Chương 130
Không biết là ai, run rẩy lên tiếng.
Cuối cùng đánh thức được tất cả quý nữ.
Các quý nữ đồng loạt giật mình, vừa mới từ cảnh giới của tiếng đàn thoát ra, sau đó khuôn mặt tràn đầy sự hoài nghi.
Không phải rất hay, mà là rất lợi hại.
Phải...
Cực kỳ lợi hại.
Không ai trong số các quý nữ ở đây có thể chơi một giai điệu như vậy, không ai dám, bởi vì sai một âm, sẽ gây căng thẳng.
Không cần xét đoán cao thấp.
m đàn của Đường Ngữ Yên hoàn toàn không đáng nhắc đến ở trước mặt Quân Phi Yến.
Trên mặt Tô Vân An cuối cùng cũng lộ ra sự bối rối, nàng ta ngước mắt nhìn về hướng Quân Phi Yến, lúc này đúng là bế tắc, không biết nên nói gì.
Nàng giỏi âm luật, cũng yêu đàn cổ, tất nhiên là biết tài nghệ của Tần Lam ở trước mặt xuất quỷ nhập thần như thế nào.
Nàng ta giống như bị người ta đánh vào đầu một gậy, có chút lâng lâng.
“Tần tỷ tỷ?”
Nàng ta theo ý thức gọi một tiếng, chỉ là âm thanh rất nhỏ, không ai nghe thấy, chỉ có Tần Lam nghe thấy, nàng là người tỉnh táo nhất trong những người này.
Sắc mặt nàng nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng khẽ động: “Quận chúa Vân An.”
Một tiếng quận chúa Vân An, cuối cùng làm cho người trước mặt lấy lại tinh thần.
“Quân Phi Yến, ngươi làm sao? Người vậy mà... ngươi ngươi ngươi...!”
Tô Vân An khiếp sợ, tức giận, còn kèm theo lời nói khó sử không rõ ràng, đồng loạt đứng lên, làm cho đầu quận chúa Vân An ong ong, nói rất lâu cũng không ra được một câu hoàn chỉnh.
Tần Trăn nhìn dáng vẻ của Tô Vân An, phát hiện Tô Vân An hình như không phát hiện ra nàng ta vừa gọi một tiếng ‘Tần tỷ tỷ’.
Theo tiếng tức giận của Tô Vân An, thần sắc của đám quý nữ cũng khác nhau, khiếp sợ, phức tạp, không thể tin, thậm chí mang theo vẻ ghen tị mơ hồ rơi trên người Tần Lam.
Đây là Quân Phi Yến bất học vô nghề, tầm thường vô lễ?
Đây là Quân Phi Yến ngực không chấm mực, chỉ biết múa đao lộng thương?
Nếu đánh cờ thắng Trương Mông là may mắn, là giấu diếm, là vận khí,
Vậy cảnh giới về cầm nghệ thì sao? Chơi đàn đạt đến cảnh giới như vậy, nếu không có bản lĩnh mười năm trở lên tuyệt đối đàn không ra.
Đè bẹp.
Đè bẹp tuyệt đối.
Kinh ngạc.
Mọi người không thể kinh diễm bội phục.
Thậm chí các nàng ta cũng không thể che giấu lương tâm mà nói một câu không tốt.
Mà Tần Lam nhẹ nhàng tự nhiên, trầm tĩnh như sương nguyệt, giống như khúc vừa rồi chỉ là nàng tùy ý mà làm.
Từ đầu chí cuối nàng chưa nói quá một câu tàn nhẫn nào, tỷ thí cờ nghệ thời điểm là như thế này, tỷ thí cầm nghệ thời điểm lại là như vậy.
Lại nghĩ đến thượng thư phủ đại tiểu thư Đường Ngữ Yên, nghĩ đến bộ dáng nàng ta đàn tấu trước kia bày mưu lập kế, nghĩ đến tên tuổi nàng cầm nghệ danh dương kinh đô, bất khả chiến bại, tức cười, thật là tức cười.
