tưởng thức đêm xong không có vấn đề gì ấy thế mà qua được giờ chào cờ là gục hẳn, tiết tiếp theo tuy là cô giáo được mệnh danh "khó tính kinh niên" ấy thế mà vẫn đánh được vài giấc do hồi lớp tám đã luyện được skill vừa ngủ vừa ngồi thẳng lưng, cũng may là trong lúc ngủ không có đánh bản giao hưởng nào không thì vô sổ đầu bìa với lí do "ngáy trong giờ học" trông cũng hơi kì cục.
Sang đến tiết thể dục ngay sau đó thì không còn giả vờ như vậy nữa, nháy mắt với thằng Nml làm một cú tiểu xảo như hồi vượt mặt trọng tài để nhận phạt đền, khi cả lớp đang chạy bền, cả lớp ba mươi mấy con người chạy trong nhà đa năng bé tí thì mau di mau dít thì vừa chạy vừa sút mông nhau là chuyện bình thường, nhân lúc cô đang kí sổ đầu bài liền giả vờ vấp chân nằm luôn ra sân, thằng mlN còn diễn xuất đạt đến nỗi vội lao đến ôm em vào trong lòng rồi gào khóc:
- Ôi Q ơi cố gắng lên đừng bỏ tao lại!
Diễn xuất nó đạt đến mức là bình thường trẹo chân chỉ qua bảo cô là xuống nhà y tế nằm một câu là được, lần này là cô đi luôn qua để xem. Lườm cháy mắt cái thằng phá hoại, nháy mắt nó bảo phối hợp ý là tý nữa giả vờ dìu xuống phòng là được rồi mà làm như kiểu sinh ly tử trận, không bị lộ mới lạ, nhẫn nhịn chịu đau véo đỏ cái mắt cá chân lên, vừa bo lại mắt vừa rơm rớm tỏ vẻ đau đớn phối hợp với vai diễn do thằng ml kia bày ra. Cũng may cô thấy có vẻ đau quá nên cô vạch hẳn ra xem mà chỉ qua loa rồi cho hai đứa xuống phòng y tế, xong đoạn cô quay qua bảo cả lớp nghỉ tự do thì mới ngớ người ra. Ơ thế nghỉ tự do rồi thì xuống phòng y tế làm gì nữa, đồng ý là xuống đó có giường ngủ êm hơn nhưng bị tra khảo vết thương, để lách luật cũng hơi phiền nữa nên quyết định được đưa ra phải có con cừu thế mạng. Tạo tay hình nắm đấm rồi kéo khấc ngón giữa lên gõ "nhẹ" (chắc vậy) vào mắt cá chân thằng Nml một cái kêu "cọc" cái thanh mảnh lắm. Cu cậu tru tréo lên ngã vật xuống đất gào rú, cô quay lại nhíu mày:
- Ơ thế còn chưa đi nhanh lên.
Dạ dạ vâng vâng với cô rồi điều hai đứa hầu cận cô chủ nhiệm đưa diễn viên nửa mùa đi đâu thì đi, kiếm tạm cái góc nào để chợp mắt một tý vậy.
Đang ngủ thì có giấc mơ, mơ về giấc mơ hồi nhỏ rong ruổi với những kỉ niệm đẹp, nhẹ nhàng đến nỗi mà trên môi đứa nhóc trong mơ đó lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Rồi giấc mơ như vòng lặp, lúc nào cũng kết thúc về đứa nhóc đó cố gắng gạt nước mắt cô nhóc nào đó không rõ khuôn mặt. Cố gắng tập trung thật sâu nhìn vào xem người kia là bị đánh thức, có gì đó nhột nhột ở má, mở mắt ra thì thấy Trinh đang ngồi trước mặt. Tự dưng thấy mất mát gì đó nhưng rồi nụ cười tươi rạng rỡ như hoa kia bù lại. Mắt vẫn còn say ke, giọng ngái ngủ hỏi nó:
- Sao mày lại ở đây?
Lúc này Trinh mới thôi chọt má rồi vén tóc mai lên trả lời:
- Tiết sau là đến lớp tao thể dục.
Rồi lại chọt má tiếp, nó còn chả quan tâm xem xung quanh có ai hay không luôn, đảo mắt xung quanh thấy lác đác vài người lớp C, mấy người đó còn đứng hú hét. Tuyệt nhiên không thấy một ai lớp mình cả, lũ khốn nạn không thèm dậy bỏ trẫm ở lại bơ vơ.
"Rồi mình muốn mối quan hệ của Trinh vs mình là như thế nào?".
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Một bên là sự khao khát được tiến lên một bậc trong mối quan hệ hai đứa, chính thức công khai về nhau, nắm tay hay thể hiện sự quan tâm giữa chốn đông người.
Nhưng một bên lại là sự thỏa hiệp, cứ muốn giữ mối quan hệ này như vậy mãi thôi, có gì đó sự lo sợ cảm giác bị bỏ rơi một lần nữa vậy, hình ảnh tan trường khi Trinh leo lên xe người con trai khác vẫn còn hiện rõ trong đầu. Bản thân cũng chưa từng đề cập đến người đó trước mặt, bởi vì sợ là lỡ như, lỡ như nếu nó xác nhận là người yêu thì trong tim sẽ có gì đó vụn vỡ mất, một đứa thảm hại níu giữ sợi chỉ mong manh để lẩn tránh nỗi đau.
