Chương 36: Huân hương (H+)
" Ta không có, ta chỉ thích trang phục của họ "
Linh Lan ủy khuất lắc đầu phủ nhận, hai tay mềm yếu không ngừng chống đẩy khuôn ngực tráng kiện, tuyệt nhiên cô chẳng đủ sức lực chống đối hắn.
Đôi tay trắng tinh như ngó sen bị hắn tóm gọn, cường thế khóa trên đỉnh đầu, hắn thong dong nâng cằm cô lên lần nữa, đa nghi hỏi.
" Thật sự thích trang phục của họ? "
Hắn dùng sức kẹp chặt làm cho khớp hàm yếu ớt đau nhói, đôi mắt vương tơ máu đỏ hung tàn dọa cho Linh Lan nhu thuận bất nhược lắc lắc, hoảng loạn.
" Ta có! "
Cô sợ hãi lên đỉnh điểm mất kiểm soát ngôn ngữ, sắc mặt của hắn lập tức tối sầm, hắn ghen không hề sai. Cô ngây thơ đơn thuần chỉ cần nhìn thoáng liền đọc được hết tâm tư của cô, làm sao có thể qua mắt được một kẻ lăn lộn với đời hơn mười mấy năm.
" Em giỏi lắm, ta sẽ phạt cho em nhớ đời "
Thanh âm trầm thấp ghê rợn, hắn đột ngột rời khỏi người cô, khóa chốt hết các cánh cửa, sau đó đốt hương liệu trong phòng.
Mùi hương nồng nặc kích thích hai bên cánh mũi tức thì, Linh Lan hoảng hồn duỗi tay bịt mũi lại, hốc mắt ầng ậng lệ chua chát, cực kì sợ mùi hương này.
Đây là mùi huân hương chứa mê dược kích tình, từ lúc hắn cưỡng đoạt cô, hễ những mỗi khi cô không ngoan ngoãn hắn sẽ dùng thứ này mê hoặc đầu óc cô.
" Công chúa của ta, thị tẩm thôi "
Hắn khiễng bước phóng khoáng đến gần, Linh Lan bị hoảng tay chân căng thẳng trốn chạy ở một góc giường, hắn vương tay tóm cổ chân kiều xảo kéo cô ngã ngửa, phủ thân cao lớn lên.
" Tiểu mỹ nhân, em chạy đi đâu?
Hôm nay ta sẽ cho em biết ai mới là người em nên thích "
" Không, ta không thích hoàng tử đó, chẳng qua...chẳng qua hắn là mẫu người hợp sở thích của ta...
Ta không thích hắn nữa, buông ta ra, ngươi làm ta đau! "
Tiểu công chúa kêu khóc như hoa xuân diễm lệ, dùng hết ngôn từ để giải bày, nghĩ bao nhiêu nói bấy nhiêu. Cô không ngừng đấm vào ngực hắn, chả thấm thía, đánh miễn cưỡng cho có hình thức.
" Lãnh Đình thả ta ra, ta không muốn! Ta thật sự không thích hắn, ta chỉ thích đồ của họ... "
Đôi mắt chứa cả yếu ớt và sợ hãi, trân chân bóng bẩy trong chốc lát đã rơi đầy dưới gối và nệm, lấp lánh cùng với gương mặt mĩ miều của cô chỉ càng khiến hắn thêm điên tiết.
Một kẻ điên yêu lên cơn ghen dù cô có giải thích vô vàng lí do hắn cũng sẽ làm kẻ mắt điếc tai ngơ hành hạ cô.
" Ngoan ngoãn hầu hạ, không nghe thì rơi đầu "
" Đừng mà...ta không dám thích ai nữa đâu, ngươi tha cho ta một đêm đi "
Cô gái nhỏ chấp tay khẩn cầu, mùi huân hương đã lan tỏa khắp phòng, đầu óc dần dần mụ mị, cô vội vã bịt mũi cố gắng không hít nhiều mê hương.
Thứ này chỉ có tác dụng với mỗi mình cô, bởi hắn đã cho vu sư bào chế riêng nhằm khống chế cô, mỗi lần hắn dùng đến thì cuộc mây mưa kéo dài không biết bao lâu. Xong chuyện cơ thể vốn yếu ớt liền không còn sức bước xuống giường, đau nhức nằm đó cả một ngày mới bình ổn.
Cô cực kì sợ cảm giác đau nhức ấy, gian nan luồn lách ra khỏi thân hắn, có làm sao cũng vô ích, nửa thân dưới bị hắn đè lên tê cứng.
