Chương 70: Đền Mạng
Hứa Nguyệt Châu vừa có ý định trốn khỏi cùng Hứa Việt Trạch đã bị người của Châu Chấn Khiêm chặn ở sân bay, thật ra thân phận của người phụ nữ này Châu Chấn Khiêm đã biết từ lâu anh chính là muốn cùng cô ta diễn một vở kịch rồi từng bước diệt trừ hết hậu họa nhà họ Hứa.
Anh còn chưa tự mình ra tay cô ta đã dại dột tự bước vào chỗ chết một khi đã chạm đến giới hạn của Châu Chấn Khiêm chưa có ai có thể còn mạng mà cúi đầu tạ lỗi với anh.
Châu Chấn Khiêm không thể để Châu Giản Dao một mình ở bệnh viện nên đã giao lại việc xử lí hai anh em nhà họ Hứa cho cậu ta. A Từ còn là người lạnh tâm gấp ngàn lần Châu Chấn Khiêm, mỗi khi trừng phạt ai đó ánh mắt tên đàn ông liền hóa quỷ dữ đây chính là bản chất mà Châu Chấn Khiêm thích nhất ở A Từ, chỉ có người tàn nhẫn hơn anh mới có thể làm việc cho anh.
Có tổng cộng hơn 180 hình phạt cùng những dụng cụ dụng hình sắc nhọn, Hứa Nguyệt Châu chịu hết nỗi đau này đến nỗi đau khác ngay cả Hứa Việt Trạch cũng không ngoại lệ, anh ta đã bị anh làm cho phế ngồi trên xe lăng nhưng vẫn không thoát được khỏi sự phẫn nộ của A Từ.
Từng hình phạt từ nhẹ nhàng đến nặng nề nhất cứ theo cấp độ mà ra tay, A Từ thoang thoáng chỉ tay ra lệnh cho bọn đàn em của mình, gương mặt sắc lạnh đến run người, đôi mắt rắn có một không hai của tên đàn ông chính là điểm yếu trí mạng khiến người ta chỉ cần nhìn vào đó cũng nếm được mùi vị cái chết.
Hứa Nguyệt Châu thân thể thục nữ hoàn toàn không chịu nổi đến hình phạt thứ tư đã ngất đi cũng chỉ hai phút sau đó cô ta cũng tắt thở, người phụ nữ xấu số chết đi trong hình hài không còn nguyên vẹn, cuối cùng đã khiến cô ta đền mạng cho đứa con chưa chào đời của Châu Chấn Khiêm, chỉ còn mỗi Hứa Việt Trạch vẫn còn chịu đựng vô vàng đau đớn dưới những thanh gươm sắc bén, Hứa Việt Trạch có muốn giãy giụa cũng không thể chứng kiến Hứa gia bị diệt vong chính cơ thể tàn phế này cũng không còn thở nỗi được thêm bao lâu nữa tên đàn ông dến tận bây giờ mới biết hối hận vì những gì mình đã làm.
Hứa gia đã hoàn toàn bị xóa sổ từ này về sau ở Hắc Thành này sẽ không được phép nhắc đến hai chữ này nữa.
…
Bệnh Viện
“ Khiêm,…”
Châu Giản Dao bất ngờ giật mình tỉnh giấc, căn phòng bệnh trong màn đêm chỉ thấy nhè nhẹ ánh sáng từ mặt trăng bên ngoài hắc vào, cố gắng nheo mắt nhìn vài giây thấy Châu Chấn Khiêm đang cặm cụi vào chiếc máy tính bảng trên tay trông vô cùng tập trung, người phụ nữ khẽ gọi.
Châu Chấn Khiêm nghe thấy lập tức vứt thứ trên tay qua một bên nhanh chân đi đến bên giường bệnh, vẫn là theo phản xạ tự nhiên mà một tay nắm lấy tay cô tay kia vuốt mái tóc cô.
