Chương 69: Còn gia đình yêu thương
Tô Uẩn an tĩnh ngồi trên giường, mắt cô hướng về phía tia sáng yếu ớt đang len lỏi qua khung cửa sổ, cô không biết bản thân đang nghĩ gì, cũng không thể nghĩ được gì…nhưng cô lại buồn đến thế…
Rõ ràng cô đã quên rồi cơ mà, cô đã tự nhủ suốt bao đêm rằng người đó không xứng đáng để cô nhớ thương như vậy. Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện trước mặt cô lúc này cơ chứ, chẳng lẽ hắn muốn trả thù cô sao…? Hay hắn muốn cô phải đau lòng đến chết đi sống lại như đêm đó thì hắn mới vừa lòng…?
Tôn Giai Ân tựa đầu vào tường, cô khẽ nhắm mắt lại để tìm kiếm cảm giác hạnh phúc, cô muốn nhớ lại những điều đã làm cô hạnh phúc…nhưng rõ ràng cô không thể nhớ nổi kí ức nào cả…
Cạch…!
Tôn Giai Ân mở mắt, cô nhìn bà nội của mình đang từ từ tiến vào. Bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng khóa cửa lại lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay thô ráp già nua của bà chạm nhẹ vào tay cô…
“Hà Uy Kiệt đến gặp cháu à…?”
Tôn Giai Ân không hỏi lý do tại sao bà cô có thể đoán được, cô chỉ lặng lẽ gật đầu một cái, đôi khẽ chớp chớp mấy cái…
“Khuya rồi…bà ngủ sớm đi ạ…”
Bà ngồi gật lại, đưa tay kéo đầu cô tựa lên vai mình, bà mỉm cười hiền lành xoa nhẹ lưng cô…
“Lúc trước bà có nói với cháu chuyện con gái mà bị chồng bỏ sẽ bị người đời sỉ vả, cháu vẫn nhớ chứ…?”
Tôn Giai Ân lặng lẽ gật đầu, lâu lâu cô đi lại trong xóm vẫn bị vài người nói này nọ nhưng cô không quan tâm là mấy. Vì lúc đó cô vẫn còn rất suy sụp sau thất bại của một cuộc hôn nhân, thời gian khóc còn không có chứ đừng nói để ý đến lời người khác…
“Họ nói chán cũng dừng mà bà…cháu không để ý đến chuyện đó đâu…”
Bà nội thở dài, bàn tay gầy guộc đưa lên vuốt nhẹ tóc Tôn Giai Ân, ánh mắt bà buồn bã như cất giấu rất nhiều tâm sự…
“Bà biết cháu không để tâm, nhưng bà để tâm…bà thương cháu bà, bà sợ cháu bị thiệt thòi…”
“Nhớ hồi cháu còn bé tí, chuyện gì cháu cũng về ríu rít kể cho bà nghe, ai bắt nạt cháu bà đều đứng ra giải quyết…bây giờ cháu lớn rồi, chẳng còn kể cho bà nghe nữa…”
Tôn Giai Ân không kể cho bà cô nghe vì cô nghĩ dù gì bà cũng có tuổi rồi, bà sẽ không chịu được nhiều cú sốc như vậy, cô sợ những người yêu thương mình lại tiếp tục bỏ mình mà đi…
“Cháu đau lòng lắm…bà ơi…cháu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết cháu đã làm gì sao cả…”
“Cháu đã cố gắng như vậy mà…cháu yêu anh ấy nhiều như vậy mà…cháu sai rồi sao? Cháu yêu sai người rồi sao…?”
Bà nội ôm cô vào lòng, bàn tay gầy yếu tiếp tục vỗ về lưng cô như ngày xưa, cô sợ nhất là đứa cháu bé nhỏ của bà cứ liên tục khóc, dỗ mãi không nín…
“Bà hiểu cảm giác của cháu…bà cũng từng khóc như vậy trong ngày ông mất, bà cũng đau lòng nhiều như vậy…nhưng bà có con bà, bà có cháu bà…còn cháu thì có bà, cháu có gia đình yêu thương cháu…”
Tôn Giai Ân vẫn khóc nức nở nhưng cô không đáp, cô nhớ lại lời cha mẹ mình từng nói, cô nhớ lại tình yêu thương vô bờ bến mà họ dành cho cô, cô nhớ hết tất cả mọi thứ…
Dù không có Hà Uy Kiệt thì cô vẫn là cô sinh viên bình thường ở một trường đại học, cô vẫn là sinh viên ưu tú của khoa marketing, cô vẫn còn mọi thứ nếu cô muốn…
“Cháu…cháu muốn đi học lại…”
Bà gật đầu mỉm cười hiền hậu, giọng nói hơi run cất lên…
“Được…đi học lại là tốt…”
Tôn Giai Ân lau lau nước mắt, không biết cô đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, cô chỉ cảm nhận được có ai đó đang ôm mình, giọng nói quen thuộc phát ra tiếng ru dễ nghe đưa cô vào giấc ngủ bình yên trong suốt hàng tháng trời…
Chuyện tình yêu đôi lứa không thể nói ngày một ngày hai mà quên được, nhưng chỉ cần có thứ tình yêu lớn hơn xuất hiện, nó có thể chữa lành mọi vết thương mà tình yêu đôi lứa mang lại…
Tình yêu của Tôn Giai Ân vẫn còn đó, nhưng cô cố tình chôn sâu nó vào trong lòng, cô muốn được bao bọc trong tình cảm gia đình như thế này, cô muốn được cha mẹ yêu thương, bà nội ôm ấp như hiện tại…cô muốn lấy lại cuộc sống trước đây…
Rõ ràng cô đã quên rồi cơ mà, cô đã tự nhủ suốt bao đêm rằng người đó không xứng đáng để cô nhớ thương như vậy. Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện trước mặt cô lúc này cơ chứ, chẳng lẽ hắn muốn trả thù cô sao…? Hay hắn muốn cô phải đau lòng đến chết đi sống lại như đêm đó thì hắn mới vừa lòng…?
