Chương 68: Bạn tốt
Tô Quân xoa đầu Tôn Giai Ân, cậu dùng ánh mắt thù hận nhìn về phía Hà Uy Kiệt, khinh bỉ lên tiếng…
“Tôi yêu thương trân trọng Ân Ân nhiều như thế còn không được cậu ấy yêu như vậy, nhưng anh thì hay rồi…một tên ất ơ từ đâu xuất hiện, khiến cô ấy khóc đau lòng như thế…!”
“Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn đứng đây sỉ nhục cô ấy thêm mấy câu nữa à, muốn cô ấy chết mới chịu được à…?”
Hà Uy Kiệt ánh mắt vẫn không rời khỏi Tôn Giai Ân, hắn chỉ muốn ôm cô một cái trước khi đi thôi mà, tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy cơ chứ. Đây là lần cuối hắn được phép gặp cô rồi, sau này về thủ đô…hắn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp cô được nữa…
“Giai Ân à…anh xin lỗi…anh phải đi rồi…nếu có cơ hội…anh sẽ đến thăm em…”
Tôn Giai Ân ôm chặt Tô Quân, không muốn đối diện với Hà Uy Kiệt thêm nữa…
“Đừng…đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, đừng khiến tôi ghê tởm anh…!”
Tôn Giai Ân cầm tay Tô Quân đi về hướng nhà mình, ngày hôm nay khiến cô tỉnh mộng, ngày hôm nay khiến cô nhận ra rằng tất cả chỉ là giả dối, khiến cô triệt để chết tâm với người đàn ông mà cô từng yêu sâu đậm lâu như thế…
“Người đó là chồng trước của tớ…à nói vậy cũng không đúng, tuy tớ kết hôn cùng anh ta nhưng giấy tờ chỉ là giả mà thôi…sau này bọn tớ chia tay, anh ấy thăng tiến trong sự nghiệp…vậy mà còn quay lại đây tìm tớ cơ đấy…”
Tô Quân cư nhiên biết người đàn ông kia là ai, không những thế còn biết hắn là con trai độc nhất của người đứng đầu đất nước. Người đàn ông cao quý nhận được sự tin yêu của người dân, người đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp khi phá được vô số vụ án khó khăn…
“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi…?”
Tôn Giai Ân dùng ánh mắt đỏ ửng nhìn Tô Quân, cậu vẫn giữ nụ cười gượng gạo như để cậu không phải lo lắng…
“Tớ ổn mà…khi cậu thất vọng nhiều quá cậu sẽ quen thôi…ngày trước anh ấy nói yêu tớ, sẽ trân trọng tớ…nhưng sau đó anh ấy về nhà trong bộ dạng mệt mỏi, cuối cùng ít về nhà hẳn…cuối cùng là chia tay…”
“Bây giờ tớ nhận ra một điều…nếu cậu thật sự yêu ai đó, cậu sẽ không bao giờ bày ra vẻ khó chịu với người cậu yêu…nhưng lúc đó tớ đang mang thai…tớ nghĩ chỉ là do tớ hơi nhạy cảm thôi, nhưng…”
Tô Quân dấy lên cảm giác đau lòng nắm tay Tôn Giai Ân càng chặt hơn…
“Mang thai à…đứa bé đâu rồi…?”
Sắc mặt Tôn Giai Ân liền trầm xuống, cô dựa đầu vào người Tô Quân nhìn về nơi xa xăm…
“Bọn tớ không có duyên nên bé con đã chọn gia đình khác rồi, nhưng tớ nghĩ như vậy cũng tốt, ít ra bé con sẽ được yêu thương, bé con sẽ có một gia đình hoàn chỉnh…cậu thấy tớ nói có đúng không…?”
Tô Quân im lặng gật đầu, cậu không biết bây giờ nên làm thế nào mới có thể bù được hết thảy những tổn thương mà Tôn Giai Ân phải chịu đựng…
“Cậu nói gì cũng đúng cả, dù cậu sai thì đối với tớ cậu luôn đúng…”
Tôn Giai Ân bất giác mỉm cười, cô đánh nhẹ Tô Quân một cái…
“Cậu lớn rồi mà nói chuyện cứ như trẻ con thế nhỉ? Đi du học bao nhiêu năm, vẫn nói chuyện trẻ con như ngày nào…”
Tô Quân thấy Tôn Giai Ân mỉm cười vui vẻ, trong lòng cậu cũng vui lấy. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô mỉm cười cưng chiều…
“Tớ chỉ trẻ con với mỗi cậu thôi…!”
Tâm trạng nặng nề ban nãy của cô cuối cùng cũng được giải tỏa đôi chút, cô thở dài nắm lấy tay Tô Quân khiến cậu bất ngờ…
“Có cậu là bạn thật tốt, cảm ơn vì đã xuất hiện đúng lúc tớ cần cậu nhất…!”
Tô Quân không biết nên vui hay nên buồn, khi cậu thích Tôn Giai Ân nhiều như thế mà cô chỉ xem cậu như một người bạn tốt mà đối xử. Nhưng ít ra được ở bên cạnh bảo vệ cô, đối với cậu cũng chỉ có lợi chứ không có hại…
“Cậu biết tớ không muốn làm bạn tốt của cậu, từ trước đến nay tớ luôn muốn tiến xa hơn với cậu…”
Tôn Giai Ân trầm mặc, cô thu lại bàn tay đang nắm tay Tô Quân, gượng cười nhìn cậu…
“Trễ rồi, tớ về trước đây, cậu về nhà an toàn nhé, ngày mai gặp lại cậu sau…!”
