Chương 35: Ghen
Hoàng tử từ lúc bước vào đã toát ra vẻ phong ưu nhã nhặn, nhìn bề ngoài người ta không thể đoán hắn thuộc tầng lớp quý tộc, bởi cách ăn mặc của hắn chẳng khác với những kẻ đi cùng.
Không có một ai nghĩ đến một hoàng tử cao quý lại chịu hạ mình, đích thân nghị hòa, còn nhún nhường hết mực.
" Đại diện cho nước Ba Tư xin được dâng lên đại đế các cống phẩm nghị hòa
Đây đều là những vật kì trân dị bảo, mong rằng đại đế sẽ thích "
Nói xong, A Lạc Đồ đứng lên khom mình ngoắt tay cho người mở những chiếc gương to đùng. Bên trong đúng như lời hắn nói, đa số đều là kì trân dị bảo hiếm có, còn cả vàng bạc được tiến cống.
Lãnh Đình cao ngạo ngồi chễm chệ ở trên chẳng buồn liếc mắt bủn xỉn, bảo vật trên đời hắn thấy không ít, cũng sở hữu sáu đại lục này căn bản hắn không còn hứng thú.
" Đa tạ hoàng tử và đức vua của Ba Tư
Kì trân dị bảo ta không thiếu, nhưng vì hoàng tử đích thân đến ta sẽ nhận
Vì chuyện nghị hòa của hai nước, ta rất hân hạnh được hợp tác "
Hắn ảm đạm nói, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm nhìn chòng chọc vào người đàn ông non nớt kia, không phải hắn khinh khi A Lạc Đô. Mà người con gái hắn yêu từ đầu đến cuối đều đăm đăm nhìn người đó say đắm.
- Không đẹp trai bằng ta, không mạnh mẽ bằng ta, là một thằng nhóc ất ơ mà cũng làm em để mắt
Mí mắt nhíu chặt kiếm uy nghiêm, gân xanh nổi đầy trán, một màu đỏ rần bảo phủ khuôn mặt, hắn gắt gao vo tay thành nắm đấm, máu ghen sôi sục mãnh liệt trong từng tấc xương tủy. Hắn gian nan lắm để không thể hiện ra ngoài mặt, vòng tay ôm chặt tiểu công chúa ngồi trong lòng.
" Hãy mở tiệc thiếc đãi hoàng tử và các vị khách đến từ Ba Tư "
Thanh âm uy phong hô hào, theo lệnh của người đàn ông, tiệc tối bắt đầu triển khai, thức ăn rượu thịt được đưa đến từng bàn.
A Lạc Đô cùng người của mình ngồi vào vị trí đã được sắp xếp, ánh mắt của hắn luôn lén lút nhìn lên cô gái ngồi trong lòng người đàn ông kia.
Theo lời đồn, Lãnh Đình có một sủng phi rất xinh đẹp, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân, rất hiếm ai được nhìn thấy dung mạo của cô. A Lạc Đô cũng vì tin đồn đó không khỏi tò mò mà đích thân tới tận Ben Nan, nghị hòa là phụ, thăm dò tin đồn mới là chính.
Hắn vừa nhìn liền đoán được người con gái trong lời đồn đó chính là người đang được Lãnh Đình ôm ấp kia. Tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng vóc dáng thướt tha của cô đã đủ khiến kẻ khác mê đắm, A Lạc Đô cũng không giấu nổ sự si mê dò ngó.
Tầm mắt dơ bẩn đánh giá từ tóc đến nửa thân trên thì dừng lại, chiếc bàn che đã khuất mất nửa thân dưới, A Lạc Đô không dám soi mói quá mức sợ kinh động tới bạo quân.
Linh Lan không hiểu hoàn cảnh, hai mắt không ngừng dán chặt vào người vị hoàng tử trẻ năng động, đây mới là hình tượng hôn phu trong lòng cô. Tiếc là bây giờ cô không còn dám mơ tưởng đến chuyện gả chồng, suy nghĩ lệch lạc chốc chốc bị đập tan.
Cô rất có hứng thú với trang phục kì lạ của người Ba Tư, chính thứ này làm cô mê như điếu đổ, còn hơn cả nhan sắc của A Lạc Đô.
Càng lúc ánh mắt cô càng giống kẻ bất lương, Lãnh Đình trông thấy ghen đến đỏ mắt, đầu tóc dựng đứng, gắt gao bấu chặt vào thành ghế khiến các ngón tay tiết lộng bên trong cả lên.