" Đúng là không ngoan, đêm nay phải mạnh tay hơn "
Hai tay yếu mềm bị kéo lên đỉnh đầu, đầu lưỡi của hắn vươn lên liếm trên mí mắt cô, hơi nóng sau lưng khiến cô phát ngứa, hít một lượng lớn mê hương, nửa tỉnh nửa mê, thanh âm nói chuyện với hắn không nhịn được nhu thuận.
" Đình Đình "
" Tiểu Lan ngoan, gọi lại ta nghe "
Hắn không chờ được sờ tay vào áo trong, xoa nắn ngực khiến cô mẫn cảm run rẩy, mấp máy làn môi mọng.
" Đình Đình "
" A, đừng động! "
Ý thức hỗn loạn dần khôi phục, hắn xoa nắn nhẹ nhàng nhưng đủ để cô không trốn thoát được.
Cô lại mất kiểm soát kiều suyễn kêu lên, bầu ngực mềm mại bị hắn xoa nắn dựng đứng khiến cô mặt đỏ tai hồng. Cô mềm mại dựa vào trong ngực hắn, ngoan ngoãn như mèo nhỏ, đôi môi bị hắn hôn mút đỏ ửng, nửa vạt áo lộng lẫy lộ ra toàn là da thịt trắng nõn.
Hắn chỉ mới sờ, mới hôn cô một chút đã bị kích tình sôi trào, trong không khí mùi huân hương nhàn nhạt, mùi hương này lại làm cô phá lệ thoải mái, tự giác mở hai chân ra, mồ hôi nóng bỏng chảy ròng ròng khắp thân thể.
" Nóng, ta nóng quá, Đình Đình... "
Cô gái mới gọi một tiếng, hai má đã bị hắn bóp lấy véo véo hơi đau, đôi mắt đáng thương ngập nước run rẩy.
May mắn hắn nhanh chóng buông lỏng tay ra, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khắp khuôn mặt cô, thanh âm áp lực lạnh lùng nói.
" Tiểu Lan muốn chồng phải không? "
Linh Lan run rẩy sợ hắn, giọt lệ trào ra từ khóe mắt ủy khuất gật gật đầu, nhỏ giọng nói.
" Muốn "
Sau đó cô bị hắn ôm, từng món đồ điều bị lột sạch, hai người gần như trần trụi ôm lấy nhau.
Mùi hương trong không khí làm cô hưng phấn, khát cần ôm lấy thân hình hắn, hai cánh tay mềm mại chủ động nâng lên trên cổ người đàn ông.
" Đình Đình, phía dưới, phía dưới khó chịu "
Tiểu công chúa kiều kiều vô lực, nằm dưới thân hắn trằn trọc yêu kiều rên, thậm chí lôi kéo tay hắn xoa tới địa phương thần bí đang nóng bừng, hành động và lời nói cô hoàn toàn không điều khiển được.
Mê hương mạnh mẽ đoạt ý thức chỉ để lại dục vọng nguyên thủy, tay hắn mới xoa vài cái, đóa hoa nộn mềm liền tiết ra dịch lỏng trong suốt.
Hắn tách hai cánh hoa ra, chọc tay vào thẳng khe hẹp của cô, đôi môi nóng bỏng tinh tế hôn khắp mặt cô, thở gấp gáp nói.
" Em từ khi nào biến thành lẳng lơ như vậy hả? "
Linh Lan không biết, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì, đôi chân trắng ngần nhỏ dài trực tiếp cuốn lên eo hắn, vừa cọ vừa phe phẩy động. Trong thế giới bóng đêm vô tận của cô, hiện giờ chỉ còn mình hắn, khát vọng hắn.
" Muốn, ta muốn, ta muốn, Đình Đình... "
Ngứa ngáy đến tận xương cốt, cô không nhịn được hô hấp dồn dập, mùi huân hương càng làm ý thức thêm mơ hồ. Cô cảm giác hắn nén nhịn gỡ chân cô ra, kéo cô quỳ gối trên giường, đem một thứ thô trụ nóng bỏng kề sát trên môi cô.
" Tới, ngậm lấy "
Hắn thô nặng yêu cầu, cô hé miệng nuốt vào nhưng vật đó quá lớn, cô chỉ có thể ngậm được một ít bên ngoài, hai chân quỳ dùng sức nâng lên, hai cánh mông cũng nâng lên theo chờ hắn tới vuốt ve. Ngứa ngáy khiến cô cựa quậy, hai mắt nhúm chặt khó chịu.
" Ưm... "
Cô gian nan nuốt nước bọt, cảm thấy hơi khó thở, nhiều lần muốn rời đi hắn lại nắm gáy cô đẩy lên trên, thúc càng sâu vào trong họng.
