Chương 129
Giọng nói đầy bay bỗng, đầu ngón tay đầy khiêu gợi, tiếng đàn đầy bay nhảy, vô cùng êm ái.
Đường Vũ Yến quả thật đánh đàn rất hay, thấy ai ai cũng nhếch mép cười thể nhận ra là bị hấp dẫn bởi âm thanh của tiếng đàn làm cho tâm trạng vui vẻ hơn.
Cuối cùng tiếng nhạc kết thúc, Đường Vũ Yến thở một hơi, rất tốt, thật sự rất tài năng.
Nàng ta đánh cực kì mượt, thất huyền cầm này quả là nổi danh.
"Quận Chúa, Đường Yến là một kẻ ngốc."
Đường Vũ Yến đứng dậy, quay về hướng quận chúa Vân An hành lễ, nhìn thấy được nụ cười đầy hài lòng của Tô Vân An, tâm trạng của nàng ta càng phấn chấn hơn, cuộc so tài hôm nay thực sự rất có ích, cả hai đều chơi cổ cầm, vừa biểu hiện sự xuất sắc của bản thân và cũng như giành được sự hài lòng của quận chúa Vân An, quả là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Đối với Quân Phi Yến...
Đường Vũ Yến mĩm cười: "Quân đại tiểu thư đến lượt ngươi."
Mọi người liền cười khúc khích.
Tô Vân An cũng nhướn mày: "Quân Phi Yến, không làm được thì chỉ cần thừa nhận bản thân mình thất bại."
Quân Linh Nhi và Lục Trúc kìm nén đến đỏ mặt, nhưng vẫn không còn cách nào khác.
Tần Hồng Sương khoé miệng hơi nhếch lên
Quân Phi Yến, ngươi muốn đấu với ta sao, làm sao mà kết thúc dễ dàng như vậy được?
Ngay sau đó, lại thấy Tần Lam nhẹ nhàng nhấc chân ngồi xuống.
"Quân Phi Yến sẽ đánh đàn?"
"Trời ơi! nàng sẽ đánh đàn sao?"
"Ta, Ta có chút lo lắng về thất huyền cầm."
Mọi người liền thì thầm với nhau, âm thanh được giảm xuống vô cùng thấp.
Nhưng Tần Lam làm như thể nàng chưa bao giờ nghe nói về nó, nàng chỉ nhìn lên, nhìn về hướng Tô Vân An nói: "Quận chúa Vân An, hãy nhớ kĩ những gì người đã nói."
Tô Vân An liền cau mày, vừa định nói, chỉ nghe thấy tiếng leng keng,đó là ba tiếng đàn chồng lên nhau lập tức ập vào tai, thấu tận tâm can
Nàng vừa ra tay, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đây chắc chắn không phải là giai điệu mà một người không biết đánh đàn có thể đánh được, ngược lại, đây chính là cảnh giới mà những nghệ nhân làm đàn cực kỳ thành thạo mới có thể đạt được, ngay lập tức tiếng nhạc vang dội lên đã chạm đến trái tim và làm rung động tâm hồn.
Tiếng ma sát dây đàn vang lên.
Tần Hồng Sương đứng dậy khỏi ghế ngay lập tức, bởi vì hành động quá lớn, nàng ta lật tung những miếng đậu phộng chiên giòn trên bàn và hất chúng lên người Tiêu Thần ngồi cạnh nàng ta, người bên cạnh liền run rẩy cuối đầu xuống, nhưng không ai chú ý đến hắn, bởi vì mọi ánh mắt của mọi người đều đỗ dồn vào Tần Lam.
Bàng hoàng và không thể nào tin nổi.
Tất cả mọi người đều sửng sờ.
Tần Hồng Sương sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, lông mày nhíu lại, trong lòng hỗn loạn.
Mà Tần Lam........
Mười ngón tay của nàng tung bay trên đàn, đó là một tốc độ vô cùng nhanh, tiếng đàn dâng trào như con sông Trường Giang chảy xuôi ngàn dặm, toàn bộ khúc nhạc liền mạch dứt khoát trong một lần mà không có chút tạm dừng hay do dự.
Tăng tăng tăng.
Cả quá trình là đam mê, âm thanh đầu tiên đã khiến người ta mê man, không có sự tăng dần từng bước, không đi từ thấp lên cao mà bắt đầu từ âm vực cao rồi tăng dần.
Tiếng đàn dưới ngón tay của nàng cuồn cuộn như thủy triều, uy nghiêm hùng vĩ, cả quá trình cuồng nhiệt như sóng cuộn mây trời nuốt sông núi.
Tăng.
Khi âm thanh cuối cùng rơi xuống, Tần Lam nhanh chóng rút ngón tay lại, tiếng đàn lập tức dừng lại.
Im lặng.
Im lặng như tờ.
Mọi người như ngừng thở.
Bọn họ còn đang đắm chìm trong tiếng đàn sôi nổi cuồng nhiệt vừa rồi, cảm thấy đầu óc như bị kéo đi, nhưng giờ phút này lại chưa từng thoát khỏi trạng thái đó.
Đúng vậy, âm thanh của đàn cổ được phân chia thành các cảnh giới
Có người cho là tiếng đàn chỉ dùng để nghe, trong khi những người khác có thể kéo tâm trí của mọi người, trong khi những người khác có thể đưa vào cảnh giới tuyệt đỉnh của nàng, khiến người ta không thể thoát ra trong một thời gian dài.
Còn Tần Lam thuộc loại thứ ba.
Nốt đầu tiên là nốt cao, càng lúc càng cao, loại giai điệu này khó kiểm soát nhất.