Hơi thở thành thục đáng sợ nóng rực lan tỏa khắp trong không khí, hắn càng cố đè nén cảm xúc càng nhiễu loạn đầu óc, bất quá không nhịn được thì thào nhắc nhở.
" Nhìn ta, còn nhìn lung tung ta bẻ cổ "
" Ưm...ngươi... "
Cô gái giật mình sợ hãi, cơ mặt căng hết cỡ chốc chốc chùn xuống, một màu tối đen bao phủ từ gương mặt hung tợn dọa cho cô không rét mà run, chẳng dám làm phật lòng hắn. Toàn bộ ánh nhìn đều tập trung vào hắn, hai tay choàng chắc cổ mạnh mẽ, tựa đầu vào lồng ngực rắn rỏi ngoan ngoãn như thỏ trắng.
Hắn không thỏa mãn, cơn ghen bành trướng trong huyết quản, bàn tay không yên phận bắt đầu kéo váy cô lên, mò mẫm xuống đùi ngọc. Hắn tha hồ sờ soạng khiến cho Linh Lan khó chịu, chưa bao giờ hắn làm như thế trong tiệc tối, bứt thiết cô không thể ngồi yên muốn rời khỏi hắn.
" Ngồi yên "
" Nhúc nhích ta vặn gãy tay "
Thanh âm sắc lạnh như lưỡi gươm kề cổ, cô gái nhỏ nuốt nước bọt run sợ, cắn răng để hắn sàm sỡ cô, xấu hổ đến cô chỉ còn biết miễn cưỡng nhắm mắt, úp mặt vào ngực hắn, không thấy sẽ không đau lòng.
Lãnh Đình thập phần chiếm hữu cao thành thói quen, bất kể là ở đâu hắn cũng muốn đánh dấu chủ quyền lên tiểu nhân ngư.
A Lạc Đô cũng nhận ra ánh mắt ghen nổi đom đóm của hắn, không dám thất lễ tập trung vào bữa tiệc. Hắn góp vui cho những vũ công của Ba Tư nhảy múa, vũ điệu đặc sắc lần nữa thu hút Linh Lan thích mê.
Cô hoàn toàn mất kiểm soát, hai tay rời khỏi cổ người đàn ông không chút lưu luyến, xoay người chăm chú nhìn xuống dưới. Những vũ công nhảy lắc lư theo điệu nhạc rất uyển chuyển, trông cứ như nhân ngư bơi lả lướt dưới nước, làm cô hứng thứ hòa tâm vào trong màn biểu diễn, quên cả người đàn ông kia.
- Bọn yêu tinh!!!
Lãnh Đình nghiến răng mắng thầm, hết ghen với đàn ông lại ghen tới đàn bà, thật muốn giết hết những người mê hoặc bảo bối nhỏ của hắn.
Thế nhưng, họ là người của nước khác, hắn không thể tùy tiện giết người mà không có lí do chính đáng, vả lại họ đến để nghị hòa, hắn đã đông ý thì không thể khai chiến.
Hắn ép buộc phải nhịn, chờ cho đến khi bữa tiệc kết thúc, vị hoàng tử kia cùng quan thần của mình được hắn đặc cách cho phép ở lại trong cung điện mấy hôm.
Khả Ái có nhiệm vụ hầu hạ tiểu công chúa, tiệc vừa kết thúc liền dìu cô ra khỏi lòng người đàn ông.
" Công nương, em đưa người về phòng "
" Ai mượn ngươi? "
Cánh tay mềm mại vừa vương sang chỗ cô gái tức khắc bị Lãnh Đình gạt phăng, Linh Lan bị hắn bế xốc gấp gáp đưa trở phòng riêng.
Cơn ghen bùng nổ dồn lên não, hắn vừa vào đến trong liền quăng thẳng cô gái lên giường bồng bềnh, phủ thân to lớn lên người cô, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô dò xét.
" Em thích kẻ đó? "
Hắn dùng sức nắm lấy cằm tinh xảo, gằn giọng hỏi.
" Thích ai chứ? "
Linh Lan không hiểu ý hắn, tự dưng hắn đùng đùng nổi giận làm cô sợ hãi, hất cầm rời khỏi tay hắn, gian nan giãy giụa dưới thân tráng kiện không ngừng.
" Còn giấu? Em thích tên hoàng tử đó? "
Giọng nói âm u hữu lực, cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ấn lên eo nhỏ thu yếu liền hạ bệ cô gái, cơn đau co thắt một bên hông làm cô nhăn mặt nhăn mày khó thở. Hắn cường đại đến mức chỉ động nhẹ thôi mà như nghiền nát khung xương của cô.
