Chương 62
Những thanh niên trong bốn gia tộc lớn khác có mặt ở đây đều không biết Diệp Bắc Minh, nghe thấy anh nói vậy thì đều kinh ngạc.
Kia chính là Giả Thành Húc đó, anh ta điên rồi hả?
“Tao nói, mày biến!”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.
“Đánh gãy tay chân cậu ta, ném xuống hồ đút cho cá ăn”, Giả Thành Húc lạnh lùng chỉ vào Diệp Bắc Minh nói.
“Vâng!”
Một ông lão đứng đằng sau Giả Thành Húc gật đầu đáp!
Ông ta giẫm một cái, y như một con Liệp Báo xông tới, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ông ta vẫn chưa ra tay mà là cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh hỏi: “Có phải quá nhanh nên bị dọa rồi đúng không?”
“Tông Sư võ đạo?”
Diệp Bắc Minh híp mắt.
“Nhóc con, cậu cũng có chút kiến thức đấy. Nghe thấy cậu Giả nói gì không? Để tôi ra tay hay tự cậu…”, ông lão cười khẩy hỏi.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã hét thảm một tiếng: “A…”
Bởi vì Diệp Bắc Minh đã ra tay trước!
Chỉ thấy, anh vươn tay bóp lấy cổ ông lão y như xách một con gà con rồi giơ ông ta lên cao.
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Vị Tông Sư võ đạo kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Diệp Bắc Minh vặn gãy cổ một cách dễ dàng rồi ném sang bên cạnh.
Cả quá trình còn chưa tới 3 giây!
Hiện trường lập tức im phăng phắc!
Những thanh niên trong bốn gia tộc lớn đi cùng Giả Thành Húc đều hít ngược một hơi, không nhịn được hoảng sợ lùi ra sau!
Mẹ nó, kia cũng khủng bố quá rồi!
Bọn họ chơi với Giả Thành Húc nên đương nhiên biết thực lực đáng sợ của ông lão kia, ông ta tuyệt đối là Tông Sư võ đạo!
Tông Sư võ đạo hàng thật giá thật đó!
Kia chính là Tông Sư võ đạo đấy! Là mẹ Giả Thành Húc tự mình dặn dò ở cạnh bảo vệ gã.
Tông Sư võ đạo là người có thể giơ tay đỡ được cả đạn vậy mà cứ như một con thỏ bị thanh niên trước mặt giơ tay bóp chết?
Thanh niên kia bao tuổi rồi?
Trông còn trẻ hơn cả họ!
20?
Hay là 25?
Mẹ nó, đáng sợ quá rồi. Hầu như tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Dù là Hồng Ngũ cũng không nhịn được rùng mình, quên mất cơn đau ở hai chân.
Tông Sư võ đạo đều bị Diệp Bắc Minh giơ tay bóp chết, trong lòng ông ta cũng không còn chút hy vọng nào.
Kia chính là Giả Thành Húc đó, anh ta điên rồi hả?
“Tao nói, mày biến!”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.
“Đánh gãy tay chân cậu ta, ném xuống hồ đút cho cá ăn”, Giả Thành Húc lạnh lùng chỉ vào Diệp Bắc Minh nói.
“Vâng!”
Một ông lão đứng đằng sau Giả Thành Húc gật đầu đáp!
Ông ta giẫm một cái, y như một con Liệp Báo xông tới, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ông ta vẫn chưa ra tay mà là cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh hỏi: “Có phải quá nhanh nên bị dọa rồi đúng không?”
“Tông Sư võ đạo?”
Diệp Bắc Minh híp mắt.
“Nhóc con, cậu cũng có chút kiến thức đấy. Nghe thấy cậu Giả nói gì không? Để tôi ra tay hay tự cậu…”, ông lão cười khẩy hỏi.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã hét thảm một tiếng: “A…”
Bởi vì Diệp Bắc Minh đã ra tay trước!
Chỉ thấy, anh vươn tay bóp lấy cổ ông lão y như xách một con gà con rồi giơ ông ta lên cao.
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Vị Tông Sư võ đạo kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Diệp Bắc Minh vặn gãy cổ một cách dễ dàng rồi ném sang bên cạnh.
Cả quá trình còn chưa tới 3 giây!
Hiện trường lập tức im phăng phắc!
Những thanh niên trong bốn gia tộc lớn đi cùng Giả Thành Húc đều hít ngược một hơi, không nhịn được hoảng sợ lùi ra sau!
Mẹ nó, kia cũng khủng bố quá rồi!
Bọn họ chơi với Giả Thành Húc nên đương nhiên biết thực lực đáng sợ của ông lão kia, ông ta tuyệt đối là Tông Sư võ đạo!
Tông Sư võ đạo hàng thật giá thật đó!
Kia chính là Tông Sư võ đạo đấy! Là mẹ Giả Thành Húc tự mình dặn dò ở cạnh bảo vệ gã.
Tông Sư võ đạo là người có thể giơ tay đỡ được cả đạn vậy mà cứ như một con thỏ bị thanh niên trước mặt giơ tay bóp chết?
Thanh niên kia bao tuổi rồi?
Trông còn trẻ hơn cả họ!
20?
Hay là 25?
Mẹ nó, đáng sợ quá rồi. Hầu như tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Dù là Hồng Ngũ cũng không nhịn được rùng mình, quên mất cơn đau ở hai chân.
Tông Sư võ đạo đều bị Diệp Bắc Minh giơ tay bóp chết, trong lòng ông ta cũng không còn chút hy vọng nào.