Đám quý nữ cuối cùng là không nhịn được liếc nhìn Đường Ngữ Yên, chỉ thấy trên khuôn mặt vị đường đại tiểu thư đã không nắm chắc thắng lợi chỉ mỉm cười, như là bị trừu hồn, chỉ biết lắc đầu, trong miệng nỉ non: “Không có thể nào, không thể như vậy được, sao có thể...”
Mặt không còn chút máu, hai mắt thất thần.
Trạng thái so với Trương Mông còn không bằng.
Đúng vậy, một hồi tỷ thí, Quân Phi Yến đã căn bản phá hủy những tự hào của bọn họ.
Giờ khắc này, vài quý nữ cảm thấy may mắn trong lòng, may mắn vì các nàng không có tự rước lấy nhục, không so tài cùng Quân Phi Yến, cũng may mắn các nàng tên tuổi không vang dội như vậy, bị quận chú Vân An lựa chọn để so tài, hôm nay Trương gia đại tiểu thư cùng Đường đại tiểu thư lại ngượng ngùng ở nơi nhiều người như vậy che mặt đi đâu cũng không hết nhục nhã.
"Ngươi thua rồi." Tần Lam nhàn nhạt nói.
Vẫn lặp lại ba từ cũ.
Thời điểm nàng thắng Trương Mông, cũng nói ba từ này, bây giờ đè bẹp Đường Ngữ Yên, vẫn như cũ lặp lại ba từ này.
Ba từ này giống như là một cái chốt mở, cuối cùng cũng khai phá được tài năng của Đường Ngữ Yên khiến nàng ta áp lực không thể tin được điên cuồng vặn vẹo cảm xúc, dáng vẻ của nàng ta như mất hết tất cả, hét lớn: “Quân Phi Yến, ngươi vì cái gì mà gạt ta, vì cái gì? Ngươi rõ ràng hiểu cờ nghệ, ngươi rõ ràng chơi được đàn, ngươi vì cái gì mà muốn cùng so tài với bọn ta, vì cái gì, ngươi vì cái gì mà muốn huỷ hoại người khác, thâm tâm của ngươi sao có thể tàn độc như vậy!”
Cuối cùng đánh thức được tất cả quý nữ.
Các quý nữ đồng loạt giật mình, vừa mới từ cảnh giới của tiếng đàn thoát ra, sau đó khuôn mặt tràn đầy sự hoài nghi.
Không phải rất hay, mà là rất lợi hại.
Phải...
Cực kỳ lợi hại.
Không ai trong số các quý nữ ở đây có thể chơi một giai điệu như vậy, không ai dám, bởi vì sai một âm, sẽ gây căng thẳng.
Không cần xét đoán cao thấp.
m đàn của Đường Ngữ Yên hoàn toàn không đáng nhắc đến ở trước mặt Quân Phi Yến.
Trên mặt Tô Vân An cuối cùng cũng lộ ra sự bối rối, nàng ta ngước mắt nhìn về hướng Quân Phi Yến, lúc này đúng là bế tắc, không biết nên nói gì.
Nàng giỏi âm luật, cũng yêu đàn cổ, tất nhiên là biết tài nghệ của Tần Lam ở trước mặt xuất quỷ nhập thần như thế nào.
Nàng ta giống như bị người ta đánh vào đầu một gậy, có chút lâng lâng.
“Tần tỷ tỷ?”
Nàng ta theo ý thức gọi một tiếng, chỉ là âm thanh rất nhỏ, không ai nghe thấy, chỉ có Tần Lam nghe thấy, nàng là người tỉnh táo nhất trong những người này.
Sắc mặt nàng nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng khẽ động: “Quận chúa Vân An.”
Một tiếng quận chúa Vân An, cuối cùng làm cho người trước mặt lấy lại tinh thần.
“Quân Phi Yến, ngươi làm sao? Người vậy mà... ngươi ngươi ngươi...!”
Tô Vân An khiếp sợ, tức giận, còn kèm theo lời nói khó sử không rõ ràng, đồng loạt đứng lên, làm cho đầu quận chúa Vân An ong ong, nói rất lâu cũng không ra được một câu hoàn chỉnh.