“ Sao thế? “
Châu Giản Dao nhìn anh chớp chớp mắt
“ Sao anh không ngủ? “
“ Anh còn vài công văn phải duyệt, em cứ ngủ đi đừng bận tâm đến anh, ngủ đủ giấc mới mau khỏe “
Châu Giản Dao lắc lắc đầu bất chợt khiến cơn đau ập đến, cô lại ôm lấy đầu mình nhăn nhó rồi nức nở vài tiếng khiến người đàn ông cũng trở nên khẩn trương xoa lấy nơi vết thương, anh đỡ cô ngồi vào lòng mình dịu dàng vuốt ve gương mặt mới phát hiện cơ thể cô đột nhiên lạnh hơn bình thường còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Châu Giản Dao chủ động nói.
“ Khiêm,…em lạnh, ôm em ngủ nhé “
Châu Chấn Khiêm không hiểu tại sao cơ thể cô lại đột ngột hạ nhiệt trở nên lạnh như thế, trong lòng đang có chút hoảng sợ không biết rằng có ảnh hưởng gì đến vết thương hay không, anh không dám tự bản thân mình suy đoán nên đã ngay lập tức bấm chuông gọi bác sĩ đến nhưng bị Châu Giản Dao nhanh nhẹn ngăn lại.
Cô nhìn anh nhẹ lắc đầu, Châu Giản Dao chỉ thấy lạnh vì thời tiết bên ngoài trở lạnh không hề có liên quan gì đến bệnh tình của cô, Châu Giản Dao chỉ muốn được chính Châu Chấn Khiêm sưởi ấm cho mình.
“ Không muốn bác sĩ, muốn anh “
Châu Chấn Khiêm nhẹ nhếch khóe môi, anh làm sao có thể từ chối cô được nữa, cô gái nhỏ của anh đã làm nũng đến mức này cho dù bây giờ anh có cố gắng cũng không cứng rắn nổi với cô.
Châu Chấn Khiêm đặt Châu Giản Dao nằm lại giường trước rồi cũng nép mình nằm ngay bên cạnh cô, anh vừa nằm xuống Châu Giản Dao đã dnag rộng tay ôm chặt lấy người đàn ông vào mình, chỉ như vậy cô mới xua tan được cái lạnh hiện tại trong mình, chỉ có Châu Chấn Khiêm mới có thể thật sự sưởi ấm được cô, Châu Giản Dao nói khẽ vào tai anh.
“ Khiêm,…anh có nghĩ chúng ta…sẽ sinh một đứa con không?, anh có muốn có con không? “
Người đàn ông bị bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh nheo mắt nhìn Châu Giản Dao với vẻ buồn man mác, hai người đáng ra đã có đứa con cho mình nhưng ông trời xem ra vẫn là chưa muốn hai người thực hiện được mong muốn này nên đã cướp lấy đứa con bé bỏng của bọn họ đi mất rồi, Châu Giản Dao còn không biết đến sự tồn tại cả một phôi thai trong bụng mình cô sẽ không bao giờ biết bản thân thật ra đã có một đứa con rồi.
Anh ngượng cười vuốt gương mặt nhỏ, khẽ giọng đáp lại
“ Muốn chứ, khi nào em khỏe lại chúng ta sẽ có con, chịu không? “
Châu Giản Dao mừng rỡ gật đầu, cô còn nghĩ Châu Chấn Khiêm sẽ không đồng ý vì công việc của anh quá bận rộn, chỉ nỗi việc chăm sóc cô và giải quyết công việc ở Khiêm Thế đã khiến anh bữa no bữa nhịn không được nghỉ ngơi đầy đủ nếu bây giờ hai người còn có con thì anh sẽ không còn thời gian nào cho bản thân mình nữa, tuy hai người đã là vợ chồng nhưng so với độ tuổi bây giờ bọn họ cũng vẫn là còn trẻ có con ở tuổi này có phải sẽ vô tình tạo ra thêm áp lực hay không.
Châu Giản Dao vẫn luôn nuôi dưỡng ý định sinh con cho anh nhưng cô không dám tự mình quyết định chính là muốn được nghe chính miệng Châu Chấn Khiêm nói anh cũng muốn có con.
***