"Lợi hại, thật là lợi hại."
Đường Vũ Yến quả thật đánh đàn rất hay, thấy ai ai cũng nhếch mép cười thể nhận ra là bị hấp dẫn bởi âm thanh của tiếng đàn làm cho tâm trạng vui vẻ hơn.
Cuối cùng tiếng nhạc kết thúc, Đường Vũ Yến thở một hơi, rất tốt, thật sự rất tài năng.
Nàng ta đánh cực kì mượt, thất huyền cầm này quả là nổi danh.
"Quận Chúa, Đường Yến là một kẻ ngốc."
Đường Vũ Yến đứng dậy, quay về hướng quận chúa Vân An hành lễ, nhìn thấy được nụ cười đầy hài lòng của Tô Vân An, tâm trạng của nàng ta càng phấn chấn hơn, cuộc so tài hôm nay thực sự rất có ích, cả hai đều chơi cổ cầm, vừa biểu hiện sự xuất sắc của bản thân và cũng như giành được sự hài lòng của quận chúa Vân An, quả là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Đối với Quân Phi Yến...
Đường Vũ Yến mĩm cười: "Quân đại tiểu thư đến lượt ngươi."
Mọi người liền cười khúc khích.
Tô Vân An cũng nhướn mày: "Quân Phi Yến, không làm được thì chỉ cần thừa nhận bản thân mình thất bại."
Quân Linh Nhi và Lục Trúc kìm nén đến đỏ mặt, nhưng vẫn không còn cách nào khác.
Tần Hồng Sương khoé miệng hơi nhếch lên
Quân Phi Yến, ngươi muốn đấu với ta sao, làm sao mà kết thúc dễ dàng như vậy được?
Ngay sau đó, lại thấy Tần Lam nhẹ nhàng nhấc chân ngồi xuống.
"Quân Phi Yến sẽ đánh đàn?"
"Trời ơi! nàng sẽ đánh đàn sao?"
"Ta, Ta có chút lo lắng về thất huyền cầm."
Mọi người liền thì thầm với nhau, âm thanh được giảm xuống vô cùng thấp.
Nhưng Tần Lam làm như thể nàng chưa bao giờ nghe nói về nó, nàng chỉ nhìn lên, nhìn về hướng Tô Vân An nói: "Quận chúa Vân An, hãy nhớ kĩ những gì người đã nói."
Tô Vân An liền cau mày, vừa định nói, chỉ nghe thấy tiếng leng keng,đó là ba tiếng đàn chồng lên nhau lập tức ập vào tai, thấu tận tâm can
Nàng vừa ra tay, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đây chắc chắn không phải là giai điệu mà một người không biết đánh đàn có thể đánh được, ngược lại, đây chính là cảnh giới mà những nghệ nhân làm đàn cực kỳ thành thạo mới có thể đạt được, ngay lập tức tiếng nhạc vang dội lên đã chạm đến trái tim và làm rung động tâm hồn.
Tiếng ma sát dây đàn vang lên.
Tần Hồng Sương đứng dậy khỏi ghế ngay lập tức, bởi vì hành động quá lớn, nàng ta lật tung những miếng đậu phộng chiên giòn trên bàn và hất chúng lên người Tiêu Thần ngồi cạnh nàng ta, người bên cạnh liền run rẩy cuối đầu xuống, nhưng không ai chú ý đến hắn, bởi vì mọi ánh mắt của mọi người đều đỗ dồn vào Tần Lam.
Bàng hoàng và không thể nào tin nổi.
Tất cả mọi người đều sửng sờ.
Tần Hồng Sương sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, lông mày nhíu lại, trong lòng hỗn loạn.
Mà Tần Lam........
Mười ngón tay của nàng tung bay trên đàn, đó là một tốc độ vô cùng nhanh, tiếng đàn dâng trào như con sông Trường Giang chảy xuôi ngàn dặm, toàn bộ khúc nhạc liền mạch dứt khoát trong một lần mà không có chút tạm dừng hay do dự.
Tăng tăng tăng.
Cả quá trình là đam mê, âm thanh đầu tiên đã khiến người ta mê man, không có sự tăng dần từng bước, không đi từ thấp lên cao mà bắt đầu từ âm vực cao rồi tăng dần.
Tiếng đàn dưới ngón tay của nàng cuồn cuộn như thủy triều, uy nghiêm hùng vĩ, cả quá trình cuồng nhiệt như sóng cuộn mây trời nuốt sông núi.
Tăng.
Khi âm thanh cuối cùng rơi xuống, Tần Lam nhanh chóng rút ngón tay lại, tiếng đàn lập tức dừng lại.
Im lặng.
Im lặng như tờ.
Mọi người như ngừng thở.
Bọn họ còn đang đắm chìm trong tiếng đàn sôi nổi cuồng nhiệt vừa rồi, cảm thấy đầu óc như bị kéo đi, nhưng giờ phút này lại chưa từng thoát khỏi trạng thái đó.
Đúng vậy, âm thanh của đàn cổ được phân chia thành các cảnh giới
Có người cho là tiếng đàn chỉ dùng để nghe, trong khi những người khác có thể kéo tâm trí của mọi người, trong khi những người khác có thể đưa vào cảnh giới tuyệt đỉnh của nàng, khiến người ta không thể thoát ra trong một thời gian dài.
Còn Tần Lam thuộc loại thứ ba.
Nốt đầu tiên là nốt cao, càng lúc càng cao, loại giai điệu này khó kiểm soát nhất.
"Lợi hại, thật là lợi hại."