Tôn Giai Ân tựa đầu vào tường, cô khẽ nhắm mắt lại để tìm kiếm cảm giác hạnh phúc, cô muốn nhớ lại những điều đã làm cô hạnh phúc…nhưng rõ ràng cô không thể nhớ nổi kí ức nào cả…
Cạch…!
Tôn Giai Ân mở mắt, cô nhìn bà nội của mình đang từ từ tiến vào. Bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng khóa cửa lại lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay thô ráp già nua của bà chạm nhẹ vào tay cô…
“Hà Uy Kiệt đến gặp cháu à…?”
Tôn Giai Ân không hỏi lý do tại sao bà cô có thể đoán được, cô chỉ lặng lẽ gật đầu một cái, đôi khẽ chớp chớp mấy cái…
“Khuya rồi…bà ngủ sớm đi ạ…”
Bà ngồi gật lại, đưa tay kéo đầu cô tựa lên vai mình, bà mỉm cười hiền lành xoa nhẹ lưng cô…
“Lúc trước bà có nói với cháu chuyện con gái mà bị chồng bỏ sẽ bị người đời sỉ vả, cháu vẫn nhớ chứ…?”
Tôn Giai Ân lặng lẽ gật đầu, lâu lâu cô đi lại trong xóm vẫn bị vài người nói này nọ nhưng cô không quan tâm là mấy. Vì lúc đó cô vẫn còn rất suy sụp sau thất bại của một cuộc hôn nhân, thời gian khóc còn không có chứ đừng nói để ý đến lời người khác…
“Họ nói chán cũng dừng mà bà…cháu không để ý đến chuyện đó đâu…”
Bà nội thở dài, bàn tay gầy guộc đưa lên vuốt nhẹ tóc Tôn Giai Ân, ánh mắt bà buồn bã như cất giấu rất nhiều tâm sự…
“Bà biết cháu không để tâm, nhưng bà để tâm…bà thương cháu bà, bà sợ cháu bị thiệt thòi…”
“Nhớ hồi cháu còn bé tí, chuyện gì cháu cũng về ríu rít kể cho bà nghe, ai bắt nạt cháu bà đều đứng ra giải quyết…bây giờ cháu lớn rồi, chẳng còn kể cho bà nghe nữa…”
Tôn Giai Ân không kể cho bà cô nghe vì cô nghĩ dù gì bà cũng có tuổi rồi, bà sẽ không chịu được nhiều cú sốc như vậy, cô sợ những người yêu thương mình lại tiếp tục bỏ mình mà đi…
“Cháu đau lòng lắm…bà ơi…cháu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết cháu đã làm gì sao cả…”
“Cháu đã cố gắng như vậy mà…cháu yêu anh ấy nhiều như vậy mà…cháu sai rồi sao? Cháu yêu sai người rồi sao…?”
Bà nội ôm cô vào lòng, bàn tay gầy yếu tiếp tục vỗ về lưng cô như ngày xưa, cô sợ nhất là đứa cháu bé nhỏ của bà cứ liên tục khóc, dỗ mãi không nín…
“Bà hiểu cảm giác của cháu…bà cũng từng khóc như vậy trong ngày ông mất, bà cũng đau lòng nhiều như vậy…nhưng bà có con bà, bà có cháu bà…còn cháu thì có bà, cháu có gia đình yêu thương cháu…”
Tôn Giai Ân vẫn khóc nức nở nhưng cô không đáp, cô nhớ lại lời cha mẹ mình từng nói, cô nhớ lại tình yêu thương vô bờ bến mà họ dành cho cô, cô nhớ hết tất cả mọi thứ…
Dù không có Hà Uy Kiệt thì cô vẫn là cô sinh viên bình thường ở một trường đại học, cô vẫn là sinh viên ưu tú của khoa marketing, cô vẫn còn mọi thứ nếu cô muốn…
“Cháu…cháu muốn đi học lại…”
Bà gật đầu mỉm cười hiền hậu, giọng nói hơi run cất lên…
“Được…đi học lại là tốt…”
Tôn Giai Ân lau lau nước mắt, không biết cô đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, cô chỉ cảm nhận được có ai đó đang ôm mình, giọng nói quen thuộc phát ra tiếng ru dễ nghe đưa cô vào giấc ngủ bình yên trong suốt hàng tháng trời…
Chuyện tình yêu đôi lứa không thể nói ngày một ngày hai mà quên được, nhưng chỉ cần có thứ tình yêu lớn hơn xuất hiện, nó có thể chữa lành mọi vết thương mà tình yêu đôi lứa mang lại…
Tình yêu của Tôn Giai Ân vẫn còn đó, nhưng cô cố tình chôn sâu nó vào trong lòng, cô muốn được bao bọc trong tình cảm gia đình như thế này, cô muốn được cha mẹ yêu thương, bà nội ôm ấp như hiện tại…cô muốn lấy lại cuộc sống trước đây…