Tô Quân ngậm ngùi gật đầu, cậu luyến tiếc chào tạm biệt Tôn Giai Ân liền trở về nhà của mình.
“Tôi yêu thương trân trọng Ân Ân nhiều như thế còn không được cậu ấy yêu như vậy, nhưng anh thì hay rồi…một tên ất ơ từ đâu xuất hiện, khiến cô ấy khóc đau lòng như thế…!”
“Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn đứng đây sỉ nhục cô ấy thêm mấy câu nữa à, muốn cô ấy chết mới chịu được à…?”
Hà Uy Kiệt ánh mắt vẫn không rời khỏi Tôn Giai Ân, hắn chỉ muốn ôm cô một cái trước khi đi thôi mà, tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy cơ chứ. Đây là lần cuối hắn được phép gặp cô rồi, sau này về thủ đô…hắn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp cô được nữa…
“Giai Ân à…anh xin lỗi…anh phải đi rồi…nếu có cơ hội…anh sẽ đến thăm em…”
Tôn Giai Ân ôm chặt Tô Quân, không muốn đối diện với Hà Uy Kiệt thêm nữa…
“Đừng…đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, đừng khiến tôi ghê tởm anh…!”
Tôn Giai Ân cầm tay Tô Quân đi về hướng nhà mình, ngày hôm nay khiến cô tỉnh mộng, ngày hôm nay khiến cô nhận ra rằng tất cả chỉ là giả dối, khiến cô triệt để chết tâm với người đàn ông mà cô từng yêu sâu đậm lâu như thế…
“Người đó là chồng trước của tớ…à nói vậy cũng không đúng, tuy tớ kết hôn cùng anh ta nhưng giấy tờ chỉ là giả mà thôi…sau này bọn tớ chia tay, anh ấy thăng tiến trong sự nghiệp…vậy mà còn quay lại đây tìm tớ cơ đấy…”
Tô Quân cư nhiên biết người đàn ông kia là ai, không những thế còn biết hắn là con trai độc nhất của người đứng đầu đất nước. Người đàn ông cao quý nhận được sự tin yêu của người dân, người đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp khi phá được vô số vụ án khó khăn…
“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi…?”
Tôn Giai Ân dùng ánh mắt đỏ ửng nhìn Tô Quân, cậu vẫn giữ nụ cười gượng gạo như để cậu không phải lo lắng…
“Tớ ổn mà…khi cậu thất vọng nhiều quá cậu sẽ quen thôi…ngày trước anh ấy nói yêu tớ, sẽ trân trọng tớ…nhưng sau đó anh ấy về nhà trong bộ dạng mệt mỏi, cuối cùng ít về nhà hẳn…cuối cùng là chia tay…”
“Bây giờ tớ nhận ra một điều…nếu cậu thật sự yêu ai đó, cậu sẽ không bao giờ bày ra vẻ khó chịu với người cậu yêu…nhưng lúc đó tớ đang mang thai…tớ nghĩ chỉ là do tớ hơi nhạy cảm thôi, nhưng…”
Tô Quân dấy lên cảm giác đau lòng nắm tay Tôn Giai Ân càng chặt hơn…
“Mang thai à…đứa bé đâu rồi…?”
Sắc mặt Tôn Giai Ân liền trầm xuống, cô dựa đầu vào người Tô Quân nhìn về nơi xa xăm…
“Bọn tớ không có duyên nên bé con đã chọn gia đình khác rồi, nhưng tớ nghĩ như vậy cũng tốt, ít ra bé con sẽ được yêu thương, bé con sẽ có một gia đình hoàn chỉnh…cậu thấy tớ nói có đúng không…?”
Tô Quân im lặng gật đầu, cậu không biết bây giờ nên làm thế nào mới có thể bù được hết thảy những tổn thương mà Tôn Giai Ân phải chịu đựng…
“Cậu nói gì cũng đúng cả, dù cậu sai thì đối với tớ cậu luôn đúng…”
Tôn Giai Ân bất giác mỉm cười, cô đánh nhẹ Tô Quân một cái…
“Cậu lớn rồi mà nói chuyện cứ như trẻ con thế nhỉ? Đi du học bao nhiêu năm, vẫn nói chuyện trẻ con như ngày nào…”
Tô Quân thấy Tôn Giai Ân mỉm cười vui vẻ, trong lòng cậu cũng vui lấy. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô mỉm cười cưng chiều…
“Tớ chỉ trẻ con với mỗi cậu thôi…!”
Tâm trạng nặng nề ban nãy của cô cuối cùng cũng được giải tỏa đôi chút, cô thở dài nắm lấy tay Tô Quân khiến cậu bất ngờ…
“Có cậu là bạn thật tốt, cảm ơn vì đã xuất hiện đúng lúc tớ cần cậu nhất…!”
Tô Quân không biết nên vui hay nên buồn, khi cậu thích Tôn Giai Ân nhiều như thế mà cô chỉ xem cậu như một người bạn tốt mà đối xử. Nhưng ít ra được ở bên cạnh bảo vệ cô, đối với cậu cũng chỉ có lợi chứ không có hại…
“Cậu biết tớ không muốn làm bạn tốt của cậu, từ trước đến nay tớ luôn muốn tiến xa hơn với cậu…”
Tôn Giai Ân trầm mặc, cô thu lại bàn tay đang nắm tay Tô Quân, gượng cười nhìn cậu…
“Trễ rồi, tớ về trước đây, cậu về nhà an toàn nhé, ngày mai gặp lại cậu sau…!”
Tô Quân ngậm ngùi gật đầu, cậu luyến tiếc chào tạm biệt Tôn Giai Ân liền trở về nhà của mình.