Tần Trăn nhìn dáng vẻ của Tô Vân An, phát hiện Tô Vân An hình như không phát hiện ra nàng ta vừa gọi một tiếng ‘Tần tỷ tỷ’.
Theo tiếng tức giận của Tô Vân An, thần sắc của đám quý nữ cũng khác nhau, khiếp sợ, phức tạp, không thể tin, thậm chí mang theo vẻ ghen tị mơ hồ rơi trên người Tần Lam.
Đây là Quân Phi Yến bất học vô nghề, tầm thường vô lễ?
Đây là Quân Phi Yến ngực không chấm mực, chỉ biết múa đao lộng thương?
Nếu đánh cờ thắng Trương Mông là may mắn, là giấu diếm, là vận khí,
Vậy cảnh giới về cầm nghệ thì sao? Chơi đàn đạt đến cảnh giới như vậy, nếu không có bản lĩnh mười năm trở lên tuyệt đối đàn không ra.
Đè bẹp.
Đè bẹp tuyệt đối.
Kinh ngạc.
Mọi người không thể kinh diễm bội phục.
Thậm chí các nàng ta cũng không thể che giấu lương tâm mà nói một câu không tốt.
Mà Tần Lam nhẹ nhàng tự nhiên, trầm tĩnh như sương nguyệt, giống như khúc vừa rồi chỉ là nàng tùy ý mà làm.
Từ đầu chí cuối nàng chưa nói quá một câu tàn nhẫn nào, tỷ thí cờ nghệ thời điểm là như thế này, tỷ thí cầm nghệ thời điểm lại là như vậy.
Lại nghĩ đến thượng thư phủ đại tiểu thư Đường Ngữ Yên, nghĩ đến bộ dáng nàng ta đàn tấu trước kia bày mưu lập kế, nghĩ đến tên tuổi nàng cầm nghệ danh dương kinh đô, bất khả chiến bại, tức cười, thật là tức cười.
Đám quý nữ cuối cùng là không nhịn được liếc nhìn Đường Ngữ Yên, chỉ thấy trên khuôn mặt vị đường đại tiểu thư đã không nắm chắc thắng lợi chỉ mỉm cười, như là bị trừu hồn, chỉ biết lắc đầu, trong miệng nỉ non: “Không có thể nào, không thể như vậy được, sao có thể...”
Mặt không còn chút máu, hai mắt thất thần.
Trạng thái so với Trương Mông còn không bằng.
Đúng vậy, một hồi tỷ thí, Quân Phi Yến đã căn bản phá hủy những tự hào của bọn họ.
Giờ khắc này, vài quý nữ cảm thấy may mắn trong lòng, may mắn vì các nàng không có tự rước lấy nhục, không so tài cùng Quân Phi Yến, cũng may mắn các nàng tên tuổi không vang dội như vậy, bị quận chú Vân An lựa chọn để so tài, hôm nay Trương gia đại tiểu thư cùng Đường đại tiểu thư lại ngượng ngùng ở nơi nhiều người như vậy che mặt đi đâu cũng không hết nhục nhã.
"Ngươi thua rồi." Tần Lam nhàn nhạt nói.
Vẫn lặp lại ba từ cũ.
Thời điểm nàng thắng Trương Mông, cũng nói ba từ này, bây giờ đè bẹp Đường Ngữ Yên, vẫn như cũ lặp lại ba từ này.
Ba từ này giống như là một cái chốt mở, cuối cùng cũng khai phá được tài năng của Đường Ngữ Yên khiến nàng ta áp lực không thể tin được điên cuồng vặn vẹo cảm xúc, dáng vẻ của nàng ta như mất hết tất cả, hét lớn: “Quân Phi Yến, ngươi vì cái gì mà gạt ta, vì cái gì? Ngươi rõ ràng hiểu cờ nghệ, ngươi rõ ràng chơi được đàn, ngươi vì cái gì mà muốn cùng so tài với bọn ta, vì cái gì, ngươi vì cái gì mà muốn huỷ hoại người khác, thâm tâm của ngươi sao có thể tàn độc như vậy!”