Linh Lan ủy khuất lắc đầu phủ nhận, hai tay mềm yếu không ngừng chống đẩy khuôn ngực tráng kiện, tuyệt nhiên cô chẳng đủ sức lực chống đối hắn.
Đôi tay trắng tinh như ngó sen bị hắn tóm gọn, cường thế khóa trên đỉnh đầu, hắn thong dong nâng cằm cô lên lần nữa, đa nghi hỏi.
" Thật sự thích trang phục của họ? "
Hắn dùng sức kẹp chặt làm cho khớp hàm yếu ớt đau nhói, đôi mắt vương tơ máu đỏ hung tàn dọa cho Linh Lan nhu thuận bất nhược lắc lắc, hoảng loạn.
" Ta có! "
Cô sợ hãi lên đỉnh điểm mất kiểm soát ngôn ngữ, sắc mặt của hắn lập tức tối sầm, hắn ghen không hề sai. Cô ngây thơ đơn thuần chỉ cần nhìn thoáng liền đọc được hết tâm tư của cô, làm sao có thể qua mắt được một kẻ lăn lộn với đời hơn mười mấy năm.
" Em giỏi lắm, ta sẽ phạt cho em nhớ đời "
Thanh âm trầm thấp ghê rợn, hắn đột ngột rời khỏi người cô, khóa chốt hết các cánh cửa, sau đó đốt hương liệu trong phòng.
Mùi hương nồng nặc kích thích hai bên cánh mũi tức thì, Linh Lan hoảng hồn duỗi tay bịt mũi lại, hốc mắt ầng ậng lệ chua chát, cực kì sợ mùi hương này.
Đây là mùi huân hương chứa mê dược kích tình, từ lúc hắn cưỡng đoạt cô, hễ những mỗi khi cô không ngoan ngoãn hắn sẽ dùng thứ này mê hoặc đầu óc cô.
" Công chúa của ta, thị tẩm thôi "
Hắn khiễng bước phóng khoáng đến gần, Linh Lan bị hoảng tay chân căng thẳng trốn chạy ở một góc giường, hắn vương tay tóm cổ chân kiều xảo kéo cô ngã ngửa, phủ thân cao lớn lên.
" Tiểu mỹ nhân, em chạy đi đâu?
Hôm nay ta sẽ cho em biết ai mới là người em nên thích "
" Không, ta không thích hoàng tử đó, chẳng qua...chẳng qua hắn là mẫu người hợp sở thích của ta...
Ta không thích hắn nữa, buông ta ra, ngươi làm ta đau! "
Tiểu công chúa kêu khóc như hoa xuân diễm lệ, dùng hết ngôn từ để giải bày, nghĩ bao nhiêu nói bấy nhiêu. Cô không ngừng đấm vào ngực hắn, chả thấm thía, đánh miễn cưỡng cho có hình thức.
" Lãnh Đình thả ta ra, ta không muốn! Ta thật sự không thích hắn, ta chỉ thích đồ của họ... "
Đôi mắt chứa cả yếu ớt và sợ hãi, trân chân bóng bẩy trong chốc lát đã rơi đầy dưới gối và nệm, lấp lánh cùng với gương mặt mĩ miều của cô chỉ càng khiến hắn thêm điên tiết.
Một kẻ điên yêu lên cơn ghen dù cô có giải thích vô vàng lí do hắn cũng sẽ làm kẻ mắt điếc tai ngơ hành hạ cô.
" Ngoan ngoãn hầu hạ, không nghe thì rơi đầu "
" Đừng mà...ta không dám thích ai nữa đâu, ngươi tha cho ta một đêm đi "
Cô gái nhỏ chấp tay khẩn cầu, mùi huân hương đã lan tỏa khắp phòng, đầu óc dần dần mụ mị, cô vội vã bịt mũi cố gắng không hít nhiều mê hương.
Thứ này chỉ có tác dụng với mỗi mình cô, bởi hắn đã cho vu sư bào chế riêng nhằm khống chế cô, mỗi lần hắn dùng đến thì cuộc mây mưa kéo dài không biết bao lâu. Xong chuyện cơ thể vốn yếu ớt liền không còn sức bước xuống giường, đau nhức nằm đó cả một ngày mới bình ổn.
Cô cực kì sợ cảm giác đau nhức ấy, gian nan luồn lách ra khỏi thân hắn, có làm sao cũng vô ích, nửa thân dưới bị hắn đè lên tê cứng.