Không có một ai nghĩ đến một hoàng tử cao quý lại chịu hạ mình, đích thân nghị hòa, còn nhún nhường hết mực.
" Đại diện cho nước Ba Tư xin được dâng lên đại đế các cống phẩm nghị hòa
Đây đều là những vật kì trân dị bảo, mong rằng đại đế sẽ thích "
Nói xong, A Lạc Đồ đứng lên khom mình ngoắt tay cho người mở những chiếc gương to đùng. Bên trong đúng như lời hắn nói, đa số đều là kì trân dị bảo hiếm có, còn cả vàng bạc được tiến cống.
Lãnh Đình cao ngạo ngồi chễm chệ ở trên chẳng buồn liếc mắt bủn xỉn, bảo vật trên đời hắn thấy không ít, cũng sở hữu sáu đại lục này căn bản hắn không còn hứng thú.
" Đa tạ hoàng tử và đức vua của Ba Tư
Kì trân dị bảo ta không thiếu, nhưng vì hoàng tử đích thân đến ta sẽ nhận
Vì chuyện nghị hòa của hai nước, ta rất hân hạnh được hợp tác "
Hắn ảm đạm nói, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm nhìn chòng chọc vào người đàn ông non nớt kia, không phải hắn khinh khi A Lạc Đô. Mà người con gái hắn yêu từ đầu đến cuối đều đăm đăm nhìn người đó say đắm.
- Không đẹp trai bằng ta, không mạnh mẽ bằng ta, là một thằng nhóc ất ơ mà cũng làm em để mắt
Mí mắt nhíu chặt kiếm uy nghiêm, gân xanh nổi đầy trán, một màu đỏ rần bảo phủ khuôn mặt, hắn gắt gao vo tay thành nắm đấm, máu ghen sôi sục mãnh liệt trong từng tấc xương tủy. Hắn gian nan lắm để không thể hiện ra ngoài mặt, vòng tay ôm chặt tiểu công chúa ngồi trong lòng.
" Hãy mở tiệc thiếc đãi hoàng tử và các vị khách đến từ Ba Tư "
Thanh âm uy phong hô hào, theo lệnh của người đàn ông, tiệc tối bắt đầu triển khai, thức ăn rượu thịt được đưa đến từng bàn.
A Lạc Đô cùng người của mình ngồi vào vị trí đã được sắp xếp, ánh mắt của hắn luôn lén lút nhìn lên cô gái ngồi trong lòng người đàn ông kia.
Theo lời đồn, Lãnh Đình có một sủng phi rất xinh đẹp, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân, rất hiếm ai được nhìn thấy dung mạo của cô. A Lạc Đô cũng vì tin đồn đó không khỏi tò mò mà đích thân tới tận Ben Nan, nghị hòa là phụ, thăm dò tin đồn mới là chính.
Hắn vừa nhìn liền đoán được người con gái trong lời đồn đó chính là người đang được Lãnh Đình ôm ấp kia. Tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng vóc dáng thướt tha của cô đã đủ khiến kẻ khác mê đắm, A Lạc Đô cũng không giấu nổ sự si mê dò ngó.
Tầm mắt dơ bẩn đánh giá từ tóc đến nửa thân trên thì dừng lại, chiếc bàn che đã khuất mất nửa thân dưới, A Lạc Đô không dám soi mói quá mức sợ kinh động tới bạo quân.
Linh Lan không hiểu hoàn cảnh, hai mắt không ngừng dán chặt vào người vị hoàng tử trẻ năng động, đây mới là hình tượng hôn phu trong lòng cô. Tiếc là bây giờ cô không còn dám mơ tưởng đến chuyện gả chồng, suy nghĩ lệch lạc chốc chốc bị đập tan.
Cô rất có hứng thú với trang phục kì lạ của người Ba Tư, chính thứ này làm cô mê như điếu đổ, còn hơn cả nhan sắc của A Lạc Đô.
Càng lúc ánh mắt cô càng giống kẻ bất lương, Lãnh Đình trông thấy ghen đến đỏ mắt, đầu tóc dựng đứng, gắt gao bấu chặt vào thành ghế khiến các ngón tay tiết lộng bên trong cả lên.
Hơi thở thành thục đáng sợ nóng rực lan tỏa khắp trong không khí, hắn càng cố đè nén cảm xúc càng nhiễu loạn đầu óc, bất quá không nhịn được thì thào nhắc nhở.
