Chương 61
Nhưng, tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh hơn!
Khi Hồng Ngũ vừa lao ra được ba bước thì Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta, giơ chân quét ngang.
“Răng rắc” một tiếng giòn tan.
“Á!”
Hai chân Hồng Ngũ trực tiếp bị đá gãy, hiện ra một sự vặn vẹo cực kỳ khủng bố.
“Nói, hồi đó là ai đã ra lệnh giết bố mẹ tôi?”
“Hôm nay lại là ai đã ra 1 tỷ muốn giết tôi?”
Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu Hồng Ngũ, lạnh lùng hỏi.
“Dừng tay!”
Bỗng dưng, một giọng nói suy yếu lại lạnh lùng vang lên.
Một thanh niên dẫn theo một đám trai xinh gái đẹp bước ra từ cánh cửa bên cạnh.
Bọn họ quần áo lụa là, không phú cũng quý.
Họ thấy xác chết la liệt nhưng cũng không kinh ngạc, chỉ là cau mày.
Có người còn bịt mũi, cảm thấy mùi máu quá nồng!
Nhưng cũng chẳng còn gì khác.
Thanh niên dẫn đầu mặt mày trắng bệch, bước chân phù phiếm, vừa nhìn đã biết cơ thể bị đào rỗng.
Vành mắt gã thâm quầng, để tóc dài như một người bệnh đã lâu không thấy ánh Mặt Trời.
“Mày là tên nào mà dám đến sơn trang Long Hồ quậy phá, thả ông ta ra!”, thanh niên sắc mặt trắng bệch mở miệng, giọng điều đầy vẻ thượng đẳng.
Giả Thành Húc!
Cháu đích tôn nhà họ Giả, gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Kim Lăng.
Gã không học vấn không nghề nghiệp, chỉ là một tên công tử bột.
Trong thế hệ trẻ của nhà họ Giả, Giả Thành Húc có thể xem như một tên ăn hại.
Nhưng mẹ gã lại cực kỳ trâu bò, là con gái của một ông lớn ở Long Đô.
Tuy mai sau Giả Thành Húc không thể trở thành gia chủ nhà họ Giả, nhưng có chọc thủng trời ở Kim Lăng cũng chẳng ai dám làm gì gã.
“Cậu Giả, cứu tôi…”
Hồng Ngũ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng mở miệng.
Những người này đều là con cháu của bốn gia tộc lớn, tụ họp trong sơn trang Long Hồ vào đêm nay.
Họ nghe thấy tiếng súng nên đều chạy tới.
Sau đó, đã xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Diệp Bắc Minh liếc Giả Thành Húc, mặt mày lạnh lẽo: “Mày là cái thá gì mà bảo tao thả người? Nơi này không có chuyện của mày, biến!”
“Mày nói cái gì?”
Sắc mặt Giả Thành Húc lập tức sa sầm.
Khi Hồng Ngũ vừa lao ra được ba bước thì Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta, giơ chân quét ngang.
“Răng rắc” một tiếng giòn tan.
“Á!”
Hai chân Hồng Ngũ trực tiếp bị đá gãy, hiện ra một sự vặn vẹo cực kỳ khủng bố.
“Nói, hồi đó là ai đã ra lệnh giết bố mẹ tôi?”
“Hôm nay lại là ai đã ra 1 tỷ muốn giết tôi?”
Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu Hồng Ngũ, lạnh lùng hỏi.
“Dừng tay!”
Bỗng dưng, một giọng nói suy yếu lại lạnh lùng vang lên.
Một thanh niên dẫn theo một đám trai xinh gái đẹp bước ra từ cánh cửa bên cạnh.
Bọn họ quần áo lụa là, không phú cũng quý.
Họ thấy xác chết la liệt nhưng cũng không kinh ngạc, chỉ là cau mày.
Có người còn bịt mũi, cảm thấy mùi máu quá nồng!
Nhưng cũng chẳng còn gì khác.
Thanh niên dẫn đầu mặt mày trắng bệch, bước chân phù phiếm, vừa nhìn đã biết cơ thể bị đào rỗng.
Vành mắt gã thâm quầng, để tóc dài như một người bệnh đã lâu không thấy ánh Mặt Trời.
“Mày là tên nào mà dám đến sơn trang Long Hồ quậy phá, thả ông ta ra!”, thanh niên sắc mặt trắng bệch mở miệng, giọng điều đầy vẻ thượng đẳng.
Giả Thành Húc!
Cháu đích tôn nhà họ Giả, gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Kim Lăng.
Gã không học vấn không nghề nghiệp, chỉ là một tên công tử bột.
Trong thế hệ trẻ của nhà họ Giả, Giả Thành Húc có thể xem như một tên ăn hại.
Nhưng mẹ gã lại cực kỳ trâu bò, là con gái của một ông lớn ở Long Đô.
Tuy mai sau Giả Thành Húc không thể trở thành gia chủ nhà họ Giả, nhưng có chọc thủng trời ở Kim Lăng cũng chẳng ai dám làm gì gã.
“Cậu Giả, cứu tôi…”
Hồng Ngũ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng mở miệng.
Những người này đều là con cháu của bốn gia tộc lớn, tụ họp trong sơn trang Long Hồ vào đêm nay.
Họ nghe thấy tiếng súng nên đều chạy tới.
Sau đó, đã xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Diệp Bắc Minh liếc Giả Thành Húc, mặt mày lạnh lẽo: “Mày là cái thá gì mà bảo tao thả người? Nơi này không có chuyện của mày, biến!”
“Mày nói cái gì?”
Sắc mặt Giả Thành Húc lập tức sa sầm.