" Đúng là không ngoan, đêm nay phải mạnh tay hơn "
Hai tay yếu mềm bị kéo lên đỉnh đầu, đầu lưỡi của hắn vươn lên liếm trên mí mắt cô, hơi nóng sau lưng khiến cô phát ngứa, hít một lượng lớn mê hương, nửa tỉnh nửa mê, thanh âm nói chuyện với hắn không nhịn được nhu thuận.
" Đình Đình "
" Tiểu Lan ngoan, gọi lại ta nghe "
Hắn không chờ được sờ tay vào áo trong, xoa nắn ngực khiến cô mẫn cảm run rẩy, mấp máy làn môi mọng.
" Đình Đình "
" A, đừng động! "
Ý thức hỗn loạn dần khôi phục, hắn xoa nắn nhẹ nhàng nhưng đủ để cô không trốn thoát được.
Cô lại mất kiểm soát kiều suyễn kêu lên, bầu ngực mềm mại bị hắn xoa nắn dựng đứng khiến cô mặt đỏ tai hồng. Cô mềm mại dựa vào trong ngực hắn, ngoan ngoãn như mèo nhỏ, đôi môi bị hắn hôn mút đỏ ửng, nửa vạt áo lộng lẫy lộ ra toàn là da thịt trắng nõn.
Hắn chỉ mới sờ, mới hôn cô một chút đã bị kích tình sôi trào, trong không khí mùi huân hương nhàn nhạt, mùi hương này lại làm cô phá lệ thoải mái, tự giác mở hai chân ra, mồ hôi nóng bỏng chảy ròng ròng khắp thân thể.
" Nóng, ta nóng quá, Đình Đình... "
Cô gái mới gọi một tiếng, hai má đã bị hắn bóp lấy véo véo hơi đau, đôi mắt đáng thương ngập nước run rẩy.
May mắn hắn nhanh chóng buông lỏng tay ra, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khắp khuôn mặt cô, thanh âm áp lực lạnh lùng nói.
" Tiểu Lan muốn chồng phải không? "
Linh Lan run rẩy sợ hắn, giọt lệ trào ra từ khóe mắt ủy khuất gật gật đầu, nhỏ giọng nói.
" Muốn "
Sau đó cô bị hắn ôm, từng món đồ điều bị lột sạch, hai người gần như trần trụi ôm lấy nhau.
Mùi hương trong không khí làm cô hưng phấn, khát cần ôm lấy thân hình hắn, hai cánh tay mềm mại chủ động nâng lên trên cổ người đàn ông.
" Đình Đình, phía dưới, phía dưới khó chịu "
Tiểu công chúa kiều kiều vô lực, nằm dưới thân hắn trằn trọc yêu kiều rên, thậm chí lôi kéo tay hắn xoa tới địa phương thần bí đang nóng bừng, hành động và lời nói cô hoàn toàn không điều khiển được.
Mê hương mạnh mẽ đoạt ý thức chỉ để lại dục vọng nguyên thủy, tay hắn mới xoa vài cái, đóa hoa nộn mềm liền tiết ra dịch lỏng trong suốt.
Hắn tách hai cánh hoa ra, chọc tay vào thẳng khe hẹp của cô, đôi môi nóng bỏng tinh tế hôn khắp mặt cô, thở gấp gáp nói.
" Em từ khi nào biến thành lẳng lơ như vậy hả? "
Linh Lan không biết, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì, đôi chân trắng ngần nhỏ dài trực tiếp cuốn lên eo hắn, vừa cọ vừa phe phẩy động. Trong thế giới bóng đêm vô tận của cô, hiện giờ chỉ còn mình hắn, khát vọng hắn.
" Muốn, ta muốn, ta muốn, Đình Đình... "
Ngứa ngáy đến tận xương cốt, cô không nhịn được hô hấp dồn dập, mùi huân hương càng làm ý thức thêm mơ hồ. Cô cảm giác hắn nén nhịn gỡ chân cô ra, kéo cô quỳ gối trên giường, đem một thứ thô trụ nóng bỏng kề sát trên môi cô.
" Tới, ngậm lấy "
Hắn thô nặng yêu cầu, cô hé miệng nuốt vào nhưng vật đó quá lớn, cô chỉ có thể ngậm được một ít bên ngoài, hai chân quỳ dùng sức nâng lên, hai cánh mông cũng nâng lên theo chờ hắn tới vuốt ve. Ngứa ngáy khiến cô cựa quậy, hai mắt nhúm chặt khó chịu.
" Ưm... "
Cô gian nan nuốt nước bọt, cảm thấy hơi khó thở, nhiều lần muốn rời đi hắn lại nắm gáy cô đẩy lên trên, thúc càng sâu vào trong họng.