Xuất hiện trên nhà với đôi mắt thâm cuồng vì mất ngủ cả đêm, mẹ hốt hoảng đẩy luôn xuống nhà vì tưởng đứa con trai thức cả đêm học bài nhưng thầm xin lỗi mẹ vì con đang bận giải bài toán hóc búa hơn cả hóa học nâng cao, cân bằng phương trình con tim. Lay lắt mãi mới bán hàng xong, cứ tưởng thức đêm xong không có vấn đề gì ấy thế mà qua được giờ chào cờ là gục hẳn, tiết tiếp theo tuy là cô giáo được mệnh danh "khó tính kinh niên" ấy thế mà vẫn đánh được vài giấc do hồi lớp tám đã luyện được skill vừa ngủ vừa ngồi thẳng lưng, cũng may là trong lúc ngủ không có đánh bản giao hưởng nào không thì vô sổ đầu bìa với lí do "ngáy trong giờ học" trông cũng hơi kì cục.
Sang đến tiết thể dục ngay sau đó thì không còn giả vờ như vậy nữa, nháy mắt với thằng Nml làm một cú tiểu xảo như hồi vượt mặt trọng tài để nhận phạt đền, khi cả lớp đang chạy bền, cả lớp ba mươi mấy con người chạy trong nhà đa năng bé tí thì mau di mau dít thì vừa chạy vừa sút mông nhau là chuyện bình thường, nhân lúc cô đang kí sổ đầu bài liền giả vờ vấp chân nằm luôn ra sân, thằng mlN còn diễn xuất đạt đến nỗi vội lao đến ôm em vào trong lòng rồi gào khóc:
- Ôi Q ơi cố gắng lên đừng bỏ tao lại!
Diễn xuất nó đạt đến mức là bình thường trẹo chân chỉ qua bảo cô là xuống nhà y tế nằm một câu là được, lần này là cô đi luôn qua để xem. Lườm cháy mắt cái thằng phá hoại, nháy mắt nó bảo phối hợp ý là tý nữa giả vờ dìu xuống phòng là được rồi mà làm như kiểu sinh ly tử trận, không bị lộ mới lạ, nhẫn nhịn chịu đau véo đỏ cái mắt cá chân lên, vừa bo lại mắt vừa rơm rớm tỏ vẻ đau đớn phối hợp với vai diễn do thằng ml kia bày ra. Cũng may cô thấy có vẻ đau quá nên cô vạch hẳn ra xem mà chỉ qua loa rồi cho hai đứa xuống phòng y tế, xong đoạn cô quay qua bảo cả lớp nghỉ tự do thì mới ngớ người ra. Ơ thế nghỉ tự do rồi thì xuống phòng y tế làm gì nữa, đồng ý là xuống đó có giường ngủ êm hơn nhưng bị tra khảo vết thương, để lách luật cũng hơi phiền nữa nên quyết định được đưa ra phải có con cừu thế mạng. Tạo tay hình nắm đấm rồi kéo khấc ngón giữa lên gõ "nhẹ" (chắc vậy) vào mắt cá chân thằng Nml một cái kêu "cọc" cái thanh mảnh lắm. Cu cậu tru tréo lên ngã vật xuống đất gào rú, cô quay lại nhíu mày:
- Ơ thế còn chưa đi nhanh lên.
Dạ dạ vâng vâng với cô rồi điều hai đứa hầu cận cô chủ nhiệm đưa diễn viên nửa mùa đi đâu thì đi, kiếm tạm cái góc nào để chợp mắt một tý vậy.
Đang ngủ thì có giấc mơ, mơ về giấc mơ hồi nhỏ rong ruổi với những kỉ niệm đẹp, nhẹ nhàng đến nỗi mà trên môi đứa nhóc trong mơ đó lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Rồi giấc mơ như vòng lặp, lúc nào cũng kết thúc về đứa nhóc đó cố gắng gạt nước mắt cô nhóc nào đó không rõ khuôn mặt. Cố gắng tập trung thật sâu nhìn vào xem người kia là bị đánh thức, có gì đó nhột nhột ở má, mở mắt ra thì thấy Trinh đang ngồi trước mặt. Tự dưng thấy mất mát gì đó nhưng rồi nụ cười tươi rạng rỡ như hoa kia bù lại. Mắt vẫn còn say ke, giọng ngái ngủ hỏi nó:
- Sao mày lại ở đây?
Lúc này Trinh mới thôi chọt má rồi vén tóc mai lên trả lời:
- Tiết sau là đến lớp tao thể dục.
Rồi lại chọt má tiếp, nó còn chả quan tâm xem xung quanh có ai hay không luôn, đảo mắt xung quanh thấy lác đác vài người lớp C, mấy người đó còn đứng hú hét. Tuyệt nhiên không thấy một ai lớp mình cả, lũ khốn nạn không thèm dậy bỏ trẫm ở lại bơ vơ.