" Nhìn ta, còn nhìn lung tung ta bẻ cổ "
" Ưm...ngươi... "
Cô gái giật mình sợ hãi, cơ mặt căng hết cỡ chốc chốc chùn xuống, một màu tối đen bao phủ từ gương mặt hung tợn dọa cho cô không rét mà run, chẳng dám làm phật lòng hắn. Toàn bộ ánh nhìn đều tập trung vào hắn, hai tay choàng chắc cổ mạnh mẽ, tựa đầu vào lồng ngực rắn rỏi ngoan ngoãn như thỏ trắng.
Hắn không thỏa mãn, cơn ghen bành trướng trong huyết quản, bàn tay không yên phận bắt đầu kéo váy cô lên, mò mẫm xuống đùi ngọc. Hắn tha hồ sờ soạng khiến cho Linh Lan khó chịu, chưa bao giờ hắn làm như thế trong tiệc tối, bứt thiết cô không thể ngồi yên muốn rời khỏi hắn.
" Ngồi yên "
" Nhúc nhích ta vặn gãy tay "
Thanh âm sắc lạnh như lưỡi gươm kề cổ, cô gái nhỏ nuốt nước bọt run sợ, cắn răng để hắn sàm sỡ cô, xấu hổ đến cô chỉ còn biết miễn cưỡng nhắm mắt, úp mặt vào ngực hắn, không thấy sẽ không đau lòng.
Lãnh Đình thập phần chiếm hữu cao thành thói quen, bất kể là ở đâu hắn cũng muốn đánh dấu chủ quyền lên tiểu nhân ngư.
A Lạc Đô cũng nhận ra ánh mắt ghen nổi đom đóm của hắn, không dám thất lễ tập trung vào bữa tiệc. Hắn góp vui cho những vũ công của Ba Tư nhảy múa, vũ điệu đặc sắc lần nữa thu hút Linh Lan thích mê.
Cô hoàn toàn mất kiểm soát, hai tay rời khỏi cổ người đàn ông không chút lưu luyến, xoay người chăm chú nhìn xuống dưới. Những vũ công nhảy lắc lư theo điệu nhạc rất uyển chuyển, trông cứ như nhân ngư bơi lả lướt dưới nước, làm cô hứng thứ hòa tâm vào trong màn biểu diễn, quên cả người đàn ông kia.
- Bọn yêu tinh!!!
Lãnh Đình nghiến răng mắng thầm, hết ghen với đàn ông lại ghen tới đàn bà, thật muốn giết hết những người mê hoặc bảo bối nhỏ của hắn.
Thế nhưng, họ là người của nước khác, hắn không thể tùy tiện giết người mà không có lí do chính đáng, vả lại họ đến để nghị hòa, hắn đã đông ý thì không thể khai chiến.
Hắn ép buộc phải nhịn, chờ cho đến khi bữa tiệc kết thúc, vị hoàng tử kia cùng quan thần của mình được hắn đặc cách cho phép ở lại trong cung điện mấy hôm.
Khả Ái có nhiệm vụ hầu hạ tiểu công chúa, tiệc vừa kết thúc liền dìu cô ra khỏi lòng người đàn ông.
" Công nương, em đưa người về phòng "
" Ai mượn ngươi? "
Cánh tay mềm mại vừa vương sang chỗ cô gái tức khắc bị Lãnh Đình gạt phăng, Linh Lan bị hắn bế xốc gấp gáp đưa trở phòng riêng.
Cơn ghen bùng nổ dồn lên não, hắn vừa vào đến trong liền quăng thẳng cô gái lên giường bồng bềnh, phủ thân to lớn lên người cô, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô dò xét.
" Em thích kẻ đó? "
Hắn dùng sức nắm lấy cằm tinh xảo, gằn giọng hỏi.
" Thích ai chứ? "
Linh Lan không hiểu ý hắn, tự dưng hắn đùng đùng nổi giận làm cô sợ hãi, hất cầm rời khỏi tay hắn, gian nan giãy giụa dưới thân tráng kiện không ngừng.
" Còn giấu? Em thích tên hoàng tử đó? "
Giọng nói âm u hữu lực, cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ấn lên eo nhỏ thu yếu liền hạ bệ cô gái, cơn đau co thắt một bên hông làm cô nhăn mặt nhăn mày khó thở. Hắn cường đại đến mức chỉ động nhẹ thôi mà như nghiền nát khung xương của cô.